Em đến là để ôm anh
-
Chương 42:
Cái ôm của Tần Nghiên Bắc như thể là tường đồng vách sắt, anh không muốn buông ra, dù xuyên qua da thịt, cắt đứt xương cốt anh cũng chẳng hề hấn gì, trước kia Vân Chức đã từng thử không dưới một lần, cô hiểu rất rõ bản thân mình không thể chống cự được.
Vậy nên tầm nhìn của cô đã bị lòng bàn tay anh chặn lại, và khi cô cảm thấy hơi thở run rẩy của anh xâm chiếm, cô chỉ nhắm chặt mắt lại.
Tần Nghiên Bắc của trước kia không có quan hệ gì với cô, nhưng bây giờ anh mạnh mẽ đến mức khiến cô sợ hãi, cô không có chỗ để đối phó, anh muốn làm gì thì làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim Vân Chức co rút lại thành một quả bóng, bất lực và hoảng sợ đều vô dụng trước sự cướp đoạt của anh, cô thụ động chịu đựng, nhưng khi nụ hôn thực sự bao trùm lấy cô, nước mắt cô lại rơi xuống đầu tiên.
Vân Chức như xé toạc một vết thương ra, sau đó đôi môi lạnh giá của anh rơi xuống.
Cả người anh giống như một kẻ điên mất kiểm soát, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với cô, đối xử với cô thế nào, dù sao cô cũng không thể trốn thoát, và anh chỉ muốn đạt được ước nguyện của mình.
Nhưng thực tế anh chỉ chạm cực kì nhẹ lên môi cô trong một khoảnh khắc, hoặc thậm chí chỉ là lướt qua, anh đã kiềm chế lại sự hỗn loạn trong mình.
Vân Chức ngơ người, lỗ hổng vô hình đột nhiên bị kéo lớn hơn nữa, trào ra cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
Đối với sự yêu thương của Tần Nghiên Bắc, cũng bởi vì nụ hôn này rõ ràng nằm trong sự kiểm soát tuyệt đối của anh, nhưng nụ hôn vì quan tâm đến cô mà hơi né ra lại âm thầm bộc phát.
Vân Chức bị anh ôm chặt đến mức xương cốt cô như sắp gãy, đau đến mức khó thở, nụ hôn của anh lại rơi xuống hàng mi ươn ướt của cô, rồi đến thái dương và vành tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bất giác run rẩy, cánh tay nhấc lên và giữ ở trên không một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tấm lưng cứng như thép của anh, run rẩy nói: “…..Nghiên Bắc, đừng như vậy.”
“Như nào?” Tần Nghiên Bắc ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Em cho rằng sau khi em nói với anh rằng em thích người khác, thì chỉ là như thế này thôi?”
Tần Nghiên Bắc để tay xuống, kéo vali của cô sang một bên, lấy điện thoại di động trong túi của cô ra, khi anh cầm nó, mấy tin nhắn WeChat lần lượt hiện lên, người gửi là Giang Thời Nhất.
Vành mắt Tần Nghiên Bắc hằn tơ máu, anh xoá tin nhắn của Giang Thời Nhất, chặn số điện thoại, rồi tắt máy vứt trên góc ghế sô pha, lập tức ôm lấy Vân Chức lên.
Dáng người Vân Chức gầy và nhẹ cân, sau khi Tần Nghiên Bắc đứng bằng hai chân của mình, cô hoàn toàn là một con thỏ bị làm thịt, cô sợ hãi hét lên và bị ép ngã trên vai anh.
Mưa gió ngoài cửa càng lúc càng mạnh, một tay Tần Nghiên Bắc đỡ Vân Chi, nhướng mày nhìn về phía cánh cửa đang mở, anh chán ghét vị trí đó, nếu hôm nay quay lại muộn một bước, Vân Chức sẽ bị biến mất trong màn mưa.
Anh không muốn Vân Chức đứng gần chỗ cửa, nên đạp cửa vào, điều khiển từ xa khóa cửa chính và lối đi của nhà để xe dưới hầm, đưa Vân Chức lên tầng hai, đi thẳng vào phòng ngủ của anh rồi đóng sầm cửa lại.
Tần Nghiên Bắc mở rèm cửa, đặt Vân Chức ngồi ở cửa sổ, từ phía sau ôm chặt lấy người đó, cúi đầu vùi đầu vào giữa hõm cổ lạnh lẽo của cô, vuốt ve gáy cô, ý bảo cô cùng nhau nhìn xuống.
Cây trong nhà kính xum xuê, không bị mưa gió làm ảnh hưởng, nở hoa lộng lẫy giữa không gian ấy.
Tần Nghiên Bắc vòng qua eo Vân Chức, cúi đầu nói bên tai cô: “Từ khi em trồng cây này cho anh, em đã không thể đi nữa rồi.”
“Em là báo ơn, muốn rạch ròi cứu anh, rồi lại rạch ròi rời đi, đáng tiếc anh chỉ biết lấy oán báo ơn, em ngây thơ một hai muốn kéo anh lại, anh chỉ có thể kéo em cùng rơi xuống.”
Hơi thở lạnh lùng của anh, nhưng lại đốt cháy người ta, đột nhiên nhắc đến một chuyện nhìn có vẻ không chút liên quan gì.
“Vân Chức, anh trai của em trị bệnh ở bệnh viện trung tâm Minh Thành? Liệu em có muốn để cậu ta xảy ra chuyện không?”
Vân Chức nghẹn lại, bắt lấy cánh tay rắn rỏi đang ôm chặt eo cô: “Anh muốn nói cái gì? Lấy cái này để uy hiếp em, nếu em không nghe lời thì chuyện chữa trị của anh ấy sẽ có vấn đề? Tần Nghiên Bắc, anh không phải kiểu người đó, anh sẽ không làm như thế với em.”
Cô kiên trì xoay người lại trong vòng tay của anh, nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt sắp sụp đổ của anh.
Mấy ngày trước, cô gọi điện thoại cho ba, được biết lần chữa trị này của anh trai cực kì thuận lợi, đều đúng lúc được các bác sĩ nổi danh đức cao vọng trọng xem hồ sơ, vận số của họ tốt rồi.
Làm gì có chuyện vận số nào từ trên trời rơi xuống.
Hóa ra là anh.
Vân Chức thấy chua chát, nước mắt ngập khóe mắt, cau mày nhìn chằm chằm anh: “Đừng nói những lời tàn nhẫn, trái tim anh không đau sao?”
Những tàn tích đang cháy lên của Tần Nghiên Bắc đã bị cô giẫm nát.
Anh không tin, ngay cả uy hiếp cũng không có tác dụng với cô, ngoài ơn tình, ngoài trói buộc sự lương thiện của cô, anh vậy mà chẳng có thứ gì có thể nắm trong tay để ép cô ở lại cả.
Khu Nam Sơn đã đóng lại, trở thành một cái lồng dây vàng trong cơn mưa xối xả. Tần Nghiên Bắc nhốt Vân Chức trong căn phòng mà anh đã ép cô bên cạnh mình suốt đêm, canh giữ cô đến rạng sáng, gội đầu cho cô và buộc tóc cho cô, rồi đưa cô lên xe trở về tòa nhà trụ sở Tần thị.
Anh không ngồi xe lăn nữa,đôi chân dài bước xuống từ chiếc xe, dẫn theo Vân Chức không rời bên mình, buộc cô đan chặt mười ngón tay với mình, và anh nắm chặt tay cô.
Vân Chức rất căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Tần Nghiên Bắc đang mặc một bộ âu phục màu đen, lo lắng hỏi: "Sao anh lại đưa em tới đây?"
Tần Nghiên Bắc hơi cúi người: “Chức Chức không phải cảm thấy anh đang phô trương thanh thế sao, anh để cho em quen biết lại một chút xem rốt cuộc anh là người như thế nào.”
Vân Chức được Tần Nghiên Bắc dẫn vào phòng họp nhóm lớn trên tầng cao nhất, ngồi trong một chỗ chỉ có một cửa, tuyệt đối không thể trốn thoát, thỉnh thoảng màn hình lớn chiếu trên tường phát sáng được đồng bộ âm thanh tại hiện trường, nhưng nó trở nên ngột ngạt trong không gian nhỏ.
Cô đã chứng kiến sự náo động đột ngột trong nội bộ Tần thị.
Chân của thái tử gia đã khỏi, lột hết mặt nạ của những thành viên ban quản trị hay các quản lý cấp cao thân tín của Tần Chấn.
Trong phòng hội nghị này, từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc vẫn ngồi ở vị trí trung tâm, ung dung xa cách, biểu cảm không hề thay đổi, con ngươi đen láy mang theo sự lạnh nhạt quan sát tất cả mọi người. Chỉ đơn giản một vài câu nói, anh tiện tay vứt ra mấy tấm ảnh, khiến cho đối phương tuyệt đối không thể trở mình được.
Tiếng la hét, gầm thét, khóc lóc mắng mỏ không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều chật vật giãy giụa nên tiến lại gần chân của Tần Nghiên Bắc để cầu xin lòng thương xót, còn bị anh bình tĩnh đá văng ra một cái.
Những kẻ tai to mặt lớn thường hô mưa gọi gió ở bên ngoài, nhưng hôm nay ở đây, không ai có thể thoát ra hết được.
Vân Chức chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này, trái tim như vọt lên cuống họng, không kìm được mà nhìn chằm chằm vào Tần Nghiên Bắc đang xuất hiện trên màn hình.
Đây tuyệt đối là thái tử gia của Tần thị mà cô không quen biết, đã thực sự tận mắt chứng kiến những lời đồn thổi, lòng gan dạ sắt, ngoan độc, đầy thủ đoạn.
Anh muốn chứng minh điều gì? Chứng minh một Tần Nghiên Bắc như thế, vì để trói buộc cô cũng có thể làm ra chuyện ép chết người khác?
Anh muốn nói cho cô biết, ma quỷ thì chính là ma quỷ, sau khi động lòng sẽ càng trở nên cực đoan, cái gì cũng có thể làm?
Một người khác trong phòng họp lên cơn đau tim được đưa đến bệnh viện, Tần Nghiên Bắc rũ mắt xuống, dùng khăn khử trùng lau ngón tay nơi bị đụng phải, trên mặt tràn đầy sự mất kiên nhẫn.
Cửa vừa gây ra tiếng động, có người đẩy ra từ bên ngoài, mấy người đứng sau Tần Chấn, cảnh giác nhìn ông ta.
Tần Chấn không đeo mắt kính, mái tóc tỉ mỉ bị rối tung mấy lần, cũng không có che lại, cuối cùng đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén.
“Nghiên Bắc, ý gì đây?! Chú tư làm gì đắc tội con? Mấy bác mấy chú của con chẳng qua là gần đây có chuyện bàn việc nên qua lại với chú một chút, còn chuyện khiến con---“
“Bớt nói nhảm đi,” Tần Nghiên Bắc cười lạnh lùng, “Nếu không hài lòng thì lại đi tìm một chiếc xe tông chết tôi đi.”
Sắc mặt của Tần Chấn đột nhiên thay đổi.
Ông nhìn Tần Nghiên Bắc một lúc sau, cởi bỏ lớp giả tạo, híp mắt hỏi: “Đường đường là thái tử Tần thị, xe có thể tông chết sao? Lẽ nào không phải là một người phụ nữ, dăm ba lời nói liền có thể đưa con vào chỗ chết sao?”
Bên kia Vân Chức siết chặt những ngón tay.
Khuôn mặt tao nhã của Tần Chấn lộ ra vẻ tàn nhẫn, ông đâm trực diện vào vết thương đang rỉ máu của Tần Nghiên Bắc: "Nghiên Bắc, từ nhỏ con đã thiếu thốn tình cảm rồi. Trong khoảng thời gian này, con không cho bác sĩ tâm lý của nhà họ Tần đến, sự hoang tưởng của con sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, chú nghe nói rằng cô gái được tưởng tượng như một gián điệp nào đó, và lòng tốt mà cô ấy đối xử với con lại bị coi là tình yêu? "
Ngón tay Tần Nghiên Bắc phát ra tiếng trong bóng tối.
Tần Nghiên Bắc dự đoán được Tần Nghiên Bắc sẽ ra tay, nhưng không ngờ trong thời gian dưỡng thương Tần Nghiên Bắc lại âm thầm làm nhiều thứ đến như vậy.
Ve cánh bè phái của ông bị chặt gãy trong vòng một ngày khiến ông trở tay không kịp. Một chân ông đã bước vào gõ chết, bây giờ đã bị vạch mặt nên ông định sẽ cắn chết Tần Nghiên Bắc.
Ông đang từng bước dồn ép, muốn đẩy Tần Nghiên Bắc đến bờ vực sụp đổ, tốt nhất là ở trong tập đoàn hoặc là trước mặt mọi người, hủy hoại thể diện và thanh danh của cái gọi là thái tử.
Cuối cùng, một cuộc kiểm tra tâm thần có thẩm quyền sẽ được thực hiện trong giai đoạn phát bệnh, và Tần Nghiên Bắc sẽ bị đóng cho cái mác của một kẻ bệnh hoạn từ đầu đến cuối, rồi bị đá ra khỏi Tần thị.
Lại thêm chuyện con trai của Giang gia chủ động tìm ông hợp tác, ông sẽ trực tiếp ép chết được Tần Nghiên Bắc, xoay chuyển thế cục, chiếm quyền thừa kế.
“Dư vị kẻ độc nhất dễ chịu không?” Tần Chấn ung dung hỏi, bóc tách từng câu chữ, “Biết rõ người ta không thích con, là tình cảm gì? Bây giờ cô ấy có lẽ muốn tìm cách để chạy trốn khỏi con rồi? Người con gái như Vân Chức không thiếu đàn ông theo đuổi, dù thích ai cũng sẽ không thích một người thất thường, tình thần có vấn đề nghiêm trọng, một bệnh nhân dễ phát bệnh, con nói xem?”
“Đặc biệt,” Anh nhẹ giọng lại, “Cái gọi là thái tử gia không chỉ là một con dã thú được Tần gia nuôi bên ngoài, làm gì có khí thế, Nghiên Bắc con sẽ không suy nghĩ hảo huyền, cho rằng người ta ngày nào đó sẽ hồi tâm chuyển ý, chấp nhận một kẻ mắc bệnh tâm thần như con chứ? Còn dám khua chiêng múa trống nói cái gì mà đính hôn cùng cô ấy? Người như con cũng có thể tham vọng hôn nhân sao?
Không ai hiểu rõ bằng tần Nghiên Bắc, Vân Chức đang nghe rõ mồn một bên kia, tận mắt nhìn thấy, lồng ngực anh đang bị xé toạc ra, tưởng tượng được cô đang nhìn biểu cảm của anh.
Một kẻ mắc bệnh tâm thần.
Ngay cả một con chó hoang mang thân phận ‘Thái tử gia’ cũng không trong sạch.
Tối qua đã nhốt cô ở khu Nam Sơn.
Có lẽ bây giờ cô đang mang ý định muốn trốn thoát.
Thái dương của Tần Nghiên Bắc như bị cả ngàn bàn tay khuấy động, giữa kẽ răng có mùi tanh nhẹ, túi tài liệu niêm phong cuối cùng trong tay chính là chiêu bài đưa Tần Chấn vào tù, nhưng vẫn còn hơi sớm.
Nhưng có liên quan gì.
Sớm hay muộn, Tần Chấn lấy Vân Chức làm cái bẫy, ông đều không thể xoay chuyển được.
Tần Nghiên Bắc dùng bàn tay rắn rỏi nhặt túi tài liệu lên, nhưng cánh cửa nhỏ trong ngăn đột nhiên bị từ bên trong đẩy ra, trái tim anh như muốn rơi xuống, không nhìn lại.
Bước chân người con gái rất nhẹ, nhưng cực kì ổn định, từng bước từng bước đi về phía Tần Nghiên Bắc.
Anh bình tĩnh, những ngón tay đã lạnh lên, cái chỗ chết trong lời Tần Chấn không chỉ là lời châm biếm cố tình khiêu khích,
Vân Chức thật sự có thể làm như thế.
Nhiệt độ cơ thể của Vân Chức lại gần hơn, hương thơm ấm áp trên cơ thể cô xuyên qua hàng phòng ngự bấp bênh của Tần Nghiên Bắc, trong một giây tiếp theo, bàn tay đông cứng của anh mềm mại được nắm chặt.
Tất cả tiếng ồn đột ngột dừng lại.
Hai tay Vân Chức nắm lấy tay Tần Nghiên Bắc, nắm chặt trong lòng bàn tay, chờ tay anh nóng lên một chút, mới chậm rãi tiến lên, khoác lên cánh tay của anh, ngẩng đầu, nhướng mày cười: "Chú tư có phải là Nghiên Bắc không gửi thiệp mời cho chú, nên chú mới thẹn quá hóa giận không ạ?”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, và cô ấy đang từ từ bảo vệ anh.
Tần Nghiên Bắc, giọng nói lại không hề khách khí: “Em thấy tinh thần của chú tư ngược lại rất không ổn định, Nghiên Bắc, anh xem có cần gọi xe cấp cứu không, giống như cái vị phó tổng ban này, đưa chú ấy đi khám chút đi.”
Tần Chấn không tin nhìn chằm chằm Vân Chức, khuôn mặt trắng bệch.
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói: “Không cần gọi xe cấp cứu, có một việc còn có tác dụng hơn cái này.”
Vân Chức ngơ ngác, bất giác ngẩng đầu nhìn anh.
Đứng gần cô nhìn thấy được ánh mắt đen láy của anh, giây tiếp theo cằm bị anh nắm chặt.
Ở trước mặt Tần Chấn, anh cúi đầu hôn lên chóp mũi đỏ ửng của cô, bế bổng eo cô lên, ngón tay luồn sâu vào trong quần áo của cô, cố gắng xuyên vào da thịt, đánh dấu chủ quyền.
Trước khi Vân Chức bước ra, cô không có thời gian để suy nghĩ đúng sai, chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì cho cô, cô chỉ biết rằng cô không thể chịu đựng nổi việc Tần Nghiên Bắc bị người khác lấy cô ra làm cái cơ ép anh vào đường cùng.
Cô không thể trở thành điểm yếu của anh.
Vân Chức vốn tưởng rằng ở công ty thì Tần Nghiên Bắc sẽ kiềm chế bản thân, sau khi dùng cô để công kích Tần Chấn thì anh sẽ thả cô ra, cô sẽ giải thích lại suy nghĩ của mình cho anh nghe, không liên quan đến cảm xúc mà chỉ là muốn bảo vệ ân nhân mà thôi, anh đừng làm ồn ào quá.
Nhưng bàn tay đặt trên eo của Tần Nghiên Bắc lại không hề buông ra, cô còn không có nhìn thấy Tần Chấn làm cách nào ra khỏi phòng họp, một chiếc áo khoác nam khoác lên người cô, gần như từ đầu đến chân đều bao lấy cô.
Cô kháng cự một tiếng: “…..Tần Nghiên Bắc! Đây là công ty, anh đừng phát điên!”
Tần Nghiên Bắc âm trầm đến mức khiến người ta phát hoảng, sức lực anh không ngừng gia tăng, gần như là ôm chặt cô đi vào thang máy chuyên dụng không có người khác. Theo số bậc anh trở lại phòng làm việc ở tầng mười sáu, nhưng khi bước vào cửa vẫn không dừng lại, tiếp tục đi vào bên trong cho đến khi một cánh cửa được đẩy ra.
Chiếc áo khoác được đặt trên sống mũi của Vân Chức, từ rìa cô có thể mơ hồ nhìn ra đó là phòng ngủ của dãy phòng thiếu ánh sáng, có một chiếc giường lớn và phòng tắm.
Chỉ sau đó, Vân Chức mới cảm thấy một cảm giác nguy hiểm đang len lỏi ở sống lưng, cô siết chặt quần áo, mạch đập nhanh dần lên, và nhịp đập chệch khỏi quỹ đạo vượt xa sự mong đợi của cô.
Việc anh nhốt cô trong khu Nam Sơn đã là quá khích lắm rồi.
Bây giờ còn muốn làm gì nữa.
Lúc này Vân Chức đột ngột mất thăng bằng, chiếc áo khoác được mở ra, cả người cô đều rơi xuống giường,
Tần Nghiên Bắc chạm nhẹ cổ họng cô, đè cô vào gối, Vân Chức cố gắng đứng dậy đi xuống, cố gắng nói rõ với anh chuyện vừa xảy ra, anh không cho cô cơ hội giải thích, chỉ thấy cô đang có ý định muốn trốn thoát.
Anh không nói gì, đưa tay nới lỏng cái cà vạt màu đen trên cổ rồi cởi ra và siết chặt tay cô, quấn ba vòng rồi buộc vào lan can kim loại ở đầu giường.
Vân Chức bất an, trong ánh mắt đã ngấn nước, Tần Nghiên Bắc không muốn nghelời nói khó nghe của cô, môi bị bàn tay nóng bỏng che lại.
Vân Chức vô thức cắn một cái, ngay lập tức run rẩy nhả ra,
Tuy nhiên, Tần Nghiến Bắc lại ấn ngón tay có dấu răng vào giữa môi cô, hạ mắt xuống để theo dõi nét mặt cô trong ánh sáng lờ mờ, cúc áo cổ áo bị nới lỏng và kéo sang một bên, lộ ra một mảng lớn trắng nõn.
Anh nói ra lời dỗ dành như ma quỷ: “Chức Chức ngoan, cắn nữa đi, thấy máu mới được.”
Vân Chức ngơ người, anh dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi nóng bỏng của cô.
“Cắn rách rồi, nếu em thấy áy náy, nói không chừng sẽ đối xử tốt với anh, mang đến cho anh một chút ảo tưởng được yêu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook