Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành
-
Chương 59: Ngoại truyện sau khi cưới 2
1. ”Chỉ riêng nhân cách của anh cũng đã đủ quyến
rũ rồi.”
Một hôm nào đó, người nào đó và mỗ cực phẩm đều tan làm sớm hơn ngày thường, thế là sau bữa cơm chiều, cả hai tay trong tay cùng nhau đi tản bộ ở công viên.
Hôm ấy là vào mùa xuân, muôn hoa đua nở, trong công viên tràn ngập sắc hồng, từng ngọn gió mơn man thổi mang theo mùi hương nhè nhè của những loài hoa.
Bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến tiếng cãi vã ồn ào.
Nhìn về phía tiếng ồn phát ra, cả hai thấy rõ có hai cô bé đang gây lộn.
Nhóc thứ nhất đưa tay lên chỉ thẳng vào mũi đứa nhóc kia: “Thỏ Thỏ, cậu dám tranh đồ với tớ hả, con búp bê này là của tớ!”
Một con nhóc khác tay cũng chống nạnh, gân cổ lên cãi, không cam chịu yếu thế: “Cách Cách, cậu đúng là không biết xấu hổ, búp bê rõ ràng là của tớ, tối hôm qua tớ còn ôm nó ngủ mà!”
Hai đứa nhóc cãi qua cãi lại một hồi, không ai chịu nhường ai, cuối cùng cả hai đồng loạt vồ tới, đứa này túm lấy đứa kia, lăn lộn mấy vòng trên bãi cỏ.
Người nào đó vừa nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng chạy lại khuyên can: “Thỏ Thỏ, Cách Cách, sao lại đánh nhau, đừng có như thế chứ, mau đứng dậy đi.”
Hai đứa nhóc vẫn bỏ ngoài tai lời của người nào đó, tiếp tục đánh nhau một cách cực kỳ hăng say.
Người nào đó không làm gì nổi, đành bó tay bất lực.
Giây sau, mỗ cực phẩm đã bước tới, kéo cô sang một bên: “Để anh.”
Người nào đó rất chi là ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, vội vàng lui sang bên.
Mỗ cực phẩm bước tới gần hai đứa nhóc.
Sau đó, không biết anh đã nói những gì mà thật thần kỳ, hai đứa nhỏ không thèm đánh nhau nữa, trái lại đứa này còn liên tục vuốt vuốt phủi phủi bụi bám trên người đứa kia, sau đó một đứa cầm con búp bê lên, hai đứa nhóc cùng giữ lấy, vui vẻ nắm tay nhau bước đi.
Sau khi mỗ cực phẩm thành công trở về, người nào đó tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Cực phẩm, anh làm thế nào mà được thế? Có phải là dùng mỹ nam kế quyến rũ con gái nhà người ta không hả?”
Mỗ cực phẩm nhàn nhạt đáp: “Không.”
Người nào đó: “???”
Mỗ cực phẩm: “Chỉ riêng nhân cách của anh cũng đã đủ quyến rũ rồi.”
Người nào đó: “Cực phẩm, em nhận ra, anh đúng là không chỉ tự cuồng ở mức độ bình thường thôi đâu.”
Còn nữa…
Người nào đó ngoái nhìn theo hai đứa nhóc sáu, bảy tuổi đang dắt tay nhau ấy, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc.
Vì sao lại nói, chỉ riêng nhân cách của anh cũng đã đủ quyến rũ rồi?
Vậy há chẳng phải, anh đang chê bai nhân cách của cô đó hay sao?
2. “Tối nay chúng ta cãi nhau đi!”
Một buổi tối nào đó, người nào đó vô cùng nhàn rỗi vô cùng nhàm chán, không muốn chơi game cũng chả thích xem phim, thế là ngồi nghĩ ngợi lung tung, chuyện trên trời dưới đất gì cũng có, bất giác lại nhớ ra, từ ngày cô và cực phẩm bắt đầu yêu nhau đến giờ, hình như hai người chưa bao giờ cãi lộn lần nào.
Thế là, người nào đó cuống cuồng chạy đi tìm mỗ cực phẩm.
“Cực phẩm, không thể cứ tiếp tục như vậy được!”
Mỗ cực phẩm đang xem tin tức, nghe thấy thế thì liền hỏi: “Sao vậy?”
Người nào đó: “Bọn mình chưa từng gây lộn lần nào, thôi thì tối nay chúng ta cãi nhau đi!”
Mỗ cực phẩm liếc nhìn người nào đó từ đầu xuống chân hết một lượt, rồi nhàn nhạt hỏi: “Em thật sự muốn cãi lộn sao?”
Người nào đó mãnh liệt gật đầu: “Muốn muốn muốn! Em muốn thử trải nghiệm niềm vui thú của việc cãi lộn trong cuộc sống hôn nhân một lần, cho cuộc sống tăng thêm chút…”
“Triệu Tử Mặc, cô đừng tưởng rằng tôi không nói thì cô có thể cố tình gây sự, cô nên biết, nhẫn nại của con người cũng có giới hạn!” Mỗ cực phẩm đột nhiên cắt ngang lời cô, trợn mắt lườm cô cháy mặt.
Người nào đó choáng, tròn mắt nhìn chằm chằm vào mỗ cực phẩm, miệng há hốc, mãi không thốt được lời nào.
Mỗ cực phẩm đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa thấy cô trả lời, cuối cùng đành hỏi: “Sao em không nói gì?”
Người nào đó lập tức nước mắt lưng tròng: “Cực phẩm, anh bắt nạt em, em chỉ bảo hay là chúng ta thử cãi nhau một lần thôi, có thế mà anh đã lớn tiếng mắng em!”
Mỗ cực phẩm đảo đảo đôi ngươi: “Thì đúng mà, em bảo anh thử cãi nhau một lần xem sao, anh đã bắt đầu trước rồi đó, là tại em không chịu cãi lại anh đấy chứ.”
Người nào đó: “…”
3. Bữa tối dưới ánh nến.
Một buổi tối nào đó, sau khi mỗ cực phẩm tan làm về đến nhà, liền phát hiện ra trong nhà chỉ tràn ngập một màu đen.
Sau đó, anh nhìn thấy, hình như trong phòng ăn có phát ra ánh nến lập lòe.
Trong lòng anh, bất giác nảy sinh một cảm giác vừa lãng mạn, vừa ấm áp.
Thời gian này, cả cô và anh đều bận ngập đầu, vì thế cho nên cũng đã khá lâu rồi, chưa có không khí lãng mạn như thế này.
Bên cạnh bàn ăn, người nào đó đang mặc một chiếc váy ngủ màu tím, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài được kẹp lên một cách khá cẩu thả, vài sợi tóc rơi dài trên chiếc cổ quyến rũ.
Người nào đó, đang gục trên bàn ăn mà ngủ ngon lành.
Trong lòng mỗ cực phẩm, giờ đây vừa ấm áp, lại vừa ân hận.
Đột nhiên người nào đó tỉnh dậy, ngước khuôn mặt còn đang nhập nhèm ngái ngủ lên, dưới ánh nến lung linh huyền ảo, khuôn mặt buồn ngủ ấy của người nào đó, bỗng trở nên quyến rũ mê hoặc lạ thường.
Mỗ cực phẩm mãnh liệt rung động, vòng tay qua ôm trọn lấy cô, sau khi hôn cô đã đời, anh lập tức bế cô lên bước vào phòng ngủ.
Mây mưa qua đi, người nào đó thở gấp hỏi: “Cực phẩm, anh xem hộ em đã có điện chưa?”
Mỗ cực phẩm: “… Hôm nay bị cúp điện à?”
Người nào đó: “Ừm, cả khu nhà đều bị hết.” Dứt lời, cô hứng chí ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cho nên em mới nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến đó…”
Mỗ cực phẩm: “…”
Vì cúp điện nên mới nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến… Không được! Tuyệt đối không thể tiếp tục như thế được!
4. Đồ ăn vặt.
Một ngày nào đó, người nào đó vác về một túi đồ to rồi lượn lờ qua phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, phòng đọc sách tìm chỗ giấu, cả buổi cứ lượn qua lượn lại mãi không thôi.
Mỗ cực phẩm đang xem bóng đá, nhìn thấy cô lúc ẩn lúc hiện, lúc chỗ này lúc chỗ kia, cuối cùng không nhịn được hỏi: “A Mặc, em đang làm gì thế?”
Người nào đó đứng sững lại, nhanh chóng đưa túi đồ ra sau lưng, rồi cười híp mắt đáp: “Không, em có làm gì đâu!”
Mỗ cực phẩm không hỏi nhiều nữa, nghiêng đầu sang tiếp tục xem tivi.
Xem được một lát, mỗ cực phẩm bỗng đứng dậy, đi theo xem người nào đó đang có âm mưu làm chuyện gì.
Trong phòng ngủ, người nào đó đang cầm hộp ô mai nhét vào ngăn kéo bàn trang điểm, rồi nhanh như chớp, cô túm lấy túi hạt dưa nhét vào tủ đầu giường…
Mỗ cực phẩm khoanh hai tay trước ngực, đứng tựa trước cửa.
Sau khi người nào đó đã hoàn tất công việc cất giấu đồ ăn vặt, đến khi ngoảnh đầu lại thì, ôi thôi, đập vào mắt là hình bóng mỗ cực phẩm…
Toi đời, bị anh bắt quả tang rồi…
Người nào đó cười lấy lòng, bắt đầu giở giọng nịnh hót của mình ra: “Hà hà, cực phẩm, em không hề có ý gì mà, chỉ là đồ ăn vặt mà để ở nhiều chỗ quá cũng không tốt, thôi thì đem cả tới chỗ này, dù sao cũng tiện hơn…”
Mỗ cực phẩm vẫn chăm chú nhìn cô: “Ừ, nhưng anh chưa nói gì mà.”
Dứt lời, anh cười như không cười liếc cô: “Hay là em sợ, anh trộm mất của em?”
Người nào đó: “…”
Trời ạ, bị đoán trúng rồi TT___TT
5. “Em muốn xem bóng cùng anh!”
Một hôm nào đó, sau khi ăn xong bữa cơm tối, người nào đó mới cất lên lời thề son sắt: “Cực phẩm, tối nay em muốn cùng anh xem bóng!”
Mỗ cực phẩm: “…Ừ.”
Nhưng chưa đầy mười một giờ đêm hôm đó, lúc mỗ cực phẩm liếc nhìn sang bên cạnh một cái, đã không thấy ai nữa rồi.
Tối ngày hôm sau, người nào đó rút ra được một kinh nghiệm xương máu: “Cực phẩm, tối nay nhất định em phải thức xem bóng cùng anh, anh dùng thủ đoạn nào cũng được, chỉ cần khiến cho em không thể đi là được!”
Mỗ cực phẩm: “…”
Được thôi, nhưng anh không dám ôm hy vọng nhiều lắm đâu…
Chưa đầy mười một giờ đêm hôm đó, mỗ cực phẩm lại liếc sang bên cạnh một cái.
Người vẫn còn đây.
Nhưng mà, đã nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Tối ngày thứ ba, người nào đó nhất quyết thề sống thề chết: “Cực phẩm, tối nay em quyết tâm quyết tâm xem bóng cùng anh, em mà ngủ quên thì anh cứ phét mông em!”
Anh âm thầm quyết định, không thể ôm bất cứ hy vọng nào nơi cô được.
Chưa đầy mười một giờ đêm hôm đó, mỗ cực phẩm lại liếc sang bên cạnh một cái.
Người vẫn còn đây, tinh thần cũng không tồi.
Được rồi, đối với việc cô nhất quyết đòi xem bóng cùng anh này, coi như cuối cùng cũng đã có một chút tín nhiệm.
Trận bóng vừa mới bắt đầu, mỗ cực phẩm lại liếc sang bên một cái nữa.
Thấy cô vẫn đang ngồi đó, bất giác trong lòng anh dâng lên một cảm giác vui mừng.
Nhưng mà, cầu thủ còn chưa kịp ra sân, người nào đó bỗng nhiên nói: “Cực phẩm, đài truyền hình đang chiếu một bộ phim rất hay, chúng ta chuyển kênh đi có được không?”
Mỗ cực phẩm: “…”
6. “Chúng ta chơi cờ đi!”
Một buổi tối nào đó, người nào đó bỗng dưng hứng chí lên, ôm bộ cờ tướng hăng hái nhìn mỗ cực phẩm, nói: “Tối nay chúng ta chơi cờ đi!”
Mỗ cực phẩm tỏ ra đầy kinh ngạc, nghi ngờ nhìn cô.
Nhưng mà, anh cũng không đành lòng khiến cô phải thất vọng.
Ván cờ bắt đầu.
Người nào đó hạ một quân cờ xuống, mỗ cực phẩm không chút hoang mang, vẫn ung dung bình thản như thường.
Nhưng mà sau đó…
Người nào đó: “Khoan khoan chờ chút, em không đi quân cờ đó nữa.”
Mỗ cực phẩm nhìn cô một cái, rồi cũng nghe lời cô mà lùi lại một nước.
Người nào đó nhìn bàn cờ, khổ sở suy tư cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Anh lùi một nước nữa đi.”
Mỗ cực phẩm: “…”
Mỗ cực phẩm dẹp bỏ ván cờ, nói: “A Mặc, chúng ta không chơi cờ nữa, làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.”
Người nào đó: “Chuyện có ý nghĩa…”
Còn chưa dứt lời, miệng đã bị che lại.
Cả người bị mỗ cực phẩm bế bổng lên.
Rồi rất tự nhiên, người nào đó bị đặt xuống ghế sofa.
Bên trong phòng, nhiệt độ tăng lên cao.
Xuân về hoa nở rồi…
Cảnh tượng trong phòng cũng cấm trẻ em dưới 18 tuổi rồi…
7. Kể chuyện cười.
Một ngày nào đó, người nào đó lướt web một hồi thì tìm được một chuyện cười rất hay, thế là vô cùng hăng hái, hứng khởi bừng bừng chạy đi tìm mỗ cực phẩm.
Người nào đó: “Cực phẩm, em kể chuyện cười cho anh nghe nè!”
Mỗ cực phẩm: “Không nghe.”
Người nào đó: “Tại sao? Chuyện này thật sự rất buồn cười mà!”
Mỗ cực phẩm: “…”
Được rồi, im lặng thì xem như là đồng ý đi.
Thế là người nào đó bắt đầu kể chuyện cười.
“Có một con ếch nọ, nó lén hôn con chim thiên nga một cái, con thiên nga tức quá, liền đuổi theo con ếch, con ếch bị rượt tóe khói thì nhảy vội vào một con sông, một lúc sau, một con cóc từ dưới sông nhảy lên… ha ha, ôi cười chết em…”
Anh đã nói rồi, anh không muốn nghe cô kể chuyện cười đâu mà.
Chẳng phải do cô kể chuyện cười không hay, mà là, mỗi lần cô kể mới được nửa truyện, đều đã tự bò ra cười chiếm hết phần của người khác rồi.
Nhưng đằng nào thì, phần cuối của cái chuyện cười đó là như thế này:
Con cóc nhảy từ dưới sông lên, con thiên nga thấy thế, lập tức chỉ vào con cóc mà cười ha ha: “Cái đồ chết bầm nhà ngươi dám hôn ta hả, thấy hậu quả chưa, bị dị ứng nổi đầy người rồi kia kìa!”
(Bạn A.T: chả buồn cười tí nào = =)
8. “Chúng ta xem phim kinh dị đi!”
Một ngày nào đó, người nào đó đề nghị: “Cực phẩm, chúng ta xem phim kinh dị đi!”
Mỗ cực phẩm kiên quyết lắc đầu: “Không xem!”
Người nào đó bắt đầu chế giễu: “Đừng có nói với em là anh sợ đó nha? Em vẫn còn nhớ có một lần anh sợ đến nỗi sởn cả tóc gáy, da gà da vịt nổi lên hết trơn còn gì.”
Mỗ cực phẩm: “…”
Mỗ cực phẩm mặt không đổi sắc, không chút biểu cảm mà rằng: “Là do lần nào em cũng hét lớn quá, làm da gà của anh nổi lên hết sạch thì có.”
Người nào đó: 囧…
9. Câu cửa miệng. (*)
(*) Gốc là “Thiền ngoài miệng”, câu này nguyên để chỉ những vị hòa thượng thích nói suông mà không chịu làm, nay dùng để chỉ những câu cửa miệng.
Một ngày nào đó, người nào đó xông vào thư phòng, vẻ mặt vô cùng bi phẫn: “Cực phẩm —”
Mỗ cực phẩm không đợi cô nói hết, cũng không thèm quay đầu lại mà tiếp lời luôn: “Không thể tiếp tục như thế được!”
Người nào đó tỏ ra hết sức sửng sốt: “Ủa, sao anh biết em định nói câu đó?”
(A.T: nếu ai không hiểu thì mời đọc lại ngoại truyện 1.)
Mỗ cực phẩm đáp một cách vô cùng thản nhiên: “Thì là câu cửa miệng của em mà.”
Người nào đó: “…”
Mỗ cực phẩm: “Sao thế?”
Người nào đó: “… Không có gì.”
Người nào đó đi ra khỏi thư phòng, một giờ sau lại tiếp tục xông tới, vẻ mặt vẫn vô cùng bi phẫn – ing: “Cực phẩm —”
Mỗ cực phẩm rất tự nhiên tiếp lời: “Không thể tiếp tục như thế được.”
Người nào đó: “Không phải không phải, em không định nói câu đó mà.”
Mỗ cực phẩm: “Ồ, vậy là chuyện gì?”
Người nào đó: “Cực phẩm à, không thể tiếp tục như thế được, chúng ta…”
Mỗ cực phẩm: “…”
Người nào đó: 囧…
Cái câu cửa miệng chết tiệt này!
10. “Đừng yêu anh đây.”
Một ngày nào đó, người nào đó vì buổi chiều không phải đi làm, ở nhà mãi thì cảm thấy rất buồn chán, cho nên…
Cô chạy đến sở vụ Luật tìm cực phẩm.
Đương nhiên là, thuận tiện mang theo cả trà chiều luôn.
Hà Tất Tranh và Tề Lỗi nhìn bữa trà bánh mà cô đem tới, đối xử với cô cũng nhiệt tình hơn hẳn, mỗi người kêu một tiếng “em dâu” rất chi là thân thiết.
Nhưng mà cực phẩm lại không có ở đây, chắc là đến pháp viện mất tiêu rồi.
Vì thế cho nên, người nào đó đành ngồi trước bàn làm việc của mỗ cực phẩm nghịch máy tính.
Bỗng nhiên một cô gái mặc chiếc áo liền váy màu trắng muốt làm đổ ly trà, nhân cơ hội quan sát từ đầu tới chân người nào đó một lượt luôn.
Người nào đó cảm thấy rất tự đắc, cô gái đó chắc chắn chỉ là do quá kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô mà thôi.
Vừa đăng nhập vào QQ, đã thấy có người gọi:
Cái tên hiện lên trên màn hình là ‘Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi’ – đúng là cái tên siêu tự kỷ, nhưng mà không cần nghi ngờ gì nữa, nick này đích xác là của Hà biểu sư huynh ở sở vụ Luật.
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Em dâu, anh muốn vạch tội lão Cố.”
Mặc Mặc khuynh Thành: “Anh ấy phạm tội gì?”
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Hôm qua có người tỏ tình với cậu ta.”
Mặc Mặc khuynh Thành: “Ai?”
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Là Nhất Chi Hoa ở sở vụ Luật.”
Người nào đó đưa mắt đảo quanh bốn phía, nhanh chóng dừng lại trên người cô gái mặc váy trắng kia.
Hiểu rồi.
Cô cũng chẳng nói gì thêm, lập tức đăng nhập vào QQ của cực phẩm, vào mục thiết lập.
Tên người dùng: Thành.
Chữ ký cá nhân: Ngày tháng bình lặng, cuộc sống yên ổn.
Người nào đó không thèm suy nghĩ, đổi lại với tốc độ chóng mặt:
Tên người dùng: Thành Thành khuynh Mặc.
Chữ ký cá nhân: [Đừng yêu anh đây, chị dâu sẽ đánh chết cô] Hai anh chị trải qua ngày tháng bình lặng, cuộc sống yên ổn.
Vài ngày sau, vừa vào QQ, người nào đó đã đụng ngay Hà Tất Tranh.
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Em dâu, thông báo cho em một tin tốt.”
Mặc Mặc khuynh Thành: “Tin gì?”
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Nhất Chi Hoa thôi việc rồi!”
Người nào đó:…
Một hôm nào đó, người nào đó và mỗ cực phẩm đều tan làm sớm hơn ngày thường, thế là sau bữa cơm chiều, cả hai tay trong tay cùng nhau đi tản bộ ở công viên.
Hôm ấy là vào mùa xuân, muôn hoa đua nở, trong công viên tràn ngập sắc hồng, từng ngọn gió mơn man thổi mang theo mùi hương nhè nhè của những loài hoa.
Bỗng nhiên, từ xa xa truyền đến tiếng cãi vã ồn ào.
Nhìn về phía tiếng ồn phát ra, cả hai thấy rõ có hai cô bé đang gây lộn.
Nhóc thứ nhất đưa tay lên chỉ thẳng vào mũi đứa nhóc kia: “Thỏ Thỏ, cậu dám tranh đồ với tớ hả, con búp bê này là của tớ!”
Một con nhóc khác tay cũng chống nạnh, gân cổ lên cãi, không cam chịu yếu thế: “Cách Cách, cậu đúng là không biết xấu hổ, búp bê rõ ràng là của tớ, tối hôm qua tớ còn ôm nó ngủ mà!”
Hai đứa nhóc cãi qua cãi lại một hồi, không ai chịu nhường ai, cuối cùng cả hai đồng loạt vồ tới, đứa này túm lấy đứa kia, lăn lộn mấy vòng trên bãi cỏ.
Người nào đó vừa nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng chạy lại khuyên can: “Thỏ Thỏ, Cách Cách, sao lại đánh nhau, đừng có như thế chứ, mau đứng dậy đi.”
Hai đứa nhóc vẫn bỏ ngoài tai lời của người nào đó, tiếp tục đánh nhau một cách cực kỳ hăng say.
Người nào đó không làm gì nổi, đành bó tay bất lực.
Giây sau, mỗ cực phẩm đã bước tới, kéo cô sang một bên: “Để anh.”
Người nào đó rất chi là ngoan ngoãn, rất biết nghe lời, vội vàng lui sang bên.
Mỗ cực phẩm bước tới gần hai đứa nhóc.
Sau đó, không biết anh đã nói những gì mà thật thần kỳ, hai đứa nhỏ không thèm đánh nhau nữa, trái lại đứa này còn liên tục vuốt vuốt phủi phủi bụi bám trên người đứa kia, sau đó một đứa cầm con búp bê lên, hai đứa nhóc cùng giữ lấy, vui vẻ nắm tay nhau bước đi.
Sau khi mỗ cực phẩm thành công trở về, người nào đó tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Cực phẩm, anh làm thế nào mà được thế? Có phải là dùng mỹ nam kế quyến rũ con gái nhà người ta không hả?”
Mỗ cực phẩm nhàn nhạt đáp: “Không.”
Người nào đó: “???”
Mỗ cực phẩm: “Chỉ riêng nhân cách của anh cũng đã đủ quyến rũ rồi.”
Người nào đó: “Cực phẩm, em nhận ra, anh đúng là không chỉ tự cuồng ở mức độ bình thường thôi đâu.”
Còn nữa…
Người nào đó ngoái nhìn theo hai đứa nhóc sáu, bảy tuổi đang dắt tay nhau ấy, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc.
Vì sao lại nói, chỉ riêng nhân cách của anh cũng đã đủ quyến rũ rồi?
Vậy há chẳng phải, anh đang chê bai nhân cách của cô đó hay sao?
2. “Tối nay chúng ta cãi nhau đi!”
Một buổi tối nào đó, người nào đó vô cùng nhàn rỗi vô cùng nhàm chán, không muốn chơi game cũng chả thích xem phim, thế là ngồi nghĩ ngợi lung tung, chuyện trên trời dưới đất gì cũng có, bất giác lại nhớ ra, từ ngày cô và cực phẩm bắt đầu yêu nhau đến giờ, hình như hai người chưa bao giờ cãi lộn lần nào.
Thế là, người nào đó cuống cuồng chạy đi tìm mỗ cực phẩm.
“Cực phẩm, không thể cứ tiếp tục như vậy được!”
Mỗ cực phẩm đang xem tin tức, nghe thấy thế thì liền hỏi: “Sao vậy?”
Người nào đó: “Bọn mình chưa từng gây lộn lần nào, thôi thì tối nay chúng ta cãi nhau đi!”
Mỗ cực phẩm liếc nhìn người nào đó từ đầu xuống chân hết một lượt, rồi nhàn nhạt hỏi: “Em thật sự muốn cãi lộn sao?”
Người nào đó mãnh liệt gật đầu: “Muốn muốn muốn! Em muốn thử trải nghiệm niềm vui thú của việc cãi lộn trong cuộc sống hôn nhân một lần, cho cuộc sống tăng thêm chút…”
“Triệu Tử Mặc, cô đừng tưởng rằng tôi không nói thì cô có thể cố tình gây sự, cô nên biết, nhẫn nại của con người cũng có giới hạn!” Mỗ cực phẩm đột nhiên cắt ngang lời cô, trợn mắt lườm cô cháy mặt.
Người nào đó choáng, tròn mắt nhìn chằm chằm vào mỗ cực phẩm, miệng há hốc, mãi không thốt được lời nào.
Mỗ cực phẩm đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa thấy cô trả lời, cuối cùng đành hỏi: “Sao em không nói gì?”
Người nào đó lập tức nước mắt lưng tròng: “Cực phẩm, anh bắt nạt em, em chỉ bảo hay là chúng ta thử cãi nhau một lần thôi, có thế mà anh đã lớn tiếng mắng em!”
Mỗ cực phẩm đảo đảo đôi ngươi: “Thì đúng mà, em bảo anh thử cãi nhau một lần xem sao, anh đã bắt đầu trước rồi đó, là tại em không chịu cãi lại anh đấy chứ.”
Người nào đó: “…”
3. Bữa tối dưới ánh nến.
Một buổi tối nào đó, sau khi mỗ cực phẩm tan làm về đến nhà, liền phát hiện ra trong nhà chỉ tràn ngập một màu đen.
Sau đó, anh nhìn thấy, hình như trong phòng ăn có phát ra ánh nến lập lòe.
Trong lòng anh, bất giác nảy sinh một cảm giác vừa lãng mạn, vừa ấm áp.
Thời gian này, cả cô và anh đều bận ngập đầu, vì thế cho nên cũng đã khá lâu rồi, chưa có không khí lãng mạn như thế này.
Bên cạnh bàn ăn, người nào đó đang mặc một chiếc váy ngủ màu tím, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài được kẹp lên một cách khá cẩu thả, vài sợi tóc rơi dài trên chiếc cổ quyến rũ.
Người nào đó, đang gục trên bàn ăn mà ngủ ngon lành.
Trong lòng mỗ cực phẩm, giờ đây vừa ấm áp, lại vừa ân hận.
Đột nhiên người nào đó tỉnh dậy, ngước khuôn mặt còn đang nhập nhèm ngái ngủ lên, dưới ánh nến lung linh huyền ảo, khuôn mặt buồn ngủ ấy của người nào đó, bỗng trở nên quyến rũ mê hoặc lạ thường.
Mỗ cực phẩm mãnh liệt rung động, vòng tay qua ôm trọn lấy cô, sau khi hôn cô đã đời, anh lập tức bế cô lên bước vào phòng ngủ.
Mây mưa qua đi, người nào đó thở gấp hỏi: “Cực phẩm, anh xem hộ em đã có điện chưa?”
Mỗ cực phẩm: “… Hôm nay bị cúp điện à?”
Người nào đó: “Ừm, cả khu nhà đều bị hết.” Dứt lời, cô hứng chí ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cho nên em mới nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến đó…”
Mỗ cực phẩm: “…”
Vì cúp điện nên mới nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến… Không được! Tuyệt đối không thể tiếp tục như thế được!
4. Đồ ăn vặt.
Một ngày nào đó, người nào đó vác về một túi đồ to rồi lượn lờ qua phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, phòng đọc sách tìm chỗ giấu, cả buổi cứ lượn qua lượn lại mãi không thôi.
Mỗ cực phẩm đang xem bóng đá, nhìn thấy cô lúc ẩn lúc hiện, lúc chỗ này lúc chỗ kia, cuối cùng không nhịn được hỏi: “A Mặc, em đang làm gì thế?”
Người nào đó đứng sững lại, nhanh chóng đưa túi đồ ra sau lưng, rồi cười híp mắt đáp: “Không, em có làm gì đâu!”
Mỗ cực phẩm không hỏi nhiều nữa, nghiêng đầu sang tiếp tục xem tivi.
Xem được một lát, mỗ cực phẩm bỗng đứng dậy, đi theo xem người nào đó đang có âm mưu làm chuyện gì.
Trong phòng ngủ, người nào đó đang cầm hộp ô mai nhét vào ngăn kéo bàn trang điểm, rồi nhanh như chớp, cô túm lấy túi hạt dưa nhét vào tủ đầu giường…
Mỗ cực phẩm khoanh hai tay trước ngực, đứng tựa trước cửa.
Sau khi người nào đó đã hoàn tất công việc cất giấu đồ ăn vặt, đến khi ngoảnh đầu lại thì, ôi thôi, đập vào mắt là hình bóng mỗ cực phẩm…
Toi đời, bị anh bắt quả tang rồi…
Người nào đó cười lấy lòng, bắt đầu giở giọng nịnh hót của mình ra: “Hà hà, cực phẩm, em không hề có ý gì mà, chỉ là đồ ăn vặt mà để ở nhiều chỗ quá cũng không tốt, thôi thì đem cả tới chỗ này, dù sao cũng tiện hơn…”
Mỗ cực phẩm vẫn chăm chú nhìn cô: “Ừ, nhưng anh chưa nói gì mà.”
Dứt lời, anh cười như không cười liếc cô: “Hay là em sợ, anh trộm mất của em?”
Người nào đó: “…”
Trời ạ, bị đoán trúng rồi TT___TT
5. “Em muốn xem bóng cùng anh!”
Một hôm nào đó, sau khi ăn xong bữa cơm tối, người nào đó mới cất lên lời thề son sắt: “Cực phẩm, tối nay em muốn cùng anh xem bóng!”
Mỗ cực phẩm: “…Ừ.”
Nhưng chưa đầy mười một giờ đêm hôm đó, lúc mỗ cực phẩm liếc nhìn sang bên cạnh một cái, đã không thấy ai nữa rồi.
Tối ngày hôm sau, người nào đó rút ra được một kinh nghiệm xương máu: “Cực phẩm, tối nay nhất định em phải thức xem bóng cùng anh, anh dùng thủ đoạn nào cũng được, chỉ cần khiến cho em không thể đi là được!”
Mỗ cực phẩm: “…”
Được thôi, nhưng anh không dám ôm hy vọng nhiều lắm đâu…
Chưa đầy mười một giờ đêm hôm đó, mỗ cực phẩm lại liếc sang bên cạnh một cái.
Người vẫn còn đây.
Nhưng mà, đã nghiêng sang một bên, ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Tối ngày thứ ba, người nào đó nhất quyết thề sống thề chết: “Cực phẩm, tối nay em quyết tâm quyết tâm xem bóng cùng anh, em mà ngủ quên thì anh cứ phét mông em!”
Anh âm thầm quyết định, không thể ôm bất cứ hy vọng nào nơi cô được.
Chưa đầy mười một giờ đêm hôm đó, mỗ cực phẩm lại liếc sang bên cạnh một cái.
Người vẫn còn đây, tinh thần cũng không tồi.
Được rồi, đối với việc cô nhất quyết đòi xem bóng cùng anh này, coi như cuối cùng cũng đã có một chút tín nhiệm.
Trận bóng vừa mới bắt đầu, mỗ cực phẩm lại liếc sang bên một cái nữa.
Thấy cô vẫn đang ngồi đó, bất giác trong lòng anh dâng lên một cảm giác vui mừng.
Nhưng mà, cầu thủ còn chưa kịp ra sân, người nào đó bỗng nhiên nói: “Cực phẩm, đài truyền hình đang chiếu một bộ phim rất hay, chúng ta chuyển kênh đi có được không?”
Mỗ cực phẩm: “…”
6. “Chúng ta chơi cờ đi!”
Một buổi tối nào đó, người nào đó bỗng dưng hứng chí lên, ôm bộ cờ tướng hăng hái nhìn mỗ cực phẩm, nói: “Tối nay chúng ta chơi cờ đi!”
Mỗ cực phẩm tỏ ra đầy kinh ngạc, nghi ngờ nhìn cô.
Nhưng mà, anh cũng không đành lòng khiến cô phải thất vọng.
Ván cờ bắt đầu.
Người nào đó hạ một quân cờ xuống, mỗ cực phẩm không chút hoang mang, vẫn ung dung bình thản như thường.
Nhưng mà sau đó…
Người nào đó: “Khoan khoan chờ chút, em không đi quân cờ đó nữa.”
Mỗ cực phẩm nhìn cô một cái, rồi cũng nghe lời cô mà lùi lại một nước.
Người nào đó nhìn bàn cờ, khổ sở suy tư cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Anh lùi một nước nữa đi.”
Mỗ cực phẩm: “…”
Mỗ cực phẩm dẹp bỏ ván cờ, nói: “A Mặc, chúng ta không chơi cờ nữa, làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.”
Người nào đó: “Chuyện có ý nghĩa…”
Còn chưa dứt lời, miệng đã bị che lại.
Cả người bị mỗ cực phẩm bế bổng lên.
Rồi rất tự nhiên, người nào đó bị đặt xuống ghế sofa.
Bên trong phòng, nhiệt độ tăng lên cao.
Xuân về hoa nở rồi…
Cảnh tượng trong phòng cũng cấm trẻ em dưới 18 tuổi rồi…
7. Kể chuyện cười.
Một ngày nào đó, người nào đó lướt web một hồi thì tìm được một chuyện cười rất hay, thế là vô cùng hăng hái, hứng khởi bừng bừng chạy đi tìm mỗ cực phẩm.
Người nào đó: “Cực phẩm, em kể chuyện cười cho anh nghe nè!”
Mỗ cực phẩm: “Không nghe.”
Người nào đó: “Tại sao? Chuyện này thật sự rất buồn cười mà!”
Mỗ cực phẩm: “…”
Được rồi, im lặng thì xem như là đồng ý đi.
Thế là người nào đó bắt đầu kể chuyện cười.
“Có một con ếch nọ, nó lén hôn con chim thiên nga một cái, con thiên nga tức quá, liền đuổi theo con ếch, con ếch bị rượt tóe khói thì nhảy vội vào một con sông, một lúc sau, một con cóc từ dưới sông nhảy lên… ha ha, ôi cười chết em…”
Anh đã nói rồi, anh không muốn nghe cô kể chuyện cười đâu mà.
Chẳng phải do cô kể chuyện cười không hay, mà là, mỗi lần cô kể mới được nửa truyện, đều đã tự bò ra cười chiếm hết phần của người khác rồi.
Nhưng đằng nào thì, phần cuối của cái chuyện cười đó là như thế này:
Con cóc nhảy từ dưới sông lên, con thiên nga thấy thế, lập tức chỉ vào con cóc mà cười ha ha: “Cái đồ chết bầm nhà ngươi dám hôn ta hả, thấy hậu quả chưa, bị dị ứng nổi đầy người rồi kia kìa!”
(Bạn A.T: chả buồn cười tí nào = =)
8. “Chúng ta xem phim kinh dị đi!”
Một ngày nào đó, người nào đó đề nghị: “Cực phẩm, chúng ta xem phim kinh dị đi!”
Mỗ cực phẩm kiên quyết lắc đầu: “Không xem!”
Người nào đó bắt đầu chế giễu: “Đừng có nói với em là anh sợ đó nha? Em vẫn còn nhớ có một lần anh sợ đến nỗi sởn cả tóc gáy, da gà da vịt nổi lên hết trơn còn gì.”
Mỗ cực phẩm: “…”
Mỗ cực phẩm mặt không đổi sắc, không chút biểu cảm mà rằng: “Là do lần nào em cũng hét lớn quá, làm da gà của anh nổi lên hết sạch thì có.”
Người nào đó: 囧…
9. Câu cửa miệng. (*)
(*) Gốc là “Thiền ngoài miệng”, câu này nguyên để chỉ những vị hòa thượng thích nói suông mà không chịu làm, nay dùng để chỉ những câu cửa miệng.
Một ngày nào đó, người nào đó xông vào thư phòng, vẻ mặt vô cùng bi phẫn: “Cực phẩm —”
Mỗ cực phẩm không đợi cô nói hết, cũng không thèm quay đầu lại mà tiếp lời luôn: “Không thể tiếp tục như thế được!”
Người nào đó tỏ ra hết sức sửng sốt: “Ủa, sao anh biết em định nói câu đó?”
(A.T: nếu ai không hiểu thì mời đọc lại ngoại truyện 1.)
Mỗ cực phẩm đáp một cách vô cùng thản nhiên: “Thì là câu cửa miệng của em mà.”
Người nào đó: “…”
Mỗ cực phẩm: “Sao thế?”
Người nào đó: “… Không có gì.”
Người nào đó đi ra khỏi thư phòng, một giờ sau lại tiếp tục xông tới, vẻ mặt vẫn vô cùng bi phẫn – ing: “Cực phẩm —”
Mỗ cực phẩm rất tự nhiên tiếp lời: “Không thể tiếp tục như thế được.”
Người nào đó: “Không phải không phải, em không định nói câu đó mà.”
Mỗ cực phẩm: “Ồ, vậy là chuyện gì?”
Người nào đó: “Cực phẩm à, không thể tiếp tục như thế được, chúng ta…”
Mỗ cực phẩm: “…”
Người nào đó: 囧…
Cái câu cửa miệng chết tiệt này!
10. “Đừng yêu anh đây.”
Một ngày nào đó, người nào đó vì buổi chiều không phải đi làm, ở nhà mãi thì cảm thấy rất buồn chán, cho nên…
Cô chạy đến sở vụ Luật tìm cực phẩm.
Đương nhiên là, thuận tiện mang theo cả trà chiều luôn.
Hà Tất Tranh và Tề Lỗi nhìn bữa trà bánh mà cô đem tới, đối xử với cô cũng nhiệt tình hơn hẳn, mỗi người kêu một tiếng “em dâu” rất chi là thân thiết.
Nhưng mà cực phẩm lại không có ở đây, chắc là đến pháp viện mất tiêu rồi.
Vì thế cho nên, người nào đó đành ngồi trước bàn làm việc của mỗ cực phẩm nghịch máy tính.
Bỗng nhiên một cô gái mặc chiếc áo liền váy màu trắng muốt làm đổ ly trà, nhân cơ hội quan sát từ đầu tới chân người nào đó một lượt luôn.
Người nào đó cảm thấy rất tự đắc, cô gái đó chắc chắn chỉ là do quá kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô mà thôi.
Vừa đăng nhập vào QQ, đã thấy có người gọi:
Cái tên hiện lên trên màn hình là ‘Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi’ – đúng là cái tên siêu tự kỷ, nhưng mà không cần nghi ngờ gì nữa, nick này đích xác là của Hà biểu sư huynh ở sở vụ Luật.
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Em dâu, anh muốn vạch tội lão Cố.”
Mặc Mặc khuynh Thành: “Anh ấy phạm tội gì?”
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Hôm qua có người tỏ tình với cậu ta.”
Mặc Mặc khuynh Thành: “Ai?”
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Là Nhất Chi Hoa ở sở vụ Luật.”
Người nào đó đưa mắt đảo quanh bốn phía, nhanh chóng dừng lại trên người cô gái mặc váy trắng kia.
Hiểu rồi.
Cô cũng chẳng nói gì thêm, lập tức đăng nhập vào QQ của cực phẩm, vào mục thiết lập.
Tên người dùng: Thành.
Chữ ký cá nhân: Ngày tháng bình lặng, cuộc sống yên ổn.
Người nào đó không thèm suy nghĩ, đổi lại với tốc độ chóng mặt:
Tên người dùng: Thành Thành khuynh Mặc.
Chữ ký cá nhân: [Đừng yêu anh đây, chị dâu sẽ đánh chết cô] Hai anh chị trải qua ngày tháng bình lặng, cuộc sống yên ổn.
Vài ngày sau, vừa vào QQ, người nào đó đã đụng ngay Hà Tất Tranh.
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Em dâu, thông báo cho em một tin tốt.”
Mặc Mặc khuynh Thành: “Tin gì?”
Hà Tất Tranh, người người mong nhớ tôi: “Nhất Chi Hoa thôi việc rồi!”
Người nào đó:…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook