Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng
-
Chương 1
Tịch Mộ Thiên sải bước ra khỏi nhà hàng, thái độ lạnh lùng,
khuôn mặt tuấn tú cùng thân hình cao lớn. Một người đàn ông phong độ như vậy
nhưng bề ngoài lại toát lên sự sắc lạnh khiến cho người khác không dám lại gần.
Cho dù là bất kỳ ai, chỉ cần không ngốc đều hiểu người đàn ông này không nên
dây vào. Có điều sự đời chẳng cái gì là tuyệt đối, một số người “có mắt mà
không tròng.”
Ông Lưu tài xế dừng xe trước mặt anh rồi cung kính mở cửa. Tịch Mộ Thiên hơi cúi người ngồi vào hàng ghế sau, chiếc xe từ từ lăn bánh. Anh khẽ nhíu mày, những ngón tay thon dài day vào huyệt thái dương, anh uống hơi nhiều.
Ông Lưu nhìn cậu chủ qua gương chiếu hậu, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc có cần thuốc giã rượu không ạ?”
Tịch Mộ Thiên xua xua tay: “Không cần đâu, hạ cửa kính xuống, tôi muốn hóng gió một lát!”
Cửa kính lập tức được hạ xuống, một cơn gió đêm ấm áp thổi qua mang theo vài cánh hoa mỏng manh lạc vào trong xe. Tịch Mộ Thiên nheo mắt nhìn ra ngoài, đôi lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Bên đường là hàng cây anh đào đang nở rộ, cánh hoa nhè nhẹ rơi trong gió, bầu không khí trở nên ngập tràn ý thơ. Ánh đèn tỏa trên những bông hoa màu hồng phấn in xuống nước sông lấp lánh, thứ ánh sáng đó chạy dọc quanh co theo bờ sông, nhìn từ xa giống như một sợi dây chuyền bằng pha lê trong suốt, đẹp đến mê hồn.
“Dừng xe, tôi muốn đi dạo cho giã rượu!”
Ông Lưu có hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn cậu chủ rồi từ từ cho tấp xe vào lề đường. Tịch Mộ Thiên bước xuống, hít một hơi thật sâu khẽ nói: “Chú cứ ở trong xe đợi tôi là được rồi!”
Tịch Mộ Thiên đi theo bậc thềm xuống con đường bên dưới, con đường ven sông trồng toàn liễu, bấy giờ đang là mùa đâm chồi nảy lộc, những cành liễu thi nhau đung đưa trong gió nhẹ, ngay cả cảnh sắc đêm khuya cũng không che lấp nổi sự tươi tốt tràn trề của rặng cây.
Trên con đường ven hồ, cứ cách vài bước chân lại đặt một chiếc ghế dài phục vụ người đi bộ nghỉ ngơi. Tịch Mộ Thiên ngồi xuống ghế, nhắm mắt cảm nhận khoảnh khắc thư thái này, cơn đau đầu dường như dịu đi rất nhiều. Bên tai anh đột nhiên vang lên tiếng hát lạc giọng xen lẫn chửi bới từ xa vọng lại, càng lúc càng rõ rệt:
“Tình yêu chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi tầm thường, đàn ông chẳng qua chỉ như một thứ đồ tiêu khiển. Tình là cái gì...? Ý là cái gì...? Mẹ kiếp Chu Thuyền, mày chết đi, mày là đồ đê tiện, bà đây sẽ tìm một thằng đàn ông tốt hơn mày một nghìn lần, cho mày tức chết đi tên khốn...!”
Tịch Mộ Thiên mở to mắt nhìn về phía ấy, một cô gái từ xa bước đến, người cô ta lảo đảo, dường như đang say rượu, bước chân liêu xiêu suýt chút nữa thì ngã. Tịch Mộ Thiên lại nhíu mày. Anh cực kì phản cảm với loại con gái nửa đêm vẫn lang thang ở bên ngoài, lại còn uống rượu say khướt nữa chứ. Hơn nữa cô ta còn phá vỡ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có của anh.
Tịch Mộ Thiên đứng dậy, vừa đi được vài bước thì người phụ nữ kia cũng đến nơi, cô ta dường như không nhìn thấy gì nên cứ thế đâm thẳng vào anh. Tịch Mộ Thiên đưa tay lên đỡ cô gái, cô ta có lẽ đã tìm được một chỗ để dựa nên cả cơ thể nghiêng hẳn xuống, bám vào người anh như một chú gấu túi, miệng cười khan vài tiếng, nói:
“Đàn ông... anh cũng là đàn ông... Tốt quá rồi! Tôi nói cho anh biết... đàn ông đều là lũ khốn, lũ khốn!”
Bàn tay nhỏ tóm chặt vào cà vạt của Tịch Mộ Thiên, anh thật sự muốn hất văng ả say rượu này xuống dưới nước. Trên thực tế mặc dù không làm như vậy nhưng anh cũng thăng thừng đẩy cô ta ra, trong từ điển của Tịch Mộ Thiên không hề có khái niệm “thương hoa tiếc ngọc”, hơn nữa đây là cô gái đầu tiên dám ngang ngược như vậy trước mặt anh.
Tịch Mộ Thiên tóm chặt lấy cánh tay cô ta, từ từ gỡ những ngón tay đang bấu chặt vào cà vạt của mình rồi đẩy mạnh một cái. Cô gái uống quá say, vốn dĩ đã đứng không vững, bị Tịch Mộ Thiên đẩy một cái là ngã ngửa ra đất, không tài nào ngồi dậy nổi.
Tịch Mộ Thiên quay được hai bước, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy cô ta vẫn nằm bất động như người chết. Anh khẽ chửi thầm một tiếng rồi bước tới, hơi cúi người nhìn cô gái dò xét. Còn chưa kịp nhìn rõ xem tình trạng của cô ta thế nào thì chân anh đột nhiên bị ôm chặt.
“Ha ha... bắt được rồi nhé! Anh là đồ tồi, có muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.”
Chuyện này là...
Những đường gân xanh trên trán Tịch Mộ Thiên nổi hằn lên, anh thầm hối hận vì đã ôm rơm nặng bụng. Một người xưa nay luôn lạnh lùng như anh không biết đã trúng phải thứ tà chú gì?
Mắt Tịch Mộ Thiên sáng quắc, anh ngồi xổm xuống gỡ cánh tay cô ta khỏi chân mình. Cô gái bị đẩy thêm lần nữa không thương tiếc, ngã ngửa ra đất, mái tóc dài buông sõng, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay phơi dưới ánh đèn.
Tịch Mộ Thiên hơi ngạc nhiên, anh không khỏi hiếu kì đưa mắt nhìn cô gái. Một khuôn mặt rất trẻ trung, chắc chỉ ngoài hai mươi tuổi, thuần khiết và thanh tú, chưa hẳn là đẹp nhưng rất khả ái, chẳng hề giống với đám đàn bà thích chơi bời phóng túng. Cô gái đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ dường như bị phủ một làn sương mờ mịt, nhưng cũng nhanh chóng làm sáng bừng ngũ quan hài hòa.
Cánh tay cô ta đột nhiên giơ lên, quấn chặt lấy cổ anh rồi ngóc đầu dậy, Tịch Mộ Thiên còn chưa kịp định thần thì đôi môi thoang thoảng mùi rượu đã đè chặt lên môi anh. Anh nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc tột độ, đôi môi mím chặt nhưng tay không hề có ý muốn đẩy cô ta ra.
Cô gái dường như chưa hài lòng, kéo ghì cổ anh xuống, há miệng dùng răng cắn vào môi anh. Nụ cười lành lạnh khẽ hiện lên trong ánh mắt Tịch Mộ Thiên rồi nhanh chóng chìm hẳn vào bóng đêm, tay anh dang rộng ôm chặt lấy eo cô, nhấc bổng cô lên, siết vào trong lòng. Đôi môi mỏng mở ra, đầu lưỡi mang hơi lạnh xộc thẳng vào miệng cô khua khoắng, chỉ đến khi cô gái rên rỉ đẩy anh ra, Tịch Mộ Thiên mới chịu buông tay. “Mùi vị” của người đàn bà này... tuyệt vời đến bất ngờ.
Hạ Tử Khâm vốn đã bị men rượu làm cho không còn tỉnh táo nay lại bị nụ hôn này làm cho mụ mẫm cả đầu óc. Hôm nay là một ngày xúi quẩy của Hạ Tử Khâm, bạn trai lấy vợ rồi, cô dâu không phải là cô, một chuyện kinh tởm như vậy lại xảy ra với chính cô.
Cô quen Chu Thuyền từ năm thứ hai đại học. Chu Thuyền dáng cao, khuôn mặt không đến nỗi tồi, hoàn cảnh gia đình cũng khá, điều quan trọng hơn cả là tính cách cởi mở, giỏi ăn nói, do đó rất có tiếng tăm ở trường đại học. Một nhân vật nổi tiếng như vậy lại thành cặp với Hạ Tử Khâm, khiến cho lúc bấy giờ, không ít người phải oán thán.
Nhưng hai người vẫn ở bên nhau cho đến khi tốt nghiệp đại học, ra trường và đi làm. Sau khi tốt nghiệp, Chu Thuyền vào làm ở một nhà xuất bản khá quy mô, còn Hạ Tử Khâm ở nhà viết lách trên mạng sống qua ngày.
Nói như cách của Chu Thuyền thì Hạ Tử Khâm không có chí hướng, hai người vì chuyện này mà cãi nhau không ít lần. Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ viết lách trên mạng là một công việc không có tiền đồ, không đi ăn cướp, chẳng đi ăn trộm, kiếm tiền dựa vào chính sức lao động của mình thì sao có thể gọi là không có chí hướng? Sao có thể nói là không có chí tiến thủ? Tào Tuyết Cần viết ra Hồng Lâu Mộng, cho đến giờ chẳng phải vẫn là một tác phẩm bất hủ đấy ư?
Những lời này cô cũng từng nói với Chu Thuyền, nhưng người đàn ông đó mặt mày dửng dưng đáp:
“Hạ Tử Khâm, em là Tào Tuyết Cần à? Cho dù em có là Tào Tuyết Cần đi chăng nữa, em có biết Tào Tuyết Cần chết thế nào không? Anh nói cho em biết, ông ấy chết vì đói đấy, chết vì nghèo đấy. Em thích sống những ngày tháng không có tiền đồ như thế nhưng anh xin lỗi, anh không thể.”
Đó là lần hai người cãi nhau gay gắt nhất, cãi nhau xong Chu Thuyền không hề lộ diện, thậm chí điện thoại không gọi, tin nhắn cũng chẳng có. Vì thể diện của bản thân, Hạ Tử Khâm nhất quyết không chủ động đi tìm anh ta, thế mà nửa tháng sau anh ta lại đến tìm cô, nhưng là để gửi cô thiệp mời cưới.
Tấm thiệp mời đỏ chói, trên đó có ghi rõ tên chú rể là Chu Thuyền, nhưng cô dâu lại không phải cô mà là Triệu Gia Kỳ bạn học đại học của hai người họ, cháu vế đằng ngoại của sếp Chu Thuyền. Lúc ấy Hạ Tử Khâm cảm thấy mình có lẽ là người ngốc nghếch nhất trên đời này.
Kể từ lúc học đại học, cô đã biết mối quan hệ của Chu Thuyền và Triệu Gia Kỳ không hề bình thường. Nhưng Chu Thuyền giải thích với cô rằng, hai người chẳng qua chỉ là bạn học bình thường, nói chuyện hợp cạ mà thôi. Mức độ “hợp cạ” của hai người đó ra sao, Hạ Tử Khâm không cần nghĩ cũng hiểu. Triệu Gia Kỳ nói chuyện hợp cạ với Chu Thuyền bao nhiêu thì khắc khẩu với cô bấy nhiêu. Ngay từ hồi học đại học năm thứ nhất cho đến tận năm thứ tư, Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận rõ ràng thứ cảm giác thù địch ấy ở Triệu Gia Kỳ. Còn Chu Thuyền nữa, người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, vậy mà lời giải thích cuối cùng của anh ta dành cho cô là:
“Kỳ Kỳ có bầu rồi, vì vậy Tử Khâm à, xin lỗi em! Kỳ Kỳ nói em nhất định phải đến dự hôn lễ, đám bạn học của chúng ta đều tham dự mà!”
Hạ Tử Khâm phẫn nộ tột độ, ngửa cổ gào lên: “Kỳ Kỳ? Mới có bao lâu thôi mà từ nói chuyện hợp cạ bỗng trở thành hồng nhan tri kỉ, rồi từ hồng nhan tri kỉ trở thành cô dâu Kỳ Kỳ của anh rồi?”
Hạ Tử Khâm biết rõ Triệu Gia Kỳ cố tình gây khó dễ cho cô, cô ta muốn nói với tất cả các bạn học rằng kẻ chiến thắng cuối cùng không phải là Hạ Tử Khâm, mà là Triệu Gia Kỳ này. Hạ Tử Khâm thật không thể nào hiểu nổi trạng thái tâm lí nực cười này.
Thế mà gã đàn ông cặn bã Chu Thuyền kia còn giả bộ tử tế, quan tâm nói: “Nếu như khó xử quá thì...”
Chu Thuyền không nói nốt vế sau, Hạ Tử Khâm đã bật dậy. Hạ Tử Khâm cô có thể không có chí lớn, nhưng điều duy nhất mà Mẹ viện trưởng dạy cho cô là: “Làm người có thể chẳng có gì cả, nhưng niềm kiêu hãnh cơ bản nhất không thể đánh mất, đây là yêu cầu cơ bản để có một chỗ đứng đường hoàng trên đời này.”
Vì vậy Hạ Tử Khâm đã lấy hết can đảm đến tham dự đám cưới của Chu Thuyền, mặc cho phải đối diện với muôn vàn những ánh mắt chế nhạo và thương hại, cô vẫn kiên quyết ở lại cho đến cùng. Nhưng sự dũng cảm tội nghiệp ấy vẫn không ngăn nổi cảm giác buồn bã và thất bại. Ra khỏi lễ đường, cô cảm thấy bản thân mình dường như chẳng còn chốn dung thân.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô uống say đến thế. Ra khỏi quán rượu, cô đi lang thang trên con đường ven hồ, không ngờ lại gặp Tịch Mộ Thiên. Mặc dù say mèm không phân biệt nổi đông tây nam bắc nhưng trong lòng Hạ Tử Khâm hiểu rõ, Tịch Mộ Thiên là gã đàn ông “cao cấp” nhất mà cô từng gặp trong đời, ít nhất cũng hơn Chu Thuyền nhiều lần.
Hay nói như người bạn gái thân thiết nhất Mạch Tử, Hạ Tử Khâm thường ngày trông nhát gan giống chuột thế thôi, chứ nhiều lúc cũng có thể làm ra những chuyện khiến người khác phải kinh hồn bạt vía đấy.
Không biết là do vẻ điển trai của Tịch Mộ Thiên hớp hồn hay vì sự không cam tâm trong lòng mà Hạ Tử Khâm sau khi thở dốc mấy hồi liền túm lấy cổ áo Tịch Mộ Thiên nói thản nhiên như thể chân lí: “Chúng ta làm tình đi!”
Ông Lưu tài xế dừng xe trước mặt anh rồi cung kính mở cửa. Tịch Mộ Thiên hơi cúi người ngồi vào hàng ghế sau, chiếc xe từ từ lăn bánh. Anh khẽ nhíu mày, những ngón tay thon dài day vào huyệt thái dương, anh uống hơi nhiều.
Ông Lưu nhìn cậu chủ qua gương chiếu hậu, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc có cần thuốc giã rượu không ạ?”
Tịch Mộ Thiên xua xua tay: “Không cần đâu, hạ cửa kính xuống, tôi muốn hóng gió một lát!”
Cửa kính lập tức được hạ xuống, một cơn gió đêm ấm áp thổi qua mang theo vài cánh hoa mỏng manh lạc vào trong xe. Tịch Mộ Thiên nheo mắt nhìn ra ngoài, đôi lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra. Bên đường là hàng cây anh đào đang nở rộ, cánh hoa nhè nhẹ rơi trong gió, bầu không khí trở nên ngập tràn ý thơ. Ánh đèn tỏa trên những bông hoa màu hồng phấn in xuống nước sông lấp lánh, thứ ánh sáng đó chạy dọc quanh co theo bờ sông, nhìn từ xa giống như một sợi dây chuyền bằng pha lê trong suốt, đẹp đến mê hồn.
“Dừng xe, tôi muốn đi dạo cho giã rượu!”
Ông Lưu có hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn cậu chủ rồi từ từ cho tấp xe vào lề đường. Tịch Mộ Thiên bước xuống, hít một hơi thật sâu khẽ nói: “Chú cứ ở trong xe đợi tôi là được rồi!”
Tịch Mộ Thiên đi theo bậc thềm xuống con đường bên dưới, con đường ven sông trồng toàn liễu, bấy giờ đang là mùa đâm chồi nảy lộc, những cành liễu thi nhau đung đưa trong gió nhẹ, ngay cả cảnh sắc đêm khuya cũng không che lấp nổi sự tươi tốt tràn trề của rặng cây.
Trên con đường ven hồ, cứ cách vài bước chân lại đặt một chiếc ghế dài phục vụ người đi bộ nghỉ ngơi. Tịch Mộ Thiên ngồi xuống ghế, nhắm mắt cảm nhận khoảnh khắc thư thái này, cơn đau đầu dường như dịu đi rất nhiều. Bên tai anh đột nhiên vang lên tiếng hát lạc giọng xen lẫn chửi bới từ xa vọng lại, càng lúc càng rõ rệt:
“Tình yêu chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi tầm thường, đàn ông chẳng qua chỉ như một thứ đồ tiêu khiển. Tình là cái gì...? Ý là cái gì...? Mẹ kiếp Chu Thuyền, mày chết đi, mày là đồ đê tiện, bà đây sẽ tìm một thằng đàn ông tốt hơn mày một nghìn lần, cho mày tức chết đi tên khốn...!”
Tịch Mộ Thiên mở to mắt nhìn về phía ấy, một cô gái từ xa bước đến, người cô ta lảo đảo, dường như đang say rượu, bước chân liêu xiêu suýt chút nữa thì ngã. Tịch Mộ Thiên lại nhíu mày. Anh cực kì phản cảm với loại con gái nửa đêm vẫn lang thang ở bên ngoài, lại còn uống rượu say khướt nữa chứ. Hơn nữa cô ta còn phá vỡ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có của anh.
Tịch Mộ Thiên đứng dậy, vừa đi được vài bước thì người phụ nữ kia cũng đến nơi, cô ta dường như không nhìn thấy gì nên cứ thế đâm thẳng vào anh. Tịch Mộ Thiên đưa tay lên đỡ cô gái, cô ta có lẽ đã tìm được một chỗ để dựa nên cả cơ thể nghiêng hẳn xuống, bám vào người anh như một chú gấu túi, miệng cười khan vài tiếng, nói:
“Đàn ông... anh cũng là đàn ông... Tốt quá rồi! Tôi nói cho anh biết... đàn ông đều là lũ khốn, lũ khốn!”
Bàn tay nhỏ tóm chặt vào cà vạt của Tịch Mộ Thiên, anh thật sự muốn hất văng ả say rượu này xuống dưới nước. Trên thực tế mặc dù không làm như vậy nhưng anh cũng thăng thừng đẩy cô ta ra, trong từ điển của Tịch Mộ Thiên không hề có khái niệm “thương hoa tiếc ngọc”, hơn nữa đây là cô gái đầu tiên dám ngang ngược như vậy trước mặt anh.
Tịch Mộ Thiên tóm chặt lấy cánh tay cô ta, từ từ gỡ những ngón tay đang bấu chặt vào cà vạt của mình rồi đẩy mạnh một cái. Cô gái uống quá say, vốn dĩ đã đứng không vững, bị Tịch Mộ Thiên đẩy một cái là ngã ngửa ra đất, không tài nào ngồi dậy nổi.
Tịch Mộ Thiên quay được hai bước, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy cô ta vẫn nằm bất động như người chết. Anh khẽ chửi thầm một tiếng rồi bước tới, hơi cúi người nhìn cô gái dò xét. Còn chưa kịp nhìn rõ xem tình trạng của cô ta thế nào thì chân anh đột nhiên bị ôm chặt.
“Ha ha... bắt được rồi nhé! Anh là đồ tồi, có muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi.”
Chuyện này là...
Những đường gân xanh trên trán Tịch Mộ Thiên nổi hằn lên, anh thầm hối hận vì đã ôm rơm nặng bụng. Một người xưa nay luôn lạnh lùng như anh không biết đã trúng phải thứ tà chú gì?
Mắt Tịch Mộ Thiên sáng quắc, anh ngồi xổm xuống gỡ cánh tay cô ta khỏi chân mình. Cô gái bị đẩy thêm lần nữa không thương tiếc, ngã ngửa ra đất, mái tóc dài buông sõng, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay phơi dưới ánh đèn.
Tịch Mộ Thiên hơi ngạc nhiên, anh không khỏi hiếu kì đưa mắt nhìn cô gái. Một khuôn mặt rất trẻ trung, chắc chỉ ngoài hai mươi tuổi, thuần khiết và thanh tú, chưa hẳn là đẹp nhưng rất khả ái, chẳng hề giống với đám đàn bà thích chơi bời phóng túng. Cô gái đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ dường như bị phủ một làn sương mờ mịt, nhưng cũng nhanh chóng làm sáng bừng ngũ quan hài hòa.
Cánh tay cô ta đột nhiên giơ lên, quấn chặt lấy cổ anh rồi ngóc đầu dậy, Tịch Mộ Thiên còn chưa kịp định thần thì đôi môi thoang thoảng mùi rượu đã đè chặt lên môi anh. Anh nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc tột độ, đôi môi mím chặt nhưng tay không hề có ý muốn đẩy cô ta ra.
Cô gái dường như chưa hài lòng, kéo ghì cổ anh xuống, há miệng dùng răng cắn vào môi anh. Nụ cười lành lạnh khẽ hiện lên trong ánh mắt Tịch Mộ Thiên rồi nhanh chóng chìm hẳn vào bóng đêm, tay anh dang rộng ôm chặt lấy eo cô, nhấc bổng cô lên, siết vào trong lòng. Đôi môi mỏng mở ra, đầu lưỡi mang hơi lạnh xộc thẳng vào miệng cô khua khoắng, chỉ đến khi cô gái rên rỉ đẩy anh ra, Tịch Mộ Thiên mới chịu buông tay. “Mùi vị” của người đàn bà này... tuyệt vời đến bất ngờ.
Hạ Tử Khâm vốn đã bị men rượu làm cho không còn tỉnh táo nay lại bị nụ hôn này làm cho mụ mẫm cả đầu óc. Hôm nay là một ngày xúi quẩy của Hạ Tử Khâm, bạn trai lấy vợ rồi, cô dâu không phải là cô, một chuyện kinh tởm như vậy lại xảy ra với chính cô.
Cô quen Chu Thuyền từ năm thứ hai đại học. Chu Thuyền dáng cao, khuôn mặt không đến nỗi tồi, hoàn cảnh gia đình cũng khá, điều quan trọng hơn cả là tính cách cởi mở, giỏi ăn nói, do đó rất có tiếng tăm ở trường đại học. Một nhân vật nổi tiếng như vậy lại thành cặp với Hạ Tử Khâm, khiến cho lúc bấy giờ, không ít người phải oán thán.
Nhưng hai người vẫn ở bên nhau cho đến khi tốt nghiệp đại học, ra trường và đi làm. Sau khi tốt nghiệp, Chu Thuyền vào làm ở một nhà xuất bản khá quy mô, còn Hạ Tử Khâm ở nhà viết lách trên mạng sống qua ngày.
Nói như cách của Chu Thuyền thì Hạ Tử Khâm không có chí hướng, hai người vì chuyện này mà cãi nhau không ít lần. Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ viết lách trên mạng là một công việc không có tiền đồ, không đi ăn cướp, chẳng đi ăn trộm, kiếm tiền dựa vào chính sức lao động của mình thì sao có thể gọi là không có chí hướng? Sao có thể nói là không có chí tiến thủ? Tào Tuyết Cần viết ra Hồng Lâu Mộng, cho đến giờ chẳng phải vẫn là một tác phẩm bất hủ đấy ư?
Những lời này cô cũng từng nói với Chu Thuyền, nhưng người đàn ông đó mặt mày dửng dưng đáp:
“Hạ Tử Khâm, em là Tào Tuyết Cần à? Cho dù em có là Tào Tuyết Cần đi chăng nữa, em có biết Tào Tuyết Cần chết thế nào không? Anh nói cho em biết, ông ấy chết vì đói đấy, chết vì nghèo đấy. Em thích sống những ngày tháng không có tiền đồ như thế nhưng anh xin lỗi, anh không thể.”
Đó là lần hai người cãi nhau gay gắt nhất, cãi nhau xong Chu Thuyền không hề lộ diện, thậm chí điện thoại không gọi, tin nhắn cũng chẳng có. Vì thể diện của bản thân, Hạ Tử Khâm nhất quyết không chủ động đi tìm anh ta, thế mà nửa tháng sau anh ta lại đến tìm cô, nhưng là để gửi cô thiệp mời cưới.
Tấm thiệp mời đỏ chói, trên đó có ghi rõ tên chú rể là Chu Thuyền, nhưng cô dâu lại không phải cô mà là Triệu Gia Kỳ bạn học đại học của hai người họ, cháu vế đằng ngoại của sếp Chu Thuyền. Lúc ấy Hạ Tử Khâm cảm thấy mình có lẽ là người ngốc nghếch nhất trên đời này.
Kể từ lúc học đại học, cô đã biết mối quan hệ của Chu Thuyền và Triệu Gia Kỳ không hề bình thường. Nhưng Chu Thuyền giải thích với cô rằng, hai người chẳng qua chỉ là bạn học bình thường, nói chuyện hợp cạ mà thôi. Mức độ “hợp cạ” của hai người đó ra sao, Hạ Tử Khâm không cần nghĩ cũng hiểu. Triệu Gia Kỳ nói chuyện hợp cạ với Chu Thuyền bao nhiêu thì khắc khẩu với cô bấy nhiêu. Ngay từ hồi học đại học năm thứ nhất cho đến tận năm thứ tư, Hạ Tử Khâm có thể cảm nhận rõ ràng thứ cảm giác thù địch ấy ở Triệu Gia Kỳ. Còn Chu Thuyền nữa, người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, vậy mà lời giải thích cuối cùng của anh ta dành cho cô là:
“Kỳ Kỳ có bầu rồi, vì vậy Tử Khâm à, xin lỗi em! Kỳ Kỳ nói em nhất định phải đến dự hôn lễ, đám bạn học của chúng ta đều tham dự mà!”
Hạ Tử Khâm phẫn nộ tột độ, ngửa cổ gào lên: “Kỳ Kỳ? Mới có bao lâu thôi mà từ nói chuyện hợp cạ bỗng trở thành hồng nhan tri kỉ, rồi từ hồng nhan tri kỉ trở thành cô dâu Kỳ Kỳ của anh rồi?”
Hạ Tử Khâm biết rõ Triệu Gia Kỳ cố tình gây khó dễ cho cô, cô ta muốn nói với tất cả các bạn học rằng kẻ chiến thắng cuối cùng không phải là Hạ Tử Khâm, mà là Triệu Gia Kỳ này. Hạ Tử Khâm thật không thể nào hiểu nổi trạng thái tâm lí nực cười này.
Thế mà gã đàn ông cặn bã Chu Thuyền kia còn giả bộ tử tế, quan tâm nói: “Nếu như khó xử quá thì...”
Chu Thuyền không nói nốt vế sau, Hạ Tử Khâm đã bật dậy. Hạ Tử Khâm cô có thể không có chí lớn, nhưng điều duy nhất mà Mẹ viện trưởng dạy cho cô là: “Làm người có thể chẳng có gì cả, nhưng niềm kiêu hãnh cơ bản nhất không thể đánh mất, đây là yêu cầu cơ bản để có một chỗ đứng đường hoàng trên đời này.”
Vì vậy Hạ Tử Khâm đã lấy hết can đảm đến tham dự đám cưới của Chu Thuyền, mặc cho phải đối diện với muôn vàn những ánh mắt chế nhạo và thương hại, cô vẫn kiên quyết ở lại cho đến cùng. Nhưng sự dũng cảm tội nghiệp ấy vẫn không ngăn nổi cảm giác buồn bã và thất bại. Ra khỏi lễ đường, cô cảm thấy bản thân mình dường như chẳng còn chốn dung thân.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô uống say đến thế. Ra khỏi quán rượu, cô đi lang thang trên con đường ven hồ, không ngờ lại gặp Tịch Mộ Thiên. Mặc dù say mèm không phân biệt nổi đông tây nam bắc nhưng trong lòng Hạ Tử Khâm hiểu rõ, Tịch Mộ Thiên là gã đàn ông “cao cấp” nhất mà cô từng gặp trong đời, ít nhất cũng hơn Chu Thuyền nhiều lần.
Hay nói như người bạn gái thân thiết nhất Mạch Tử, Hạ Tử Khâm thường ngày trông nhát gan giống chuột thế thôi, chứ nhiều lúc cũng có thể làm ra những chuyện khiến người khác phải kinh hồn bạt vía đấy.
Không biết là do vẻ điển trai của Tịch Mộ Thiên hớp hồn hay vì sự không cam tâm trong lòng mà Hạ Tử Khâm sau khi thở dốc mấy hồi liền túm lấy cổ áo Tịch Mộ Thiên nói thản nhiên như thể chân lí: “Chúng ta làm tình đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook