Tranh tối tranh sáng, cô không nhìn rõđược thái độ của Hàn Mặc Ngôn, cũng giống như cô chưa bao giờ nhìn rõ người đàn ông này...
Từ buổi xem mặt không chào đã ra về, mẹ chỉ gọi cho Lục Nhiễm một lần trách móc cô vài câu, chắc tại không thân với con gái như con trai, còn Lục Nhiễm cũng thờ ơ câu được câu chăng.
Sau khi theo dõi tình hình lên xuống của thị trường chứng khoán, Lục Nhiễm xem xét lại hồ sơ của mình.
Cô vẫn chưa quen với cuộc sống không phải làm việc, đã một tuần trôi qua, cô cũng không có dự định đi tìm Hàn Mặc Ngôn. Cô có thể nộp đơn tìm việc mới, một người có kinh nghiệm như cô sẽ không khó khăn gì để tìm được một công việc ưng ý. Nhưng cô cảm thấy làm thuê cho người khác thật chẳng dễ chịu gì, trước đây vì đối tượng là Hàn Mặc Ngôn, còn bây giờ cô chẳng tìm thấy lý do gì để ép buộc mình.
Trước đây Lục Tề vẫn muốn cô về làm việc cho gia đình, nhưng mấy hôm nay chắc bị mẹ làm phiền nên không thấy đến tìm cô. Đang nghĩ ngợi xem sau này nên làm thế nào thì có điện thoại.
Số gọi đến là của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm hơi do dự nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia không phải giọng của Hàn Mặc Ngôn, là giọng nói dứt khoát của một cô gái không quen: "Cô Lục, tôi là Đỗ Hàn".
Quá kinh ngạc, nhất thời Lục Nhiễm không thể nói gì.
Đầu dây bên kia Đỗ Hàn đã tiếp lời: "Cô Lục, tôi dự định mở một phòng tranh, nếu cô có hứng thú cộng tác, tối nay mời cô ăn cơm được không ?"
"Cô Đỗ, e là chúng ta mới gặp mặt một lần..."
Đỗ Hàn nhanh chóng tiếp lời, giọng nói vui vẻ nhưng chắc chắn, ngôn từ không hề mềm mại nữ tính mà già dặn và giàu sức thuyết phục: "Tôi biết, tôi cũng biết là cô nghỉ việc rồi, trước đây cô là trợ lý của Hàn Mặc Ngôn, nhưng làm thuê cho người khác sao bằng tự mình làm chủ? Tôi đảm bảo đến lúc đó thu nhập của phòng tranh sẽ được chia phần trăm, cô kiếm được bao nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu". Như cảm nhận được sự nghi ngại của Lục Nhiễm, Đỗ Hàn cười bổ sung: "Có phải cô đã nghe anh cô nói gì không. Cô yên tâm đi, tôi không nghĩ gì khác đâu, chỉ là coi trọng năng lực của cô thôi".
Không giống Lục Tề, mấy năm ăn chơi, Lục Nhiễm đã gặp đủ các hạng người, cô không cần quan tâm Đỗ Hàn là người xấu hay người tốt hay là người thế nào, cô chỉ thấy đề nghị của Đỗ Hàn khá hấp dẫn với cô.
"Tôi...".
Đỗ Hàn vốn định kiên nhẫn nghe Lục Nhiễm giãi bày, bỗng thay đổi ý định báo luôn thời gian và địa điểm, rồi nói một câu "Không gặp không về" và cúp điện thoại.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Lục Nhiễm bất giác phán đoán, lẽ nào Hàn Mặc Ngôn ở bên cạnh cô ta.
Không thể không nói, trực giác của Lục Nhiễm rất chuẩn.
Đỗ Hàn trả điện thoại của Hàn Mặc Ngôn về chỗ cũ, cười bẽn lẽn.
Để tránh việc số điện thoại bị tiết lộ, điện thoại của Hàn Mặc Ngôn chỉ hiện tên người, không ngờ có người to gan dám lấy điện thoại của anh để gọi.
"Cô Đỗ, thế này là thế nào ?"
Đỗ Hàn trấn tĩnh: "Anh Hàn, tôi vừa nói với bố tôi là tôi rất vừa ý với đối tượng gặp mặt là anh, cũng hy vọng là anh có thể phát triển quan hệ với tôi, vì thế tôi đã đến văn phòng của anh để tìm anh, thấy họp, nên tôi đợi anh ở đây". Những lời cô nói hoàn toàn đúng đắn và hợp lý: "À, lúc nãy tôi có gặp trợ lý mới của anh, không thể không nói rằng, anh Hàn tìm trợ lý gì mà phẩm cấp đi xuống quá".
"Trợ lý của tôi ? Cô lại dọa cho cô ấy khóc rồi đúng không?"
Đỗ Hàn gật đầu, cũng hơi lo lắng.
Cái dáng vẻ giả ngây thơ của cô trợ lý mới này khiến Đỗ Hàn cảm thấy thú vị, cô ta vừa giả vờ cầm tài liệu vừa vụng về dò hỏi, sau khi biết được thân phận của cô, càng làm ra vẻ vô tình nói về quan hệ của Hàn Mặc Ngôn với bạn gái trước đây ra sao, nếu Đỗ Hàn thật lòng có ý với Hàn Mặc Ngôn, e là nghe hết câu chuyện cũng mất hết hứng thú, chỉ có điều...
Đỗ Hàn khẽ lắc đầu, chẳng qua cô cũng chỉ chống tay vào tường rồi dồn cô gái đó vào góc tường dọa mấy câu, mà đối phương đã nước mắt hai hàng đẩy cô chạy ra ngoài.
Cái kiểu hơi tí chảy nước mắt chạy đi tìm đàn ông làm chỗ dựa cho mình thật đáng ghét.
Hình như Hàn Mặc Ngôn cũng chẳng có ý truy cứu việc này, anh chỉ vào điện thoại hỏi Đỗ Hàn: "Thế lúc nãy lấy điện thoại của tôi để làm gì?".
Đỗ Hàn khẽ xoay người, ngồi lên bàn của Hàn Mặc Ngôn, thành thực trả lời: "Dụ người của anh".
Suy nghĩ giây lát, lại xua tay nói: "Có điều, cô ấy đã thôi việc rồi nên cũng không gọi là dụ người của anh được. Anh phải biết, thời buổi này tìm được một cô gái chuyên nghiệp và có năng lực là một việc khó khăn. Anh không cần nên tôi cũng không muốn lãng phí...".
"Lục Nhiễm ?". Hàn Mặc Ngôn dò hỏi.
Đỗ Hàn gật đầu.
"Hôm đó gặp cô ấy tôi đã nói với anh là tôi rất ngưỡng mộ cô ấy mà."
"Không được."
Không đợi Đỗ Hàn nói hết, Hàn Mặc Ngôn đã cương quyết nói.
Đỗ Hàn chẳng hề tức giận mà còn nở nụ cười, ánh mắt sắc sảo không nhân nhượng: "Đằng nào anh cũng có trợ lý mới rồi, còn tranh với tôi làm gì ?".
"Cô có thể tìm người khác".
Đôi bốt cao chắn ngang trước mặt Hàn Mặc Ngôn, Đỗ Hàn vênh cằm cười nói: "Anh có thể tìm cho tôi một cô gái trẻ hơn, có năng lực hơn và có khí chất hơn cô ấy không ?".
Giơ tay xem đồng hồ, Đồ Hàn nhảy khỏi mặt bàn, đôi bốt cao cổ màu đen dẫm xuống nền đá Đại Lý, cộp cộp hai tiếng.
Đỗ Hàn mỉm cười: "Sắp đến giờ rồi, tôi phải về chuẩn bị đi gặp mỹ nhân đây, anh Hàn cứ làm việc đi nhé".
Vừa đi được nửa bước, một cánh tay chắn ngang trước mặt cô.
Rốt cuộc là đàn ông, Hàn Mặc Ngôn vẫn cao hơn cô cả một cái đầu, chỉ là ánh mắt của anh khiến Đỗ Hàn cảm thấy áp lực.
"Tôi hết giờ rồi, cùng đi với cô".
"Anh đùa gì thế ?". Đỗ Hàn giơ tay hất tay Hàn Mặc Ngôn: "Tôi không cần anh đi cùng đâu".
Hàn Mặc Ngôn không đùa, anh bấm điện thoại gọi trợ lý vào dọn dẹp, sau đó mặt không cảm xúc quay sang nhìn Đỗ Hàn, ngữ khí bình tĩnh: "Cô Đỗ, cô là đối tượng xem mặt của tôi nên đừng có ý định gì với cô ấy".
Lục Nhiễm đi lại trong phòng một lúc, cuối cùng quyết định đi.
Cứ cho là Đỗ Hàn có ý đồ gì với cô, cô cũng không để mình bị thiệt thòi.
Theo thói quen đến trước năm phút, trong căn phòng đặt trước chỉ có mình cô, Lục Nhiễm bất giác nghĩ, phải chăng những nhân vật quan trọng đều có sở thích đến muộn một chút.
Vừa nghĩ đến đó thì cửa mở.
Đôi bốt của Đỗ Hàn rất cao, hai bên trang trí dây xích bạc cá tính, mái tóc ngắn màu tím sậm, trước ngực đeo một chiếc dây chuyền vàng móc hình chữ thập, khác hẳn lần gặp trước.
Lục Nhiễm còn chưa hết kinh ngạc, thì đã nhìn thấy một người nữa đi phía sau Đỗ Hàn.
Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc khiến Lục Nhiễm cứng đơ người, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Đỗ Hàn.
Đỗ Hàn kéo ghế ngồi xuống, nghển cổ lắc đầu: "Không phải tôi bảo anh ấy đến, mà là anh ấy muốn ngăn cản tôi".
Hàn Mặc Ngôn cũng ngồi xuống, không phản đối.
Trong phòng có tới hai người khiến cô bối rối, Lục Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu.
Không khí có chút gượng gạo, người phục vụ đem quyển thực đơn đẩy cửa bước vào, cung kính hỏi: "Anh chị có muốn gọi món luôn không ạ?".
Đỗ Hàn là người đầu tiên ngoắc tay gọi phục vụ vào, cô nhận lấy quyển thực đơn, đọc lướt qua chọn vài món, rồi quay sang hỏi Lục Nhiễm: "Cô Lục muốn ăn gì?".
Nếu người ngồi trước mặt cô là một người đàn ông thì điều đó hết sức bình thường, nhưng đằng này lại là một cô gái nên cảm giác hơi kỳ kỳ.
Lục Nhiễm khách sáo lắc đầu: "Tôi thế nào cũng được".
Đỗ Hàn đang định trả quyển thực đơn, bỗng như chợt nhớ ra, cô đưa quyển thực đơn cho Hàn Mặc Ngôn: "Hàn Mặc Ngôn, anh chọn món đi".
Hàn Mặc Ngôn lướt qua, chỉ vào quyển thực đơn, rồi đưa cho người phục vụ.
Trước khi đồ ăn được mang ra, Đỗ Hàn đưa cho Lục Nhiễm một bản kế hoạch đơn giản.
Thực lòng là Lục Nhiễm chỉ định đến để thăm dò thái độ của Đỗ Hàn, không ngờ cô ấy nói là làm.
So với những bản kế hoạch tỉ mỉ đến từng con số mà Lục Nhiễm từng làm, bản kế hoạch này đơn giản đến mức hơi tùy hứng, thậm chí bên cạnh những con chữ còn có cả nét phác thảo bằng bút chì thiết kế nội thất tiền sảnh hành lang, suy nghĩ và khái niệm về chỉnh thể phòng tranh rất mới mẻ, đáng tiếc là trong bản kế hoạch này chưa đề cập đến địa điểm, nguồn vốn, phương thức kinh doanh, lợi nhuận...
Đỗ Hàn im lặng đợi Lục Nhiễm xem hết, mới hỏi: "Thế nào, có hứng thú cộng tác không, tôi không hiểu gì về kinh doanh, nhưng về mặt tiền vốn thì cô không phải lo".
Lúc chưa gặp Đỗ Hàn, nhưng Lục Nhiễm biết bố cô ấy là đối tác của Hàn Mặc Ngôn, kinh doanh bất động sản, một vốn vạn lời, giới kinh doanh địa ốc không ai không biết đến danh tiếng Đỗ Thừa, thứ mà ông ta có nhiều nhất chính là tiền, có tiền mọi việc đều dễ dàng. So với việc làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn, công việc này rõ ràng thú vị hơn và cũng thách thức hơn.
Nhưng... Lục Nhiễm bỏ tập tài liệu xuống, nói: "Để tôi nghĩ thêm".
"Còn suy nghĩ gì chứ ? Cô cần gì tôi cũng có thể cung cấp cho cô, sẽ không có chuyện có người khoa tay múa chân bảo cô làm thế này, không làm thế kia, cô muốn làm gì cũng được, chiến lược kinh doanh, phương thức quảng cáo đều do cô quyết định." Những lời của Đỗ Hàn thật là hấp dẫn.
"E hèm...".
Cái kiểu lôi kéo người ngay trước mặt sếp cũ của người ta thế này thật khiến người khác khó chịu.
Đỗ Hàn nghếch đầu nhìn Hàn Mặc Ngôn: "Anh có ý kiến gì không ?".
Hàn Mặc Ngôn cầm tập tài liệu trên bàn, lật qua vài trang, khẽ chau mày rồi vứt xuống bàn vẻ giễu cợt.
Bị công kích vì phản ứng của Hàn Mặc Ngôn, Đỗ Hàn lạnh lùng: "Có gì thì anh cứ nói ra".
Vẻ lạnh lùng đó hiển nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến thái độ của Hàn Mặc Ngôn, anh ta nhìn Đỗ Hàn, nhả ra hai chữ: "Ấu trĩ".
Đỗ Hàn nổi nóng, đập bàn: "Ấu trĩ ở chỗ nào ?".
Ngồi cách nửa cái bàn, Lục Nhiễm cũng cảm nhận được nộ khí bừng bừng của Đỗ Hàn.
Hàn Mặc Ngôn vẫn bình thản như không, lần lượt chỉ ra những thiếu sót và khuyết điểm trong bản kế hoạch của Đỗ Hàn, phân tích khả thi và viễn cảnh thị trường, ngữ điệu bình tĩnh như một đầm nước chết, nhưng sự chắc chắn trong từng câu chữ khiến người ta tin phục và thuận theo suy nghĩ của anh.
Một Hàn Mặc Ngôn mà Lục Nhiễm quen thuộc, cô không còn nụ cười khi hai người mới bắt đầu tranh cãi.
Nhưng cũng không giống với Hàn Mặc Ngôn, tuy cực kỳ nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng Hàn Mặc Ngôn chưa từng không nể mặt người ngoài như thế này bao giờ. Đó là cách cư xử theo kiểu cáo đã thành tinh của những người làm kinh doanh. Vẻ trầm mặc kiệm lời của Hàn Mặc Ngôn khiến người ta cảm thấy chắc chắn đáng tin cậy. Hơn nữa, những người như Hàn Mặc Ngôn chỉ cần tỏ ra hơi thân thiết một chút đã khiến đối phương cảm thấy được tôn trọng rất nhiều.
Hàn Mặc Ngôn không phải là đồ ngốc, chẳng lẽ anh cố ý làm cho Đỗ Hàn tức giận.
Đỗ Hàn muốn phản bác, nhưng đối phương quá chắc chắn, còn cô lại có vẻ chẳng hiểu gì.
Thực ra, để phản bác lại Hàn Mặc Ngôn cũng không khó khăn gì, mặc dù bản kế hoạch này có rất nhiều chỗ tồi tệ bất khả thi, ví dụ như giao thông, ví dụ như khách hàng hay định vị sức mua,... Nhưng những ý kiến táo bạo cũng có thể bù đắp phần nào. Thành phố này cũng chưa có phòng tranh cao cấp nào...

Lục Nhiễm bóp trán, cố xua đi những ý nghĩ trong đầu, bệnh nghề nghiệp thật đáng sợ.
Chẳng bao lâu, đồ ăn lần lượt được bưng lên.
Đỗ Hàn gọi không nhiều không ít, vừa đủ cho ba người.
Đúng giờ ăn cơm, đồ ăn lại ngon, Lục Nhiễm cũng cảm thấy đói, cô múc một thìa canh thịt bò Tây Hồ lên miệng thổi.
Người phục vụ bưng lên một đĩa sáu con cua.
Mắt Lục Nhiễm sáng lên, Đỗ Hàn thì ngăn người phục vụ lại, nghi ngờ nói: "Tôi có gọi cua đâu, đồ tặng kèm à ?".
"Dạ, là...".
"Tôi gọi đấy". Hàn Mặc Ngôn cũng uống một thìa canh, đáp.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm thích ăn cua, nên... cố ý gọi cho cô sao ?
Nuốt thìa canh, Lục Nhiễm yên lặng tự cười mình, thôi nào, đừng có tự mình đa tình như vậy.
Thuật dùng người, chỉ là thói quen của anh mà thôi.
Có cả Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, nên có một số chuyện không tiện nói ra.
Thế là cứ yên tâm ăn cơm, sáu con cua, mỗi người hai con, Lục Nhiễm ăn hết phần của mình, vẫn liếm mép vẻ thèm thuồng, lim dim hai mắt tận hưởng món khoái khẩu.
Đang định lau tay, lại có hai con cua được đẩy đến trước mặt cô.
Cô nhìn Hàn Mặc Ngôn vẻ nghi hoặc, anh bình thản: "Cô thích ăn mà".
"Cô Lục thích ăn cua à ?". Đỗ Hàn ngắt lời Hàn Mặc Ngôn, đẩy nốt con cua còn lại của mình đến trước mặt Lục Nhiễm, giọng khẩn thiết: "Thế thì cô ăn nốt cả con này đi".
Có thích ăn lắm cũng cảm thấy cảnh tượng này thật là khó xử, Lục Nhiễm lấy khăn lau tay, cười đáp: "Thôi, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại, cua tính lạnh, ăn nhiều ngày mai đi bệnh viện mất".
Đúng thế, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại.
Ăn xong cơm, Lục Nhiễm chuẩn bị ra về.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm chưa mua xe, định đưa cô về, không ngờ Đỗ Hàn cũng đi xe đến, hai người tranh nhau. Kết quả là Lục Nhiễm quyết định đi tàu điện ngầm về.
Được nửa đường, phát hiện có một chiếc xe cứ đi theo mình.
Lục Nhiễm dừng chân, quay lại thấy Đỗ Hàn hạ cửa xe, vẫy cô.
"Cô Đỗ, có việc gì không ?".
"Lên xe đi".
Lục Nhiễm cười: "Lúc nãy đã bảo là tôi sẽ tự về mà ?".
Đỗ Hàn cũng cười, rất xinh đẹp và hào sảng, ánh mắt nghĩa hiệp: "Quân tử giữ lời là việc của đàn ông, tôi là phụ nữ, ngang ngược vốn là đặc quyền của phụ nữ mà. Lên xe đi, lúc nãy có mặt Hàn Mặc Ngôn ở đấy tôi chẳng dám nói chuyện gì cả".
Cô ấy nói hoàn toàn hợp lý.
Lục Nhiễm vốn có cảm tình với những cô gái thẳng thắn, không chút e dè, cô lên xe của Đỗ Hàn.
Sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà Lục Nhiễm, câu hỏi của Đỗ Hàn là: "Bản kế hoạch đó của tôi ấu trĩ như thế thật à ?".
Rõ ràng Đỗ Hàn vẫn đang canh cánh bên lòng những lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm phì cười, Đỗ Hàn khí thế nhưvậy mà vẫn trẻ con. Sắp xếp lại suy nghĩ, Lục Nhiễm phân tích bản kế hoạch của Đỗ Hàn theo cách nghĩ của mình, có ưu điểm, có nhược điểm, một số chỗ đã đưa được ra những vấn đề chính. Đỗ Hàn vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng thở dài: "Tôi hiểu rồi".
"Trong tay không có số liệu cụ thể và tài liệu liên quan nên tôi không thể phân tích cụ thể hơn".
"Việc này không vội". Đỗ Hàn gật đầu: "Chẳng trách mà cô nghỉ việc. Cô làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn đúng là thiệt thòi quá".
Lục Nhiễm không nói gì, nhìn thẳng về phía trước.
Đỗ Hàn nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: "Cô và Hàn Mặc Ngôn có vấn đề gì đúng không? Chắc tôi không nhầm đâu, tôi chưa thấy chỗ nào mà quan hệ ông chủ và trợ lý lại kỳ quái như ở đây. Là anh ta thích cô mà cô không thích anh ta ? Hay là cô thích anh ta mà anh ta không thích cô ? Hay là hai người yêu nhau mà không đến được với nhau ?".
Phì cười vì một loạt hết cô lại anh ta, hết anh ta lại cô của Đỗ Hàn, những tình cảm u uất trong lòng Lục Nhiễm cũng vơi bớt phần nào.
Lục Nhiễm xua tay, bỗng cảm thấy có nói ra cũng chẳng có gì to tát: "Là tôi thích anh ta, nhưng cô thấy anh ta rồi đó. Chúng tôi sớm tối bên nhau ba năm chứ không phải là ba ngày hay ba tháng, nhưng mà lửa gần rơm lâu ngày không bén. Hay nói cách khác là có đem dây thừng trói chúng tôi lại cả đêm cũng không có chuyện gì xảy ra".
Đỗ Hàn do dự: "Nhưng tôi thấy anh ta đối với cô cũng không tồi, còn chọn món cho cô".
"Thói quen mà thôi, nếu không vì những điều này sao tôi có thể kiên trì được ba năm".
"Tôi lại không cảm thấy một ông chủ bận trăm công nghìn việc có thể ghi nhớ xem một trợ lý mà mình không hề quan tâm thích ăn gì, lại còn gọi món cho cô ấy".
Lục Nhiễm muốn nói với Đỗ Hàn rằng cả công ty đều biết mình thích ăn cua, nhưng... Cuối cùng lại cười đáp: "Cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi đã từ bỏ rồi".

Đỗ Hàn không tiếp tục an ủi cô, còn vừa cười vừa nói: "Thế càng tốt, đàn ông ấy à, chẳng phải thứ gì cần thiết, vừa hôi hám vừa xấu tính, đề cao chủ nghĩa nam quyền, muốn phụ nữ gọi thì đến, xua tay là đi, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì đờ người ra. Mình coi anh ta là bến bờ, nhưng anh ta chỉ coi mình là người dọn dẹp miễn phí. Đàn ông chỉ cần điều kiện tương đối một chút đã tự cho mình quá hấp dẫn, đợi phụ nữ nhào vô."
Nghe Đỗ Hàn oang oang kể tội đàn ông, Lục Nhiễm quay lại, khẽ hỏi: "Cô Đỗ, cô ghét đàn ông đến thế sao ?".
Tiếng oán thán lúc nãy ngưng bặt, Đỗ Hàn quay lại, cười: "Cũng không phải, chỉ là đa phần đàn ông đều khiến người ta chán ghét, nhất là nhìn thấy loại đàn ông lừa gạt phụ nữ, tôi chỉ muốn...".
Bất giác, Lục Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.
Đỗ Hàn dừng xe, bò lên cả vô lăng mà cười: "Bị tôi dọa cho chết khiếp phải không ?".
Cười chảy cả nước mắt, Đỗ Hàn tắt máy: "Đùa cô chút thôi. Được rồi, đến nhà rồi, cô xuống xe đi".
Lục Nhiễm lắc đầu cười, bước xuống xe.
Vừa xuống xe Lục Nhiễm đã nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc đậu ở trước cửa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lục Nhiễm là muốn trốn vào trong xe, nhưng người đàn ông mặt sắt xanh lè đối diện đã bước đến, gần như chỉ chớp mắt đã hiện ra trước mắt hai người.
Sau phút bối rối, Đỗ Hàn hàn huyên với Lục Tề, giọng điệu chẳng tử tế gì: "Anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là vinh dự ba đời".
"Cô Đỗ, tôi không hề cảm thấy vinh hạnh khi gặp cô".
Lục Nhiễm ngáp một cái, tăng tốc lướt qua người Lục Tề: "Anh, em lên nhà ngủ trước đây".
Không đợi mặt Lục Tề kịp đen như một cái đít nồi, Lục Nhiễm phi như tên bắn lên trên, để lại hai người đó gườm gườm nhìn nhau.
"Đây là cái gì ?".
Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi nóng. Anh ta lạnh lùng nhưng ít khi nóng giận.
Tiết Lễ Giai cúi đầu nhìn tập tài liệu bị ném xuống chân, cảm thấy uất ức. Dù có thế nào thì đây cũng là thành quả cả một buổi tối của cô, cho dù không bằng Lục Nhiễm, nhưng chắc cũng chẳng kém hơn là mấy.
Nhưng cô cũng biết rõ những lúc thế này tuyệt đối không phải là lúc phản bác Hàn Mặc Ngôn.
Khẽ cắn môi, mắt Tiết Lễ Giai đỏ hơn, ánh mắt loang loáng nước, muốn khóc mà không dám khóc.
"Hàn tổng, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi...".
Hàn Mặc Ngôn chẳng thèm nhìn đến cô, anh cố nén sự tức giận: "Lần trước là thế nào ? Cô giải thích đi".
"Giải thích... gì ạ?".
Hàn Mặc Ngôn đã mất hết kiên nhẫn với cô gái đang đứng trước mặt mình.
"Cô có thể làm không tốt, nhưng đừng coi tôi là thằng ngốc". Hàn Mặc Ngôn xua tay, giọng cứng rắn lạnh lùng: "Cô có thể dọn dẹp đồ đạc ra về được rồi".
Tiết Lễ Giai không thể ngờ Hàn Mặc Ngôn có thể dễ dàng đuổi cô đến thế: "Tôi...".
Ánh mắt lãnh đạm lướt qua, Tiết Lễ Giai đọc được trong đó sự chế giễu, trước mặt Hàn Mặc Ngôn mà đề cập đến xuất thân của cô thì chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Và thế là buột miệng thành: "Tôi biết tôi sai rồi, bản kế hoạch hôm trước không phải do tôi làm".
Hàn Mặc Ngôn chỉ ngồi nhìn, đợi cô tiếp tục.
Tiếp tục lừa dối chỉ càng nhận hậu quả tệ hơn, Tiết Lễ Giai cắn răng thuật lại mọi chuyện với Hàn Mặc Ngôn.
Ngón tay lật lật tập tài liệu bên cạnh, Hàn Mặc Ngôn im lặng. Đáng lẽ anh phải phát hiện ra bản kế hoạch đó là của Lục Nhiễm. Chỉ vì anh đã quá quen với phong cách của cô nên cho rằng tất cả những bản kế hoạch trên thế giới này đều giống hệt như thế. Kết quả là chỉ có mình Lục Nhiễm mà thôi.
Đuổi Tiết Lễ Giai, Hàn Mặc Ngôn không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh dấy lên ý nghĩ muốn Lục Nhiễm quay lại.
Không có trợ lý, công việc của Hàn Mặc Ngôn chất đống lại, cũng may anh đã quen làm việc với tốc độ cao.
Làm xong công việc của đã nửa đêm.
Hàn Mặc Ngôn đang chuẩn bị ra về, bỗng điện thoại reo.
Sau khi trở về Lục Nhiễm bị Lục Tề mắng cho một trận nên thân.
Có những lúc, người thân quá quan tâm đến mình cũng không phải là một việc hay. Lục Tề luôn coi cô như một cô bé không hiểu việc đời, luôn cảm giác cô dễ dàng bị tổn thương, nhưng trên thực tế cô còn nguy hiểm hơn cả Đỗ Hàn.
Lục Nhiễm của năm năm trước, hoàn toàn có thể gọi là một đứa con gái bất lương.
Chỉ là, trải qua bao nhiêu việc, giờ chỉ còn là ảo mộng.
Hiện giờ, việc cô quan tâm không phải là tối nay đi đâu chơi mà là Lục Tề ra lệnh cho cô tuần sau phải đến công ty báo cáo.
Đang vò đầu bứt tai xem làm thế nào có thể trốn được Lục Tề một cách hợp tình hợp lý, Lục Nhiễm nhận được điện thoại của bạn thân Lâm Tĩnh.
Đầu tiên là một loạt những lời trách cứ tối tăm mặt mũi, nào là từ lần trước gặp nhau ở quán bar Lục Nhiễm không hề gọi cho cô ấy, nào là Lục Nhiễm không coi cô ấy là bạn, rồi cuối cùng Lâm Tĩnh nức nở trong điện thoại, lời lẽ lộn xộn lung tung, Lục Nhiễm mới biết không phải Lâm Tĩnh đang trách mình, chỉ là uống say rồi muốn tìm người oán thán mà thôi.
Hỏi rõ địa chỉ, Lục Nhiễm khoác thêm chiếc áo đi đến quán bar lần trước họ gặp nhau.
Khi tìm thấy Lâm Tĩnh, cô ấy đang ngồi trong lô riêng, nốc từng cốc rượu, mặt mũi nhòe nhoẹt phấn son.
Dưới đất là cả đống vỏ chai, đủ loại khác nhau.
Len qua đám đông, Lục Nhiễm giằng lấy chai

1 2 »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương