Vân Chức cầm chiếc khuôn hình trái tim lớn, nín thở đợi Tần Nghiên Bắc phản hồi.

Tay cô nhỏ mà cái khuôn socola lại lớn khiến cho phần này càng thêm có trọng lượng.

Vân Chức có thể cảm nhận được bầu không khí bên trong phòng không còn u ám như ban nãy nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy rất kì lạ, Tần Nghiên Bắc vậy mà lại thật sự để tâm đến hình dạng của thanh socola.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay cả chính bản thân Vân Chức còn không nhớ đầu năm nay cô đã đăng lên dòng bạn bè trên wechat kèm theo một tấm hình, trong tấm hình chính là hộp socola hàng nhập khẩu mà tối nay đoàn trường đã tặng cho cô.

Lúc đó bạn cùng phòng gửi vào trong nhóm kí túc xá, phàn nàn về chuyện giá cả loại socola này quá đắt. Khi đó cô lại bị thu hút bởi hình dạng chiếc hộp ngay từ ánh nhìn đầu tiên, thích đến mức mà cô còn vẽ tay thiết kế của chiếc hộp này rồi đăng trạng thái lên, kèm thêm ba chữ: “Rất xinh đẹp.”

Đã một năm trôi qua nên cô cũng sớm quên bén chuyện này luôn rồi.

Ánh mắt Tần Nghiên Bắc dần rời khỏi tay Vân Chức rồi hướng về khe cửa rộng chưa đến mười phân, nơi cô dựa vào. Đầu mũi hếch nhẹ, nhỏ gọn và thanh tú, trong bóng tối đôi môi cô rất rực rỡ, lớp son môi tô hồi chiều vẫn chưa hề phai, màu lên rất chuẩn.

Anh quan sát cô một cách không kiêng dè, cơn tức giận ủ rũ đeo bám anh ba bốn ngày nay, ngay cả thuốc cũng không thể hoàn toàn khống chế lại, không biết từ giây phút nào mà nó đã âm thầm tiêu tan.

Nếu cô đã có tâm cơ câu dẫn anh, vậy mà liên tục mấy ngày rồi không xuất hiện, không một câu quan tâm, thuần thục sử dụng chiêu lạc mềm buộc chặt, sao không đăng nhiều trạng thái lên vòng bạn bè hơn.

Tổng cộng có 56 bài, lướt tới lướt lui không phải là tranh thì là mèo, một bức ảnh cũng không có, làm việc lười nhác đến vậy, đây là thái độ mà một người đặc biệt muốn câu dẫn người khác đây hả?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ anh dễ chú ý đến lắm à?

Một bên hứa chắc nịch với Tần Chấn sẽ nắm đằng cán được anh, một bên thả thính anh mà không có chút cố gắng nào, muốn hôn mà không dám mở miệng nói, còn phải để anh dẫn dắt tiết tấu, rốt cuộc là cô có ích gì vậy.

Cứ kéo dài tới tới lui lui, là định năm nào sẽ giao lại thành quả ‘xử lý’ được anh cho Tần Chấn?!

Ngay cả socola anh cũng cho người đem đến đưa vào trong tay cô, tổng cộng không đến mười gói, đó là để cô chuẩn bị đem đến lấy lòng anh. Nào ngờ cô khá lắm, xoay người liền đem tặng cho người khác, không chừa lại một gói nào cho anh. Con trai nhà họ Giang đó mà cô cũng đem socola đi tặng, nếu làm như vậy là để quấy nhiễu cảm xúc của anh thì cô thật sự rất giỏi rồi đấy.

Nhưng bây giờ.

Biểu hiện cũng tạm chấp nhận đi.

Vẻ mặt của Tần Nghiên Bắc lạnh như băng, từng câu từng chữ đều lạnh nhạt: “Cô muốn để socola chảy hết rồi mới đưa cho tôi à?”

Vân Chức vừa nghe ra được thái độ thoải mái của anh, liền chủ động đẩy cửa đi vào, chân đi đôi dép lê màu trắng mà dì Trịnh mua cho cô, bưng socola để lên bàn, nhưng ánh mắt không nhịn được quét qua đôi chân của Tần Nghiên Bắc.


Tần tổng bị đau chân nên có lẽ là cần lấy thuốc để xoa bóp.

Vân Chức chộn rộn, có lẽ cô nên giúp anh, cô đưa socola cho anh trước.

Không ngờ vậy mà y phốc như lời vị thái tử gia này nói, phần đáy dưới cùng của hình trái tim do ma sát với nhiệt độ trong lòng bàn tay cô nên có hơi chảy ra. Không biết trùng hợp thế nào mà cô lại chạy nhanh vài bước lên phía trước, hơi nghiêng ngả nên socola trong lòng bàn tay cô gãy một cách không thương tiếc, phần đầu vẫn nằm trong tay cô, phần còn lại đã đập thẳng lên người Tần Nghiên Bắc.

Vân Chức nhắm nghiền đôi mắt một cách tuyệt vọng, nhìn thấy hàng lông mi anh từ từ cụp xuống, chất đặc sệt xẫm màu trượt từ trên chiếc áo sơ mi màu xám tro của Tần Nghiên Bắc xuống phần thắt lưng và cuối cùng là rơi xuống bàn chân anh.

Nghĩ đến tình trạng vết thương ở chân Tần Nghiên Bắc hôm nay không tốt, bị làm dơ như vậy có lẽ sẽ càng khó chịu, lòng cô nóng như lửa đốt nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô đưa tay ra gom lại muốn giải quyết mớ hỗn độn này.

Đầu ngón tay mềm mại ấm áp, chạm vào đôi chân săn chắc của anh.

Tần Nghiên Bắc nắm chặt lấy cánh tay nhỏ của cô, trầm giọng cảnh cáo: “Vân Chức.”

Lần đầu tiên nghe thấy Tần Nghiên Bắc gọi tên cô, Vân Chức hơi sững người, bất giác đối mặt với anh.

Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy của anh như một bãi đầm dìm chết người ta, nhịp tim cô đập loạn xạ, cô nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi Tần tiên sinh, để em lau cho anh, anh thay đồ ra đi để em đi xử lý….”

Tần Nghiên Bắc vẫn không thả lỏng cánh tay, đầu ngón tay anh rất dùng sức, cứ giam cầm trong không gian hẹp để khống chế cô.

Vân Chức nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, ánh mắt cô hơi khẽ liếc qua thanh socola càng chảy một cách dữ tợn hơn, đã không còn nhìn ra hình dạng nữa, nếu còn không xử lý nó sẽ thấm ra vải.

Cô lấy hết dũng khí, một cánh tay còn lại bất ngờ đưa ra để lau, bởi vì tầm nhìn có hạn nên tay cô từ đầu gối anh trượt lên tới đùi, cuối cùng cô bắt được mảnh trái tim vỡ ra ban nãy, rồi cầm nó quăng vào thùng rác với tốc độ chóng mặt.

Cô cảm nhận được sức mạnh tích tụ dưới chiếc quần dài, đột nhiên cô nghĩ đến vết thương của anh chắc chắn là dưới đầu gối. Theo như cảm giác chạm tay vừa rồi, nếu có thể cởi bỏ lớp quần áo này xuống có lẽ hiệu ứng thẩm mỹ mà anh mang lại chắc chắn ngang ngửa với những người mẫu nam hạng A.

Haizzz không phải.

Suy nghĩ đó thật bất kính.

Chẳng qua là cô mắc bệnh nghề nghiệp muốn chiêm ngưỡng thân hình cực phẩm mà thôi.

Tần Nghiên Bắc như bị một luồng điện cực nhỏ tấn công từng chút từng chút một, nó phá vỡ tuyến phòng thủ vốn có của anh, người phụ nữ này cứ thuận thế ngồi xổm bên cạnh chân anh, đôi tay nhỏ nhắn của cô hằn lên vết đỏ, trong ánh mắt đang giấu một sự hoảng sợ ướt át, một khuôn mặt vô tội, nhưng đôi tay thì lại tận dụng triệt để mọi thứ mà làm càn.

Là muốn thăm do thực hư chuyện vết thương ở chân anh thay cho Tần Chấn sao?


Dù cho là như vậy, nhưng có cần phải sờ tỉ mỉ vậy không?!

Cô có biết xấu hổ không vậy! Tay sắp sửa cởi thắt lưng của anh rồi!

Tay Vân Chức thật sự đang gần tới thắt lưng của anh, cô vội vàng lau đi lớp socola dính nhớp trên thanh khóa kim loại, cô chuẩn bị cởi ra nhưng lại đột nhiên bị Tần Nghiên Bắc giữ lại, cô đột nhiên hơi mất tự chủ rồi đè lên chân anh.

Cái ót của Tần Nghiên Bắc nóng ran, anh nhìn cô lạnh lùng.

Xem ra anh để cô hôn lên vành tai thì cô liền không biết trời cao đất dày, lấy socola làm cái cớ nhân cơ hội mà xuống tay giở trò với anh, sờ mó những nơi dễ khơi dậy hứng thú, tiếp sau đó muốn làm gì, lột đồ anh ra à?

Anh còn chưa có làm gì với cô, cô đã kiềm lòng không đậu muốn kiểm hàng?!

Tần Nghiên Bắc đẩy Vân Chức ra, rũ mắt quét nhìn qua vết dơ trên ngực và bụng dưới, âm trầm nhìn cô, một tay đưa lên nhanh nhẹn mở cúc áo sơ mi ra.

Vân Chức như hoa mắt, chỉ nhìn thấy sơ được những đường nét như điêu khắc, chiếc áo sơ mi vương lại nhiệt độ cơ thể và mùi gỗ nhàn nhạt như bao trùm trên đỉnh đầu cô.

Cô chầm chậm cởi nó ra giúp anh, vừa hối lỗi lại vừa lộ ra một đôi mắt trong sáng nóng lòng muốn thử.

Ân nhân quả nhiên sống như một vị bồ tát.

Ngày mai cô có tiết học vẽ người, cô rất yếu phần này, muốn tìm một người mẫu có thể khơi dậy được linh cảm nghệ thuật của cô nhưng tiếc là từ đầu đến cuối lại không có duyên tìm được. Mãi cho đến bây giờ, khi cô cầm chiếc áo sơ mi ngồi xổm xuống cạnh chiếc bàn, từ khi vào nghề đến giờ mới được chứng kiến tận mắt mẫu ảnh đẹp nhất.

Tần Nghiên Bắc nhìn thấy dáng vẻ tròn xoe đôi mắt của Vân Chức, cổ họng anh có một cảm giác ngứa ngáy ngòn ngọt lạ lùng.

Tâm địa của người phụ nữ này không hề nhỏ, quả nhiên là đang thèm muốn cơ thể anh mà.

Anh lạnh lùng hỏi cô: “Nhìn đủ chưa?”

Vân Chức lại ngoan ngoãn kéo phần đầu của chiếc áo sơ mi xuống rồi che đôi mắt mình lại, dù thấy còn chưa đủ nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói: “Đủ, đủ rồi, em đi giặt cái này, cái quần đó....”

Cô vốn muốn nói là đợi sau khi anh thay quần ra cô sẽ lên lấy đi giặt.

Tần Nghiên Bắc đã hoàn toàn hết kiên nhẫn, anh thẳng thừng kéo cô qua, giữ cái ót để cô xoay người lại, giọng nói anh như phả vào tai cô: “Hiểu cái gọi là nhìn xong rồi thì phải thu dọn không hả.”


Cô còn muốn cởi quần anh?!

Vân Chức hiểu rồi, cô gấp rút chuồn đi.

Đợi đến khi Vân Chức đi ra, tiếng bước chân xuống lầu đã biến mất, Tần Nghiên Bắc mới nhấn nút trên máy điều khiển khóa chặt cửa phòng lại. Anh dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu lên để phần cổ họng được thở thoải mái hơn, hơi thở dồn dập giữa đôi môi anh.

Một lúc sau Tần Nghiên Bắc mở mắt ra, ngọn lửa cháy mạnh đã đè nén xuống một cách sạch sẽ.

Anh đã xem nhẹ Vân Chức rồi.

Làm gì có chuyện cô không ra sức làm, căn bản là mỗi một đường đi nước bước đều đã được sắp xếp tỉ mỉ, cẩn thận từng li từng tí để đưa anh vào tròng.

Giả vờ không để tâm, giả vờ yếu đuối, đợi đến khi được anh cho chút vị ngọt thì liền tổng lực tấn công, cả gan câu dẫn anh.

….Nhưng chẳng qua là để anh nhìn thấy chí tiến thủ của cô.

Kìm lòng không đậu mà động tay động chân với người mình thầm yêu cũng không phải là không thể lý giải được.

Tần Nghiên Bắc cúi người, anh cầm thanh socola đã không còn nguyên hình nguyên vẹn từ trong thùng rác ra, lau đi lớp bụi trên bề mặt, rồi đặt nó lên giữa bàn, chụp liên tục mấy tấm nhưng né chỗ bị gãy ra.

Đáng tiếc là phần bị hỏng rất nhiều.

Thái tử gia này lạnh lùng mở thư viện ảnh ra, lướt tới lướt lui mười mấy tấm ảnh nhưng chỉ có một tấm có thể dùng còn những cái khác đều không nguyên vẹn.

Anh bực bội cau mày, lên mạng tìm được một cái app, cắt tấm ảnh duy nhất này thành 9 tấm trong cùng một khung, sau đó chuyển sang wechat, dùng tài khoản chính để đăng lên dòng bạn bè.

---- “Lại dùng thủ đoạn này để tỏ tình, ấu trĩ vô vị.”

Bên dưới đính kèm theo hình ảnh 9 bức socola, để ra xa nhìn miễn cưỡng cũng có thể nhận ra đó là một hình trái tim.

Trình Quyết cùng nhóm hoa hoa công tử uống rượu ở hộp đêm, cầm điện thoại lướt một cách nhàm chán, đột nhiên lướt tới gì đó ngạc nhiên đến mức trượt xuống rồi ho sặc sụa.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi kế bên cạnh anh lắc lắc cái ly trong tay, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

Trình Quyết với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ , vẫy vẫy tay không hề nói gì, anh ấy lập tức bình luận vào bài viết: “Là tiên nữ à?”

Anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra còn có người phụ nữ nào có thể tồn tại bên cạnh Tần Nghiên Bắc đến tận bây giờ.

Thái tử gia trả lời lại không chút dao động nào: “Nếu không thì sao?”

Trình Quyết muốn quỳ luôn.


4 chữ này nghĩa là sao, là đang thừa nhận thân phận người tỏ tình hay là đang thừa nhận người tỏ tình thật sự là tiên nữ?!

Trình Quyết càng nhìn càng cảm thấy đằng sau sự mỉa mai này thật sự là đang diễn kịch thôi.

Người ngồi bên cạnh cụng ly với anh, giọng nói ấm áp: “Là vòng bạn bè của Tần tổng à?”

Bây giờ Trình Quyết mới nhìn anh.

Anh không giống những công tử quần lá áo lượt khác, mọi người trong giới đều công nhận người con trai của Giang gia này rất lịch thiệp, nho nhã, anh hiếm khi ra ngoài uống rượu. Hôm nay là dịp hiếm thấy, từ lúc ngồi xuống đến giờ trong tay anh vẫn còn cầm một gói socola.

Chuyện Vân Chức đến quán bar để gặp Tần Nghiên Bắc không phải chuyện gì bí mật, Trình Quyết cũng biết lựa chuyện để nói: “Phải, mấy ngày trước có một người phụ nữ đến thả thính Nghiên Bắc, vừa gặp đã đòi cua cậu ấy, nhiều thủ đoạn, có lẽ Nghiên Bắc muốn chơi đùa cô ta. Phải rồi, là sinh viên của trường các cậu đấy, tên là Vân Chức, từng nghe qua không?”

Giang Thời Nhất buông ly rượu xuống, ngón tay hơi co chặt lại, nhìn Trình Quyết một cách bình tĩnh rồi hỏi: “Anh là nói Tần tổng gặp Vân Chức nhưng không hề quen biết cô ấy? Bây giờ hai người cũng không yêu đương?”

Trình Quyết bật cười đến run lên: “Giang công tử, cậu uống say rồi hả, Nghiên Bắc làm sao mà quen cô ấy, còn yêu đương nữa, nói đùa gì vậy. Dựa theo tác phong của thái tử gia, không đùa chết cô ấy đã rất tử tế rồi.”

“Nghe giọng điệu này,” Trình Quyết tò mò hỏi, “Cậu cũng quen à?”

Giang Thời Nhất cụp mắt xuống, không biết phản ứng gì, chỉ thấy khớp ngón tay trắng nõn hơi dao động, anh chậm rãi thở ra, cười nói “Biết, là người con gái em thích. Chuyện này nếu anh chịu cũng có thể truyền đạt lại cho Tần tổng.”
-----

Vân Chức ngồi trong phòng vệ sinh của tầng 1, vừa nhìn chằm chằm những con số trên thân máy giặt, vừa phác thảo lại hình người trên máy tính bảng, trong vòng nửa tiếng nguồn cảm hứng tuôn trào tạo ra được khoảng 4,5 bức, đủ mọi tư thế cợt nhã, nếu mà để cho vị thái tử gia ở trên lầu nhìn thấy thì chắc chắn sẽ giết chết cô.

Cô đang vẽ những chi tiết với sự chột dạ, từng múi thịt cơ bắp hiện lên trên màn hình lớn, điện thoại đột nhiên rung lên.

Tay Vân Chức hất ra khắc họa nên đường nhân ngư của Tần Nghiên Bắc.

Cô ổn định lại tâm trạng, rồi mở tin nhắn đêm hôm mình nhận được, là trợ lý của Tần tổng.

----- “Tần tổng bảo tôi chuyển lời đến cô.”

------ “Kiên trì nỗ lực.”

Mấy giây sau, có lẽ là cảm thấy giọng điệu có hơi lạnh lùng nên đối phương lại gửi đến một icon nữa.

Một con mèo Maine coon kiêu ngạo, cao quý, lạnh lùng đứng trên cao nhìn Vân Chức. Trước ngực như phát sáng lên hai dòng chữ.

“Để tôi xem xem.”

“Là ai không đủ nỗ lực.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương