Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ
-
Chương 19: Chu Quang Viễn trước đó
Ngày hôm nay Từ Y Vân cô có hai chuyện cần phải làm, một là đi đến nhà em họ của Bách Lạc Tranh để dạy vẽ, hai là đi tìm hiểu về người đàn ông đã làm Từ Y Vân cô rơi vào lưới tình.
Ăn sáng ở Từ Gia xong, Từ Y Vân bắt taxi chạy đến thôn biển Gia Vĩnh, cô tìm đến quán của người đàn ông hôm kia đã trêu ghẹo cô và Chu Quang Viễn.
Diệp Bảo, ông chủ tiệm mì gần nhà của Tiểu Mạch Nha. Từ Y Vân kiểm tra đồng hồ trong điện thoại, đã là gần chín giờ rồi nên khách khứa cũng không đông lắm, trong quán có được một hai vị khách đang ngồi ăn.
Diệp Bảo vừa bước ra khỏi quá, nhìn thấy Từ Y Vân liền tươi cười chào hỏi: "Chào cô bé, cô là người mà muốn đền ơn Chu Quang Viễn hôm kia đúng không?"
Từ Y Vân hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu giới thiệu bản thân: "Tôi là Từ Y Vân, giáo viên dạy vẽ ở một lớp học gần đây, tôi muốn hỏi chú một số chuyện."
"Được rồi, vào quán rồi nói tiếp, cô muốn ăn gì nào? Quán của tôi chuyên về các món mì." Diệp Bảo và Từ Y Vân vào quán rồi mới nói.
"Cho tôi một tô mì bò nhiều rau mùi, không hành."
Nhất nhanh chóng Diệp Bảo đã đem ra một tô mì bò để trước mặt Từ Y Vân, lúc này anh ta mới ngồi đối diện cô, nói: "Cô bé à, có phải là cô muốn hỏi về chuyện của Chu Quang Viễn không?" Vừa mở miệng thì Diệp Bảo đã nói trúng ngay tim đen của Từ Y Vân.
"Sao chú biết?" Từ Y Vân chưa động đũa.
Diệp Bảo bật cười sảng khoái, anh nói: "Trước cô có rất nhiều người con gái đến đây hỏi về tình trường của Chu Quang Viễn. Trong số những cô gái đó trông cô là nhỏ tuổi nhất!"
Sợ rằng tuổi thật của mình bị lộ, Từ Y Vân liền nhanh chóng tung tin giả: "Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa!"
Nét mặt của Diệp Bảo có chút không tin, anh bèn nói: "Trông dáng vẻ của cô dữ lắm là tầm hai mươi hai tuổi, rất giống mấy cô sinh viên đang trong thời gian nghỉ hè mà đi du lịch."
Bị nói đúng đến mức Từ Y Vân phải nuốt nước bọt trong vô thức, cô nhanh chóng đi sâu vào vấn đề muốn hỏi để tránh bàn về tuổi tác của cô nữa.
"Chú biết gì về Chu Quang Viễn, kể tôi nghe với."
"Chú cái gì mà chú, gọi là anh!" Diệp Bảo vuốt vuốt tóc, một chân mày nhướng lên làm ra dáng vẻ tiêu soái.
Từ Y Vân cười ngượng sửa lại: "Anh kể tôi nghe được không?"
"Tôi quen biết Chu Quang Viễn lúc còn là sinh viên ở Bắc Kinh, là cậu ta theo tôi về đây lập nghiệp ở thôn biển Gia Vĩnh này." Diệp Bảo kể.
"Điều kiện ở Bắc Kinh tốt như vậy mà, vì sao Chu Quang Viễn lại chọn về đây lập nghiệp?" Từ Y Vân thắc mắc.
Sắc mặt của Diệp Bảo hơi trùng lại, anh rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói ra sao. Từ Y Vân vừa nhìn là biết Diệp Bảo biết rất nhiều chuyện, cô cố ý nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta để anh ta kể sự thật.
Diệp Bảo thở dài một hơi, chặc lưỡi mà nói: "Điều kiện ở Bắc Kinh tốt ấy chứ, mọi thứ đều tốt, chúng tôi từng ở lại Bắc Kinh làm ăn một thời gian nhưng có một số chuyện xảy ra khiến Chu Quang Viễn không muốn ở lại Bắc Kinh nữa, còn tôi thì cũng trở về quê nên đã nhã ý muốn mời cậu ta đến thôn biển này du lịch vài hôm. Nhưng không ngờ nhận thấy tài nguyên ở đây tươi tốt nên cậu ấy quyết định mở một chuỗi Homestay tại đây."
"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ấy quyết định phải rời khỏi Bắc Kinh?" Cô hỏi.
Giọng nói của Diệp Bảo nhẹ dần, thoang thoảng sự hối tiếc trong từ chữ sắp nói ra: "Mối tình đầu của cậu ấy, mối tình mười bảy năm ấy đã khiến Chu Quang Viễn rời khỏi Bắc Kinh không ngoảnh lại."
Giống y như Từ Y Vân đã từng nhìn thấy nổi buồn đằng sau ánh mắt đầy sương gió của Chu Quang Viễn, cô đã từng đoán rằng những năm tháng trước nhất định là anh đã bị tổn thương rất nhiều. Chiếc nhẫn nằm yên trong ngăn tủ ấy, mối tình mười bảy năm kết thúc. Không rõ là đắng cay hay ngọt bùi nhưng dáng vẻ độc thân của Chu Quang Viễn hiện tại đã tố cáo rằng những vết thương của anh chưa hề được chữa lành.
"Anh có thể kể cho tôi nghe được không? Tôi muốn đến và xoa dịu vết thương cho anh ấy." Buông đôi đũa trên tay xuống, Từ Y Vân nghiêm túc nói.
Diệp Bảo chặc lưỡi một cái liền khôi phục lại dáng vẻ cung hỷ phát tài của mình, anh nói: "Tôi nghĩ chuyện này nên để đích thân Chu Quang Viễn kể cho cô. Đã năm năm rồi kể từ khi Chu Quang Viễn ở lại thôn biển này, không ít người phụ nữ đến có ý định muốn xoa dịu vết thương cho cậu ấy nhưng khi nghe đến cậu ấy từng yêu một người mười bảy năm thì cuối cùng cả một bóng người chịu ở lại cũng chẳng có."
Từ Y Vân im lặng không đáp, cô nhìn Diệp Bảo.
Diệp Bảo thấy vậy bèn nói tiếp: "Tôi thật lòng khuyên cô đấy cô gái trẻ à, tương lai còn đầy ra đó. Chu Quang Viễn không phải người mà cô nói thích là sẽ thích được, ở cái tuổi này rồi không còn dáng vẻ bồng bột như tuổi các cô đâu!"
"Sao anh không nghĩ rằng tôi có thể." Từ Y Vân dịu dàng nhưng lại thản nhiên đáp.
Ăn sáng ở Từ Gia xong, Từ Y Vân bắt taxi chạy đến thôn biển Gia Vĩnh, cô tìm đến quán của người đàn ông hôm kia đã trêu ghẹo cô và Chu Quang Viễn.
Diệp Bảo, ông chủ tiệm mì gần nhà của Tiểu Mạch Nha. Từ Y Vân kiểm tra đồng hồ trong điện thoại, đã là gần chín giờ rồi nên khách khứa cũng không đông lắm, trong quán có được một hai vị khách đang ngồi ăn.
Diệp Bảo vừa bước ra khỏi quá, nhìn thấy Từ Y Vân liền tươi cười chào hỏi: "Chào cô bé, cô là người mà muốn đền ơn Chu Quang Viễn hôm kia đúng không?"
Từ Y Vân hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu giới thiệu bản thân: "Tôi là Từ Y Vân, giáo viên dạy vẽ ở một lớp học gần đây, tôi muốn hỏi chú một số chuyện."
"Được rồi, vào quán rồi nói tiếp, cô muốn ăn gì nào? Quán của tôi chuyên về các món mì." Diệp Bảo và Từ Y Vân vào quán rồi mới nói.
"Cho tôi một tô mì bò nhiều rau mùi, không hành."
Nhất nhanh chóng Diệp Bảo đã đem ra một tô mì bò để trước mặt Từ Y Vân, lúc này anh ta mới ngồi đối diện cô, nói: "Cô bé à, có phải là cô muốn hỏi về chuyện của Chu Quang Viễn không?" Vừa mở miệng thì Diệp Bảo đã nói trúng ngay tim đen của Từ Y Vân.
"Sao chú biết?" Từ Y Vân chưa động đũa.
Diệp Bảo bật cười sảng khoái, anh nói: "Trước cô có rất nhiều người con gái đến đây hỏi về tình trường của Chu Quang Viễn. Trong số những cô gái đó trông cô là nhỏ tuổi nhất!"
Sợ rằng tuổi thật của mình bị lộ, Từ Y Vân liền nhanh chóng tung tin giả: "Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, không còn nhỏ nữa!"
Nét mặt của Diệp Bảo có chút không tin, anh bèn nói: "Trông dáng vẻ của cô dữ lắm là tầm hai mươi hai tuổi, rất giống mấy cô sinh viên đang trong thời gian nghỉ hè mà đi du lịch."
Bị nói đúng đến mức Từ Y Vân phải nuốt nước bọt trong vô thức, cô nhanh chóng đi sâu vào vấn đề muốn hỏi để tránh bàn về tuổi tác của cô nữa.
"Chú biết gì về Chu Quang Viễn, kể tôi nghe với."
"Chú cái gì mà chú, gọi là anh!" Diệp Bảo vuốt vuốt tóc, một chân mày nhướng lên làm ra dáng vẻ tiêu soái.
Từ Y Vân cười ngượng sửa lại: "Anh kể tôi nghe được không?"
"Tôi quen biết Chu Quang Viễn lúc còn là sinh viên ở Bắc Kinh, là cậu ta theo tôi về đây lập nghiệp ở thôn biển Gia Vĩnh này." Diệp Bảo kể.
"Điều kiện ở Bắc Kinh tốt như vậy mà, vì sao Chu Quang Viễn lại chọn về đây lập nghiệp?" Từ Y Vân thắc mắc.
Sắc mặt của Diệp Bảo hơi trùng lại, anh rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói ra sao. Từ Y Vân vừa nhìn là biết Diệp Bảo biết rất nhiều chuyện, cô cố ý nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta để anh ta kể sự thật.
Diệp Bảo thở dài một hơi, chặc lưỡi mà nói: "Điều kiện ở Bắc Kinh tốt ấy chứ, mọi thứ đều tốt, chúng tôi từng ở lại Bắc Kinh làm ăn một thời gian nhưng có một số chuyện xảy ra khiến Chu Quang Viễn không muốn ở lại Bắc Kinh nữa, còn tôi thì cũng trở về quê nên đã nhã ý muốn mời cậu ta đến thôn biển này du lịch vài hôm. Nhưng không ngờ nhận thấy tài nguyên ở đây tươi tốt nên cậu ấy quyết định mở một chuỗi Homestay tại đây."
"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ấy quyết định phải rời khỏi Bắc Kinh?" Cô hỏi.
Giọng nói của Diệp Bảo nhẹ dần, thoang thoảng sự hối tiếc trong từ chữ sắp nói ra: "Mối tình đầu của cậu ấy, mối tình mười bảy năm ấy đã khiến Chu Quang Viễn rời khỏi Bắc Kinh không ngoảnh lại."
Giống y như Từ Y Vân đã từng nhìn thấy nổi buồn đằng sau ánh mắt đầy sương gió của Chu Quang Viễn, cô đã từng đoán rằng những năm tháng trước nhất định là anh đã bị tổn thương rất nhiều. Chiếc nhẫn nằm yên trong ngăn tủ ấy, mối tình mười bảy năm kết thúc. Không rõ là đắng cay hay ngọt bùi nhưng dáng vẻ độc thân của Chu Quang Viễn hiện tại đã tố cáo rằng những vết thương của anh chưa hề được chữa lành.
"Anh có thể kể cho tôi nghe được không? Tôi muốn đến và xoa dịu vết thương cho anh ấy." Buông đôi đũa trên tay xuống, Từ Y Vân nghiêm túc nói.
Diệp Bảo chặc lưỡi một cái liền khôi phục lại dáng vẻ cung hỷ phát tài của mình, anh nói: "Tôi nghĩ chuyện này nên để đích thân Chu Quang Viễn kể cho cô. Đã năm năm rồi kể từ khi Chu Quang Viễn ở lại thôn biển này, không ít người phụ nữ đến có ý định muốn xoa dịu vết thương cho cậu ấy nhưng khi nghe đến cậu ấy từng yêu một người mười bảy năm thì cuối cùng cả một bóng người chịu ở lại cũng chẳng có."
Từ Y Vân im lặng không đáp, cô nhìn Diệp Bảo.
Diệp Bảo thấy vậy bèn nói tiếp: "Tôi thật lòng khuyên cô đấy cô gái trẻ à, tương lai còn đầy ra đó. Chu Quang Viễn không phải người mà cô nói thích là sẽ thích được, ở cái tuổi này rồi không còn dáng vẻ bồng bột như tuổi các cô đâu!"
"Sao anh không nghĩ rằng tôi có thể." Từ Y Vân dịu dàng nhưng lại thản nhiên đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook