Em Dâu Hụt
Chương 44

"Nhất định phải điều tra rõ chuyện này!"

Khánh Vân lạnh lùng ra lệnh qua điện thoại. Từ lúc vụ việc xảy ra, cô chưa từng xem đây đơn giản chỉ là một vụ tai nạn. Chiếc xe ấy đột ngột lao ra rõ ràng cố ý muốn đâm cô mà người muốn cô chết, người căm hận cô tận xương tủy lại trùng hợp có một người.

Khánh Vân cười lạnh, ánh mắt chứa đầy hận ý. Cô sẽ không nương tay bất luận kẻ đó là ai. Kiều Trang chính là người quan trọng nhất đối với cô, những kẻ thương tổn em ấy đừng mong nhởn nhơ sống yên ổn.

Lúc này, Khánh Vân bỗng nhận được một cuộc điện thoại, vừa nghe xong cô lập tức rời khỏi phòng làm việc tức tốc chạy đến bệnh viện.

Kiều Trang tỉnh lại được bác sĩ kiểm tra một lần, không có vấn đề mới tạm rời đi. Ông ta đi không lâu Khánh Vân liền đến. Kiều Trang chăm chú nhìn cô, đúng như những gì nàng hỏi bác sĩ khi nãy, chị ấy không có bị thương ngoài cổ tay bị bong gân. Tự xác nhận xong điều đấy Kiều Trang mới nhẹ nhõm trong lòng.

"Ngốc!"

Câu đầu tiên Kiều Trang nghe thấy chính là bị Khánh Vân mắng. Nàng có hơi ủy khuất mím cánh môi nhợt nhạt.

"Chị không thương em! Mới tỉnh lại đã mắng...."

Nàng chưa kịp nói xong, Khánh Vân đã ngồi lên mép giường, cúi xuống ôm lấy nàng. Kiều Trang cảm nhận cổ áo mình ươn ướt, trái tim lập tức run lên. Nàng dùng chút sức lực còn lại ôm lấy cô.

"Dù xảy ra chuyện gì cũng không cho phép em rời xa chị!" Khánh Vân có chút kìm nén nói.

Kiều Trang cũng không cảm thấy câu nói này có gì bất thường, ngay lập tức mỉm cười đáp ứng.

"Chị có đuổi em cũng không đi!"

Kiều Trang mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu, không bao lâu liền lâm vào ngủ say.

Khánh Vân đưa tay xoa lấy gương mặt nhợt nhạt của nàng. Vì thuận lợi cho việc phẫu thuật nên tóc trên đầu đều phải cạo đi. Khánh Vân đau lòng hôn lên trán nàng. Cô gái nhỏ của cô đã chịu quá nhiều thương tổn. Tất cả đều do cô không bảo vệ tốt em ấy.

Khánh Vân không ngừng đau đớn, không ngừng tự trách. Cô hít sâu một hơi, mất một lúc mới xoay người rời đi. Cô nhất định tìm ra hung thủ khiến hắn phải chịu lấy sự trừng phạt thích đáng.

***

Một tuần sau khi tỉnh lại, phần lớn thời gian Kiều Trang thường chìm vào giấc ngủ, mãi đến hôm nay sức khỏe ổn hơn nàng mới có chút tỉnh táo. Nằm trên giường thời gian lâu khiến Kiều Trang bắt đầu khó chịu, nàng muốn đứng dậy ngắm nhìn ánh dương ngoài cửa sổ.

Nghĩ vậy, Kiều Trang dùng sức ngồi dậy nhưng lại không cách nào điều khiển được đôi chân của mình. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ do nằm lâu nên chân bị tê. Kiều Trang dùng tay xoa bóp lấy bắp chân, đôi mày hơi nhíu lại, rồi bỗng đem móng tay bấm sâu vào lớp da thịt non mềm, sắc mặt lập tức tái đi, đến khi móng tay đâm đến chảy máu, ánh mắt ngơ ngác nhìn dòng máu chảy ra thế nhưng hai chân cứ mãi vô cảm hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nào.

Kiều Trang bắt đầu rối loạn, nàng muốn bước xuống giường, muốn điều khiển đôi chân của mình nhưng kết quả cả người té nhào trên mặt sàn. Nàng cắn môi, bấu được cạnh bàn muốn đứng dậy, nhưng đôi chân kia hoàn toàn không có một chút sức lực. Kiều Trang kiên cường cố gắng rồi lại từng lần, từng lần thất bại.

Kiều Trang rốt cuộc không còn sức, lồng ngực đau đớn mơ hồ muốn vỡ ra. Nàng nằm yên trên sàn nhà; bờ môi từ sớm đã bị chính mình cắn nát, máu chảy đầm đìa bên khóe; nước mắt từng dòng không tiếng động nối đuôi nhau chảy xuống... Tanh nồng và mặn đắng, đau đớn và bi ai.

Buổi chiều, Khánh Vân trở lại bệnh viện không nghĩ đúng lúc sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim cô như bị bò sát cắn xé, sưng tấy cùng đau nhức khôn nguôi.

Khánh Vân vội vàng đem Kiều Trang ôm lên; đôi mắt đỏ hoe của nàng ngập trong nước, lẳng lặng nhìn cô mà sinh ra một loại bi thống. Nàng không nháo hay khóc ầm lên, đưa tay ôm chặt lấy cô tựa như một người sắp chết đuối tìm được phao cứu sinh.

***

Sau ngày đấy, Kiều Trang đã biết toàn bộ về tình trạng của mình, trái với suy nghĩ của Khánh Vân, sự bình tĩnh quá mức của em ấy làm cô lo lắng. Khánh Vân thỉnh thoảng có cảm giác mình dường như không thể chạm tới trái tim của nàng.

Kiều Trang ở bệnh viện một tháng, sức khỏe hoàn toàn ổn định mới trở lại biệt thự. Những lúc không có Khánh Vân bên cạnh nàng dành phần lớn thời gian để vẽ tranh.

Thời gian ở bên Úc, nàng có hoàn thành qua mấy khóa học về hội họa cho nên nét họa so với 7 năm trước thành thục, uyển chuyển hơn nhiều. Xuất viện hai tháng, trong phòng tranh khắp nơi đều là chân dung của Khánh Vân, Kiều Trang dường như không chỉ đem hình ảnh của cô khắc sâu vào trong tâm trí mà còn muốn trân trọng thể hiện lên từng bức họa.

Nàng ngồi từ ban trưa đến khi ánh chiều tà mới xong một bức, ánh mắt chăm chú nhìn người trong tranh, ngón tay khẽ chạm lên gương mặt ấy, đáy mắt u ám chợt bừng sáng rồi lại mau chóng vụt tắt khi nhìn đến đôi chân của mình, khóe môi ảm đạm cong lên không giấu nổi nét thương tâm.

Khánh Vân tan làm liền trở về nhà, cô đi thẳng lên phòng tranh, hình ảnh tương tự nhiều ngày qua hiện lên trước mắt. Một cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn, sườn mặt trắng nõn dưới ánh chiều tà ấm áp, ánh mắt miên mang, chăm chú như chìm trong thế giới của riêng mình. Khung cảnh này không ít lần làm trái tim Khánh Vân lỡ nhịp, cũng không ít lần làm trái tim cô đau.

Kiều Trang nghe tiếng bước chân khẽ xoay người lại, nhìn thấy người nàng muốn gặp, nụ cười ảm đạm khi nãy tăng thêm mấy phần rực rỡ. Khánh Vân đứng bên cạnh, xoa lấy gương mặt hao gầy của nàng, nhìn sang bức họa, mỉm cười hỏi.

"Vẽ chị hoài không chán sao?"

Kiều Trang lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó ôm lấy vòng eo Khánh Vân, mặt áp vào bụng cô, đáp: "Trong đầu em không chứa được hình ảnh khác!"

Khánh Vân sờ lên bả vai yếu đuối của Kiều Trang, khom người hôn lên mi mắt của nàng, thì thầm: "Trong đầu chị, cũng chỉ nghĩ đến em!"

Kiều Trang cong đôi mắt, Khánh Vân xoa đầu nàng, mỉm cười:"Đi ăn cơm thôi!"

Nói rồi, cô từ tốn đem xe lăn đẩy đi.

Ăn tối xong, Khánh Vân đưa Kiều Trang đi tắm. Bình thường nếu không có cô, dì Năm sẽ là người phụ trách, nhưng cũng đơn giản đỡ nàng lên xuống, ngoài ra những việc khác nàng đều tự mình làm lấy.

Khánh Vân bế Kiều Trang vào bồn tắm, đang định giúp nàng tẩy rửa cơ thể thì bỗng nghe thấy thanh âm mềm mỏng như cánh ve kêu.

"Khánh Vân...cùng nhau tắm, có được không?"

Khánh Vân đứng hình 3s, tiếp đó không đáp mà lặng lẽ đem quần áo trên người trút xuống. Cô ngồi vào bồn tắm, lấy bông tắm xoa nhẹ lên cơ thể nàng.

Kiều Trang từ đầu đến cuối không quên nhìn Khánh Vân, bỗng nhiên...không hề báo trước hôn lên môi cô, bàn tay càng không an phận vuốt ve những bộ phận nhạy cảm trên người cô.

Khánh Vân chợt nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Kiều Trang, nụ hôn cũng vì vậy mà đứt quãng.

"Tắm lâu sẽ dễ bị cảm!"

Dù đã trôi qua ba tháng nhưng sức khỏe của Kiều Trang vẫn luôn khiến Khánh Vân lo lắng. Cô luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm một cái gì sơ suất.

Kiều Trang nghe Khánh Vân nói xong chỉ cười, tiếp đó không còn làm loạn nữa, chẳng qua trái tim như có như không mà đau.

"

Đến hơn 9 giờ tối, Kiều Trang nằm trong lòng Khánh Vân, ngửi lấy hương thơm chỉ thuộc về cô, đôi mắt nhắm lại, chậm rãi nói.

"Tuần sau, em sẽ trở lại công ty!"

Nàng không có mặt tại công ty suốt 3 tháng nhưng những vấn đề quan trọng đều được nàng xử lý ổn thỏa. Hiện tại, sức khỏe của nàng không tính quá tốt nhưng cũng không thể cứ chai lì ở nhà. Sự nghiệp khiến nàng tự tin cùng kiêu ngạo, nếu đến nó cũng không giữ được, nàng lấy cái gì để bên cạnh chị ấy?

Khánh Vân nghe xong cũng không bất ngờ trước quyết định này. Mấy tháng nay tuy không đến công ty nhưng những việc quan trọng Hoàng Yến đều đem đến đây để Kiều Trang đích thân xử lý.

"Đừng quá gắng sức, có được không?" Khánh Vân hôn lên trán nàng, không quên dặn dò.

Kiều Trang nhìn vào đôi mắt màu nâu của cô, trong mắt chứa đầy tình cảm, nhẹ nhàng đáp: "Những lúc em mệt, chỉ cần có chị bên cạnh, bao nhiêu mệt mỏi cũng đều tan biến."

Khánh Vân khẽ cười, mày hơi nhướng lên:"Chị lợi hại như vậy?"

Kiều Trang vuốt ve hàng mày xinh đẹp của cô, đôi mắt lóe lên tia khó hiểu sau đó kiên định xác nhận: "Chị rất rất lợi hại."

"Cho nên...sẽ rất đau lòng...nếu một ngày nào đó chị không cần em!"

Kiều Trang trong lòng tự nói rồi lại ôm chầm lấy cô. Nàng sợ tương lai Khánh Vân sẽ xem nàng là gánh nặng, sợ chị ấy cảm thấy nàng phiền phức. Cho nên, nàng cố gắng hiểu chuyện, không náo cũng không loạn như trước kia. Tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nàng từ sớm đã nát bét!

***

Buổi sáng, Khánh Vân đến công ty thì mới hay được ông nội cô đang ở phòng chủ tịch chờ. Khánh Vân hơi cau mày, gương mặt không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, một đường đi thẳng đến phòng làm việc.

Vừa thấy cô bước vào, ông nội đã không giữ được bình tĩnh, vội vàng đứng lên chất vấn: "Cô đã bắt cháu trai của tôi đi đâu rồi?"

Khánh Vân ung dung đi đến bàn làm việc, ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, đôi mắt lóe lên một tia thâm sâu, không nóng không lạnh đáp.

"Ông rốt cuộc cũng thừa nhận bản thân đang che giấu nó?"

Hai tháng trước, Khánh Vân đã tìm ra kẻ chủ mưu muốn sát hại mình, không ngoài suy đoán kẻ đấy không ai khác ngoài Trần Đình Quân. Cô có đủ bằng chứng và nhân chứng đưa hắn ra pháp luật. Cảnh sát ngay sau đó cũng vào cuộc, phát lệnh truy nã. Trong thời gian này vẫn chưa tìm được tung tích Trần Đình Quân, cô đương nhiên biết phía sau có người hỗ trợ. Khánh Vân sâu sắc nhìn ông nội, cô quả thật rất muốn tìm ra Trần Đình Quân nhưng sự mất tích của hắn lúc này không liên quan đến cô.

Ông nội luộm thuộm đi đến bàn làm việc, gương mặt già nua không giấu được lo lắng, vẫn là câu hỏi cũ: "Cô đã bắt nó đi đâu?"

Khánh Vân hờ hững đáp: "Tôi không biết."

Ông nội bắt đầu nổi giận, trong giọng nói trầm khàn đầy sự oán trách: "Nếu không là cô thì ai vào đây? Trần Khánh Vân, cô vì một đứa con gái mà nhẫn tâm muốn đẩy em trai mình vào đường cùng."

Khánh Vân khẽ cau mày rồi sau đó cười lạnh một tiếng: "Vậy còn ông thì sao? Vì cháu trai mà cho người gϊếŧ cháu gái. Trần Đình Quân vì tiền tài mà cho người gϊếŧ tôi. Là các người vô tình vô nghĩa trước, bây giờ còn muốn oán trách ai?"

Có những chuyện cô không muốn nhắc đến nhưng họ lại không ngừng khơi gợi. Những năm tháng cô đã trải qua khó khăn đến mức nào họ nào hiểu? Những tổn thương mà họ gây ra còn chưa đủ sao? Thế nào là gia đình? Là những người hai lần đều muốn gϊếŧ cô?

Ông nội trầm mặc một hồi, xuống giọng: "Coi như tôi cầu xin cô, nhà họ Trần không thể tuyệt tôn!"

Sắc mặt Khánh Vân càng lúc càng lạnh, thanh âm vang lên không giấu được ý hận: "Gϊếŧ người phải đền mạng, nó suýt chút nữa gϊếŧ người tôi yêu, lấy đi em ấy một đôi chân, cho nên quãng đời còn lại nó đừng mong thoát khỏi lao tù."

Đấy là sự nhân từ cuối cùng cô dành cho Trần Đình Quân. Còn vấn đề nhà họ Trần có tuyệt tôn hay không thì có liên quan gì đến cô?

Bàn tay đang chống gậy của ông nội run rẩy, ánh mắt già cỗi mang theo đau đớn cùng tức giận, rốt cuộc thốt lên một câu: "Cô...cô thật nhẫn tâm!"

Khánh Vân nghe xong như nghe một câu chuyện cười. Cô đứng dậy, đến trước mặt ông nội, cả người toát ra sự lạnh lẽo, ánh mắt bất cận nhân tình, bình tĩnh hỏi.

"Vậy lúc ông cháu các người cho người gϊếŧ tôi sao không thấy nhẫn tâm? Nếu không có em ấy, người bây giờ đang ngồi trên xe lăn chính là tôi. Ông muốn tôi nhân từ vậy có ai từng nhân từ với tôi? Năm đó, ông cho người tông xe tôi, năm đó tôi thập tử nhất sinh, năm đó có ai từng thương tiếc?"

Ông nội sắc mặt tái nhợt, không nói được gì.

Khánh Vân nhìn thần sắc khó xem của ông nội khẽ thở dài, ngực trái bỗng đau âm ỉ. Cô nắm lấy bàn tay đang run lên của ông, trong mắt có chút hồi niệm, chậm rãi hỏi.

"Ông nội có từng xem tôi là con cháu Trần gia? Ông có từng yêu thương tôi? Trong mắt ông có từng nhìn đến tôi? Ông chẳng phải muốn tôi chết hai lần? Năm đó, rõ ràng tôi ở gần hơn nhưng ông lại chỉ muốn cứu Trần Đình Quân. Năm đó, tôi đi công tác, ông lại cho người tông xe tôi. Năm đó, lúc tôi thập tử nhất sinh trong phòng cấp cứu, ông có phải là đang rất vui? Mẹ và tôi đã làm gì có lỗi với nhà họ Trần? Chính ông và ba đã khiến mẹ tôi uất ức mà chết. Cháu trai hay cháu gái quan trọng đến như vậy sao? Cháu gái không phải là cháu của ông sao?"

Khánh Vân chợt dừng lại, hốc mắt có chút đỏ nhìn gương mặt vô vàn biến hóa của ông, cười một tiếng mà tâm can rạn nứt.

"Tại sao nhà họ Trần tàn nhẫn với tôi như vậy nhưng lại bắt tôi phải có nghĩa vụ với nhà họ Trần?"

Ông nội siết chặt bàn tay, vô thức né tránh ánh mắt của Khánh Vân.

Khánh Vân hít sâu một hơi, khôi phục lại trạng thái ban đầu, lạnh giọng: "Quan trọng hơn tất cả, phạm pháp thì phải chịu pháp luật trừng trị, bất kể là ai cũng không có ngoại lệ."

Ông nội hơi chao đảo, im lặng thật lâu mới khổ sở nói: "Vậy thì...cô giao nó cho pháp luật đi, đừng gϊếŧ nó có được không?"

Khánh Vân nhìn sâu vào mắt ông, thẳng thắng đáp: "Tôi không hề bắt giữ nó!"

Ông nội nhìn ra Khánh Vân không nói dối, trong lòng càng thêm lo lắng, tự mình lẩm bẩm: "Nếu không phải cô thì là ai?"

***

Trần Đình Quân tỉnh lại mới phát hiện bản thân bị bắt đến một căn hầm để xe, hai tay đều bị còng sắt khóa chặt. Hắn dáo dác nhìn chung quanh, cảm giác sợ hãi lớn khi có đến mấy tên lực lưỡng đang chăm chăm nhìn. Trần Đình Quân lộm cộm bò dậy, rụt rè như mèo con nào còn bộ dạng giương nanh múa vuốt như trước đây. Thời gian qua, hắn phải trốn chui trốn nhủi trước sự truy nã của công an cũng như bọn tay sai của Trần Khánh Vân, quả thực chưa từng có một ngày ngủ ngon.

Lúc này, Trần Đình Quân nghe thấy có người tiến vào, đám tay sai nhanh chóng tản ra hai bên, hắn mới có cơ hội nhìn thấy người kia là ai.

Trần Đình Quân sắc mặt cương cứng có phần dãn ra. Hắn cứ ngỡ người kia là Trần Khánh Vân hóa ra lại là Trịnh Kiều Trang, sự sợ hãi vì vậy vơi đi mấy phần, bởi hắn tin tưởng Kiều Trang sẽ không đáng sợ như Trần Khánh Vân. Trần Đình Quân từng nếm trải qua thủ đoạn của Trần Khánh Vân nếu không cũng sẽ không hận chị ta đến tận xương tủy.

Trần Đình Quân quan sát Kiều Trang, một cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn, trên đầu đội một chiếc nón len không thấy tóc, gương mặt kia vẫn xinh đẹp như ngày nào, chẳng qua ánh mắt dường như lạnh lẽo, tịch mịch hơn. Hắn trong một giây thoáng qua cảm thấy không đành lòng. Người hắn muốn gϊếŧ chính là Trần Khánh Vân, chỉ trách Kiều Trang ngu ngốc lại hi sinh vì chị ta. Trần Đình Quân nghĩ đến càng thêm oán hận, những thứ vốn dĩ nên thuộc về hắn cuối cùng lại toàn bộ rơi vào tay Trần Khánh Vân.

"Kiều Trang...anh xin lỗi, anh không phải cố ý muốn thương tổn em." Trần Đình Quân giả mèo khóc chuột. Hắn bò đến bên chân nàng, rơm rớm nước mắt.

"Tại sao em lại ngốc như vậy? Chị ta đáng sao?"

"..."

"Kiều Trang...nhìn em như vậy anh thật sự rất đau lòng!"

Kiều Trang thản nhiên nhìn Trần Đình Quân đóng kịch, sắc mặt dửng dưng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Nàng khẽ nhìn xuống đôi chân không còn chút cảm giác nào, nhàn nhạt nhìn hắn hỏi.

"Đôi chân này của tôi anh bù đắp nổi sao?"

"Anh..."

"Chuyện năm xưa, tôi đã nhân từ không muốn tính toán với anh thế nhưng anh vẫn còn không biết đủ?"

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Tất cả đều vì Trần Khánh Vân, anh chưa từng nghĩ sẽ tổn hại đến em."

Nhắc đến Khánh Vân, sắc mặt Kiều Trang càng lạnh, khóe môi khó hiểu nhướng lên, thanh âm nghe ra bình thản nhưng lại ẩn chứa một lưỡi gươm sắc bén khiến ai nghe đều cảm thấy cái chết cận kề.

"Vì người chịu thương tổn là tôi, cho nên, tôi có thể không gϊếŧ anh. Nhưng đổi lại là Khánh Vân, anh chỉ có một con đường chết."

Trần Đình Quân nghe xong sắc mặt lập tức tái nhợt, hắn cảm nhận nguy hiểm đang cận kề, vô thức lùi về phía sau, lắp bắp hỏi.

"Kiều Trang...em muốn làm gì?"

Kiều Trang không đáp, nụ cười trên môi xinh đẹp bao nhiêu lại càng âm lãnh bấy nhiêu.

"Anh gieo nhân gì thì tôi trả lại anh cái quả ấy!"

Dứt lời, một chiếc BMW lập tức sáng đèn, động cơ mau chóng được khởi động. Trần Đình Quân rốt cuộc hiểu ra, hắn luống cuống tay chân bò dậy bỏ chạy, chiếc xe màu đen ngay lập tức đuổi theo.

Kiều Trang nhàn nhã xem khung cảnh mèo vờn chuột trong mắt hờ hững tựa như xem một bộ hoạt hình Tom & Jerry, đến khi chán rồi mới ra hiệu kết thúc cuộc chơi.

Chiếc BMW nhận lệnh không còn chơi trốn tìm với Trần Đình Quân nữa, lập tức bắt đầu một màn truy sát đầy ngoạn mục.

Chẳng mấy chốc...

"Rầm!"

Kiều Trang khe khẽ thở dài, xe lăn dừng bên cạnh cơ thể thoi thóp của Trần Đình Quân, ánh mắt đạm mạc nhìn cơ thể máu me của hắn, vô cùng thản nhiên cất giọng.

"Trần gia không dạy anh hai từ "Trả giá", tôi dạy anh!"

Nói rồi, chiếc xe lăn cũng nhanh chóng rời khỏi không mang theo một chút vướng bận nào.

Trần Đình Quân ánh mắt thống khổ nhìn theo bóng dáng kia, đau đớn nhếch môi cười. Hắn đã lầm! Trong mỗi con người đều tồn tại một con ác quỷ và chính hắn đã kích hoạt con ác quỷ trong người Trịnh Kiều Trang hoạt động. Nhưng dù có trở thành ác quỷ đi chăng nữa cô ta cũng mãi mãi không tổn hại Trần Khánh Vân.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương