Cái trán Vân Chức tựa trên vai Tần Nghiên Bắc, hai người đối mặt với nhau ở khoảng cách rất gần, nhiệt độ cơ thể tự nhiên giao hòa, dưới sự bao vây và kiểm soát của anh cô không còn chỗ để vùng vẫy thoát ra, chỉ có thể nghe nhịp tim đập mạnh vào màng nhĩ của mình.

Cảnh tượng Tần Nghiên Bắc đi qua ban nãy vẫn còn chồng chéo trước mắt cô.

Cô đã từng nhiều lần làm tình nguyện viên, nhìn thấy những người bị thương ở chân như thế nào, nếu là thời kì phục hồi, mới đứng dậy được thì lực ở cơ chân cũng không thể quay trở lại như bình thường nhanh chóng được, ít nhất cũng cần phải mất một khoảng thời gian thích nghi mới có thể đi lại một cách thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng Tần Nghiên Bắc….

Anh làm gì có chỗ nào giống như từ bị thương sang hồi phục chứ? Cũng không thể nào là lại tiêm thuốc tê vào được chứ?!

Nhắc đến thuốc tiêm này, Vân Chức suy đoán về đôi chân lành lặn của anh, thời gian tết lúc đó có lẽ anh đã khỏi rồi, nói không chừng còn sớm hơn như vậy nữa.

Vân Chức bất giác siết chặt lấy cổ áo anh, mơ hồ lí nhí hỏi “Thật sự là anh đã trị xong rất lâu rồi có phải không? Nếu chuyện này có sự cân nhắc lợi hại, không thể công khai một cách đơn giản, em cũng có thể hiểu được mà, cần gì phải giấu em chứ?”

“Hay là anh cảm thấy em cũng sẽ nói bậy bạ với bên ngoài, ảnh hưởng đến kế hoạch của anh?” Cô cau mày càng ngày càng chặt hơn, định ngẩng đầu lên từ trong cánh tay anh, nhìn đôi mắt anh, nhưng bị anh ôm mỗi lúc một chặt hơn nên cô căn bản là không nhúc nhích nổi “Anh hoài nghi em, hay là dùng cái trò tiêm thuốc gì đó lừa em bộ thú vị lắm sao? Nếu thật sự em không bắt gặp, anh định khi nào mới để cho em biết?”

Vân Chức nói xong, xương cốt ở phần eo bắt đầu thấy đau, bị anh ấn chặt đến mức hận không thể bỏ cô vào cơ thể anh.

“Hoài nghi? Thú vị?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc cuối cùng cũng lên tiếng, môi anh lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, anh muốn cắn cô để phát tiết giống như lúc trước, nhưng lại dừng bên tai cô không tiếp tục nữa.

“Sự thật lẽ nào không phải là chân anh mà khỏe rồi, em sẽ cho rằng mình đã báo ơn xong, không có lí do gì để ở lại nữa sao?! Vân Chức, hay là em muốn nói cho anh biết, dù bây giờ không ngồi xe lăn, dùng đôi chân này đứng trước mặt em thì em cũng có thể dám chắc sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh không?”

Vân Chức ngạc nhiên nghẹn lời.

Vết máu trên tay Tần Nghiên Bắc dính lên áo cô, từ từ khô lại, khi cử động, cơn đau kịch liệt, anh tiếp tục ra sức, ôm eo cô ở bên hông, đầu ngón tay ghì xuống.

Anh nhập mã vân tay cô, mơ hồ nói cho cô rất nhiều lần về địa điểm văn phòng nhưng cô không đến đây dù chỉ một lần.

Hôm nay dù có đến cũng đưa cho anh kết quả như thế này.

Lời nói của Tần Nghiên Bắc lạnh lùng tàn nhẫn, dường như không thể lay chuyển được, ở giữa lại có một tia âm u “Nếu không phải em mở cánh cửa này, không đến mức không thể kéo dài nữa, anh không thể nói cho em biết, em hi vọng anh thông báo cho em là anh đã khỏe rồi, không còn chuyện gì để em báo ơn nữa sao?!”

Những câu nói này của anh, dù không trực tiếp chỉ rõ điều gì, nhưng tính công kính lại mạnh mẽ hơn những lời suy đoán đó của người trợ lý.

Vân Chức đột nhiên thấy sợ hãi anh sẽ nói gì tiếp.

Cô quay trở lại muốn nói chuyện thẳng thắn với anh, nhưng trong lòng cô phần lớn là có ý định muốn giải bỏ hiểu lầm.


Đợi đến khi thật sự đối diện rồi cô mới phát hiện ra có vẻ như không phải là hiểu lầm, suy nghĩ lo bò trắng răng của cô vậy mà lại thành hiện thực, cô trở tay không kịp, không biết phải đối mắt thế nào.

“Tần Nghiên Bắc…” Câu cuối của Vân Chức có hơi run rẩy “Em nghĩ---“

Tần Nghiên Bắc vòng tay ra sau ót cô, đột nhiên vuốt ve.

Vân Chức cúi đầu, lời nói bị nghẹn lại, cũng không nói được gì tiếp.

Tần Nghiên Bắc dứt khoát bế cô lên, Vân Chức sợ hãi kêu lên, cắn chặt môi, cố hết sức đẩy anh ra, vai và cánh tay ôm trong bộ đồ vẫn bất động, anh bế cô đến bàn làm việc, cầm điện thoại trên bàn lên gọi bảo trợ lý đi vào.

Trợ lý chờ bên ngoài lo lắng, nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức xuất hiện, mở mắt nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc đang dựa vào bàn.

Anh không nhìn rõ được là thái tử gia đang đứng hay là mượn sức từ cái bàn, cũng không dám đoán bậy bạ, sau đó nhìn thấy Tần Nghiên Bắc cởi áo vest xuống phủ lên người Vân Chức.

Những vết máu loang màu trên eo Vân Chức bị che lại, áo vest tối màu dài phủ lên khiến cô càng trông mỏng manh dễ vỡ hơn.

Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, anh lau một tầng nước nhỏ đọng trên lông mi của cô, nó dính lại trên đầu ngón tay. Anh dùng sức giữ ót cô để xoay người cô lại, anh nhìn trợ lý.

“Đưa Vân tiểu thư về Nam Sơn,” Đôi mắt anh dán chặt vào lưng cô trong bộ vest của anh, “Để cô ấy đợi tôi về, không được đi ra ngoài.”

Anh trầm giọng nói “Chức Chức, sắp mưa rồi, ở trong nhà không được đi đâu, anh sẽ về nhanh thôi. Dù em muốn nói gì, đến lúc đó anh sẽ cho em cơ hội nói.”

Vân Chức đi loạng choạng về phía trợ lý, tim sắp vọt lên cổ họng.

Trong mắt cô có sự phức tạp, quay đầu nhìn Tần Nghiên Bắc.

Anh vẫn dựa vào đó, sau lưng là khung cửa sổ kính trong suốt với màu xám u ám, hai bàn tay buông thõng bên cạnh, những vết máu đỏ sẫm khiến tim người ta loạn nhịp, nhưng anh rất tỉnh táo và không có triệu chứng phát bệnh nào.

Anh rất lí trí.

Rốt cuộc là làm sao mà lại đi đến bước này.

Nếu bây giờ cô lập tức thu dọn, cái gì nên cắt thì mau chóng cắt đứt, nhân lúc nó chưa bị chọc thủng, liệu vẫn kịp để Tần Nghiên Bắc quay trở lại quỹ đạo bình thường hay không!

Không được kích thích anh, điều cô cần làm là mau mau rời khỏi tòa nhà này, quay về thu dọn đồ đạc, chân anh khỏi rồi, đồng nghĩ với việc báo ơn theo kế hoạch của cô đã kết thúc, cô thật sự nên đi rồi.

Vân Chức cụp mắt, có chút đờ đẫn đi về phía trước, phía sau lưng Tần Nghiên Bắc nói “Dắt cô ấy đi thang máy công cộng, đi qua khu trung tâm.”

Vân Chức ngạc nhiên, đây là ý gì, muốn để cô đi cùng với trợ lý thân cận của anh, bước ra khỏi tòa nhà Tần thị trong con mắt của vô số người? Anh muốn ám chỉ cho người khác biết về điều gì?!

“…Tần Nghiên Bắc!”



“Nghe lời,” Vành mắt Tần Nghiên Bắc hơi đỏ, anh nhướng môi “Làm theo lời anh nói.”

Vân Chức biết mình không thể tranh luận với anh, trước hết là phải lập tức đi, ở lại càng lâu thì sẽ càng không thể kiểm soát, nhân lúc này vẫn còn kịp…..

Cô không nói gì nữa, nắm lấy mép của bộ đồ, cắn răng bước ra khỏi văn phòng với trợ lý.

Cánh cửa đóng sầm rồi khóa lại, tất cả các chỉ thị bằng vân tay đều được điều khiển từ xa, trong phòng vẫn còn hơi thở của Vân Chức, giống như êm dịu, giống như một liều thuốc độc làm tan xương nát thịt.

Đầu ngón tay tần Nghiên Bắc trắng bệch, anh cầm lấy phần tài liệu xếp chồng ỏ góc bàn trước khi Vân Chức bước vào.

Tại hiện trường vụ cháy năm đó ở huyện Đồng, một đội cứu hộ đã lao vào cứu, trong hồ sơ liên quan của Vân Chức có ghi tên hai thành viên tham gia giải cứu cô, và thông tin chi tiết đều ở những tờ giấy này.

Giấy in bị siết chặt trong bàn tay anh.

Tiêu Thụy người đang cố gắng điều tra nguồn gốc lúc này gọi điện đến, tích hợp thông tin thu được, nghiêm nghị nói: “Nghiên Bắc, giống như những gì cậu nghĩ, việc năm đó quả thật có ẩn tình, hai nhân viên cứu hộ năm đó tớ đã tìm được rồi, ban đầu họ đều không nói, sau đó cũng coi như hợp tác, thừa nhận Vân Chức không phải được bọn họ cứu.”

“Địa điểm xảy ra sự cố năm đó chính là nơi sát núi, đường xá xa xôi, lúc đội cứu hộ đến thì tình hình đã rất thảm khốc rồi, người chết và bị thương không ít, Vân Chức được người nào đó cứu ra trước nên mới may mắn thoát được.”

“Nhưng người cứu cô ấy lại không muốn để lại danh tính, để tránh phiền phực, cũng như tôn trọng nguyện vọng của người này, cuối cùng lúc bên nhà chức trách thống kế số liệu đã viết tên Vân Chức dưới hai người cứu hộ này, mấy năm nay họ cũng chưa từng nói đến.”

“Còn việc người thực sự cứu Vân Chức….”

Điện thoại Tần Nghiên Bắc vứt trên bàn, thời gian cuộc gọi đang tích lũy từng phút trên màn hình, anh như đang đứng trên lớp băng mỏng giữa vực thẳm, dưới chân có những vết nứt, cơn lạnh ùa vào tận xương tủy và hoành hành.

“Nói.”

Tiêu Thụy bên cạnh Tần Nghiên Bắc mấy năm, và khi hiếm khi có do dự như vậy, anh ta hít một hơi thật sâu và nhỏ giọng nói: "Trong đó một người hoàn toàn không hề hay biết chân tướng, một người tận mắt chứng kiến đã nhìn thấy người đó, theo lời anh ta kể, đó là nam, trẻ tuổi sáng lạn, không biết cụ thể tên là gì, nhưng tại hiện trường nghe thấy anh ta nói với người khác là họ Giang.”

Hai câu tường thuật, một cái họ, đột nhiên có một thứ xiềng xích vạn cân đè lên người của Tần Yến Bắc.

Anh nghiến răng thật chặt.

Tiêu Thụy khựng lại “Anh ta còn chụp được một tấm ảnh, có hơi mờ nhưng có thể nhận ra được người trong đó, hôm đó là mùa hè, người đó mặc một chiếc áo thun ngắn tay, vị trí trên khủy tay còn có một vết bỏng.”

“Tớ đã lập tức đi điều tra thời gian gần đây của Giang Thời Nhất, tháng trước, Weibo trường đại học của họ đã đăng một bộ sưu tập các sinh viên tốt nghiệp, trong đó có một bức ảnh chụp cậu ta trong studio mà không mặc áo khoác, ở phần khủy tay có một vết bỏng y như vậy.”


“Ban đầu xác định rồi, người của đội cứu hộ không bị mua chuộc, vết bỏng đó của Giang Thời Nhất cũng thật sự không phải vết thương mới,” Tiêu Thụy khó mà tiếp tục nói “Tần tổng, tình hình trước mắt, ban đầu người cứu Vân tiểu thư chính là Giang Thời Nhất, chỉ là không biết tại sao cậu ta vẫn không nói thẳng thắn với cô ấy.”

“Có lẽ…” Anh phán đoán, “Giang Thời Nhất không muốn lấy chuyện cứu mạng ra uy hiếp cô ấy.”

Tần Nghiên Bắc bật cười nhẹ, lớp băng dưới chân anh nổ tung hoàn toàn, trong tiếng gầm thét, anh rơi xuống một cách mất trọng lượng và bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng.

Anh chậm rãi cúi người ấn tay lên mép bàn, tiếng cười cắt cổ họng, xé nát trái tim, những ham muốn và nhu cầu sôi sục bị đông cứng thành băng và rồi bị đập vỡ từng chút một.

Giang Thời Nhất…… mới là người cứu cô?

Giang Thời Nhất không lấy chuyện báo ơn ra uy hiếp, bây giờ sẽ là anh! Anh không có làn ranh, dù kết quả thế nào đều phải lấy phần ơn nhận sai này làm con bài, buộc Vân Chức phải ở lại bên cạnh anh!

Anh tên cặn bã vô lương tâm đã cưỡng đoạt những thứ không thuộc về mình, trói buộc cô và bắt nạt cô!

Dù thời gian ràng buộc với cô có là âm thầm giành giật, anh cũng không quan tâm.

Tiêu Thụy còn đang báo cáo về những chi tiết cụ thể, một tin nhắn WeChat hiện lên từ thanh thông báo phía trên điện thoại của Tần Nghiên Bắc, người gửi là Phương Giản.

----- “Nghiên Bắc, tớ cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải cần nói cho cậu một tiếng, lúc Vân Chức lên lầu vô tình gặp tớ, cô ấy nói sau này cậu sẽ gặp nhiều thứ tốt hơn….Là tớ suy nghĩ lung tung sao. Sao tớ cảm thấy cô ấy có ý muốn rời đi vậy? Hai người lại cãi nhau sao?”

Trợ lý nghiêm túc làm theo lời căn dặn của Tần Nghiên Bắc, đưa Vân Chưa đi qua khu trung tâm của Tần thị, ban đầu cô cảm thấy như có gai sau lưng, sau đó tê liệt luôn rồi, cô không quen đường đi, nếu mà khăng khăng đổi đường thì mới tệ hơn.

Những lời bàn luận khắp nơi dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến cô nghe thấy.

---- “Trợ lý Từ đi cùng kìa! Vừa nhìn là biết còn là sinh viên! Là vị hôn thê của Tần tổng thật à?!”

---- “Sáng sớm tôi nhìn thấy Tần tổng từ xa, áo vest hình như chính là bộ đang trên người cô ấy, wtf, vậy là cô gái này căn bản không phải là với cao, mà là Tần tổng đang quan tâm người ta sao? Thái tử gia vậy mà đưa áo cho sao! Đừng nói là cô ấy trộm cầm rồi cố ý khoe khoang nha!”

Vân Chức ngỡ ngàng đi ra khỏi tòa nhà, bước vào trong xe liền ngồi ở chỗ có thể né tránh bị trợ lý nhìn từ gương chiếu hậu, cô gửi tin nhắn cho Đường Dao “Dao Dao, cậu có tiện không, nửa tiếng sau có thể đến Nam Sơn đón tớ được không, tớ sợ trời mưa, không đợi xe được.”

Được Dao lập tức gọi lại nhưng bị cô tắt đi.

Lúc này chỉ là cô cảm thấy không thể để trợ lý nghe thấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạc quan, chỉ cần cô quyết tâm đi Tần Nghiên Bắc sẽ hiểu rõ ý cô, với tính cách kiêu ngạo của anh thì không thể tiến thêm bước nữa, anh sẽ biết kịp lúc dừng lại.

Có một số lời nói dù không nói rõ ra nhưng anh vẫn có thể hiểu, đặt những cảm xúc không phù hợp đó vào lại giai đoạn đầu càng sớm càng tốt, và nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hai người.

Đường Dao hiểu ra, trả lời lại, “Xảy ra chuyện gì rồi phải không! Tần Nghiên Bắc bắt nạt cậu? ! Đừng vội, cậu cứ bình tĩnh đi, tớ sẽ đến Nam Sơn đúng giờ, đến lúc đó gọi cho cậu, sau đó lại nói kĩ cho tớ nghe!”

Có câu trả lời của Đường Dao, Vân Chức đã yên tâm, cô nắm chặt điện thoại dựa lên cửa sổ, thất thần nhìn sắc trời đã âm u bên ngoài cửa,thỉnh thoảng có tiếng sấm truyền đến báo hiểu cho một cơn mưa sắp đến gần.

Tay cô có hơi đau, nhẹ nhàng thả ra mới phát hiện không biết từ khi nào tay đã hiện lên nhiều dấu vết bị ấn mạnh.

Trái tim cô như bị lắp đầy, bối rối và trương phình, chiếc áo vest cô khoác trên người là thảm thực vật rất lạnh lùng của Tần Nghiên Bắc, bao quanh cô về mọi hướng.

Vân Chức về đến khu Nam Sơn, lập rức lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc, trước kia cô đã thu dọn đồ đạc hơn nửa rồi, bây giờ chỉ còn thiếu một vài món đồ cần thiết.

Cô bỏ đồ đạc vào vali, đứng cạnh cửa sổ vô thức cúi đầu nhìn thấy nơi phòng kính những cái cây đã ra hoa và trái, tay cô siết chặt, cô đang suy nghĩ xem có nên nhổ hết rau để thể hiện quyết tâm của mình không.


Cuối cùng cô vẫn không làm thế, cũng vì sợ sẽ lỡ dỡ thời gian, cô mặc một chiếc áo mưa có mũ để có thể tránh mưa, nhấc chiếc vali đã xếp đầy xuống lầu, trước khi đi ra khỏi phòng ngủ cô để lại cho Tần Nghiên Bắc một mẩu giấy nhỏ.

Vân Chức nhìn quanh lối vào phòng khách, nhớ tới lúc mới đến, bên ngoài nhà tuyết rơi dày đặc, hiện tại đã đến mùa xuân, sấm sét không ngừng vang lên, trận mưa dầm dề mấy ngày nay đột nhiên đổ xuống và va đập vào cửa kính.

Lúc này Đường Dao gửi tin nhắn đến, cô bận lái xe nên không thể gửi tin nhắn chữ, là thoại “Chức Chức, tớ đến khu Nam Sơn rồi, xe dừng ở trước cửa khu C, bảo an nói phải gọi báo cho cậu, cỡ 5 phút nữa có lẽ là sẽ đến gần c9 đấy---“

Âm cuối còn chưa nói xong đã bị kết thúc đột ngột, ngay trước khi cắt ngang, Vân Chức có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mài lốp của chiếc xe vô tình bị ghim, cũng như tiếng kêu than của Đường Dao, xen lẫn tiếng ồn ào và mưa, không rõ ràng.

Vân Chức có một sự cảm không tốt, mạch đập càng nhanh hơn.

Cô không đợi nữa, kéo chiếc vali đi nhanh ra cửa lớn, muốn đi tìm Đường Dao.

Vân Chức đi qua khỏi chiếc sô pha, ngay khi chỉ cần đi mấy bước nữa là có thể chạm vào nắm cửa thì chiếc xe xuyên qua cơn mưa, không tiến vào hầm xe, mà âm thanh chiếc xe đang tiến thẳng đến trước cửa lớn trong khu biệt thự để ngán đường trở nên mãnh liệt xuyên qua lớp cửa, lọt vào màng nhĩ của Vân Chức.

Cô biết không thể nào là Đường Dao.

Người quay về, là Tần Nghiên Bắc.

Vân Chức không sợ anh, dù đến hôm nay, cũng không bao giờ coi anh là dã thú cần phải tránh, nhưng lúc này, cô đang đứng ở cửa, nắm chặt tay đòn của vali, rõ ràng cảm giác được máu mình dồn dập, nhịp tim hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô tập trung, không bỏ chạy, tiếp tục đi về phía cửa.

Mấy giây sau, cánh cửa được quét dấu tay từ bên ngoài vào, tiếng "rầm" khẽ rung lên rồi dội vào trong.

Tiếng mưa và hơi nước dày đặc tràn vào qua khe cửa, Vân Chức gần như tắt thở, nhìn người đàn ông mà cô rất quen thuộc, anh thậm chí còn không cầm ô, và anh cũng không khoác thêm chiếc áo mới, chỉ còn một chiếc nhuốm máu , lao thẳng vào cơn mưa tầm tã.

Lồng ngực của Vân Chức căng thẳng như muốn nổ tung.

Cơ thể Tần Nghiên Bắc như phủ lên một lớp lạnh lẽo từ màn mưa, anh thản nhiên vuốt mái tóc ướt ra sau, lộ ra khuôn mặt đầy đặn đường nét thâm trầm cùng một sự công kích.

Áo sơ mi và quần tây của anh đã ướt đẫm, phủ lấy thân hình mảnh mai, vết máu giữa ngón tay chưa kịp khô đã bị nước mưa chảy xuống thấm thành màu đỏ hồng.

Tần Nghiên Bắc hoàn toàn bỏ xe lăn và nạng sang một bên, hai chân bước vào phòng khách, hơi ấm trong phòng không thể lan tỏa vào anh, ngược lại còn bị anh kéo nhiệt độ xuống.

Vân Chức chăm chú nhìn anh, bên tai có tiếng động hỗn loạn, tay cầm vali đã nóng bừng bừng.

Cả cơn thể ướt sũng của Tần Nghiên Bắc đứng trước mặt Vân Chức, đôi con ngươi đen láy lặng lẽ nhìn cô, "Chức Chức, em đi đâu vậy?"

Với đôi mắt như có lớp sương, Vân Chức nhẹ nhàng nói: "Tần tiên sinh, tất cả những gì em có thể làm cho anh đều đã hoàn thành. Việc trả nợ phải kết thúc, em phải đi rồi, chúng ta….không biết bao giờ gặp lại.”

Một tia chớp vụt qua, sấm rền vang dội trên bầu trời sáng chói.

Tần Nghiên Bắc quay lưng về phía bầu trời đầy mây, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút cảm xúc của Vân Chức, anh cười trầm mặc, liên tục ấn ngón tay lên gò má mềm mại của cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình, thì thào hỏi.

“Lần thứ hai, em lại muốn vứt anh ở đây, phải không.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương