Em đến là để ôm anh
-
Chương 17:
Tiếng chuông điện thoại còn rung nhiều lần hơn cả tin nhắn trên wechat, dù Vân Chức có ngủ sâu đến mấy cũng bị tỉnh giấc, cô mở mắt nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, có lẽ tầm 6 giờ mấy sáng, cũng gần đến giờ thức dậy rồi.
Cô sờ tìm điện thoại dưới gối, nhìn thấy có cuộc gọi của Đường Dao, mà tin nhắn wechat hiện lên rất rõ ràng, trước khi cô cầm lên nghe, cô đưa tay quẹt lướt xuống dưới, bất ngờ nhìn thấy mười mấy thông báo tin nhắn hơn.
Vừa mới gọi lại Đường Dao liền gấp gáp nói: “Chức Chức, có lẽ tin nhắn tối qua cậu không trả lời là do cậu đã đi ngủ sớm rồi, ngủ sâu đến như vậy cơ thể chắc chắn là không khỏe nên tớ mới nhịn không gọi điện thoại cho cậu nữa, nếu không nửa đêm tớ đã vực đầu cậu dậy rồi! Cậu không thể nào biết cả buổi tối tớ làm sao trải qua nổi đâu!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước tiên cậu phải điều chỉnh lại cảm xúc cái đã, rồi nhìn bức ảnh tớ gửi cho cậu đi. Dù có nhìn thấy cái gì cũng đều phải bình tĩnh, đừng tức giận, tối qua khi nhìn thấy nó tớ đã cố gắng để ép tin xuống, chỉ là truyền miệng có lẽ sẽ không quá phức tạp.”
Vân Chức nghe giọng nói của cô ấy thì liền thấy có một dự cảm không tốt lắm, cô nhấn vào tin nhắn của Đường Dao gửi trong khung chat, ngón tay dừng lại ở bức ảnh cô ấy gửi sớm nhất.
Nhìn thì có vẻ là ảnh chụp màn hình từ một video, trong ảnh cô quấn một chiếc khăn tắm đang ngồi trên ghế trong kí túc xá, góc chụp là từ phía sau lưng cô. Dù cho cơ thể cô phần lớn đều bị che đi bởi thân ghế nhưng bởi vì mái tóc được cột cao lên nên để lộ ra một bên góc mặt, cổ, vai, xương quai xanh và đường xương sống hơi lõm lên.
Khung cảnh là ở kí túc xá tối qua lúc cô tắm xong.
Trái tim Vân Chức lập tức thắt lại, lướt nhanh xuống mười mấy tin nhắn bằng thoại khác ở phía dưới, sau đó là lúc Đường Dao biết cô đã ngủ rồi nên gửi tin nhắn bằng chữ.
--------“Đây là bạn cùng phòng của chúng ta, tớ không nhìn lầm chứ!”
--------“Lần trước đến quán bar tìm Tần Nghiên Bắc, người đàn ông đi xuống đón chúng ta cậu còn nhớ không, ảnh là do anh ấy gửi cho tớ đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
------“Anh ta có một nhóm chat trong đó toàn những kẻ ăn chơi, đám người đó thường ngày đều thích tìm mấy cô nữ minh tinh hot mạng để chơi đùa qua lại, tối qua trong nhóm chat đột nhiên có người thả mấy tấm ảnh vào, ngoài tấm này ra còn có tấm lúc trước khi cậu đi tắm. Hôm đó khi nhìn thấy cậu người này đã có ấn tượng rất sâu, nhớ cậu trông như thế nào, cho nên vừa nhìn thấy là lập tức gửi cho tớ, hỏi có phải cậu không.”
------“Tớ vừa nhìn là muốn điên người lên luôn, đây không phải là cậu thì còn có thể là ai chứ! Dù không lộ gì nhiều, khăn tắm quấn cũng rất chặt, nhìn ở góc độ phía sau lưng thì cùng lắm chỉ như mặc đầm cúp ngực thôi, trước khi vào nhà tắm cậu cũng mặc không ít, áo lót cũng là kiểu áo thể thao, mùa đông quần legging dày như thế cũng rất an toàn. Nhưng mà!”
------“Nhưng mà đây là kí túc xá riêng tư! Là chuyện trước sau khi tắm của một người con gái! Căn bản không hề liên quan đến chuyện mặc nhiều hay ít! Cái đáng ghê tởm đó là chụp lén! Nếu lỡ như cậu không cẩn thận nới lỏng cái khăn tắm ra, hoặc chỉ mặc đồ lót không thôi thì bây giờ mọi chuyện sẽ như thế nào!”
------“Chức Chức cậu nhìn kĩ đi, dưới góc độ của camera như này có phải là chỗ giường của Hạ Lộ không! Hôm qua lúc cậu quay về kí túc xá cô ta có ở đó chứ?!”
Sau đó còn rất nhiều tin, Vân Chức không xem nổi nữa, toàn bộ quá trình quay về để tắm rửa cô vẫn còn nhớ như in, lúc đó Hạ Lộ đang ngồi ở giường của mình mở máy tính xem bài giảng, vẻ mặt khi nói chuyện với cô và điệu cười kì lạ cô nghe thấy đều hiện lên trước mắt cô.
Góc độ này, trùng khớp chính là ống camera đi kèm với cái máy tính của Hạ Lộ.
Lúc chụp cô, có lẽ Hạ Lộ còn đặc biệt né đi, chỉ chừa mỗi mình cô lọt vào ống kính.
Bàn tay lạnh đi của Vân Chức sờ lên trán, nhớ lại rồi nói “Hạ Lộ ở kí túc xá, máy tính còn mở lên, lúc đó tớ tưởng cô ta đang vẽ tranh.”
Bên kia đầu dây Đường Dao tức đến muốn chửi thề, cô hít sâu một hơi “Tối nay tớ sẽ đi tìm người làm rõ đầu đuôi câu chuyện, trong nhóm chat kia có mấy người rảnh rỗi sinh nông nỗi lập nên một đoàn đội pr, đặc biệt để hỗ trợ mấy blogger không đủ danh tiếng, cần thêm lưu lượng.”
“Nếu ai mà nhan sắc bình thường thì cô ta sẽ đại khái qua loa làm chút thủ đoạn pr, gặp người đẹp thì sẽ bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp đặc biệt hướng dẫn một một để thu hút fan. Cô Hạ Lộ này mất fan riết sắp điên luôn rồi, nghe nói gần đây cô ta còn thiếu tiền nữa, tìm đến bọn họ, mở một buổi livestream quy mô nhỏ để bọn họ xem mặt.”
------- “Giường của Hạ Lộ đối diện chéo với giường của cậu, ở góc bàn học không phải có tấm ảnh chụp cậu tham gia các hoạt động của trường năm ngoái sao? Thuần khiến và xinh xắn, đám người xem kiểu livestream 1:1 khi đó có lẽ nhìn thấy ảnh đó thông qua ống kính của Hạ Lộ, vừa nhìn liền chọn trúng cậu.”
“Đám người họ là dạng tra nam, mồm miệng như bôi mật vậy, câu nào câu nấy đều khen Hạ Lộ hết nấc, có lẽ Hạ Lộ vui đến chết đi được. Rồi bọn họ nhân cơ hội này lại bảo trên mạng bây giờ trăm hoa như một, muốn đặc biệt thì phải làm gì đó thu hút sự chú ý, ví dụ như bạn cùng phòng sơ ý tắm rửa thay đồ rồi lọt vào ống kính, như thế chắc chắn sẽ gây cười.”
“Hạ Lộ con mẹ nó vừa xấu xa lại vừa mất não, để được nổi tiếng mà cái gì cũng dám làm. Đúng lúc cậu quay về kí túc xá, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, thu nhỏ màn hình giao diện đang livestream, giả vờ đang học hành, lẳng lặng quay cậu gửi cho đám người đó! May mà cậu mặc đồ cũng coi như là không hở hang gì mấy!”
Vân Chức nắm cái chăn, lớp vải lụa mềm mải bị cô vo tạo thành nếp nhăn, hơi cụp mắt xuống, không thể nhìn rõ được cảm xúc của cô.
Đường Dao tức giận đùng đùng cất cao giọng “Tớ sớm đã nói rồi, ngoại hình trắng sáng như ánh trăng giữa trường đại học này như cậu như là rau xanh mơn mởn, như chú cừu nhỏ chờ lên dĩa đối với đám công tử ăn chơi trác táng, đê hèn.”
“Đám người đó coi xong livestream, buổi tối lại gửi ảnh vào trong nhóm chat, nói là gặp được một nữ thần thuần khiết. Nếu cậu thật sự là một minh tinh chịu búa rìu dư luận thì tớ còn không tức như vậy---“
Ngón tay Vân Chức báu đến đỏ lên, giọng nói khô khốc hỏi “Có phải còn cái khác nữa không?”
Lúc này Đường Dao hơi bình tĩnh lại, nghiêm túc nói “Trong đó có một tấm bị người ta phóng to lên, có thể nhìn thấy được vết cắn đỏ máu ở bên góc cổ, giống như…. Là vết hôn, sao có thể được chứ! Nhưng đám người đó cắn chặt không buông, luôn miệng nói giả vờ thuần khiết con mẹ gì, nói những lời bỡn cợt, càng nói càng khó nghe hơn.”
Cô ấy hít thở sâu vào mấy nhịp mới có thể nói cho hết “Sau đó lại còn có kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi nhảy ra nói anh ta sống trong khu biệt thự cạnh Nam Sơn, nửa đêm lúc lái xe đi ngang qua thấy cậu đứng trước cổng khu Nam Sơn, nói cậu đứng một mình ở đó gọi xe, không ai đến đón, còn muốn qua bắt chuyện làm quen nữa.”
“Cậu có thể tưởng tượng ra tiếp theo đó như thế nào không.” Đường Dao nghiến răng “Nửa đêm nửa hôm ra khỏi khu Nam Sơn, còn không có xe đi, rõ ràng không phải nơi ở thường xuyên, sau đó liền bị định thành loại quan hệ dơ bẩn chủ động dâng lên đến cửa, tớ không muốn tường thuật lại mấy câu nói đó, tớ sợ vỡ mạch máu luôn đó!”
Vân Chức nhớ lại là đêm hôm Tần Nghiên Bắc phát sốt, cô quả thật rời khỏi Nam Sơn rất muộn, không thể gọi được xe nên lại đi vào trong. Cô chưa bao giờ nghĩ một sự việc đơn giản như thế mà cũng có thể trở thành đề tài và bằng chứng để hất nguyên xô nước bẩn lên người mình.
Cô vốn chỉ bình thường đến lớp, bình thường báo ơn với ân nhân mình, không hề có những suy nghĩ lệch lạc nào khác, trước đến giờ cô luôn cố gắng nhịn hết mấy chuyện khó chịu trong kí túc xá, cũng không hề xung đột với người khác.
Cả ngày Hạ Lộ đều livestream, cô luôn chú ý đến quyền riêng tư. Bạn cùng phòng khác là Tưởng Duyệt luôn hay thích dùng vật liệu vẽ tranh của cô, cô đoán có thể là do điều kiện kinh tế của cô ấy bị hạn chế, bình thường cô cũng không hề nói gì, coi như tặng cho cô ấy.
Cách xử lý dàn xếp ổn thỏa đến thế, vậy mà thứ cô nhận lại là kết quả như này.
Chỉ là ngày hôm đó ở kí túc xá cô tưởng Hạ Lộ đang học bài nên cô mới không quá thận trọng bảo vệ bản thân, liền bị người ta phát trực tiếp cho người lạ quy mô hoành tráng đến vậy, rồi lại bị người ta tùy tiện xuất phạm.
Nếu hôm đó Hạ Lộ thẳng thừng livestream với quy mô lớn cho tất cả mọi người xem thì liệu cô có hoàn toàn bị trở thành đề tài bàn tán cho cư dân mạng mà không hề hay biết hay không?
Vân Chức bấm vào wechat của Hạ Lộ, gõ mấy chữ rồi lại xóa đi, ngón tay hơi run rẩy nên nhấn lộn vào vòng bạn bè của cô ấy, cô nhìn thấy có một trạng thái mới cập nhật “Bí mật lưu lượng.”
Vân Chức nói về Đường Dao “Tớ quay về kí túc xá để hỏi cô ta một cách thẳng thắn.”
Đường Dao trả lời lại ngay “Tớ đi với cậu! Bây giờ cậu đang ở đâu, tớ lái xe đến đón cậu.”
Vân Chức biết Đường Dao đang ở bên khu nghỉ dưỡng mới xây, không hề tiện đường với khu Nam Sơn, đi đi về về cũng phải đánh một vòng xa “Không cầm, tớ tự gọi xe về, gặp nhau ở kí túc xá.”
Cúp điện thoại xong, Vân Chức nhanh nhẹn thay đồ, cô rửa mặt xong đứng trước gương, nghiêng đầu có hơi sững sờ.
Mái tóc cô dài, luôn xõa ra, trước kia thật sự không chú ý đến vết hôn do Tần Nghiên Bắc để lại, bên cổ trái có vết máu do anh cắn lưu lại, bên vành tai phải còn có vết răng cắn nhàn nhạt còn chưa mờ đi hết.
Nếu livestream mà quay trúng bên phải của cô thì càng không biết sẽ bị bàn tán như thế nào nữa.
Vân Chức đưa tay lên sờ, còn có hơi ngưa ngứa và đau, cô mím môi thấy hơi uất ức, dù cái sự uất ức này cũng có liên quan đến Tần Nghiên Bắc nhưng cô phải nhịn xuống.
Lúc anh bệnh nặng lên mới phát tiết như vậy, lúc đó vì để xoa dịu anh nên cô cũng không vùng vẫy quá, coi như đó là sự ngầm cho phép, có trách ai cũng không thể trách ân nhân mình được.
Huống hồ gì coi như cô có bạn trai rồi đi, nếu có xuất hiện dấu hôn thì đã làm sao hả? Không trong sạch à? Đáng đời và phải bị những người vốn không liên can đánh giá, xuất phạm trên đầu trên cổ mình vậy sao?
Đạo lý này ở đâu vậy.
Vân Chức đứng trước gương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không muốn lộ ra bất cứ những cảm xúc tiêu cực nào trước mặt Tần Nghiên Bắc. Cô bước nhanh ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Tần Nghiên Bắc rồi nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, nếu anh đang thức thì chắc chắn sẽ có thể nghe thấy.
Tần Nghiên Bắc không những đang thức, mà còn là một đêm không ngủ, anh ngồi trước máy tính ở phòng sách, nó được liên thông với phòng ngủ chính. Trên màn hình các bức thiết kế được phóng to ra đến phần chi tiết của cánh máy bay, trên đầu hiện những con số liên kết với nhau. Ngón tay anh liên tục nhấp vào màn hình đang sáng để thực hiện thao tác chỉnh sửa, mô hình xây dựng cũng được tối ưu hóa cho phù hợp.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh ngước mắt lên nhìn, đáy mắt có hơi hằn tơ máu, dưới ánh đèn hiển lên sự lạnh lùng không dễ gần.
Một khuôn mặt lạnh lùng, xa cách như vậy, đôi môi đang mím chặt cuối cùng cũng cong lên một chút
Hừ.
Lặng đi cả một đêm, bây giờ biết mò đến rồi à?
Tần Nghiên Bắc không nói gì, anh cúi đầu nhìn xuống màn hình, đợi đến khi Vân Chức gõ cửa tiếp, với bản lĩnh, thủ đoạn nhõng nhẻo của cô có lẽ không ít, chắc chắn sẽ lấy ra dùng.
Nhưng tiếng gõ cửa lại dừng lại, vài phút sau cũng không có tiếng gõ cửa nào vang lên nữa, độ cong hiếm thấy trên khóe miệng anh lại lạnh đi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa chặt, sau đó lại nhìn thấy có một mảnh giấy nhét từ dưới cánh cửa vào, bước chân của Vân Chức càng xa dần, rất nhanh đã biến mất khỏi lầu.
Tần Nghiên Bắc cau mày đứng dậy, đi đến cửa rồi cúi người nhặt mảnh giấy lên. Trên mặt giấy viết một câu rất thẳng hàng “Nghiên Bắc, bên trường em có việc gấp, em đi về trước. Em đã gọi cho dì Trịnh để sáng mai chuẩn bị bữa sáng cho anh, có gì cần anh cứ gọi em.”
Đằng sau còn có số điện thoại của cô.
Tần Nghiên Bắc khó khăn lắm mới nuốt cục tức xuống thì lại âm thầm nổi dậy, ngón tay anh cong lại dò nát mảnh giấy trong lòng bàn tay, muốn vứt thẳng nó vào trong thùng rác, nhưng trước khi buông tay anh vậy mà lại thu tay lại, từ từ đặt nó lên bàn.
Cách làm như thế không hề giống cô.
Mới sáng sớm bên trường học có thể có chuyện gì gấp mà khiến cho cô nỡ từ bỏ thời gian được ăn sáng cùng anh, với lại đến bây giờ mà còn chưa trả lời lời mời kết bạn.
Bảo cơm cô làm khó ăn nên cô tức giận sao?
Vừa mới thử yêu đương thôi, muốn anh quay qua dỗ dành ngược lại cô à?!
Cô nghĩ mình là ai hả.
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng cụp mắt xuống, bực bội vì cô mới đó mà đã coi trọng vị trí của mình rồi. Anh nắm chặt điện thoại, rồi gọi điện cho trợ lý bảo anh ấy đi điều tra xem thử bên Thanh Đại có gì bất thường, trợ lý liền nhận lệnh đi làm, tin nhắn của Trình Quyết đột nhiên xuất hiện.
Anh vốn không định xem nhưng nội dung tin nhắn bị lượt bớt lại hiện lên, xuất hiện hai chữ Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc mở tin nhắn ra, tin nhắn bằng chữ như phát ra tiếng nói “Nghiên Bắc, đúng lúc tớ vừa biết được một chuyện, nghĩ có lẽ cậu sẽ thấy hứng thú nên vội vàng nói cho cậu một tiếng đấy. Tiên nữ kia, chính là Vân Chức đó, tối qua ở kí túc xá bị bạn cùng phòng quay lén phát trực tiếp, đối tượng bên kia chỉ có một người, chính là Triệu Tử Thần của Triệu gia, bình thường luôn thích mập mờ không rõ với đám minh tinh hot mạng xã hội, mấy tin đồn hẹn hò đều có, trông cậu ta như một con ngựa đực vậy.”
“Việc này vốn không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng Triệu Tử Thần đê tiện lắm, đem ảnh chụp màn hình của Vân Chức gửi vào nhóm chat đó, thêm chuyện Vân Chức không biết bị con muỗi nào cắn khiến cổ bị đỏ một vết. Bây giờ cộng cả chuyện liên qua đến khu Nam Sơn đã bị đồn thổi rất khó nghe. Ngay cả tớ không ở trong đám đó còn còn nghe nói, tớ sợ cứ như thế thì sẽ đến tai trường cô ấy, ảnh hưởng không tốt.”
Muỗi cái mông cậu.
Sắc mặt Tần Nghiên Bắc không tốt lắm, anh hỏi “Ảnh chụp màn hình gì.”
Trình Quyết “……Trước khi tắm, sau khi tắm, nhưng ngoài bả vai ra thì cũng không lộ gì hết! Thật sự không! Chỉ là bản thân việc này rất ghê tởm.”
Trình Quyết “Haizzz, nói cho cùng, một cô gái xinh đẹp không tiền không thế thì rất dễ gặp chuyện như này, mà gặp rồi cũng bất lực thôi.”
Tần Nghiên Bắc khép hờ mắt, ánh sáng rõ ràng cũng đột nhiên như đóng băng lại.
Lúc này trợ lý hành chính gọi điện đến, cung kính nói “Tần tổng, tài xế đã đến dưới lầu, 8 giờ rưỡi có một cuộc họp sớm giữa bộ phận thiết kế và kỹ sư đang đợi ngài phê duyệt cho ý kiến, 9 giờ rưỡi---“
Tần Nghiên Bắc nhìn lướt qua đồng hồ, ngón tay gõ lên bàn mấy tiếng, lạnh lùng nói “Báo với bên đó sẽ dời lại 2 tiếng. Bây giờ đi sắp xếp buổi đấu giá hôm nay, có tranh sơn dầu cứ liệt hết ra rồi lấy về cho tôi. Thêm nữa liên hệ với bộ phận sale của khu Nam Sơn, đem bản vẽ bất động sản đang rao bán đến đây.”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, thay đồ rồi xuống lầu, lúc cửa thang máy mở ra anh đã thắt xong cà vạt chỉnh tề, dì Trịnh vội vàng chạy từ trong bếp ra, nhìn thấy anh muốn đi nên hỏi “Cậu không ăn sáng sao?”
Tần Nghiên Bắc nhìn qua thấy có sủi cảo nhân tôm, mấy lần trước anh thấy Vân Chức ăn tận mấy cái, Tần Nghiên Bắc hơi dừng lại “Không rảnh, đóng lại một phần đi.”
Dì Trịnh làm việc nhanh nhẹn, chuẩn bị ngay một hộp giữ nhiệt rồi bỏ vào trông rất đẹp mắt, trong lòng thầm lẩm bẩm, vị thái tử gia này bình thường không ăn là không ăn, làm gì có chuyện gói lại mang đi, đây đúng là chuyện kinh động mà.
Vân Chức đi ra khỏi C9 cũng chỉ đành đi bộ, đi đến cửa lớn cô mới có thể gọi xe được, C9 là khu sâu nhất trong cả Nam Sơn này, dù đi bộ có nhanh đến đâu đi nữa cũng tốn rất nhiều thời gian.
Gió mùa đông rất lớn, thổi bay tuyết đọng lại trên mặt đường, phủ lên mái tóc cô trắng xóa một mảng.
Cô quen mang khăn choàng, túm lấy cổ áo lại rồi cúi đầu chạy, tiếng động cơ xe phía sau lưng vang lên càng rõ hơn, chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, vẻ mặt lãnh đạm của vị thái tử gia hơi ngưng đọng lại, anh liếc nhìn chóp mùi đỏ ửng lên vì lạnh của cô “Còn ngơ ra đó làm gì, đợi tôi mời cô lên sao? Lên xe.”
Vân Chức nhìn khoảng cách đi đến cửa lớn, nghe lời rồi bước lên xe, ánh mắt Tần Nghiên Bắc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm lên khuôn mặt cô, đợi đi khi ánh mắt cô liếc qua, anh cũng không hề né tránh, đưa hộp giữ nhiệt qua cho cô “Ăn đi.”
Hộp giữ nhiệt nặng nề rơi vào trong vòng tay cô, Vân Chức bất giác giữ chặt, mở nắp ra, khói nóng bên trong thổi lên nghi ngút, mùi thơm ập vào khoang mũi/
Tần Nghiên Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm như không hề để tâm đến, “Làm nhiều mà bỏ thì lãng phí.”
Chiếc xe xuyên qua làn sương mù lạnh lẽo của buổi sáng mùa đông lạnh giá, trầm ổn lái ra khỏi cổng khu Nam Sơn, đi thẳng về phía Thanh Đại, Vân Chức cúi đầu, hai sợi tóc dài buông xõa xuống, dính vào môi.
Hai má cô có hơi phồng lên, đang nhai một chiếc sủi cảo nhân tôm xinh xắn, nhất thời không quan tâm những thứ khác, trong dạ dày như được lắp đầy bởi thứ ăn ấm nóng khiến khóe mắt cô có hơi phiếm hồng.
Tần Nghiên Bắc nhìn cô, ngón tay anh co lên mấy lần, cuối cùng mất kiên nhẫn “haizz” một tiếng, nhấc cánh tay lên vén những lọn tọn ra sau vành tai giúp cô, lớp da tay anh xuyên qua lớp sụn mềm mại nơi vành tai của cô, nó như những tia lửa đốt cháy ngón tay anh.
Vân Chức thấy đói nên ăn có hơi vội, cái này còn chưa kịp nuốt xuống cô đã nhét cái khác vào miệng, quay đầu kinh ngạc nhìn anh, hai má cô phồng lên, khóe miệng còn có hơi ươn ướt.
Không biết vì sao cổ họng của Tần Nghiên Bắc có hơi khô khốc và ngứa ngáy, yết hầu hơi khẽ trượt lên xuống. Anh nhìn chằm chằm, lòng bàn tay giữ ót cô, để cô quay đầu lại nhìn vào trong bình giữ nhiệt, hỏi cô “Mấy bức tranh cô bán với giá mấy triệu tệ, là dùng tên thật sao?”
Tối qua anh lên mạng tra cứu thì tìm được mấy bức trường dùng làm mẫu để luyện tập.
Vân Chức lắc đầu “Em dùng bút danh, S.”
Tần Nghiên Bắc cau mày.
Vân Chức lại giải thích “Không phải một bức tranh tới tận mấy triệu tệ đâu, em cũng đâu có nổi tiếng tới vậy. Nếu có đấu giá thì cao lắm cũng chỉ bán được khoảng 500.000 nhân dận tệ thôi, tất cả em đều tiết kiệm lại.”
Tần Nghiên Bắc không nói gì, anh đưa tay ra với cô “Có đem chứng minh nhân dân không, đưa tôi.”
Vân Chức không hiểu lắm.
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt nhìn cô “Tôi cần gì ở cô, còn cần phải có lý do sao?”
Vân Chức nghĩ cũng thấy cũng đúng, anh làm việc gì thì cũng chẳng có ai được thắc mắc, vả lại lấy chứng minh nhân dân của cô thì có thể làm được gì chứ, chẳng qua lấy đó để làm tinh, tránh cho trong lúc báo ơn cô làm ra mấy chuyện lộn xộn gì cho anh thì sao.
Đợi đến khi chiếc xe lái đến gần cửa trường Thanh Đại, ánh mắt của Vân Chức dần dần lạnh lùng đi, cô không muốn để xe Tần Nghiên Bắc lái quá trường, chói mắt như thế thì nói không chừng sẽ lại bị đồn thổi lung tung, cô không muốn liên lụy đến anh, khiến anh cũng chịu oan.
Giữa anh và cô chỉ là mối quan hệ báo ơn đơn thuần mà thôi.
Trước khi Vân Chức xuống xe, cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến mắt cô chảy nước mắt vì lạnh.
Mà sau lưng cô một bàn tay dùng sức đột nhiên kéo cô quay trở lại, Tần Nghiên Bắc bất ngờ choàng một chiếc khăn lông cừu lên cổ cho cô, nhẹ nhàng buộc một vòng rồi kéo cô đến trước mặt anh.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Nghiên Bắc, lông mi che khuất một nửa, giống như một vòng xoáy không thể bước vào.
Anh cười một tiếng rất nhỏ “Xem cô có tiền đồ như thế, khóc gì chứ.”
Vân Chức sững sờ, mùi gỗ mộc trên người anh gần cô trong gang tấc, một cảm giác chèn ép xâm lược người khác như trời sinh đã có của anh.
Tần Nghiên Bắc bóp nhẹ hai má cô, ngón tay vuốt qua lớp da mềm mại, hơi cúi người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.
“Vân Chức, đợi chút là được rồi.”
“Tôi không hề nói sẽ không dỗ em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook