Cuối cùng đại phu còn chưa kịp đến, Ngọc Lăng Liệt đã đến trước. Tại thời điểm Đoàn béo hô một tiếng, mẫu thân của Đoàn Đoàn không khoẻ kia. Ngọc Lăng Liệt vừa vặn ở cách đó không xa.

Hôm nay dù sao cũng là ngay đại hôn của muội muội hai cái đồ nhi, hắn cho dù ngày bình thường lạnh lùng bạc tình như thế nào, hôm nay cũng phải nể mặt hai cái đồ nhi mà đến.

Ngọc Lăng Liệt hiểu rõ Sở Trác rất coi trọng Trần Y Y, tại thời điểm ở chung quanh loạn thành một bầy, một thân ảnh đột nhiên phóng đến bên cạnh Sở Trác. Những người xung quanh chỉ nhìn thấy một mảnh bạch y tung bay, cùng với tiếng chuông vang lên bên tai, còn chưa kịp nhìn thấy bộ dạng của đối phương, người kia đã đứng trước mặt Sở Trác cùng Trần Y Y.

Đôi con ngươi hẹp dài của Ngọc Lăng Liệt nhìn thoáng qua Sở Trác một cái, thấy bộ dáng lo lắng của đồ nhi, hắn liền nhẹ nhàng nâng khoé miệng lên, bắt lấy cổ tay Trần Y Y. Đầu ngón tay như ngọc sờ nhẹ trêи cổ tay Trần Y Y, hắn chỉ cần nhẹ nhàng chạm qua một cái liền có thể đoán được mạch tượng của Trần Y Y.

Sở Trác thất thần sắc Ngọc Lăng Liệt có chút kỳ quái, vừa định mở miệng hỏi Trần Y Y có làm sao không? Lại nhìn thấy Ngọc Lăng Liệt thản nhiên bước vào phòng bên cạnh. Trong đáy mắt Sở Trác hiện lên một tia sốt ruột nhỏ bé khó có thể nhận ra, bất quá hắn biết rõ tính tình của sư phụ mình, chỉ có thể ôm Trần Y Y quay người đi theo vào.

Sở Hủ cũng thập phần hiểu rõ tính tình của sư phụ mình, thấy sư phụ vẫn một mặt nhẹ nhõm còn thừa nước đục thả câu, vậy có thể khẳng định thân thể Trần Y Y cũng không có gì đáng lo ngại. Hắn thấy Sở Minh Yến một mặt lo lắng muốn đi theo, vội vươn tay đem người cản lại.

Sở Hủ không thân thiện liếc nhìn Hàn Lẫm, giọng không kiên nhẫn nói:” Còn không mau mang muội ấy đi, giờ lành đã sắp qua rồi.”

Hàn Lẫm nghe vậy chuyển mắt qua nhìn Sở Minh Yến. Sở Minh Yến nghe những lời đại ca mặt liền đỏ liền. Hỉ nương đứng ở một bên thấy thế vội hô lên một tiếng, đại hôn đại loạn được tiếp tục cử hành.

Mà lúc này hai người Sở Trác cùng Trần Y Y ở trong phòng, trêи gương mặt đều mang theo một chút ửng đỏ nhàn nhạt. Bởi vì sau khi bọn họ cùng theo vào phòng, Ngọc Lăng Liệt đã ném tới cho hai người một tin chấn động.

Cái tin này chính là Trần Y Y đã mang thai ….. Bất quá đó không phải là nguyên nhân làm cho hai người đỏ mặt, nguyên nhân chủ yếu chính là Ngọc Lăng Liệt đã nói với hai người bọn họ:” Tiểu phu thê tình cảm tốt như vậy cũng không có gì đáng ngại? Nhưng là người đã mang thai hơn hai tháng, còn ở trong chuyện phòng the hổ nháo như vậy thì thật sự không thoả đáng. ”

Hai người lúc đầu đã bị tin tức mang thai này làm cho kinh ngạc, không đợi bọn họ từ trong kinh ngạc định thần lại, đã bị lời nói không chút e dè của Ngọc Lăng Liệt làm cho mặt đỏ tai hồng.

Giờ khắc này Trần Y Y thập phần hối hận, nàng không nên vì muội phu mà dùng mỹ nhân kế với Sở Trác. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ thiếu chút nữa làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng. Còn …. Còn bị sư phụ Sở Trác bắt quả tang.

Thời điểm Trần Y Y nghĩ như vậy, liền nâng đôi mắt đẹp như làn thu thủy liếc nhìn Sở Trác. Trong cái nhìn này của nàng mang theo một tia thầm oán, Sở Trác nghĩ đến chuyện mấy ngay nay ép buộc nàng, khi đối diện với ánh mắt này của Trần Y Y nhịn không được có chút thất kinh.

Sở Trác căn bản không nghĩ đến Trần Y Y sẽ mang thai, trước đó hắn vì không muốn Trần Y Y mang thai chịu khổ, cũng không muốn để Trần Y Y uống thuốc tổn thương thân thể, vì vậy chính hắn đã len lén uống một loại dược hoàn. Hắn mơ hồ nhớ tới thời điểm hai người ở bên nhau, hắn chỉ có một hai lần chưa kịp uống thuốc, chưa từng nghĩ rằng Trần Y Y sẽ mang thai.

Thời điểm Sở Trác suy nghĩ lung tung, toàn bộ biểu hiện của hắn đều rơi vào trong mắt của Trần Y Y. Trần Y Y biết hắn không phải là người thích trẻ con, thấy thế vui sướиɠ trong lòng cũng vơi đi. Sở Trác nguyên bản còn đáng suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt đột nhiên rơi xuống khuôn mặt không vui Trần Y Y, lập tức biết được thái độ của mình làm cho Trần Y Y buồn bực.

Sở Trác lập tức đưa tay giữ chặt tay của nàng, sau đó giải thích nói:” Ta xác thực là không thích trẻ con, bất quá trước đó ra cũng đã nói, chỉ cần là đứa nhỏ nàng sinh ra ta đều thích.”

Sở Trác hiện tại tuy không biểu hiện nhiệt tình như những người phụ thân khác, nhưng mà điều này cũng không có đại biểu hắn không thích Trần Y Y cùng con của hắn. Lấy Đoàn béo được nuôi đến vô pháp vô thiên ra nhìn xem, liền có thể nhìn ra được ngày thường hắn nuông chiều nữ nhi của mình đến cỡ nào. Nhưng mà hắn từ sau khi khôi phục lại bình thường, sẽ không biểu đạt quá nhiều cảm xúc cá nhân của mình, luôn luôn cho người ta thấy một dáng vẻ lạnh lùng bạc tình.

Trần Y Y nghe vậy liền nở một nụ cười, tính tình của Sở Trác như thế nào, nàng so với tất cả mọi người hiểu rõ hơn. Hắn có thể vì nàng thay đổi nhiều như vậy, Trần Y Y nàng đã sớm cảm thấy hài lòng rồi.

Trần Y Y:” Ta biết chàng lo lắng về những rủi ro khi sinh con, nhưng là chàng yên tâm chúng ta không phải còn có sư phụ ở đây sao? Hơn nữa đứa nhỏ đến đây chính là duyên phận, chờ sau khi tiểu gia hoả này sinh ra ngoài, chúng ta về sau cũng không cần sinh con nữa.”

Sở Trác nghe vậy nhịn không được nhìn về phía Ngọc Lăng Liệt, hắn thập phần muốn hỏi Ngọc Lăng Liệt có loại thuốc nào, giúp nam tử sau khi làm xong loại chuyện kia không để cho nữ tử thụ thai. Bất quá lúc này vừa mới biết tin Trần Y Y mang thai, hắn không thể ở trước mặt Trần Y Y hỏi vấn đề này, sợ Trần Y Y sẽ suy nghĩ nhiều.

Hắn cảm thấy bọn họ cả đời này có hai đứa nhỏ là đủ rồi, quãng đời còn lại của hai người đối với hắn mà nói là quá mức ngắn ngủi. Hắn không muốn sinh quá nhiều đứa nhỏ, để bọn chúng ngày đêm tranh đoạt nàng với hắn.

Ngọc Lăng liệt đưa tay sửa lại mái tóc bạc đang phân tán trước ngực, trong đôi mắt hẹp dài hàm chứa ý cười.

” Nếu các ngươi đã không muốn để cho tiểu béo …. tiểu nha đầu kia theo ta học võ, cảm thấy nàng là một nữ oa oa đáng được nuông chiều, vậy nếu đứa nhỏ trong bụng này là nhi tử, về sau để cho hắn bái ta làm sư phụ được không?”

Sở Trác theo bản năng muốn mở miệng nói lời cự tuyệt, lại nhìn thấy Trần Y Y khẽ lắc đầu với hắn. Nếu nàng thật sự sinh một đứa nhi tử, để cho hắn đi theo Ngọc Lăng Liệt học một chút võ công cũng tốt. Đợi đến lúc hắn đã trưởng thành, thì nàng cùng Sở Trác cũng đã già đi, lúc đó hắn còn có thể bảo hộ cho tỷ tỷ Đoàn béo.

Ngọc Lăng Liệt cảm thấy Trần Y Y là một người biết thức thời, liền hào phóng từ bên hông lấy xuống một khối ngọc bội hình trăng lưỡi liềm:” Khối ngọc bội này theo ta cũng đã hơn hai mươi năm, ta hôm nay sẽ đem nó đưa cho tiểu gia hỏa chưa xuất thế này.”

Trần Y Y nghe vậy muốn cự tuyệt, nàng cảm thấy vật này quá quý giá, nhưng là không đợi nàng mở miệng nói chuyện, Sở Trác đã dửng dưng nhận lấy khối ngọc bội.

Trần Y Y mặc dù không hiểu rõ về ngọc bội, nhưng là có thể nhìn ra được đây là một khối ngọc tốt có giá trị liên thành, huống chi thứ này còn được Ngọc Lăng Liệt mang theo bên người nhiều năm như vậy.

Bởi vì Trần Y Y đột nhiên mang thai, về sau Sở Trác liền tự mình đưa Trần Y Y về phủ tướng quân. Hôm nay dù sao cũng là ngày đại hôn của Sở Minh Yến, Sở Trác mặc dù thập phần muốn ở lại trong phủ bầu bạn với Trần Y Y, nhưng vì không muốn để cho Sở Minh Yến buồn lòng, nên Sở Trác vẫn phải rời khỏi phủ tướng quân.

Trần Y Y một mình ở trong phòng nghỉ ngơi. Ngọc Lăng Liệt nói nàng cùng Sở Trác làm chuyện phòng the quá thường xuyên, không cẩn thận làm động thai khí trêи người, cho nên hôm nay Trần Y Y mới cảm thấy không thoải mái như vậy.

Bất quá thân thể Trần Y Y vẫn còn tương đối tốt, mặc dù bị động thai khí nhưng là về sau chỉ cần hảo hảo nuôi dưỡng, qua mấy ngày sẽ khôi phục lại bình thường.

Trần Y Y nhàn rỗi nhàm chán liền muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, ngay tại lúc nàng đang mơ mơ màng màng cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Trần Y Y nghe được động tĩnh rất nhỏ cũng không có mở mắt ra, nàng tưởng rằng người vào A Viện hoặc là Thu Quỳ, cho nên cũng không có để ý nhiều đến chút động tĩnh đó.

Song khi loan đao lạnh buốt dí vào cổ nàng, Trần Y Y lập tức cả kinh mở to hai mắt ra, sau đó nàng liền đối mặt với ánh mắt cố chấp điên cuồng của đối phương.

Không đợi Trần Y Y nhận ra người trước mặt là ai, đối phương liền cầm loan đao hung hăng đâm tới, lưỡi đao bén nhọn quẹt qua cổ làm nàng bị thương, sau đó cả người nàng đột nhiên tan biến vào trong không khí.

Nam nhân kia đứng ngơ ngác ở bên sập nhỏ chấn kinh một hồi, bất quá khi hắn nghĩ đến năng lực đặc thù của mình, chấn kinh trong đáy mắt liền lập tức tiêu tan. Hắn cũng không tiếp tục chờ đợi ở trong phòng, mà nhìn thoáng qua ngọc bội bị vỡ nát trêи nền đất, sau đó một mặt ung dung tự tại xoay người rời đi.

Trần Y Y hung hăng ngã xuống mặt đất trong không gian, nàng kinh ngạc chớp chớp hai mắt, trong đôi mắt đen nhánh vẫn còn tràn ngập hoảng sợ. Vừa rồi người kia là ai? Tại sao lại muốn giết nàng? Còn có phủ tướng quân nhiều hộ vệ như vậy, hắn làm sao có thể vào được?

Trần Y Y một bên đưa tay đè cổ của mình, một bên ngẩng đầu quét mắt nhìn về bốn phía, thấy nơi này là không gian bên trong Ngọc Khấu của nàng, vẻ thất kinh trêи mặt nàng lúc này mới biến mất.

Nàng cũng không rõ lắm là đang xảy ra chuyện gì? Trước đây khi nàng trốn khỏi Vô Hoa thôn, đã thử qua mang theo tiểu thịt viên trốn vào trong không gian. Nhưng là lúc ấy nàng không có thành công …. Không đúng, Trần Y Y nghĩ đến đây đôi mắt đen nhánh liền trợn tròn lên, nàng nhớ kỹ ban đầu là nàng ôm tiểu thịt viên theo, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì không thể mang theo những người khác hoặc là vật sống theo vào sao?

Trần Y Y một bên nghĩ như vậy,một bên ôm vết thương tiến vào trong phòng, nàng định cầm máu vết thương của mình trước. Dù sao hiện tại nàng cũng là nữ nhân mang thai, nàng nhất định phải cẩn thận chiếu cố mình thật tốt.

Cũng may bên trong Ngọc Khấu của nàng có rất nhiều đồ vật, lương thực, các loại thuốc trị thương, cùng một ít y phục. Trần Y Y tìm cho mình loại thuốc trị thương tốt nhất, sau khi tự mình bôi thuốc xong, nàng cũng không có lập tức từ bên trong không gian đi ra ngoài. Nàng không biết bên ngoài lúc này có an toàn hay không, sợ mình vừa thoát ra liền đâm đầu vào tổ ong vò vẽ.

Khi nghĩ đến hận ý điên cuồng của đối phương, Trần Y Y liền nhịn không được sợ hãi run lập cập, không được, không được, chờ một chút, chờ một chút rồi hẳn ra.

Lúc Trần Y Y ở trong không gian xử lý vết thương, toàn bộ phủ tướng quân đã náo loạn muốn lật trời. Thu Quỳ nguyên bản đi đến phòng bếp nhỏ nấu thuốc, kết quả vừa đẩy cửa tiến vào đã nhìn thấy ngọc bội vỡ nát trêи nền đất, trêи sập nhỏ có vết máu loang lổ.

Ngọc bội kia là hôm nay sư phụ của tướng quân đưa cho phu nhân, phu nhân một mực xem như bao bối cầm chặt trong tay. Nhưng là bây giờ ngọc bội đã bị vỡ nát, trêи sập nhỏ còn dính máu, Thu Quỳ lập tức bị doạ hét to lên.

Bình thường Trần Y Y không thích có thị nữ bên cạnh hầu hạ, đại đa số đều thích ở một mình hoặc là ở cùng với tướng quân. Cho nên đám hạ nhân bọn họ, những khi có việc cần thì mới xuất hiện, còn không thì đều trung thực lui sang một bên đứng chờ. Ai cũng không nghĩ đến, hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vậy?

Sở Trác sau khi biết Trần Y Y xảy ra chuyện, hắn phát điên đi tìm người ở khắp nơi. Hắn chắc chắn Trần Y Y đột nhiên mất tích, là do bị người mang đi. Mà cái người mang Trần Y Y đi, Sở Trác thập phần hoài nghi chính là Thất vương gia đang lẩn trốn.

Trước cái ngày Sở Trác bị Trần Y Y dùng mỹ nhân kế hai ngày, lúc đó hắn chính là đang đuổi bắt Thất vương gia đang lẩn trốn. Người kia giống như là có một loại năng lực đặc thù gì đó, mỗi lần sắp bị bọn hắn bắt được, đều trước một bước rời khỏi chỗ ẩn nấp.

Mà buổi sáng ngày hôm nay, Sở Trác phát hiện có một người rất giống Thất vương gia vào kinh đô. Lúc ấy Sở Trác liền cảm thấy người này quả thực là điên rồi, lại đần độn đến mức chui đầu vào lưới. Nhưng mà Sở Trác không biết là, Thất vương gia đúng là bị Sở Trác cùng Huyền Vũ quân bức đến điên rồi. Hắn bị người của Huyền Vũ quân đuổi chạy khắp nơi, giống như một con chó không nhà chật vật thê thảm.

Như Sở Trác đã dự đoán, trêи người Thất vương gia đúng là có một chỗ phi phàm. Đó chính là hắn có một loại năng lực giống như dự đoán được tương lai. Năng lực này là sau khi Thập Nhất điện hạ đăng cơ, hắn trong lúc vô tình nhặt được một chiếc nhẫn. Đây cũng là vì cái gì hắn không có thiên thư, không có bản đồ kho báu, lại biết vị trí của kho báu.

Về phần hắn vì cái gì có thể dự đoạn được vị trí của kho báu, lại không thể dự báo được việc Sở Trác cùng Trần Y Y đi tìm kho báu, là bởi vì hắn không có cách nào dự đoán hành động cụ thể của Sở Trác. Đây cũng là vì cái gì hắn rõ ràng có thể dự đoán được rất nhiều thứ, lại không có biện pháp hoàn toàn thoát khỏi sự truy bắt của Huyền Vũ quân. Hắn có thể dự đoán được Huyền Vũ quân khi nào đến chỗ nào để tìm hắn, nhưng lại không có cách nào dự đoán được quyết định của Sở Trác.

Hắn vốn tưởng rằng việc hắn không thể dự đoán được hành vi của Sở Trác, là bởi vì có vấn đề xuất hiện trêи người Sở Trác. Nhưng là ngày đó khi Trần Y Y xuất hiện ở cửa thành, hắn liền phát hiện vấn đề căn bản không phải ở trêи người Sở Trác, mà là ở trêи người nữ nhân bên cạnh Sở Trác. Bởi vì hắn có thể mơ hồ nhìn thấy tương lại của Sở Trác, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy tương lai của Trần Y Y.

Chính là bởi vì Sở Trác và Trần Y Y ở cùng một chỗ, mà làm mơ hồ rất nhiều hành vi của Sở Trác. Đây cũng là vì cái gì hắn một mực không thể thoát được, liên tục bị đám người Huyền Vũ quân truy đuổi. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cực khổ gì, khoảng thời gian này đông giấu tây trốn hắn thật sự là chịu đủ rồi.

Cho nên tại thời khắc hắn nhìn thấy Trần Y Y, liền nổi lên sát tâm. Chỉ cần giết chết cái biến số không ổn định Trần Y Y, hắn liền có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Sở Trác, sau đó căn cứ vào nhất cử nhất động của Sở Trác tìm một cái địa phương an toàn sống qua ngày.

Nhưng là hắn không nghĩ tới là, Trần Y Y không chỉ là một cái biến số, nàng còn là một cái gia hoả giống như hắn. Khi nhìn thấy Trần Y Y biến mất trong không khí, Thất vương gia lúc ấy cũng bị doạ sợ, nhưng là hắn tốt xấu gì cũng đã gặp qua thế sự nhân gian, cho nên mới có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoay người rời khỏi phủ tướng quân.

Sở Trác mặt mũi đằng đằng sát khí ở kinh thành lục soát tìm người, doạ không ít người sợ khϊế͙p͙ vía. Mặc dù bọn họ đã sớm biết Sở Trác là kẻ điên, nhưng là cho dù Sở Trác có điên cuồng hung ác,từ trước đến nay chưa từng đối xử hung ác với bọn họ. Nhưng mà dáng vẻ hôm nay của Sở Trác thật sự rất doạ người, dáng vẻ đó giống như muốn đem tất cả mọi người ăn tươi nuốt sống vậy.

Thất vương gia nguyên bản còn muốn lợi dụng năng lực của mình, dễ dàng tránh khỏi sự truy bắt của tất cả mọi người. Ngay tại lúc hắn đang an tâm tính toán, về sau làm sao để thoát khỏi kinh đô, một đôi giày màu ngọc bích tinh xảo, không hề báo trước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. Thất vương gia chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt của đối phương, về sau liền lập tức mất đi toàn bộ ý thức.

Con ngươi xinh đẹp của Ngọc Lăng Liệt dừng trêи ngón tay của Thất vương gia, sau đó đem chiếc nhẫn từ trong tay Thất vương gia tháo ra. Hắn cũng không có đem người trói gô đem tới trước mặt Sở Trác, chỉ cần Thất vương gia không có chiếc nhẫn này, lấy năng lực của Sở Trác rất nhanh liền có thể bắt được người.

Tiểu tiên đồng liếc mắt nhìn người trêи mặt đất một cái, làm một bộ dáng tiểu đại nhân nói:” Muốn trách thì trách ngươi không có đầu óc, cố tình trêu chọc phải người không nên trêu chọc. ”

Người nào? Đương nhiên là cái người trong bụng Trần Y Y, kia là đồ tôn bảo bối trong mắt Ngọc Lăng Liệt, sư phụ vẫn luôn chờ tiểu gia hoả kia xuất thế, sau đó mang người đi bế quan truyền thụ võ công.

Đợi đến lúc Ngọc Lăng Liệt dẫn theo tiểu tiên đồng rời đi, người của Huyền Vũ quân rất nhanh đã tìm được Thất vương gia, nhưng là bọn hắn không có tìm được Trần Y Y. Sau khi Sở Trác sai người giội nước cho Thất vương gia tỉnh, hắn liền tiến lên bóp lấy cổ của Thất vương gia, ép hỏi tung tích của Trần Y Y.

Thất vương gia vừa mở mắt đã nhìn thấy dáng vẻ khát máu của Sở Trác, liền bị doạ đến thiếu chút nữa ngất đi. Hắn làm sao biết Trần Y Y đang ở nơi nào? Hắn chỉ biết Trần Y Y biến mất vào trong không khí, hắn căn bản không có bắt Trần Y Y đi. Nhưng là Sở Trác cũng không tin tưởng hắn, liền áp người trực tiếp dẫn vào đại lao trong phủ, sau đó một ngày một đêm cũng không ra khỏi đại lao.

Trong địa lao âm u ẩm ướt, Sở Trác đôi mắt đỏ ngầu một bên dùng roi da quất vào người Thất vương gia, một bên ép hỏi:” Y Y ở đâu?”

Câu hỏi này hắn đã hỏi hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng là vô luận hắn có hỏi bao nhiêu lần chỉ đều nhận lại duy nhất một đáp án. Nếu không phải Vân Mộc Hà cùng Phó Linh ngăn cản Sở Trác, Thất vương gia đã sớm bị Sở Trác đánh đến mức thịt nát xương tan.

Ngay tại thời điểm cảm xúc của Sở Trác sắp sụp đổ, Trần Y Y không cẩn thận ngủ quên bên trong không gian, lúc này mới lảo đảo từ trong không gian đi ra ngoài. Lúc nàng đi ra trong phòng không có bất kỳ ai, bọn người Thu Quỳ đang khóc sướt mướt ở bên ngoài cửa phòng. Thu Quỳ cùng A Viện là bởi vì lo lắng cho Trần Y Y, mới không kìm được nước mắt, còn những tiểu nha hoàn khác là bởi vì mình mà khóc.

Bởi vì hôm qua lúc Sở Trác trở về đã nói, nếu không tìm được Trần Y Y về, tất cả bọn họ sẽ chôn cùng với phu nhân. Trong các nàng có nhiều người tuổi còn rất nhỏ, một chút cũng không muốn bị chôn sống cùng phu nhân, các nàng còn muốn trưởng thành xuất phủ gả cho người ta.

Lúc mọi người nhìn thấy Trần Y Y từ trong phòng đi ra, trêи khuôn mặt mang theo nước mắt của bọn người Thu Quỳ đột nhiên trở nên chấn kinh. Trần Y Y đang lo lắng cho tình huống hiện tại của Sở Trác, không có thời gian giải thích với bọn họ đã xảy ra chuyện gì:” Tướng quân đâu? Mau dẫn ta tới gặp tướng quân.”

Một cái tiểu nha hoàn chạy khá nhanh nghe vậy, vội vàng chạy đến chỗ đại lao, còn chưa tới cổng đại lao đã hô:” Nhanh, nhanh nói cho tướng quân, phu nhân …. phu nhân đã trở lại. ”

Dựa theo quy củ trước kia của phủ tướng quân, hạ nhân không được phép tới đại lao, nhưng là chuyện lần này có liên quan đến phu nhân, người thủ vệ gác cổng đại lao cũng không có so đo.

Trần Y Y bị bọn người Thu Quỳ cẩn thận che chở, trêи đường đi nhiều lần cố gắng chạy theo. Nàng hôm qua nhận lấy kinh hãi, lại chảy máu không ít, tăng thêm nàng còn đang mang thai, tình thần vừa buông lỏng xuống đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Nàng không nghĩ tới, mình lại ngủ lâu đến như vậy. Lúc nàng từ trong không gian ra, liền biết rằng Sở Trác nhất định đã sớm phát điên.

Nàng mặc kệ thân thể vừa đói vừa yếu ớt của chính mình, vội vội vàng vàng đi theo thị nữ đến đại lao. Nàng còn chưa kịp đến đại lao, đã nhìn thấy một thân ảnh nhanh như gió lao đến.

Trần Y Y căn bản không có thấy rõ dáng vẻ của người xông tới, trong nháy mắt lại bị hắn dùng lực ôm vào trong ngực, nàng cũng nhịn không được đưa hai tay dùng sức ôm lấy cổ hắn.

Trong thanh âm của Sở Trác có chút run rẩy, đôi mắt phiếm hồng chôn trong cổ của nàng:” Ta cho rằng ….. nàng lại rời khỏi ta.”

Trần Y Y nghe vậy vành mắt đỏ lên, nàng một mặt áy náy nhỏ giọng an ủi hắn:” Không có, không có, ta làm sao có thể rời khỏi chàng đây? Chàng có phải đồ ngốc hay không, ta làm sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi chàng chứ?”

Sở Trác ôm nàng thật lâu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn dùng giọng nũng nịu nói:” Lần trước nàng mang thai đã rời đi, lần này nàng mang thai lại muốn rời đi.”

Trần Y Y hồi tưởng lại một chút, thật đúng là mỗi lần nàng mang thai đều xảy ra vấn đề, nàng có chút bất đắc dĩ lại có chút đau lòng sờ lên mặt hắn.

“Sẽ không, về sau sẽ không còn …..”

Sở Trác hơi ngẩng đầu lên một chút, đôi con ngươi vẫn phiếm hồng như cũ nhìn nàng nói:” Nàng thề.”

“Ta thề, cả một đời cũng sẽ không rời khỏi

chàng …. Nếu như ta nuốt lời, liền để cho ta trở thành ….”

Không đợi nàng nói hết lời, môi mỏng có chút mát lạnh của hắn liền đặt ở trêи môi đỏ mọng của nàng …..

Hoàn chính văn ——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương