Em đến là để ôm anh
-
Chương 59:
Vân Chức không đọ sức lại nổi anh, bị kéo lên thang, anh dùng hai tay để nhấc bổng cô lên.
Cô không giải thích được tại sao nước mắt không ngừng rời, lúc cô bắt được tay đội cứu hộ lại gấp gáp quay đầu nhìn anh, anh đã lùi lại trong bóng tối không thấy được, nói với cô: “Chức Chức ngoan, để người khác dẫn em đi khám mắt trước, anh sẽ lập tức đi tìm em, đừng để lỡ thời gian.”
Vân Chức không đồng ý: “Không trễ, đợi anh lên cùng đi! Anh đi cùng em!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc cô nói cô đã bị kéo ra khỏi thang máy, hai người phụ trách chăm sóc và bảo vệ cùng với mấy người đàn ông mặc đồ thể dục nghiêm túc đứng canh ở đó.
Người phụ nữ đi qua đón cô, đi hai bước cô lại quay đầu nhìn, Tần Nghiên Bắc đứng trong bóng tối nghiêm giọng nói: “Còn không đi anh sẽ không lên nữa, thang máy không quá an toàn bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, Chức Chức còn không nghe lời anh phải không?”
Anh lại thấp giọng: “Mau đi đi, sức khỏe quan trọng, khám bệnh xong đợi anh, anh sẽ đến nhanh.”
Suy đoán của Vân Chức gần như trở nên chân thật, hiểu được anh đang nghiêm túc.
Cô quay đầu nhìn khung cảnh và con người hỗn loạn xung quanh, sợ anh có nguy hiểm gì nữa, cô kìm nén cảm xúc khàn giọng nói: “Bây giờ em đến phòng khám đợi anh!”
Cô xoay người, vô tình nghe thấy một giọng nói rất nhỏ.
Anh gọi tên cô, mang theo sự run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức căn bản không nhìn, đi thẳng vào phòng bệnh, mấy người bảo vệ cho cô đều đứng ngoài cửa.
Cô nghĩ về suy đoán mà cô cho là mình đã nghĩ nhiều, và nắm chặt tay mình.
Tần Nghiên bắc nhảy ra khỏi thang máy, chiếc hộp lại chìm xuống khiến lực lượng cứu hộ sợ đến toát mồ hôi hột, may mắn là họ đã đưa hai người lên an toàn. Với kinh nghiệm của mình anh ấy lên tiếng nhắc nhở: “Tiên sinh, thấy anh bảo vệ bạn gái mình chặt như vậy, đầu gối và mắt cá chân có lẽ đã bị thương, mau đi khám đi.”
Tần Nghiên Bắc trầm mặc, nhìn về hướng Vân Chức đã rời đi, anh không đến phòng bệnh, càng không đi coi vết thương.
Lúc rơi xuống đầu gối và mắt cá chân phải của anh ấy thực sự bị thương, nhưng anh không để tâm, anh đi về phía trước có hơi khó khăn, ngừng lại ở góc cua hành lang trước cửa phòng bệnh Vân Chức, dựa người ở chỗ hầm cầu thang tối tăm, im lặng hút hai điếu thuốc.
Anh không bao giờ đặt điếu thuốc lên môi mình vì Chức Chức không thích anh hút thuốc.
Anh không có bất cứ gì để cô thích.
Tần Nghiên Bắc cúi mắt châm thuốc, cứ như vậy cầm cho đến khi lửa đốt ngón tay, anh dường như không cảm nhận được. Nhìn chằm chằm vào điếu thuốc với ánh lửa nhen nhóm.
Hôm nay chính là ngày chết của anh rồi.
Chức Chức đã hồi phục, cô có thể nhìn có thể nghe, hạnh phúc mà anh trộm lấy đều sẽ bị lấy lại hết, con người Tần Nghiên Bắc sẽ trở thành kẻ đê tiện mà cô căm ghét, hận thù nhất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở tầng tiếp theo lóe lên, vài người đang cùng nhau đi lên cầu thang, nói về sự nguy hiểm của tai nạn thang máy vừa rồi, may mà họ không đi.
Tần Nghiên Bắc muốn đi, nhưng đầu gối và mắt cá chân bị thương của anh nhất thời không cử động được.
Một vài người bước nhanh, nhanh chóng ló đầu ra, bị người đàn ông u ám đứng cạnh bức tường làm cho giật mình, họ không dám nhìn nhiều nhưng một người đàn ông trẻ tuổi trong đó đột nhiên khựng lại, ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: “Ngài là… người thân của tiểu thư Vân Chức phải không?”
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt có hằn tia máu.
Người đàn ông cảm thấy nghẹt thở, nuốt nước bọt và kiên trì nói: “Ngài có thể không nhớ ra tôi, tôi là ông chủ của cửa hàng cà phê mèo ở sau khu trung tâm hồi phục đó.”
Anh cúi đầu xin lỗi Tần Nghiên Bắc, xấu hổ nói: “Tôi còn nợ Vân tiểu thư một câu xin lỗi mà chưa có dịp nói, thật xin lỗi, hôm đó tôi tự nghĩ là thế, suýt nữa hại cô ấy rồi, với lại còn gọi sai số, cô ấy viết lên cánh tay tôi mà tôi cảm nhận không đúng lắm. Nếu lúc đầu tôi xác nhận lại vài lần với cô ấy sẽ không sai số điện thoại, có lẽ ngài sẽ có thể đến rước cô ấy sớm hơn.”
Tần Nghiên Bắc cau mày, cổ họng vang lên một âm thanh không trôi chảy: “Số điện thoại? Cô ấy đưa số điện thoại của tôi?”
Cô đưa, là số của 11.
Anh không muốn biết, không muốn nhìn thấy bất cứ những tin tức nào liên quan đến người đó, nhưng lại tự ngược, muốn hiểu mọi thứ về đối phương, lâu lắm rồi cũng không tìm được gì, đây là manh mối duy nhất xuất hiện.
Người đàn ông gật đầu: “Cô ấy đưa cho tôi ngay, sau đó mới bảo tôi báo cảnh sát, vì thế ngài là người quan trọng nhất, là người mà cô ấy cảm thấy có thể ỷ lại nhất, số điện thoại đến giờ tôi vẫn nhớ.”
Anh rất dễ dàng nhẫm một dãy số, mấy ngày tự trách bản thân nhiều đến mức không thể quên được, nhưng lại phát hiện ra mỗi lần nói một câu, ánh mắt của người đàn ông nghiêm nghị và ảm đạm trước mặt này lại càng đỏ hơn.
Lúc anh ấy nhẫm xong, điếu thuốc trong tay Tần Nghiên Bắc đã bị bóp nát thành từng mảnh rơi vào giữa các ngón tay của anh.
Anh không nhớ mấy người đó đi từ khi nào, ánh đèn lại tối đi, không gian trống rỗng chỉ có duy nhất một mình anh, nhịp tim đập một cách mất kiểm soát, điên cuồng va đập vào lồng ngực.
Anh cúi người, hít thở nhẹ nhàng, đôi tay nhặt những mảnh tro thuốc một cách sơ sài.
Dãy số đó.
Là số điện thoại của anh, chỉ có 1 số 1 trong đó mà đối phương đã hiểu sai thành số 7, còn lại không hề sai.
Không phải là điện thoại của 11.
Là của Tần Nghiên Bắc!
Tối hôm đó, người đầu tiên cô tìm là Tần Nghiên Bắc!
Cánh tay Tần Nghiên Bắc không để yên, khí huyết dâng trào dường như đột nhiên đông lại.
Anh nhìn vào khoảng không, tơ máu dưới mắt như lấp lánh.
Không đúng….
Liệu có phải còn có một khả năng.
Là của Tần Nghiên Bắc, nhưng cũng là….của 11.
Ở trong thang máy vừa nãy, dù giọng nói của anh có thấp, lọt vào tai đã hồi phục của Chức Chức, không thể hoàn toàn không thể nghe, cô lại không thấy phản cảm, khuôn mặt của anh, cơ thể, trước kia không phải là cô chưa bao giờ chạm vào, liệu anh thật sự có thể giấu hay đến mức trong một thời gian dài mà không làm cho cô thấy nghi ngờ chút nào sao?! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Đặc điểm cá nhân, thói quen của anh dù có cố gắng để xóa mờ đi, cũng không thể đi bắt chước theo một người anh chưa từng gặp qua, rốt cuộc giống đến mức nào mới có thể khiến Chức Chức hoàn toàn tin tưởng 100% là người ở bên cạnh cô, người mà cô ỷ lại và yêu sâu sắc chính là 11!
Nếu không phải là vật thay thế thì sao?
Nếu người đó chính là anh?!
Liệu có phải…. có khả năng này không!
Lồng ngực của Tần Nghiên Bắc như bị vô số vết dao đâm vào, đau đớn kinh khủng, anh bước đi loạng choạng đẩy cửa cầu thang bộ ra, mặc kệ đôi chân đang đau, từng bước đi tới phòng Vân Chức.
Mấy người đàn ông chịu trách nhiệm đặc biệt bảo vệ sự an toàn của Vân Chức đều đứng trước cửa, phụ nữ bên cạnh Vân Chức nhận ra Tần Nghiên Bắc, biết anh chính là ông chủ đằng sau nhưng người đàn ông bên ngoài đều không rõ.
Ban đầu Tần Nghiên Bắc cũng cố ý không lộ mặt ra trước mặt những người này, không ai được khác biệt bao gồm cả anh, một khi Chức Chức hồi phục, anh chịu không nỗi. Ngộ nhỡ làm ra những hành vi mất kiểm soát nào, mấy người này cũng đều phải ngăn anh lại.
Vì vậy, bây giờ, một số người đàn ông nhận thức rõ ràng về nguồn cơ cực kỳ nguy hiểm đang đến gần, và họ đều phản ứng một cách phòng thủ.
Đôi mắt của Tần Nghiên Bắc càng đỏ hơn, khí thế nghiêm nghị trời sinh đã có của Tần Nghiên Bắc, dù đã cố hết sức kiềm lại nhưng trong cốt tủy của anh vẫn có sự công kích không thể lu mờ, dù chỉ đi từng bước đến cũng như mây đen kéo đến.
Cửa phòng bệnh hé mở, Tần Nghiên Bắc không có gì khác trong mắt, liền đi thẳng tới, một vài người đàn ông căng thẳng, nhưng vẫn tiến lên ngăn lại một cách đầy mẫu mực.
Tần Nghiên Bắc nhích ra, tiếp tục tiến lên, giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Tránh ra.”
Mấy người đàn ông nào dám buông ra, nhưng suy cho cùng thì Tần Nghiên Bắc có hơi khiến họ không dám đụng chạm.
Tần Nghiên Bắc sải bước đi về phía cửa phòng bệnh, thời điểm anh cầm tay cầm kéo ra, hai người phụ nữ bên trong nhìn thấy liền vội vàng gọi một tiếng Tần tổng.
Người đàn ông phía sau không kịp phản ứng, hai người đàn ông đầu sắt đã siết chặt cánh tay của Tần Nghiên Bắc còn chưa kịp buông ra, vừa nghe thấy lời nói của người phụ nữ, anh ấy giật mình muốn thả lỏng, nhưng lại bất giác chưa thể kiềm được sức tay.
Tần Nghiên Bắc hất cánh tay cản đường mình ở phía sau ra, đầu gối và mắt cá chân tức thì đau đớn vượt quá giới hạn, chân phải khó có thể chống đỡ được, cơ thể cao ráo hơi loạng choạng, cố hết sức đứng, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt lướt qua Vân chức đang đứng bên cạnh giường bệnh.
Anh đã rất lâu, rất lâu không đối mặt như thế này với cô, anh cả gan chạm mắt với cô.
Tần Nghiên Bắc thử đi về phía Vân Chức, nhưng bây giờ việc đứng vững đối với anh đã là quá sức, chân bắt đầu mất khống chế, không thể nhúc nhích, thái dương anh toát mồ hôi.
Hai người phụ nữ không dám nói lời nào, lập tức than thở rồi đẩy người đàn ông đang khống chế anh đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Người này mà cũng có thể cản hả?! Dù không biết là Tần tổng, không nhìn thấy anh đã đối xử với Vân tiểu thư như thế nào, nhưng phàm là nhìn thấy một người như thế này, đôi mắt đỏ đến thế làm sao có thể làm hại được người trong này chứ.
Vân Chức ngay lập tức phản ứng lại chạy về phía Tần Nghiên Bắc, cô nhìn thấy chân anh có vấn đề, chắc chắn là bị thương trong thang máy, cố gắng để đến đỡ lấy anh.
Lúc này Tần Nghiên Bắc đã cực kì kiềm nén, ngay khoảnh khắc Vân Chức nắm lấy cánh tay anh, anh đã lật ngược tay lại ôm chặt lấy cô, nhưng đầu gối lại không thể duy trì được, trừ cô ra, xung quanh anh chẳng có gì để mượn sức được, nếu dựa lên người cô thì cô chắc chắn sẽ ngã.
Chức Chức không thể bị thương thêm nữa.
Tần Nghiên Bắc cắn răng, đôi chân dài trong chiếc quần âu cong lại, khuỵu một gối xuống nền đất cứng.
Vân Chức khom người theo động tác của anh, muốn đỡ lấy anh, cô lại không chịu được tư thế này của anh, bất giác chua xót nói: “Nghiên Bắc, anh từ từ thôi, đừng dùng sức quá, vịn vào em đi.”
Nghiên Bắc.
Cô tận mắt nhìn thấy anh, không hề bài xích, còn kêu anh một tiếng Nghiên Bắc.
Không phải là Tần tiên sinh mà cô vẫn luôn vạch rõ giới hạn như trước đây.
Tần Nghiên Bắc không thể dùng sức với cô và cố gắng hết sức để đứng dậy, nhưng đầu gối phải của anh không thể đứng dậy dễ dàng.
Anh cúi đầu, không cố để đứng lên nữa, ưỡn người, vai rộng và thẳng, quỳ xuống trước mặt Vân Chức, thật bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào mặt cô, rồi từ từ hạ đầu gối chân trái xuống, chạm lên mặt đất.
Người đàn ông như làm tư thế quỳ, nhưng thân hình cường tráng lại vô cùng cao thẳng, không quan tâm đến bộ dạng của mình lúc này, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Vân Chức.
Không có sự khiêm tốn vùi trong bụi trần, không có sự thấp hèn, anh rất bình tĩnh và vững vàng, thậm chí còn hung hăng quấn lấy cô.
“Chức Chức…”
“Anh hoang tưởng ra em, nghĩ sự báo ơn của em chính là em thích anh, giấu em chuyện chân bị thương của anh, tham lam về sự gần gũi của em.”
“Anh nhốt em, kiềm chế sự tự do của em, cưỡng ép em buộc em bên cạnh anh.”
“Anh lừa gạt em, vì những ham muốn ích kỷ điên cuồng của mình, đã mạo nhân thân phận ân nhân cứu em, nhân lúc em không thể nghe không thể nhìn mà giả làm người em yêu, ôm em, hôn em, làm tất cả những hành động gần gũi mà anh luôn muốn.”
“Dù anh là ai, mấy chuyện này anh đều phải thẳng thắn với em, xin lỗi.”
Khoảng cách giữa hai người như không ngừng được thu hẹp, Tần Nghiên Bắc ôm Vân chức, nhìn rõ bóng anh trong mắt cô, anh đột nhiên kéo cô về phía mình.
Vân chức cảm nhận được hơi lạnh như băng từ đôi tay anh, hai chân mềm nhũn buông xuống, rất nhiều lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, dùng cách trực tiếp nhất, cô bổ nhào về phía anh hết sức ôm chầm lấy anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Ánh mặt trời xuyên qua, trong căn phòng không mở đèn, màu đỏ cam dày đặc chảy vào cửa sổ, Tần Nghiên Bắc quỳ giữa làn ranh giữa ánh sáng và bóng tối.
Hai tay anh run rẩy, thậm chí không dám đưa tay ra với cô.
Anh nghĩ rằng cả đời này không thể chạm vào người này nữa.
Trốn tránh, không dám xuất hiện trước mặt cô ở những nơi có ánh sáng.
Bây giờ cô vòng qua cổ anh, không màng đến mọi thứ mà ôm chặt lấy anh.
Lúc anh lại một lần nữa lên tiếng, từng câu chữ khàn khàn, mang theo sự run rẩy không thể kiểm soát, đôi mắt đen láy hơi long lanh nước.
“Xin lỗi, nhưng anh đã không ngừng yêu em từ rất lâu rồi."
“Anh từng cầu xin em đừng đi, cầu xin em về nhà cùng anh, lúc em không biết anh còn cầu xin em đừng thích người khác, đừng bỏ rơi anh.”
“Bây giờ anh cầu xin em, có thể thử yêu anh không.”
“Chức Chức…”
“Yêu anh một chút, có được không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook