Em Đợi Anh Yêu Em
-
1: Lần Đầu Gặp Mặt
Tôi , cô gái lạnh lùng không thích ồn ào tên Lâm Đình.
Cuộc sống của tôi rất nhàn hạ , bởi vì tôi là con nhà có tiền mà.
Tôi thường nghe người ta nhận xét rằng tôi rất đẹp , lớn lên nhất định sẽ trở thành mỹ nữ , vì vậy đối với vẻ ngoài tôi đủ tự tin.
Ngoài ra tôi học rất giỏi nên tôi không thích người kém hơn mình nhưng quỹ đạo của tôi lại chệch đi khi tôi gặp người con trai ấy .Người con trai mang hơi thở thanh xuân của tôi ấy ....Trần HànNăm tôi 16 tuổi______________________________"Đình Đình , mang hộ mẹ giỏ trái cây trên bàn sang tặng nhà hàng xóm mới đi con "Tôi đang ngồi thưởng thức bộ phim Mỹ với đĩa nho trên chiếc sopha thì bị lôi đi tặng quà.
Mặc dù có hơi tiếc nuối vì đến phân cảnh rất hay nhưng tôi cũng nghe lời đứng dậy , đi đến chiếc giỏ trái cây kia.
Tôi cũng tò mò muốn biết hàng xóm mới chuyển tới như thế nào .Đến cánh cổng nhà họ , tôi bèn ấn chuông đứng đợi người mở cửa.
Nhà tôi vốn là nhà giàu nhất khu này nhưng kế bên nhà tôi lại có căn biệt thư to gấp đôi hơn nhà tôi , vì vậy tôi đánh giá chắc chắn rằng hàng xóm là một gia đình rất giàu .Mở cửa cho tôi là một bác gái trạc tuổi trung niên.
Bà hỏi tôi :" Cháu tìm ai à ? ""Dạ cháu là hàng xóm kế bên , cháu mang ít trái cây qua chào hỏi ạ "Bà ấy nhìn thấy giỏ trái cây trên tay tôi liền dẫn tôi vào ."Bà chủ , có cô bé hàng xóm kế bên sang chào hỏi ạ ""Được rồi , chị đi pha chút nước cam hộ tôi "Tôi nhìn theo hướng giọng nói ấy phát ra.
Từ trong nhà bếp tôi nhìn thấy người đàn bà đi ra với nhan sắc rất đẹp , phải gọi là siêu đẹp ."Chào cháu , cháu có phải là Lâm Đình không ?""Dạ phải , cô cứ gọi cháu là Đình Đình ạ "Bà ấy nhìn tôi cười.
Woa ,Thật sự nụ cười bà ấy đẹp quá đi mất ."Có lẽ con không biết cô , lúc nhỏ cô đã từng bế con trên tay.
Lúc đó con nhỏ xíu rất dễ thương.
Không ngờ lớn lên vẫn xinh đẹp như vậy "Tôi cười :" Không có , con so với cô còn thua xa "Tôi thừa nhận mình lạnh lùng , ít có khiếu tạo bầu không khí nhưng những câu khách sáo thế này , tôi vẫn thường xuyên nói để thể hiện thái độ lịch sự ."Con bé này , thật biết khen.
Cô là Lý Dung.
Đúng rồi , con chờ cô một chút , cô có thứ này cho con "Tôi gật đầu : "Cô cứ từ từ ạ .Con sẽ đợi "Bà ấy gật đầu rồi bỏ tôi lại lên trên lầu.
Tôi ngồi một mình cũng khá ngại , không dám quan sát xung quanh trong nhà nhiều , chỉ dán mắt vào hướng phòng bà ấy đi vào .Đột nhiên , ngoài cửa vang tiếng nói của một chàng trai :"Dì Khương ơi , có nước cam không vậy "Người đàn bà lúc nãy mở cửa cho tôi đi ra từ bếp , trên tay là cốc nước cam đi đến phía cửa :"Đây cậu chủ "Cậu trai đó nhận lấy cốc từ bà rồi uống hết một lần : "Cảm ơn dì "Cậu ta đánh mắt nhìn về phía tôi liền kinh ngạc :"Dì Khương , ở đâu ra một mỹ nữ trong nhà thế ?""Là cô bé bên hàng xóm đối diện ạ ""Ồ , hóa ra là hàng xóm "Cậu ta bước tới gần tôi , nhìn tôi rồi chìa tay ra muốn bắt tay :" Chào cậu , tôi là Trần Hàn.
Cậu tên gì ?"Tôi không đưa tay ra bắt lại , miệng trả lời cậu :" Tôi tên Lâm Đình "Thấy cô không muốn bắt , cậu ta cũng tự động thả xuống :" Chắc người tớ vừa chơi bóng hơi dơ nhỉ nên cậu không muốn bắt tay ""Xin lỗi , tôi không quen tiếp xúc với người lạ ""Ồ.
Cậu nhìn rất đẹp nhưng trông khá lạnh lùng nhỉ "Tôi im lặng không nói , cũng không quan tâm đến cậu ta nữa.
Mẹ cậu ta trên lầu liền đi xuống , cầm trên tay là một chiếc hộp nhỏ ."Ơ , con về khi nào đấy ?""Con mới về "Bà ấy liền giới thiệu tôi :" Đây là Lâm Đình , hàng xóm kế bên , con của dì Hà Tuệ "Cậu ta lười nhác trả lời : "Con biết rồi "Mẹ cậu ta cũng không quản nổi tính cách cậu ta ."Con thấy đó , thằng con này tuy rằng bề ngoài đẹp trai nhưng tính cách với thành tích học tập thì toàn xấu đến mức không dám nhận làm con "Tôi nhìn cậu , cậu giương mắt nhìn tôi :"Sao thế , đẹp trai thì phải hoàn hảo sao ? Sao cậu nhìn tôi bằng thái độ đó "Tôi lắc đầu :" Không có , tôi đang xác thực lại lời nói của mẹ cậu "Cậu ta liền than với mẹ mình : " Đúng là chả biết có phải mẹ con không.
Sao lại bêu xấu con trai mình ra ngoài thế "Bà ấy cười cười , có vẻ trêu chọc thằng con này là một thú vui ."À mà Đình Đình này , con có thể kèm con trai cô học được không.
Nghe nói con đứng đầu khóa nhỉ "Tôi khách sáo nói vài câu :" Dạ , chuyện đó tùy vào may mắn thôi ạ.
Con chưa từng kèm người khác học nên con không biết có làm được hay không ""Con học giỏi như thế làm sao là may mắn được.
Thằng con nhà bác học hành nhắm mắt thì cũng miễn cưỡng chấp nhận nhưng sau này phải thay bố nó kế nghiệp nên cô muốn nó phải cố gắng học giỏi chút "Cậu lắc đầu rồi tỏ vẻ đáng thương :" Mẹ thật quá đáng , thành tích của con cũng được xếp vào loại khá sao lại nói không nhìn được.
Kinh doanh con không hứng thú , con chỉ thích làm vận động viên bóng rổ thôi ""Thằng này , ba mẹ nuôi mày ăn học mà mày bảo không kế nghiệp thì làm sao được.
Đứa con này sao mà bướng thế không biết hay muốn mẹ chết mày mới vừa lòng "Cậu ta thể hiện thái độ không phục liền bỏ mặt đi lên trên lầu .Tôi thấy tình hình hai người khá căng thẳng liền nói :"Chuyện kèm học con sẽ giúp , còn cố gắng hay không thì tùy vào cậu ấy thôi "Bà ấy vui vẻ , nắm tay tôi nói :" Đúng là cô gái tốt mà.
Chuyện đó cô sẽ bắt nó học với con.
Con chịu giúp là cô rất biết ơn rồi ""Dạ , không có gì ạ.
Hàng xóm thì nên giúp đỡ nhau thôi ạ ""À , tặng con món quà , xem như chào hỏi hàng xóm "Tôi đưa tay nhận lấy hộp quà đó , mở ra tôi bất ngờ là một dây chuyền khắc đá rất tinh xảo.
Chỉ liếc thôi cũng biết giá trị không nhỏ."Cô , quà này đắt quá con không dám nhận ""Con cứ cầm đi , dù sao không đáng bao nhiêu "Tôi ngập ngừng : "Nhưng..."Bà ấy kiên quyết nhét hộp quà vào tay tôi :" Con cầm đi , không nhận là không tôn trọng cô "Tôi miễn cưỡng nhận :" Dạ , cảm ơn cô "Tôi thấy không còn sớm liền xin phép ra về , bà ấy tiễn tôi ra tận cổng.
Tôi bước ra khỏi căn biệt thự thì than dài , cô trước giờ không thích kèm ai học nhưng hôm nay đi có tặng quà thôi mà phải gánh vác thêm trọng trách dạy kèm người ta .
Nhìn xuống hộp quà cô còn đau đầu hơn , chắc phải tìm cơ hội đưa cậu ta trả lại món quà đắt tiền này ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook