Em đến là để ôm anh
-
Chương 60:
úc đầu Vân Chức còn chưa hoàn hồn trước hành động của Tần Nghiên Bắc, cô còn muốn nói rất nhiều lời nhưng nó nghẹn lại trong cổ họng, chỉ biết ôm chặt lấy anh cho đến khi cánh tay bắt đầu đau nhưng cô vẫn không kiềm lại được sự chấn động trong tim.
Chân phải của Tần Nghiên Bắc thật sự đã bị thương, nhưng vết thương như thế này, nếu không muốn thì cũng có rất nhiều lựa chọn, cũng không cần quỳ gối trước mặt cô.
Anh là người kiêu ngạo như vậy, bao nhiêu người trong và ngoài Tần thị đều nể sợ vì sự nghiêm nghị của anh, lạnh lùng không nói chuyện tình người, anh vẫn luôn cao cao tại thượng, quen với việc nhìn từ trên xuống, không ai có thể khiến anh dung túng cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không tin thần linh, chưa bao giờ quỳ xuống.
Nhà thờ tổ của Tần gia, lần trước khi cô quay về nhà ăn tiệc cùng anh, cô cũng từng nghe người ta nói, thái tử gia dù chân có khỏe hay không cũng chưa bao giờ quỳ xuống, anh ngay thẳng và thờ ơ, quan sát từ bên lề
Thần linh trên trời cao, cả tiền bối hậu bối của Tần gia anh chưa bao giờ để vào mắt, hôm nay trong căn phòng bệnh lạnh lẽo này anh lại cam tâm tình nguyện, khom gối quỳ xuống trước mặt cô.
Không chỉ là bây giờ, mà từ khi anh đi đến nhà thuê tìm cô anh đã buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, cái miệng kiêu ngạo đó chính là rào cản của anh, anh đã chảy máu và lộ ra nội tâm yếu ớt nhất ở bên trong cho cô xem, đổi lại tình cảm của cô.
Vào khoảnh khắc này anh không cần cái gì nữa, xé rách sự ngông cuồng cuối cùng trên cơ thể, cầu xin tình yêu của cô.
Đối với anh, ngoài cái này anh không còn cái gì để có thể lấy ra cho cô nữa cả.
Trán Vân Chức chạm lên vai Tần Nghiên Bắc, không muốn khóc vào lúc này, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi một cách không nghe lời, cô cắn môi, cố hết sức nuốt xuống, muốn kéo anh đứng dậy nhưng sức anh quá lớn, cô bất lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô từ bỏ việc vùng vẫy, tay níu lấy góc áo của Tần Nghiên Bắc, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm anh và hỏi: “Vậy nên, anh luôn nghĩ, thời gian này em coi anh thành một người khác sao?”
Tần Nghiên Bắc nhìn cô một cách chăm chú, yếu hầu từ từ cuộn xuống, khàn giọng nói “Ở trong phòng học đó, sau khi em rời đi chúng ta đã gặp lại nhau, trước khi em đi, anh biết mỗi ngày em đều nghĩ cách làm thế nào mới có thể thoát khỏi anh. Nhưng lúc anh tìm thấy em, em chủ động ôm anh, gọi anh với cái tên là 11.”
Cho dù có những suy nghĩ không dám nghĩ tới, cố hết sức tìm chứng cứ cho mình, nhưng bây giờ, khi đối mặt với Vân Chức và nói ra cái tên "11", tim anh vẫn đập một cách khó khăn.
Nếu không phải anh, nếu thật sự tồn tại một người khác----
Lúc này Vân Chức mới biết, hôm đó vậy mà cô đã bật lên thành tiếng, mà giọng nói còn rất chuẩn, bị anh nghe thấy, lúc đó anh sẽ có cảm giác gì.
Nhiều ngày chung sống như thế, mỗi một sự thân mật của cô anh đều coi chính mình như kẻ trộm bất kham, hoặc là một người thay thế, vậy nên sau khi cô bắt đầu hồi phục, ban ngày là anh trốn tránh, đợi đến tận đêm muộn lúc cô ngủ rồi mới dám quay về lấy những sự ấm áp tạm thời này, phải không?!
Đầu óc Vân Chức hỗn loạn, căn bản không thể suy nghĩ kĩ càng về những dày vò mà anh phải chịu đựng mỗi ngày, cô vừa mới hồi phục nói chuyện bình thường, vốn không ổn định lắm, bây giờ khi gấp gáp giọng nói còn có chút run rẩy “11….11 là tên em tự đặt, không phải Giang Thời Nhất, càng không phải là tên thật!”
Tần Nghiên Bắc không đợi cô nói hết, anh hơi cúi xuống, lưng thẳng tiến lại gần cô, đôi mắt sắc bén nhìn quanh cô, ánh lửa mơ hồ tràn ngập “Tên thật là gì? Người duy nhất được em đối xử đặc biệt, rốt cuộc là ai?”
“Là anh….” Vân Chức lấy mu bàn tay che môi lại, không khỏi nghẹn ngào, kìm nén nước mắt cứ đang tuôn rơi, lập lại lời nói một cách rõ ràng “Là anh, là Tần Nghiên Bắc!”
Ngàn cân treo sợi tóc đã hoàn toàn được gỡ bỏ trong câu trả lời của cô, cả thể giới bị cuốn đi, núi non gầm rú và sóng thần ầm ầm, giờ đây chỉ còn lại nổ vang.
Vân Chức ý thức được giờ phút này đây mới là sự trùng phùng giữa cô và 11, giữa cô và Tần Nghiên Bắc thật sự, ánh sáng của nhiều năm trước cô và anh luôn đặt nhầm chỗ cho nhau.
Vận mệnh của hai người sớm đã trói buộc với nhau, dù lạc mất nhau ở giữa biển to sóng gào, không dễ gì cô lại đến bên cạnh anh, lại đứng trên một con đường khác, là anh…..
Chính anh là người kiên trì lao về phía cô, giữ chặt lấy cô mặc kệ những tổn thương, cô mới sẽ có những giây phút như thế, có thể vạch cả trái tim được lấp đầy của mình cho anh xem.
Vân Chức nhìn đôi mày nghiêm nghị của anh, đôi môi ươn ướt, lông mi bị ánh mặt trời lặn phản chiếu, “Năm đó lúc anh đứng trên cửa sổ trần nhà nhìn em, có phải em rất ngốc không? Có lẽ là gầy tong gầy teo, như một chú chó nhỏ bị đói rất lâu phải không?”
Tần Nghiên Bắc sững người, trong đôi mắt trào ra một làn sóng hoang dã.
Vân Chức chưa bao giờ kêu gào cuồng loạn, cô luôn dịu dàng an tĩnh, cô nhìn vào mắt anh nói “Lúc đó em sắp chết rồi, bà nội đã hết cách, là nhờ có anh mỗi ngày đều kiên trì mở cửa trần ra, nói với em em vẫn còn sống.”
“Lần đầu tiên anh quăng xuống cho em 11 trái đào ở sau núi, sau đó không có ngày nào anh thiếu, lần nào cũng quăng cho em 11 trái, em từ sợ hãi, trốn tránh, bắt đầu có sự chờ mong không nói thành lời, chờ anh xuất hiện.”
“Em đã đi ngược lại với bản năng, ép bản thân mình phải ăn, hi vọng mắt có thể sớm nhìn được, tai có thể nghe được giọng nói của anh, không cần chỉ ghi nhớ đường nét mơ hồ của một người, vô số lần nhớ lại những lời nói bị tạp âm của anh, cố hết sức nhớ những giai điệu mà em không hiểu, sợ hãi sau này sẽ không tìm được anh.”
“Em muốn nhìn thấy anh, muốn hỏi anh có phải cũng giống như em, không có nơi nào để về hay không. Giống như bị mắc kẹt trong các vết nứt của thế giới này, những vết dao đâm vào cơ thể, không có chỗ nào có thể giấu đi.”
“Em mong chờ sẽ có một ngày anh có thể nhảy xuống từ cửa đó, nói không chừng chỉ cần gần thêm một chút là em có thể nhìn rõ rồi, không cần mỗi lần đều nằm mơ, cố gắng để đuổi theo bóng lưng của anh.”
Cái cằm nhỏ trắng ngần của cô đã ướt sũng.
“Em đã hồi phục rất nhanh, thật đó, chỉ cần anh đợi thêm vài ngày nữa, em có thể đứng trước mặt anh với dáng vẻ của người bình thường, nhưng không thể….cũng không có ai mở cánh cửa đó ra nữa.”
“Anh giống như ảo giác mà em tưởng tượng ra, là sau này bà nội nói với em, bên ngoài cửa trần có một hộp thiếc, bên trong có hàng nghìn tệ, số tiền không nỡ cất cho chính mình, là một người nào đó đã vất vả kiếm được, đều muốn để lại cho em.”
“Em biết, đó không phải là ảo giác, anh nhất định có tồn tại, em không biết anh tên gì, em chỉ có thể gọi anh với cái tên là 11, từ lúc em mười mấy tuổi không hiểu cái gì, cho đến khi em trưởng thành, 11 vẫn ở trong đây của em chưa bao giờ bị lãng quên.”
“Ở trong phòng học anh nói chuyện với em, xa cách nhiều năm em vẫn nhớ âm điệu trong giọng nói của anh, 11…..”
“Em rất nhớ anh, nỗi nhớ ấy vượt xa những gì anh tưởng tượng.”
“Nhưng đối với anh mà nói, cái nốt nhạc xen vào này quá lâu rồi, đã không còn nhớ nỗi nữa phải không?”
Trên ngực và váy của Vân Chức có những vết ướt lớn nhỏ, Tần Nghiên Bắc nhìn cô chằm chằm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, anh bước tới ôm chặt lấy cô.
“Không phải là nốt nhạc xen vào,” Cổ họng của anh như có sỏi ở trong, “Là bệnh hoang tưởng của anh, anh vậy mà quên mất 11…11 là anh cho em.”
Tần Nghiên Bắc không thể ngờ.
Năm đó người thanh niên bị gia đình vứt bỏ, bị căm ghét, bị rủa mắng là sẽ không được chết tử tế, cả cuộc đời chẳng có gì, bệnh vô phương cứu chữa, tất cả mọi người đều muốn quên đi, ngay cả anh cũng điên cuồng phong tỏa nó, không muốn nhắc đến, vậy mà lại vẫn có một người ngày đêm mong nhớ.
Không phải là dáng vẻ mình đầy thương tích, chật vật của anh năm đó.
Chính là bàn tay đẫm máu của anh đã mở cửa sổ và để lại toàn bộ số tiền.
Là anh cúi đầu ngồi xuống ngồi trên cửa trần, cùng nhau ngắm nhìn vầng trăng sáng, cùng trải qua một mùa hè lạnh lẽo cô đơn nhất.
Trong những năm tháng đau khổ đó, anh không chỉ là một con chó hoang thương tích đầy mình.
Anh còn là 11 của cô.
Vân Chức bị ôm rất chặt, không thể nhúc nhích, lúng túng nắm lấy cánh tay bị bỏng của Tần Nghiên Bắc, nhẹ nhàng nói “Anh chưa bao giờ giả mạo, 11 cũng không, ân nhân cứu mạng em cũng không.”
“Năm đó ở trong đám cháy là anh đã xông vào cứu em, em không nhìn thấy nhưng em cảm giác được, ở trong phòng học lúc anh cõng em ra, em xác định đó chính xác là anh, dù ai đến muốn thay thế em cũng đều sẽ không tin.”
“Còn như Tần Nghiên Bắc…”
Tần Nghiên Bắc ôm eo cô, muốn kéo cô vào trong lồng ngực tiếp xúc với máu xương của anh, đứa trẻ anh cõng ra từ trong đám cháy, gầy gò đáng thương, anh không có thời gian để tìm hiểu quá nhiều, nói bên tai cô “Đến lượt Tần Nghiên Bắc, xin lỗi em, cậu ấy không có điểm nào khiến em thấy thích, 11 sau khi trưởng thành đã khiến em thất vọng rồi.”
Vân Chức gấp gáp hỏi ngược lại “Anh nghĩ rằng, tại sao em lại gấp gáp muốn chạy khỏi anh?”
Anh kìm nén giọng nói “Bởi vì anh hết thuốc cứu chữa.”
Cô khăng khăng dời cánh tay anh ra, ngón tay mảnh khảnh của cô móc vào cà vạt của anh, kéo người đàn ông trước mặt lại gần “Bởi vì nếu còn không đi, em sẽ có lỗi với 11, em sợ bản thân mình sẽ không khống chế được giới hạn nữa.”
“Tần Nghiên Bắc, em đã động lòng với anh rồi.”
“Không biết bắt đầu từ khi nào, đợi đến khi em phát hiện ra đã không kịp quay đầu lại, em để tâm đến anh, sớm đã vượt xa khỏi tình cảm dành cho một ân nhân rồi.”
“Anh không có quyền tự coi nhẹ mình như vậy, phủ định tình yêu của em.”
Tần Nghiên Bắc nâng mặt cô lên, ngón tay từ từ lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô, ánh mặt trời đã sắp lặn, ánh sáng bên cửa dần dần tối đi, không chiếu rõ khuôn mặt cô nữa, nhưng đôi mắt cô lại như chứa đầy sao, long lanh.
Anh chỉ nhìn cô như thế, trái tim đã thấy đau đơn, hơi thở bị cô kiểm soát, mỗi lần lồng ngực dâng trào là lòng khao khát trong anh càng lớn hơn.
Vân Chức cũng có một chút tình cảm với anh như thế này phải không.
Anh làm sao có thể…là một Tần Nghiên Bắc được cô thích chứ.
Tần Nghiên Bắc cụp mắt hỏi “Là ảo giác của anh phải không.”
Là bởi vì bệnh của anh, anh lại phát bệnh phải không, như căn bệnh hoang tưởng lúc cô còn đang báo ơn anh, cô cho anh một chút sự gần gũi, anh lại nghĩ đó là tình yêu.
Thật tế là đã quá muốn rồi, khao khát đến phát điên mới nghĩ là bản thân mình được yêu.
Vân Chức nhích lại gần, vòng qua eo anh, vành tai áp lên ngực anh “Không phải ảo giác, bây giờ thứ em cho anh là thế giới con người thật nhất của anh."
“Vậy nên….” Cánh tay ôm anh của cô càng chặt hơn, để bản thân mình chìm đắm trong cái ôm của anh, ỷ lại vào sự ấm áp của anh, nhắm mắt nhỏ giọng nói “Tần Nghiên Bắc, anh đồng ý làm bạn trai em không?”
Mọi nơi đều như đổ ào xuống, tiếng động chói tai vang lên ầm ĩ, Tần Nghiên Bắc vẫn nghe thấy câu hỏi nhẹ nhàng của cô, cổ họng như bị bóp nghẹt,anh cúi người ôm chặt lấy cô, khó khăn lên tiếng “Anh đồng ý….”
“Anh đồng ý.”
“Anh căn bản là… cầu mà không được.”
“Nhưng em còn chưa theo đuổi anh một cách đàng hoàng.”
“Chức Chức, anh rất sợ, rất sợ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, như những giấc mơ mấy ngày nay vậy, em nói em cần anh, nhưng rồi lại hối hận.”
“Không thì em….” Anh gần như không thể nói tiếp “Em để anh theo đuổi em đi, đừng nên cho anh hi vọng nhanh như vậy.”
Vân Chức đột nhiên ngồi thẳng người, lau khóe mắt rồi thoát khỏi vòng vây của anh, đứng dậy khỏi nền đất.
Một động tác đơn giản như vậy nhưng đủ để khiến sự bình tĩnh của Tần Nghiên Bắc bị xé toạc, sắc mặt tái nhợt, anh nắm lấy tay cô, mất kiểm soát ôm lấy cô, điên cuồng giữ chặt, cúi đầu cắn vào hõm cổ cô, hơi thở nặng nề.
Vân Chức hối hận vì động tác hơi mạnh mẽ của mình, cô vỗ lưng anh nhẹ nhàng nói “Em để anh theo đuổi, nhưng bây giờ phải đi lấy món đồ cho em, đợi em một chút có được không, không quá 1 phút đâu.”
Cầu xin một lúc Tần Nghiên Bắc mới buông tay ra, trong phòng bệnh đã tối, ngay cả lối hành lang phía xa xa cũng không phân biệt rõ được.
Vân Chức nhanh như bay thoát khỏi cái ôm như bức tường thành của anh, cô bật một ngọn đèn tường nhỏ cạnh giường, ánh sáng mờ ảo, nhưng cũng đủ để cô nhanh chóng viết vài chữ vào tờ giấy bạc trên bàn đầu giường. Cô xé nó ra rồi cầm đến cho Tần Nghiên Bắc xem.
Bên trên là nét bút xinh đẹp của người con gái.
---- “Bạn trai của Vân Chức ngay lập tức nhận thẻ.”
Vân Chức đỏ mắt mỉm cười với anh, mái tóc dài xõa ngang vai, hai gò má trắng hồng, đôi môi căng mọng, cô nghiêm túc giơ tờ giấy lên “Vị tiên sinh này, anh rất may mắn đấy, dù anh còn đang theo đuổi em, nhưng có thể nhận được tấm thẻ ưu đãi này, chỉ cần lấy nó, sẽ trở thành một cặp đôi, sau đó từ từ cho anh theo đuổi đấy.”
“Sao nào,” Trong phòng bệnh tối, ánh đèn ấm áp như là duy nhất trên thế giới này chiếu lên khuôn mặt anh, “Anh rung động chưa?”
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm Vân Chức “Làm sao mới có thể lấy được.”
Vân Chức ngả người về phía trước, hôn lướt qua đôi môi anh “Đóng dấu có hiệu lực, anh đã trở thành bạn trai của em rồi.”
Vân Chức ở phạm vi được đèn tường chiếu sáng, nhưng Tần Nghiên Bắc lại ở trong bóng tối, anh như bị phong tỏa bên trong rất lâu đã bị xiềng xích và rong rêu bao phủ, không cách nào thoát ra được.
Lúc cô hôn anh, ánh sáng đó như tan ra và chảy lên người anh.
Tần Nghiên Bắc khàn giọng nói “Anh có thể được sử dụng quyền lợi của bạn trai không.”
Anh quá gần, hơi thở đầy tính công kích, Vân Chức sững sờ, vành tai bất giác nóng lên, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tần Nghiên Bắc đã tiến lên, đưa tay ra chạm vào thứ ánh sáng đang nóng lên đấy.
Anh vòng tay ôm lấy gáy của Vân Chức, từ từ nâng mặt cô lên, không hỏi ý kiến của cô nữa, cúi người cắn lên môi cô, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong.
Trong hơi thở không ổn định đó, anh mê hoặc khuấy đảo chiếc lưỡi mềm mại và nóng bỏng của cô.
“Bạn gái ơi, điều khoản của em quá ngắn rồi.”
“Đổi cái này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook