Kỷ Hạ không trả lời anh, người cô mềm nhũn như nước. Cô từ từ hít vài hơi lấy lại nhịp thở, cố gắng không để tâm cảm giác tê dại trên môi.

Phó Ninh Tất thấy chưa đã, anh chép miệng, cúi đầu nhìn cô, “Hôn thêm lần nữa nhé.”

Kỷ Hạ hất tay anh ra, cô lùi về sau, phòng bị nói: “Anh đừng có được voi đòi tiên.”

Chỗ này không phải là góc khuất, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ rất xấu hổ. Mà nụ hôn vừa nãy làm cô không hít thở được, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh thình thịch.

Cô không muốn hôn lần nữa đâu.

“Thôi được rồi.” Phó Ninh Tất tiếc nuối, anh muốn luyện tập thêm vài lần.

Kỷ Hạ thấy anh không đòi hôn nữa, chủ động nắm tay anh, “Bọn mình đi ăn đi.”

Phó Ninh Tất bĩu môi, “Em phải bồi thường, tí nữa phải xúc cơm cho anh.”

Kỷ Hạ buông tay anh ra, thờ ơ nói: “Thế thì em về ký túc xá đây.”

Ở nhà ăn còn đút cơm cho anh ăn, cô không thể làm nổi.

“Không có lựa chọn thứ 3 ư?” Phó Ninh Tất mếu máo.

Kỷ Hạ nhìn anh, trầm giọng hỏi: “Anh vẫn là trẻ con hả? Ăn cơm còn muốn để người ta xúc cho. Tay anh gãy rồi đúng không?”

Phó Ninh Tất: “……”

Anh không thể không thừa nhẫn, đôi khi Kỷ Hạ rất độc miệng, làm anh không để phản bác lại được.

“Không phải anh là người yêu của em ư…” Anh ủ rũ không vui, đã không cho hôn rồi, bây giờ cô còn giận anh.

Kỷ Hạ cau mày, “Thế anh có đi ăn không?”

“Ăn!” Phó Ninh Tất khịt mũi, “Em trả tiền!”

Kỷ Hạ nhẹ nhàng gật đầu, “Cũng được.”

Cuối cùng lúc tới nhà ăn, Phó Ninh Tất nhanh chân nhanh tay thanh toán trước, anh nói: yêu nhau không được để con gái trả tiền, rất mất mặt. Đúng là cái đồ mạnh miệng.

***

Trải qua một tuần thi đấu, 8 đội mạnh nhất vào vòng tứ kết rồi đến bán kết, chủ nhật tuần này sẽ tới trận chung kết.

Trận nào Phó Ninh Tất tham gia thì Kỷ Hạ đều tới, tuy là có hôm không thể xem từ đầu tới cuối, nhưng vẫn có mặt để cổ vũ cho anh.

Phó Ninh Tất cũng rất vui vẻ, anh càng nỗ lực hơn, đánh bại cả các đàn anh năm 2.

Nhiều bạn nữ cực kì tiếc nuối, nếu không vì Phó Ninh Tất đã có người yêu rồi thì nhất định sẽ theo đuổi tới bao giờ anh đồng ý mới thôi.

Sau trận bán kết, khoa Quản lý xếp hạng 1, được lọt vào chung kết, Phó Ninh Tất tắm rửa qua loa rồi đi tới bên cạnh Kỷ Hạ.

“Mẹ anh chắc tới rồi đấy, bọn mình gọi xe qua đó đi.”

Mấy ngày nay Diệp Vân Chi vô cùng rảnh rỗi, cho nên tới thành phố Lê chơi, Phó Minh Viễn cũng đi theo, giống như là đi ra mắt gia đình người yêu.

Đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Hạ gặp ba mẹ Phó, nhưng hiện tại cô hẹn hò với Phó Ninh Tất, từ bạn học trở thành bạn gái, cho nên Kỷ Hạ không còn bình tĩnh như trước nữa.

“Cô chú đã tới rồi ư?” Kỷ Hạ căng thẳng hỏi.

Phó Ninh Tất biết cô khẩn trương, anh nắm tay cô, đáp: “Em từng gặp ba mẹ anh rồi mà, đặc biệt là mẹ anh, em đừng lo.”

Nhắc mới nhớ, hồi xưa còn có lúc anh rất ghen tị với Kỷ Hạ, rõ ràng anh là con ruột của Diệp Vân Chi, hễ cứ gặp cô thì sẽ cho anh ra rìa.

Kỷ Hạ hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng bản thân, “Bọn mình đi thôi.”

Lúc đi còn không sao, tới cửa nhà hàng, dũng khí bị rút hết sạch.

Phó Ninh Tất nhìn một màn này, anh bật cười, “Lần đầu anh thấy em nhút nhát như vậy đấy.”

“Đến lượt anh rồi biết.” Kỷ Hạ mím môi nói.

Phó Ninh Tất sửng sốt, nếu anh gặp bà nội Kỷ Hạ chắc còn căng thẳng hơn cả cô.

Phục vụ dẫn Phó Ninh Tất và Kỷ Hạ người tới phòng bao, Diệp Vân Chi và Phó Minh Viễn đã tới từ lâu, thấy 2 người vào cửa, đều quay lại cười.

“Cháu chào cô chú ạ.”

Kỷ Hạ mới chào xong thì Diệp Vân Chi đi tới đẩy Phó Ninh Tất ra, kéo Kỷ Hạ ngồi bên cạnh mình.

“Con trai mẹ ở đây cơ mà!” Phó Ninh Tất tức giận nói, “Mẹ dắt Kỷ Hạ đi đâu? Con muốn ngồi cùng cô ấy.”

Diệp Vân Chi lườm anh, “Con ngồi cạnh ba con đi.” Bà quay người nói với Kỷ Hạ, “Hạ Hạ, cháu cứ ngồi cạnh cô này, cô chú vẫn chưa gọi món, cháu ăn gì thì cứ gọi nhé, đừng khách sáo, hôm nay chú trả tiền.”

Mẹ Phó chưa từng nói giọng dịu dàng như thế với Phó Ninh Tất, anh ủy khuất, ánh mắt ai oán nhìn Kỷ Hạ, cuối cùng đành phải ngồi cạnh ba Phó.

Sau đấy là cuộc đối thoại bình thường không thể bình thường hơn của 2 cha con.

“Dạo này học hành thế nào?”

“Vẫn ổn ạ.”

“Phải học hành tử tế vào đấy, biết chưa?”

“Vâng, con biết rồi.”

“Có đủ tiền tiêu vặt không?”

“Đủ ạ.”

***

Kỷ Hạ nhoẻn miệng cười, cô lén nhìn Phó Ninh Tất sau đó cúi đầu nhìn menu, cô chỉ gọi một món mình thích và một món Phó Ninh Tất thích rồi thôi.

Diệp Vân Chi biết tính cô, bà gọi thêm vài món, có cả món Kỷ Hạ thích ăn.

“Đến lượt con.” Mẹ Phó đưa menu cho anh.

Phó Ninh Tất nhìn qua, bĩu môi bảo: “Hai người gọi xong đồ rồi mới tới lượt con, thế này cũng đủ rồi.”

Phó Minh Viễn cũng nhìn theo, vừa lòng rồi gật đầu, ông đưa menu cho phục vụ.

“Bốn vị chờ một lát, đồ ăn sẽ được bày lên ngay.” Người phục vụ cười, nói.

Trong lúc đợi món, Diệp Vân Chi hỏi Kỷ Hạ tình hình gần đây. Kỷ Hạ cười ngọt ngào, nói mọi việc đều ổn cả.

“Sao mẹ không hỏi con?” Phó Ninh Tất lập tức hỏi.

Diệp Vân Chi nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Con thi đấu bóng rổ đúng không? Mẹ biết tỏng rồi, không còn chuyện gì để hỏi cả.”

Phó Ninh Tất: “……Mẹ có thể hỏi vấn đề khác mà.”

“Con nói chuyện với ba con đi, đừng làm phiền mẹ.” Diệp Vân Chi xua tay, không kiên nhẫn đáp.

Phó Ninh Tất cắn chặt môi, anh nhìn ba mình, anh không muốn nghe chuyện công ty. Hễ có cơ hội, ba Phó nói như chiếc máy phát nhạc, nói mãi không hết chuyện.

Thấy hai cha con nói chuyện, Diệp Vân Chi kéo Kỷ Hạ đi toilet.

Hai người rửa tay xong, bà đưa cho Kỷ Hạ một hộp quà, “Hạ Hạ, lần này cô tới vội vàng quá, chưa mua được cái gì, chỉ có cái này tặng cho cháu thôi.”

Kỷ Hạ lắc đầu: “Cô ơi, cô đừng tặng quà cho cháu, cháu không dám nhận đâu ạ.”

“Cháu cứ cầm đi, mở ra nhìn xem.”

Kỷ Hạ không từ chối nữa, cô làm theo lời Diệp Vân Chi, bên trong là một thỏi son, bề ngoài trông rất đẹp, Kỷ Hạ sửng sốt hồi lâu.

“Cô chọn mãi mới ưng thỏi son này đó, nghe bảo là phù hợp với tuổi cháu bây giờ. Nhân viên bán hàng còn bảo rất có công hiệu nhá, chỉ cần thoa lên môi là bạn trai chỉ muốn hôn thôi.” Diệp Vân Chi cười tủm tỉm.

Cả người Kỷ Hạ cứng đờ, nhắc tới hôn môi, mặt cô đỏ bừng như tôm luộc, “Cô ơi, món quà này…”

Diệp Vân Chi nhìn cô, trong lòng gào thét không ngừng, xem ra con trai bà đã ‘ra tay’ rồi, nếu không Kỷ Hạ sẽ không xấu hổ thế này.

“Cháu nhận đi mà, lần sau gặp lại cô sẽ tặng nhiều quà hơn.” Diệp Vân Chi đặt hộp son vào tay cô, càng thêm vui vẻ.

Kỷ Hạ cúi đầu, cô lại càng ngại ngùng hơn.

“Cô không có ý gì khác, chỉ cần cháu với Tiểu Tất chung sống hòa thuận, yêu đương mặn nồng, thế là cô đã mừng lắm rồi.” Diệp Vân Chi cười nhìn Kỷ Hạ.

“Cháu cảm ơn cô ạ.” Kỷ Hạ ngẩng đầu, giọng nói chân thành. Được ba mẹ Phó chấp nhận, đối với cô đây là chuyện rất hạnh phúc.

Diệp Vân Chi kéo cô về phòng, tiếc nuối nói, “Bây giờ cô đang còn mong sớm đến này cháu đổi cách xưng hô đó.”

Một câu này của mẹ Phó lại làm Kỷ Hạ ngạc nhiên hơn.

***

Phó Ninh Tất thấy hai người về phòng, vội vàng bảo: “Sao mẹ với Kỷ Hạ đi lâu thế, đồ ăn được bày lên hết rồi này.”

“Con hấp tấp cái gì chứ? Sợ mẹ bắt cóc người yêu con à?” Diệp Vân Chi lườm anh một cái rồi ngồi xuống.

Phó Ninh Tất bĩu môi: “Con sợ mẹ nói luyên thuyên thôi.”

“Thôi đi con trai, có chuyện gì của con mà Hạ Hạ còn chưa biết chứ.” Ánh mắt mẹ Phó đầy ghét bỏ.

Nhắc đến vấn đề này, Phó Ninh Tất lại bắt đầu tức giận, “Là ai nói hết cho cô ấy nghe chứ.” Mấy lần trước mẹ anh kể hết mấy chuyện ngốc nghếch của anh cho cô nghe, bây giờ anh không còn tí hình tượng nào trước mặt cô cả.

Diệp Vân Chi biết mình đuối lý, bà không phản bác, nhanh chóng đổi đề tài: “Mau ăn cơm đi.”

Trên bàn cơm, Phó Minh Viễn thường gắp đồ ăn cho Diệp Vân Chi, bà cực kì thỏa mãn, lại nhìn Phó Ninh Tất và Kỷ Hạ, lúc này mới phát hiện một vấn đề lớn.

Con trai bà không biết tiếp thu tí nào sao?

Ba Phó đã làm mẫu rồi mà vẫn chưa học hỏi được chút nào?

“Hạ Hạ, cháu có thích ăn gì không, để cô gắp cho cháu nhé.” Diệp Vân Chi nói với Kỷ Hạ, ánh mắt lại nhìn Phó Ninh Tất.

Kỷ Hạ nhìn bàn ăn xoay tròn, lắc đầu đáp, “Tự cháu gắp cũng được ạ.”

Phó Ninh Tất lẩm bẩm: “Mẹ, không phải Kỷ Hạ không có tay, tự cô ấy gắp được mà.”

Ôi thần linh ơi, đứa con trai ngu ngốc này của bà sao lại có người yêu được nhỉ? Diệp Vân Chi bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

“Hạ Hạ, cháu nhìn trúng Tiểu Tất ở điểm nào?” Mẹ Phó hỏi.

Bà vừa nói xong, Phó Ninh Tất lập tức nhìn sang, ánh mắt mong chờ dán lên người Kỷ Hạ.

Kỷ Hạ đang ăn cơm, suýt nữa thì bị sặc, cô bối rối, lại trông thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, cô không biết nên trả lời thế nào.

“Không phải là gương mặt chứ?” Diệp Vân Chi nói tiếp, “Hạ Hạ, cô là người từng trải, người nào có nhan sắc thì không đáng tin chút nào.”

“Nhưng chú cũng rất tuấn tú mà.” Kỷ Hạ chớp mắt trả lời.

Phó Minh Viễn khẽ cười, mẹ Phó sửng sốt, đáp: “Tuy cháu nói không sai, nhưng mà chú rất có nội hàm, điểm này làm cô thích nhất.”

“Con cũng có nội hàm mà.” Phó Ninh Tất khó chịu nói.

Diệp Vân Chi khinh thường anh, “Con không có miếng nào hết.”

Phó Ninh Tất đặt đũa xuống, “Con có!”

Diệp Vân Chi còn đang định phản bác thì Kỷ Hạ nói: “Chắc là vì sức sống này ạ.”

Tuy gặp chuyện buồn nhưng cũng chóng qua, một lát sau lại cười nói vui vẻ, cô không lạc quan như thế, vậy nên rất hâm mộ anh. Bởi vì Phó Ninh Tất như ánh mắt trời, rực rỡ tươi sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của cô, làm cô cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái.

“Mẹ thấy chưa?” Phó Ninh Tất mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng, cười đến mức không ngậm được miệng.

Trải qua bữa cơm này, Kỷ Hạ không còn thấy căng thẳng nữa, cô và Phó Ninh Tất tiễn ba mẹ Phó ngoài cửa.

“Hai đứa lúc về trường phải chú ý an toàn đấy.” Diệp Vân Chi dặn dò.

“Cháu chào cô chú ạ.” Kỷ Hạ vẫy tay tạm biệt hai người.

Một tay Phó Ninh Tất nắm tay Kỷ Hạ, tay kia giơ lên chào: “Ba mẹ cũng đi đường cẩn thận nhé.”

“Hạ Hạ, nhớ dùng đồ cô tặng nha.” Diệp Vân Chi nói xong mới đi.

Mặt Kỷ Hạ đỏ lên, cô xoay người về trường với Phó Ninh Tất.

Anh hỏi cô: “Quà gì thế? Anh cũng muốn.”

“Anh không dùng được đâu.” Cô lườm anh.

Phó Ninh Tất bĩu môi, “Chắc là anh dùng được mà.”

Kỷ Hạ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, lúc nào về em cho anh xem.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương