Em đến là để ôm anh
-
Chương 57:
Tần Nghiên Bắc dùng một chân đẩy cửa phòng hội chuẩn ra, bên trong đã trống rỗng, giường bệnh mà Vân Chức đã nằm để trị liệu đã biến mất, túi và điện thoại đều vứt bên góc tường, đôi mắt âm u của anh lướt qua vòng cả căn phòng rồi dừng lại ở một cái hàng tủ nhìn thì có vẻ chẳng có gì khác thường. Anh bước qua đó, bên trong có một cách cửa ở bên trong.
Anh nghiêm giọng bảo người phong tỏa hai cửa trước sau của khu trung tâm phục hồi này, xe bên trong bên ngoài đều lập tức xuất phát, phân chia để chạy đến tất cả mọi tuyến đường có thể đi ra từ bên trong. Cả khu sân sau của trung tâm phục hồi đều được bật sáng đèn, những dấu chân dẫm lên bãi cỏ vẫn còn chưa biến mất.
Camera giám sát ở sân vườn và cửa sau đều đã bị tắt từ trước, chỉ có hai chiếc camera giám sát ở bên ngoài quay được hình ảnh một chiếc xe thương vụ lướt như bay qua, còn chưa đến 20 phút Tần Nghiên Bắc một mình lái xe vào con đường hẻo lánh rồi điên cuồng ép chiếc xe này dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu trời đêm đầy sấm sét, cũng không có lấy một chút ánh sao nào, đèn đường mờ mịt, Tần Nghiên Bắc lẳng lặng đi tới, tay móc vào nắp bình cứu họa dự phòng trong xe.
Khuôn mặt anh bình tĩnh nâng cái vũ khí đỏ đậm lên rồi đập mạnh vào cửa kính xe, cánh cửa trở nên móp méo.
Chức Chức không thể nghe thấy những thứ này.
Chức Chức sẽ không nhìn thấy dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này của anh.
Cô cứ ở trong đó, đợi anh xử lí xong những thứ cản đường này là có thể bế cô ra, giấu cô ở trong nhà để bảo vệ, sẽ không khiến cho cô phải sợ hãi nữa.
Người trong xe bị dọa cho mất hồn mất vía, đã không màng đến chuyện phải phản kháng nữa, đợi đến khi cánh cửa bị cưỡng ép kéo ra, trong xe còn có Đường Dao người đang buộc cái áo khoác màu đỏ của Vân Chức lên người, cô cuối cùng cũng vứt được cục vải nhét trong miệng ra, cố gắng nhấc người lên, gấp gáp kêu “Chức Chức không ở đây! Ở cửa sau tôi đã hút người đến đây!”
Cô mở to mắt nói: “Xin lỗi, lúc đó cái tôi có thể nghĩ chỉ có cách này, anh mau đi---“
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vốn muốn xong ra đường chính, tùy ý bắt lấy một người nào đó xin trợ giúp, hoặc là lẻn vào cửa hàng để báo cảnh sát, có như vậy thì đám người này mới không dám đi theo.
Nhưng trên đường cô cầu xin mấy người đàn ông giúp đỡ nhưng không ai chịu giúp cô, thậm chí nhìn thấy cô như thế còn tránh xa ra, liếc nhìn khuôn mặt và dáng người cô, do dự một chút rồi vẫn lựa chọn không đưa tay ra. Nó khiến cô bị mất rất nhiều thời gian nên cô đã chưa kịp chạy đến cửa hàng đã bị bắt lại ở một con đường nhỏ.
Bị phát hiện Vân Chức căn bản không ở trên người cô, bác sĩ Tống tức điên người, xoay người bỏ đi, bảo thuộc hạ bắt cô đi, ngăn không cho cô liên lạc với Tần Nghiên Bắc, cũng tiện để báo cáo kết quả với Tần Chấn.
Máu trong người Tần Nghiên Bắc như đông lại, anh không nói lời nào, đưa Đường Dao cho người của mình đang đuổi theo phía sau, lập tức lái xe vòng về cửa sau khu trung tâm phục hồi. Những chiếc camera giám sát trên đường đó có thể chụp được bóng của những chiếc xe hơi, nhưng chúng không bắt được bóng dáng mảnh mai với thị lực kém và những bước đi xiên xiên vẹo vẹo đầy khó khăn.
Trên người cô không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc váy mỏng tanh, mất đi thị lực và thính lực, cả thế giới chỉ còn là những âm thanh mơ hồ và một màu đen mờ mịt, mỗi ngày khi cô đi ngủ đều vô thức kéo tay anh, lắm lúc mơ thấy ác mộng tỉnh giấc còn run rẩy cuộn lại trong chiếc chăn.
Một mình cô có thể đi đâu, trời tối thế này, khắp nơi đều là môi trường xa lạ với cô, anh vậy mà lại làm mất cô, khiến cô một thân một mình không chỗ nương tựa.
Hai bên thái dương của Tần Nghiên Bắc nhức mỏi, những căn bệnh đó đều bởi vì Chức Chức ở bên cạnh mà luôn ép xuống, lúc này đột nhiên lại ùa đến khiến anh rơi vào cơn tuyệt vọng.
Cả cơ thể anh đều là sự bi quan, tự trách, khiến cho những hoang tưởng vô vọng nhất xâm chiếm thần kinh anh.
Chức Chức là do anh nên mới gặp nguy hiểm.
Anh không có hạnh phúc, cũng không xứng để được yêu.
Đến bây giờ anh mới ý thức được, dù anh có thể nào cũng được, sống chết của anh căn bản không quan trọng, chỉ cần Chức Chức bình an, chỉ cần có thể tìm được cô, bắt anh trả giá bất cứ cái gì cũng được.
Dù cô mãi mãi không nhìn lấy anh một cái, không đáp lại bất cứ tình cảm nào với anh, anh cũng bằng lòng.
Cuộc điện thoại luôn được kết nối và những người bên trong đang nhanh chóng kiểm tra các vị trí trọng yếu gần cửa sau, kiểm tra tất cả những cửa hàng mà Vân Chức có khả năng tìm đến. Từng người một báo cáo, bên cảnh sát cũng đã có mặt để hỗ trợ tìm kiếm, nhưng sức người có hạn.
Con hẻm, con đường, góc đường kề tường, đường chính gì cũng đã tìm nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô.
Cả buổi tối gió lớn, còn có một tầng sương mờ ảo, người trên đường không nhiều, đều vội vàng bước đi, Tần Nghiên Bắc cố kiềm lại những cảm xúc mất khống chế của mình, anh siết chặt điện thoại, trên màn hình là khuôn mặt Vân Chức đang cười híp mắt đứng bên sân vườn nhỏ.
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh bắt lấy từng người có thể nhìn thấy, ép đối phương phải nhìn bức ảnh này, nhưng thứ anh nhận được chỉ là cái lắc đầu lia lịa vì bị dọa sợ, anh đi vào từng cửa hàng, hễ gặp ông chủ nào bất mãn liền quăng tiền ra bảo họ coi hình, cưỡng ép để mọi người gửi hình vào nhóm chat đồng nghiệp.
Đôi mắt anh đỏ đến kinh người, đồng tiền này thật sự quá nặng nề, không ai dám, cũng không ai dám không phối hợp.
Một lớp mồ hôi lạnh dọc sống lưng anh, ướt cả áo sơ mi, nhưng gió lạnh đã thổi khô.
Lý trí giống như một sợi chỉ càng ngày càng mỏng, cố gắng trói buộc anh để anh không trở thành một kẻ hoàn toàn mất hết lí trí.
Chức Chức….
Anh không dám nữa, anh không dám tham lam.
Chỉ cần cô bình an vô sự, sau này khỏe mạnh, không chịu bất cứ đau khổ nào thì cái gì anh cũng không cần nữa.
Cho đến khi người lần địa chỉ lại báo cáo một tuyến đường mới, là một con đường nhỏ ban nãy bị bỏ sót, sau khi đọc tên cửa hàng mà nhấp vào một cái tên cà phê mèo rất bình thường.
Cà phê mèo.
Ngón tay như mất hết cảm giác của Tần Nghiên Bắc đột nhiên siết chặt.
Chủ quán cà phê ban nãy bị dọa sợ cũng kích động giơ điện thoại lên: “Vị khách ở quán cà phê mèo ở con đường nhỏ phía đối diện cũng ở trong nhóm này, nói là hình như đã nhìn thấy cô gái trong hình, là ở---“
Vân Chức cuộn mình trong cái chăn ngồi ở quán cà phê mèo, bên cạnh chân cô là một đám mèo dính người đang vui vẻ đạp đạp để chào hỏi, ông chủ ân cần không ngừng rót nước nóng cho cô, lòng cô nóng như lửa đốt, không biết Tần Nghiên Bắc bên đó gặp phải chuyện gì, Đường Dao có an toàn hay không.
Sau khi nhờ ông chủ gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc, cô gấp gáp nhờ anh báo cảnh sát giúp, viết liên tục ba chữ số 110 lên cánh tay anh. Mặc dù bởi vì không nghe thấy nên khi nói chuyện giọng điệu có hơi kì lạ, cô vẫn kiên trì nói ba chữ ‘báo cảnh sát’.
Ông chủ vỗ vai cô đồng ý, cô nói với chính mình không được run, cách làm tốt nhất chính là bình tĩnh ngồi đợi.
Nghiên Bắc có thể bận việc quay về Hoài Thành, dù lập tức quay trở lại cũng phải tốn thời gian, chỉ là bên cảnh sát mãi chưa đến khiến cô rất bất an.
Ông chủ viết cho cô ‘Tôi nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở gần đây rồi.”
Anh quả thật đã đồng ý làm theo Vân Chức, nhưng trên thực tế lại không báo cảnh sát.
Nhìn dáng vẻ của người con gái này cùng với cuộc gọi đó, cũng đã đoán được là hai người yêu nhau cãi cọ mà thôi, chỉ là cơ thể cô gái này quá yếu ớt, dễ nhạy cảm, mới trông quá nghiêm trọng. Lần này mà báo cảnh sát thật, cửa hàng ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, việc làm ăn hôm nay sẽ gặp rắc rối.
Cô gái ở đây an toàn rồi, không bị thương, mà xe cảnh sát quả thật ở gần đây, tình hình trị an chắc chắn không vấn đề, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, đợi người nhà cô tìm đến là được.
Lúc này điện thoại của ông chủ reo lên, anh vội vàng bắt máy, nghĩ là bạn trai của đại mỹ nữ phát hiện rồi, nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng bà chủ cạnh bên “Ay, cậu có nhìn thấy không, mấy nhóm chat đang tìm người, đợi chút tôi gửi hình qua cho cậu, bên ngoài cũng có một nhóm người đang tìm. Cậu chú ý chút nhé.”
Trực giác mách bảo cho ông chủ là có liên quan đến Vân Chức, còn chưa đợi để nhận hình, anh đã đi viết dòng chữ nhắc nhở Vân Chức, cô khẩn trương đứng dậy, đoán có thể là người của bác sĩ Tống đã phát hiện ra Đường Dao, quay ngược lại tìm cô rồi.
Cô vừa muốn bảo ông chủ dắt cô vào bên trong thì cửa của quán cà phê mèo lại bị đẩy ra, một nhóm người vội vàng bước vào.
Bác sĩ Tống đứng ở trước mặt, vừa nhìn thấy Vân Chức đã lắc đầu thở dài nói “Sao con lại chạy đến đây rồi, cãi nhau với bạn trai rồi ngay cả mẹ cũng trốn à? Mau về nhà cùng mẹ.”
Bà liền gật gật đầu với ông chủ “Cảm ơn cậu đã cho con bé ở lại đây, phiền cậu rồi.”
Bác sĩ Tống trời sinh có vẻ lương thiện, dễ mén, giọng điệu dịu dàng, Vân Chức lại là người bệnh đang gặp trở ngại về thính và thị lực, ông chủ không nghĩ nhiều, đương nhiên đã tin, cũng an tâm rồi, anh thở phào nhẹ nhõm, muốn đẩy Vân Chức đến trước mặt bác sĩ Tống.
Vân Chức nhìn bóng dáng của bác sĩ Tống, điên cuồng vùng vẫy, thoát ra khỏi cú kéo của ông chủ.
Bác sĩ Tống cau mày nói “Cái con bé này không thể để người khác phiền.”
Ngay lập tức bà bắt đầu kéo, ra hiệu cho đám người được coi là ‘dòng họ’ tiến lên phụ, thậm chí còn đẩy ông chủ sang một bên.
Xe cảnh sát ở cách không xa, còn không mau bắt cô lại sẽ muộn việc, đến giờ bà còn chưa dám báo cho Tần Chấn rằng Vân Chức đã chạy trốn.
Không thể báo cáo công việc mà không nói bởi vì họ sẽ gặp phải tai họa. Ban đầu Tần Chấn hứa chắc nịch là Tần Nghiên Bắc sẽ bị lật đổ, sau này tuyệt đối sẽ không ai truy cứu họ mới dám mạo hiểm đồng ý, nhưng việc này làm rất ích, hiệu quả của thuốc ngủ không đủ mạnh, nếu không họ đã dễ dàng bắt người đi rồi!
Bà con chưa kịp chạm vào tay Vân Chức thì cánh cửa sau lưng đã bị đẩy mạnh ra vang lên thành tiếng, cánh cửa đập thẳng vào tường, đinh tai nhức óc. Chiếc đèn chùm treo ở cửa bị đập vỡ, ánh sáng mờ ảo che khuất bóng dáng cao lớn mà u ám.
Vân Chức đẩy cánh tay đang đưa ra của bác sĩ Tống, nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt mình,
Trong mắt Tần Nghiên Bắc không có bất kì ai, anh chỉ nhìn chăm chú lên người Vân Chức, vừa bước đến vừa cởi chiếc áo khoác trên người xuống, khoác lên cho cô, tàn nhẫn đá người đứng cạnh.
Anh không phát ra bất cứ tiếng động nào, đỡ Vân Chức từ trên sàn đứng lên, lúc hai người chạm nhau, sức tay thô bạn ban nãy đã giảm lực, cẩn thận ôm lấy cô.
Từ lúc xảy ra chuyện bất ngờ đến bây giờ Vân Chức chưa từng nghĩ đến việc khóc, tâm lí cô từ đầu đến cuối đều luôn bình tĩnh, ổn định, nhưng ngay khoảnh khắc anh đến nước mắt cô như đã sớm chờ ở đó, đột nhiên tuôn trào ra, từ cằm chảy xuống áo của anh.
Không phải là uất ức, sợ hãi, cũng không phải yếu ớt đến mức không thể phản kháng.
Chỉ là được nhìn thấy anh một lần nữa mới biết trong lòng cô nhớ anh nhiều đến thế nào.
Thời gian này anh và cô luôn sống cùng nhau, khiến cho những kí ức sâu sắc về 11 giao hòa với một Tần Nghiên Bắc đầy chân thật, cô ít nhiều gì cũng có chút có lỗi, nhớ lại những lời nói tàn nhẫn mà mình từng nói với Tần Nghiên Bắc, sự chạy trốn ban đầu, không dám thừa nhận mình đã thật sự rung động, cô không biết sau này làm thế nào để chính thức đối diện với anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh xuất hiện trái tim cô cũng đã chệch nhịp.
Thật sự tất cả đều không quan trọng.
Là anh là đủ rồi.
Anh không ở đây, dù cho cô mù mờ nhưng cũng có thể chống đỡ được, nhưng anh đến rồi cô chỉ muốn cố hết sức ôm chặt lấy anh.
Từ lúc nào cô bất giác lưu luyến anh, cần anh, không chỉ là sau khi xác định thân phận 11 của anh, mà trước kia, từ rất lâu trước kia cô đã quan tâm đến anh như vậy rồi.
Cô yêu chính là con người Tần Nghiên Bắc này.
Vân Chức nhắm mặt lại, tay cô run rẩy viết lên lưng anh, hỏi anh Đường Dao thế nào rồi, anh còn định vỗ về cô, không viết chữ, mà cọ cọ gật đầu vào má cô. Cô biết chắc Đường Dao an toàn rồi mới thả lỏng tinh thần mà bật khóc.
Cảm xúc dao động quá nhiều, tiếng ồn ào bên tai Vân Chức như tăng âm lượng lên, cứ mỗi lúc một lớn, sau khi chạm đến giới hạn gần như không chịu nổi của cô thì đột nhiên trở nên im lặng, từ từ có thể nghe thấy những âm thanh bình thường.
Vân Chức vui đến bật khóc, cô biết đây là dấu hiệu của sự hồi phục.
Cô được bảo vệ bởi chiếc áo khoác, tựa vào người Tần Nghiên Bắc, cô không nhìn rõ được khung cảnh trong cửa hàng, có vẻ như có tiếng la hét cãi cọ, còn có nhiều người xông vào hơn, nhưng Tần Nghiên Bắc không ở lại lâu, rất nhanh anh bế cô ra khỏi tiệm cà phê mèo, trở lại trong xe.
Cả đường đi Vân Chức đều được đặt cố định trên chân Tần Nghiên Bắc, từ đầu đến cuối anh không hề nói gì, cô không nhìn thấy phản ứng quá khích của anh, chỉ có sự an ủi không ngừng của anh, lắm lúc anh sẽ hạ giọng nói vài câu nhưng cô nghe không rõ.
Trước lúc xuống xe cô mở áo khoác để ngẩng đầu lên, vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng chỉ chạm vào cái cằm góc cạnh đang căng chặt, và có hơi ươn ướt, cô không phân biệt được đó là mồ hôi hay thứ gì khác.
Nhưng trạng thái của anh cũng coi như rất bình tĩnh, có lẽ là không có vấn đề gì.
Vân Chức khá an tâm, cô đan mười ngón tay với anh, từ từ thêm sức, muốn nói với anh là cô không sao, không hề bị thương, càng không bị Tần Chấn làm chuyện gì xấu.
Về đến nhà đã là đêm khuya, Tần Nghiên Bắc cởi áo khoác ngoài cho Vân Chức, đặt cô ngồi lên ghế sô pha, mang nước nóng đến để làm ấm chân cô.
Vân Chức hơi co người lại, vội vàng nhấc chân lên, muốn tự mình rửa, anh im lặng éo xuống, đôi tay thon dài giữ chặt chân cô, và đặt vào trong nước nóng.
Vành tai cô bất giác đỏ lên, ngón chân nhíu lại, vừa bị anh chạm vào là nhịp tim đã đập loạn xạ, vô thức đạp lên ngón tay anh.
Sự thân thuộc.
Cô muốn tiếp xúc gần với da thịt anh.
Tiếng nước chảy róc rách mơ hồ, khuôn mặt Vân Chức cũng nóng lên, cô nghĩ đêm nay Tần Nghiên Bắc nhất định sẽ ôm cô ngủ, nhưng thực tế lại không.
Tần Nghiên bắc lau người sạch sẽ cho Vân Chức rồi lại rửa mặt cho cô, cúi đầu muốn hôn lên môi cô, nhưng ngay khi gần chạm vào anh lại dừng lại, anh vuốt tóc cô, dỗ dành bảo cô đi ngủ trước.
Vân Chức không hiểu, tại sao anh rõ ràng rất bình tĩnh rất bình thường nhưng mọi động tác thì lại không giống nữa.
Cô không miễn cưỡng anh, cô có thể lờ mờ cảm nhận được tiếng thở dốc dồn nén của anh, cô nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ, hơi thở đều đều đánh lừa anh. Nếu là bình thường, cô không thể lừa được anh, nhưng đêm nay, anh dường như dễ dàng tin vào điều đó.
Tần Nghiên Bắc cúi người, như tham lam hôn lên mắt, mũi và khóe miệng cô, chỉ là anh không hề chạm vào môi, từ từ đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm.
Cô không hề nghe thấy tiếng nh bật đèn, từ từ mở mắt ra, cánh cửa kính đằng đó tối đen.
Hơi thở của Vân Chức bắt đầu không ổn định, cô ý thức được Tần Nghiên Bắc có gì đó không bình thường, đợi một lúc cũng không thấy anh quay trở lại, cô nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, sợ đôi dép lê phát ra tiếng nên cô đi chân trần đến cạnh cửa phòng tắm.
Thính lực của cô chỉ hồi phục một phần, cách một cánh cửa đã có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp nặng nề của anh,
Ở trước mặt Vân Chức Tần Nghiên Bắc không để lộ ra điều gì bất thường, anh bình tĩnh tìm thấy cô, dắt cô về nhà, dỗ cô ngủ, mãi đến khi đóng cánh cửa này lại anh mới dựa vào bức tường lạnh lẽo từ từ trượt xuống, ngồi trên nền đất, ép mạnh vào vị trí tim đang đập liên hồi.
Sự kích thích quá mạnh đã đánh bại cơ chế phòng ngự về mặt tinh thần của anh, anh đã không biết làm thế nào để kiềm chế trước mặt Chức Chức, như một người bình thường không hề có bệnh, bình tĩnh để an ủi cô.
Mở đèn, anh là người yêu tính cách trầm ổn của cô.
Tắt đèn, anh là một bệnh nhân bị bóp méo, bởi vì suýt mất đi cô, cuộn mình trong bóng tối và chịu đựng, hoàn toàn khác hẳn.
Trái tim đau đến mức hít thở khó khăn, tinh thần cũng đang đau, ngón tay lạnh lẽo chưa lấy lại nhiệt, chỉ có thể bắt lấy chút ấm áp ban nãy chạm vào cô.
Anh từng thề là, tìm được Chức Chức, cái gì anh cũng không cần.
Chức Chức hoàn toàn hồi phục, ngày cô rời xa anh đã sắp đến rồi, phải không.
Tần Nghiên Bắc chìm trong một mảng đen, bị lôi kéo trượt xuống vách núi, dựa đầu vào tường sờ loạn xạ và chạm vào hộp thuốc giấu trong góc, cánh cửa đang đóng lại đột nhiên khẽ run, bị đẩy ra từ bên ngoài.
Vân Chức cũng không mở đèn, đôi chân trần mò mẫm tìm đường, cô đi đến bên cạnh Tần Nghiên Bắc.
Cả người anh như chìm trong nước đá, khi chạm vào một chút liền có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Vân Chức cũng không biết tại sao mình lại thấy cay cay, cô cúi người thử dùng tay chạm lên khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, khi chạm đến khóe môi anh cô dừng lại.
Một giây sau cô không chút do dự nghiêng người, vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Vân Chức không có kinh nghiệm, cô học theo cách anh làm với cô, khó khăn thăm dò, bạo gan đi sâu hơn, dè dặt làm ẩm đôi môi khô khóc của anh.
Tim cô đập dữ đội, một tia pháo hoa âm thầm bùng cháy trong lồng ngực cô, nhưng lại bị anh đẩy về sau.
Vân Chức sững người, mặc kệ anh phản ứng thế nào, cô lại xuyên qua mảng màu tối đen trước mặt, bổ nhào lên kiên định hôn anh, chạm vào đôi môi của anh.
Dường như có vô số tia lửa lơ lửng trong không khí, đến một thời khắc nào đó khi ánh sáng đạt đến cực điểm, “tiếng nổ” được phát ra điên cuồng, đốt lên ngọn lửa cuồng nộ như ban ngày.
Tần Nghiên Bắc đỡ lấy gáy của Vân Chức, bất ngờ ôm lấy cô vào lòng, xoay người đè cô lên tường, hôn cô một cách điên cuồng, hoàn toàn không phải là sự dịu dàng.
Anh gần như muốn nuốt chửng cô, mọi lo lắng đều bị đạp đổ trong đêm nay, trái tim của anh, sinh mệnh của anh, tất cả những tình cảm đều bùng cháy vì cô, chỉ muốn chiếm lấy mặc kệ những hậu quả.
Tần Nghiên Bắc từ từ tách hàm răng đang mím lại của cô, chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô, sau đó ngọn lửa nhen nhóm như bùng cháy thiêu rụi cả thảo nguyên, anh nhẹ nhàng giữ lấy cổ cô, xâm chiếm chặt lấy khoang miệng ẩm ướt của cô.
Vân Chức nghĩ rằng sẽ chỉ hôn giống trước đây, đến bây giờ đầu óc cô trở nên trống rỗng, , ngẩng mặt lên đón nhận công kích thực sự của anh, môi lưỡi mềm mại giống như độc dược ngạt thở, lồng ngực nhộn nhịp. Cơ thể trơ trọi, mềm nhũn ôm chặt lấy anh, khẽ thút thít như sắp khóc.
Chút âm thanh này không có được sự thương hại mà ngược lại còn thêm kích thích cho anh xâm nhập sâu vào, Tần Nghiên Bắc đỡ lấy vòng eo săn chắc của cô, dù có được bao nhiêu anh cũng thấy không thỏa mãn, lòng tham không nói nên lời càng phát ra điên cuồng.
Vân Chức đã không thể nghe thấy cái gì nữa, bên tai truyền đến tiếng tim đập liên hồi, sự tiếp xúc và nhiệt độ của Tần Nghiên Bắc, cả hơi thở nóng bỏng của anh đều trở nên gợi cảm, cô bất giác nhích lại gần anh hơn, tay chạm lên eo anh và siết chặt.
Nhưng bóng tối và màu trắng xám lại cùng nhau lóe lên trước mặt cô, cô bị anh hôn đến mơ hồ, sờ mó loạn xạ trên người anh, tay cô lướt qua chướng ngại gươm đã giương dây kia, chỉ là chạm nhẹ nhưng như thể đã đốt bỏng tay cô, cổ họng khô khốc, hoảng loạn nhấc tay lên.
Tần Nghiên Bắc gầm nhẹ một tiếng.
Anh bắt lấy tay của Vân Chức, và đặt xuống chỗ đó lần nữa như van xin như cưỡng ép, cắn lấy đôi môi ướt át của cô.
“Chức Chức, đừng đi, xin em….”
“Sờ anh đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook