Giai đoạn này Vân Chức rất nhạy cảm, khi chạm vào vẫn sẽ có cảm giác đau như kim đâm, vừa rồi cô chạm vào anh, cảm giác đau đớn rõ ràng, cô vẫn âm thầm chịu đựng.

Nhưng đợi đến khi tay cô luồn vào trong áo sơ mi, cảm nhận được từng cơ bắp đang nóng lên, những cảm giác khác đều bị đẩy sang một bên, chỉ còn nhiệt độ ấm áp dưới lòng bàn tay đang xâm chiếm ý thức của cô.

Đôi mắt đen láy của Vân Chức hằn tơ máu, giống như những chùm pháo hoa nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cái này còn chưa nói đến chuyện người kiểm soát cô, hoàn toàn không để ý đến chuyện mình bị chiếm hời quá nhiều, hướng dẫn để cô từ từ đi xuống từ ngực, đi qua các cơ bụng, và tiếp tục vuốt ve eo của anh.

Đường nét dưới ngón tay quá xuất sắc, không cần nhìn chỉ cần xoa nhẹ như thế này là có thể biết được hiệu quả thị giác là như thế nào rồi.

Vân Chức hơi run rẩy, cụp mắt, sống mũi rất cay.

Nhịp tim cô đập loạn xạ, nên cảm thấy ngại ngùng, còn muốn khóc hơn, những thứ này….cô đều đã nhìn qua, vì để dỗ cho cô vui, không dưới một lần anh vạch cả cơ thể ra cho cô ngắm nhìn.

Thân phận của anh, những từ ngữ đầy sống động cũng không thể hình dung, căn bản như phát lên ánh sáng và bày ra trước mắt.

Vân Chức liếm đôi môi đang nứt nẻ của mình, cô nén nước mắt, thoát khỏi sức kéo của anh.

Có lẽ anh nghĩ rằng cô chỉ muốn tự sờ, thế nên ôm cô càng gần hơn, để khuôn mặt cô chạm vào cổ anh, mặc cho tay cô làm gì thì làm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức không lý giải được cảm xúc hỗn loạn và căng tràn trong trái tim mình là gì, và cảm giác muốn khóc trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Cô run rẩy vuốt ve phần thân trên của anh, khi tìm được vị trí gần đúng, mặc dù lưu luyến không nỡ, cô vẫn thả tay xuống, thành công đặt lên khóa thắt lưng của anh, cẩn thận xoa xoa, đi tìm đến vị trí chạm khắc có thể làm minh chứng.

Hai má Tần Nghiên Bắc căng chặt, cằm góc cạnh, nhìn đôi bàn tay đầy vết thương của Vân Chức đang lộn xộn trên thắt lưng của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể chệch hướng, cô lại sờ xuống vị trí không thể chạm vào.

Máu trong cơ thể không thể kiểm soát, và nhịp tim đập loạn xạ, chấn kinh.

Một mặt anh bị kích thích chìm đắm vào sự thân mật của cô, mặt khác lại phát cuồng ghen tuông, đối mặt với người mà cô thực sự thích, điều đó khiến anh thấy khó thở.

Bác sĩ đã nói, thời gian cô có phản ứng kịch liệt nhất sẽ bất giác kháng cự mọi sự tiếp cận của tất cả, đóng chặt mình lại.

Nhưng từ lúc cô kêu lên hai tiếng 11, cô đã buông bỏ mọi sự phòng ngự với anh, háo hức chờ đợi anh, chủ động ôm lấy anh mà dựa vào, coi anh như khúc củi duy nhất, da kề da cũng không thấy đủ, cô vẫn tiến lại gần hơn, cách anh càng gần hơn.

Nhưng anh, chỉ là một bóng hình ẩn giấu trong màn đêm tối tăm, trong thời gian có hạn, anh khao khát để có được tình yêu của cô dù đó có là một lý rượu độc.

Tần Nghiên Bắc nhắm mắt lại, trái tim như bị khoét sâu, nhưng đôi tay lại không hề thả lỏng bất kì phút giây nào, anh dựa vào việc Vân Chức không nhìn thấy, nên anh không cần kiềm chế sự chiếm hữu đen tối đó, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống, môi anh chạm vào tóc cô, nắm chặt lấy cánh tay đang làm loạn của cô.

Không thể sờ xuống dưới nữa….


Sợi dây đang kéo căng trong não Vân Chức đột nhiên bị đứt.

Ngay trước khi bị anh nắm chặt, cô tìm thấy rồi, hình khắc nông nằm trên khóa kim loại của thắt lưng, đúng như những gì cô nhớ.

Cô có thể tưởng tượng được, anh đã phát hiện ra cô biến mất khỏi sân vận động như thế nào, anh điên cuồng xông ra đi tìm kiếm cô. Một thái tử gia quần là áo lượt không thể chấp nhận được chuyện mình mất bình tĩnh vậy mà đến đêm khuya còn đang chăm nom cô, không màng đến chuyện phải đi thay quần áo.

Cái chi tiết nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn này, chẳng qua là gần trước khi rời đi cô bất giác nhìn vài cái, vậy mà lại trở thành sợi rơm cuối cùng hoàn toàn phá nát sự ổn định mà cô miễn cưỡng duy trì.

Là Tần Nghiên Bắc.

Không phải là sự ảo giác bất thường của cô, cô cũng không hề suy nghĩ ảo tưởng.

11 là Tần Nghiên Bắc, người xông vào đám cháy cõng cô ra ngoài là Tần Nghiên Bắc, từ khi thật sự gặp nhau, luôn bảo vệ và chăm sóc cô với vẻ ngoài lạnh trong nóng, đồng thời yêu cô một cách vụng về và khác lạ, đều chính là Tần Nghiên Bắc.

Không có gì là không thể cả.

Trong cuộc đời ngắn ngủi và nhạt nhòa, cô chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của cha mẹ, chưa bao giờ có cơ hội được trưởng thành như bao người khác, cô sẽ chịu đựng đau đớn, chịu đựng khó khăn, lặng lẽ tiêu hóa mọi ân oán và bất công, cứ khóc nhưng phải để chính mình học lại cách cười.

Hóa ra cũng có một người, ngay từ đầu đã bước vào thế giới u tối của cô, mở ra khung trời đó một cách mạnh mẽ, và không bao giờ vắng mặt ở bất cứ lúc nào cô thấy bất lực và cô đơn, xuyên qua quỹ đạo xiên xiên vẹo vẹo của cô.

Trái tim bị kéo tới kéo lui cuối cùng cũng đã về bên nhau một cách trọn vẹn, sao cô có thể thích hai người, chỉ có anh, dù anh xuất hiện như thế nào, bất cứ khi nào anh lọt vào tầm mắt của cô, đều sẽ thu hút cô khiến cô từng bước chìm đắm.

Những cảm xúc dồn nén ấy của cả hai đã được mở khóa trong căn phòng bệnh tối muộn, và háo hức tuôn trào ra khỏi cổng.

Ban đầu những giọt nước Vân Chức tuôn ra không tiếng động, từ từ cô không kìm được, có vẻ như mọi uất ức mà bản thân phải chịu đựng đều có thể tuôn trào ra, lớp vỏ của cô, vốn đã xuyên qua khe hở và xuyên vào ánh sáng lung linh, đã vỡ tan thành từng mảnh, nhưng bầu trời đã sáng.

Dù không nhìn thấy, không nghe thấy, chạm vào là đau, nói chuyện khó khăn, thế thì đã làm sao.

Cô đã tìm được anh rồi.

Vân Chức không miễn cưỡng nữa, cô bật khóc lớn lên, ôm lấy bả vai Tần Nghiên Bắc, bất giác dán chặt lên người anh, giọt nước mắt nóng bỏng thấm vào cổ áo anh.

Tần Nghiên Bắc nhấc cô lên, tay chạm vào những giọt nước mắt của cô, cố bình tĩnh, hôn lên mí mắt cô, từ bỏ kháng cự mà buông tay cô ra.

….Sờ đi, muốn làm gì thì làm, anh nhịn được.

Làm sao có thể để cô khóc vì điều này chứ.

Vân Chức có chút hoang mang nắm lấy thắt lưng của Tần Nghiên Bắc, ngón tay vô thức sờ qua khóa kéo.

Trước đó còn chỉ là sự tiếp xúc khó khăn, nhưng bây giờ sau lần gián đoạn thứ hai không chủ ý của cô, cô bắt đầu phá vỡ sự bình tĩnh, và có một xu hướng hơi khiến người ta ngạc nhiên.


Còn không đợi Vân Chức làm gì, cô bị một cánh tay có lực kéo nằm xuống, chạm vào cái gối trên giường bệnh, sau đó kéo chăn lên trùm lên cả hai người.

Vân Chức lo lắng nghẹn ngào, Tần Nghiên Bắc không nhúc nhích, anh chỉ nằm cùng giường với cô, để cô quay lưng về phía anh như cũ, hơi thở phả sau gáy.

Cơ thể vẫn giữ một chút khoảng cách, nhiệt độ gấp gáp nóng bỏng như xâm lấn lẫn nhau.

Đầu Vân Chức có hơi choáng, tay không bắt được anh khiến cô thấy sợ hãi.

Bây giờ cô như đang cô độc một mình trong một căn phòng bí mật, nơi cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình, chỉ bằng cách ôm anh, cô mới có thể bình tĩnh.

Vân Chức cố hết sức xoay người trong vòng tay anh, dựa vào vòng tay anh, ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo anh.

Mấy giây sau, anh ôm chặt cô.

Cái ôm lần đầu tiên mặt đối mặt trên giường.

Tay Tần Nghiên Bắc chạm lên đôi mắt cô, cơ thể sưởi ấm tầm nhìn trống rỗng của cô, và trong khi cô không thể nghe thấy, một giọng nói trầm ấm đe dọa: “Chức Chức nghe lời nào, em không biết anh chính là người xấu thừa cơ để ức hiếp em à, em còn lộn xộn nữa anh sẽ không có thuốc chữa đâu.”
-

Sáng hôm sau, mấy vị bác sĩ trưởng khoa lại đến chẩn đoán thêm một lần nữa, xác định tình hình lần này của Vân Chức tương đối ổn định, lạc quan hơn rất nhiều so với lần trước, chỉ cần tiếp tục duy trì thời gian tịnh dưỡng là có thể hồi phục trở lại, sẽ không ảnh hưởng đến các cơ quan của cơ thể.

Tần Nghiên Bắc im lặng lắng nghe, trái tim thắt chặt như bị xé toạc, anh vốn nên an tâm vì sự an toàn của cô, nhưng anh lại biết rõ ràng rằng ngày cô bình phục chính là ngày anh mất cô hoàn toàn.

Anh vuốt ve tóc cô, người con gái ngoan ngoãn quay đầu, hai má cọ vào tay anh.

Bất cứ hành động lộ ra vẻ lưu luyến nào của cô đều như đang đổ mật vào anh, cũng như đang tra tấn anh vậy.

Trưởng khoa lại phổ cập một vài điểm cần chú ý, Tần Nghiên Bắc ghi lại từng chút một, nhìn thấy anh chuyên tâm như vậy khiến trưởng khoa cũng thở dài, nói thêm vài câu: “Đứa trẻ này rất đáng thương, mấy năm không gặp mà cơ thể vẫn ốm yếu như thế. Chủ yếu là mấy năm trước tôi hiểu lầm rồi, tôi còn nhớ lần trước chẩn đoán, mẹ cô bé nói căn bản là do cô bé không ăn thịt, kén ăn.”

“Tôi tưởng thật, sau đó thông qua bà nội mới biết,” Ông lắc đầu, “Đứa trẻ này lúc nhỏ ở nhà không được cho ăn thịt, đồ ăn ngon đều cho anh trai cô bé, hễ ăn một miếng là liền bị mắng, bảo cô ấy phải nôn ra. Thật sự là thiếu thốn đến mức không mua nổi sao? Không thấy điều kiện gia định tệ mà, chỉ là…..”


Trưởng khoa nhỏ giọng nói: “Chỉ là cố tình muốn hình thành ý thức tự ti của cô ấy để cô ấy ngoan ngoãn và chăm sóc gia đình. Lâu dần, nó trở thành phản xạ có điều kiện của cô bé, và cô ấy không thể ăn nhiều thịt. Cũng chỉ có khi nào anh trai không thích ăn tôm thì thỉnh thoảng mới tới lượt cô bé.”

Những đường gân trên cánh tay Tần Nghiên Bắc nổi lên, nó trông đáng sợ dưới vết thương chằng chịt.

Chức Chức thích ăn tôm.

Mỗi lần dì Trịnh làm tôm cô đều dè dặt gắp mấy miếng.


Phương Giản từng nói Chức Chức bị suy dinh dưỡng, anh đã âm thầm bảo dì Trịnh đổi cách nấu ăn, mấy món thịt cá đó cô lại chẳng hề chạm đũa.

Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay của Vân Chức, kéo cô qua, động tác nhẹ nhàng, anh không nói gì chỉ cúi người hôn lên trán cô.

Có người gõ cửa phòng bệnh, là Tiêu Thụy tối khuya hôm qua đã đến, sau khi đợi trưởng khoa rời đi, anh bước vào nhẹ nhàng nói: “Nghiên Bắc, bên cảnh sát nói đã xử lý gần sắp xong rồi, cái trường Thượng Đức đó lần này nợ mới nợ cũ gì cũng tính một lượt, còn mang thêm cả tội danh khiến cho học sinh năm đó tự sát, những người dày vò Vân tiểu thư chắc chắn trước khi chết cũng không ra tù được.”

“Giang Thời Nhất bị thương rất nặng, xương sườn gãy mấy cái, đến giờ không dám nói lấy nửa chữ, tinh thần hoảng loạn, cậu ta bỏ thuốc cô ấy, cưỡng ép dẫn người đi, đều đang đợi để xử lí.”

“Còn cặp ba mẹ đó….”

Sắc mặt Tiêu Thụy trở nên khó coi, do dự một lúc rồi mởi thấp giọng nói: “Ngay khi thấy xe cảnh sát đã không cứng cựa được nữa, ở bên đồn cảnh sát tớ nghe thấy phần lớn khẩu cung, lúc mang thai vì muốn con trai mà uống nhiều loại thuốc nhân gian. Cuối cùng cũng có song thai, có lẽ là do thuốc đã ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của bào thai, Vân tiểu thư may mắn mới tương đối khỏe mạnh.”

“Kết quả mọi sự trách móc đều đổ lên đầu cô ấy, anh trai cô ấy cũng coi như người tốt, đáng tiếc là tuổi nhỏ mà tính cách lại yếu ớt, không thể kháng cự lại được sự cường thế của ba mẹ. Sau lưng cũng âm thầm chừa đồ ngon cho em gái, làm việc nhà phụ cô.”

“Nhưng bị phát hiện, em gái lại chịu sự trừng phạt nặng hơn, cụ thể là như thế nào thì họ không nói, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, ngay cả hàng xóm đều biết cả người cô gái nhỏ đều là vết bằm.”

“Sau này anh trai cô ấy vì để hái hoa trên cây xuống cho cô, mất thăng bằng ngã bể đầu. Hai vợ chồng điên cuồng đổ lỗi cho cô lần nữa, trách cô thích hoa, trách cô không coi anh trai, ép cô không được đi học, chỉ tập trung hầu hạ anh trai để chuộc tội.”

“Cô không chịu nỗi đã bỏ chạy hai lần, đều bị bắt về, sau đó có một đồng nghiệp nói con gái bà ta được đưa vào trường Thượng Đức, hoàn toàn nghe lời, dắt vào còn có thể được giá. Thời gian dài có thể bắt cô làm việc cực lực được, tốt hơn việc phải cho cô đi học.”

“Cặp vợ chồng này lần đầu tiên chịu tiêu tiền vì con gái, là để bỏ cô vào nơi đó.”

Tiêu Thụy nhìn Tần Nghiên Bắc, đã không dám nói tiếp, anh nín thở rồi nói tiếp: “Vân tiểu thư có thể lớn đến như hôm nay chưa bao giờ cảm nhận được trân trọng, mà vẫn có thể hòa dịu kiên định, thật sự là kì tích. Bản thân cô ấy đã có rất nhiều ý chí, mới có thể trở nên tốt như vậy trong một môi trường thế này.”

“Không cần nói nữa.”

Tần Nghiên Bắc từ từ mở miệng.

“Chuyện sau đó làm thế nào là việc của tớ.”

3 ngày sau Vân Chức xuất viện, ngoài thời gian định kì đến viện kiểm tra lại, thì cô được về nhà uống thuốc theo chỉ định, tinh dưỡng từ từ hồi phục là được, Tần Nghiên Bắc không thể dẫn cô quay về khu Nam Sơn nữa, sợ cô sẽ tìm ra được bất cứ một manh mối nào liên quan đến “Tần Nghiên Bắc”.

Anh mua một mảnh đất nằm riêng ở Tùy Lương, trồng rất nhiều hoa.

Hôm xuất viện mây trời rất dễ chịu, Tần Nghiên Bắc đón Vân Chức về, bế cô vào cửa, trưởng khoa từng nói dù chân cô không có vấn đề nhưng trong một trạng thái như thế này, cô luôn có sự phòng bị với thế giới bên ngoài, sẽ bất giác thu mình lại, đi đứng không dễ dàng.

Tần Nghiên Bắc đặt Vân Chức xuống một căn phòng có ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính trong suốt, anh không thể giao tiếp bằng lời nói, vì vậy anh liên tục an ủi bằng cách vuốt ve gáy cô, bảo cô chờ một chút, anh muốn ra ngoài mang hành lý vào.

Dù anh đã mua nhiều quần áo đồ dùng cho Chức Chức, mấy vali lớn còn trong xe, anh cũng không muốn để người khác bước chân vào ngôi nhà này.

Đợi sau khi dỗ dành Vân Chức xong, Tần Nghiên Bắc mới từ từ đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.

Anh biết Chức Chức không phải hoàn toàn không thể nghe thấy, mà chỉ là tạp âm rất nặng, anh sợ bước chân đi tới đi lui của mình sẽ biến thành âm thanh nhiễu loạn làm phiền cô nên đều để đồ đạc ở ngoài hành lang. Anh phân loại đơn giản, chọn một chiếc váy phù hợp để mặc ở nhà và vắt lên cánh tay.

Lúc Tần Nghiên Bắc quay về, anh nhíu mày nhìn đồng hồ, mới chú ý mình đã đi gần nửa tiếng rồi.

Anh đi qua phòng khách, anh sải bước vào phòng phơi nắng bên trong, vừa tới cửa, cô gái đang quấn chăn ôm gối ngồi trên ghế sô pha vội vàng đứng dậy.


Vân Chức hiểu, trạng thái bây giờ của cô là không bình thường, nhưng chính cô lại không thể khống chế được, rất dính người, rất phiền phức, yêu cầu đối với anh luôn rất cao, không hề giống trước kia.

Cô đến một nơi xa lạ, bị đặt ngồi ở trong này, không hề nghe thấy bất cứ một tiếng động nào của Tần Nghiên Bắc.

Lúc thính giác cô mất cân bằng, khả năng nói chuyện có vẻ như cũng bị ảnh hưởng, một khi con người không thể nghe, sẽ không dám nói, cũng không thể nói với anh cô đã có thể phân biệt được tiếng bước chân của anh rồi.

Dù bên tai cô đều chỉ là những âm thanh tạp nham, cô cũng có thể tìm thấy trong đó bước chân đang đi về phía cô của anh.

Cảm giác không tìm thấy được sự tồn tại của Tần Nghiên Bắc khiến cô sợ hãi.

Vậy nên khi bước chân đó vang lên, ngay lập tức lấp đầy cô, cô thử đứng lên, không tìm thấy dép lê, chỉ có thể mang một đôi tất, bước đi không dễ dàng về phía anh.

Đi được hai bước, ý thức được anh đang bước nhanh về phía cô, cô cũng bất giác tăng tốc, cố hết sức chạy lại, đầu cô chạm vào cơ thể anh.

Không cảm giác đau, liền được Tần Nghiên Bắc bế lên, chân cô chạm vào đôi giày da của anh.

Vân Chức nhón chân, cánh tay thuận thế vòng qua eo anh mới có thể ổn định lại.

Cô cụp mắt xuống, dựa vào lồng ngực đang phập phồng lên xuống.

Phản ứng kịch liệt, không giống một Vân Chức độc lập của trước kia, cô bây giờ có hơi dính người.

Nhưng cô lại không thể giao tiếp với anh.

Tần Nghiên bắc bắt lấy tay cô, chạm vào những vết xước chưa lành.

Vân Chức không nói chuyện, nhưng anh lại nghe thấy âm thanh của cô.

Tần Nghiên Bắc nâng mặt cô lên, vuốt ve, đầu ngón tay mát lạnh đặt trên gò má thanh tú của cô, nhưng không dời đi mà vẽ một đường thẳng đứng từ từ, chậm rãi.

Vân Chức ngơ người.

Anh đang….viết chữ sao.

Không viết vào lòng bàn tay, là…sợ cô đau sao?

Tần Nghiên bắc nhìn chằm chằm Vân Chức, ngón tay di chuyển trên khuôn mặt cô, viết lại hai lần, đơn giản ngắn gọn, để cô hiểu không chút nghi ngờ.

“Là bảo bối.”

Không hề phiền phức.

Mãi mãi không khiến người ta thấy phiền.

Vân Chức là cả cuộc đời của anh, là bảo bối mà anh cầu mãi không được.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương