Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng
-
Chương 12
“Thất tình á?”
Mắt Tịch Mộ Thiên lấp lánh, nói vẻ đùa bỡn: “Ai mà giỏi thế, có thể khiến Vinh thiếu gia tung hoành ngang dọc nhà chúng ta phải thất tình vậy nhỉ? Đúng là chuyện mới mẻ đây!”
Vinh Phi Lân khẽ cười, bước vào, vỗ vai Tiểu Dương:
“Anh Dương, bao nhiêu năm nay anh vẫn trung thành theo anh rể tôi à?”
Tiểu Dương khẽ cười, cúi người chào Vinh Phi Lân rồi ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người bọn họ. Vinh Phi Lân hơi nghiêng người, tì vào bàn làm việc của Tịch Mộ Thiên, nhìn Tịch Mộ Thiên dò xét hồi lâu, nói nửa đùa nửa thật: “Anh rể, em cảm thấy hình như anh có gì đó khang khác!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Ồ, khác chỗ nào?”
Vinh Phi Lân nghiêm túc nói: “Giống như đang yêu vậy, thế nào, em nói đúng chứ hả?”
“Đang yêu á?”
Tịch Mộ Thiên không khỏi cười khẩy, đứng dậy với lấy chiếc áo khoác đặt lên cánh tay rồi nói: “Yêu đương là trò chơi của đám thanh niên các cậu, cậu tưởng anh rể cậu là cậu chắc? Đi thôi!”
“Anh rể, tin em đi, tình yêu không phân biệt tuổi tác mà.”
Vinh Phi Lân lắc đầu ngán ngẩm rồi vội đi theo.
Vinh Phi Lân lắc lắc ly rượu trên tay dưới ánh đèn, viên đá trong cốc rượu phát ra tiếng kêu leng keng rất vui tai.
Phi Lân tì tay vào quầy bar, ánh mắt mơ hồ nhìn Tịch Mộ Thiên. Một cô gái ăn mặc cực kì gợi cảm đang ưỡn ẹo đến làm quen với Tịch Mộ Thiên. Cô ả này trông trẻ trung và xinh đẹp, thân hình thon thả, mái tóc xoăn lọn to rũ xuống hai vai quyến rũ, chiếc áo cúp ngực để lộ đôi gò bồng đào bỏng mắt. Khỏi nghĩ cũng biết, cô ta mà cởi đồ thì đúng là một “tòa thiên nhiên”.
Người đẹp chê Vinh Phi Lân chọn Tịch Mộ Thiên, những chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra. Mỗi lần Vinh Phi Lân đến đây cùng với anh rể, cảnh tượng này chẳng có gì lạ lẫm nữa. Vinh Phi Lân chống cằm, cười ngọt ngào với anh rể. Tịch Mộ Thiên trông thì nho nhã nhưng thực chất là một người đàn ông lạnh như tiền, không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, do đó ả này đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng có tầm mắt gì cả.
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, thậm chí có vẻ cáu kỉnh từ chối:
“Tôi không có hứng thú, đừng làm phiền chúng tôi!”
Cô ta ngây người kinh ngạc, chắc hẳn không ngờ người đàn ông có khuôn mặt điển trai này lại lạnh lùng và bất lịch sự đến thế. Cô ả ngại ngùng bỏ đi, Vinh Phi Lân nhìn Tịch Mộ Thiên từ đầu đến chân hồi lâu, nói chẳng chút thiện chí:
“Anh rể, đàn ông mà nhịn lâu quá dễ bị liệt dương lắm đấy!”
Tịch Mộ Thiên lắc đầu: “Anh thà thiếu chứ không dùng bừa, tùy tiện lên giường với một người đàn bà kiểu đó, anh rể cậu có khác gì loài vật? Hơn nữa tôi kết hôn rồi!
“Cái gì?”
Chiếc ly trên tay Vinh Phi Luân suýt chút nữa thì rơi xuống đất: “Anh rể, anh không đùa em đấy chứ? Anh kết hôn rồi á?”
Bảo sao Vinh Phi Lân cảm thấy kì lạ, lúc Vinh Phi Loan mới chết, anh và mọi người trong nhà đều nghĩ Tịch Mộ Thiên chẳng mấy chốc sẽ lấy vợ mới thôi, nào ngờ đã mười năm trôi qua vẫn chẳng thấy Tịch Mộ Thiên có động tĩnh gì. Thế mà bây giờ đùng một cái anh ta lại nói đã kết hôn, hơn nữa với địa vị ngày hôm nay của Tịch Mộ Thiên, một chuyện lớn như hôn nhân lại kín tiếng như vậy, điều này chỉ có thể vì một trong hai lí do. Thứ nhất, Tịch Mộ Thiên không mấy quan tâm đến vợ mới, lấy cô ta chẳng qua chỉ vì lợi ích nào đó. Thứ hai, Tịch Mộ Thiên quá để tâm đến cô gái này, đến mức không muốn cô lộ mặt trước dư luận. Vậy là lí do nào trong hai lí do này đây?
Vinh Phi Lân ghé lại gần Tịch Mộ Thiên, dò hỏi như một kẻ lắm chuyện: “Là khuê nữ của nhà tài phiệt hay chính trị nào thế?”
“Khuê nữ?”
Tịch Mộ Thiên chợt nhớ đến cô vợ bé bỏng ở nhà của mình, khóe môi bỗng nhếch lên: “Chỉ là một cô nhóc chẳng ra đâu vào đâu mà thôi. Cậu cũng biết cô ấy đấy, Tử Khâm, Hạ Tử Khâm…”
Nụ cười trên mặt Vinh Phi Lân như đông cứng lại. Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên là hai người mà có đánh chết, Vinh Phi Lân cũng không nghĩ họ lại ở bên nhau. Hai người đó xét cả về điều kiện, hoàn cảnh và tính cách đều hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa Tịch Mộ Thiên làm sao có thể để mắt đến một cô gái lôi thôi như Hạ Tử Khâm, anh ta mắc bệnh ưa sạch sẽ cơ mà?
Nụ cười không thể nở trên môi Vinh Phi Lân được nữa, Tịch Mộ Thiên cũng chỉ nói qua loa như vậy, sau đó chẳng có ý tiếp tục nhắc đến vấn đề này.
“Em định khi nào quay về Vinh Thị? Hay là em cứ về đi, bắt đầu làm từ mảng Truyền thông Điện ảnh mà em thích!”
Vinh Phi Lân đứng bật dậy, dường như không thể tin vào những lời Tịch Mộ Thiên nói, thẳng thừng hỏi: “Anh có yêu cô ấy không? Anh có yêu Hạ Tử Khâm không?”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lành lạnh nhìn Vinh Phi Lân: “Có yêu hay không thì cô ấy cũng là vợ của anh rồi, có gì khác biệt chứ?”
Vinh Phi Lân đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Tịch Mộ Thiên, sắc mặt xám ngoét rất khó coi, ánh mắt hừng hực như đang cố gắng kiềm chế tâm trạng:
“Không yêu thì tránh xa cô ấy ra một chút, cô ấy không phải là đám đàn bà trước đây của anh, cô ấy không chơi bời, Hạ Tử Khâm chỉ là một con ngốc!”
Tịch Mộ Thiên gạt tay Vinh Phi Lân ra, mắt nheo nheo lại chăm chú nhìn Vinh Phi Lân hồi lâu, lạnh lùng nói: “Phi Lân, sự kích động của cậu có phần kì quặc, tôi lấy cô ấy không được sao?”
“Anh lấy cô ấy, hồi đó anh còn lấy chị tôi nữa, anh bỏ chị tôi suốt cả ngày trong căn nhà đó, chị tôi vào viện, sắp chết đến nơi rồi mà anh vẫn còn ở tận bên Pháp bàn hợp đồng làm ăn. Tịch Mộ Thiên, anh thật sự nghĩ rằng hôn nhân là tất cả ư?”
Lúc chuông cửa reo vang, Hạ Tử Khâm đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Thực ra chính bản thân cô cũng không biết tivi đang phát cái gì, chẳng qua căn phòng quá lớn nên Hạ Tử Khâm nghĩ cần có chút tiếng động gì đó, nếu không nơi đây sẽ rất tĩnh lặng và cô đơn.
Cô đơn là cảm giác mà Hạ Tử Khâm thích nhất, cô thích ở một mình, từ nhỏ đã như vậy rồi. Lúc còn nhỏ, có một dạo Mẹ viện trưởng cứ tưởng cô bị mắc chứng tự kỉ, về sau còn nhờ người tìm bác sĩ tâm lí, bác sĩ một mực bảo đảm cô hoàn toàn bình thường, lúc ấy Mẹ viện trưởng mới yên tâm.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô bỗng cảm thấy không quen ở một mình, cô quen có một người đàn ông bên cạnh, quen với việc chờ đợi Tịch Mộ thiên. Mà Tịch Mộ Thiên rất bận, lại hay phải đi tiếp khách nhiều, mặc dù đã cố gắng dành thời gian về với cô nhưng phần lớn thời gian trong nhà chỉ có một mình Hạ Tử Khâm.
Mới có hơn một tháng ngắn ngủi, Tịch Mộ Thiên đã biến cô chỉ biết ở trong nhà. Sống với Tịch Mộ Thiên hơn một tháng mà đắm chìm sâu hơn yêu Chu Thuyền bốn năm, bản thân Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận rõ ràng sự đắm chìm ấy, nhưng cô không thể nào ngăn chặn được, điều này khiến Hạ Tử Khâm vô cùng hoảng loạn.
Nhiều khi nghĩ đến, Hạ Tử Khâm cảm thấy tương lai, hôn nhân, tình yêu. Dường như giữa cô và Tịch Mộ Thiên không hề có tương lai, tình yêu lại càng là một từ ngữ gây cười. Đằng sau cuộc hôn nhân này ẩn chứa điều gì, chính bản thân Hạ Tử Khâm cũng không thể đoán nổi, bởi không đoán nổi nên không thể xác định, mà không thể xác định nên mới tính toán thiệt hơn, đây có lẽ là căn bệnh phổ biến của phụ nữ.
Hạ Tử Khâm phát hiện ra rằng, bản thân mình một khi đã nghiêm túc không ngờ lại trở nên so đo thiệt hơn đến vậy, thậm chí muốn mơ hồ cũng chẳng thể mơ hồ được.
Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tử Khâm, cô gần như lao ra mở cửa, xộc ngay vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc, Hạ Tử Khâm còn chưa kịp xác định Tịch Mộ Thiên say đến mức nào, đã bị anh xoay người đè chặt vào cửa.
Cánh tay Hạ Tử Khâm bị Tịch Mộ Thiên giữ chặt trên cao, anh cúi đầu hôn siết lên môi cô, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào cuống họng, lưỡi anh cuốn chặt lấy lưỡi cô, gấp gáp và có phần tàn bạo.
“Ư ư ư…”
Hạ Tử Khâm vùng vẫy khỏi tay Tịch Mộ Thiên, cô đẩy anh ra, khóe môi có cảm giác đau nhói, lấy tay chấm lên thì thấy ngón tay dính máu tươi, môi cô bị người đàn ông này cắn rách.
“Tịch Mộ Thiên, anh say rồi!”
Hạ Tử Khâm bực bội, cô chẳng thèm đếm xỉa đến Tịch Mộ Thiên, đi vòng qua sau anh chạy vào trong nhà, mới đi được vài bước Tịch Mộ Thiên liền kéo cô lại phía sau bế thốc lên. Cửa phòng ngủ bị đá ra, Tịch Mộ Thiên bế Hạ Tử Khâm ném lên giường, sau đó lao bổ đến, đè chặt cô xuống, bàn tay to giữ chặt cằm cô.
Ánh đèn màu từ bên ngoài hất vào phản chiếu qua mi mắt Tịch Mộ Thiên, lúc sáng lúc tối như ngọn lửa bập bùng. Hạ Tử Khâm không i rùng mình, bên dưới ngọn lửa dường như là núi băng, cái lạnh lẽo trào ra…
Khóe môi Tịch Mộ Thiên đột nhiên nhếch lên:
“Hạ Tử Khâm, thật không nhìn ra cô lại thủ đoạn đến thế, cô dựa vào cái gì mà quyến rũ đàn ông vậy hả? Dựa vào nhan sắc bình thường của cô hay là thân hình dâm đãng này?”
Hạ Tử Khâm ngây người giây lát rồi vùng vẫy: “Anh nói lăng nhăng gì thế?”
“Tôi nói lăng nhăng ư?”
Rõ ràng Tịch Mộ Thiên say rồi, nói nhiều hơn hẳn:
“Cô có biết hôm nay Vinh Phi Lân nói gì với tôi không? Nó nói nó thất tình, bảo tôi không yêu cô thì tránh xa cô ra, nó sợ tôi ăn thịt cô sao? Nó thích cô, Hạ Tử Khâm, nó yêu cô. Hạ Tử Khâm, thế là thế nào? Được một thằng đàn ông như Vinh Phi Lân yêu chắc cô hài lòng, sĩ diện lắm nhỉ? Đáng tiếc cô đã là vợ của Tịch Mộ Thiên này rồi, không cần biết có tình yêu hay không, cả đời này cô phải là của tôi, hơn nữa tôi căm ghét nhất là sự phản bội, nhớ kĩ chưa Hạ Tử Khâm?”
Hạ Tử Khâm có vẻ hoảng sợ, cô đã thôi vùng vẫy, khuôn mặt dưới ánh đèn dường như trắng bệch, đôi môi cắn chặt nhìn trân trân vào mặt Tịch Mộ Thiên bướng bỉnh: “Tại sao lại lấy tôi?”
Ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt Tịch Mộ Thiên chợt tắt ngấm, đôi mắt khẽ nheo lại, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán rồi men theo má trượt xuống môi Hạ Tử Khâm, mơn man trong khoảnh khắc anh cúi xuống đặt nụ hôn lên đó, miệng lẩm bẩm phát ra vài từ mơ hồ.
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe rõ là gì đã bị Tịch Mộ Thiên nhấn chìm trong cơn đam mê thể xác. Tịch Mộ Thiên hôm nay say mèm, bỗng trở nên hơi dè dặt, cứ như thể cô là một món đồ gốm dễ vỡ, cho dù là về mức độ hay cách thức hành sự của Tịch Mộ Thiên lúc này đều khác hẳn so với bình thường.
Mà sự dịu dàng và dè dặt này lại tựa cơn mưa xuân, từng giọt từng giọt ngấm dần vào trong mảnh đất trái tim khiến cô chìm vào cơn mơ hồ, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng hơi hơi thích mình.
Ngoài sự nuông chiều, đêm nay, Hạ Tử Khâm thật sự cảm nhận được một Tịch Mộ Thiên hoàn toàn khác, dường như anh đã rẽ lớp sương mù dày đặc ra, dần dần để lộ những góc khuất trong lòng.
Mắt Tịch Mộ Thiên lấp lánh, nói vẻ đùa bỡn: “Ai mà giỏi thế, có thể khiến Vinh thiếu gia tung hoành ngang dọc nhà chúng ta phải thất tình vậy nhỉ? Đúng là chuyện mới mẻ đây!”
Vinh Phi Lân khẽ cười, bước vào, vỗ vai Tiểu Dương:
“Anh Dương, bao nhiêu năm nay anh vẫn trung thành theo anh rể tôi à?”
Tiểu Dương khẽ cười, cúi người chào Vinh Phi Lân rồi ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người bọn họ. Vinh Phi Lân hơi nghiêng người, tì vào bàn làm việc của Tịch Mộ Thiên, nhìn Tịch Mộ Thiên dò xét hồi lâu, nói nửa đùa nửa thật: “Anh rể, em cảm thấy hình như anh có gì đó khang khác!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Ồ, khác chỗ nào?”
Vinh Phi Lân nghiêm túc nói: “Giống như đang yêu vậy, thế nào, em nói đúng chứ hả?”
“Đang yêu á?”
Tịch Mộ Thiên không khỏi cười khẩy, đứng dậy với lấy chiếc áo khoác đặt lên cánh tay rồi nói: “Yêu đương là trò chơi của đám thanh niên các cậu, cậu tưởng anh rể cậu là cậu chắc? Đi thôi!”
“Anh rể, tin em đi, tình yêu không phân biệt tuổi tác mà.”
Vinh Phi Lân lắc đầu ngán ngẩm rồi vội đi theo.
Vinh Phi Lân lắc lắc ly rượu trên tay dưới ánh đèn, viên đá trong cốc rượu phát ra tiếng kêu leng keng rất vui tai.
Phi Lân tì tay vào quầy bar, ánh mắt mơ hồ nhìn Tịch Mộ Thiên. Một cô gái ăn mặc cực kì gợi cảm đang ưỡn ẹo đến làm quen với Tịch Mộ Thiên. Cô ả này trông trẻ trung và xinh đẹp, thân hình thon thả, mái tóc xoăn lọn to rũ xuống hai vai quyến rũ, chiếc áo cúp ngực để lộ đôi gò bồng đào bỏng mắt. Khỏi nghĩ cũng biết, cô ta mà cởi đồ thì đúng là một “tòa thiên nhiên”.
Người đẹp chê Vinh Phi Lân chọn Tịch Mộ Thiên, những chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra. Mỗi lần Vinh Phi Lân đến đây cùng với anh rể, cảnh tượng này chẳng có gì lạ lẫm nữa. Vinh Phi Lân chống cằm, cười ngọt ngào với anh rể. Tịch Mộ Thiên trông thì nho nhã nhưng thực chất là một người đàn ông lạnh như tiền, không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, do đó ả này đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng có tầm mắt gì cả.
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, thậm chí có vẻ cáu kỉnh từ chối:
“Tôi không có hứng thú, đừng làm phiền chúng tôi!”
Cô ta ngây người kinh ngạc, chắc hẳn không ngờ người đàn ông có khuôn mặt điển trai này lại lạnh lùng và bất lịch sự đến thế. Cô ả ngại ngùng bỏ đi, Vinh Phi Lân nhìn Tịch Mộ Thiên từ đầu đến chân hồi lâu, nói chẳng chút thiện chí:
“Anh rể, đàn ông mà nhịn lâu quá dễ bị liệt dương lắm đấy!”
Tịch Mộ Thiên lắc đầu: “Anh thà thiếu chứ không dùng bừa, tùy tiện lên giường với một người đàn bà kiểu đó, anh rể cậu có khác gì loài vật? Hơn nữa tôi kết hôn rồi!
“Cái gì?”
Chiếc ly trên tay Vinh Phi Luân suýt chút nữa thì rơi xuống đất: “Anh rể, anh không đùa em đấy chứ? Anh kết hôn rồi á?”
Bảo sao Vinh Phi Lân cảm thấy kì lạ, lúc Vinh Phi Loan mới chết, anh và mọi người trong nhà đều nghĩ Tịch Mộ Thiên chẳng mấy chốc sẽ lấy vợ mới thôi, nào ngờ đã mười năm trôi qua vẫn chẳng thấy Tịch Mộ Thiên có động tĩnh gì. Thế mà bây giờ đùng một cái anh ta lại nói đã kết hôn, hơn nữa với địa vị ngày hôm nay của Tịch Mộ Thiên, một chuyện lớn như hôn nhân lại kín tiếng như vậy, điều này chỉ có thể vì một trong hai lí do. Thứ nhất, Tịch Mộ Thiên không mấy quan tâm đến vợ mới, lấy cô ta chẳng qua chỉ vì lợi ích nào đó. Thứ hai, Tịch Mộ Thiên quá để tâm đến cô gái này, đến mức không muốn cô lộ mặt trước dư luận. Vậy là lí do nào trong hai lí do này đây?
Vinh Phi Lân ghé lại gần Tịch Mộ Thiên, dò hỏi như một kẻ lắm chuyện: “Là khuê nữ của nhà tài phiệt hay chính trị nào thế?”
“Khuê nữ?”
Tịch Mộ Thiên chợt nhớ đến cô vợ bé bỏng ở nhà của mình, khóe môi bỗng nhếch lên: “Chỉ là một cô nhóc chẳng ra đâu vào đâu mà thôi. Cậu cũng biết cô ấy đấy, Tử Khâm, Hạ Tử Khâm…”
Nụ cười trên mặt Vinh Phi Lân như đông cứng lại. Hạ Tử Khâm và Tịch Mộ Thiên là hai người mà có đánh chết, Vinh Phi Lân cũng không nghĩ họ lại ở bên nhau. Hai người đó xét cả về điều kiện, hoàn cảnh và tính cách đều hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa Tịch Mộ Thiên làm sao có thể để mắt đến một cô gái lôi thôi như Hạ Tử Khâm, anh ta mắc bệnh ưa sạch sẽ cơ mà?
Nụ cười không thể nở trên môi Vinh Phi Lân được nữa, Tịch Mộ Thiên cũng chỉ nói qua loa như vậy, sau đó chẳng có ý tiếp tục nhắc đến vấn đề này.
“Em định khi nào quay về Vinh Thị? Hay là em cứ về đi, bắt đầu làm từ mảng Truyền thông Điện ảnh mà em thích!”
Vinh Phi Lân đứng bật dậy, dường như không thể tin vào những lời Tịch Mộ Thiên nói, thẳng thừng hỏi: “Anh có yêu cô ấy không? Anh có yêu Hạ Tử Khâm không?”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lành lạnh nhìn Vinh Phi Lân: “Có yêu hay không thì cô ấy cũng là vợ của anh rồi, có gì khác biệt chứ?”
Vinh Phi Lân đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Tịch Mộ Thiên, sắc mặt xám ngoét rất khó coi, ánh mắt hừng hực như đang cố gắng kiềm chế tâm trạng:
“Không yêu thì tránh xa cô ấy ra một chút, cô ấy không phải là đám đàn bà trước đây của anh, cô ấy không chơi bời, Hạ Tử Khâm chỉ là một con ngốc!”
Tịch Mộ Thiên gạt tay Vinh Phi Lân ra, mắt nheo nheo lại chăm chú nhìn Vinh Phi Lân hồi lâu, lạnh lùng nói: “Phi Lân, sự kích động của cậu có phần kì quặc, tôi lấy cô ấy không được sao?”
“Anh lấy cô ấy, hồi đó anh còn lấy chị tôi nữa, anh bỏ chị tôi suốt cả ngày trong căn nhà đó, chị tôi vào viện, sắp chết đến nơi rồi mà anh vẫn còn ở tận bên Pháp bàn hợp đồng làm ăn. Tịch Mộ Thiên, anh thật sự nghĩ rằng hôn nhân là tất cả ư?”
Lúc chuông cửa reo vang, Hạ Tử Khâm đang ngồi trong phòng khách xem tivi. Thực ra chính bản thân cô cũng không biết tivi đang phát cái gì, chẳng qua căn phòng quá lớn nên Hạ Tử Khâm nghĩ cần có chút tiếng động gì đó, nếu không nơi đây sẽ rất tĩnh lặng và cô đơn.
Cô đơn là cảm giác mà Hạ Tử Khâm thích nhất, cô thích ở một mình, từ nhỏ đã như vậy rồi. Lúc còn nhỏ, có một dạo Mẹ viện trưởng cứ tưởng cô bị mắc chứng tự kỉ, về sau còn nhờ người tìm bác sĩ tâm lí, bác sĩ một mực bảo đảm cô hoàn toàn bình thường, lúc ấy Mẹ viện trưởng mới yên tâm.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô bỗng cảm thấy không quen ở một mình, cô quen có một người đàn ông bên cạnh, quen với việc chờ đợi Tịch Mộ thiên. Mà Tịch Mộ Thiên rất bận, lại hay phải đi tiếp khách nhiều, mặc dù đã cố gắng dành thời gian về với cô nhưng phần lớn thời gian trong nhà chỉ có một mình Hạ Tử Khâm.
Mới có hơn một tháng ngắn ngủi, Tịch Mộ Thiên đã biến cô chỉ biết ở trong nhà. Sống với Tịch Mộ Thiên hơn một tháng mà đắm chìm sâu hơn yêu Chu Thuyền bốn năm, bản thân Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận rõ ràng sự đắm chìm ấy, nhưng cô không thể nào ngăn chặn được, điều này khiến Hạ Tử Khâm vô cùng hoảng loạn.
Nhiều khi nghĩ đến, Hạ Tử Khâm cảm thấy tương lai, hôn nhân, tình yêu. Dường như giữa cô và Tịch Mộ Thiên không hề có tương lai, tình yêu lại càng là một từ ngữ gây cười. Đằng sau cuộc hôn nhân này ẩn chứa điều gì, chính bản thân Hạ Tử Khâm cũng không thể đoán nổi, bởi không đoán nổi nên không thể xác định, mà không thể xác định nên mới tính toán thiệt hơn, đây có lẽ là căn bệnh phổ biến của phụ nữ.
Hạ Tử Khâm phát hiện ra rằng, bản thân mình một khi đã nghiêm túc không ngờ lại trở nên so đo thiệt hơn đến vậy, thậm chí muốn mơ hồ cũng chẳng thể mơ hồ được.
Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tử Khâm, cô gần như lao ra mở cửa, xộc ngay vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc, Hạ Tử Khâm còn chưa kịp xác định Tịch Mộ Thiên say đến mức nào, đã bị anh xoay người đè chặt vào cửa.
Cánh tay Hạ Tử Khâm bị Tịch Mộ Thiên giữ chặt trên cao, anh cúi đầu hôn siết lên môi cô, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào cuống họng, lưỡi anh cuốn chặt lấy lưỡi cô, gấp gáp và có phần tàn bạo.
“Ư ư ư…”
Hạ Tử Khâm vùng vẫy khỏi tay Tịch Mộ Thiên, cô đẩy anh ra, khóe môi có cảm giác đau nhói, lấy tay chấm lên thì thấy ngón tay dính máu tươi, môi cô bị người đàn ông này cắn rách.
“Tịch Mộ Thiên, anh say rồi!”
Hạ Tử Khâm bực bội, cô chẳng thèm đếm xỉa đến Tịch Mộ Thiên, đi vòng qua sau anh chạy vào trong nhà, mới đi được vài bước Tịch Mộ Thiên liền kéo cô lại phía sau bế thốc lên. Cửa phòng ngủ bị đá ra, Tịch Mộ Thiên bế Hạ Tử Khâm ném lên giường, sau đó lao bổ đến, đè chặt cô xuống, bàn tay to giữ chặt cằm cô.
Ánh đèn màu từ bên ngoài hất vào phản chiếu qua mi mắt Tịch Mộ Thiên, lúc sáng lúc tối như ngọn lửa bập bùng. Hạ Tử Khâm không i rùng mình, bên dưới ngọn lửa dường như là núi băng, cái lạnh lẽo trào ra…
Khóe môi Tịch Mộ Thiên đột nhiên nhếch lên:
“Hạ Tử Khâm, thật không nhìn ra cô lại thủ đoạn đến thế, cô dựa vào cái gì mà quyến rũ đàn ông vậy hả? Dựa vào nhan sắc bình thường của cô hay là thân hình dâm đãng này?”
Hạ Tử Khâm ngây người giây lát rồi vùng vẫy: “Anh nói lăng nhăng gì thế?”
“Tôi nói lăng nhăng ư?”
Rõ ràng Tịch Mộ Thiên say rồi, nói nhiều hơn hẳn:
“Cô có biết hôm nay Vinh Phi Lân nói gì với tôi không? Nó nói nó thất tình, bảo tôi không yêu cô thì tránh xa cô ra, nó sợ tôi ăn thịt cô sao? Nó thích cô, Hạ Tử Khâm, nó yêu cô. Hạ Tử Khâm, thế là thế nào? Được một thằng đàn ông như Vinh Phi Lân yêu chắc cô hài lòng, sĩ diện lắm nhỉ? Đáng tiếc cô đã là vợ của Tịch Mộ Thiên này rồi, không cần biết có tình yêu hay không, cả đời này cô phải là của tôi, hơn nữa tôi căm ghét nhất là sự phản bội, nhớ kĩ chưa Hạ Tử Khâm?”
Hạ Tử Khâm có vẻ hoảng sợ, cô đã thôi vùng vẫy, khuôn mặt dưới ánh đèn dường như trắng bệch, đôi môi cắn chặt nhìn trân trân vào mặt Tịch Mộ Thiên bướng bỉnh: “Tại sao lại lấy tôi?”
Ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt Tịch Mộ Thiên chợt tắt ngấm, đôi mắt khẽ nheo lại, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán rồi men theo má trượt xuống môi Hạ Tử Khâm, mơn man trong khoảnh khắc anh cúi xuống đặt nụ hôn lên đó, miệng lẩm bẩm phát ra vài từ mơ hồ.
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe rõ là gì đã bị Tịch Mộ Thiên nhấn chìm trong cơn đam mê thể xác. Tịch Mộ Thiên hôm nay say mèm, bỗng trở nên hơi dè dặt, cứ như thể cô là một món đồ gốm dễ vỡ, cho dù là về mức độ hay cách thức hành sự của Tịch Mộ Thiên lúc này đều khác hẳn so với bình thường.
Mà sự dịu dàng và dè dặt này lại tựa cơn mưa xuân, từng giọt từng giọt ngấm dần vào trong mảnh đất trái tim khiến cô chìm vào cơn mơ hồ, cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng hơi hơi thích mình.
Ngoài sự nuông chiều, đêm nay, Hạ Tử Khâm thật sự cảm nhận được một Tịch Mộ Thiên hoàn toàn khác, dường như anh đã rẽ lớp sương mù dày đặc ra, dần dần để lộ những góc khuất trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook