Em đến là để ôm anh
-
Chương 14:
Vân Chức đã từng do dự có nên nói cho Tần Nghiên Bắc nghe chuyện báo ơn quá tường tận hay không. Nếu lúc ở quán bar anh không tiếp tục vấn đề này, có lẽ trong thâm tâm anh không muốn đòi hỏi cô bất cứ điều gì chỉ vì anh ấy đã từng cứu cô.
Tần Nghiên Bắc căn bản không hề xem chuyện mình từng cứu cô là một quân cờ để cò kè mặc cả, là cô tự chủ động báo ơn, vậy nên cô không muốn cứ đem chuyện ân tình ra nói mãi.
Hai người quen biết được một thời gian rồi, Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ nhắc đến trận hỏa hoạn năm đó, thế nên cô cũng sẽ không nhắc. Là cô cam tâm tình nguyện đến cạnh anh để chăm sóc, bản thân cũng không hi vọng nó biến thành một cuộc trao đổi so đo được hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn việc tại sao bây giờ cô lại muốn nói….
Vân Chức bắt gặp được ánh mắt khó hiểu của Tần Nghiên Bắc, cô nắm chặt cái chăn, liếc mắt nhìn Giang Thời Nhất.
Giang Thời Nhất đến bệnh viện này để thăm người quen, trùng hợp lại nhìn thấy cô, anh nhận ra người của Tần Nghiên Bắc đang đứng canh trước cửa phòng bệnh cô, thấy lo lắng nên hỏi cô thế nào. Sau khi cô kể sơ đầu đuôi ngọn ngành thì sắc mặt anh lại trông rất khó coi.
“Vân Chức, có thể em không quá hiểu người Tần tổng này đâu.” Giang Thời Nhất ngồi bên giường bệnh nghiêm nghị nhìn cô, “Giang gia có qua lại với anh ta được hai lần, anh ta làm việc rất tàn nhẫn, lòng dạ vừa thâm sâu vừa độc đoán, chưa bao giờ nói tình nghĩa với bất kì ai. Luôn tính kế ngoan độc, sáng tối bất phân, đặc biệt là sau khi anh ta bị thương càng không có ai dám lại gần anh ta.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Theo như những gì anh biết, về mặt tâm lí của anh ta….nói hơi khó nghe, mặt tinh thần có vẻ như cũng có vấn đề đặc biệt.”
Ánh mắt Giang Thời Nhất nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao em lại đến gần anh ta? Anh sợ em sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Cô nghe cảm thấy rất chói tai, trong lòng cũng thấy không dễ chịu gì, mỉm cười nói: “Em không hiểu lắm về chuyện kinh doanh, làm ăn. Nhìn ở góc độ tính cách mà nói thì Tần tiên sinh không phải kiểu người đó, học trưởng em biết chừng mực anh đừng lo lắng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Thời Nhất lắc đầu, khuôn mặt luôn ôn nhu và ấm áp của anh lộ ra sự gấp gáp: “Chức Chức, anh sẽ không hại em, em tốt nhất là nên nghe anh một lần đi, đừng có dính dáng tới anh ta nhiều quá.”
Cô cảm thấy Giang Thời Nhất càng nói càng đi quá giới hạn nên cô mím môi không nói gì nữa.
Sau khi vào Thanh Đại, Giang Thời Nhất là tiền bối hơn cô một khóa, từ lúc báo danh tân sinh viên trở đi anh luôn chăm sóc cô, cũng bởi vì chuyện này mà Đường Dao hay chọc ghẹo cô.
Nhưng cô đối với Giang Thời Nhất chỉ là sự tôn trọng với một người đàn anh trên khóa mình chứ không hề có tình ý gì khác. Điều đặc biệt duy nhất cũng chỉ là trong tên của anh đồng âm với con số ‘11’ không thể thay thế được đối với cô.
Thường ngày khi tiếp xúc với Giang Thời Nhất cô luôn rất chú ý về hành vi và lời nói của mình để nó không xảy ra điều mập mờ gì, cô nghĩ là anh có thể nhìn ra, nhưng không ngờ hôm nay khi nói về Tần Nghiên Bắc anh lại đột nhiên tỏ tình với cô.
Lúc cô còn đang thất thố thì Tần Nghiên Bắc lại đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người ân nhân mình, nghĩ rằng là do anh nghe được những lời nói mà Giang Thời Nhất bình phẩm về anh.
Tần Nghiên Bắc không nên bị xuyên tạc như thế.
Tần Nghiên Bắc vốn là người rất tốt.
Người khác có thể hoài nghi anh, tránh xa anh nhưng cô không thể.
Vậy nên cô nói ra chuyện ân tình trước mặt Giang Thời Nhất, mãi cho đến khi cô nhìn thấy sắc mặt càng lạnh lùng hơn của Tần Nghiên Bắc cô mới có chút lo lắng. Có phải là anh không hi vọng bị người khác biết chuyện anh từng cứu cô không.
Phòng bệnh nhất thời ngưng đọng, Vân Chức điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhỏ giọng nói: “Tần tiên sinh----“
“Giang thiếu gia còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?” Tần Nghiên Bắc không để cô nói hết, anh đột nhiên lên tiếng cắt lời cô, giọng điệu vẫn trầm thấp lạnh lùng, không giấu sự mỉa mai trong lời nói, cũng không hề nghe ra sự xáo động bất thường nào, “Trước khi Vân Chức ra viện, thời gian này tôi có quyền can dự vào, ban nãy người ở cửa không chú ý nên mới tùy tiện để người khác vào đây. Bây giờ chúng tôi có chuyện muốn nói, người có học thức như cậu không nên chủ động rời đi hay sao?”
Giang Thời Nhất đứng dậy, vươn thẳng người đối diện với Tần Nghiên Bắc, hơi híp mắt lại: “Xin lỗi nhé Tần tổng, chuyện quan trọng tôi vừa hỏi Chức Chức, cô ấy còn chưa kịp trả lời tôi.”
Tần Nghiên Bắc hất cằm, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy.
Hai gò má như căng chặt lên làm hiện lên những nốt gân mờ mờ.
Chức Chức?
Có liêm sỉ không.
“Vả lại tôi cũng rất tò mò.” Giang Thời Nhất làm ra vẻ do dự, “Tần tổng và Chức Chức rõ ràng là người của hai thế giới khác nhau, cô ấy từng được anh cứu, quả thật quá ly kỳ rồi. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được một người con gái như vậy có thể có cơ hội nào để gặp được anh. Là tôi không kìm được muốn mạo muội hỏi là chuyện từ khi nào thế?”
Tần Nghiên Bắc dựa vào lưng chiếc xe lăn, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, lười biếng hỏi ngược lại: “Có phải cậu coi trọng bản thân mình quá rồi không.”
Giọng điệu khi nói của anh không cao, thái độ cũng không quá lạnh lùng.
Nhưng sự ngông cuồng và áp bức vốn có từ sâu trong cốt tủy lại nghiễm nhiên khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Biểu cảm của Giang Thời Nhất có hơi đơ, anh nghĩ rằng bản thân đã chuẩn bị kĩ càng để đối đầu với Tần Nghiên Bắc rồi, nhưng ngay khi thật sự giương cung bạt kiếm với anh thì Giang Thời Nhất lại không hề có bản lĩnh như trong tưởng tượng.
Anh xoay người nhìn Vân Chức, gần gủi hỏi: “Có lẽ Tần tổng không tiện nói, anh hiểu, chỉ là trước đây sao anh không bao giờ nghe em nhắc đến.”
Vân Chức không biết làm sao, cơ thể đột nhiên cảm thấy lạnh đến phát run.
Ánh mắt của Tần Nghiên Bắc giống một cây đinh như hình với bóng đóng lên khuôn mặt cô, có vẻ như mỗi một phản ứng tiếp theo của cô đều bị anh quan sát kỹ càng.
Anh là đang… sợ cô nói bậy bạ sao?
Nhưng lại cũng không hề ngăn cản cô.
Cổ họng Vân Chức khô khốc khiến cô hằng giọng một tiếng, ổn định lại tinh thần rồi nói với Giang Nhất Thần: “Học trưởng, chuyện mà anh hỏi em trước khi Tần tiên sinh bước vào, không phải anh nên biết câu trả lời của em rồi sao? Em không cần nhất thiết phải nói thẳng thắn ra chứ.”
Dù Giang Thời Nhất đã dự đoán được, ánh mắt vẫn có hơi tối sầm lại, anh không lên tiếng.
Vân Chức cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, cố gắng để nói một cách ngắn gọn nhất có thể: “Kì nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp cấp 3, lúc em đi hóng gió đã gặp phải một trận hỏa hoạn, may mà Tần tiên sinh ở gần đó, mặc kệ nguy hiểm đến cứu em. Gần đây em mới biết, chuyện trả ơn là điều đương nhiên, đây cũng không tính là chuyện gì lớn lao nên học trưởng không cần phải thấy tò mò.”
Lúc Vân Chức đang nói, Giang Thời Nhất như thế vẫn nhìn cô, nhưng trên thực tế sự chú ý đều dừng lại trên người Tần Nghiên Bắc.
Vị thái tử gia Tần gia này lòng dạ thâm sâu, cảm xúc không để lộ trên khuôn mặt, nhưng một chút sự thay đổi trên ánh mắt đủ để cho Giang Thời Nhất gần như chắc chắn 100% là Tần Nghiên Bắc không hề hay biết gì về chuyện này
Anh đứng bên giường bệnh, trong chốc lát máu nổi lên, thậm chí có chút choáng váng khó tin.
Giữa hè của hai năm trước, anh đã nhân dịp rảnh rỗi chọn đại một thị trấn ở phía Nam để đi nghỉ dưỡng, ngày thứ hai sau khi đến nơi anh vô tình nhìn thấy Vân Chức đang vác miếng giá đỡ để vẽ tranh trên lưng.
Cô gái nhỏ lúc đó vừa mới trưởng thành, mái tóc ngắn xõa ngang tai, cô mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải cotton màu nhạt, trông cô vô cùng mỏng manh. Người con gái đơn thuần mà anh không thường được nhìn thấy khiến anh cảm thấy rung động bước lên phía trước, muốn tìm cơ hội làm quen với cô.
Anh chậm rãi, âm thầm đi cùng cô hơn một tiếng mấy, từ trung tâm huyện lên đến vùng núi khá xa xôi. Mãi cho đến khi đi cùng cô đến một tiệm trà dưới chân núi, cô ngồi xuống và gọi một ly nước ép, cũng chính vào lúc này, đầy bất ngờ, khí ga trong phòng bếp của tiệm trà phát nổ, lửa lan tới tận nóc nhà, chỗ cô đang ngồi khói bốc dày đặc, và trở thành một biển lửa.
Nếu lúc đó chạy đến ngay lập tức thì anh tin mình có thể dắt cô ra được đó.
Nhưng anh đã do dự.
Mãi cho đến hôm nay anh vẫn luôn cảm thấy chuyện do dự là thường tình, bởi đứng trước hiểm nguy ai cũng sẽ bảo vệ mình trước. Nhưng một người khác lướt qua anh như một cơn gió, như thể căn bản không màng sống chết, không chút do dự xông vào trong biển lửa để vác Vân Chức đang hôn mê chạy ra.
Ở trong phòng bệnh nhịp tim của Giang Thời Nhất đập liên hồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Hai năm nay anh đều không thể nào quên được cảnh tưởng lúc đó.
Người đàn ông này vẫn chưa có vẻ lạnh lùng, thận trọng như bây giờ, hôm đó anh mặc một chiếc quần tây đen và áo đơn giản, tóc ngắn, khuôn mặt nghiêm nghị. Hoàn toàn không phải là một người hoàn mỹ như được tạc bằng ngọc quý của gia tộc, mà là một con sói sống nơi rừng núi hoang dã, kiêu ngạo ngông cuồng, cả người đều là vết thương, nhưng lại không hề sợ hãi.
Nếu không nhìn kĩ, anh tuyệt đối không dám tin người này là thái tử gia của nhà họ Tần nổi danh trong giới hào môn ở Hoài Thành, Tần Nghiên Bắc.
Thân hình của Tần Nghiên Bắc cao gầy, vác Vân Chức trên vai cũng không thành vấn đề gì, chỉ là đám cháy quá dữ đội, lúc anh nhảy ra khỏi đám lửa quần áo đã bị cháy đến không còn hình còn dạng, một bên góc áo còn đang cháy xém, đỏ lên chói mắt. Từ mu bàn tay đến xương cổ tay, là những vết bỏng kinh hoàng.
Đứng trước mặt Tần Nghiên Bắc, Giang Thời Nhất không dám lại gần, đối với chuyện sau đó anh cũng không quá rõ.
Nhưng từ khoảnh khắc đó trở đi, những cảm xúc như hối hận, như không cam lòng cứ như nọc độc sinh sôi trong trái tim anh.
Sau khi nhập học anh bất ngờ phát hiện ra Vân Chức ở buổi chào đón tân sinh viên, anh không thể nói được cảm xúc của mình, anh si mê để tâm đến cô, cố gắng hết sức để có thể giúp cô, đối xử tốt với cô, muốn theo đuổi cô. Nhưng từ đầu đến cuối anh lại kìm nén không tỏ tình, có lẽ bởi vì không đủ dũng cảm, có lẽ vì biết hi vọng không lớn, nhưng bây giờ…. Không giống như thế nữa.
Trước đây khi Trình Quyết nói anh còn không tin lắm, bây giờ khi tận mắt chứng kiến căn bản là sự thật rồi.
Vậy mà Vân Chức gần đây mới biết được Tần Nghiên Bắc đã từng cứu cô từ miệng người khác.
Nhưng Tần Nghiên Bắc lại không hề hay biết gì về chuyện mình từng cứu Vân Chức, ngược lại anh nghĩ rằng Vân Chức là đang ủ mưu thả thính anh, rốt cuộc có liên quan đến căn bệnh của anh, hay là do Tần gia sớm đã âm thầm nhúng tay vào?
Suy cho cùng phần ân tình này đôi bên căn bản không thể kết nối với nhau.
Anh tin chắc ngoài anh là nhân chứng tại hiện trường ra, cả đời này có lẽ cũng sẽ không có người nào khác biết được từng tận sự việc lúc ban đầu nữa cả.
Nếu phần ân tình này đã không ai nhận, liệu có phải….anh có thể ngấm ngầm biến thành đối tượng khác không.
Dù sao Tần Nghiên Bắc bây giờ không thể nào có hứng thú gì với Vân Chức, ân tình gì đó đều là trách nhiệm, nhưng đối với Vân Chức mà nói, chỉ cần báo ơn được là đủ rồi, đối tượng là ai thật sự quan trọng sao.
Giang Thời Nhất nhắm nghiền đôi mắt, bàn tay nắm thành nắm đấm để lên miệng khẽ hắng giọng, cố gắng kìm nén nhiệt huyết dâng trào, cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Không ngờ còn có chuyện như vậy, nhưng hai năm gần nay Tần tổng rất bận rộn, có lẽ không nhớ lắm chứ nhỉ.”
Vân Chức mỉm cười: “Sao có thể được chứ, chuyện cứu một mạng người lớn đến vậy mà.”
Cô nhìn về phía Tần Nghiên Bắc, ánh mắt long lanh dịu dàng, nụ cười bên khóe miệng rất ngọt ngào, chọc ngoáy tâm can anh: “Tần tiên sinh, vậy nên vì anh em làm cái gì cũng là điều nên làm, anh thật sự không cần để ý đến vết thương nhỏ này của em, cứ coi như là emsơ ý đụng trúng anh, anh đừng có cảm giác phải chịu trách nhiệm gì hết.”
Vân Chức hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô dùng chút tâm cơ nho nhỏ này đối với Tần Nghiên Bắc.
Kiểu nửa thừa nhận nửa không này, nói không chừng sau này anh sẽ không tỏ ra kháng cự quá với cô nữa, cũng tiện để cô chăm sóc anh.
Từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc không hề nói gì, sau khi anh nghe Vân Chức nói lại xong anh hơi xoa xoa mi mắt, nhìn qua Giang Thời Nhất: “Nghe xong câu chuyện rồi chứ? Hôm nay Giang thiếu một hai muốn tôi nói một tiếng cút cậu mới vui vẻ, phải không.”
Giang Thời Nhất cảm thấy hơi kinh ngạc, Tần Nghiên Bắc vậy mà vẫn có thể sống yên biển lặng. Nếu không phải anh cẩn thận quan sát thì ai có thể phát hiện ra Tần tổng vốn hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị đối với chuyện này.
Tần Nghiên Bắc rất kiên nhẫn, anh đưa tay ra ngoài cửa vẫy vẫy, một vài người đứng đợi lệnh ở ngoài cửa lập tức bước vào, lạnh lùng nhìn về phía Giang Thời Nhất: “Giang tiên sinh, mời ngài, trong bệnh viện không nên gây ồn ào.”
Ý tứ rất rõ ràng, nếu còn không rời đi thì sẽ có ồn ào thật đó.
Giảng Thời Nhất cụp mắt xuống, không yên tâm về Vân Chức, bất ngờ đưa tay lên, vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cô, nói nhỏ: “Bất cứ lúc nào có việc gì em cũng có thể gọi điện cho anh.”
Vân Chức còn chưa kịp tránh đi thì anh đã rút tay về, lúc đi đến cửa phòng bệnh anh đột nhiên vòng qua chiếc xe lăn của Tần Nghiên Bắc.
Ánh mắt của Giang Thời Nhất trở nên dịu dàng hơn, anh gật đầu khách sáo chào Tần Nghiên Bắc, nhưng ngay sau đó xương cổ tay anh lại bị một bàn tay vươn ra khỏi cổ tay áo nắm chặt.
Cơn đau đến thấu xương lập tức khiến Giang Thời Nhất bất giác rên rỉ thành tiếng.
Nhưng vị thái tử gia chỉ bình tĩnh nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Đừng để cái tay cậu đụng chạm lung tung trước mặt tôi.”
Sau khi Giang Thời Nhất rời đi, cửa phòng bệnh đóng chặt lại, căn phòng rộng 34 mét vuông hoàn toàn im ắng, hơi thở của hai người như đan cài vào nhau, cảm nhận một cách rõ ràng.
Vân Chức không đoán được bây giờ Tần Nghiên Bắc đang nghĩ gì, nhưng không khí lúc này đã bị đè ép đến mức không thể thở được.
Trong sự im lặng nhớp nháp, Tần Nghiên Bắc hỏi: “Nơi xảy ra vụ hỏa hoạn là ở đâu.”
Vân Chức hơi ngạc nhiên, thành thật nói: “….Huyện Đồng, nơi bà nội em sống.”
Tần Nghiên Bắc nhíu mày.
Không trùng khớp.
Anh lẳng lặng hỏi tiếp: “Địa chỉ cụ thể nhà bà nội cô.”
Vân Chức không hiểu nhưng vẫn nói cụ thể thông tin số nhà.
Ngay lúc giọng nói cô phát ra ngón tay của Tần Nghiên Bắc cũng gõ theo nhịp.
Vân Chức suy đoán, dù sao trước kia mãi không thẳng thắn nói về chuyện năm đó, bây giờ có lẽ Tần Nghiên Bắc đang dần dần xác định thân phận của cô.
Người ân nhân này đã từng tiếp xúc với bà nội cô, nếu anh đã để lại thông tin cá nhân của mình cho bà nội thì có lẽ bà nội cũng sẽ đưa lại cho anh giống như vậy, đây chắc chắn có thể làm bằng chứng.
Không đến năm phút thì điện thoại Tần Nghiên Bắc reo lên, anh nhận được một tấm ảnh chụp ngoài đời thực tương thích với địa chỉ anh gửi, là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ, rất xa lạ.
Vẫn không trùng khớp
Tạm thời anh không quan tâm thực hư câu chuyện Vân Chức đã từng trải qua một vụ hỏa hoạn, còn việc anh đã từng cứu cô là cô đang nói dối.
Tần Nghiên Bắc híp mắt đánh giá Vân Chức.
Người con gái đang ngồi trong chiếc chắn lạnh lẽo của phòng bệnh, cô mặc một bộ đồ bệnh nhân không vừa vặn với người cho lắm, mái tóc xõa dài xuống tới ngực, một khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, đôi mắt đen và đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt rất có sức hút.
Mùa hè của hai năm trước anh quả thật có rời khỏi Hoài Thành đi đến một huyện ở phía Nam, anh cố chấp đi đến cái nơi mà anh hoang tưởng ra đó.
Không quá bất ngờ khi anh không tìm ra nó.
Chỉ là khi chuẩn bị rời đi anh lại gặp một đám cháy lớn, trong một cái thoáng mắt anh nhìn thấy có người nào đó đang kẹt trong đám cháy, trên người mặc chiếc áo sơ mi vải cotton anh thấy rất quen.
Bộ đồ đó… đã từng xuất hiện trong cơn hoang tưởng không có thật của anh, xuất hiện trong vô vàn những giấc mơ lặp đi lặp lại của anh, nhưng nó không nên xuất hiện ở hiện thực.
Đó là căn bệnh anh không thể trị khỏi.
Vậy nên năm đó anh hoàn toàn mất đi lí trí, xông thẳng vào trong biển lửa, nhưng bộ đồ đã bị thêu rụi đến mức không còn hình còn dạng nữa, anh chỉ dựa vào cảm giác để nhấc bổng một đứa trẻ gầy gò, xám xịt ra.
Sau đó, mọi người xung quanh đều xác nhận với anh rằng đó là một cậu bé đến từ vùng núi địa phương và không liên quan gì đến giấc mơ vô căn cứ của anh.
Bây giờ Vân Chức lại đề cập đến nó, không ai biết được là vào lúc cô nói về vụ hỏa hoạn đó, từng mạch đập của anh co giật dưới từng lớp da, nhưng những thông tin tiếp theo của cô thì đều là giả dối, không có cái nào trùng khớp cả.
Nhớ lại có lẽ là do trước khi Tần Chấn sắp xếp Vân Chức đến, ông đã giúp cô tìm trước một lí do để tiếp cận anh, và lí do báo ơn này quang minh chính đại biết bao nhiêu, không phải là cô đang muốn gián tiếp nói với anh rằng cô muốn lấy thân báo đáp sao.
Chỉ tiếc là Tần Chấn chỉ biết một nửa về chuyện của anh, có lẽ là tình báo có chỗ nào không đúng, dẫn đến cả vở kịch biên soạn lên hoàn toàn không hoàn hảo, lộ ra vô vàn những sơ hở.
Nhưng nếu như Tần Chấn mà biết người anh cứu là con trai thì có lẽ sẽ không cử Vân Chức đến.
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc sắc như dao, như đang dò xét dáng vẻ của Vân Chức, trong ánh mắt không kìm nén được hiện lên một màu đỏ, lục phủ ngũ tạng đều khô khốc, trên trán bắt đầu nổi những đường gân lên, anh trông rất lạnh lùng và tàn nhẫn.
Thuốc căn bản là không thể kiềm lại.
Khiến anh nhớ đến những chuyện đó, vốn đã như một liều thuốc kích thích mạnh mẽ đối với anh.
Đủ rồi, anh suýt nữa quên mất bản thân đã mắc bệnh không thể cứu chữa, sự mất kiểm soát về tâm lý và tinh thần đều khiến anh lực bất tòng tâm. Da mặt Vân Chức mỏng, lo xa, cô sợ anh không thể chấp nhận, không dám tỏ tình một cách thẳng thắn với anh, vì thế mới lấy cái cớ mà Tần Chấn đã chuẩn bị trước cho cô để lừa anh, cũng là một chuyện tốt.
Cô liều mạng bảo vệ anh, nói không chừng chỉ là chuyện nhất thời bốc đồng.
Nhân lúc còn chưa nhìn thấy dáng vẻ khi phát bệnh của anh thì mau cút, tình yêu có sâu sắc đến mấy đi nữa cô cũng không thể chịu đựng được.
So với việc đối diện với dáng vẻ đó của anh thì cô vẫn nên đi thừa nhận mình không hoàn thành nhiệm vụ với Tần Chấn đi thì hơn.
Nếu cô chỉ là giở trò tính kế với anh, anh có thể chơi đùa cùng cô, nhưng cô yêu anh thì…..
Làm gì có kết cục tốt.
Tần Nghiên Bắc cười mỉa mai một tiếng, sự muộn phiền nóng ran lan ra khắp cơ thể, anh nhìn Vân Chức lâu hơn, giọng nói cũng không hề ấm áp nữa: “Vân Chức, tôi chưa bao giờ cứu cô, không cần phải báo ơn gì cả, mang cái ân tình đó của cô đi đi, đừng để tôi gặp lại cô nữa.”
Vân Chức chỉ bị thương ngoài da, não bị chấn động nhẹ nhưng nghỉ ngơi đủ thì cũng không có vấn đề gì to tát. Cô có thể xuất viện ngay trong ngày, có một người đến đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, số dư bên trong đủ khiến người ta sững sờ, nói đó là tiện viện phí Tần tổng cho cô.
Vân Chức nói không cần, đối phương khăng khăng nhét vào người cô, không cho cô cơ hội từ chối.
Cô ngồi bên giường bệnh, nhìn về chỗ chiếc xe lăn của Tần Nghiên Bắc từng dừng ở đó, vành mắt rất cay, không biết rốt cuộc anh tức giận chuyện gì mà ngay cả chuyện từng cứu mạng cô cũng không muốn nhận, đuổi cô đi.
Vân Chức xoa xoa khóe mắt, đứng dậy rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài trời đã tối, cô đứng bên đường một lúc lâu, lạnh đến mức chân cô cũng sắp tê cóng, cô quyết định gọi xe rồi nói địa chỉ đến thẳng khu Nam Sơn.
Làm sao có thể rời đi mà không hiểu chuyện gì như thế được.
Hôm nay lúc Tần Nghiên Bắc đi ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn ra được trạng thái của anh không đúng lắm.
Trên đường đi đến khu Nam Sơn, Vân Chức đã gửi tin nhắn cho trợ lý của Tần tổng, đối phương không trả lời, cô thử gửi tin nhắn thoại liền bị kéo vào danh sách đen nên cô chỉ đành gọi điện thoại cho dì Trịnh và Phương Giản, tất cả đều không nhận. Dường như những người mà mỗi ngày cô đều báo cáo chuyện gặp mặt anh cho họ đều đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc yếu ớt với cô.
Vân Chức đi đến trước cửa khu Nam Sơn rồi xuống xe, dựa vào lần trước cô từng đến nên đi thẳng đến tìm người bảo vệ đó, cười dịu dàng rồi nói: “Tần tiên sinh bảo tôi tới, anh ấy bệnh nên không tiện mở cửa, phiền anh cho tôi vào trong nhé.”
Bảo vệ do dự vài giây, nhớ lại lần phá lệ có một không hai buổi trước Tần Nghiên Bắc làm, anh gật đầu rồi mở cửa.
Khu Nam Sơn rất lớn, từ cổng vào căn biệt thự C mà đi bộ cũng phải mất gần nửa tiếng, Vân Chức chạy điên cuồng, sau 20 phút cũng tới được trước cửa C9, cô ngẩng đầu lên nhìn, bên trong không có chút ánh sáng nào.
Ban đầu Vân Chức nghĩ là Tần Nghiên Bắc không có ở nhà, đợi đến khi cô chạy một vòng quanh khu nhìn kĩ lại mới phát hiện cửa sổ chỗ phòng ngủ của anh, sau tấm rèm cửa có một tia sát yếu ớt, giống như có người đang dựa vào cửa sổ, nhìn màn hình điện thoại.
Anh đang ở nhà!
Vân Chức không do dự nữa, cũng không ấn chuông, cô đi vào nhà bằng mật mã mà trợ lý của anh đã cho cô khi trước. Cô chậm rãi, nhẹ nhàng bước lên lầu, từ từ đi đến cửa phòng của Tần Nghiên Bắc.
Cô mừng vì cửa không đóng chặt nên không cần gõ, tránh việc sẽ bị anh mắng.
Nhưng khi tay cô chạm lên cánh cửa, cô bất giác cảm thấy tim mình đập một cách điên cuồng, không biết vì sao mà cô lại nhớ đến câu nói Giang Thời Nhất nói lúc ở phòng bệnh.
----- “Mặt tâm lý của anh ta… nói hơi khó nghe, mặt tinh thần có vẻ như cũng có vấn đề đặc biệt.”
Ngón tay Vân Chức nắm chặt, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy trên những ngón tay của mình.
Sao có thể, cô tiếp xúc với anh nhiều ngày qua, ngoài việc anh không có nhiều kiên nhẫn, tâm tính có hơi không tốt, kiêu ngạo lại khó dỗ ra thì không có gì không tốt cả.
Hôm nay cô đến, phần nhiều là vì lo lắng tình hình chân của anh không tốt, và muốn biết rốt cuộc cô làm gì chọc giận anh để tháo gỡ khúc mắt.
Vân Chức hít một hơi thật sâu, gia tăng lực trong lòng bàn tay để đẩy cánh cửa ra, khe cửa mở rộng hơn hé mở ra khung cảnh bên trong.
Cô nghĩ qua rất nhiều trường hợp, vị thái tử gia này có thể là ngủ rồi, nếu vậy cô sẽ đi ngay lập tức. Hoặc là anh đang trần như nhộng, cô cũng sẽ lập tức chuồn đi, tình huống khác cô cũng đều có thể tùy cơ ứng biến.
Nhưng Vân Chức không hề nghĩ được là khi cô bước bước đầu tiên vào căn phòng đã giẫm phải ngay miếng thủy tinh đã vỡ tan tành.
Cót két một tiếng như đâm thẳng vào dây thần kinh của người ta.
Cô nín thở cúi đầu, phải cố gắng thích ứng với bóng tối rồi mới nhìn thấy sàn nhà lộn xộn như vừa trải qua một trận động đất cấp mạnh, những mảnh gốm đắt tiền, thủy tinh, kim loại không còn hình dạng, bút bị gãy nát, những bản vẽ thiết kế tinh xảo, tỉ mỉ đều bị đập nát không chút lưu tình, thậm chí có vài chỗ hình như còn vương lại vết máu.
Vân Chức kinh ngạc từ từ nhìn về phía trước, nhìn đến bên chỗ cửa sổ, cánh cửa được mở ra, cơn gió đêm ùa vào làm tung bay tấm rèm cửa. Những lớp vải sẫm màu bồng bềnh, người đàn ông dựa vào đó, giống như một hình bóng tan vào trong bóng tối.
Lúc anh im lặng không cử động, Vân Chức vẫn cảm thấy sững sờ, đợi đến khi anh nghe được tiếng động mở đôi mắt lạnh lẽo, uể oải nhìn về phía cô, cô mới biết cảm giác nguy hiểm đe dọa đến tính mạng là như thế nào.
Vân Chức đã từng chứng kiến rất nhiều dáng vẻ của Tần Nghiên Bắc nhưng không có bao giờ anh hung hãn như thế này, khuôn mặt hoàn toàn bị bóng đêm che lấp, cánh tay buông xuống, lòng bàn tay hơi mở ra, giữa nhưng khe ngón tay còn có vết đỏ loang lổ.
Gió càng lớn, tấm rèm càng bay phấp phới hơn, ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt anh. Những đường nét không thể chê vào đâu được khi nhìn thấy vào ban ngày giờ đây trông nó đằng đằng sát khí hung hãn như muốn móc mắt người ta.
Vân Chức sợ anh, nhưng vào giây phút này cô lại cảm thấy rung động lòng người, không có cách nào rời khỏi khuôn mặt anh.
“Tần tiên sinh.”
Người đang đứng bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, như một con mãnh thú dữ tóm được con mồi yếu ớt, anh giơ tay và bất ngờ chộp lấy một chiếc đĩa sứ đã vỡ nát một nửa.
Muốn cầm ném qua nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, năm ngón tay siết chặt hơn, anh như mất hết cảm giác đau, máu cứ tuôn ra men theo chiếc đĩa sứ chảy xuống.
“Ra ngoài,” Tần Nghiên Bắc khàn giọng nói, “Tôi đã nói rồi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Anh đang chảy máu.
Vân Chức không dừng lại, cô chậm rãi từng bước nhưng vẫn kiên trì muốn lại gần anh.
Trái tim cô như muốn nhảy lên cổ họng, và âm thanh đó rung lên dữ dội bên tai cô.
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nói: “Tôi bảo cô ra ngoài! Điếc à?!”
Chữ “cút” đó cứ dính chặt ở hàm răng nhưng vẫn không nói ra.
Anh rất tỉnh táo để có thể ý thức được tình hình bây giờ của mình đang như thế nào, nhiều bác sĩ tâm lý đã nhiều lần chẩn đoán anh bị rối loạn lưỡng cực không điển hình. Lúc phát điên anh sẽ mất kiểm soát, suy nghĩ cực đoan, hành vi cực đoan, hoang tưởng trầm trọng hơn và cơn trầm cảm lại có thể tự chấm dứt, cũng có thể trở nên điên tiết rồi làm hại đến những người xung quanh.
Tác dụng của thuốc đối với anh càng ngày càng yếu đi, cộng thêm những thước phim như thực như ảo chồng chéo lên dây thần kinh của anh, tối nay là lần phát điên mà anh không thể khống chế được nhất.
Ban đầu không nghiêm trọng đến vậy, khi Phương Giản nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch và bất giác né tránh đi, sợ vô tình bị thương, nhưng bây giờ ...
Anh khàn giọng cười lạnh.
Người phụ nữ này một hai khăng khăng phải đến để tận mắt chứng kiến phải không.
Bị dọa cho sợ, cô sẽ thành thật, rồi ngoan ngoãn cút, cũng không cần nói những lời vô nghĩa như báo đáp ân tình.
Lồng ngực Vân Chức đau nhói vì quá căng thẳng, ngón tay cô báu chặt vào lòng bàn tay, cô nhìn thấy Tần Nghiên Bắc nhấc tay lên, hai ngón tay hơi khép lại rồi khẩy khẩy về phía cô.
Cô nén cơn sợ hãi lại, bước nhanh về phía anh, vừa đến gần phạm vi của anh cái cằm cô đột nhiên bị ghì chặt.
Những ngón tay của Tần Nghiên Bắc rất lạnh, nhuốm máu ướt đẫm, anh bóp chặt xương hàm tinh xảo của cô, đầu ngón tay cắm sâu vào gò má mềm mại của Văn Chức, kéo cô đến trước mặt mình, lạnh lùng nhìn xuống: “Vân Chức, có phải cô thật sự không muốn xuống nữa không, ở sân bay không hề hấng gì liền muốn đến chỗ tôi tìm cái chết?”
Vân Chức cách anh rất gần, hơi thở ấm áp trên người cô như một tấm lưới quấn chặt lấy anh, lông mày anh cau rất chặt, cảm giác châm chích như đổ một thùng nước lên mảnh đất cằn cỗi.
Vừa đau đớn vừa mê hoặc.
Trong cơn gió lạnh lẽo tràn vào từ ngoài cửa sổ, Tần Yến Bắc đã đi đến bước đường cùng, giữ chút tỉnh táo còn lại, nhìn chằm chằm cô ở một khoảng cách gần: "Đây là lần cuối cùng."
Anh kiềm nén lại rồi đẩy Vân Chức ra, hít sâu, đôi môi nứt nẻ đỏ ửng.
Vân Chức không nói câu nào, nhìn anh một lúc, cô thẳng thừng xoay người rời đi, bước chân loạng choạng để né những chướng ngại vật, cô không nhìn thấy anh như trút bỏ cơn giận ngả người ra sau, để mặc bản thân chìm vào trong bóng tối xa xăm.
Tần Nghiên Bắc cười nhạo một tiếng, nhìn thẳng ra ô cửa sổ đang mở, màn đêm đen kịt, không có lấy một vì sao.
Cút hết đi, anh cũng không cần bất cứ ai cả.
Anh----
Tiếng bước chân gấp gáp hơn trước lại vang lên, đi thẳng đến cửa sổ, một bàn tay mềm mại đè sau gáy anh, ly nước ấm áp đè chặt lên môi dưới của anh, không quan tâm anh có uống hay không, điên cuồng đổ vào trong.
Mãi cho đến khi cưỡng ép được anh há miệng ra, lực tay dồn vào cái ly mới giảm bớt, nhân cơ hội để làm ẩm lại đôi môi đang nứt nẻ của anh.
Lúc này vị thái tử gia điên tiếc giận dữ đang bị ép uống nước, Vân Chức đổ hết nửa ly vào miệng cho anh uống trong một hơi. Khi vị thái tử gia phản ứng lại, anh giận dữ nắm chặt lấy cánh tay cô, cái ly hơi nghiêng rồi rơi xuống sàn vỡ tan tành.
Vân Chức tức đến mức mắt cô đỏ ửng lên.
Đây đều là tiền đấy! Một cái ly này của anh cũng hơn mấy ngàn tệ, nói không cần liền không cần!
Chỗ nước đó không thể giải khát được, nhưng ngược lại nó kích động khuôn mặt nhợt nhạt của một bệnh nhân lên. Tần Nghiên Bắc không thể chịu đứng được nữa, một sợi dây đang cực kỳ đè nén nhưng khi cô lại gần một lần nữa lại hoàn toàn tan ra.
“…. Được, cô muốn báo ơn chứ gì.” Giọng nói Tần Nghiên Bắc có hơi khác thường, “Vậy thì bồi tôi đi.”
Ánh mắt anh lạnh lùng, kéo Vân Chức lại, cánh tay càng ghì chặt lên eo cô hơn.
Vân Chức đứng không vững, cắn môi ngã vào lồng ngực anh, hai tay hoảng loạn chống lên, cố gắng thoát ra khỏi sự giam giữ kín kẽ này.
Cánh tay đang vòng qua eo cô của Tần Nghiên Bắc không hề nới lỏng, nó giống như một bức tường sắt, anh dễ dàng khống chế cô, những đầu ngón tay giữ chặt sau đầu cô, sau đó cúi đầu xuống, vùi đầu vào hõm cổ xinh đẹp, hơi thở của cô bao lấy anh.
Vân Chức dần dần không kháng cự nữa.
Anh không phải là đang tấn công.
Anh là đang chữa bệnh.
Vân Chức cụp mắt xuống, đứng bên cửa sổ lộng gió này, cô phối hợp cúi người xuống, run rẩy nhấc tay lên đặt trên vai Tần Nghiên Bắc, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cuối cùng cô cũng tìm ra được cách làm thế nào để có thể giúp anh, chữa trị cho anh, báo đáp ân tình cứu mạng của anh rồi.
Bệnh của anh không chỉ nằm ở đôi chân, mà còn nằm ở trái tim.
Vân Chức hơi nhắm mắt, ánh trăng phản chiếu lên người cô đầy dịu dàng, ôn nhu. Cô lấy hết cảm đảm vòng tay ôm chặt lấy bệnh nhân hung dữ này.
Tần Nghiên Bắc há miệng cắn vào hõm cổ cô, cô đau đến mức hơi run lên, nhưng lại bị anh kéo lại, giọng nói như len lỏi vào nơi màng nhĩ của cô: “…..Vân Chức, rốt cuộc là cô có ý đồ gì với tôi.”
Vân Chức nhỏ giọng nói: “Em chỉ là báo ơn anh.”
Báo ơn?
Báo ơn đến mức vì anh mà không màng sinh tử.
Báo ơn đến mức không sợ một mặt dữ tợn người không ra người, quỷ không ra quỷ này của anh.
Báo ơn đến mức dám cả gan đến ôm anh.
Báo đáp cái gì, rõ ràng là yêu anh đây mà,
Chứng cứ rành rành ra đó, cô căn bản chỉ là đến cua anh thôi.
Hừ.
Người phụ nữ này.
Còn cứng mồm cứng miệng nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook