Em Đã Quên Không Nói
-
Chương 37: 37: Chương 36
Nhịp tim đang cực kỳ yếu ớt, Tô Thế Hoan mất cảm giác, mất tự chủ, toàn bộ lý trí đều không còn, toàn thân vô lực được William bồng lên đưa về phòng.
Chết tiệt, bác sĩ của hắn mãi vẫn không chịu nghe máy, tức giận, hắn ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà.
Trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, áo sơ mi ướt đẫm một mảng lớn, hắn không ngừng lẩm bẩm tên cậu, chỉ có điều người được gọi kia không một câu trả lời, liếc mắt một cái cũng ích kỷ không thèm ban cho hắn.
Đột nhiên, bàn tay William đặt trên lồng ngực Tô Thế Hoan chuyển động mạnh mẽ, hắn tròn mắt ngây ngốc nhìn, tình thế cấp bách, hắn lại đang vô cùng hoảng loạn.
Không còn cách nào khác, hắn đành đánh cược một lần, lục tìm dưới ngăn tủ trong giường, lấy ra lọ thuốc trợ tim mà bình thường cậu vẫn hay dùng, đem hai viên bỏ vào miệng cậu rồi chuốc nước để nó trôi xuống.
William thở dài, tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn nhà, trong ngực hắn tim cũng đập thật mạnh, thật nhanh, giống như năm đó...!
"Shu Shu..."
Không có tiếng đáp trả, hắn mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, tựa đầu lên gối nằm cạnh cậu, một lúc sau liền thiếp đi.
Đến gần bình minh, Tô Thế Hoan ngoài dự tính cảm thấy cơ thể khá hơn, cảm giác khó thở vẫn còn, nhưng ít ra cậu có thể mở mắt nhìn thấy nguời bên cạnh.
Gương mặt của William phóng đại kề sát mặt cậu, hàng mì dài cong cong màu vàng sáng, cái mũi cao thanh mảnh, còn có mái tóc hơi rối nhưng lại cực kỳ mềm mại đang cọ xát vào má cậu.
Bất giác mỉm cười, lại bất giác đau lòng, hiện tại, cho dù có được hắn hay mất đi hắn cậu cũng không thể thả cho lòng mình nhẹ nhõm được.
Có những chuyện vốn dĩ nghĩ rằng nó sẽ không xảy ra, nhưng sau đó nó lại xảy ra, còn đáng sợ hơn những gì bản thân ta từng tưởng tượng.
Không biết phải cùng nó đối mặt thế nào, mong rằng đó chỉ là giấc mơ, đáng tiếc nó lại hiện lên trong đầu rõ mồn một, từng chút từng chút ăn mòn tâm can.
Tô Thế Hoan lặng lẽ rơi lệ, giọt nước mắt ôn nhu lướt nhẹ thấm ướt drap trải giường.
William rất nhạy bén, hắn nghe thấy tiếng nấc nhỏ của cậu liền mở mắt.
Sợ hắn nhìn thấy bộ dạng khó coi này của mình, cậu vội quay mặt về phía khác hướng lưng tới chỗ hắn, hành động này vô tình làm cho cơ thể cậu một phen đau đớn.
Hắn bàng hoàng đứng bật dậy khỏi ghế, tiến tới ôm lấy cậu từ phía sau "Shu Shu! Shu Shu..."
Cậu thực muốn nói với hắn xin đừng gọi tên tôi nữa! nhưng làm sao mở lời đây?
"Em cảm thấy thế nào rồi?" hắn lo lắng vội hỏi
Tô Thế Hoan im lặng rất lâu sau mới khẽ trả lời "Ừm, không sao cả!"
William xoay người cậu lại, bắt cậu đối diện với mình, bắt gặp được người kia viền mắt đỏ hoe, hắn đau lòng chau mày "Sao em lại khóc?"
Cậu gượng gạo mỉm cười, má lúm đồng tiền hơi lộ ra, ôn nhu nhìn hắn "Đúng rồi! Tại sao...!Tại sao chứ?"
Nụ cười này càng làm hắn đau lòng hơn, hắn đã làm tổn thương một con người vô tội, vì hắn, tất cả đều do hắn mà ra.
Nếu biết trước, lần đó cậu rời khỏi hắn đã không ép buộc cậu quay lại bên cạnh mình.
Nếu khi đó hắn làm như vậy thì hiện tại cậu sẽ thế nào? Không, cơ bản hắn hiểu rõ bản thân mình có quá nhiều ỷ lại vào cậu, hắn không có khả năng để cậu đi.
"William!" Tô Thế Hoan mệt mỏi đưa tay chạm vào mái tóc mềm của hắn, đôi môi khô khốc hé mở gọi tên hắn.
Từng thanh âm chạm vào tim hắn, vừa đau nhói, lại ngọt ngào, hắn nghe thấy tiếng của tình yêu, cũng nghe ra được khổ tâm cùng mệt mỏi của cậu.
"Shu Shu! Xin lỗi! Cho anh thời gian.
Cho anh thời gian, anh sẽ bù đắp cho em, được chứ?"
Cậu chăm chú nhìn hắn, gật đầu sau đó rút tay về, cái gì cũng không nói nữa, bày ra một bộ dáng đang cực kỳ đuối sức, ý cậu muốn cho hắn biết rằng cậu cần nghỉ ngơi, rằng cậu không muốn nghĩ tới hắn nữa...!
Điện thoại bàn ở phòng khách reo vang, William nhìn nhìn Tô Thế Hoan một chút, thấy cậu đã nhắm mắt muốn ngủ mới rời khỏi, đi xuống phòng khách nghe điện thoại.
"Xin chào, tôi là William!"
Là cha hắn gọi tới, ban đầu hỏi hắn vì sao di động không gọi được, tiếp theo ông nói rằng có một số việc muốn hắn trực tiếp tới giải quyết, William thở dài nhìn vào đồng hồ đeo tay.
"Còn chưa tới 5 giờ sáng, cha muốn con tới đó làm gì?"
"Con mau tới đây, đừng nhiều lời nữa!" nói rồi trực riếp gác máy, ép buộc hắn phải tới ngay bằng không sẽ phải chịu hậu quả.
Đáng ghét, hắn quay về phòng.
Ngồi lên giường, khẽ đưa tay chạm vào trán Tô Thế Hoan thử nhiệt độ, không có sốt, hắn yên tâm đứng dậy đi tới tủ quần áo chọn một bộ âu phục rồi thay ra.
Trước khi rời khỏi còn không quên đặt lên trán cậu trai mà hắn yêu một nụ hôn.
Bóng người cao lớn khuất dần, Tô Thế Hoan nghe rõ tiếng đóng cửa mới yên tâm mở mắt, quay người nhìn về phía hắn hồi vài giây trước còn đang đứng đó.
Chua xót bi ai đồng loạt dâng trào.
Yêu hay thương, chung qui cũng chỉ là một loại ngụy biện.
Vì sao ban nãy cậu không cự tuyệt hắn, vì sao lúc hắn hôn cậu, trái tim lại đập mạnh như vậy, ân đều là một loại cảm xúc, có người gọi là ngu ngốc, còn có người khác gọi là mù quáng.
"...!Sớm đã biết đau lòng luôn là chuyện khó tránh khỏi
Bạn đâu cần tình sâu vĩnh cửu
Bởi tình yêu luôn khó từ bỏ, khó phân định
Vì cái gì phải để tâm chút dịu dàng đó
Nên biết rằng đau lòng luôn là chuyện khó tránh khỏi
Trong mỗi thời khắc tỉnh mộng
Có những chuyện bạn hiện tại không nên hỏi
Có những người bạn vĩnh viễn không nên chờ...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook