Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
-
Chương 35
Hôm sau trời vừa sáng, Trần Y Y rốt cục được như ý nguyện lên núi.
Nàng biết mình không có kinh nghiệm, nên cũng không tùy tiện một mình lên núi.
Mà là cùng Kỳ Sinh và một số người thợ săn trong thôn cùng nhau lên núi.
Sau đó Trần Y Y liền gặp hán tử lúc trước đã giúp nàng cõng Sở Trác về nhà.
Sau khi được người trong thôn giới thiệu, nàng mới biết hán tử này tên là Hàn Lẫm, cũng là một cái thợ săn.
Đừng nhìn Hàn Lẫm còn nhỏ tuổi, thế nhưng hắn lại là thợ săn giỏi nhất ở Vô Hoa thôn.
Thời điểm Trần Y Y xuất hiện, mấy cái thợ săn cảm thấy thập phần ngạc nhiên.
Bọn họ thật sự không rõ, Sở gia vì sao lại để cho một cái nữ tử nũng nịu lên núi săn thú?
Mặc dù bọn họ cũng biết Sở gia không có nam nhân, chỉ có một tiểu thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng là, trong nhà không có ai, cũng không nên để cho nàng dâu đi lên núi săn thú như này chứ?
Mà nhà bọn họ lại giàu có như vậy, nếu như muốn ăn thịt rừng, chỉ cần bỏ tiền ra mua lại của thôn dân là được a.
Có người nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ Sở gia thế mà lại đi khó dễ một tiểu cô nương.
Một nàng dâu còn trẻ, dung mạo lại thập phần xinh đẹp như thế, người Sở gia không hảo hảo nâng niu nàng trêи lòng bàn tay mà sủng ái. Cũng không sợ nàng sẽ sinh lòng oán hận, sau đó bỏ trốn cùng cái hán tử trẻ tuổi khác?
Trần Y Y thấy thần sắc mọi người đều vô cùng kì quái, lập tức hiểu được bọn họ chắc chắn lại tự bổ não cái gì rồi.
Nàng mười phần hào phóng đối với bọn họ nói: ” Thực không dám giấu diếm, người trong nhà cũng không cho ta lên núi, là ta tự mình muốn đi.
Bởi vì ta ngày thường cái gì cũng không biết, chỉ có được khí lực hơi lớn một chút nên muốn cùng mọi người lên núi thử xem. “
Ngoại trừ Hàn Lẫm cùng Kỳ Sinh, mọi người nghe vậy ai nấy đều nở nụ cười.
Trần Y Y thấy mọi người đều một biểu tình không tin tưởng, nàng cũng không tức giận.
Trần Y Y nói: ” Khí lực của ta thật sự rất lớn a”
Mấy người thấy nàng vừa nói vừa lắc lắc cánh tay, bọn hắn nhìn cổ tay nàng thon gầy, nhỏ nhắn lại trắng nõn mịn màng, lập tức cả đám càng cười lớn tiếng hơn.
Trần Y Y thấy thế, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nàng chạy chậm về phía trước mấy bước, sau đó ở trong tiếng cười cợt của cả đám người, một cước đạp đổ cái cây trước mặt.
Tiếng cười lập tức im bặt. Cả đám đều mang vẻ mặt gặp quỷ giữa ban ngày mà nhìn Trần Y Y.
Lúc đầu, Trần Y Y muốn tay không đập nát một tảng đá lớn. Nhưng là, nàng sợ làm bẩn tay mình, nên mới đổi lại dùng chân đá gãy cây.
Tại lúc mọi người khϊế͙p͙ sợ không thôi, người từ nãy đến giờ một mực không nói lời nào, Hàn Lẫm đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Hàn Lẫm cười lên dường như biến thành một người khác.
Hàn Lẫm cười đến con mắt cong cong nói: ” Nàng dâu của Sở gia thân thủ thật tốt. “
Mấy người khác nghe vậy cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, một đám liếc nhìn nhau, sau đó nhao nhao lên tiếng phụ họa.
” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta không thể nào tin được một cái tiểu cô nương thế nhưng khí lực lại lớn như vậy. “
” Đúng vậy a, ta cũng không nghĩ tới, vừa thấy nàng một cước đã gãy một cây cổ thụ, ta liền bị dọa đến nỗi lồng ngực cũng đập bịch bịch bịch a… “
Bọn hắn không nghĩ tới, cái tiểu tức phụ từ trong thành trấn mới đến này, lại là người thâm tàng bất lộ.
* Thâm tàng bất lộ: cao thâm không lộ ra, ý chỉ người tài giỏi nhưng luôn che dấu, không ai biết thực lực thật sự của họ đến đâu.
Nhất là Trần Y Y dáng người lại mảnh mai như vậy, cổ tay cũng nhỏ nhắn hệt một cái tiểu hài tử, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại có một thân khí lực lớn đến vậy.
Sau khi lên núi, Trần Y Y một mực ngoan ngoãn đi theo sau lưng đám người.
Nàng không có bởi vì mình có thiên phú dị bẩm, liền tự cao tự đại muốn làm ra một chút náo động. Mà là mười phần tỉ mỉ học tập kinh nghiệm của mấy người thợ săn, làm tròn trách nhiệm một học sinh tốt.
Trong mấy người này, có một cái thợ săn hơi lớn tuổi.
Hắn thấy Trần Y Y còn nhỏ tuổi mà đã thập phần trầm ổn, nhịn không được đối với nàng có thêm mấy phần hảo cảm.
Thời điểm lên núi, hắn liền nói cho Trần Y Y nghe một chút kinh nghiệm săn thú.
Trần Y Y thấy hắn đồng ý dạy mình, liền bày ra bộ dáng học sinh ngoan chăm chú lắng nghe.
Bọn họ đi săn ở ngọn núi này, là ngọn núi cách Vô Hoa thôn gần nhất.
Bởi người đến tương đối nhiều, nên bọn họ dự định sẽ chia nhau hành động.
Bởi vì quá nhiều người, sẽ rất dễ làm một số thú nhỏ nhát gan sợ hãi.
Trần Y Y vốn muốn cùng đi với thợ săn già, sau đó lại bị phân đến nhóm của Hàn Lẫm.
Mặc dù Trần Y Y khí lực lớn, nhưng trong mắt mọi người nàng vẫn là một cái tiểu cô nương nhỏ tuổi.
Hàn Lẫm là người lợi hại nhất trong đám thợ săn, đi theo hắn sẽ an toàn hơn.
Bởi vì Trần Y Y đã là nữ nhi có chồng, đơn độc một mình cùng một hán tử xa lạ không thích hợp, nên Kỳ Sinh phải đi theo hai người.
Hàn Lẫm trêи lưng mang một bộ cung tên, bên hông lại mang theo một cái rìu chặt củi.
Trần Y Y cùng Kỳ Sinh cũng có mang theo vũ khí.
Kỳ Sinh mang theo một bộ cung tên, một cây chủy thủ, một cái gùi cùng một bó dây thừng.
Trần Y Y mang theo một chiếc ná ( nạn thun đó m.n), một thanh đao dài lưỡi rộng cùng một cái gùi.
Trần Y Y không sợ rắn, không sợ chuột, cũng không sợ dã thú, nàng chỉ sợ mấy con côn trùng nhỏ.
Trước khi tới, nàng đã buột vào đai lưng một túi hùng hoàng cùng một ít thuốc bột diệt côn trùng.
* Hùng hoàng: thuốc đuổi côn trùng.
Ba người đi sâu vào trong núi, vừa đi vừa hái một ít rau cùng quả dại.
Trần Y Y không biết rau nào có thể ăn, cung không biết quả nào có độc hay quả nào không có.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy rau quả dại, nàng đều hướng Kỳ Sinh và Hàn Lẫm hỏi xem có ăn được không.
Trêи đường đi, Trần Y Y hái được không ít rau quả dại, cũng bị một số côn trùng kỳ quái dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Trần Y Y bị dọa mấy lần, nhưng mỗi lần đều cắn răng không kêu ra tiếng. Nàng sợ một khi phát ra âm thanh, thì sẽ dọa thịt rừng trong khẩu phần ăn hôm nay chạy mất.
Nàng đã hứa với đồ ngốc, nếu không làm được, với tính tình của hắn, không chừng lại không thèm để ý đến nàng.
Ngay tại lúc Trần Y Y tập trung hái hái hái, Kỳ Sinh ở bên kia hô lên: ” Kia, có phải là…con thỏ không? “
Trần Y Y nghe vậy, nháy mắt liền tỉnh táo mười phần.
Con thỏ?
Quá tốt rồi, thỏ không có lực sát thương gì, vừa vặn nàng có thể đến luyện tập một chút.
Hàn Lẫm cũng không cùng hai người Trần Y Y đoạt, bình tĩnh đứng ở một bên quan sát.
Trần Y Y lấy chiếc ná của mình ra, nheo mắt nhắm ngay con thỏ.
Đáng tiếc là nàng nhắm chưa chính xác, bắn một phát chưa trúng lại đem con thỏ dọa sợ.
Mắt thấy con thỏa chuẩn bị chạy, một mũi tên nháy mắt đâm vào thân thể nó.
Hàn Lẫm: ” Hảo tiễn pháp! ”
Kỳ Sinh nghe vậy có chút ngượng ngùng, hắn nói: ” Hàn đại ca quá khen, là con thỏ này quá béo chạy không nổi, đệ mới may mắn bắn trúng thôi. “
Hàn Lẫm: ” Đã rất tốt rồi.”
Tại lúc hai người nói chuyện, Trần Y Y đã chạy chậm đi nhặt con thỏ.
Mặc dù con thỏ không phải nàng săn được, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình đang tốt của Trần Y Y.
Lúc bọn Trần Y Y lên núi săn thú, Sở Minh Yến thật sự quá nhàn rỗi, nên cũng một mình chạy đến một ngọn núi khác.
Nàng vốn là muốn lên núi chặt mấy cây trúc trở về, đưa cho mẫu thân làm một chiếc ghế dựa nhỏ.
Kết quả nàng vừa lên núi, đã bị phong cảnh nơi này hấp dẫn.
Nay đã là đầu tháng sáu, bởi vì đây là ở trong núi, nên mùa hè cũng phá lệ thoải mái.
Sở Minh Yến cũng không muốn đi sâu vào trong núi, lúc nàng muốn theo đường cũ trở về, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một con hươu.
Nàng biết hươu là đồ tốt, nếu nàng săn được một con, có thể để cho mẫu thân cùng nhị ca bồi bổ thân mình.
Nghĩ như vậy, Sở Minh Yến dừng bước, sau đó thận trọng hướng chỗ con hươu đi đến.
Mà chỗ của Trần Y Y, đám người đi thật lâu cũng không nhìn thấy một con thú cỡ lớn nào.
Bất quá Hàn Lẫm cũng săn được hai con gà rừng cùng một con rắn không có độc.
Kỳ Sinh bắt được một con thỏ, lượm được năm quả trứng, hơn nữa còn nhặt được một con nhím con.
Trần Y Y ngoại trừ hái được chút rau dại cùng quả dại, thì không thu hoạch được gì nữa.
Hàn Lẫm nhìn nhìn sắc trời, liền định mang theo Trần Y Y cùng Kỳ Sinh xuống núi.
Trêи đường về Trần Y Y có chút ủ rũ, nàng không ngờ vận khí mình kém như vậy, ở trêи núi một ngày thế nhưng cả một con mồi cũng chưa bắt được.
Đợi lúc nàng trở về, chắc phải sẽ thật mất mặt trước mặt đồ ngốc hay sao.
Lúc bọn họ muốn đến điểm tập hợp đã hẹn trước, vô tình nghe được một tiếng cầu cứu yếu ớt ở cách đó không xa.
Sắc mặt Hàn Lẫm đột nhiên biến đổi, nhanh chóng hướng đến nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Trần Y Y cùng Kỳ Sinh nhìn thoáng qua nhau, cũng vội vàng chạy theo.
Trần Y Y bởi vì muốn lên núi săn thú nên đã mặc một thân nam trang cho thuận tiện hành động.
Lúc Trần Y Y cùng Kỳ Sinh chạy tới, đã thấy một con lợn rừng rất lớn đang tấn công một người thợ săn trẻ tuổi.
Vì lí do an toàn, bọn họ đều là hai người một tổ.
Trần Y Y không nhìn thấy người còn lại, trong lòng có chút kỳ quái.
Người thợ săn trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy đám người Kỳ Sinh, liền hướng chỗ bọn hắn chạy tới.
Thợ săn kia vừa chạy, liền đem lợn rừng chọc giận, cũng hướng bên này đuổi theo.
Hàn Lẫm thấy thế nhịn không được thầm mắng một tiếng, hắn giơ cung tên lên hướng lợn rừng bắn một phát.
Lúc Hàn Lẫm bắn ra mũi tên kia, Kỳ Sinh cũng theo sát bắn ra một mũi tên.
Tiễn pháp của Kỳ Sinh mặc dù vô cùng tốt, nhưng là khí lực lại không bằng Hàn Lẫm, nên lực sát thương cũng nhỏ hơn.
Một tiễn này bắn ra, căn bản không có làm lợn rừng da dày thịt béo kia bị chút thương tổn nào.
Kỳ Sinh căng thẳng trong lòng, đối với Trần Y Y nói: ” Thiếu phu nhân, con lợn rừng này đã nổi điên, người vẫn nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn. “
Trần Y Y kỳ thật rất muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng thời điểm nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của con lợn rừng kia, nàng rất không có tiền đồ mà lùi về sau mấy bước.
Bởi vì con lợn kia quá mức to lớn, quá mức béo tốt, quả thật không cách nào so sánh với lợn nuôi trong nhà.
Trần Y Y mặc dù rất muốn ăn thịt, nhưng nhìn một đầu lợn rừng to lớn trước mặt, nàng bỗng cảm thấy, thịt cũng không còn ăn ngon như vậy nữa.
Vì vậy, Trần Y Y và cái thợ săn ban nãy, cùng nhau len lén trốn sau một cái cây cách đó không xa.
Kỳ Sinh phối hợp cùng Hàn Lẫm. Một người dồn lợn rừng vào đường cụt, một người hướng tới lợn rừng bắn tên.
Kiên trì như vậy trong chốc lát, lợn rừng rốt cuộc cũng bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng, sau đó hướng tới Kỳ Sinh có vẻ yếu hơn chạy đến.
Trần Y Y đứng sau cái cây cách đó không xa, nhìn thấy con lợn rừng khổng lồ vọt tới, nỗi sợ hãi đánh thật sâu vào thị giác mười phần rung động.
Kỳ Sinh cũng bị kinh hách cực kì, hắn theo bản năng lăn một vòng tại chỗ, vô cùng mạo hiểm tránh khỏi công kϊƈɦ của lợn rừng.
Nhưng là Kỳ Sinh không nghĩ tới, hắn dùng cách này thoát thân, đã trực tiếp làm Trần Y Y cùng gã thợ săn đang bị thương bại lộ trước mặt lợn rừng.
Trong nháy mắt lợn rừng xông tới, gã thợ săn kia bởi vì quá sợ hãi, đã đẩy Trần Y Y một cái, Trần Y Y không đề phòng bị đẩy ngã ra khỏi nơi lẩn trốn.
Với kϊƈɦ thước của cái cây này, đủ chỗ cho cả hai người trốn là đã tốt lắm rồi.
Trần Y Y hoàn toàn không nghĩ tới, gã thợ săn này lại đột nhiên đẩy nàng ra ngoài.
Trần Y Y vừa tức giận vừa sợ hãi, cả người bại lộ ngay trước mặt con lợn rừng đang nổi cơn điên.
Hàn Lẫm thấy thế lập tức hoảng sợ, hắn vội la lớn: ” Mau tránh ra! “
Trần Y Y cũng muốn tránh ra. Dù khí lực của nàng lớn, nhưng tốc độ tuyệt đối không nhanh.
Mà quan trọng nhất là, nàng hiện tại bị dọa đến nỗi tay chân đều run lẩy bẩy.
Lúc lợn rừng xông tới chỗ thân ảnh kiều nhỏ của Trần Y Y, Kỳ Sinh lập tức bị dọa đến phải nhắm mắt lại theo bản năng.
Ngay lúc tất cả những người có mặt đều nghĩ, nếu Trần Y Y không chết chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương. Thì bọn hắn không nghe được tiếng kinh hô của Trần Y Y, ngược lại, lại nghe thấy tiếng lợn rừng gào thét khản cả giọng.
Hàn Lẫm một mặt không thể tin chạy tới, sau đó đã nhìn thấy Trần Y Y vung nắm tay nhỏ, từng đấm từng đấm nện lên thân của con lợn rừng.
Đừng nhìn quả đấm của nàng nho nhỏ, vừa trắng lại vừa nộn. Thế mà lại đánh ra lực đạo lớn đến nỗi ép lợn rừng liên tục lui về sau.
Tại nháy mắt lợn rừng xông tới, Trần Y Y nhìn cái miệng đầy máu bẩn nhầy nhụa của nó, lập tức bệnh sạch sẽ của nàng lại phát tác.
Đợi lúc nàng thở hổn hển đem lợn rừng đánh gần chết, nàng mới phát hiện quả thật, tiềm năng của con người là vô hạn.
Con người mà không bị bức đến đường cùng thì vĩnh viễn cũng không biết được giới hạn của mình ở đâu.
Chờ Trần Y Y đem lợn rừng thu thập tốt, nàng mới nhớ tới gã thợ săn đã đem nàng đẩy ra ngoài.
Nàng tức xanh mặt quay đầu lại, sau đó trong cái nhìn chăm chú của Kỳ Sinh cùng Hàn Lẫm, đem gã thợ săn kia đánh ngất.
Hàn Lẫm cùng Kỳ Sinh đều không có cản nàng. Hiển nhiên, đối với chuyện vừa rồi, bọn hắn cũng nhìn thấy.
Đợi sau khi các thợ săn tập hợp đủ, mọi người đã thấy một con lợn rừng to lớn đang nằm thoi thóp.
Mà Trần Y Y chính là đang nắm lấy tóc của Vương Lâm Hà, đối với hắn tiến hành đơn phương hành xác @[email protected]
Mọi người đối với Trần Y Y có ấn tượng rất tốt. Cả đám đều không hiểu sao đột nhiên nàng trở nên táo bạo như thế.
Hàn Lẫm không đợi mọi người mở miệng dò hỏi, hắn đã đem chuyện vừa xảy ra kể rõ cho mọi người cùng nghe.
Mọi người nghe xong toàn bộ quá trình, quả thật bị tên khốn Vương Lâm Hà làm cho tức chết.
Trước đây bọn hắn đã cảm thấy người này không phải người tốt, lại không ngờ tới hắn có thể âm hiểm và đáng ghét đến mức độ này.
Không đợi mọi người đi qua giáo huấn hắn. Bọn họ đã phát hiện thợ săn cùng tổ với Vương Lâm Hà không thấy đâu nữa.
Thợ săn già thấy thế, lập tức nghiêm mặt chất vấn Vương Lâm Hà: ” Dương gia lão nhị đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi? “
Vương Lâm Hà vừa nhìn thấy thợ săn già gương mặt bị đánh thành đầu heo lập tức nhăn lại khóc lên.
Hắn vừa khóc vừa nói: ” Thường thúc, ngươi mau ngăn nàng lại. Nữ nhân này đúng là hung ác như Mẫu dạ xoa, nàng muốn đem ta đánh chết tươi a”
Thường thúc nghe vậy gằn cười một tiếng, nhấc chân hướng tới Vương Lâm Hà đá một cước.
Vương Lâm Hà thân làm một cái hán tử gặp phải nguy hiểm không nghĩ bảo vệ Trần Y Y, vì an toàn của bản thân thiếu chút hại chết người khác. Giờ còn không biết xấu hổ đi cáo trạng?
Vài cái thợ săn ánh mắt đều lóe lên khinh bỉ, thậm chí có người nhịn không được muốn tiến lên đánh người.
Cũng may Trần Y Y trời sinh thần lực, nếu là cô nương khác, chẳng phải sẽ hương tiêu ngọc vẫn ư?
* Hương tiêu ngọc vẫn: chết, dùng cho người con gái xinh đẹp.
Sắc mặt Thường thúc đen như đáy nồi, hắn nghiêm nghị nói: ” Nói mau! Dương gia lão nhị đâu? “
Vương Lâm Hà thấy sắc mặt Thường thúc không đúng, cũng không dám tiếp tục nói hươu nói vượn, hắn rụt bả vai, đối với Thường thúc nói: ” Chúng ta vừa vào núi không bao lâu, liền xảy ra một chút tranh cãi, sau đó liền tách ra, ta cũng không biết hiện tại hắn đang ở đâu. “
Thường thúc nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn, hắn giao con mồi mình cho người phía sau.
” Các ngươi nhỏ tuổi nên xuống núi trước, đem chuyện này nói với Trưởng thôn, ta cùng Hàn Lẫm vào núi xem thử, hi vọng Dương gia lão nhị không xảy ra chuyện gì. “
Đám người nghe vậy nhao nhao gật đầu, hai cái thợ săn trẻ tuổi lập tức kéo Vương Lâm Hà áp giải xuống núi.
Trần Y Y thấy Thường thúc cùng Hàn Lẫm muốn vào núi, nàng định mở miệng hỏi họ có cần hỗ trợ hay không.
Nàng vừa mới chiến thắng một đầu lợn rừng, giờ phút này trong lòng tràn trề niềm tin.
Hàn Lẫm giống như là nhìn ra suy nghĩ của nàng, hắn đối với nàng nói: ” Con lợn rừng này là ngươi săn được, ngươi đem nó về đi, ban đêm trêи núi rất nguy hiểm, ngươi vẫn là cùng mọi người xuống núi đi thôi! “
Lúc trước hắn đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Trần Y Y, giờ phút này hoàn toàn không lo lắng nàng làm cách nào đem đầu lợn rừng lớn như vậy xuống núi.
Trần Y Y nghe vậy, nói: ” Vậy được rồi, các ngươi trêи đường cẩn thận một chút!”
Nàng biết mình không có kinh nghiệm, nên cũng không tùy tiện một mình lên núi.
Mà là cùng Kỳ Sinh và một số người thợ săn trong thôn cùng nhau lên núi.
Sau đó Trần Y Y liền gặp hán tử lúc trước đã giúp nàng cõng Sở Trác về nhà.
Sau khi được người trong thôn giới thiệu, nàng mới biết hán tử này tên là Hàn Lẫm, cũng là một cái thợ săn.
Đừng nhìn Hàn Lẫm còn nhỏ tuổi, thế nhưng hắn lại là thợ săn giỏi nhất ở Vô Hoa thôn.
Thời điểm Trần Y Y xuất hiện, mấy cái thợ săn cảm thấy thập phần ngạc nhiên.
Bọn họ thật sự không rõ, Sở gia vì sao lại để cho một cái nữ tử nũng nịu lên núi săn thú?
Mặc dù bọn họ cũng biết Sở gia không có nam nhân, chỉ có một tiểu thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng là, trong nhà không có ai, cũng không nên để cho nàng dâu đi lên núi săn thú như này chứ?
Mà nhà bọn họ lại giàu có như vậy, nếu như muốn ăn thịt rừng, chỉ cần bỏ tiền ra mua lại của thôn dân là được a.
Có người nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ Sở gia thế mà lại đi khó dễ một tiểu cô nương.
Một nàng dâu còn trẻ, dung mạo lại thập phần xinh đẹp như thế, người Sở gia không hảo hảo nâng niu nàng trêи lòng bàn tay mà sủng ái. Cũng không sợ nàng sẽ sinh lòng oán hận, sau đó bỏ trốn cùng cái hán tử trẻ tuổi khác?
Trần Y Y thấy thần sắc mọi người đều vô cùng kì quái, lập tức hiểu được bọn họ chắc chắn lại tự bổ não cái gì rồi.
Nàng mười phần hào phóng đối với bọn họ nói: ” Thực không dám giấu diếm, người trong nhà cũng không cho ta lên núi, là ta tự mình muốn đi.
Bởi vì ta ngày thường cái gì cũng không biết, chỉ có được khí lực hơi lớn một chút nên muốn cùng mọi người lên núi thử xem. “
Ngoại trừ Hàn Lẫm cùng Kỳ Sinh, mọi người nghe vậy ai nấy đều nở nụ cười.
Trần Y Y thấy mọi người đều một biểu tình không tin tưởng, nàng cũng không tức giận.
Trần Y Y nói: ” Khí lực của ta thật sự rất lớn a”
Mấy người thấy nàng vừa nói vừa lắc lắc cánh tay, bọn hắn nhìn cổ tay nàng thon gầy, nhỏ nhắn lại trắng nõn mịn màng, lập tức cả đám càng cười lớn tiếng hơn.
Trần Y Y thấy thế, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nàng chạy chậm về phía trước mấy bước, sau đó ở trong tiếng cười cợt của cả đám người, một cước đạp đổ cái cây trước mặt.
Tiếng cười lập tức im bặt. Cả đám đều mang vẻ mặt gặp quỷ giữa ban ngày mà nhìn Trần Y Y.
Lúc đầu, Trần Y Y muốn tay không đập nát một tảng đá lớn. Nhưng là, nàng sợ làm bẩn tay mình, nên mới đổi lại dùng chân đá gãy cây.
Tại lúc mọi người khϊế͙p͙ sợ không thôi, người từ nãy đến giờ một mực không nói lời nào, Hàn Lẫm đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Hàn Lẫm cười lên dường như biến thành một người khác.
Hàn Lẫm cười đến con mắt cong cong nói: ” Nàng dâu của Sở gia thân thủ thật tốt. “
Mấy người khác nghe vậy cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, một đám liếc nhìn nhau, sau đó nhao nhao lên tiếng phụ họa.
” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta không thể nào tin được một cái tiểu cô nương thế nhưng khí lực lại lớn như vậy. “
” Đúng vậy a, ta cũng không nghĩ tới, vừa thấy nàng một cước đã gãy một cây cổ thụ, ta liền bị dọa đến nỗi lồng ngực cũng đập bịch bịch bịch a… “
Bọn hắn không nghĩ tới, cái tiểu tức phụ từ trong thành trấn mới đến này, lại là người thâm tàng bất lộ.
* Thâm tàng bất lộ: cao thâm không lộ ra, ý chỉ người tài giỏi nhưng luôn che dấu, không ai biết thực lực thật sự của họ đến đâu.
Nhất là Trần Y Y dáng người lại mảnh mai như vậy, cổ tay cũng nhỏ nhắn hệt một cái tiểu hài tử, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại có một thân khí lực lớn đến vậy.
Sau khi lên núi, Trần Y Y một mực ngoan ngoãn đi theo sau lưng đám người.
Nàng không có bởi vì mình có thiên phú dị bẩm, liền tự cao tự đại muốn làm ra một chút náo động. Mà là mười phần tỉ mỉ học tập kinh nghiệm của mấy người thợ săn, làm tròn trách nhiệm một học sinh tốt.
Trong mấy người này, có một cái thợ săn hơi lớn tuổi.
Hắn thấy Trần Y Y còn nhỏ tuổi mà đã thập phần trầm ổn, nhịn không được đối với nàng có thêm mấy phần hảo cảm.
Thời điểm lên núi, hắn liền nói cho Trần Y Y nghe một chút kinh nghiệm săn thú.
Trần Y Y thấy hắn đồng ý dạy mình, liền bày ra bộ dáng học sinh ngoan chăm chú lắng nghe.
Bọn họ đi săn ở ngọn núi này, là ngọn núi cách Vô Hoa thôn gần nhất.
Bởi người đến tương đối nhiều, nên bọn họ dự định sẽ chia nhau hành động.
Bởi vì quá nhiều người, sẽ rất dễ làm một số thú nhỏ nhát gan sợ hãi.
Trần Y Y vốn muốn cùng đi với thợ săn già, sau đó lại bị phân đến nhóm của Hàn Lẫm.
Mặc dù Trần Y Y khí lực lớn, nhưng trong mắt mọi người nàng vẫn là một cái tiểu cô nương nhỏ tuổi.
Hàn Lẫm là người lợi hại nhất trong đám thợ săn, đi theo hắn sẽ an toàn hơn.
Bởi vì Trần Y Y đã là nữ nhi có chồng, đơn độc một mình cùng một hán tử xa lạ không thích hợp, nên Kỳ Sinh phải đi theo hai người.
Hàn Lẫm trêи lưng mang một bộ cung tên, bên hông lại mang theo một cái rìu chặt củi.
Trần Y Y cùng Kỳ Sinh cũng có mang theo vũ khí.
Kỳ Sinh mang theo một bộ cung tên, một cây chủy thủ, một cái gùi cùng một bó dây thừng.
Trần Y Y mang theo một chiếc ná ( nạn thun đó m.n), một thanh đao dài lưỡi rộng cùng một cái gùi.
Trần Y Y không sợ rắn, không sợ chuột, cũng không sợ dã thú, nàng chỉ sợ mấy con côn trùng nhỏ.
Trước khi tới, nàng đã buột vào đai lưng một túi hùng hoàng cùng một ít thuốc bột diệt côn trùng.
* Hùng hoàng: thuốc đuổi côn trùng.
Ba người đi sâu vào trong núi, vừa đi vừa hái một ít rau cùng quả dại.
Trần Y Y không biết rau nào có thể ăn, cung không biết quả nào có độc hay quả nào không có.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy rau quả dại, nàng đều hướng Kỳ Sinh và Hàn Lẫm hỏi xem có ăn được không.
Trêи đường đi, Trần Y Y hái được không ít rau quả dại, cũng bị một số côn trùng kỳ quái dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Trần Y Y bị dọa mấy lần, nhưng mỗi lần đều cắn răng không kêu ra tiếng. Nàng sợ một khi phát ra âm thanh, thì sẽ dọa thịt rừng trong khẩu phần ăn hôm nay chạy mất.
Nàng đã hứa với đồ ngốc, nếu không làm được, với tính tình của hắn, không chừng lại không thèm để ý đến nàng.
Ngay tại lúc Trần Y Y tập trung hái hái hái, Kỳ Sinh ở bên kia hô lên: ” Kia, có phải là…con thỏ không? “
Trần Y Y nghe vậy, nháy mắt liền tỉnh táo mười phần.
Con thỏ?
Quá tốt rồi, thỏ không có lực sát thương gì, vừa vặn nàng có thể đến luyện tập một chút.
Hàn Lẫm cũng không cùng hai người Trần Y Y đoạt, bình tĩnh đứng ở một bên quan sát.
Trần Y Y lấy chiếc ná của mình ra, nheo mắt nhắm ngay con thỏ.
Đáng tiếc là nàng nhắm chưa chính xác, bắn một phát chưa trúng lại đem con thỏ dọa sợ.
Mắt thấy con thỏa chuẩn bị chạy, một mũi tên nháy mắt đâm vào thân thể nó.
Hàn Lẫm: ” Hảo tiễn pháp! ”
Kỳ Sinh nghe vậy có chút ngượng ngùng, hắn nói: ” Hàn đại ca quá khen, là con thỏ này quá béo chạy không nổi, đệ mới may mắn bắn trúng thôi. “
Hàn Lẫm: ” Đã rất tốt rồi.”
Tại lúc hai người nói chuyện, Trần Y Y đã chạy chậm đi nhặt con thỏ.
Mặc dù con thỏ không phải nàng săn được, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình đang tốt của Trần Y Y.
Lúc bọn Trần Y Y lên núi săn thú, Sở Minh Yến thật sự quá nhàn rỗi, nên cũng một mình chạy đến một ngọn núi khác.
Nàng vốn là muốn lên núi chặt mấy cây trúc trở về, đưa cho mẫu thân làm một chiếc ghế dựa nhỏ.
Kết quả nàng vừa lên núi, đã bị phong cảnh nơi này hấp dẫn.
Nay đã là đầu tháng sáu, bởi vì đây là ở trong núi, nên mùa hè cũng phá lệ thoải mái.
Sở Minh Yến cũng không muốn đi sâu vào trong núi, lúc nàng muốn theo đường cũ trở về, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một con hươu.
Nàng biết hươu là đồ tốt, nếu nàng săn được một con, có thể để cho mẫu thân cùng nhị ca bồi bổ thân mình.
Nghĩ như vậy, Sở Minh Yến dừng bước, sau đó thận trọng hướng chỗ con hươu đi đến.
Mà chỗ của Trần Y Y, đám người đi thật lâu cũng không nhìn thấy một con thú cỡ lớn nào.
Bất quá Hàn Lẫm cũng săn được hai con gà rừng cùng một con rắn không có độc.
Kỳ Sinh bắt được một con thỏ, lượm được năm quả trứng, hơn nữa còn nhặt được một con nhím con.
Trần Y Y ngoại trừ hái được chút rau dại cùng quả dại, thì không thu hoạch được gì nữa.
Hàn Lẫm nhìn nhìn sắc trời, liền định mang theo Trần Y Y cùng Kỳ Sinh xuống núi.
Trêи đường về Trần Y Y có chút ủ rũ, nàng không ngờ vận khí mình kém như vậy, ở trêи núi một ngày thế nhưng cả một con mồi cũng chưa bắt được.
Đợi lúc nàng trở về, chắc phải sẽ thật mất mặt trước mặt đồ ngốc hay sao.
Lúc bọn họ muốn đến điểm tập hợp đã hẹn trước, vô tình nghe được một tiếng cầu cứu yếu ớt ở cách đó không xa.
Sắc mặt Hàn Lẫm đột nhiên biến đổi, nhanh chóng hướng đến nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Trần Y Y cùng Kỳ Sinh nhìn thoáng qua nhau, cũng vội vàng chạy theo.
Trần Y Y bởi vì muốn lên núi săn thú nên đã mặc một thân nam trang cho thuận tiện hành động.
Lúc Trần Y Y cùng Kỳ Sinh chạy tới, đã thấy một con lợn rừng rất lớn đang tấn công một người thợ săn trẻ tuổi.
Vì lí do an toàn, bọn họ đều là hai người một tổ.
Trần Y Y không nhìn thấy người còn lại, trong lòng có chút kỳ quái.
Người thợ săn trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy đám người Kỳ Sinh, liền hướng chỗ bọn hắn chạy tới.
Thợ săn kia vừa chạy, liền đem lợn rừng chọc giận, cũng hướng bên này đuổi theo.
Hàn Lẫm thấy thế nhịn không được thầm mắng một tiếng, hắn giơ cung tên lên hướng lợn rừng bắn một phát.
Lúc Hàn Lẫm bắn ra mũi tên kia, Kỳ Sinh cũng theo sát bắn ra một mũi tên.
Tiễn pháp của Kỳ Sinh mặc dù vô cùng tốt, nhưng là khí lực lại không bằng Hàn Lẫm, nên lực sát thương cũng nhỏ hơn.
Một tiễn này bắn ra, căn bản không có làm lợn rừng da dày thịt béo kia bị chút thương tổn nào.
Kỳ Sinh căng thẳng trong lòng, đối với Trần Y Y nói: ” Thiếu phu nhân, con lợn rừng này đã nổi điên, người vẫn nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn. “
Trần Y Y kỳ thật rất muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng thời điểm nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của con lợn rừng kia, nàng rất không có tiền đồ mà lùi về sau mấy bước.
Bởi vì con lợn kia quá mức to lớn, quá mức béo tốt, quả thật không cách nào so sánh với lợn nuôi trong nhà.
Trần Y Y mặc dù rất muốn ăn thịt, nhưng nhìn một đầu lợn rừng to lớn trước mặt, nàng bỗng cảm thấy, thịt cũng không còn ăn ngon như vậy nữa.
Vì vậy, Trần Y Y và cái thợ săn ban nãy, cùng nhau len lén trốn sau một cái cây cách đó không xa.
Kỳ Sinh phối hợp cùng Hàn Lẫm. Một người dồn lợn rừng vào đường cụt, một người hướng tới lợn rừng bắn tên.
Kiên trì như vậy trong chốc lát, lợn rừng rốt cuộc cũng bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng, sau đó hướng tới Kỳ Sinh có vẻ yếu hơn chạy đến.
Trần Y Y đứng sau cái cây cách đó không xa, nhìn thấy con lợn rừng khổng lồ vọt tới, nỗi sợ hãi đánh thật sâu vào thị giác mười phần rung động.
Kỳ Sinh cũng bị kinh hách cực kì, hắn theo bản năng lăn một vòng tại chỗ, vô cùng mạo hiểm tránh khỏi công kϊƈɦ của lợn rừng.
Nhưng là Kỳ Sinh không nghĩ tới, hắn dùng cách này thoát thân, đã trực tiếp làm Trần Y Y cùng gã thợ săn đang bị thương bại lộ trước mặt lợn rừng.
Trong nháy mắt lợn rừng xông tới, gã thợ săn kia bởi vì quá sợ hãi, đã đẩy Trần Y Y một cái, Trần Y Y không đề phòng bị đẩy ngã ra khỏi nơi lẩn trốn.
Với kϊƈɦ thước của cái cây này, đủ chỗ cho cả hai người trốn là đã tốt lắm rồi.
Trần Y Y hoàn toàn không nghĩ tới, gã thợ săn này lại đột nhiên đẩy nàng ra ngoài.
Trần Y Y vừa tức giận vừa sợ hãi, cả người bại lộ ngay trước mặt con lợn rừng đang nổi cơn điên.
Hàn Lẫm thấy thế lập tức hoảng sợ, hắn vội la lớn: ” Mau tránh ra! “
Trần Y Y cũng muốn tránh ra. Dù khí lực của nàng lớn, nhưng tốc độ tuyệt đối không nhanh.
Mà quan trọng nhất là, nàng hiện tại bị dọa đến nỗi tay chân đều run lẩy bẩy.
Lúc lợn rừng xông tới chỗ thân ảnh kiều nhỏ của Trần Y Y, Kỳ Sinh lập tức bị dọa đến phải nhắm mắt lại theo bản năng.
Ngay lúc tất cả những người có mặt đều nghĩ, nếu Trần Y Y không chết chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương. Thì bọn hắn không nghe được tiếng kinh hô của Trần Y Y, ngược lại, lại nghe thấy tiếng lợn rừng gào thét khản cả giọng.
Hàn Lẫm một mặt không thể tin chạy tới, sau đó đã nhìn thấy Trần Y Y vung nắm tay nhỏ, từng đấm từng đấm nện lên thân của con lợn rừng.
Đừng nhìn quả đấm của nàng nho nhỏ, vừa trắng lại vừa nộn. Thế mà lại đánh ra lực đạo lớn đến nỗi ép lợn rừng liên tục lui về sau.
Tại nháy mắt lợn rừng xông tới, Trần Y Y nhìn cái miệng đầy máu bẩn nhầy nhụa của nó, lập tức bệnh sạch sẽ của nàng lại phát tác.
Đợi lúc nàng thở hổn hển đem lợn rừng đánh gần chết, nàng mới phát hiện quả thật, tiềm năng của con người là vô hạn.
Con người mà không bị bức đến đường cùng thì vĩnh viễn cũng không biết được giới hạn của mình ở đâu.
Chờ Trần Y Y đem lợn rừng thu thập tốt, nàng mới nhớ tới gã thợ săn đã đem nàng đẩy ra ngoài.
Nàng tức xanh mặt quay đầu lại, sau đó trong cái nhìn chăm chú của Kỳ Sinh cùng Hàn Lẫm, đem gã thợ săn kia đánh ngất.
Hàn Lẫm cùng Kỳ Sinh đều không có cản nàng. Hiển nhiên, đối với chuyện vừa rồi, bọn hắn cũng nhìn thấy.
Đợi sau khi các thợ săn tập hợp đủ, mọi người đã thấy một con lợn rừng to lớn đang nằm thoi thóp.
Mà Trần Y Y chính là đang nắm lấy tóc của Vương Lâm Hà, đối với hắn tiến hành đơn phương hành xác @[email protected]
Mọi người đối với Trần Y Y có ấn tượng rất tốt. Cả đám đều không hiểu sao đột nhiên nàng trở nên táo bạo như thế.
Hàn Lẫm không đợi mọi người mở miệng dò hỏi, hắn đã đem chuyện vừa xảy ra kể rõ cho mọi người cùng nghe.
Mọi người nghe xong toàn bộ quá trình, quả thật bị tên khốn Vương Lâm Hà làm cho tức chết.
Trước đây bọn hắn đã cảm thấy người này không phải người tốt, lại không ngờ tới hắn có thể âm hiểm và đáng ghét đến mức độ này.
Không đợi mọi người đi qua giáo huấn hắn. Bọn họ đã phát hiện thợ săn cùng tổ với Vương Lâm Hà không thấy đâu nữa.
Thợ săn già thấy thế, lập tức nghiêm mặt chất vấn Vương Lâm Hà: ” Dương gia lão nhị đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi? “
Vương Lâm Hà vừa nhìn thấy thợ săn già gương mặt bị đánh thành đầu heo lập tức nhăn lại khóc lên.
Hắn vừa khóc vừa nói: ” Thường thúc, ngươi mau ngăn nàng lại. Nữ nhân này đúng là hung ác như Mẫu dạ xoa, nàng muốn đem ta đánh chết tươi a”
Thường thúc nghe vậy gằn cười một tiếng, nhấc chân hướng tới Vương Lâm Hà đá một cước.
Vương Lâm Hà thân làm một cái hán tử gặp phải nguy hiểm không nghĩ bảo vệ Trần Y Y, vì an toàn của bản thân thiếu chút hại chết người khác. Giờ còn không biết xấu hổ đi cáo trạng?
Vài cái thợ săn ánh mắt đều lóe lên khinh bỉ, thậm chí có người nhịn không được muốn tiến lên đánh người.
Cũng may Trần Y Y trời sinh thần lực, nếu là cô nương khác, chẳng phải sẽ hương tiêu ngọc vẫn ư?
* Hương tiêu ngọc vẫn: chết, dùng cho người con gái xinh đẹp.
Sắc mặt Thường thúc đen như đáy nồi, hắn nghiêm nghị nói: ” Nói mau! Dương gia lão nhị đâu? “
Vương Lâm Hà thấy sắc mặt Thường thúc không đúng, cũng không dám tiếp tục nói hươu nói vượn, hắn rụt bả vai, đối với Thường thúc nói: ” Chúng ta vừa vào núi không bao lâu, liền xảy ra một chút tranh cãi, sau đó liền tách ra, ta cũng không biết hiện tại hắn đang ở đâu. “
Thường thúc nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn, hắn giao con mồi mình cho người phía sau.
” Các ngươi nhỏ tuổi nên xuống núi trước, đem chuyện này nói với Trưởng thôn, ta cùng Hàn Lẫm vào núi xem thử, hi vọng Dương gia lão nhị không xảy ra chuyện gì. “
Đám người nghe vậy nhao nhao gật đầu, hai cái thợ săn trẻ tuổi lập tức kéo Vương Lâm Hà áp giải xuống núi.
Trần Y Y thấy Thường thúc cùng Hàn Lẫm muốn vào núi, nàng định mở miệng hỏi họ có cần hỗ trợ hay không.
Nàng vừa mới chiến thắng một đầu lợn rừng, giờ phút này trong lòng tràn trề niềm tin.
Hàn Lẫm giống như là nhìn ra suy nghĩ của nàng, hắn đối với nàng nói: ” Con lợn rừng này là ngươi săn được, ngươi đem nó về đi, ban đêm trêи núi rất nguy hiểm, ngươi vẫn là cùng mọi người xuống núi đi thôi! “
Lúc trước hắn đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Trần Y Y, giờ phút này hoàn toàn không lo lắng nàng làm cách nào đem đầu lợn rừng lớn như vậy xuống núi.
Trần Y Y nghe vậy, nói: ” Vậy được rồi, các ngươi trêи đường cẩn thận một chút!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook