Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ
-
Chương 13: Hoa nở rồi
Đêm nay không có trăng chỉ có sao trời rất nhiều trên bầu trời, ngoài xa tiếng sóng biển đánh vào bờ xì xào pha lần tiếng gió.
Từ Y Vân lại hỏi: "Chú Chu à, đêm nay không có trăng thì liệu hoa mặt trăng này có nở không?"
"Hoa mặt trăng nở không liên quan đến sự xuất hiện của mặt trăng." Chu Quang Viễn uống một ngụm bia rồi nói.
"Em chưa hiểu lắm." Cô vẫn còn tò mò.
"Loài hoa này được đặt tên là hoa mặt trăng vì nó nở đẹp giống như mặt trăng chứ không vì mặt trăng. Em cũng có thể hiểu là đêm nay xem như nó thay thế cho mặt trăng trên trời đi."
Giống như anh vậy, Từ Y Vân nhìn anh thầm nghĩ.
Thật sự có một loài hoa như thế, khác với hoa Quỳnh nở sau buổi tối và tàn nhanh trước bình minh. Loài hoa mặt trăng này có tuổi thọ dài hơn một chút, đặc biệt rằng một khi hoa nở sẽ có ánh sáng xung quanh nó giống như mặt trăng vậy.
Trời cũng đã khuya rồi, nếu là mọi hôm thì Từ Y Vân đã buồn ngủ và đi ngủ ngay rồi. Nhưng đêm nay lại khác, có một sự rạo rực kết thúc một ngày đầy những điều xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của Từ Y Vân cô để rồi khi màn đêm buông xuống, cô ngồi cạnh người đàn ông này thì trong lòng cô có một cảm xúc khó tả.
Vừa bình yên mà vừa tỉnh táo.
Có lẽ ai từng trãi qua cảm xúc yêu một người rồi sẽ hiểu, lúc họ nằm ngoài tầm mắt thì rạo rực muốn đi tìm, tìm thấy rồi lại tĩnh lặng chỉ muốn ngồi cạnh họ. Vỏn vẹn trong vòng một ngày đã yêu có lẽ đối với một số người là sớm nhưng đối với Từ Y Vân, một người mang trong mình tài năng hội hoạ, một người sâu sắc nhìn thế giới này đa chiều hơn người khác. Chỉ riêng một mình cô biết thứ tình cảm vừa chớm nở này giống như đã tồn tại qua nhiều năm tháng.
Rất giống với một câu nói mà cổ nhân hay nói.
"Vừa mới gặp mà ngỡ trăm năm".
Hai người im lặng chờ đợi hoa mặt trăng nở, đồng hồ trong nhà tích tắc trôi qua, gió đêm thổi càng mạnh hơn một chút.
Từ Y Vân lại hỏi Chu Quang Viễn: "Trước đây có ai đã chờ hoa nở với chú chưa?"
Chai bia mà Chu Quang Viễn cầm đã cạn đáy, anh nhìn cô, nhìn sâu vào ánh mắt cô rồi lại tránh đi.
Anh phũ phàng buông ra hai chữ: "Chưa từng."
"Vậy em là người đầu tiên chờ hoa nở cùng với chú."
Chu Quang Viễn lại tiếp tục không nói gì nhưng ánh mắt anh đã thoáng qua vài tia đượm buồn, bờ mi cũng cụp xuống rồi lại mở lên nhìn về hướng xa xa khác.
Từ Y Vân biết anh có tâm sự, một người từng tuổi này như anh làm gì có chuyện bình yên suốt những năm như thế. Ánh mắt của anh đã cho thấy anh là người đã đi qua rất nhiều chuyện, nhiều đến mức thái độ của anh đối với mọi chuyện đều bình lặng như nước, hầu như không có thứ gì có thể làm anh xao động.
Từ Y Vân cô không gấp, cô cảm thấy bản thân cô và Chu Quang Viễn anh còn rất nhiều thời gian. Tuổi trẻ của cô đã bắt đầu đem lòng yêu người đàn ông trước mặt này rồi thì kết quả có ra sao nữa cũng đều không quan trọng, quan trọng là cô dám đối diện với cảm xúc của mình.
Khoảnh khắc đợi chờ hồi hợp đó cuối cùng cũng đã đến, búp hoa mặt trăng đang cuộn tròn bỗng dưng từ từ xoè cánh nở ra. Hết bông này đến bông khác thay nhau nở rộ dưới cái nhìn của hai người họ.
Điều này thật tuyệt vời, nếu như có giấy và bút ở đây thì Từ Y Vân cô nhất định sẽ hoạ lại sự kỳ dịu này.
"Chú Chu, anh nhìn xem hoa đã nở rồi kìa!" Từ Y Vân vui sướng la lên, bản thân nhảy cẩn lên như con chuột túi.
Chu Quang Viễn nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô mà bật cười, dưới ánh đèn vàng ấm áp nụ cười của anh trông đẹp như cơn gió mát của mùa hè, hơi ấm của mùa đông. Chiếc đồng tiền bên má của anh cũng lúng xuống, hàm răng trắng đều tăm tấp.
Từ Y Vân thầm nghĩ cảnh tượng xinh đẹp này, có hoa nở có nam nhân đẹp. Thật sự cô chỉ muốn thời khắc này dừng lại ở đây, thời gian đừng trôi nữa để cô ngắm anh thêm một chút.
Chậu hoa mặt trăng nở rực rỡ dưới bầu trời đêm đầy sao. Có người từng nói bầu trời đêm có trăng là đẹp nhất, riêng chỉ Từ Y Vân cảm thấy bầu trời đêm có trăng hay không không quan trọng, quan trọng là người đứng cạnh bạn dưới bầu trời đêm là ai.
"Thật sự đẹp quá đi mất, em chưa bao giờ trông thấy điều kì diệu của cây cỏ hay hoa lá như vậy. Chú Chu, em cảm ơn anh." Từ Y Vân nhìn vào đôi mắt của anh, thật lòng mà nói.
Chu Quang Viễn anh cảm thấy cô bé trước mặt là một điều gì đó rất năng lượng. Trước kia không thiếu những người con gái hay phụ nữ đến tiếp cận anh nhưng chưa từng có ai thật sự mang đến một làn gió mới như Từ Y Vân trước mặt.
Cô trẻ trung, xinh đẹp, táo bạo, giàu năng lượng tích cực.
Từ Y Vân lại hỏi: "Chú Chu à, đêm nay không có trăng thì liệu hoa mặt trăng này có nở không?"
"Hoa mặt trăng nở không liên quan đến sự xuất hiện của mặt trăng." Chu Quang Viễn uống một ngụm bia rồi nói.
"Em chưa hiểu lắm." Cô vẫn còn tò mò.
"Loài hoa này được đặt tên là hoa mặt trăng vì nó nở đẹp giống như mặt trăng chứ không vì mặt trăng. Em cũng có thể hiểu là đêm nay xem như nó thay thế cho mặt trăng trên trời đi."
Giống như anh vậy, Từ Y Vân nhìn anh thầm nghĩ.
Thật sự có một loài hoa như thế, khác với hoa Quỳnh nở sau buổi tối và tàn nhanh trước bình minh. Loài hoa mặt trăng này có tuổi thọ dài hơn một chút, đặc biệt rằng một khi hoa nở sẽ có ánh sáng xung quanh nó giống như mặt trăng vậy.
Trời cũng đã khuya rồi, nếu là mọi hôm thì Từ Y Vân đã buồn ngủ và đi ngủ ngay rồi. Nhưng đêm nay lại khác, có một sự rạo rực kết thúc một ngày đầy những điều xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của Từ Y Vân cô để rồi khi màn đêm buông xuống, cô ngồi cạnh người đàn ông này thì trong lòng cô có một cảm xúc khó tả.
Vừa bình yên mà vừa tỉnh táo.
Có lẽ ai từng trãi qua cảm xúc yêu một người rồi sẽ hiểu, lúc họ nằm ngoài tầm mắt thì rạo rực muốn đi tìm, tìm thấy rồi lại tĩnh lặng chỉ muốn ngồi cạnh họ. Vỏn vẹn trong vòng một ngày đã yêu có lẽ đối với một số người là sớm nhưng đối với Từ Y Vân, một người mang trong mình tài năng hội hoạ, một người sâu sắc nhìn thế giới này đa chiều hơn người khác. Chỉ riêng một mình cô biết thứ tình cảm vừa chớm nở này giống như đã tồn tại qua nhiều năm tháng.
Rất giống với một câu nói mà cổ nhân hay nói.
"Vừa mới gặp mà ngỡ trăm năm".
Hai người im lặng chờ đợi hoa mặt trăng nở, đồng hồ trong nhà tích tắc trôi qua, gió đêm thổi càng mạnh hơn một chút.
Từ Y Vân lại hỏi Chu Quang Viễn: "Trước đây có ai đã chờ hoa nở với chú chưa?"
Chai bia mà Chu Quang Viễn cầm đã cạn đáy, anh nhìn cô, nhìn sâu vào ánh mắt cô rồi lại tránh đi.
Anh phũ phàng buông ra hai chữ: "Chưa từng."
"Vậy em là người đầu tiên chờ hoa nở cùng với chú."
Chu Quang Viễn lại tiếp tục không nói gì nhưng ánh mắt anh đã thoáng qua vài tia đượm buồn, bờ mi cũng cụp xuống rồi lại mở lên nhìn về hướng xa xa khác.
Từ Y Vân biết anh có tâm sự, một người từng tuổi này như anh làm gì có chuyện bình yên suốt những năm như thế. Ánh mắt của anh đã cho thấy anh là người đã đi qua rất nhiều chuyện, nhiều đến mức thái độ của anh đối với mọi chuyện đều bình lặng như nước, hầu như không có thứ gì có thể làm anh xao động.
Từ Y Vân cô không gấp, cô cảm thấy bản thân cô và Chu Quang Viễn anh còn rất nhiều thời gian. Tuổi trẻ của cô đã bắt đầu đem lòng yêu người đàn ông trước mặt này rồi thì kết quả có ra sao nữa cũng đều không quan trọng, quan trọng là cô dám đối diện với cảm xúc của mình.
Khoảnh khắc đợi chờ hồi hợp đó cuối cùng cũng đã đến, búp hoa mặt trăng đang cuộn tròn bỗng dưng từ từ xoè cánh nở ra. Hết bông này đến bông khác thay nhau nở rộ dưới cái nhìn của hai người họ.
Điều này thật tuyệt vời, nếu như có giấy và bút ở đây thì Từ Y Vân cô nhất định sẽ hoạ lại sự kỳ dịu này.
"Chú Chu, anh nhìn xem hoa đã nở rồi kìa!" Từ Y Vân vui sướng la lên, bản thân nhảy cẩn lên như con chuột túi.
Chu Quang Viễn nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô mà bật cười, dưới ánh đèn vàng ấm áp nụ cười của anh trông đẹp như cơn gió mát của mùa hè, hơi ấm của mùa đông. Chiếc đồng tiền bên má của anh cũng lúng xuống, hàm răng trắng đều tăm tấp.
Từ Y Vân thầm nghĩ cảnh tượng xinh đẹp này, có hoa nở có nam nhân đẹp. Thật sự cô chỉ muốn thời khắc này dừng lại ở đây, thời gian đừng trôi nữa để cô ngắm anh thêm một chút.
Chậu hoa mặt trăng nở rực rỡ dưới bầu trời đêm đầy sao. Có người từng nói bầu trời đêm có trăng là đẹp nhất, riêng chỉ Từ Y Vân cảm thấy bầu trời đêm có trăng hay không không quan trọng, quan trọng là người đứng cạnh bạn dưới bầu trời đêm là ai.
"Thật sự đẹp quá đi mất, em chưa bao giờ trông thấy điều kì diệu của cây cỏ hay hoa lá như vậy. Chú Chu, em cảm ơn anh." Từ Y Vân nhìn vào đôi mắt của anh, thật lòng mà nói.
Chu Quang Viễn anh cảm thấy cô bé trước mặt là một điều gì đó rất năng lượng. Trước kia không thiếu những người con gái hay phụ nữ đến tiếp cận anh nhưng chưa từng có ai thật sự mang đến một làn gió mới như Từ Y Vân trước mặt.
Cô trẻ trung, xinh đẹp, táo bạo, giàu năng lượng tích cực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook