Em đến là để ôm anh
-
Chương 26:
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí ngưng đọng, lọt vào tai Vân Chức.
“Làm gì vậy, em đặt mình vào đúng vị trí được hay không hả.”
Ngón tay Vân Chức siết chặt, muốn tách ra khỏi hai người ở trước mặt để đi lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng giọng nói người đàn ông vẫn tiếp tục không hề kiêng dè gì vang lên “Nên đi cùng tôi vào ăn cơm rồi, sao mà còn rảnh rồi để ý tới mấy âm thanh tạp nham này, có ngốc không hả? Không thấy mệt à?”
Khuôn mặt của hai người phụ nữ như cứng đờ, tay đang cầm ly rượu trắng bệch, gần như cùng lúc quay đầu lại.
Người đàn ông ngồi xe lăn, ánh sáng trên trần nhà phản chiếu vào đôi mắt, khuôn mặt anh tuấn và đường nét lạnh lùng của anh, chiếc áo vest đen bao phủ lấy bờ vai. Rõ ràng là ăn mặc đều giống những người khác nhưng khí chất trời sinh lại như áp bức, kìm hãm cả cốt tủy của người khác.
Cả gia tộc Tần gia, chỉ có một người ngồi xe lăn duy nhất.
Nghiễm nhiên đạp lên tất cả mọi người, là người thừa ế trong tay nắm cả vận mệnh của Tần gia, là thái tử gia lạnh lùng, nghiêm nghị, không thể chọc vào trong lời đồn thổi.
Có người còn không cầm chắc ly rượu trong tay, ‘choang’ một tiếng vỡ thành trăm mảnh, giật mình vội vàng cúi người nhặt mảnh vỡ, tay còn không nhịn được mà phát run.
Vân Chức bị chắn lại ở phía sau cũng đã xuất hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc váy đen, đôi môi đỏ hồng và mái tóc đen như mực.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, giọng nói hiếm khi dịu dàng đến vậy ‘Qua đây.”
Vân Chức ngoan ngoãn đi vượt qua hai người phụ nữ rồi đứng trước mặt anh “Nghiên Bắc, anh bận việc xong rồi hả.”
Không khí trong sân nhà trước như kết tụ thành một tảng băng, hai chữ ‘Nghiên Bắc’ đầy thân mật như xuyên qua trái tim của những người chứng kiến, sắc mặt của hai người phụ nữ trắng bệch, không dám lên tiếng, không tin vào mắt mình, gần như là kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc trầm giọng ‘ừm’ một tiếng, thuận tay nắm chặt lấy cổ tay mềm mại của cô, đưa cô tới gần anh hơn rồi trầm tixnnh ngước mắt nhìn cô “Côn trùng cắn vào em thì em không biết trốn đi? Còn phải đợi anh đến giúp em đập nó?”
Vân Chức rút tay ra không chút lưu tình, hai má phồng lên mỉm cười “Cắn cũng cắn rồi, em không đau. Chúng ta vào trong đi?”
Tần Nghiên Bắc cười lạnh lùng.
Đứng trước mặt người khác chỉ biết trốn, nắm cánh tay thôi mà đã xấu hổ rồi, không có tiền đồ mà.
Anh tỏ ý Vân Chức đến đẩy xe lăn cho mình, anh nghiêng đầu liếc nhìn về phía chỗ cạnh cửa sổ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thoáng qua khiến hai người đang sững sờ đứng đó lập tức mềm nhũn.
Trước sân chính chỉ có mấy bóng người vội vàng bước ra, cung kính chạy đến chỗ Tần Nghiên Bắc, mời anh vào trong. Tần Nghiên Bắc ung dung hỏi “Từ bao giờ mà sân nhà trước lại thành cái chợ thế, sao tôi không được thông báo?”
Ngay lập tức có người đến xin lỗi và dọn dẹp mớ hỗn độn ở đây, hai người phụ nữ mới ban nãy còn vênh vênh tự đại chớp mắt đã bị đuổi khỏi căn biệt thự của Tần gia, dưới sàn được dọn quét mấy lần. Sắc mặt của Tần Nghiên Bắc mới dịu xuống, anh bảo Vân Chức đẩy mình vào sảnh chính.
Vân Chức căn bản không hề bị ảnh hưởng bởi ào ban nãy, cô dốc hết tâm sức nghĩ về việc diễn ra tiếp theo, cả đường đi cô đều hoa cả mắt, đẩy Tần Nghiên Bắc đi đến khu bàn chính theo sự chỉ dẫn. Chiếc ghế ở vị trí kế bên chỗ cao nhất đã được bỏ ghế ra, chừa một chỗ trống.
Vân Chức đẩy chiếc xe lăn vào vị trí trống, không dám ngẩng đầu lên nhìn lung tung, nhỏ giọng hỏi Tần Nghiên Bắc để định rời đi.
Tất cả ánh mắt trong phòng đều dồn hết lên người cô, nóng đến mức rèn thành một khối chắc chắn, dù cô có là sắc thép thì cũng có chút không chịu nỗi.
Vừa nhích một bước nhỏ ra sau thì một người lớn tuổi ngồi ở vị trí chủ trì đã mỉm cười hỏi “Nghiên Bắc, không giới thiệu một chút sao, đây là ai?”
Vân Chức bị buộc phải đứng im lại, thần kinh như bị siết chặt, thái tử gia phải nói thế nào đây? Trợ lý? Bảo mẫu?
Một lát sau, Tần Nghiên Bắc chậm rãi lên tiếng, chỉ nói hai chữ “Chức Chức”
Phía trước của Vân Chức đột nhiên chỉ là một khoảng không trắng xóa.
Cái anh vừa kêu là…. Chức Chức á?
Trên bàn này đều thuộc dòng dõi Tần gia, cô chưa từng gặp qua ai, không khí ở đây luôn có một cảm giác lạnh lẽo, chỉ có Tần Chấn ngồi ở kế bên kia của lão gia vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, thậm chí còn hơi nhấc ly lên chào hỏi Vân Chức một chút.
Vân Chức từng gặp ông, gật đầu lịch sự chào lại như bản năng.
Tần Yến Bắc nhìn thấu toàn bộ, bình tĩnh liếc nhìn Vân Chức, "Còn không ngồi, chờ cái gì?"
Bây giờ Vân Chức mới bất giác phát hiện ra vị trí kế Tần Nghiên Bắc không có người, mà ý anh bây giờ có nghĩa là để cô ngồi á hả?! Không phải nói là chỉ đến để đẩy xe lăn thôi sao?!
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô, nhẹ giọng mỉm cười “Em nhìn thấy ai chỉ đến đẩy xe lăn mà mặc lễ phục chưa?”
Vân Chức đỡ trán.
Cô ngốc rồi, cô không nghĩ đến mấy thứ này, chỉ tưởng là thái tử gia yêu cầu cao.
Vân Chức cảm thấy bữa cơm này là lần khó ăn nhất trong đời cô, cả tiếng như bị đem lên đoạn đầu đài, không chỉ bị người khác dòm ngó, mà ngay cả lão gia Tần Giang Xuyên thỉnh thoảng cũng chú ý đến cô. Cô luôn cảm thấy một người giả cả đời tung hoành ngang dọc trong giới kinh doanh luôn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa không nhìn thấu được.
Khó khăn lắm mới kiên trì được hết bữa cơm, Vân Chức vội vàng đứng dậy định chuồn, Tần Giang Xuyên nhẹ giọng nói “Nghiên Bắc đi lên lầu 1 với ông chút, cảm phiền Chức Chức đợi một lát nhé?”
Vành tai của Tần Nghiên Bắc âm thầm nóng lên.
Vân Chức cũng bất giác đỏ mặc, thái tử gia gọi lung tung! Ngay cả trưởng bối cũng lấy đó ra để làm trò đùa sao!
Trải qua một bữa ăn cô nghiêm túc phân tích, kết luận cuối cùng được đưa ra một cách hợp tình hợp lí, thái tử gia chắc chắn là bị gia đình hối thúc kết hôn, bên cạnh anh lại không có ai, vì để né tránh phiền toái nên mang cô theo đến làm bia đỡ đạn.
Người đàn ông này quá độc đoán chuyên quyền, gì thì gì cũng không hề nói với cô một tiếng.
Lúc bên này ồn ào thì Tần Chấn chỉ ngồi một bên khá xa, thông qua dòng người đông đúc quan sát Vân Chức.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh ông trông rất quyến rũ, bưng ly rượu đặt lên môi, thì thào nói: “Lão tư, đây là phương án của ông đấy à? Mới có bao lâu mà Tần Nghiên Bắc đã dắt cô ta về cửa chính rồi, ông xem mặt ba vui vẻ cỡ nào! Ban đầu ông nói chỉ là để Tần Nghiên Bắc hiểu lầm người phụ nữ này có mục đích khác với nó rồi nó sẽ nghiễm nhiên xử lí luôn cô ta, nhưng ông nhìn coi bây giờ thế nào!”
Tần Chấn trầm mặc “Tới bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao ba lại trăm phương ngàn kế đi một vòng lớn như thế rồi đẩy người phụ nữ này đến trước mặt Nghiên Bắc. Tôi chỉ biết cô ta hình như có gì đó đặc biệt, có thể chữa trị bệnh cho Nghiên Bắc. Hôm nay xem ra tám chín phần là vậy, ba quả thật là nhìn cô ta bằng một con mắt khác rồi.”
“Tâm tư của ba ai hiểu được?”
Người phụ nữ cười một cách lạnh lùng.
“Tần Nghiên Bắc vốn là một con chó hoang bị lưu đày, lang bạc bên ngoài nhiều năm, tinh thần cũng có bệnh, dựa vào khi đó ba tìm nó quay về, nó lấn át hết những đứa cháu tinh anh được nuôi dưỡng bao bọc đến lớn để lên làm người thừa kế. Nếu không phải bà cẩn thận, đột nhiên phát hiện ba vậy mà lén lút cho người phụ nữ này đi tìm Tần Nghiên Bắc, sợ là bệnh tâm lí của nó sớm được con nhỏ này trị khỏi rồi mất. Nếu thế thì không phải chúng ta cùng đường à!”
“Lỡ như con chó hoang này thật sự là người thừa kế của Tần gia, những người gọi là cô chú của nó như chúng ta không biết sẽ chết thảm đến cỡ nào. Nó tuyệt đối không bao giờ chừa đường sống cho chúng ta.” Người phụ nữ kiên định nói “Một sản nghiệp lớn như này, dù thế nào cũng không thể để rơi vào tay nó. Lão tư, ông bày ra cả kế hoạch tai nạn xe mà còn không đụng chết nó, chỉ làm nó tàn tật, bây giờ thế sự không thành, rốt cuộc là còn kế gì hay không?”
Tần Chấn phủi phủi vạt áo “Tôi không thể công khai thách thức ông già, nếu không phải vì xảy ra chuyện ngoài ý thì cô gái này sớm đã không còn giá trị rồi. Huống hồ gì còn phải tốn công? Tôi vốn nghĩ là lúc thích hợp gán cho con bé này thân phận gián điệp hai mang, Nghiên Bắc nghiễm nhiên sẽ không để cô ta đến gần. Nhưng tôi lại không ngờ rằng cô ta lại có sức hút lớn đến vậy đối với Nghiên Bắc. Dù biết mục đích cô ta không đơn giản nhưng nó vẫn không để ý.”
“Nhưng bà có phát hiện không,” Tần Chấn từ từ cười “Nhìn cô gái đó không hề thấy có chút tình cảm nam nữ nào với nó.”
Người phụ nữ trung niên đột nhiên phản ứng lại “….Ý ông là, thằng chó hoang này bị hoang tưởng?”
Tần Chấn cúi mắt cảm khái “Nói về tài hoa tôi không bằng Nghiên bắc, thủ đoạn trên thương trường tôi có lẽ cũng không bằng nó, không quyết đoán tàn nhẫn bằng nó. Nhưng có một điểm chính là tôi sớm đã qua cái tuổi bị cảm xúc chi phối rồi, nhưng đáng tiếc nó lại vừa bắt đầu, chắc chắn là đang hoang tưởng rồi.”
Nói xong ông đứng dậy, nhìn Vân Chức ở phía xa “Tình thế đang thay đổi, biện pháp đối phó với nó cũng sẽ tùy lúc thay đổi. Vì để bảo vệ cô gái này Nghiên Bắc có lẽ sẽ nói hết mọi thứ, không bằng chúng ta thử xem.”
Tần Nghiên Bắc đi từ trên phòng sách của ông nội xuống, thang máy vừa mở cửa ra anh đã gặp ngay Tần Chấn.
Tần Chấn có vẻ như đang đợi thang máy, lúc hai ánh mắt chạm nhau nụ cười rất ấm áp “Nghiên Bắc, chú tư vừa hay muốn tìm con.”
Tần Nghiên Bắc điềm tĩnh “Chú tư có gì cứ nói đi ạ.”
Tần Chấn chủ động đi lên, nắm vào thanh vịn xe lăn, ánh mắt nhìn lướt qua chân anh.
Ông đẩy Tần Nghiên Bắc ra khỏi thang máy, bước chân chậm rãi, từ từ đi về phía sảnh chính, điềm tĩnh như đang bàn về công việc, nói xin lỗi “Gần đây con dưỡng thương, chú tư vượt quyền không ít, đợi khi con khỏe lại chú sẽ đương nhiên trả lại hết.”
“Mấy lời này chú nói bao nhiêu lần rồi?” Tần Nghiên Bắc ung dung nói “Chú tư không thấy phiền sao?”
Khóe mắt Tần Chấn càng thêm sâu, vừa đi chậm rãi, vừa thản nhiên nói: "Được, vậy thì nói chuyện con không thấy phiền, chú không ngờ hôm nay con lại dắt người về. Cô gái tên Vân Chức đó lần trước gặp ở Thanh Đại chú đã cảm thấy rất tốt. Các con tiến triển khá nhanh, chú tư cũng thấy vui cho con, nhìn thì thấy đối xử rất nghiêm túc, chuẩn bị kết hôn sao?”
Trong mấy giây Tần Nghiên Bắc trầm mặc, ông híp mắt lại nói thêm một câu ý tứ sâu xa “Người con gái đó phúc phần cũng thật sự lớn lắm, gia cảnh nhà chúng ta phức tạp, không biết----con bé chịu nổi không.”
Tần Nghiên Bắc đột nhiên siết chặt tay, đôi mắt được bờ mi che phủ lộ ra vẻ không vui.
Câu nói này của Tần Chấn có ý gì, là đang nghi ngờ tiến độ tấn công của Vân Chức với anh?
Quả thật với sự hiểu biết của Tần Chấn đối với anh, luôn hiểu anh là ngược bạc tình, lòng dạ sắt đá, trời sinh đa nghi nên không thể nào dễ dàng rung động trước ai. Nhưng hôm nay Vân Chức có thể xuất hiện cùng anh ở Tần gia thì liệu có đồng nghĩa với việc anh đã nhìn thấu được mục đích và thân phận của Vân Chức không. Hay Vân Chức đã bị anh thành công xúi giục, phản bội lại Tần Chấn?
Trước kia anh dùng đủ mọi cách đề điều tra nhưng mãi đến giờ vẫn chưa tìm ra được rốt cuộc Vân Chức có gì bị Tần Chấn nắm đằng chui trong tay. Nhưng ít nhất anh đã xác định được cái cán chui đó rất quan trọng với cô, nếu không cô cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của Tần Chấn, mang theo mục đích đến bên cạnh anh dù bản thân đã yêu anh sâu sắc.
Bây giờ Tần Chấn đang ám hiệu cho anh là phải xử lý Vân Chức, một kẻ phản đồ không có chính kiến?
Chiếc xe lăn đi đến hành lang không có ai, ánh đèn vẫn sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, đôi lông mày của anh hơi cau lại u ám.
Đương nhiên anh có thể trực tiếp vạch mặt Tần Chấn, hoàn toàn kéo Vân Chức về phía mình, cắt đứt quan hệ với Tần Chấn, cho dù Tần Chấn có chống trả như thế nào, anh cũng không tin mình không thể bảo vệ một người phụ nữ.
Nhưng nếu làm như vậy thật thì anh sẽ không biết cái cán chui nào lại quan trọng với Vân Chức như thế, rất có khả năng nó sẽ làm hại đến cô, khiến anh trở tay không kịp.
Bước chân của Tần Chấn càng chậm hơn, nụ cười vẫn giữ.
Tần Nghiên Bắc sẽ chọn thế nào?
Nếu Tần Nghiên Bắc không màng đến chuyện liệu Vân Chức có bị tổn thương không. Nếu anh thừa nhận là thích cô, thì Vân Chức sẽ biết là Tần Nghiên Bắc đối với cô căn bản không phải là mối quan hệ báo ơn, đó là tình yêu giữa nam nữ, cô sẽ sợ hãi bỏ chạy khiến tinh thần anh bị đả kích trầm trọng.
Nếu Tần Nghiên Bắc nghĩ kĩ, nghĩ đến Vân Chức, sợ cô tổn thương, phủ nhận chuyện thích cô, thì những lời nói như thế tuyệt đối sẽ không dễ nghe, Vân Chức tận tai nghe thấy đồng thời sẽ tiêu diệt anh, hoặc sẽ rời xa anh. Với bản tính vốn kiêu ngạo như Tần Nghiên Bắc thì làm sao chịu xuống nước mong cô quay về?
Tần Chấn hơi nhướng mày, cúi mắt nhìn xuống chỗ động mạch đang dịch chuyển của Tần Nghiên Bắc.
Nghiên Bắc, đây thật sự là nước cờ chết.
Trọng tâm của nước cờ chết này là Vân Chưa chưa bao giờ yêu cậu.
Vân Chức được sắp xếp đợi ở khu vực nghỉ ngơi bên hông sảnh chính, trên tay cầm ly nước trái cây, hy vọng bữa tiệc gia đình này sớm kết thúc, cô gần như bị ngạt thở trong môi trường như vậy.
Một người phụ nữ trung niên nho nhã đi qua, không cẩn thận đạp vào góc váy khiến cả người bà nghiêng ngã đụng vào cánh tay cô.
Ly nước ép bị rung lắc rồi đổ hết lên tay Vân Chức.
Vân Chức vội vàng đứng dậy, cô nhận ra người này là cô của Tần Nghiên Bắc, Tần Ngọc.
Tần Ngọc nói xin lỗi “Thật xin lỗi Chức Chức, cô đi rửa tay cùng với con.”
Vân Chức nghe thấy trưởng bối trong nhà đều gọi như vậy khiến hai má cô đỏ lên.
Cô nói cảm ơn rồi đi cùng với Tần Ngọc ra lối hành lang phía sau lưng sảnh chính. Lúc đi được nửa đường vô tình nghe thấy giọng nói của Tần Nghiên Bắc phát ra sau bức tường, dù không rõ ràng lắm nhưng có thể nghe thấy được.
Cô dừng lại theo bản năng, đi gần về phía bức tường đó, quay đầu muốn nói với Tần Ngọc là hóa ra Tần Nghiên Bắc đã đi xuống rồi.
Nhưng một giây sau, người đàn ông không chút tình cảm, một giọng nói xen lẫn tiếng cười khẽ truyền qua bức tường ở trên cao, và áp thẳng vào tai cô.
“Chú tư, e là chú hồ đồ rồi.”
“Con dắt cô ấy về nhà, liền có thể chứng minh là con quan tâm cô ấy sao?”
“Cô ấy luôn miệng nói muốn báo ơn nhưng thực tế chỉ là cái cớ. Mọi lúc mọi nơi đều giở thủ đoạn với con, một người phụ nữ mục đích không rõ ràng mà thôi. Chú cảm thấy con sẽ coi cô ấy là gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook