Vân Chức ngủ không ngon giấc, nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm thấy cơ thể của mình bị một sức lực không thể kháng cự lại trói chặt, hơi thở khó khăn, trong cơn mơ hồ cô khó chịu hừ vài tiếng, sự giam cầm đó mới có thể thả lỏng được một chút.

Năm nay tết khá muộn, sau 25 tháng giêng mới gần đến tết, thời gian này khí trời thất thường khi nóng khi lạnh, đặc biệt dễ bệnh.

Thể trạng người Vân Chức vốn rất yếu ớt, đương nhiên không thể may mắn thoát, từ tối hôm qua đã bắt đầu thấy lừ đừ không có sức, đến tối khuya nay đột nhiên trở nặng, không thể làm được cái gì, chỉ cuộn mình trong cái chăn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước khi ngủ, chẳng qua cô sẽ gửi một tin nhắn cho Tần Nghiên Bắc như mọi thường, nghĩ đến nhiều nội dung anh trả lời lại nhưng không ngờ lại nhận được tin tức anh tự mình báo cho cô biết, anh sắp đính hôn.

Vân Chức gửi xong tin nhắn chúc phúc đó, hệt như cục đá rơi độp xuống biển rộng, Tần Nghiên Bắc không nói thêm câu gì nữa. Cô nhét điện thoại xuống dưới gối, cuộn mình lại cố gắng vào giấc thật nhanh, nhưng mấy chữ ngắn ngủi trong tin nhắn đó vẫn cứ ẩn hiện trước mặt cô, cưỡng chế lại cơn buồn ngủ của cô.

Trong bóng tối cô mở mắt, nhìn một vòng tất cả đồ đạc của mình ở trong phòng, nghĩ bụng nên tìm thời gian để gói ghém, dọn dẹp mọi thứ, thời gian cô sống ở khu Nam Sơn, có lẽ cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.

Chân của Tần Nghiên Bắc sắp sửa hồi phục, tình hình tâm lí của anh cũng vẫn không có xuất hiện điều gì bất thường từ hôm tết anh đến tìm cô đến giờ. Theo như lời Phương Giản nói, đây là dấu hiệu của giai đoạn hồi phục, rất có hi vọng.

Kế hoạch ban đầu của cô sẽ rời đi sau hai tháng, bây giờ xem ra Tần Nghiên Bắc sắp đính hôn rồi, thế thì sự tồn tại của cô sẽ trông rất thừa thãi và ngại ngùng.

Lúc bên cạnh anh không có ai, cô có thể ở lại cố gắng chăm sóc, nhưng bây giờ anh đã có vị hôn thê rồi, chắc chắn rất thích đối phương, trước kia không nghe anh nhắc đến, có lẽ là mới quen biết không lâu đã xác định được tâm ý.

Khuôn mặt trắng bệch của Vân Chức vùi sâu vào gối, cô mỉm cười, cứ như vậy, Tần Nghiên Bắc có người anh yêu, đương nhiên sẽ không cần đến cô, cô có thể yên tâm rời đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mà mấy hôm đó cô đã nhịn xuống, không hề vì sự suy đoán nhất thời mà đi hỏi Tần Nghiên Bắc có phải thích cô rồi không, nếu không thì thật sự quá nhục nhã. Mới mấy ngày, sự thật đã bày ra trước mặt cô một cách rõ ràng, anh đối với cô chỉ là sự yêu cầu cấp thiết cho việc chữa bệnh, anh sắp đính hôn rồi.

Có lẽ Tần Nghiên Bắc nhìn ra được là cô nghĩ nhiều, nên mới cố ý thông báo cho cô.

Vân Chức vui vẻ, cảm thấy an ủi cho ân nhân, nghĩ đến chuyện sau này anh có người ở bên cạnh, bệnh tĩnh sẽ không dễ phát tác nữa.

Nhưng cô cũng không thể hiểu vì sao, cả người như lơ lửng giữa không trung, có cố gắng như thế nào cũng không đáp xuống mặt đất được, trái tim như bị treo trong lồng ngực, có một vật thế cực kì nhỏ bé và ẩn sâu đang từ từ bóp vào, cô rõ ràng nên lược nó đi, nhưng cô có thể dễ dàng phát hiện ra những vết sưng tấy và căng trướng không thể giải thích được.

Vân Chức không hiểu được bản thân, tại sao báo ơn xong nhìn thấy tia sáng bước ra rồi, còn kì kèo.

Cô và anh bắt đầu từ ân tình, kết thúc khi anh đã hồi phục và trở về nơi vốn thuộc về, không còn kết cục nào tốt hơn như thế nữa, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cố gắng để trả nợ, ai về lại thế giới của người đó. Mai này ánh sáng còn dài, từ từ quên đi đối phương, dù lắm lúc có nhớ đến, cũng sẽ phát hiện không có lí do gì để nhớ lại cả.

Cô cũng không thể bởi vì có được sự chăm sóc và ấm áp của anh mà không nỡ rời đi được.

Vân Chức cắn ngón tay, đè nén những dao động không mong muốn trong lòng, nhắm mắt ngủ thiếp đi, quyết tâm thu dọn đồ đạc càng sớm càng tốt, trước khi đi tốt nhất nên dọn sạch rau và cây cối trong nhà kính, không được để vị hôn thê của anh hiểu lầm và ảnh hưởng đến tình cảm mối quan hệ của họ.


Mấy ngày cuối cùng này, cô sẽ giúp Tần Nghiên Bắc làm cho tốt những bước phục hồi sau cuối, để đôi chân anh có thể đứng trở lại, tình hình tâm lí bình tĩnh lại để xuất hiện ở buổi lễ đính hôn, coi như đó là món quà đính hôn mà cô tặng anh đi.

Hôm sau Vân Chức tỉnh lại, cô bất ngờ phát hiện hình như mình ra rất nhiều mồ hôi, quần áo mặc ngủ cũng đều bị nhăn nhúm, rõ ràng là bị một sức lực mạnh đè ép.

Cô hoài nghi là do bản thân cảm nặng, ngủ không yên giấc rồi loay hoay nên thành ra như thế này, lúc xuống giường đi tắm, cô vô tình nhìn thấy một vài vết đỏ rất nhạt ở bên cổ.

Giống như…dấu vết bị ai đó cắn.

Nhưng vị trí vết đỏ này ở sau ót, góc độ khó nhìn, cô lấy chiếc gương nhỏ ra nhìn mấy lần cũng không thể nhìn rõ cụ thể trông như thế nào, mắt nhìn đăm đăm mãi nên có hơi hoa mắt, càng nhìn càng không giống, có lẽ là do cổ không thoải mái, trong mơ vô thức chèn ép nó.

Cô cố gắng bóp thêm vài lần nữa ở bên cạnh, khoan đã, nó thực sự rất giống nhau.

Vân Chức thở hắt ra, cô cảnh cáo chính mình phải tỉnh táo, tối qua Tần Nghiên Bắc vừa thông báo cho cô biết anh sắp đính hôn, có lẽ rất bận rộn, tối qua không thấy về nha, sao mà nửa đêm lại đột nhập vào phòng cô để cắn cô được chứ.

Nghĩ cái gì thế.

Vân Chức bình tĩnh lại, cô tìm vali, sắp xếp đồ đạc không quá cần thiết lại, chỉ chừa mấy món thừa dùng bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

Cô đẩy cửa muốn ra khỏi phòng, nhưng lại sửng sốt trước cảnh tượng ngoài hành lang, bầu trời u ám, như thể một cơn mưa ập xuống, trong nhà chỉ có vài ngọn đèn. Trên chiếc xe lăn, người đàn ông im lặng ngồi trên đó, con ngươi đen của anh dán chặt mắt vào cô.

Khuôn mặt anh không hề có chút sự vui sướng khi sắp được đính hôn chút nào, khuôn mặt sâu xa, càng lạnh lùng hơn thường ngày.

Vân Chức nhạy cảm nhìn ra được trạng thái của anh không đúng lắm, nghĩ rằng anh có chỗ nào đó thấy không khỏe, cô bước nhanh lên phía trước: “Nghiên Bắc, sao anh lại đứng ở hành lang, anh về khi nào.”

Tần Nghiên Bắc không trả lời câu hỏi của cô, anh bình tĩnh lên tiếng: “Anh muốn hỏi thẳng em, chuyện đính hôn, ngoài câu ở trong tin nhắn đó, em còn câu nói nào muốn nói với anh nữa không.”

Vân Chức đi lại gần, cô xác định cơ thể anh không có gì bất thường, tinh thần cũng ổn định, mới yên tâm, suy nghĩ rồi nói: “Em hi vọng anh sẽ sống tốt, ở bên cạnh người anh thật lòng thích, chỉ cần là anh hạnh phúc thì dù là sức khỏe hay tâm lí đều có thể giải quyết được.”

Anh bật cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô: “Người anh thật lòng thích?”

Vân Chức gật đầu theo lẽ tự nhiên: “Vị hôn thê của anh, dù em chưa từng gặp, nhưng có thể được anh đặt trong tâm, chắc chắn là rất xuất sắc.”

Giọng nói vốn vẫn giữ sự bình tĩnh của Tần Nghiên Bắc hơi khàn đi: “Chính là những thứ này thôi? Không còn lời gì khác?”

Bây giờ trong nhà chỉ có anh và cô, cô đang giả vờ rộng lượng cho ai xem hả!

Ngay cả ghen cũng không biết thể hiện ra, tưởng là cứ giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên như vậy là có thể khiến người ta đau lòng sao?!


Người đàn ông nào mà muốn nhìn thấy người yêu của mình khi biết tin mình đính hôn lại bày ra vẻ mặt không quan tâm, thậm chí là còn chúc phúc?! Rốt cuộc là cô có biết yêu đương không vậy! Có biết vào lúc thích hợp sẽ thể hiện sự quan tâm của mình không!

Có phải là một hai bắt anh phải làm quá đáng hơn không, ép cô đứng trước mặt, cô mới dám nói lời thật lòng với anh.

Một câu tỏ tình mà thôi, dù chỉ là vài chữ đơn giản, anh đã có thể chấp nhận, đối với cô như vậy khó lắm sao!

Trong lòng Vân Chức bắt đầu thấp thỏm, những suy nghĩ đã biến mắt lại từ từ lóe lên, cô siết chặt ngón tay, thuận theo ý định ban đầu nói: “Thế thì em chúc mừng anh trước… Đính hôn vui vẻ.”

Tần Nghiên Bắc cười lạnh lùng, mí mắt vô tình phát sáng.

Anh di chuyển xe lắn đi xuống lầu, nhưng từ đầu đến cuối Vân Chức cũng không thể xác định vị thái tử gia sắp sửa đính hôn này, rốt cuộc là tại sao lại tức giận thành thế này.

Cho dù suy nghĩ nhiều thế nào đi nữa, thậm chí cô còn tưởng tượng tiết mục thái tử cãi nhau với vị hôn thê rồi về nhà tìm cô để an ủi, nhưng cô không thể tưởng tượng được một lời chúc phúc bình thường của cô dành cho Tần Nghiên Bắc lại là vết thương sắc nhọn có thể cứa vào da thịt của anh.

Vân Chức đã chuẩn bị sắp phải nói lời từ biệt với Nam Sơn, nhưng bắt đầu từ hôm nay Tần Nghiên Bắc có phản ứng bất thường, thời gian dài ở đây gần như là sống cùng cô dưới một mái nhà từ sáng tới tối.

Thanh Đại còn chưa khai giảng, gần trường cũng không có gì gấp gáp để mở phòng tranh lại, cô căn bản đều chỉ ở trong nhà, hai người cứ ở cùng nhau như thế. Nhưng yêu cầu của Tần Nghiên Bắc đối với cô quá cao, thỉnh thoải một lúc không nhìn thấy cô là liền yêu cầu cô lập tức xuất hiện.

Vân Chức thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy đây là biểu hiện thiếu đi cảm giác an toàn của Tần Nghiên Bắc.

Cô gọi điện thoại cho Phương Giản, Phương Giản không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ hứng thú về cặp đôi đang yêu nhau, anh cười nói: “Đây không phải là muốn đính hôn sao, đừng thấy cậu ta phô trương ra oai, thật chất là đang rất lo lắng.”

Vân Chức bán tín bán nghi, những cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Sự bất an của anh, đến từ hạnh phúc sắp sửa đến.

Chỉ là luôn không đi cùng vị hôn thê, như thế này có thật sự tốt không.

Vân Chức vì chuyện hôn sự của Tần Nghiên Bắc mà lo lắng, vừa nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống của thái tử gia, lại không dám khuyên nhiều, chỉ đành mở to đôi mắt nhìn ekip đến khu Nam Sơn để chuẩn bị những thứ liên quan đến lễ đính hôn. Khi cô có mặt, họ lựa lễ phục, chọn địa điểm và quyết định những chi tiết, cô muốn đi cũng không được, buộc phải ở lại hội trường.

Không bảo vị hôn thê nhìn, mà lại bảo cô nhìn, rốt cuộc là anh có ý gì, có thể nói thẳng ra không.

Vân Chức bứt rứt đi cùng, chứng kiến cảnh thái tử gia căn bản không màng tới chuyện tiền bạc, một lễ đính hôn mà hội trường đã sang trọng, tinh tế đến vậy, như thể anh sợ có chỗ nào không đủ tốt khiến vị hôn thê không hài lòng.

Tần Nghiên Bắc không có một giây nào không chú ý đến biểu cảm và ánh mắt của Vân Chức, nắm bắt mọi biến động có thể vì anh mà xuất hiện, cố gắng tìm ra bằng chứng rằng cô đang âm thầm ghen tuông từ cái nhíu mày và nụ cười nhẹ của mình.


Anh dùng một cách nhàm chán nhất để đi khiêu khích một người, đặc biệt là người yêu của anh.

Ban đầu khi ekip vào nhà, anh đã âm thầm thề là chỉ cần cô nói một câu dễ nghe, thành thật tâm ý của mình với anh, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện đến chính mình còn không nhìn nỗi này nữa, mặc cho cô muốn trừng phạt như thế nào anh cũng đều đồng ý.

Nhưng Vân Chức chưa bao giờ kháng cự, cô cứ bình tĩnh, nhìn lễ đính hôn của anh cùng vị hôn thế là ai cũng được sắp diễn ra.

Tần Nghiên Bắc không cố giấu mọi người, tin tức thái tử gia của Tần gia sắp sửa đính hôn cũng đã bắt đầu âm thầm được truyền nói trong vòng, chỉ cần nghe thấy thì không ai không giật mình, nơi nơi đều nghe ngóng xem người phụ nữ đó là ai, thiên kim nhà nào có bản lĩnh này, có thể tóm được Tần Nghiên Bắc, dù chỉ là một cuộc liên hôn thương mại thì cũng coi như là kì tích rồi.

Cuối cùng không biết truyền ra từ miệng ai, nói là cô bạn gái thần bí của thái tử gia chỉ là một sinh viên đại học tầm thường với bối cảnh không có gì nổi bật.

Một viên đá gây nên sóng gió ngàn thu, hội đồng quản trị của Tần thị một phen náo loạn.

Vân Chức không có bất kì tin tức gì trong vòng hào môn, dù là Đường Dao cũng không thể nghe ngóng được tin tức của giới thượng lưu có tiếng tâm ngay được.

Cô không hề biết gì về những sóng gió bên ngoài, ngày ngày đều bị bắt phải ở lại Nam Sơn cùng Tần Nghiên Bắc, đến này đã quá 10 ngày. Cuối cùng cô nhìn thấy thái tử gia thay đồ nghiêm chỉnh, tưởng là sự hồi hộp của anh cuối cùng cũng yên ổn, ai ngờ lại thấy anh đưa tay về phía cô: “Qua đây, đi đến công ty cùng anh.”

“Em đi đến công ty á?” Vân Chức do dự, “Hình như sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”

Tần Nghiên Bắc nhìn cô: “Không phải em nói đến báo ơn sao? Ngay cả yêu cầu đơn giản của anh cũng không muốn làm?”

Vân Chức nghẹn lời, dù báo ơn cũng sắp xong rồi, cô cũng không quản anh thêm được mấy ngày, thế không bằng thuận theo ý anh, để anh bình tĩnh càng sớm càng tốt trước những sóng gió do anh đính hôn

Thật sự không nhìn ra, thái tử gia khi yêu đương vậy mà là như thế này, quan tâm đối phương đến mức bất an, vì một buổi lễ đính hôn mà anh đã âm thầm làm nhiều thứ đến vậy.

Xe lái đến dưới tầng hầm của tòa nhà Tần thị, thông qua cửa sổ Vân Chức nhìn thấy mỗi một chiếc xe sang lướt qua, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Nếu cô thật sự cứ đi lên như thế này thì còn ra cái thể thống gì nữa, trong tập đoàn có nhiều người như vậy, nếu mà nhìn thấy cô đi bên cạnh Tần Nghiên Bắc người sắp đính hôn thì liệu sẽ còn truyền tai nhau những tin tức gì nữa.

Tần Nghiên Bắc nhìn ra được sự do dự khó nói của cô, anh nhắm mắt, nén lại cảm giác muốn dắt cô đi cùng, dục vọng cực đoan muốn kiểm soát tự do của cô, anh vuốt ót cô: “…..Em ở trong xe đi, nửa tiếng sau đi cùng trợ lý lên.”

Anh đi lên giải tán trước, không ai làm phiền cô sẽ không lo lắng bất an.

Nơi bị anh chạm vào dần dần nóng rực, đợi đến khi anh xuống xe, cô sờ đi sờ lại mấy lần vẫn cảm thấy nó nóng bừng.

Cô lật bản phác thảo trên máy tính bảng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng khóe mắt cô lại vô tình liếc sang mép bãi đậu xe, từ góc cửa sổ ô tô của cô, cô chỉ có thể nhìn xuyên qua khoảng cách giữa những chiếc xe hơi, và nhìn thấy một cảnh tượng ở phía xa xa.

Nhưng trong phạm vi nhỏ như thế này xuất hiện một người mà cô không ngờ đến.

Giang Thời Nhất chưa từng gặp lại sau tết, anh mang một cái kính size to, từ cửa kính một cánh anh bước vào tòa nhà Tần thị, dù chỉ là lướt qua nhưng dù sao cũng quen biết mấy năm, cô tin là mình sẽ không hề nhận nhầm.

Giang Thời Nhất có quan hệ gì với Tần thị? Trong nhà anh có mối làm ăn qua lại?

Vân Chức chỉ hoài nghi, chứ không mấy để tâm, mãi đến mười mấy phút sau, từ cánh cửa đó Tần Chấn bước ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, lên xe rời khỏi, cô mới vô thức có một cảm giác khác thường.


Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cánh cửa này ai cũng có thể vào, giữa Giang Thời Nhất và Tần Chấn cũng không thấy có gì liên quan, gia tộc qua lại càng thân đi nữa cô lại không hiểu rõ, đoán già đoán non cũng không được gì, chỉ cần hai người này không hề có ảnh hưởng với Tần Nghiên Bắc, cô cũng không cần để tâm.

Chỉ là nhớ tới câu nói “Anh là người trong cuộc của vụ hỏa hoạn đó” từ trong miệng của Giang Thời Nhất, ít nhiều gì cô cũng có hơi không an tâm.

20 phút trôi qua,trợ lý của Tần Nghiên Bắc đi đến hông xe, cúi đầu mỉm cười với Vân Chức: “Vân tiểu thư, Tần tổng bảo chúng ta 30 phút sẽ đi lên, sắp tới rồi, cô đi cùng tôi nhé.”

Cùng lúc đó ở tầng 26 của toàn nhà Tần thị, ngoài phòng làm việc của Tần Nghiên Bắc có một phụ nữ trẻ với thân hình nóng bỏng và nét mặt tươi tắn, mặc nguyên bộ trang phục chuyên nghiệp của thương hiệu cao cấp theo mùa.

Chiếc Hermes da quý hiếm trên tay cô đựng kế hoạch của đối tác lớn nhất của Tần Thị trong mùa này, theo lịch trình Tần tổng đã sắp xếp, cô đến sớm hơn thời gian đã định, đến văn phòng với ý định band chuyện với Tần tổng.

Tần Nghiên Bắc căn bản không cho cô bước vào.

Phó tổng phụ trách ngồi ở trên bàn làm việc run rẩy, toát mồ hôi hột giải thích: "Tần tổng, quả nhiên là công ty đối phương gần đến thời gian thì đổi người đến. Tôi đã liên lạc, bên kia nói cô ấy là ứng viên thích hợp nhất. Ý từ có vẻ là cô ấy có quan hệ gì với ngày, tôi nghĩ ngài quen biết cô ấy nên mới để vậy.”

Quan hệ?

Tần Nghiên Bắc cau mày.

Phó tổng nói xong, điện thoại trên bàn reo lên, người gọi đến là Trình Quyết.

Trình Quyết luôn chịu trách nhiệm để mắt đến những người phụ nữ không rõ ràng xung quanh anh, và anh ấy luôn sẽ xử lý kịp thời và sạch sẽ, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào, kể cả những quân cờ được sắp xếp bởi Tần Chấn trước đây, và thậm chí cả Vân Chức ban đầu, tất cả đều nằm trong chuỗi thông tin Trình Quyết.

Sau khi bắt máy, giọng nói của Trình Quyết bất thường: “Nghiên Bắc, bên này tớ vừa nhận được tin tức, không dám làm lỡ dở, nên lập tức gọi cho cậu, cậu chắc chắn còn nhớ hôm đó trong quán rượu tớ có nói với cậu Tần Chấn đã sắp xếp một mỹ nhân kế đến bên cạnh cậu không, người phụ nữ đó yêu thầm cậu nhiều năm, còn có Thanh Đại…..”

Tần Nghiên Bắc mất kiên nhẫn với những lời nói thừa của anh ấy, ‘ừm’ một tiếng cắt ngang.

Chuyện của Vân Chức, toàn bộ anh đều tự mình trải qua, còn cần lặp lại?

Trình Quyết lại hoảng loạn nói nhanh hơn: “Lúc đó Vân Chức lại trùng hợp xuất hiện trong quán bar, lại nói mấy lời khiến người ta rất dễ hiểu lắm, cộng lên tin tức điều tra căn bản là rất trùng khớp, vậy nên tớ mới nhân định Vân Chức chính là người phụ nữ, nhưng….”

Ngón tay định bấm kết thúc cuộc gọi của Tần Nghiên Bắc ngay lập tức dừng lại.

“Nhưng người tình báo cho chúng ta vừa mới nói một tin mới nhất, người mà Tần Chấn sắp xếp đến… bởi vì xảy ra sự cố ngoài ý mà nằm viện mấy tháng mai danh ẩn tích, mới mấy ngày trước vừa mới hết bệnh, liền mượn cớ hợp tác với Tần thị mà xuất hiện, danh chính ngôn thuận làm quen với cậu. Cô ta… cũng là sinh viên Thanh Đại, yêu thầm cậu 7 năm, có rất nhiều lần tiếp xúc riêng tư với Tần Chấn, tớ đã nắm được bằng chứng….”

Cổ họng của Tần Nghiên Bắc như bị một bàn tay trong suốt bóp nghẹt, chặn hết dưỡng khí để hít thở.

Trình Quyết bất an nhỏ giọng: “Còn như tấm hình đó của Vân Chức, sau khi điều tra đến cùng, chắc chắn là sự trùng hợp, Tần Chấn đi đến Thanh Đại tìm người phụ nữ đó, tài xế lại đi nhầm đường nên thấy Vân Chức liền hỏi….”

Các khớp ngón tay của Tần Nghiên Bắc căng ra tái nhợt và hung tợn, màn hình điện thoại di động gần như vỡ vụn trong lòng bàn tay.

Anh vịn mép bàn, lòng bàn tay như nóng lên, giọng nói người phụ nữ đứng bên ngoài cửa càng gần hơn, cùng với tiếng ‘Vân tiểu thư’ của trợ lý đang dè dặt nói, anh chầm chậm ngước mắt nhìn về hướng cửa. Dưới bóng tối rải rác, con ngươi đen bên trong đã bị bao phủ bởi một lớp màu đỏ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương