Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
-
Chương 60
Trần Y Y ôm Đoàn Tuyết dỗ dành một hồi, cũng may tiểu gia hoả tuổi còn nhỏ, rất nhanh lực chú ý đã bị dời đi, quên đi tiểu hồ điệp đáng thương kia.
Sở Trác một mực đi theo sau lưng Trần Y Y, nhìn Đoàn tử trêи mặt vẫn còn vương nước mắt trong ngực nàng, nội tâm hiếm có khi dao động của hắn hiện lên một tên áy náy.
Sở Trác mặc dù có một cái tiểu muội, nhưng là từ nhỏ muội muội đã có đại ca và phụ thân sủng ái, căn bản không có cần cái nhị ca như hắn dỗ dành.
Cho dù về sau hắn có một vị hôn thê, nhưng là khi đó tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, cho nên căn bản không có kinh nghiệm dỗ dành nữ nhân.
Nay để cho hắn một cái ngốc tử vừa mới thanh tỉnh không bao lâu, đi nịnh nọt lấy lòng thê nữ, Sở Trác liền nhịn không được có chút mờ mịt.
*Thê nữ: vợ con
Hai ngày sau, bởi vì Sở Trác đắc tội Đoàn Tuyết, Đoàn Tuyết lòng dạ hẹp hòi còn thù dai, nhìn thấy Sở Trác liền bĩu môi.
Sở Trác bởi vì vậy không có cách nào lại gần hai mẫu nữ, chỉ có thể tiếp tục tiếp tục nhắm hai mắt lại ngủ thật sâu.
Mặc dù không thể thân cận cùng Trần Y Y, trong lòng của hắn cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng là hắn bởi vì mấy ngày qua nghỉ ngơi tốt, vẻ mệt mỏi trước đó đều bị quét sạch.
Đợi đến khi bọn họ đến kinh thành, cả người Sở Trác đang ở trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Xe ngựa của bọn họ còn chưa có vào thành, Sở Trác đã bị một người Huyền Vũ quân gọi đi, hình như là quân doanh bên kia có việc cần hắn xử lý.
Phó Linh đành phải mang bọn người Trần Y Y bôn ba mệt mỏi mấy ngày nay, trở về phủ tướng quân của Sở Trác trước một bước.
Nói về phủ tướng quân của Sở Trác, ngay cả vị tướng quân như Sở Trác cũng chưa có ở qua một ngày.
Từ khi Sở Hủ đem binh quyền Huyền Vũ quân giao cho hắn, Sở Trác vẫn luôn mang theo Huyền Vũ quân bôn ba ở bên ngoài.
Lần này nếu không phải Sở lão phu nhân tự mình gửi đến một phong thư, Sở Trác căn bản cũng không nguyện ý trở về nhanh như vậy.
Trần Y Y sau khi vào kinh thành, nội tâm vẫn luôn cảm thấy bất ổn.
Mặc dù Sở Trác bây giờ đã thanh tỉnh, hắn cũng đã hứa hẹn về sau sẽ bảo hộ nàng, nhưng là Trần Y Y vẫn có chút lo lắng.
Nhất là nghĩ đến đôi mắt sắc bén kia của Sở Hủ, nàng luôn cảm thấy chuyện của mình sẽ không bao giờ gạt được hắn.
Nhưng là dọc theo con đường đi này, Trần Y Y vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, cùng Sở Trác nói một chút chuyện liên quan đến Sở Hủ.
Bất quá nàng đã trốn qua một lần, vận mệnh lại để cho nàng một lần nữa gặp lại Sở Trác, nàng muốn cho mình cùng Sở Trác một cơ hội.
Thời điểm bọn người Trần Y Y đến phủ tướng quân, chính là lúc giữa trưa mặt trời vô cùng chói chang. Ngoài xe ngựa ánh mặt trời nóng rực đến chói mắt, ngay cả không khí bên ngoài cũng giống như có thể thiêu bỏng người.
Bởi vì hành trình cả đoạn đường này của bọn họ đều rất bí mật, cho nên khi bọn họ đi đến phủ tướng quân, cũng không có một người ra đại môn nghênh tiếp.
* Đại môn: cổng, cửa ….
Vân Mộc Hà gõ đại môn phủ tướng quân, người ở bên trong hiển nhiên là nhận biết được Vân Mộc Hà. Hắn nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa ở phía bên ngoài, nghĩ rằng tướng quân đã trở về, cái người giữ cửa kia lập tức muốn đi vào kêu người, lại bị Vân Mộc Hà một phen nắm trở về.
Phó Linh lo lắng hai mẫu nữ Trần Y Y ở trêи xe ngựa cảm thấy buồn bực, hắn tiến lên cùng người giữ cửa chào hỏi một tiếng, cũng không quản là có quy cũ gì hay không, liền dẫn bọn người Trần Y Y vào phủ tướng quân.
Bọn người Vân Mộc Hà đều là một đám đại lão thô, căn bản không có đem quy cũ loạn thất bát tao để vào trong mắt. Nay tướng quân giao thê nữ cho bọn hắn chiếu cố, bọn hắn liền phải nghĩ biện pháp để các nàng ít chịu khổ.
*Đại lão thô: đàn ông thô lỗ, đàn ông khô khan …
*Loạn thất bát tao: bừa bãi lộn xộn, lung tung, lộn xộn ….
Trần Y Y lúc này nóng đến khó chịu, thấy trêи cổ Đoàn tử đã nổi rôm xẩy. Vì sốt ruột cho ái nữ của nàng, cũng không có quan tâm quy củ gì nữa.
Phần lớn người trong phủ tướng quân đều đã gặp qua Vân Mộc Hà cùng Phó Linh, đột nhiên nhìn thấy hai người mang theo một đôi mẫu nữ vào phủ tướng quân, một đám nhịn không được ngó dáo dát nhìn chằm chằm bọn họ.
Mặc dù Trần Y Y mặc y phục vô cùng đơn giản, nhưng là vẫn như cũ không thể che nổi vẻ ngoài xuất chúng của nàng. Lúc nàng ôm Đoàn Tuyết vừa đi vào phủ tướng quân, còn có không ít người phỏng đoán thân phận của nàng.
Bọn họ ngay từ đầu cũng không có cảm thấy, Trần Y Y sẽ là nữ nhân tướng quân coi trọng. Bởi vì có không ít người nghe nói tướng quân là cái người không gần nữ sắc, không thích nữ nhân xa lạ tùy tiện tới gần hắn.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Đoàn Tuyết trong ngực Trần Y Y, lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
Bởi vì gương mặt của Đoàn Tuyết thật sự quá rõ ràng, chỉ cần đã gặp qua tướng quân hoặc Nhϊế͙p͙ Chính vương, liếc mắt một cái liền có thể đoán ra thân phận của Đoàn Tuyết. Đã đoán được thân phận của Đoàn Tuyết, thân phận của Trần Y Y cũng sẽ đoán ra.
Trần Y Y cùng Đoàn Tuyết trực tiếp đi vào hậu viện, sau khi hỏi thăm viện tử của Sở Trác ở đâu, liền ngang nhiên xông vào chiếm cứ viện tử của hắn.
Một cái đại nha hoàn phụ trách hầu hạ ở chủ viện thấy thế, liền muốn ngăn hai mẫu nữ Trần Y Y lại, kết quả nàng chỉ vừa kêu lên một tiếng, đã bị ánh mắt cô nương câm đứng ở một bên ngăn lại.
Nàng không biết Trần Y Y cùng Đoàn Tuyết là ai, nhưng lại nhận biết được cô nương câm trước mặt là đại hồng quân bên cạnh tướng quân. Nàng thâý cô nương câm tự mình xách đồ cho Trần Y Y, lập tức bị doạ đến sắc mặt trắng bệch lui xuống.
* Đại hồng quân: thân cận, được trọng dụng, nổi tiếng ….
Cũng may cô nương câm vừa rồi dùng ánh mắt ngăn nàng lại, bằng không nếu nàng không cẩn thận đắc tội người kia, sau này chắc chắn sẽ phải gặp xui xẻo.
Bên trong chủ viện ngoại trừ cái nha hoàn này, còn có vài cái nha hoàn tuổi tác tương đương có bộ dạng xuất chúng. Các nàng thấy A Viện vội vàng hấp tấp lui ra ngoài, một cái nha hoàn có lá gan tương đối lớn liền tiến lên phía trước hỏi:” A Viện tỷ, người kia là ai? Như thế nào mà cái gì cũng không nói một tiếng, liền trực tiếp xông vào viện tử của tướng quân? ”
Các nàng còn nhớ rõ quản sự đã từng nói qua, tướng quân không thích cùng người xa lạ thân cận. Nói các nàng về sau lúc hầu hạ ở viện tử, nhất định phải chú ý cách xa tướng quân ra.
Nhưng là nữ nhân vừa rồi là ai? Ôm đứa bé cứ như vậy mà xông vào, quả thực giống như một đám dân quê, không có giáo dưỡng cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa.
A Viện liếc mặt nhìn những người xung quanh đang xem náo một cái, sau đó vẻ mặt không vui nói:” Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là chủ tử của chúng ta.”
Mấy người kia nghe vậy lập tức sắc mặt thay đổi, từ khi các nàng đến phủ tướng quân đến nay, trong phủ tướng quân một cái chủ tử cũng không có. Đoạn thời gian này các nàng đã quen việc không cần hầu hạ người khác, nay đột nhiên xuất hiện một cái nữ chủ nhân, bên trong nội tâm của mọi người khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
Bất quá mặc kệ các nàng có thoải mái hay không, phủ tướng quân này cũng không phải của các nàng, về sau có một nữ chủ nhân đến ở cũng là lẽ đương nhiên.
Những chuyện này căn bản không phải là chuyện hạ nhân như các nàng có thể ngăn cản hay là thay đổi, trong lòng các nàng không thoải mái cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì thời tiết quá nóng, Trần Y Y căn bản không có tâm tình dò xét phủ tướng quân, cũng không có chú ý đến bọn hạ nhân trong phủ tướng quân.
Nàng sau khi ôm Đoàn tử vào trong phòng, liền để cho cô nương câm lau người cho Đoàn tử.
A Viện đầu tiên sai người đi đến hầm băng lấy đá, sau đó lại tự mình mang người đi chuẩn bị hoa quả và điểm tâm cùng một chỗ mang vào trong phòng.
Lúc mấy cái nha hoàn mang đồ đến, nhịn không được vụng trộm liếc nhìn Trần Y Y và Đoàn Tuyết đánh giá một chút.
Bởi vị cô nương câm một mực lạnh lùng đứng ở một bên, các nàng cũng không dám ở lâu trong phòng, đưa đồ xong liền lui ra ngoài.
Một cái nha hoàn còn trẻ tuổi, sau khi đi theo mấy người kia đi ra, liền không giữ được bình tĩnh mở miệng nói ra:” A Viện tỷ, người kia chính là phu nhân của tướng quân? Ta thấy ngoại trừ khuôn mặt có chút xinh đẹp, cũng không có điểm gì đặc biệt mà.”
Kỳ thật nàng càng muốn nói hơn là, nhìn Trần Y Y cũng Đoàn Tuyết ăn mặc giản dị như vậy, quả thật so với thôn phụ cũng không có khác biệt gì lắm. Nhưng là nàng cũng không dám nói thang ra, sợ có người vụng trộm đi cáo trạng với đại quản sự.
A Viện ngay từ đầu cũng cảm thấy Trần Y Y ăn mặc quá giản dị, cho nên lúc người kia muốn tiến vào nàng mới có ý định muốn cản người. Bất quá nàng vừa rồi đã cẩn thận liếc nhìn Trần Y Y một cái, liền cảm thấy nữ nhân này mặc dù cử chỉ có chút thô tục, nhưng là ở giữa lông mày của nàng lại mang theo một cỗ khí chất khó nói rõ. Cụ thể là loại khí chất như thế nào, A Viện cũng không biết phải nói rõ như thế nào?
Hơn nữa nàng ăn mặc mộc mạc như vậy, vừa nhìn thấy đã biết không phải tiểu thư nhà cao sang gì. Nhưng là sau khi vào chủ viện, nàng đối với phủ tướng quân xa hoa trước mắt nhìn như không thấy.
Trước đó các nàng mang đá cùng điểm tâm đến, nàng cũng không lộ ra một chút kinh ngạc. Nàng chính là bình tĩnh lướt qua, sau đó kêu các nàng để đá ra xa một chút, tránh để cho Đoàn Tuyết nhỏ tuổi bị lạnh.
Trần Y Y cho A Viện cảm giác chính là, thứ gì nàng cũng đều đã nhìn thấy qua, đối với vinh hoa phú quý trước mặt cũng không có một chút kinh ngạc ….
Lúc A Viện đang yên lặng thất thần, đại quản sự của phủ tướng quân dẫn theo một đám người từ bên ngoài chạy vào.
Đại quản sự là một cái người trẻ tuổi chưa tới ba mươi, vóc người cũng không tính là cao, khuôn mặt có nét thông minh lanh lẹ. Hắn nghe được phu nhân đã mang theo tiểu thư trở lại, lập tức vẻ mặt hoảng loạn mang người đến hành lễ với Trần Y Y.
Trước đó thời điểm Huyền Vũ quân trở về kinh thành, đại quản sự còn tưởng rằng tưởng quân cũng sẽ cùng về. Kết quả bọn hắn đợi cả một ngày, cũng không có thấy bóng của tướng quân.
Mấy ngày nay bọn hắn vẫn luôn phái người, canh giữ tại vài cửa thành, bởi vì lo lắng sẽ bỏ sót tướng quân. Hắn lại không nghĩ rằng, nhất cử nhất động của đoàn người tướng quân thập phần cẩn thận, bọn hạ nhân không cẩn thận đã bỏ sót.
Đại quản sự lúc này trong lòng thập phần lo lắng bất an, nhất là khi nghĩ đến tướng quân là đệ đệ của Nhϊế͙p͙ Chính vương, giờ đây trong tay không chỉ nắm trọng quyền mà còn nắm giữ sự sát phát quyết đoán, nếu tướng quân cảm thấy bọn hắn lãnh đạm phu nhân cùng tiểu thư, đại quản sự liền nhịn không được dưới trời hè nóng gắt đổ mồ hôi lạnh
*Lãnh đạm: bỏ bê, lạnh nhạt …
Lúc này ở bên ngoài rất nóng, hai mẫu tử Trần Y Y một đường xóc nảy mười phần chật vật, nàng không muốn cứ như vậy đi gặp những người hạ nhân kia, nàng liền kêu cô nương câm làm cho những người bên ngoài lui xuống trước.
Nàng không coi trọng những việc này, cũng rất lười, nhưng là về sau nàng sẽ là nữ chủ nhân ở nơi này. Trần Y Y không muốn ở phủ tướng quân của Sở Trác, làm mất mặt vị tướng quân mặt lạnh như hắn.
Trần Y Y mang theo Đoàn Tuyết đi tắm trước, sau đó thay y phục sạch do cô nương câm đã chuẩn bị, hai mẫu tử cùng trang điểm một phen.
Từ sau khi Trần Y Y chạy trốn, nàng vì không muốn gây sự chú ý cho người khác, căn bản cũng không có chưng diện gì cho mình.
Nay nàng chỉ cần sửa soạn một chút, mặc một bộ y phục có chất liệu tốt hơn, cả người giống như là thoát thai hoán cốt.
*Thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt.
Nhất là bộ dáng đáng yêu của Đoàn Tuyết, sau khi được Trần Y Y và cô nương câm liên thủ sửa soạn cho, nhìn tựa như một tiểu tiên đồng hạ phàm.
Mà Trần Y Y không biết là, đại quản sự bởi vì trong lòng lo lắng bất an, không có mang người lập tức rời đi. Đợi đến lúc Trần Y Y cùng cô nương câm đi ra, đám người bọn họ vẫn còn đứng ở viện tử phơi nắng.
Số người mà đại quản sự mang tới không coi là nhiều cũng không tính là ít, có chừng mười mấy người. Đây dù sao cũng là gặp nữ chủ nhân của phủ tướng quân, cho dù mười phần vội vàng hắn vẫn phải tới để hành lễ. Trong bọn họ có mấy người là quản sự trong phủ, cũng có vài người có thân phận đặc thù nhất định phải cùng theo tới gặp người.
Bọn họ nhìn thấy Trần Y Y đi ra cùng cô nương câm, còn chưa thấy rõ diện mạo của Trần Y Y, đã lập tức đi theo đại quản sự hành lễ với Trần Y Y. Chính là hành lễ còn chưa xong, một cái nha hoàn thân thể yếu nhược, đột nhiên té xuống hôn mê bất tỉnh.
Nha hoàn kia nhìn tuổi không lớn lắm, cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Một cái nha hoàn khác đứng ở bên cạnh nàng thấy thế, liền cùng một người đứng bên cạnh đỡ nha hoàn kia lên.
Nàng một bên đỡ người một bên lo lắng nói:” Sen Ny ngươi không sao chứ? Ngươi không nên làm ta sợ a?”
Trần Y Y không phải nữ tử sinh trưởng ở thời cổ đại, nguyên chủ cũng không có trải qua quá nhiều hậu trạch tranh đấu. Nàng nhìn màn trình diễn đột nhiên xảy ra trước mắt, phản ứng đầu tiên cũng không có phát giác ra được điểm dị thường.
Trần Y Y cảm thấy thời tiết này xác thực rất nóng, liền cho rằng tiểu cô nương thân thể quá yếu, không cẩn thận bị phơi nắng đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng là cô nương câm ở một bên nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lập tức lạnh xuống.
Sở Trác bởi vì thân làm đệ đệ duy nhất của Sở Hủ, hai năm này oanh oanh yến yến bên người có nhiều hơn. Hắn là một người phi thường sợ phiền toái, không có dư thừa khí lực đi quản những nữ nhân này. Cô nương câm liền chủ động đứng lên, thay Sở Trác giải quyết không ít nữ nhân không an phận.
Về phần tại sao Ngọc Yên không bị nàng đuổi đi? Là bởi vì Ngọc Yên mặc dù cũng có tiểu tâm tư, nhưng là nàng ta rất thận trọng. Cô nương câm thấy Sở Trác thật sự rất mệt mỏi, liền muốn có thêm một người tận tâm chiếu cố hắn, cho nên đối với nàng ta vẫn luôn là mắt nhắm mắt mở.
Nếu không phải hai mẫu nữ Trần Y Y đột nhiên xuất hiện, lập tức làm cho Ngọc Yên cảm thấy bị uy hϊế͙p͙, bằng không nàng ta sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện mạo hiểm đến thế.
Nay Trần Y Y mang theo Đoàn Tuyết trở lại, cô nương câm không cần Sở Trác cố ý phân phó, cũng sẽ tự động đứng ra bảo hộ cho hai mẫu tử các nàng.
Đại quản sự cũng là một cái người khôn khéo, thấy hai cái nha hoàn một người hôn mê, một người trước mặt Trần Y Y khóc sướt mướt, trong đôi mắt không lớn loé lên một tia trào phúng.
Trần Y Y nhìn nhìn cái nha hoàn đang khóc lóc kia, mơ hồ đoán ra được cái gì đó liền mở trừng hai mắt.
Cái nha hoàn khóc sướt mướt kia quỳ xuống, nói với Trần Y Y:” Phu nhân, Sen Ny không phải cố ý té xỉu, người không cần bởi vì vậy mà trừng phạt nàng, nàng từ lúc nhỏ thể cốt đã không tốt … ”
Trần Y Y nghe vậy không có nói tiếp, mà là sai A Viện mang đến cho nàng một cái ghế. Nhìn cái dáng vẻ nha hoàn này, giống như là muốn diễn ra một vở kịch cho nàng xem.
Trần Y Y thấy nàng ta cùng cái Sen Ny kia bộ dạng đẹp mắt, tính ngồi xuống tâm bình khí hoà xem một chút các nàng muốn làm gì. Dù sao hai người đều là đại mỹ nhân, nàng đối với người có dung mạo xinh đẹp luôn luôn phá lệ có kiên nhẫn.
* Tâm bình khí hoà: bình tĩnh hoà nhã, ôn hoà nhã nhặn.
Tại thời điểm Trần Y Y ngồi xuống, một đạo thân ảnh cao ráo mạnh mẽ đi vào chủ viện. Hắn nhìn lướt qua ” Náo nhiệt ” ở viện tử, sau đó giống như là cái gì cũng không nhìn thấy, lập tức hướng tới chỗ Trần Y Y bên kia đi đến.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không? Lúc Sở Trác gần đi đến chỗ hai cái nha hoàn, Sen Ny kia đột nhiên liền tỉnh lại. Nàng ta tỉnh lại liền nhìn thấy Sở Trác mặc một thân khôi giáp, sau đó vẻ mặt vừa sợ vừa ủy khuất quỳ bên chân Sở Trác.
Trần Y Y thấy nàng ta chặn đường đi của Sở Trác, lập tức nhịn không được thay nha hoàn Sen Ny lo lắng một phen. Căn cứ vào sự hiểu biết mấy ngày nay của nàng về Sở Trác, hắn ghét nhất chính là người khác không có việc gì lại đi trêu chọc hắn.
Thời điểm Trần Y Y nghĩ như vậy, bước chân Sở Trác hơi dừng một chút, sau đó hắn giống như là đột nhiên bị mù, cứ như vậy trực tiếp giẫm lên tay Sen Ny rồi tiếp tục đi tới.
Sen Ny giọng nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, vẻ mặt không thể tin được nhìn Sở Trác. Người chung quanh lập tức bị hoảng sợ, một đám giống như chim cút nhỏ mà quỳ xuống.
Trần Y Y nhìn đôi bàn tay nhỏ trắng noãn xinh đẹp của Sen Ny, nhịn không được giương mắt lên trừng mắt nhìn Sở Trác một cái, hắn thật sự là một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết. Bất quá … Dáng vẻ hắn đối với những nữ nhân khác nhìn như không thấy, nàng vẫn là thật thích bộ dạng này của hắn.
Sở Trác nhìn Trần Y Y một hồi dùng ánh mắt kiều diễm trừng hắn, một hồi lại hướng đến hắn cười phá lệ ngọt ngào.
Không biết sao lại thế này, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của đám hán tử thô lỗ trong Huyền Vũ quân. Khi thê tử đối với nam nhân nhà mình liếc mắt đưa tình, đã nói lên là thê tử muốn nam nhân. Sau đó, nam nhân chỉ cần tốn chút tâm tư dỗ dành nàng, nàng liền sẽ ngoan ngoãn để nam nhân ép buộc.
Sở Trác nhìn Trần Y Y đổi một thân y phục mới, càng thêm xinh đẹp động lòng người, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khan.
Lúc này nghe thấy còn có người đang khóc sướt mướt, hắn lập tức bất mãn nói với đại quản sự:” Chuyện gì cũng mang tới đây giải quyết?”
Đám người đại quản sự sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn vừa định mở miệng giải thích cái gì đó, chợt nghe Sở Trác lại nói:” Tất cả cút.”
Một đám nghe vậy cũng không có để ý đến lễ nghi, vội vội vàng vàng lăn ra khỏi viện tử. Lúc đại quản sự đi ra, còn thuận tiện sai người đem Sen Ny bị doạ sợ kéo ra ngoài luôn.
Trần Y Y nhìn thân ảnh chạy trối chết của đám người kia, đáy mắt nhịn không được hiên lên một tia nuối tiếc. Nàng còn chưa xem hết các nàng muốn làm gì, đã bị Sở Trác cắt đứt mất tiêu.
Trần Y Y vừa định nói chuyện với Sở Trác, Sở Trác đột nhiên bước lên phía trước đem người bế lên. Trần Y Y bị hành động của hắn doạ sợ, nhịn không được kinh hô một tiếng nói:” Sở Trác? Ban ngày ban mặt ngươi làm gì vậy chứ?”
Bọn người A Viện thấy thế lập tức cúi đầu xuống, một đám giống như cái gì cũng không có nhìn thấy, các nàng đều ra vẻ là người mù loà kẻ câm điếc.
Sở Trác nhìn cũng không nhìn mấy người trong viện lấy một cái, liền trực tiếp ôm Trần Y Y đi vào phòng.
Cô nương câm bày ra dáng vẻ như nhìn đã quen cũng không có trách gì, nàng ôm Đoàn Tuyết vừa ăn no đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, sai A Viện đi thu thập một gian phòng bên cạnh.
Sở Trác một mực đi theo sau lưng Trần Y Y, nhìn Đoàn tử trêи mặt vẫn còn vương nước mắt trong ngực nàng, nội tâm hiếm có khi dao động của hắn hiện lên một tên áy náy.
Sở Trác mặc dù có một cái tiểu muội, nhưng là từ nhỏ muội muội đã có đại ca và phụ thân sủng ái, căn bản không có cần cái nhị ca như hắn dỗ dành.
Cho dù về sau hắn có một vị hôn thê, nhưng là khi đó tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, cho nên căn bản không có kinh nghiệm dỗ dành nữ nhân.
Nay để cho hắn một cái ngốc tử vừa mới thanh tỉnh không bao lâu, đi nịnh nọt lấy lòng thê nữ, Sở Trác liền nhịn không được có chút mờ mịt.
*Thê nữ: vợ con
Hai ngày sau, bởi vì Sở Trác đắc tội Đoàn Tuyết, Đoàn Tuyết lòng dạ hẹp hòi còn thù dai, nhìn thấy Sở Trác liền bĩu môi.
Sở Trác bởi vì vậy không có cách nào lại gần hai mẫu nữ, chỉ có thể tiếp tục tiếp tục nhắm hai mắt lại ngủ thật sâu.
Mặc dù không thể thân cận cùng Trần Y Y, trong lòng của hắn cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng là hắn bởi vì mấy ngày qua nghỉ ngơi tốt, vẻ mệt mỏi trước đó đều bị quét sạch.
Đợi đến khi bọn họ đến kinh thành, cả người Sở Trác đang ở trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Xe ngựa của bọn họ còn chưa có vào thành, Sở Trác đã bị một người Huyền Vũ quân gọi đi, hình như là quân doanh bên kia có việc cần hắn xử lý.
Phó Linh đành phải mang bọn người Trần Y Y bôn ba mệt mỏi mấy ngày nay, trở về phủ tướng quân của Sở Trác trước một bước.
Nói về phủ tướng quân của Sở Trác, ngay cả vị tướng quân như Sở Trác cũng chưa có ở qua một ngày.
Từ khi Sở Hủ đem binh quyền Huyền Vũ quân giao cho hắn, Sở Trác vẫn luôn mang theo Huyền Vũ quân bôn ba ở bên ngoài.
Lần này nếu không phải Sở lão phu nhân tự mình gửi đến một phong thư, Sở Trác căn bản cũng không nguyện ý trở về nhanh như vậy.
Trần Y Y sau khi vào kinh thành, nội tâm vẫn luôn cảm thấy bất ổn.
Mặc dù Sở Trác bây giờ đã thanh tỉnh, hắn cũng đã hứa hẹn về sau sẽ bảo hộ nàng, nhưng là Trần Y Y vẫn có chút lo lắng.
Nhất là nghĩ đến đôi mắt sắc bén kia của Sở Hủ, nàng luôn cảm thấy chuyện của mình sẽ không bao giờ gạt được hắn.
Nhưng là dọc theo con đường đi này, Trần Y Y vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, cùng Sở Trác nói một chút chuyện liên quan đến Sở Hủ.
Bất quá nàng đã trốn qua một lần, vận mệnh lại để cho nàng một lần nữa gặp lại Sở Trác, nàng muốn cho mình cùng Sở Trác một cơ hội.
Thời điểm bọn người Trần Y Y đến phủ tướng quân, chính là lúc giữa trưa mặt trời vô cùng chói chang. Ngoài xe ngựa ánh mặt trời nóng rực đến chói mắt, ngay cả không khí bên ngoài cũng giống như có thể thiêu bỏng người.
Bởi vì hành trình cả đoạn đường này của bọn họ đều rất bí mật, cho nên khi bọn họ đi đến phủ tướng quân, cũng không có một người ra đại môn nghênh tiếp.
* Đại môn: cổng, cửa ….
Vân Mộc Hà gõ đại môn phủ tướng quân, người ở bên trong hiển nhiên là nhận biết được Vân Mộc Hà. Hắn nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa ở phía bên ngoài, nghĩ rằng tướng quân đã trở về, cái người giữ cửa kia lập tức muốn đi vào kêu người, lại bị Vân Mộc Hà một phen nắm trở về.
Phó Linh lo lắng hai mẫu nữ Trần Y Y ở trêи xe ngựa cảm thấy buồn bực, hắn tiến lên cùng người giữ cửa chào hỏi một tiếng, cũng không quản là có quy cũ gì hay không, liền dẫn bọn người Trần Y Y vào phủ tướng quân.
Bọn người Vân Mộc Hà đều là một đám đại lão thô, căn bản không có đem quy cũ loạn thất bát tao để vào trong mắt. Nay tướng quân giao thê nữ cho bọn hắn chiếu cố, bọn hắn liền phải nghĩ biện pháp để các nàng ít chịu khổ.
*Đại lão thô: đàn ông thô lỗ, đàn ông khô khan …
*Loạn thất bát tao: bừa bãi lộn xộn, lung tung, lộn xộn ….
Trần Y Y lúc này nóng đến khó chịu, thấy trêи cổ Đoàn tử đã nổi rôm xẩy. Vì sốt ruột cho ái nữ của nàng, cũng không có quan tâm quy củ gì nữa.
Phần lớn người trong phủ tướng quân đều đã gặp qua Vân Mộc Hà cùng Phó Linh, đột nhiên nhìn thấy hai người mang theo một đôi mẫu nữ vào phủ tướng quân, một đám nhịn không được ngó dáo dát nhìn chằm chằm bọn họ.
Mặc dù Trần Y Y mặc y phục vô cùng đơn giản, nhưng là vẫn như cũ không thể che nổi vẻ ngoài xuất chúng của nàng. Lúc nàng ôm Đoàn Tuyết vừa đi vào phủ tướng quân, còn có không ít người phỏng đoán thân phận của nàng.
Bọn họ ngay từ đầu cũng không có cảm thấy, Trần Y Y sẽ là nữ nhân tướng quân coi trọng. Bởi vì có không ít người nghe nói tướng quân là cái người không gần nữ sắc, không thích nữ nhân xa lạ tùy tiện tới gần hắn.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Đoàn Tuyết trong ngực Trần Y Y, lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ.
Bởi vì gương mặt của Đoàn Tuyết thật sự quá rõ ràng, chỉ cần đã gặp qua tướng quân hoặc Nhϊế͙p͙ Chính vương, liếc mắt một cái liền có thể đoán ra thân phận của Đoàn Tuyết. Đã đoán được thân phận của Đoàn Tuyết, thân phận của Trần Y Y cũng sẽ đoán ra.
Trần Y Y cùng Đoàn Tuyết trực tiếp đi vào hậu viện, sau khi hỏi thăm viện tử của Sở Trác ở đâu, liền ngang nhiên xông vào chiếm cứ viện tử của hắn.
Một cái đại nha hoàn phụ trách hầu hạ ở chủ viện thấy thế, liền muốn ngăn hai mẫu nữ Trần Y Y lại, kết quả nàng chỉ vừa kêu lên một tiếng, đã bị ánh mắt cô nương câm đứng ở một bên ngăn lại.
Nàng không biết Trần Y Y cùng Đoàn Tuyết là ai, nhưng lại nhận biết được cô nương câm trước mặt là đại hồng quân bên cạnh tướng quân. Nàng thâý cô nương câm tự mình xách đồ cho Trần Y Y, lập tức bị doạ đến sắc mặt trắng bệch lui xuống.
* Đại hồng quân: thân cận, được trọng dụng, nổi tiếng ….
Cũng may cô nương câm vừa rồi dùng ánh mắt ngăn nàng lại, bằng không nếu nàng không cẩn thận đắc tội người kia, sau này chắc chắn sẽ phải gặp xui xẻo.
Bên trong chủ viện ngoại trừ cái nha hoàn này, còn có vài cái nha hoàn tuổi tác tương đương có bộ dạng xuất chúng. Các nàng thấy A Viện vội vàng hấp tấp lui ra ngoài, một cái nha hoàn có lá gan tương đối lớn liền tiến lên phía trước hỏi:” A Viện tỷ, người kia là ai? Như thế nào mà cái gì cũng không nói một tiếng, liền trực tiếp xông vào viện tử của tướng quân? ”
Các nàng còn nhớ rõ quản sự đã từng nói qua, tướng quân không thích cùng người xa lạ thân cận. Nói các nàng về sau lúc hầu hạ ở viện tử, nhất định phải chú ý cách xa tướng quân ra.
Nhưng là nữ nhân vừa rồi là ai? Ôm đứa bé cứ như vậy mà xông vào, quả thực giống như một đám dân quê, không có giáo dưỡng cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa.
A Viện liếc mặt nhìn những người xung quanh đang xem náo một cái, sau đó vẻ mặt không vui nói:” Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là chủ tử của chúng ta.”
Mấy người kia nghe vậy lập tức sắc mặt thay đổi, từ khi các nàng đến phủ tướng quân đến nay, trong phủ tướng quân một cái chủ tử cũng không có. Đoạn thời gian này các nàng đã quen việc không cần hầu hạ người khác, nay đột nhiên xuất hiện một cái nữ chủ nhân, bên trong nội tâm của mọi người khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
Bất quá mặc kệ các nàng có thoải mái hay không, phủ tướng quân này cũng không phải của các nàng, về sau có một nữ chủ nhân đến ở cũng là lẽ đương nhiên.
Những chuyện này căn bản không phải là chuyện hạ nhân như các nàng có thể ngăn cản hay là thay đổi, trong lòng các nàng không thoải mái cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì thời tiết quá nóng, Trần Y Y căn bản không có tâm tình dò xét phủ tướng quân, cũng không có chú ý đến bọn hạ nhân trong phủ tướng quân.
Nàng sau khi ôm Đoàn tử vào trong phòng, liền để cho cô nương câm lau người cho Đoàn tử.
A Viện đầu tiên sai người đi đến hầm băng lấy đá, sau đó lại tự mình mang người đi chuẩn bị hoa quả và điểm tâm cùng một chỗ mang vào trong phòng.
Lúc mấy cái nha hoàn mang đồ đến, nhịn không được vụng trộm liếc nhìn Trần Y Y và Đoàn Tuyết đánh giá một chút.
Bởi vị cô nương câm một mực lạnh lùng đứng ở một bên, các nàng cũng không dám ở lâu trong phòng, đưa đồ xong liền lui ra ngoài.
Một cái nha hoàn còn trẻ tuổi, sau khi đi theo mấy người kia đi ra, liền không giữ được bình tĩnh mở miệng nói ra:” A Viện tỷ, người kia chính là phu nhân của tướng quân? Ta thấy ngoại trừ khuôn mặt có chút xinh đẹp, cũng không có điểm gì đặc biệt mà.”
Kỳ thật nàng càng muốn nói hơn là, nhìn Trần Y Y cũng Đoàn Tuyết ăn mặc giản dị như vậy, quả thật so với thôn phụ cũng không có khác biệt gì lắm. Nhưng là nàng cũng không dám nói thang ra, sợ có người vụng trộm đi cáo trạng với đại quản sự.
A Viện ngay từ đầu cũng cảm thấy Trần Y Y ăn mặc quá giản dị, cho nên lúc người kia muốn tiến vào nàng mới có ý định muốn cản người. Bất quá nàng vừa rồi đã cẩn thận liếc nhìn Trần Y Y một cái, liền cảm thấy nữ nhân này mặc dù cử chỉ có chút thô tục, nhưng là ở giữa lông mày của nàng lại mang theo một cỗ khí chất khó nói rõ. Cụ thể là loại khí chất như thế nào, A Viện cũng không biết phải nói rõ như thế nào?
Hơn nữa nàng ăn mặc mộc mạc như vậy, vừa nhìn thấy đã biết không phải tiểu thư nhà cao sang gì. Nhưng là sau khi vào chủ viện, nàng đối với phủ tướng quân xa hoa trước mắt nhìn như không thấy.
Trước đó các nàng mang đá cùng điểm tâm đến, nàng cũng không lộ ra một chút kinh ngạc. Nàng chính là bình tĩnh lướt qua, sau đó kêu các nàng để đá ra xa một chút, tránh để cho Đoàn Tuyết nhỏ tuổi bị lạnh.
Trần Y Y cho A Viện cảm giác chính là, thứ gì nàng cũng đều đã nhìn thấy qua, đối với vinh hoa phú quý trước mặt cũng không có một chút kinh ngạc ….
Lúc A Viện đang yên lặng thất thần, đại quản sự của phủ tướng quân dẫn theo một đám người từ bên ngoài chạy vào.
Đại quản sự là một cái người trẻ tuổi chưa tới ba mươi, vóc người cũng không tính là cao, khuôn mặt có nét thông minh lanh lẹ. Hắn nghe được phu nhân đã mang theo tiểu thư trở lại, lập tức vẻ mặt hoảng loạn mang người đến hành lễ với Trần Y Y.
Trước đó thời điểm Huyền Vũ quân trở về kinh thành, đại quản sự còn tưởng rằng tưởng quân cũng sẽ cùng về. Kết quả bọn hắn đợi cả một ngày, cũng không có thấy bóng của tướng quân.
Mấy ngày nay bọn hắn vẫn luôn phái người, canh giữ tại vài cửa thành, bởi vì lo lắng sẽ bỏ sót tướng quân. Hắn lại không nghĩ rằng, nhất cử nhất động của đoàn người tướng quân thập phần cẩn thận, bọn hạ nhân không cẩn thận đã bỏ sót.
Đại quản sự lúc này trong lòng thập phần lo lắng bất an, nhất là khi nghĩ đến tướng quân là đệ đệ của Nhϊế͙p͙ Chính vương, giờ đây trong tay không chỉ nắm trọng quyền mà còn nắm giữ sự sát phát quyết đoán, nếu tướng quân cảm thấy bọn hắn lãnh đạm phu nhân cùng tiểu thư, đại quản sự liền nhịn không được dưới trời hè nóng gắt đổ mồ hôi lạnh
*Lãnh đạm: bỏ bê, lạnh nhạt …
Lúc này ở bên ngoài rất nóng, hai mẫu tử Trần Y Y một đường xóc nảy mười phần chật vật, nàng không muốn cứ như vậy đi gặp những người hạ nhân kia, nàng liền kêu cô nương câm làm cho những người bên ngoài lui xuống trước.
Nàng không coi trọng những việc này, cũng rất lười, nhưng là về sau nàng sẽ là nữ chủ nhân ở nơi này. Trần Y Y không muốn ở phủ tướng quân của Sở Trác, làm mất mặt vị tướng quân mặt lạnh như hắn.
Trần Y Y mang theo Đoàn Tuyết đi tắm trước, sau đó thay y phục sạch do cô nương câm đã chuẩn bị, hai mẫu tử cùng trang điểm một phen.
Từ sau khi Trần Y Y chạy trốn, nàng vì không muốn gây sự chú ý cho người khác, căn bản cũng không có chưng diện gì cho mình.
Nay nàng chỉ cần sửa soạn một chút, mặc một bộ y phục có chất liệu tốt hơn, cả người giống như là thoát thai hoán cốt.
*Thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt.
Nhất là bộ dáng đáng yêu của Đoàn Tuyết, sau khi được Trần Y Y và cô nương câm liên thủ sửa soạn cho, nhìn tựa như một tiểu tiên đồng hạ phàm.
Mà Trần Y Y không biết là, đại quản sự bởi vì trong lòng lo lắng bất an, không có mang người lập tức rời đi. Đợi đến lúc Trần Y Y cùng cô nương câm đi ra, đám người bọn họ vẫn còn đứng ở viện tử phơi nắng.
Số người mà đại quản sự mang tới không coi là nhiều cũng không tính là ít, có chừng mười mấy người. Đây dù sao cũng là gặp nữ chủ nhân của phủ tướng quân, cho dù mười phần vội vàng hắn vẫn phải tới để hành lễ. Trong bọn họ có mấy người là quản sự trong phủ, cũng có vài người có thân phận đặc thù nhất định phải cùng theo tới gặp người.
Bọn họ nhìn thấy Trần Y Y đi ra cùng cô nương câm, còn chưa thấy rõ diện mạo của Trần Y Y, đã lập tức đi theo đại quản sự hành lễ với Trần Y Y. Chính là hành lễ còn chưa xong, một cái nha hoàn thân thể yếu nhược, đột nhiên té xuống hôn mê bất tỉnh.
Nha hoàn kia nhìn tuổi không lớn lắm, cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Một cái nha hoàn khác đứng ở bên cạnh nàng thấy thế, liền cùng một người đứng bên cạnh đỡ nha hoàn kia lên.
Nàng một bên đỡ người một bên lo lắng nói:” Sen Ny ngươi không sao chứ? Ngươi không nên làm ta sợ a?”
Trần Y Y không phải nữ tử sinh trưởng ở thời cổ đại, nguyên chủ cũng không có trải qua quá nhiều hậu trạch tranh đấu. Nàng nhìn màn trình diễn đột nhiên xảy ra trước mắt, phản ứng đầu tiên cũng không có phát giác ra được điểm dị thường.
Trần Y Y cảm thấy thời tiết này xác thực rất nóng, liền cho rằng tiểu cô nương thân thể quá yếu, không cẩn thận bị phơi nắng đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng là cô nương câm ở một bên nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lập tức lạnh xuống.
Sở Trác bởi vì thân làm đệ đệ duy nhất của Sở Hủ, hai năm này oanh oanh yến yến bên người có nhiều hơn. Hắn là một người phi thường sợ phiền toái, không có dư thừa khí lực đi quản những nữ nhân này. Cô nương câm liền chủ động đứng lên, thay Sở Trác giải quyết không ít nữ nhân không an phận.
Về phần tại sao Ngọc Yên không bị nàng đuổi đi? Là bởi vì Ngọc Yên mặc dù cũng có tiểu tâm tư, nhưng là nàng ta rất thận trọng. Cô nương câm thấy Sở Trác thật sự rất mệt mỏi, liền muốn có thêm một người tận tâm chiếu cố hắn, cho nên đối với nàng ta vẫn luôn là mắt nhắm mắt mở.
Nếu không phải hai mẫu nữ Trần Y Y đột nhiên xuất hiện, lập tức làm cho Ngọc Yên cảm thấy bị uy hϊế͙p͙, bằng không nàng ta sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện mạo hiểm đến thế.
Nay Trần Y Y mang theo Đoàn Tuyết trở lại, cô nương câm không cần Sở Trác cố ý phân phó, cũng sẽ tự động đứng ra bảo hộ cho hai mẫu tử các nàng.
Đại quản sự cũng là một cái người khôn khéo, thấy hai cái nha hoàn một người hôn mê, một người trước mặt Trần Y Y khóc sướt mướt, trong đôi mắt không lớn loé lên một tia trào phúng.
Trần Y Y nhìn nhìn cái nha hoàn đang khóc lóc kia, mơ hồ đoán ra được cái gì đó liền mở trừng hai mắt.
Cái nha hoàn khóc sướt mướt kia quỳ xuống, nói với Trần Y Y:” Phu nhân, Sen Ny không phải cố ý té xỉu, người không cần bởi vì vậy mà trừng phạt nàng, nàng từ lúc nhỏ thể cốt đã không tốt … ”
Trần Y Y nghe vậy không có nói tiếp, mà là sai A Viện mang đến cho nàng một cái ghế. Nhìn cái dáng vẻ nha hoàn này, giống như là muốn diễn ra một vở kịch cho nàng xem.
Trần Y Y thấy nàng ta cùng cái Sen Ny kia bộ dạng đẹp mắt, tính ngồi xuống tâm bình khí hoà xem một chút các nàng muốn làm gì. Dù sao hai người đều là đại mỹ nhân, nàng đối với người có dung mạo xinh đẹp luôn luôn phá lệ có kiên nhẫn.
* Tâm bình khí hoà: bình tĩnh hoà nhã, ôn hoà nhã nhặn.
Tại thời điểm Trần Y Y ngồi xuống, một đạo thân ảnh cao ráo mạnh mẽ đi vào chủ viện. Hắn nhìn lướt qua ” Náo nhiệt ” ở viện tử, sau đó giống như là cái gì cũng không nhìn thấy, lập tức hướng tới chỗ Trần Y Y bên kia đi đến.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không? Lúc Sở Trác gần đi đến chỗ hai cái nha hoàn, Sen Ny kia đột nhiên liền tỉnh lại. Nàng ta tỉnh lại liền nhìn thấy Sở Trác mặc một thân khôi giáp, sau đó vẻ mặt vừa sợ vừa ủy khuất quỳ bên chân Sở Trác.
Trần Y Y thấy nàng ta chặn đường đi của Sở Trác, lập tức nhịn không được thay nha hoàn Sen Ny lo lắng một phen. Căn cứ vào sự hiểu biết mấy ngày nay của nàng về Sở Trác, hắn ghét nhất chính là người khác không có việc gì lại đi trêu chọc hắn.
Thời điểm Trần Y Y nghĩ như vậy, bước chân Sở Trác hơi dừng một chút, sau đó hắn giống như là đột nhiên bị mù, cứ như vậy trực tiếp giẫm lên tay Sen Ny rồi tiếp tục đi tới.
Sen Ny giọng nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, vẻ mặt không thể tin được nhìn Sở Trác. Người chung quanh lập tức bị hoảng sợ, một đám giống như chim cút nhỏ mà quỳ xuống.
Trần Y Y nhìn đôi bàn tay nhỏ trắng noãn xinh đẹp của Sen Ny, nhịn không được giương mắt lên trừng mắt nhìn Sở Trác một cái, hắn thật sự là một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết. Bất quá … Dáng vẻ hắn đối với những nữ nhân khác nhìn như không thấy, nàng vẫn là thật thích bộ dạng này của hắn.
Sở Trác nhìn Trần Y Y một hồi dùng ánh mắt kiều diễm trừng hắn, một hồi lại hướng đến hắn cười phá lệ ngọt ngào.
Không biết sao lại thế này, hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của đám hán tử thô lỗ trong Huyền Vũ quân. Khi thê tử đối với nam nhân nhà mình liếc mắt đưa tình, đã nói lên là thê tử muốn nam nhân. Sau đó, nam nhân chỉ cần tốn chút tâm tư dỗ dành nàng, nàng liền sẽ ngoan ngoãn để nam nhân ép buộc.
Sở Trác nhìn Trần Y Y đổi một thân y phục mới, càng thêm xinh đẹp động lòng người, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khan.
Lúc này nghe thấy còn có người đang khóc sướt mướt, hắn lập tức bất mãn nói với đại quản sự:” Chuyện gì cũng mang tới đây giải quyết?”
Đám người đại quản sự sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn vừa định mở miệng giải thích cái gì đó, chợt nghe Sở Trác lại nói:” Tất cả cút.”
Một đám nghe vậy cũng không có để ý đến lễ nghi, vội vội vàng vàng lăn ra khỏi viện tử. Lúc đại quản sự đi ra, còn thuận tiện sai người đem Sen Ny bị doạ sợ kéo ra ngoài luôn.
Trần Y Y nhìn thân ảnh chạy trối chết của đám người kia, đáy mắt nhịn không được hiên lên một tia nuối tiếc. Nàng còn chưa xem hết các nàng muốn làm gì, đã bị Sở Trác cắt đứt mất tiêu.
Trần Y Y vừa định nói chuyện với Sở Trác, Sở Trác đột nhiên bước lên phía trước đem người bế lên. Trần Y Y bị hành động của hắn doạ sợ, nhịn không được kinh hô một tiếng nói:” Sở Trác? Ban ngày ban mặt ngươi làm gì vậy chứ?”
Bọn người A Viện thấy thế lập tức cúi đầu xuống, một đám giống như cái gì cũng không có nhìn thấy, các nàng đều ra vẻ là người mù loà kẻ câm điếc.
Sở Trác nhìn cũng không nhìn mấy người trong viện lấy một cái, liền trực tiếp ôm Trần Y Y đi vào phòng.
Cô nương câm bày ra dáng vẻ như nhìn đã quen cũng không có trách gì, nàng ôm Đoàn Tuyết vừa ăn no đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, sai A Viện đi thu thập một gian phòng bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook