Em đến là để ôm anh
-
Chương 28:
Trong cơn gió lạnh, hai câu nói của Vân Chức bị gió mạnh thổi xen vào, cô không quan tâm Tần Nghiên Bắc có nghe thấy hay không, cô không nói thêm gì mà đóng cửa xe lại.
Váy và áo khoác cô đang mặc sẽ là đủ ấm khi ở trong căn phòng sưởi, nhưng khi đứng trong một đêm cuối đông thế này nó rất dễ bị gió thổi len vào cơ thể.
Vân Chức nghiêm mặt, cúi đầu bật cười chính bản thân mình, một bộ đồ đắt tiền thế này hệt chuyện mấy ngày qua cô tưởng mình đang chung sống với Tần Nghiên Bắc, nhìn sơ qua thì rất sang trọng, cao quý, nhưng thực tế chỉ là một lớp vải mỏng manh, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua liền xuyên vào cơ thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vốn là người chỉ hay mặc áo khoác đồng phục của trường lên người chạy điên cuồng trong cơn giá lạnh để đi học vẽ, còn thái tử gia của Tần thị có tất cả mọi thứ, mắc gì cần cô đến giúp, là cố chấp khăng khăng muốn nhảy vào cuộc sống của anh, như một giấc mơ tự lừa mình dối người.
Vân Chức từ từ di dời ánh mắt ra khỏi cửa kính xe đen ngòm, cô biết tài xế đã đến, đứng ở sau lưng cô không dám nói lung tung, vội vàng chạy đến, cô cũng không nhìn kĩ, mà đi vòng qua xe rồi đi hướng ngược lại.
Mười mấy mét nữa là khúc cua, chỉ cần rẽ qua là sẽ không nằm trong phạm vi tầm mắt của Tần Nghiên Bắc nữa rồi, có lẽ tới đó cô cũng gọi xe được.
Tần Nghiên Bắc nhìn thấy Vân Chức đi lướt qua cửa kính xe, tay siết chặt chiếc hộp nhung đã trở nên nóng hầm hập gần như không cầm chắc được nữa, góc cạnh của chiếc hộp quá sắc bén cứa vào da để lại những vết máu nhạt.
Anh thả lỏng ngón tay, cái hộp rơi qua một bên, nắp hộp mở ra, bên trong là chiếc vòng ngọc bội gia truyền, nó như đôi mắt sáng lấp lánh của người con gái.
Tay Tần Nghiên Bắc đặt lên cửa, gần như là không nhịn được muốn đẩy nó ra, ngay khi anh muốn dùng đôi chân giả vờ bị thương này, không màng mọi thứ bước xuống xe để giữ Vân Chức lại thì một chiếc xe taxi chở khách đến khu biệt thự đã trống lịch, rẽ khúc cua và dừng lại trước mặt Vân Chức.
Vân Chức tự thấy mình may mắn, cô lau nước mắt rơi ra nơi khóe mắt vì gió lạnh, không chút chần chừ lên xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc taxi có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường đi lướt qua chiếc siêu xe màu đen cao cấp, người đàn ông nhìn chằm chằm, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Tài xế đứng bên ngoài không hiểu chuyện gì, cửa xe ghế sau đột nhiên hạ xuống, đôi mắt đen thâm trầm của Tần Nghiên Bắc như muốn dọa chết người ta: “…..Còn không đuổi theo, đợi cái gì!”
Tài xế thở hắt ra, anh nói rồi mà, sủng vật cái gì, e là Vân tiểu thư đã nghe thấy nhiều lời bàn ra tán vào rồi nghĩ nhiều. Với những gì anh hiểu về vị thái tử gia này thì người có thể ở cùng một căn nhà cùng ra cùng vào thì làm sao có thể không coi trọng được.
Anh cũng không dám nhiều lời, lên xe khởi động máy, không xa không gần đuổi theo phía trước. Hai mươi phút sau, xe taxi dừng trước một chuỗi khách sạn tầm trung, Vân Chức ra khỏi chiếc xe và đi vào và không trở ra nữa.
Chiếc xe sang trọng màu đen đậu ở dưới cây đèn đường đối diện đó, thông qua cửa xe Tần Nghiên Bắc nhìn bóng lưng của Vân Chức từ từ biến mất, cho đến khi cửa sổ ở một lầu nào đó sáng đèn, anh mới nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hai bên thái dương căng ra khó chịu, lan đến tim càng lúc càng sâu.
“…. Ở đây bao nhiêu tiền một ngày.”
Tài xế vội nói: “Trung bình khoảng bốn năm trăm, điều kiện rất tốt, an toàn.”
Tần Nghiên Bắc cau mày.
Tức chết anh rồi, có bản linh giận dỗi với bạn trai như thế này, một lòng một dạ muốn cãi nhau, khăng khăng đòi bỏ nhà dọn ra ngoài, nhưng mà cô không biết tìm một khách sạn tử tế hả?!
Cô đã quen ở khu Nam Sơn, bây giờ phải ở một nơi tồi tàn thế này thì muộn nhất là tối mai cô sẽ quay về thôi.
Người chịu khổ cũng chỉ có bản thân cô thôi.
Tần Nghiên Bắc chắc nịch là Vân Chức sẽ tự quay về, ngón tay bị mảnh gỗ cắt phải lại không kìm được hơi run lên trong bóng tối.
Anh siết chặt tay lại, đột nhiên không có cách nào kiềm chế lại cảm giác trùng xuống trong tim vì không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào.
“Lái xe,” Giọng nói anh vẫn rất bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc dao động nào, “Về Nam Sơn.”
Lần này không để cô tỉnh ra thì sau này cô sẽ còn không biết chừng mực mà yêu cầu anh yêu cô.
Hai ngày này cô muốn đi đâu thì đi, anh không quan tâm.
Đến khuya Tần Nghiên Bắc mới về đến khu Nam Sơn, trong nhà chỉ còn một mảng đen xì, những ánh đèn đường luôn được mở vào giờ này gần như chìm trong một khoảng đen không thấy đáy, cơn giận trong lồng ngực như không ngừng dâng trào.
Anh từ xe lăn đứng dậy, bất giác nhìn về phía khu nhà kính sân sau, bình tĩnh mở đèn lên, ánh sáng phản chiếu lên những hạt giống đang tươi tốt.
Hai má Tần Nghiên Bắc căng ra, cúi người muốn lôi hết mấy thứ chướng mắt này đi, tốt nhất là vứt hết đi. Nhưng cho đến khi ngón tay anh chạm vào hạt giống, anh chỉ bực bội sờ mấy cái, định rời đi thì mắt đột nhiên lại giật.
Trong góc có một cây con với chiếc lá úa vàng, đặc biệt bắt mắt trong màu xanh tươi mát.
Tần Nghiên Bắc cởi chiếc áo khoác ngoài, anh cởi cúc áo sơ mi và xắn tay áo lên tới khủy tay, lộ ra cơ bắp săn chắc. Anh không hề quan tâm đến bộ đồ vest và đôi giày da trên người mà dẵm thẳng lên bùn đất, chạm vào chiếc lá vàng đó.
Hừ.
Đợi người phụ nữ đó quay về, nhìn thấy thì lại khó chịu nữa.
Anh lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm lá cây vàng thì phải xử lí thế nào, câu trả lời đều bảo vứt đi, nói đã không thể cứu vãn được nữa, chết tâm đi nhé.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm mấy chữ đó, trong lòng có một khoảng trống khó tả đang đào sâu từng li từng tí, anh gọi cho trợ lí, nghiêm nghị dặn dò “Tìm một chuyên gia về lĩnh vực trồng cây đến đây, càng nhanh càng tốt.”
Trợ lí nghĩ rằng ở khu Nam Sơn đã trồng một loại hoa quý nào đó nên vội vàng tìm một chuyên gia đến mặc kệ trời đã khuya. Khi đến nơi vừa nhìn liền muốn phát ngốc, không ai ngờ rằng thứ cần cứu chỉ là một cây giống nhỏ với giá tiền còn chưa đến 1 tệ.
Chuyên gia dở khóc dở cười, nhưng nhìn vào đôi mắt của vị tổ tông này thì dù có buồn cười cũng phải ráng nhịn xuống, nói đầy thấp thỏm “Cắt đi là được, vì lá đã vàng rồi, không thể quay lại như ban đầu được.
Chỉ là một câu trả lời rất bình thường, trong một khu nhà kính với tông màu trầm ấm giống như bốn mùa xoay chuyển, một cảm giác công kích lạnh lẽo vô hình đang đè nặng lên khiến người ta chỉ muốn bỏ chạy.
Sau khi trợ lí nhanh nhẹn mời chuyên gia đi về, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi mình Tần Nghiên Bắc, anh không hề rời mắt khỏi chiếc lá vàng đó, tưởng tượng Vân Chức ôm đầu gối ngồi xổm ở đây, vẻ mặt thất vọng nói với anh: “Nghiên Bắc, có phải không cứu được không.”
Nực cười, đồ của cô sao có thể không cứu.
Tần Nghiên Bắc lên lầu, vào phòng của Vân Chức tìm màu sơn còn thừa cô để trên giá vẽ, anh chọn ra một màu xanh tương thích nhất, cố chấp tô lân trên thân lá.
Dây thần kinh vẫn giật liên hồi, toàn thân lạnh lẽo, đau nhức, uống thuốc mà Phương Giản mang đến với liều lượng tối đa, ngay sau đó tác dụng phụ lại ập đến, bụng anh giật giật liên hồi.
Tần Nghiên Bắc lại quay về phòng của Vân Chức lần nữa, nhìn thấy mấy bộ quần áo và đồ dòng thường ngày mà cô để lại, chiếc gối sáng màu được cô trải phẳng, bên dưới còn một sợi tóc.
Anh quấn ngón tay dài của mình quanh mái tóc dài, và từ từ nằm nghiêng trên giường của cô trong sự giằng co của tinh thần. Một mùi hương dịu mát còn sót lại bao trùm lấy anh, anh cắn chặt răng, bất giác cuộn người lại.
Người đàn ông cao lớn thẳng tắp, thân hình thon dài vượt trội, nhưng trên chiếc chăn bông mà Vân Chi đã ngủ chỉ là một hình bóng lạnh lùng và im lặng.
Tần Nghiên Bắc không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, trong mơ hệt như vô số lần trước, anh nhảy lên một bức tường thấp, uể oải bước đi trên mái nhà liền kề và đi về phía trước, và dừng lại trên một cái cửa sổ trần.
Anh đưa tay mở nó ra, bên trong không có ánh sáng, chỉ ẩn nấp một bóng hình mảnh mai đáng thương, như một chú thỏ bị chết đuối mấy tháng không ăn cơm.
Anh cầm theo trái đào nhỏ mình hái được sau núi, không hơn không kém còn thừa đúng 11 trái, ném cho cô một trái, cô sợ hãi đẩy ra, anh tiếp tục ném mãi cho đến khi cô không còn sợ hãi mà lẩn trốn nữa.
Tóc tai của chú thỏ nhỏ này rối nùi, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, cũng không nhìn rõ cô trông như thế nào.
Mỗi một lần anh mơ đều với khoảng cách như thế này anh đều không ngừng đút thức ăn cho cô. Nhưng hôm nay có vẻ như anh bị một nỗi sợ vô hình nào đó khiến anh tung cửa ra rồi nhảy thẳng vào trong, lôi chú thỏ nhỏ này ra, vén những sợi tóc đang che khuôn mặt cô lại.
Bên trong vậy mà lại hiện ra một khuôn mặt anh rất quen thuộc, đôi mắt đen và môi hồng, bờ mi ướt át, đang hơi cong môi lên.
Không phải là người con gái yếu đuối 13, 14 tuổi, mà là người vừa mới cãi nhau với anh, từng câu từng chữ đều muốn chấm dứt với anh, đến cả nhà cũng không chịu về. Một nụ hôn mà kỳ cò mấy ngày nay, sau khi anh cố hết sức làm thỏa mãn cô vậy mà lại không chịu hôn anh.
Vân Chức lạnh lùng nhìn anh, đẩy anh ra.
Anh cảm thấy có lẽ bản thân đã điên rồi, bóp chặt hai má đang không chịu an phận của cô để kéo lại gần, dù cô vẫn còn rất nhiều ý định muốn đối phó anh, nhưng anh lại cúi đầu cắn mạnh vào môi cô.
Đã tưởng tượng vô số những cái chạm môi như nước ấm đang tan và tia lửa cháy mãnh liệt.
Anh bất chấp mọi thứ thâm nhập vào sâu hơn, Vân Chức khóc lóc né tránh, đôi mắt ửng đỏ: “Tần Nghiên Bắc, em sẽ không quay về nữa, sẽ không lên xe của anh nữa. Em không báo ơn gì nữa, anh cút đi!”
Tần Nghiên Bắc bừng tỉnh lại từ trong giấc mơ, khi mở mắt ra là cả một mảng trời tối đen, mùi hương của Vân Chức đã bị anh tham lam ngửi hết, cả căn phòng không còn tìm thấy chút vết tích nào nữa.
Lồng ngực anh phập phồng, anh mở điện thoại vào wechat của Vân Chức, ngón tay không ổn định, anh gõ chữ: “Em muốn giận dỗi đến bao giờ, rốt cuộc thì định khi nào quay về.”
Dòng chữ này cứ để mãi rất lâu, anh lại xóa đi, nắm điện thoại chặt đến mức nó phát ra âm thanh lạ lùng.
Tần Nghiên Bắc nghiêng người ngồi dậy, trán đều đã đổ mồ hơi, đôi mắt đen láy cúi thấp xuống, anh nhìn thấy một cái chun cột tóc còn sót lại trên mặt gối, một màu trắng sạch sẽ, y hệt như cô.
Anh cầm nó lên, từ từ cho vào cánh tay của mình.
Người phụ nữ này, nếu mà ngày mai còn không quay về anh sẽ đổi mật khẩu biệt thự luôn cho biết.
-
Vân Chức ngủ ở khách sạn một đêm, cố gắng ép bản thân không được nghĩ cái gì, cứ coi như những bọt nước trên đám mây từ từ vỡ ra đi, mọi thứ đều quay trở về trước đây.
Cô vẫn sẽ là một sinh viên bình thường, không hề liên quan gì đến những người hay những nơi mà cô căn bản không thể ngước nhìn nỗi.
Hôm sau cô thức dậy rất sớm, cô đặt một bộ quần áo đơn giản ở gần khu đó và đợi chuyển phát nhanh gửi hàng đến.
Sau khi mặc xong cô gói bộ lễ phục tối qua lại một cách cẩn thận, gửi đến chỗ Tần Nghiên Bắc, chớp mắt lại nhớ về thái tử gia cao quý kia, làm sao có thể sẽ cần món đồ bẩn mà cô từng mặc qua được.
Tài khoản wechat của Tần Nghiên Bắc là số điện thoại của anh, cô nó và tìm kiếm trong app thanh toán, quả nhiên là tìm thấy được tài khoản của anh, thế là cô chuyển thẳng tiền qua, sau đó thoát ra.
Ít như như vậy sẽ không cần anh phải đi nhận lại lần nữa, có thể đảm bảo tiền đến thẳng tài khoản của anh.
Vân Chức đi ra khỏi khách sạn, lập tức liên hệ với chủ nhà của căn mà cô từng xem qua trước khi dọn vào khu Nam Sơn, thấy căn nhà vẫn còn nên cô chuyển thẳng 3 tháng tiền nhà qua và nhanh chóng lấy được chìa khóa, hôm đó liền dọn vào ở luôn.
Cô lên trường đi học như bình thường, ăn cơm như bình thường, đến tối quay trở về ngôi nhà mới nhỏ gọn như bình thường, lấy chăn trùm kín đầu. Mọi thứ như thể những ngày tháng ở cùng một người khác kia chưa từng xảy ra. Cô cũng hoàn toàn không biết đêm đó Tần Nghiên Bắc hoàn toàn mất ngủ để đợi cô quay về.
Ngày thứ ba xa cách, đã là 25 tháng 12 âm lịch, đã rất gần đến tết, Vân Chức mặc một chiếc áo khoác dù, đến phòng tranh để phát tiền thưởng cuối năm cho nhân viên.
Nhân viên nhìn thấy số tiền khổng lồ vượt xa tưởng tượng thì ngây ngốc, kích động ôm chầm lấy Vân Chức: “Chức Chức, hôm nay chị có rảnh không, có thể dẫn em đi đến trung tâm mua sắm được không. Em tiết kiệm đủ tiền rồi, muốn mua cho bạn trai một cái áo của thương hiệu đó.”
Vân Chức khựng lại vài giây mới phản ứng ra cái ‘thương hiệu đó’ là gì.
Cái đó là thương hiệu đã bị cô cắn phần đùi và ngực, Tần Nghiên Bắc vì để dỗ cô vui mà chịu mặc lên người.
Vân Chức bỗng nhiên thất thần, bất giác hỏi nhân viên: “Con người ta vì để dỗ cho sủng vật vui, cũng chịu mặc lên người bộ đồ kì lạ không?”
Nhân viên quả quyết nói: “Đương nhiên rồi ạ, chỉ cần mèo của chúng ta vui thì bảo em làm mặt xấu cũng được.”
Phải rồi, quả nhiên.
Vân Chức nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khi không gọi Chức Chức, cũng giống như đang dỗ dành mèo con vậy.”
Nhân viên kéo cô hỏi: “Chức Chức? Haizz, chị đừng nói vậy, hai chữ Chức Chức này đáng yêu cực kì, còn rất giống tên cho thú cưng nữa.”
Vân Chức khó tin nhìn cô.
Quả thật, ở trước mặt trưởng bối gọi sủng vật như thế không có vấn đề gì to tát, giống như cô hay gọi “Nghiên Nghiên”.
Vân Chức không kháng cự được sự nhiệt tình của nhân viên nên vẫn đi đến trung tâm mua sắm lần trước cùng cô ấy, người bán hàng vẫn còn nhớ cô nên cầm theo mẫu áo mới về đến cho cô xem rồi khuyên nên mua cho bạn trai mình.
Cô vội vàng đẩy ra, đằng sau bất ngờ có một giọng nói nam tính: “Vân tiểu thư, trùng hợp quá, mua quần áo sao?”
Vân Chức quay đầu, nhìn thấy Phương Giản đứng sau mỉm cười đầy sâu xa nhìn cô, còn chưa đợi cô giải thích đã gật đầu ý bảo mình phải đi rồi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Phương Giản nghĩ tới nghĩ lui rồi nhấp vào khung chat với Tần Nghiên Bắc: “Nghiên Bắc, tớ vừa gặp bạn gái của cậu đi lựa đồ cho cậu đấy, chuẩn luôn, sắp có quà rồi đấy,”
Trong phòng sách ở khu Nam Sơn, Tần Nghiên Bắc người đã hai đêm không ngủ, giẫm lên mảnh thủy tinh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Khóe môi có vài vết nứt, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, rốt cuộc anh dường như đã uống được một loại thuốc hữu hiệu, anh cúi người lên, lộ ra một chút ý cười.
Nhìn đi.
Cô muốn quay về rồi.
Cô mua quần áo cho anh, muộn nhất thì cũng là tối nay cô nhất định sẽ quay về, ở bên ngoài lạnh lẽo cả hai ngày cũng đủ rồi, nếu còn không về anh thật sự sẽ đổi mật khẩu đấy.
“Mấy giờ, cô ấy đi cùng ai. Tâm trạng có tốt không, có nhắc về tớ không, có hỏi tớ như thế nào không.”
Phương Giản không biết trả lời sao, một hồi sau lại gửi cho Tần Nghiên Bắc một tin nữa.
“Nghiên Bắc, cậu yêu cô ấy rồi phải không.”
Tần Nghiên Bắc hừ lạnh, giữa môi và răng đột nhiên có một mùi máu hơi tanh.
Cả ngày anh không đi ra khỏi khu Nam Sơn, tất cả công việc đều đem về nhà, lúc nào cũng trong tâm thế chờ xem dưới lầu có động tĩnh gì không, camera giám sát bên ngoài cửa luôn mở, và túc trực đến tận tối.
Giống như cây thường xuân độc không biết từ đâu ra mọc ra từ cổ họng đầy gai, khuấy động phổi của anh. Căn nhà lại chìm vào bóng tối trống rỗng, anh ngồi một mình, bất động, chỉ có bản thân anh là nghe thấy những âm thanh suy sụp.
8 giờ tối, Tần Nghiên Bắc bực bội tắt máy, máy tính trượt ra khỏi bàn và rơi xuống đất. Vài giây sau lại có âm thanh dè dặt vang lên tới lầu.
Trạng thái tinh thần gần như sụp đổ của Tần Nghiên Bắc vào giờ khắc này lại được kéo trở lên.
Ngón tay siết chặt đến mức anh vô hình thấy đau, chốc chốc lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt.
Nơi khe hở cánh cửa đột nhiên lóe lên ánh đèn đường hành lang bật, nhẹ nhàng, rất sáng.
Hai mắt của Tần Nghiên Bắc như bị lửa thiêu đốt, anh kìm nén lại, nắm chặt hai bệ đỡ của chiếc ghế, cánh cửa bị ai đó gõ nhẹ, hơi thăm dò để mở hé cửa, anh khàn giọng nói: “Ba ngày rồi, còn biết quay về.”
Nhưng ngay sau đó, cảnh cửa hoàn toàn được mở ra.
Khuôn mặt ngơ ngác của dì Trịnh đứng bên ngoài, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ âu của thái tử gia, run rẩy hỏi: “Nếu không… tôi đi ạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook