Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
-
Chương 43
Trần Y Y nhanh chóng từ trong nhà chạy ra, liền hướng tới nơi phát ra tiếng thét chạy đi.
Sau đó nàng đã nhìn thấy một cái nam nhân lạ mặt thập phần cao lớn, đang hung hăng túm lấy cánh tay một nữ nhân trong thôn Vô Hoa kéo về phía trước.
Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Trần Y Y, vừa muốn hướng Trần Y Y kêu cứu mạng, đã thấy Trần Y Y đối với nàng làm một cái thủ thế im lặng.
Nữ nhân mặc dù thập phần sợ hãi, nhưng tại thời điểm nhìn thấy Trần Y Y nàng liền dần dần tìm về lí trí của mình.
Nàng tiếp tục thê thê thảm thảm hét thật chói tai, nhưng tuyệt đối không để lộ việc Trần Y Y đang chậm rãi đến gần.
Tên sơn phỉ kia bị tiếng thét của nữ nhân làm cho tâm thật phiền, hắn liền hung hăng tát cho nữ nhân một bạt tai, khiến khóe miệng nàng ấy lập tức sưng lên, chảy máu.
Nữ nhân không tiếp tục gào thét, mà là dùng một đôi mắt sưng đỏ nhìn chòng chọc tên sơn phỉ trước mặt.
Sơn phỉ bị ánh nhìn chằm chằm của nàng làm cho trong lòng bốc hỏa, hắn lại muốn đưa tay tát nữ nhân một bạt tay, lại không nghĩ đến tay mình sẽ bị nữ nhân đáng chết kia hung hăng cắn xuống.
Tên sơn phỉ bị đau lập tức chửi ầm lên: ” Mẹ kiếp! Ngươi! Cái con mụ lẳng lơ! Dám cắn gia đây? Nhìn gia đem ngươi đặt dưới thân mà hung hăng làm! “
Hắn vừa mắng vừa đẩy ngã nữ nhân, mà ngay lúc hắn đang dữ tợn muốn đem y phục nữ nhân thoát ra. Trần Y Y liền giơ cao tảng đá trong tay, hung hăng đập xuống đầu sơn phỉ.
Trêи đầu sơn phỉ lập tức hình thành một lỗ máu. Ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng liền hôn mê ngất xỉu.
Trần Y Y ném tảng đá trong tay đi, sau đó liền hướng tới nữ nhân phía sau nói: ” Về sau liền giao cho ngươi. “
Về phần nữ nhân sẽ giết chết sơn phỉ kia cho hả giận hay sẽ đem hắn trói lại đánh một trận rồi giao cho trưởng thôn xử lý. Đều không phải là chuyện Trần Y Y muốn quan tâm.
Trần Y Y sở dĩ ra tay cứu nữ nhân này, là vì nàng ấy thật thông minh, không có làm lộ hành tung của Trần Y Y cho sơn phỉ biết.
Nếu nữ nhân này vì quá sợ hãi mà khiến Trần Y Y bị phát hiện, Trần Y Y sẽ không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Không phải nàng đánh không lại một tên sơn phỉ có phòng bị, mà là nàng không có nhiều thời gian cùng hắn dây dưa.
Mà đối với loại người vì gặp nguy hiểm mà không quan tâm tất cả khiến người khác gặp phiền phức, Trần Y Y không có tâm tình đi xen vào việc của người khác.
Nói đến nữ nhân có thể được Trần Y Y cứu, bởi vì chính nàng cũng đủ thông minh.
Trần Y Y chạy về phía trước một lúc, liền nhìn thấy các hán tử biến mất trong thôn giờ phút này đang tập trung ngoài cửa một nông hộ.
Trong viện tử sau lưng bọn họ, chính là toàn bộ lão nhân và hài tử của Vô Hoa thôn.
Thì ra là lúc phát hiện sơn phỉ tràn vào thôn, trưởng thôn liền đem thôn dân tập hợp lại cùng một chỗ.
Mặc dù trong lúc hốt hoảng khó tránh khỏi có người bị bỏ sót, nhưng đại đa số người trong thôn đều đã tập trung ở đây.
Trêи cơ thể của mấy hán tử này hoặc ít hoặc nhiều đều có vết thương. Có mấy người bị thương có vẻ nghiêm trọng. Giờ phút này đang suy yếu tựa lưng vào tường viện nghỉ ngơi.
Mà làm cho Trần Y Y cảm thấy không thể tin được chính là, người vốn nên được bảo hộ chặt chẽ – Sở Trác giờ phút này đang nắm chặt kiếm trong tay, cùng vài tên sơn phỉ đánh nhau thành một đoàn.
Bất kể là người Vô Hoa thôn hay là những kẻ ngoại lai mới đến, ai ai cũng thập phần ngoài ý muốn.
Bọn hắn trước đó đều ở trong lòng âm thầm khinh thường Sở Trác, cảm thấy hắn là một cái ngốc tử, nếu không phải trong nhà có tiền thì làm sao có thể cưới được nàng dâu xinh đẹp như Trần Y Y.
Mà giờ phút này người mà bọn họ luôn xem thường, thậm chí còn chế giễu không ít lần đang dùng thân thể gầy yếu lại đơn bạc của mình, cố hết sức bảo vệ bọn hắn.
Lúc mọi người ý thức được bản thân mình còn không bằng một cái ngốc tử, trong lòng vừa áy náy vừa cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Ngày thường đám người Vương gia ở Vô Hoa thôn ỷ vào mình người đông thế mạnh mà thản nhiên ức hϊế͙p͙ thôn dân.
Đến lúc thật sự cần bọn hắn hỗ trợ, thì một người lại một người, ai ai cũng biến thành con rùa trốn sau lưng người khác.
Trần Y Y nhìn một mấy đại nam nhân cao to vạm vỡ, một đám mang bộ dạng sợ sệt trốn sau lưng Sở Trác, nàng liền tức đến đỏ mắt.
Nhất là cái tên Vương Đại Trúc thập phần cường tráng kia, cư nhiên lại núp sau lưng tiểu tử Kỳ Sinh!
Nếu đám sơn phỉ kia xông lên, hắn chắc chắn sẽ đẩy Kỳ Sinh ra làm lá chắn, còn bản thân hắn sẽ nhân cơ hội tranh thủ thời gian tìm cách thoát thân.
Đây chính là cách hộ mệnh ti tiện đã trở thành thương hiệu của Vương gia bọn hắn!
Lúc Trần Y Y chạy về phía này, đã có không ít người chú ý đến.
Đại đa số mọi người đều thập phần kinh ngạc, nhưng ai ai cũng vô cùng tự giác không hề lên tiếng.
Bọn hắn hy vọng Trần Y Y xuất kỳ bất ý, lập tức giải quyết hết đám sơn phỉ này.
* Xuất kỳ bất ý: trích trong câu ‘Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý’: tức là đem quân đánh lúc đối phương không phòng bị.
Nhưng là luôn có một số người cực kì ngu ngốc, cũng không biết có phải họ cố ý hay không, ngay lúc Trần Y Y chạy lại đột nhiên kêu lên.
Trần Y Y mặc dù đã đoán được có thể sẽ như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn thoáng qua mấy người vừa kêu lên kia.
Bởi vì bị ” phe mình ” cố ý nhắc nhở, Trần Y Y chẳng những không đánh lén được một tên sơn phỉ nào mà ngược lại, còn bị cả đám sơn phỉ chú ý đến.
Trong đám người đã ” giúp ” sơn phỉ có Lưu quả phụ – kẻ vốn một mực ghi hận Trần Y Y.
Lúc Vân Bích nghe có người kêu lên, lập tức tức giận đến đỏ mắt, hung dữ quát: ” Ai kêu? Tiểu thư nhà ta là đến cứu chúng ta! Các ngươi còn ngu ngốc kêu lên? Có phải cả đám các ngươi đều muốn chết ở chỗ này hay không?”
Trốn ở trong viện chủ yếu là nữ quyến, mọi người nhao nhao quan sát lẫn nhau, muốn tìm cái người đã kêu ra tiếng.
Tiểu a đầu Nhị Nha cũng chỉ mới ba bốn tuổi nhưng thời điểm nhìn thấy Trần Y Y, bé con còn biết không thể lên tiếng nếu không tỷ tỷ kia sẽ bị người xấu phát hiện.
Nhưng mà, cả đạo lý đơn giản như thế lại có một số người cố tình không hiểu.
Lưu đại nương đột nhiên đẩy đám người ra, hướng tới trêи mặt Lâm quả phụ hung hăng tát mấy cái.
Lưu đại nương cả giận nói: ” Là ngươi! Nhất định là ngươi mụ tiện nhân này! Ngươi nhất định là muốn hại chết nha đầu Y Y, không những vậy còn muốn hại chết tất cả mọi người!”
Lâm quả phụ bị đánh đến có chút ngốc, lúc nàng ta phản ứng lại thì trêи mặt lại bị đánh th một bạt tai đau điếng.
Lần này đánh người là một cái phụ nhân, nàng thở phì phò nói: ” đám sơn phỉ này đến thôn chúng ta chính là muốn tới để cướp nữ nhân, nếu ngươi muốn bị người đoạt đi rồi chà đạp, cũng không nên liên lụy đến chúng ta!”
Hán tử nhà phụ nhân này cùng Lâm quả phụ cũng có chút dính dấp, lằng nhằng. Nàng đã sớm thống hận Lâm quả phụ kia tận xương.
Nàng vốn là người hòa nhã, tốt tính. Giờ phút này lại bị Lâm quả phụ triệt để chọc tức.
Mấy người khác học theo Lâm quả phụ hô ra tiếng, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Lâm quả phụ, bọn hắn sợ bị người khác phát hiện lúc ấy mình cũng có kêu lên, bắt đầu hùa với mọi người chỉ trích Lâm quả phụ.
Sở lão phu nhân được bảo hộ trong một gian phòng, chỉ nghe được bên ngoài thật ồn ào náo loạn, nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà nhịn không được lo lắng hỏi: ” Làm sao lại để cho Trác nhi ra ngoài? Trác nhi thân thể hắn không tốt, để hắn ở bên ngoài một mình đấu với đám thổ phỉ không phải là muốn bức tử hắn sao!?”
Lão phu nhân nói nói không nhịn được khóc lên, Thang Viên ở bên cạnh thấy vậy cũng đỏ tròng mắt.
Nàng giờ phút này cũng là thập phần sợ hãi, nhưng là nàng lại không thể để lộ ra một chút dáng vẻ sợ hãi nào, nàng hít mũi một cái, lên tiếng an ủi lão phu nhân: ” Lão phu nhân người không cần lo lắng, người trong thôn chúng ta nhiều như vậy, vả lại đại tiểu thư lợi hại như thế, nhất định có thể bảo vệ tốt cho nhị thiếu gia.”
Hôm nay Vân Bích vừa phát hiện tình huống bên ngoài không đúng, liền y như dự đoán của Trần Y Y, mang mọi người cùng đi lẩn trốn.
Vân Bích vốn là đem Sở Trác tránh ở trong viện, nhưng là mấy hán tử khỏe mạnh khác lại không vừa ý, thập phần bất mãn.
Bọn hắn một đám vịn lấy cớ Sở Trác cũng là nam nhân, thậm chí có kẻ còn muốn giống Sở Trác, yên bình tránh ở trong viện tử.
Lúc đó Sở Minh Yến suýt nữa thì tức chết, nàng nhìn gương mặt xấu xí của đám người kia, hận không thể đem đầu lưỡi dơ bẩn của bọn họ cắt xuống!
Nhị ca nàng thân thể kém như vậy, bọn hắn lại là một đám nam nhân thân thể khỏe mạnh, lại nhất định phải cùng một người ngốc thân thể không tốt đi so đo?!
Nhưng mà không đợi cho Sở Minh Yến thật sự xảy ra tranh chấp cùng đám người này, Sở Trác đã tự mình từ trong viện đi ra.
Cô nương câm thấy Sở Trác đi ra cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo ra ngoài.
Không phải nàng không sợ chết, nhưng nàng có chết cũng tuyệt đối không thể để cho nhị gia gặp nguy hiểm.
Hơn nữa nàng cũng biết, nếu tất cả mọi người đều muốn co đầu rụt cổ trốn đi thì tất cà mọi người đều sẽ chết.
Nếu trong viện cũng không được an toàn tuyệt đối, chẳng bằng nàng ra ngoài cùng nhị gia một chuyến.
Bất kể phía trước là đường sống hay ngõ chết, nàng cũng không thẹn với lương tâm!
Cô nương câm cảm thấy, nhị gia nhà nàng tuyệt đối sẽ không phải là loại người tự nguyện đi tìm chết.
Hắn đã dám đi ra ngoài. Thì nhất định có khả năng sống sót quay lại.
Sau đó cô nương câm phát hiện, quả nhiên giống với dự liệu của nàng.
Nhị gia hiện tại không còn uy vũ của lúc trước, nhưng là hắn vẫn nhớ kỹ võ công đã từng học…
Thời điểm trong sân nháo loạn thành một đoàn, bên ngoài cũng thập phần lộn xộn.
Trần Y Y thấy đám sơn phỉ đã phát hiện ra nàng, nàng liền không chút do dự vọt tới bên cạnh Sở Trác.
Sơn phỉ cũng không đem Trần Y Y để vào mắt, trong mắt bọn họ Trần Y Y chính là một tiểu nha đầu vừa bẩn hề hề lại vừa nhỏ gầy.
Trong đó có một tên sơn phỉ muốn đưa tay bắt lấy Trần Y Y, sau đó lại đến một tên sức lực vô cùng lớn cũng nhảy vào tham gia.
Bọn hắn muốn cái người này hảo hảo biết được rằng, sơn phỉ bọn hắn cũng không phải là chỉ dùng để ngồi không, để cho nàng tiết kiệm chút sức lực, không cần phải dãy giụa vô ích!
Mà lúc hắn bắt được đầu vai Trần Y Y, cũng không có như trong dự liệu dễ dàng chế ngự nàng.
Hắn cảm thấy thứ mình bắt được không phải đầu vai nhỏ nhắn của một cái nữ tử, mà là một cái cự đỉnh nặng ngàn cân!
Trần Y Y đi lên phía trước một bước, người kia liền không tự chủ lùi về sau một bước.
Rõ ràng Trần Y Y thật kiều nhỏ, nhìn từ xa giống như sơn phỉ đang cùng nàng chơi đùa.
Trần Y Y không có thời gian chơi cùng hắn, nàng duỗi ra một bàn tay nhỏ còn mang theo bùn đất, cầm lấy cánh tay đang khoát ở đầu vai mình.
Nàng tựa như bóp nát một bông hoa nhỏ, đem cổ tay người kia bóp gãy!
Mấy người đứng gần Trần Y Y, cơ hồ còn có thể nghe được tiếng xương cốt đang vỡ vụn.
Theo tiếng xương vỡ vang lên, tên sơn phỉ kia sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo.
Trong đó có một tên sơn phỉ râu ria xồm xàm, không thể tin nhìn chằm chằm Trần Y Y: ” Ngươi! Ngươi là cái yêu quái gì? “
Thay thế câu trả lời cho câu hỏi đó là một đạo kiếm quang lạnh lẽo mang theo lệ khí.
Tên sơn phỉ râu ria xồm xàm cứng nhắc quay đầu, đã nhìn thấy Sở Trác lung lay sắp đổ đứng trước mặt hắn, mà thanh kiếm trong tay giờ phút này đang cắm trêи ngực hắn.
Sắc mặt Sở Trác trắng đến gần như trong suốt. Máu từ vết thương trêи trán chảy xuống, một đường uốn lượn rơi vào trong mắt trái hắn.
Cũng không biết là máu nhuộm đỏ mắt trái hắn hay là mắt trái hắn cũng bị thương?
Thời điểm Trần Y Y nhìn qua, giống như trong mắt Sở Trác chậm rãi chảy ra một hàng huyết lệ.
Trần Y Y lập tức nhịn không được hoảng hốt, nàng một bên xông đến bên cạnh Sở Trác, một bên nện một quyền lên mặt tên sơn phỉ đang xông tới.
Kỳ Sinh thấy Trần Y Y đã trở lại, một tay hắn ôm lấy vai phải bị thương, nhấc chân hướng một tên sơn phỉ đang chạy đến đạp tới.
Những người khác thấy thế lập tức dấy lên hy vọng, một đám lại cầm vũ khí lên muốn liều mạng một trận với đám sơn phỉ.
Trần Y Y rốt cuộc đi tới bên cạnh Sở Trác, nàng còn chưa kịp nhìn rõ tình trạng của Sở Trác hắn đã vô lực ngã vào người nàng.
Thời điểm Trần Y Y ôm lấy Sở Trác liền phát hiện trêи lưng hắn có hai vết thương khá lớn, thập phần dữ tợn!
Hắn đại khái đã một mình chống đỡ quá lâu, máu tươi chướng mắt cơ hồ nhuộm đỏ tấm lưng vững chãi của hắn.
Trần Y Y thấy thế bị dọa đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh, nàng từ trước đến nay còn chưa thấy qua tình cảnh nào huyết tinh như vậy.
Nàng vội vàng dùng tay một bên ngăn lại máu không ngừng chảy ra từ một trong hai vết thương sau lưng hắn, một bên từ trong không gian lấy ra một viên đan dược.
Trần Y Y run giọng nói: ” Nhanh! Mau ăn, ăn xong liền tốt rồi! “
Mặc dù Sở Trác không có trực tiếp ngất đi, nhưng là hai mắt hắn lại trống rỗng vô thần.
Ngay cả đối với sự lo lắng của Trần Y Y, Sở Trác cũng không có một chút phản ứng.
Trần Y Y chỉ có thể tự mình đem đan dược nhét vào miệng hắn, nhưng nàng lại nhanh chóng phát hiện, Sở Trác căn bản không thể tự mình nuốt xuống.
Trong lúc bối rối Trần Y Y cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, đành chính mình ngậm lấy viên đan dược, sau đó áp môi vào đôi môi có chút khô nứt của Sở Trác, dùng đầu lưỡi đem đan dược truyền qua miệng hắn.
Kỳ thật lúc ấy Trần Y Y làm như vậy là do bị ảnh hưởng bởi phim tình cảm cẩu huyết đã xem nhiều năm.
Lúc trước nàng xem phim, nếu gặp tình huống như này nữ chính đều dùng miệng để đút thuốc cho nam chính, sau đó người liền được cứu sống rồi.
Nay đến phiên nàng tự mình làm, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình không đủ dài. Còn không bằng dùng tay trực tiếp đưa đan dược vào miệng hắn cho rồi.
Đám người Vô Hoa thôn phản kháng đã chọc giận đám sơn phỉ.
Một nam nhân nhìn có vẻ như là đầu lĩnh của sơn phỉ, đột nhiên hắng giọng quát to: ” Chúng ta cũng không có ý làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi nguyện ý giao ra bốn nữ nhân xinh đẹp, chúng ta lập tức mang theo nữ nhân rời đi.
Nhưng nếu các ngươi nhất định chống cự, vậy cũng không chỉ đơn giản là mang đi mấy cái nữ nhân, chúng ta sẽ giết hết nam nhân trong thôn các ngươi, sau đó ở trước thi thể của các ngươi, đùa bỡn thân thể mượt mà của thê thê khí tử các ngươi! “
*Thê khí tử: vợ con
Lời của thủ lĩnh sơn phỉ nháy mắt đã chọc giận người Vô Hoa thôn.
Nếu như hi sinh bốn nữ nhân, đổi lại đại đa số thôn dân an toàn, vậy thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý chấp nhận.
Nhất là những gia đình không có nữ nhân xinh đẹp, cảm thấy vụ giao dịch này thập phần có lợi.
Một cái hán tử đột nhiên hô to: ” Sao chúng ta phải tin lời ngươi nói? Nói không chừng ngươi chỉ lừa gạt để chúng ta không tiếp tục chống cự, sau đó giết hết tất cả bọn ta thì sao? “
Thủ lĩnh sơn phỉ thấy có người đứng ra đáp lời, hắn liền biết trong số đám người này đã có một số người động tâm.
Hắn không nóng không vội nói: ” Lúc chúng ta vừa mới đến đã nói rõ mục đích đến là để bắt nữ nhân!
Chúng ta hà tất phải lừa các ngươi?
Nếu chúng ta thật sự muốn đối phó với các ngươi, thì thời điểm vừa vào thôn liền đại khai sát giới. “
Hắn cố ý dừng lại một chút, thấy có không ít người đang nhìn hắn chằm chằm, vì vậy, tiếp tục không nhanh không chậm nói: ” Nếu các ngươi không tin chúng ta, chúng ta có thể rút lui ra khỏi thôn trước.
Chờ các ngươi chọn xong bốn nữ nhân, đem các nàng ra đến cổng thôn, bọn ta liền lập tức mang người rời đi.
Nhưng nếu… Các ngươi không đem nữ nhân ra, chúng ta lập tức sẽ giết từ ngoài thôn giết vào! “
Vương Đại Trúc nhịn không được nhỏ giọng nói: ” Nếu bọn hắn thật sự chỉ cần nữ nhân, chúng ta liền giao cho chúng bốn nữ nhân dễ nhìn. Như vậy chúng ta không chỉ không có tử thương, lại có thể bảo toàn tính mạng của những người khác! “
Dương Đại Ngưu nghe vậy nhịn không được ” hừ ” một tiếng: ” Chính ngươi ác độc vô sỉ cũng không nên gieo tiếng hung ác tàn bạo cho chúng ta. Đem nữ nhân đổi lấy mạng sống của chính mình, ngươi nói ra lời này cũng không sợ người nhà những nữ nhân kia cảm thấy lạnh lẽo? “
Vương Đại Trúc nhịn không được tức giận nói: ” Ta còn không phải vì người trong thôn mà suy xét sao? Ngươi chẳng lẽ muốn mọi người cùng nhau nạp mạng? “
Hàn Lẫm đang bận rộn chiếu cố Sở Minh Yến bị thương, sau khi hắn và cô nương câm nỗ lực cầm máu, rốt cuộc máu của nàng cũng không còn tiếp tục điên cuồng chảy ra như trước nữa.
Hàn Lẫm nhìn thoáng qua cô nương câm, dặn dò nàng: ” Trông chừng hắn! “
Hàn Lẫm từ trong đám người đi ra, thấy Dương Đại Trúc vẫn còn đang hùng hổ nói không ngừng, đã có vài nam nhân động dung, hắn nhấc chân liền đem Dương Đại Trúc đạp ra ngoài.
* Động dung: thay đổi sắc mặt
Sau đó nàng đã nhìn thấy một cái nam nhân lạ mặt thập phần cao lớn, đang hung hăng túm lấy cánh tay một nữ nhân trong thôn Vô Hoa kéo về phía trước.
Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Trần Y Y, vừa muốn hướng Trần Y Y kêu cứu mạng, đã thấy Trần Y Y đối với nàng làm một cái thủ thế im lặng.
Nữ nhân mặc dù thập phần sợ hãi, nhưng tại thời điểm nhìn thấy Trần Y Y nàng liền dần dần tìm về lí trí của mình.
Nàng tiếp tục thê thê thảm thảm hét thật chói tai, nhưng tuyệt đối không để lộ việc Trần Y Y đang chậm rãi đến gần.
Tên sơn phỉ kia bị tiếng thét của nữ nhân làm cho tâm thật phiền, hắn liền hung hăng tát cho nữ nhân một bạt tai, khiến khóe miệng nàng ấy lập tức sưng lên, chảy máu.
Nữ nhân không tiếp tục gào thét, mà là dùng một đôi mắt sưng đỏ nhìn chòng chọc tên sơn phỉ trước mặt.
Sơn phỉ bị ánh nhìn chằm chằm của nàng làm cho trong lòng bốc hỏa, hắn lại muốn đưa tay tát nữ nhân một bạt tay, lại không nghĩ đến tay mình sẽ bị nữ nhân đáng chết kia hung hăng cắn xuống.
Tên sơn phỉ bị đau lập tức chửi ầm lên: ” Mẹ kiếp! Ngươi! Cái con mụ lẳng lơ! Dám cắn gia đây? Nhìn gia đem ngươi đặt dưới thân mà hung hăng làm! “
Hắn vừa mắng vừa đẩy ngã nữ nhân, mà ngay lúc hắn đang dữ tợn muốn đem y phục nữ nhân thoát ra. Trần Y Y liền giơ cao tảng đá trong tay, hung hăng đập xuống đầu sơn phỉ.
Trêи đầu sơn phỉ lập tức hình thành một lỗ máu. Ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng liền hôn mê ngất xỉu.
Trần Y Y ném tảng đá trong tay đi, sau đó liền hướng tới nữ nhân phía sau nói: ” Về sau liền giao cho ngươi. “
Về phần nữ nhân sẽ giết chết sơn phỉ kia cho hả giận hay sẽ đem hắn trói lại đánh một trận rồi giao cho trưởng thôn xử lý. Đều không phải là chuyện Trần Y Y muốn quan tâm.
Trần Y Y sở dĩ ra tay cứu nữ nhân này, là vì nàng ấy thật thông minh, không có làm lộ hành tung của Trần Y Y cho sơn phỉ biết.
Nếu nữ nhân này vì quá sợ hãi mà khiến Trần Y Y bị phát hiện, Trần Y Y sẽ không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Không phải nàng đánh không lại một tên sơn phỉ có phòng bị, mà là nàng không có nhiều thời gian cùng hắn dây dưa.
Mà đối với loại người vì gặp nguy hiểm mà không quan tâm tất cả khiến người khác gặp phiền phức, Trần Y Y không có tâm tình đi xen vào việc của người khác.
Nói đến nữ nhân có thể được Trần Y Y cứu, bởi vì chính nàng cũng đủ thông minh.
Trần Y Y chạy về phía trước một lúc, liền nhìn thấy các hán tử biến mất trong thôn giờ phút này đang tập trung ngoài cửa một nông hộ.
Trong viện tử sau lưng bọn họ, chính là toàn bộ lão nhân và hài tử của Vô Hoa thôn.
Thì ra là lúc phát hiện sơn phỉ tràn vào thôn, trưởng thôn liền đem thôn dân tập hợp lại cùng một chỗ.
Mặc dù trong lúc hốt hoảng khó tránh khỏi có người bị bỏ sót, nhưng đại đa số người trong thôn đều đã tập trung ở đây.
Trêи cơ thể của mấy hán tử này hoặc ít hoặc nhiều đều có vết thương. Có mấy người bị thương có vẻ nghiêm trọng. Giờ phút này đang suy yếu tựa lưng vào tường viện nghỉ ngơi.
Mà làm cho Trần Y Y cảm thấy không thể tin được chính là, người vốn nên được bảo hộ chặt chẽ – Sở Trác giờ phút này đang nắm chặt kiếm trong tay, cùng vài tên sơn phỉ đánh nhau thành một đoàn.
Bất kể là người Vô Hoa thôn hay là những kẻ ngoại lai mới đến, ai ai cũng thập phần ngoài ý muốn.
Bọn hắn trước đó đều ở trong lòng âm thầm khinh thường Sở Trác, cảm thấy hắn là một cái ngốc tử, nếu không phải trong nhà có tiền thì làm sao có thể cưới được nàng dâu xinh đẹp như Trần Y Y.
Mà giờ phút này người mà bọn họ luôn xem thường, thậm chí còn chế giễu không ít lần đang dùng thân thể gầy yếu lại đơn bạc của mình, cố hết sức bảo vệ bọn hắn.
Lúc mọi người ý thức được bản thân mình còn không bằng một cái ngốc tử, trong lòng vừa áy náy vừa cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Ngày thường đám người Vương gia ở Vô Hoa thôn ỷ vào mình người đông thế mạnh mà thản nhiên ức hϊế͙p͙ thôn dân.
Đến lúc thật sự cần bọn hắn hỗ trợ, thì một người lại một người, ai ai cũng biến thành con rùa trốn sau lưng người khác.
Trần Y Y nhìn một mấy đại nam nhân cao to vạm vỡ, một đám mang bộ dạng sợ sệt trốn sau lưng Sở Trác, nàng liền tức đến đỏ mắt.
Nhất là cái tên Vương Đại Trúc thập phần cường tráng kia, cư nhiên lại núp sau lưng tiểu tử Kỳ Sinh!
Nếu đám sơn phỉ kia xông lên, hắn chắc chắn sẽ đẩy Kỳ Sinh ra làm lá chắn, còn bản thân hắn sẽ nhân cơ hội tranh thủ thời gian tìm cách thoát thân.
Đây chính là cách hộ mệnh ti tiện đã trở thành thương hiệu của Vương gia bọn hắn!
Lúc Trần Y Y chạy về phía này, đã có không ít người chú ý đến.
Đại đa số mọi người đều thập phần kinh ngạc, nhưng ai ai cũng vô cùng tự giác không hề lên tiếng.
Bọn hắn hy vọng Trần Y Y xuất kỳ bất ý, lập tức giải quyết hết đám sơn phỉ này.
* Xuất kỳ bất ý: trích trong câu ‘Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý’: tức là đem quân đánh lúc đối phương không phòng bị.
Nhưng là luôn có một số người cực kì ngu ngốc, cũng không biết có phải họ cố ý hay không, ngay lúc Trần Y Y chạy lại đột nhiên kêu lên.
Trần Y Y mặc dù đã đoán được có thể sẽ như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn thoáng qua mấy người vừa kêu lên kia.
Bởi vì bị ” phe mình ” cố ý nhắc nhở, Trần Y Y chẳng những không đánh lén được một tên sơn phỉ nào mà ngược lại, còn bị cả đám sơn phỉ chú ý đến.
Trong đám người đã ” giúp ” sơn phỉ có Lưu quả phụ – kẻ vốn một mực ghi hận Trần Y Y.
Lúc Vân Bích nghe có người kêu lên, lập tức tức giận đến đỏ mắt, hung dữ quát: ” Ai kêu? Tiểu thư nhà ta là đến cứu chúng ta! Các ngươi còn ngu ngốc kêu lên? Có phải cả đám các ngươi đều muốn chết ở chỗ này hay không?”
Trốn ở trong viện chủ yếu là nữ quyến, mọi người nhao nhao quan sát lẫn nhau, muốn tìm cái người đã kêu ra tiếng.
Tiểu a đầu Nhị Nha cũng chỉ mới ba bốn tuổi nhưng thời điểm nhìn thấy Trần Y Y, bé con còn biết không thể lên tiếng nếu không tỷ tỷ kia sẽ bị người xấu phát hiện.
Nhưng mà, cả đạo lý đơn giản như thế lại có một số người cố tình không hiểu.
Lưu đại nương đột nhiên đẩy đám người ra, hướng tới trêи mặt Lâm quả phụ hung hăng tát mấy cái.
Lưu đại nương cả giận nói: ” Là ngươi! Nhất định là ngươi mụ tiện nhân này! Ngươi nhất định là muốn hại chết nha đầu Y Y, không những vậy còn muốn hại chết tất cả mọi người!”
Lâm quả phụ bị đánh đến có chút ngốc, lúc nàng ta phản ứng lại thì trêи mặt lại bị đánh th một bạt tai đau điếng.
Lần này đánh người là một cái phụ nhân, nàng thở phì phò nói: ” đám sơn phỉ này đến thôn chúng ta chính là muốn tới để cướp nữ nhân, nếu ngươi muốn bị người đoạt đi rồi chà đạp, cũng không nên liên lụy đến chúng ta!”
Hán tử nhà phụ nhân này cùng Lâm quả phụ cũng có chút dính dấp, lằng nhằng. Nàng đã sớm thống hận Lâm quả phụ kia tận xương.
Nàng vốn là người hòa nhã, tốt tính. Giờ phút này lại bị Lâm quả phụ triệt để chọc tức.
Mấy người khác học theo Lâm quả phụ hô ra tiếng, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Lâm quả phụ, bọn hắn sợ bị người khác phát hiện lúc ấy mình cũng có kêu lên, bắt đầu hùa với mọi người chỉ trích Lâm quả phụ.
Sở lão phu nhân được bảo hộ trong một gian phòng, chỉ nghe được bên ngoài thật ồn ào náo loạn, nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bà nhịn không được lo lắng hỏi: ” Làm sao lại để cho Trác nhi ra ngoài? Trác nhi thân thể hắn không tốt, để hắn ở bên ngoài một mình đấu với đám thổ phỉ không phải là muốn bức tử hắn sao!?”
Lão phu nhân nói nói không nhịn được khóc lên, Thang Viên ở bên cạnh thấy vậy cũng đỏ tròng mắt.
Nàng giờ phút này cũng là thập phần sợ hãi, nhưng là nàng lại không thể để lộ ra một chút dáng vẻ sợ hãi nào, nàng hít mũi một cái, lên tiếng an ủi lão phu nhân: ” Lão phu nhân người không cần lo lắng, người trong thôn chúng ta nhiều như vậy, vả lại đại tiểu thư lợi hại như thế, nhất định có thể bảo vệ tốt cho nhị thiếu gia.”
Hôm nay Vân Bích vừa phát hiện tình huống bên ngoài không đúng, liền y như dự đoán của Trần Y Y, mang mọi người cùng đi lẩn trốn.
Vân Bích vốn là đem Sở Trác tránh ở trong viện, nhưng là mấy hán tử khỏe mạnh khác lại không vừa ý, thập phần bất mãn.
Bọn hắn một đám vịn lấy cớ Sở Trác cũng là nam nhân, thậm chí có kẻ còn muốn giống Sở Trác, yên bình tránh ở trong viện tử.
Lúc đó Sở Minh Yến suýt nữa thì tức chết, nàng nhìn gương mặt xấu xí của đám người kia, hận không thể đem đầu lưỡi dơ bẩn của bọn họ cắt xuống!
Nhị ca nàng thân thể kém như vậy, bọn hắn lại là một đám nam nhân thân thể khỏe mạnh, lại nhất định phải cùng một người ngốc thân thể không tốt đi so đo?!
Nhưng mà không đợi cho Sở Minh Yến thật sự xảy ra tranh chấp cùng đám người này, Sở Trác đã tự mình từ trong viện đi ra.
Cô nương câm thấy Sở Trác đi ra cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo ra ngoài.
Không phải nàng không sợ chết, nhưng nàng có chết cũng tuyệt đối không thể để cho nhị gia gặp nguy hiểm.
Hơn nữa nàng cũng biết, nếu tất cả mọi người đều muốn co đầu rụt cổ trốn đi thì tất cà mọi người đều sẽ chết.
Nếu trong viện cũng không được an toàn tuyệt đối, chẳng bằng nàng ra ngoài cùng nhị gia một chuyến.
Bất kể phía trước là đường sống hay ngõ chết, nàng cũng không thẹn với lương tâm!
Cô nương câm cảm thấy, nhị gia nhà nàng tuyệt đối sẽ không phải là loại người tự nguyện đi tìm chết.
Hắn đã dám đi ra ngoài. Thì nhất định có khả năng sống sót quay lại.
Sau đó cô nương câm phát hiện, quả nhiên giống với dự liệu của nàng.
Nhị gia hiện tại không còn uy vũ của lúc trước, nhưng là hắn vẫn nhớ kỹ võ công đã từng học…
Thời điểm trong sân nháo loạn thành một đoàn, bên ngoài cũng thập phần lộn xộn.
Trần Y Y thấy đám sơn phỉ đã phát hiện ra nàng, nàng liền không chút do dự vọt tới bên cạnh Sở Trác.
Sơn phỉ cũng không đem Trần Y Y để vào mắt, trong mắt bọn họ Trần Y Y chính là một tiểu nha đầu vừa bẩn hề hề lại vừa nhỏ gầy.
Trong đó có một tên sơn phỉ muốn đưa tay bắt lấy Trần Y Y, sau đó lại đến một tên sức lực vô cùng lớn cũng nhảy vào tham gia.
Bọn hắn muốn cái người này hảo hảo biết được rằng, sơn phỉ bọn hắn cũng không phải là chỉ dùng để ngồi không, để cho nàng tiết kiệm chút sức lực, không cần phải dãy giụa vô ích!
Mà lúc hắn bắt được đầu vai Trần Y Y, cũng không có như trong dự liệu dễ dàng chế ngự nàng.
Hắn cảm thấy thứ mình bắt được không phải đầu vai nhỏ nhắn của một cái nữ tử, mà là một cái cự đỉnh nặng ngàn cân!
Trần Y Y đi lên phía trước một bước, người kia liền không tự chủ lùi về sau một bước.
Rõ ràng Trần Y Y thật kiều nhỏ, nhìn từ xa giống như sơn phỉ đang cùng nàng chơi đùa.
Trần Y Y không có thời gian chơi cùng hắn, nàng duỗi ra một bàn tay nhỏ còn mang theo bùn đất, cầm lấy cánh tay đang khoát ở đầu vai mình.
Nàng tựa như bóp nát một bông hoa nhỏ, đem cổ tay người kia bóp gãy!
Mấy người đứng gần Trần Y Y, cơ hồ còn có thể nghe được tiếng xương cốt đang vỡ vụn.
Theo tiếng xương vỡ vang lên, tên sơn phỉ kia sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo.
Trong đó có một tên sơn phỉ râu ria xồm xàm, không thể tin nhìn chằm chằm Trần Y Y: ” Ngươi! Ngươi là cái yêu quái gì? “
Thay thế câu trả lời cho câu hỏi đó là một đạo kiếm quang lạnh lẽo mang theo lệ khí.
Tên sơn phỉ râu ria xồm xàm cứng nhắc quay đầu, đã nhìn thấy Sở Trác lung lay sắp đổ đứng trước mặt hắn, mà thanh kiếm trong tay giờ phút này đang cắm trêи ngực hắn.
Sắc mặt Sở Trác trắng đến gần như trong suốt. Máu từ vết thương trêи trán chảy xuống, một đường uốn lượn rơi vào trong mắt trái hắn.
Cũng không biết là máu nhuộm đỏ mắt trái hắn hay là mắt trái hắn cũng bị thương?
Thời điểm Trần Y Y nhìn qua, giống như trong mắt Sở Trác chậm rãi chảy ra một hàng huyết lệ.
Trần Y Y lập tức nhịn không được hoảng hốt, nàng một bên xông đến bên cạnh Sở Trác, một bên nện một quyền lên mặt tên sơn phỉ đang xông tới.
Kỳ Sinh thấy Trần Y Y đã trở lại, một tay hắn ôm lấy vai phải bị thương, nhấc chân hướng một tên sơn phỉ đang chạy đến đạp tới.
Những người khác thấy thế lập tức dấy lên hy vọng, một đám lại cầm vũ khí lên muốn liều mạng một trận với đám sơn phỉ.
Trần Y Y rốt cuộc đi tới bên cạnh Sở Trác, nàng còn chưa kịp nhìn rõ tình trạng của Sở Trác hắn đã vô lực ngã vào người nàng.
Thời điểm Trần Y Y ôm lấy Sở Trác liền phát hiện trêи lưng hắn có hai vết thương khá lớn, thập phần dữ tợn!
Hắn đại khái đã một mình chống đỡ quá lâu, máu tươi chướng mắt cơ hồ nhuộm đỏ tấm lưng vững chãi của hắn.
Trần Y Y thấy thế bị dọa đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh, nàng từ trước đến nay còn chưa thấy qua tình cảnh nào huyết tinh như vậy.
Nàng vội vàng dùng tay một bên ngăn lại máu không ngừng chảy ra từ một trong hai vết thương sau lưng hắn, một bên từ trong không gian lấy ra một viên đan dược.
Trần Y Y run giọng nói: ” Nhanh! Mau ăn, ăn xong liền tốt rồi! “
Mặc dù Sở Trác không có trực tiếp ngất đi, nhưng là hai mắt hắn lại trống rỗng vô thần.
Ngay cả đối với sự lo lắng của Trần Y Y, Sở Trác cũng không có một chút phản ứng.
Trần Y Y chỉ có thể tự mình đem đan dược nhét vào miệng hắn, nhưng nàng lại nhanh chóng phát hiện, Sở Trác căn bản không thể tự mình nuốt xuống.
Trong lúc bối rối Trần Y Y cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, đành chính mình ngậm lấy viên đan dược, sau đó áp môi vào đôi môi có chút khô nứt của Sở Trác, dùng đầu lưỡi đem đan dược truyền qua miệng hắn.
Kỳ thật lúc ấy Trần Y Y làm như vậy là do bị ảnh hưởng bởi phim tình cảm cẩu huyết đã xem nhiều năm.
Lúc trước nàng xem phim, nếu gặp tình huống như này nữ chính đều dùng miệng để đút thuốc cho nam chính, sau đó người liền được cứu sống rồi.
Nay đến phiên nàng tự mình làm, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình không đủ dài. Còn không bằng dùng tay trực tiếp đưa đan dược vào miệng hắn cho rồi.
Đám người Vô Hoa thôn phản kháng đã chọc giận đám sơn phỉ.
Một nam nhân nhìn có vẻ như là đầu lĩnh của sơn phỉ, đột nhiên hắng giọng quát to: ” Chúng ta cũng không có ý làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi nguyện ý giao ra bốn nữ nhân xinh đẹp, chúng ta lập tức mang theo nữ nhân rời đi.
Nhưng nếu các ngươi nhất định chống cự, vậy cũng không chỉ đơn giản là mang đi mấy cái nữ nhân, chúng ta sẽ giết hết nam nhân trong thôn các ngươi, sau đó ở trước thi thể của các ngươi, đùa bỡn thân thể mượt mà của thê thê khí tử các ngươi! “
*Thê khí tử: vợ con
Lời của thủ lĩnh sơn phỉ nháy mắt đã chọc giận người Vô Hoa thôn.
Nếu như hi sinh bốn nữ nhân, đổi lại đại đa số thôn dân an toàn, vậy thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý chấp nhận.
Nhất là những gia đình không có nữ nhân xinh đẹp, cảm thấy vụ giao dịch này thập phần có lợi.
Một cái hán tử đột nhiên hô to: ” Sao chúng ta phải tin lời ngươi nói? Nói không chừng ngươi chỉ lừa gạt để chúng ta không tiếp tục chống cự, sau đó giết hết tất cả bọn ta thì sao? “
Thủ lĩnh sơn phỉ thấy có người đứng ra đáp lời, hắn liền biết trong số đám người này đã có một số người động tâm.
Hắn không nóng không vội nói: ” Lúc chúng ta vừa mới đến đã nói rõ mục đích đến là để bắt nữ nhân!
Chúng ta hà tất phải lừa các ngươi?
Nếu chúng ta thật sự muốn đối phó với các ngươi, thì thời điểm vừa vào thôn liền đại khai sát giới. “
Hắn cố ý dừng lại một chút, thấy có không ít người đang nhìn hắn chằm chằm, vì vậy, tiếp tục không nhanh không chậm nói: ” Nếu các ngươi không tin chúng ta, chúng ta có thể rút lui ra khỏi thôn trước.
Chờ các ngươi chọn xong bốn nữ nhân, đem các nàng ra đến cổng thôn, bọn ta liền lập tức mang người rời đi.
Nhưng nếu… Các ngươi không đem nữ nhân ra, chúng ta lập tức sẽ giết từ ngoài thôn giết vào! “
Vương Đại Trúc nhịn không được nhỏ giọng nói: ” Nếu bọn hắn thật sự chỉ cần nữ nhân, chúng ta liền giao cho chúng bốn nữ nhân dễ nhìn. Như vậy chúng ta không chỉ không có tử thương, lại có thể bảo toàn tính mạng của những người khác! “
Dương Đại Ngưu nghe vậy nhịn không được ” hừ ” một tiếng: ” Chính ngươi ác độc vô sỉ cũng không nên gieo tiếng hung ác tàn bạo cho chúng ta. Đem nữ nhân đổi lấy mạng sống của chính mình, ngươi nói ra lời này cũng không sợ người nhà những nữ nhân kia cảm thấy lạnh lẽo? “
Vương Đại Trúc nhịn không được tức giận nói: ” Ta còn không phải vì người trong thôn mà suy xét sao? Ngươi chẳng lẽ muốn mọi người cùng nhau nạp mạng? “
Hàn Lẫm đang bận rộn chiếu cố Sở Minh Yến bị thương, sau khi hắn và cô nương câm nỗ lực cầm máu, rốt cuộc máu của nàng cũng không còn tiếp tục điên cuồng chảy ra như trước nữa.
Hàn Lẫm nhìn thoáng qua cô nương câm, dặn dò nàng: ” Trông chừng hắn! “
Hàn Lẫm từ trong đám người đi ra, thấy Dương Đại Trúc vẫn còn đang hùng hổ nói không ngừng, đã có vài nam nhân động dung, hắn nhấc chân liền đem Dương Đại Trúc đạp ra ngoài.
* Động dung: thay đổi sắc mặt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook