- Nhưng dù sao Cát Tư cũng chết rồi…Minh Cát cũng chết rồi…cô còn muốn gì nữa…
- Tôi chỉ muốn nói cho ông biết,cái chết của mụ đàn bà bẩn thỉu đó và đứa con trai nghiệt chủng ấy…đều không phải là tai nạn…
- Cô nói cái gì…chẳng lẽ đều do cô hại…dù sao…lúc đó cô cũng chỉ là 1 đứa trẻ…
- Đứa trẻ thì đã sao…1 đứa trẻ chứng kiến chính mẹ mình hại chết 2 người thân nhất của mình,thì nó không còn là 1 đứa trẻ 8 tuổi nữa…tôi biết,nếu tôi không trốn sau cây cột,thì để 2 người bắt gặp,tôi đã nằm dưới nấm mộ cùng với bà và chị tôi rồi…ông biết cảm giác ngồi đó nhìn người thân nhất của mình chết dần đi,nhưng không thể cứu được đáng sợ đến mức nào không…Từ đó,tôi không còn là tôi nữa…1 Bạch Thuần Thuần trong sáng đáng yêu không còn nữa…tôi đã đem thù hận đat vào trái tim…tôi đã quyết tâm và trả thù…Đầu tiên là Minh Cát…ông biết không chỉ nghe cái tên thôi,nó chính là được ghép từ tên của ông,Hoàng Gia Minh và mụ đàn bà đó,Mục Cát Tư…tôi đã đoán được.Qủa thật hắn ta chính là nghiệt chủng mà đôi giang phu dâm phụ các người tạo ra…Do đó hắn không được quyền tồn tại.Mặt dù,từ bé đến lớn,hắn yêu thương cham sóc và bảo vệ tôi như 1 người anh trai thật sự,còn tốt hơn cái cách mà Gia Bảo yêu thương Vũ Bội nữa,nhưng sao…anh ta vẫn mang trong mình dòng máu của người đàn ông tàn ác này…nên anh ta không được sống…ông biết không tai nạn 14 năm trước giết chết anh ta,không phải là do ngẫu nhiên,đều là sắp đặt của tôi và Du…sau khi anh ta chết.mụ đàn bà họ Mục ấy đau khổ vô cùng.Thì ra sức mạnh tình yêu đáng sợ như vậy,cùng là con nhưng đối với anh ta,cái chết đó làm bà ta đau khổ không muốn sống,còn Đơn Đơn bà ta nhẫn tâm hại chết…đều do anh ta là thành quả của tình yêu bẩn thỉu của 2 người…
- Cô giết Minh Cát…đứa con gái ác quỉ này,cô giám giết con trai tôi…dù sao,Minh Cát cũng có 1 nữa dòng máu giống cô…
- Và tôi khinh bỉ đều đó…nếu có thể thay máu…tôi thà gọt bỏ toàn bộ dòng máu bẩn thỉu của người đàn bà không ra gì ấy ra khỏi người mình…
- Thuần Thuần…em đừng như vậy…em thức tỉnh lại đi…
- Cậu im đi…Thuần Nhi không nghe cậu đâu,Thuần Nhi…em nói tiếp đi…- Du ôm chặc lấy nó trong vòng tay,ánh mắt có chút triều mến hơn…
- Du…
- Ưm…Thuần Nhi…nói đi…có anh đây…
- Còn nữa,bà ta,mụ đàn bà ấy bị điên…không phải do cái chết của Minh Cát mà là 1 phần do tôi…Chính tôi,đêm đêm…giả tiếng Đơn Đơn hù doạ bà ta,gửi đến những bức thư máu bằng nét chử của Đơn Đơn,làm bà ta hoảng sợ,lúc nào cũng khóc la là< đừng trả thù tôi…không phải tôi…không phải tôi…tha cho tôi…tôi xin lỗi>…Bà ta chính vì nỗi sợ ấy mà phát điên…Còn cái chết của bà ta…Ong còn nhớ bức thư ông gửi cho bà ta lúc sinh nhật lần thứ 10 của tôi không,bức thư bảo rằng ông không thể ra gặp bà được…vì Gia Bảo đang ốm không…
- Đúng vậy bức thư tôi gửi vào ngày cô ấy chết…
- Tôi đã xé bức thư,và Du đã viết lại bằng chính nét chữ của ông và bảo rằng,ông khôgn yêu bà ta nữa và ông không muốn thấy mặt bà ta…thật may làm sao,khi bà ta điện thoại cho ông,ông tắt máy,bà ta phát điên lên…bà ta muốn chết…thì tôi toại nguyện cho bà ta…

- Cô…chính cô hại chết Cát Tư…cô độc ác quá…
- Đúng vậy…chính tôi…lúc bà ta muốn tự tử,bố tôi biết tâm thần bà ấy bấn loạn,nên không bao giờ mở cửa sân thượng,nhưng hôm đó tôi đã mở,đã dùng giọng Minh Cát gọi < mẹ ơi> mà tôi đã thu âm,chuẩn bị từ trước cho cái chết của bà ta…dẫn dụ bà ta lên sân thượng,và giả làm Đơn Đơn,hù doạ bà ta…bà ta sợ quá,đã nhảy xuống lầu…
- Đồ quỷ dữ…loài quỷ đội lốt người…cô giết chết chính mẹ ruột mình…cô cô…tôi muốn giết cô…thả tôi ra…
- Ong câm ngay…Thuần Nhi có là ác quỷ cũng không ác bằng các người…
- Ông thực ra cũng đã muốn khử tôi…lúc trước Trương Chấn và mễ Y Y đều do ông cài vào cạnh tôi,nhưng làm sao có thể qua mắt được tôi…tôi đã khử chúng và sau đó Trương Chấn cũng thuộc về phe tôi…
- Vậy,cô đã biết từ trước…cô muốn kết hôn với Gia Bảo,dụ dỗ Gia KỲ…,đều để báo thù…
- Thuần..em nói đi…đó không phải sự thật…em không phải kết hôn vì trả thù đúng không…
- Dúng,không phải mình anh,mà còn cả Gia KỲ,đều là 1 con tốt để tôi lợi dụng…
- Không tểh nào,em nói dối,em bảo chúng ta gặp nhau ở Vanice là do vận mệnh đưa chúng ta đến bên nhau sao…
- Anh tin lời tôi sao…Dều do tôi sắp đặt từ trước,tôi muốn 2 người yêu tôi đến mê muội,yêu tôi đến đấu đá nhau đến chết…
- Em…anh không tin…
- Đây không phải là sự thật…
- Đó chính là sự thật…chính là âm mưu trả thù của tôi và Thuần Nhi…không phải hôm nay mà là từ rất lâu trước…
- Cậu đã giả làm anh trai tiếp cận bọn tôi…đều có mục đích…
- Đúng vậy,những tình yêu ngang trái gây đau khổ của các người đều do tôi tạo ra,Gia Bảo yêu thầm cô em gái Vũ Bội,Lục Nhã Văn yêu Gia Kỳ,Vũ Bội yêu Tử Khiêm,lập Ngân yêu Gia Bảo,Văn Minh yêu Nhã Văn,đều là do tôi dẫn đắt,đều do tôi tạo điều kiện phát triển bùng cháy,đề cuộc sống các người ngày ngày đau đớn,ngày ngày bị dằn vặt không có được tình yêu,người mình yêu không yêu mình là nỗi đau lớn nhất…
- Cậu…có phải trận hoả hoạn năm đó,hại chết Nhã Văn là cậu gây ra…
- Chính tôi…ngọn lửa đó là do tôi chăm…cần phải tạo nên 1 chút kích thích cuộc chơi mới thú vị chứ…Phải tạo 1 mở đầu thú vị thì Thuần Nhi mới có thể chính thức lộ mặt trong cuộc chơi chứ…
- Các người…đúng là 1 lũ không có tính người…
- Vậy sao…anh muốn nghe không tất cả những gì diễn ra suốt 6 năm tôi ở cạnh các anh,đều là diễn kịch,lần tôi và Vũ Bội bị ngã,tôi bị đau ở tay,lần tôi bị Trương Chấn *** hại,lần tôi bị thương ở ngực,lần tôi bị rơi xuống biễn,bị mất trí,cái thai bị hư…lần vừa rồi tôi bị đập đầu,hôn mê…đều do 1 tay chúng tôi sắp đặt…
- Em…em thật tàn ác…cả con của mình cũng đem làm vật hy sinh…- Gia bảo không còn tin vào tai mình nữa
- Tôi thừa hưởng dòng máu lạnh đó là từ người mẹ độc ác của tôi…với lại,cho nó chào đời với người mẹ độcáac như tôi…thật đáng thương…
- Vậy,cái chết của Lâm Uyển Nhi,Trần Ngọc Lâm,Lục Nhã Văn,tống Lý Tiểu Nhuyễn vào tù,hãi chết cái thai của Lập Ngân,đều là do các người…
- Anh có vẻ rất thông minh đấy…đều do bọn tôi cả…ai bảo bọn họ làm hòn đá ngán đường trong kế hoạch của bọn tôi làm gì….
- Vậy còn tôi…tôi cũng là 1 phần trong kế hoạch của em sao…tôi làm gì có lỗi với em sao…tạo sao lại hoá thành nàng tiên cá xuất hiện trong đời tôi…để tôi yêu em ngây dại chứ…

- Anh không làm gì có lỗi với tôi…nhưng có lỗi với chị tôi…Tử Khiêm ạ…tôi đã nói tôi không phải là nàng tiên cá của anh…mà nàng tiên cá của anh chính là Đơn Đơn…người chị giống tôi như đúc…
- Em nói gì cơ…không thể như thế được…
- Thuần Nhi nói không sao…người cứu anh…cô bé anh gặp bên bờ biển 16 năm trước,là Đơn Nhi,không phải Thuần Nhi…
- Đúng vậy,tôi trả thù anh,kéo anh vào cuộc chơi này…đều là do anh,anh nhớ lời hứa đó chứ…anh từng hứa với Đơn Đơn 1 năm sau anh sẽ quay lại đón chị ấy,nhưng bọn tôi đã chờ 1 ngày,anh không xuất hiện…anh biết chị ấy khóc rất nhiều không…nếu lần đó anh xuất hiện đưa chị ấy đi…thì chị ấy rõ ràng không chết thảm như vậy…
- Vì anh lần đó ốm liệt giường hết cả tháng…anh xin lỗi…anh đã tìm cô ấy rất lậu…
- Muộn rồi…vì 2 ngày sau…nàng tiên cá đã tan thành bọt biễn rồi…chị ấy chết rồi…chị ấy vẫn không gặp được hoàng tử của mình…
- Và em đã đến…đễ bắt anh đền tội…thay cho chị em…
- Đúng…nhưng vì anh là người chị tôi yêu…nên anh là người tôi không muốn tổn thương nhất trong tất cả bọn họ…
- Bậy giờ thì ông nói đi…toàn bộ sự thật về tình yêu bẩn thỉu của 2 người,2 người bắt đầu từ khi nào…Hoàng Gia Minh…
- Đúng,tình yêu của bọn tôi bẩn thỉu…nhưng dù bẫn thỉu thế nào,nó cũng là tình yêu khiến on người ta khó quên nhất…tôi yêu bà ấy…yêu Mục cát Tư đến điên dại…
- Ong nói cái gì…Gia Minh…
- Bố…không phải bố yêu mẹ của bọn con sao?
- Xin lỗi em…Vân Nhu…bố cũng xin lỗi mẹ của gia Bảo,Nhan Thục Nhiên và mẹ của Gia Kỳ,Nhan Phi Yến…
- Bố…cái gì..bố nói cái gì…con là con của dì sao…
- Không thể thế được,con và em không phải 1 mẹ sinh ra sao…?
- bố xin lỗi,Gia Kỳ con là con gái của dì Anna,tên thật là Nhan Phi Yến…
- Cái gì…bố và dì Anna…
- Bố xin lỗi các con…đều do bố có lỗi,chuyện đã sảy ra 25 năm trước,nếu lúc đó bố chọn đúng đường,những bi kịch hôm nay đã không sảy ra…
- 25 năm trước,chuyện là thế nào…
- Bố kể…25 năm trước,bố vô tình gặp được Thục Nhiên và Cát Tư,bọn bố cùng là du học sinh ở Canada.Lúc đó,bố vừa gặp đã yêu Thục Nhiên mẹ của Gia Bảo,cô ấy là 1 cô gái ngây thơ,dịu dàng,lại tốt bụng rất biết quan tâm người khác…bố và Thục Nhiên trở thành 1 đôi,bọn bố gặp phải vô vàng khó khăn,sóng gió,sự phản đối từ mọi phía,nhưng bọn bố cùng nhau vượt qua,tình cảm càng lúc càng bền chặc….Nhưng bố ngờ đâu,Cát Tư cũng yêu bố.Trái với Thục Nhiên,1 đoá hoa sen thuần khiết,thì Cát Tư là 1 đoá hoa hồng đỏ gợi cảm và bốc lửa,cô ấy thuộc loại con gái hiện đại…tự tin và rất ăn chơi.Lúc đầu bố rất ghét Cát Tư nhưng càng ngày bố càng bị sự thông minh,lém lĩnh và ăn nói nhạy bén của Cát Tư mê hoặc.Nhưng lúc đó bố chắc rằng,bố yêu thục Nhiên.Sau khi tốt nghiệp đại học,bố và Thục Nhiên kết hôn…Nhưng kết hôn không bao lâu,bố mới phát hiện ra mình yêu Cát Tư mất rồi…Nhưng lúc đó cô ấy cũng đã kết hôn với Bạch Huấn.Bố bắt đầu chán đời,lạnh nhạt với mẹ con.Lúc đó,bố gặp được Phi yến,cô ấy là em ruột của Thục Nhiên,1 cô gái thông minh,năng động,giống hệt Cát Tư,thế là bố lén lút mẹ con qua lại với phi Yến,Thục Nhiên ngây thơ,đảm đang công việc nhà,cô ấy không hề biết gì cả.Đến 1 ngày,bố gặp lại Cát Tư,cô ấy nói vẫn không quên được bố.thế là bọn bố quay lại với nau,quan hệ lén lúc 3 tháng thì cô ấy mang thai.Cô ấy sinh ra Minh Cát,nó là con bố.Khi Minh Cát được 1 tuổi thì bố hay tinh Thục nhiên có thai,nên bố ở nhà chăm sóc mẹ con.Lúc đó Cát Tư cũng có thai với Bạch Huấn.Và trong lúc Thục Nhiên và Cát Tư mang thai,bố lại lén lút qua lại với Phi Yến.Nhưng khi mẹ Thục Nhiên sinh ra Gia Bảo,Cát Tư sinh ra cặp song sinh.Thì bố cũng biết tin Phi Yến có thai.thục Nhiên biết tin này,đau đớn vô cùng…cô ấy lâm bệnh nặng.Trong lúc Phi Yến sinh ra Gia Kỳ,thì Thục Nhiên cũng phát bệnh và mất.Phi Yến đau đớn vô cùng,cô ấy thấy chính mình đã hại chết chị gái,nên đã để lại Gia Kỳ cho bố,và bay về Uc,đổi tên thành Anna,giúp ông ngoại con tiếp quản công ty…Sau khi thục Nhiên chết,bố vẫn tiếp tục tình yêu lén lúc với Cát Tư,vì bố yêu cô ấy…yêu đến mức không thể buông tay rồi…sau khi Cát Tư chết,bố gặp Vân Nhu lúc này là 1 cô gái bán bar để nuôi đứa con gái của minh nên bố đã cứu cô ấy và đã kết hôn với Từ Vân Nhu,mẹ của Vũ Bội
- Không thể như thế được,bố nói dối con
- Bố xin lỗi…
- mẹ con thật đáng thương…
- Gia Minh thì ra từ trước giờ anh chưa hề yêu em…trong mắt anh chỉ có người đàn bà đó…em đã ghen với Thục Nhiên và Phi Yến…nhưng không ngờ,người đàn bà trong lòng anh 25 năm nay là Cát Tư…mẹ của cô gái đó,hèn gì mỗi lần anh nhìn cô ta…ánh mắt anh rất kì lạ….như muốn xoáy sâu vào gương mặt ấy mà tìm kiếm hình bóng của 1 ai đó…
- Vì nó quá giống mẹ nó…mỗi nét đều giống…anh xin lỗi…anh có lỗi với em,Vân Nhu,anh có lỗi với Thục Nhiên…có lỗi với Phi Yến…và cả Cát Tư nữa…1 trái tim không thể dung nạp cùng lúc 4 người phụ nữ…

- WOW,Hoàng Lão gia…ông thật là đa tình…câu chuyện của ông thật cảm động,nhưng cảm động đến đâư đều cũng phải trả giá…vì những đều ông đã làm…
- Cô cứ giết tôi đi…
- Ong khôg sợ?
- Không…tôi biết có ngày này…
- Ông không đau đơn…
- Không…vì tôi sắp được giải thoát…
- Ông khôg thấy hối hận…
- Tôi chưa từng hối hận khi yêu bà ấy…
- Ông khôgn cảm thấy khó chịu chút nào sao…
- Không…vì tôi đã nói ra mọi bí mật…đến lúc phải buông xuống rồi…
- Không…tôi không cho phép…tôi muốn ông phải đau đớn,muốn ông phải trả giá…tôi muốn ông phải đau đớn giống tôi…tôi muốn ông phải chịu những mất mát mà tôi phải chịu…tại sao…tại sao ông không đau…không thể như thế được…thật không công bằng…tất cả không công bằng…không công bằng với tôi…không công bằng với đơn đơn…
- Thuần Nhi…- Lạc Du thấy nó phát điên liền ôm nó vào lòng…
- Thuần Thuần…bố xin con…bình tĩnh lại đi…bọn họ chịu bấy nhiêu đau đớn đã đủ rồi…trả thù cũng trả thù rồi…con buông tay đi…để cho chi con đi…để cho linh hồn nó được siêu thoát…như vậy con mới nhẹ nhõm được…buông tay đi…bố biết con rất thương chị con,chị em song sinh tuy 2 mà 1,nhưng hãy để cho nó đi,hãy buông xuống,con còn tương lai phía trước…
- Không…Đơn Nhi…
- Không…huhuhu…tại sao…chị đừng bỏ em…em không thể không có chị…chị đừng tan biến,hảy ở trong tim em…tim em em cho chị rồi còn gì…15 năm nay em đập nhịp đập của chị…cảm nhận những cảm xúc của chị…em trao chị trái tim linh hồn của em cho chị…chị còn cần gì nữa…xìn đừng bỏ em…Không…tại sao em lại thấy đau…tại sao em lại cảm nhận đuợc trái tim mình…khôgn phải nó giờ là của chị sao?tại sao em lại cảm thấy nó…chị bỏ em rồi sao…chị khôgn cần em…không cần trái tim của em rồi sao…Quỷ Vương…chị quy lại đi…quay lại mà cướp trái tim em nè…làm ơn…chị bỏ em rồi…em phải làm sao…Huhuhu…Du…chị ấy đi tậht rồi…chỉ ấy bỏ chúng ta rồi…con quỷ trong em bỏ lại em rồi,cái thứ ở trong em trả lại trái tim cho em rồi…em biết đau rồi…em cò lại trái tim mình rồi…anh ơi…
- Không Đơn Nhi em đừng đi…đừng rời bỏ anh….
- Hahaha…hahahah…hahhaha…
- Thuần Nhi…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 49


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương