Em Đừng Có Nhõng Nhẽo
Chương 42: Người phát ngôn khách sạn Tây Giao

Tập đoàn Thừa Hòa tầng cao nhất.

Hứa Ninh Thanh không đơn giản chỉ là một tên phú nhị đại*, hắn có công ty do mình gầy dựng hoàn toàn độc lập với Hứa Thị, Thừa Hòa chính là một trong số đó.

*Phú nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai, thuật ngữ chỉ những đứa con đời thứ hai trong một gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc mà không quan tâm làm lụng.

Chẳng qua nó không phức tạp như việc kinh doanh của Hứa thị, tập đoàn Thừa Hòa vận hành theo dây chuyền sản xuất trình độ cao, một nhóm đại lý chuyên nghiệp và những trợ lý đắc lực, Hứa Ninh Thanh về cơ bản không cần hao tâm tổn sức nhiều.

Hứa Ninh Thanh cúi xuống nhìn điện thoại đang sáng lên, Thường Lê gửi một tin nhắn.

[Thẩm Tề hình như nghỉ học rồi, chú biết không?]

Hắn ngừng bút, đóng nắp bút máy lại.

Rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, nghiêng đầu bật lửa, ánh lửa đỏ chợt sáng một cái chói mắt, lúc ngẩng cằm lên đường cong xương quai hàm tự nhiên trôi chảy, hắn không có vội trả lời lại.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ mơ một giấc mơ như vậy, nhân vật chính trong mơ so với hắn nhỏ bé như một đứa trẻ.

Loại mất tự chủ này khiến Hứa Ninh Thanh vô cùng khó chịu.

Khi sáng nay lúc hắn còn đang nhập nhèm buồn ngủ, vô thức biểu hiện hành vi thân mật, sau đó cô nhóc đỏ cả hai bên vành tai đẩy hắn ra chạy mất.

Hắn là người sống tuỳ ý đã quen, loại thân mật này với hắn mà nói là chuyện nhỏ, nhưng để làm với Thường Lê thì không được.

Hắn là chú của cô.

Hứa Ninh Thanh mà mọi người đồn thổi bên ngoài như thế nào hắn rất rõ ràng, mặc kệ là thật giả, tóm lại trong mắt mọi người, hắn chính là một tên công tử đê tiện, hoa tâm phong lưu.

Hắn cũng hiểu bản thân mình, không thích bị bất cứ thứ gì trói buộc, cũng lười tiếp xúc một mối quan hệ lâu dài.

"Hứa tổng, Châu tiểu thư người phát ngôn của khách sạn Tây Giao muốn gặp ngài" thanh âm trợ lý trong điện thoại bàn truyền đến.

Hứa Ninh Thanh âm thanh nhàn nhạt: "Cho vào".

Hắn cầm điện thoại, gửi trả lời Biết qua.

Cùng lúc đó, cửa phòng tổng giám đốc được mở ra.

Châu Ỷ Khâm một thân sườn xám màu trắng, xẻ tà rất đẹp, có lồi có lõm, bên cạnh đường xẻ tà lộ ra đoạn đùi trắng nõn như ẩn như hiện, kiểu tóc cũng được búi lên kĩ càng, rất có khí chất phụ nữ truyền thống.

"Cô là người phát ngôn của khách sạn?".

Hứa Ninh Thanh quản lý rất nhiều thứ, việc lựa chọn người phát ngôn này giao cho tổ trưởng đội tuyên truyền quyết định.

Châu Ỷ Khâm cười kéo cái ghế trước mặt hắn ngồi xuống: "Thì ra Hứa tổng không biết người phát ngôn là em, em còn tưởng là Hứa tổng ngầm đồng ý cho em cùng Thừa Hoà hợp tác".

Hứa Ninh Thanh gảy gảy tàn thuốc, dựa lưng ra phía sau, khí chất lười biếng phong lưu ăn vào xương cốt: "Tìm tôi có chuyện gì?".

Không một chút xa cách, nhưng bình tĩnh, giống như quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường.

Chu Khỉ Câm lên tiếng: "Tối nay ở hội trường Quân Hạc có mở cuộc họp báo tuyên truyền khách sạn Tây Giao, em đến hỏi Hứa tổng một chút muốn mặc đồ như thế nào, em sẽ phối hợp quần áo cùng anh.

Hứa Ninh Thanh ánh mắt bình tĩnh: "Phía đầu tư và người phát ngôn hẳn không cần phải phối hợp trang phục".

Châu Ỷ Khâm nhìn hắn không nói chuyện.

Người đàn ông chậm rãi nói: "Nếu như Châu tiểu thư không biết mặc gì tối nay, có thể trực tiếp liên hệ tổ tuyên truyền, bọn họ sẽ phụ trách trang phục cho cô".

Nói xong hắn liền kết nối máy bàn, thanh âm hơi trầm: "Hội nghị buổi chiều tiến hành sớm hơn mười phút.

Mặt không đổi sắc hạ lệnh đuổi khách.

-

Sau khi tan học không bao lâu thì Thường Lê nhận được cuộc điện thoại của ông nội.

"Lê Lê bây giờ cháu đang ở đâu?".

Cô đứng bên cạnh bàn học: "Cháu đang ở trường, có chuyện gì vậy ông?".

"Ông bà vừa xuống máy bay".

"Dạ?" Thường Lê đeo túi sách lên lưng, cùng Mạnh Thanh Cúc và Phàn Hủy chào tạm biệt, bước nhanh ra khỏi phòng học: "Sao đột nhiên ông bà lại tới đây?".

"Trước đó không phải đã nói qua sao, đợi đến khi ông bà đem công ty giao phó xong liền trở về ở cùng với Lê Lê" Thường lão gia lúc nói chuyện còn rất hưng phấn: "Bà nội muốn làm cháu ngạc nhiên, không có nói trước, chúng ta đã mua một căn chung cư ở khu Minh Tây rồi, cách trường học cháu rất gần, tới lúc đó đến dọn hành lý ở chỗ chú của cháu cũng rất tiện".

". . . ?"

Thường Lê ngẩn người, không nói chuyện.

     "À đúng rồi, buổi tối ông muốn đi tham gia buổi tuyên truyền khai trương khách sạn Tây Giao của công ty Ninh Thanh, cháu cùng ông đi chứ?".

Thường Lê: ". . . Dạ?".

Cô ở cùng Hứa Ninh Thanh mỗi ngày, nhưng không biết việc khai trương khách sạn Tây Giao.

Thường lão gia liền trực tiếp gọi xe đến trường đón cô, Thường Lê sau khi lên xe liền được đưa đi trang điểm.

Buổi tuyên truyền khai trương lần này tương đối trọng đại, đến Thường lão gia cũng tham gia, đoán chừng không ít những thương nhân máu mặt trong giới đều tham dự.

Thường Lê tuổi còn nhỏ, trang điểm đơn giản, một chiếc váy hồng phấn từ bộ sưu tập mùa thu của Dior, làn da cũng sáng hơn, chiếc váy màu hồng nhạt hơi bồng bềnh, một đôi xăngđan quai mảnh, sau khi mang vào giống như một thiên thần nhỏ.

Cô còn bôi một chút son, bờ môi căng bóng hồng hào, lọn tóc uốn cụp vào trong, tóc thả bay tuỳ ý nhưng không kém phần dễ thương.

Sau khi chuẩn bị xong ông bà nội cuối cùng cũng vượt được qua con đường giờ tan tầm, đón Thường Lê đi đến hội trường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương