Đêm hôm đó, Hạ Minh Du đang cùng mấy người bạn uống rượu trong quán bar thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Phương Vũ.

“Minh Du, buổi tối có rảnh không, có chuyện tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không thể không nói cho anh biết. Có lẽ sẽ làm anh giật mình, thế nhưng tôi vẫn muốn nghe một câu nói chắc chắn từ anh. — Phương Vũ.”

Hạ Minh Du không đếm xỉa tới, thờ ơ đánh mấy chữ trả lời cậu, ngay cả dấu chấm cũng lười đánh, đây là thói quen khi hắn trả lời tin nhắn của Phương Vũ, thái độ không kiên nhẫn.

“Không thể nói qua điện thoại sao”

“Chuyện này tôi muốn nói trước mặt anh.”

Bên kia rất nhanh lại nhắn tới một tin nữa – “Tôi ngày mai sẽ đến thành phố Z, ở đó khai giảng một lớp nghiên cứu và thảo luận y học, phải một tháng sau mới có thể quay về, chỉ có đêm nay mới rảnh, có được không?”

“Mười giờ ở quán cafe Dida gần nhà tôi”

“Được. Vậy lát nữa gặp. Thật sự là đã làm phiền anh rồi Minh Du.”

Hạ Minh Du không có trả lời lại nữa, không kiên nhẫn mà cất điện thoại. Tiếp tục lớn tiếng cười nói với đám bạn.

“Tôi phải đi trước đây.” Hắn nói với anh chàng cao lớn đẹp trai bên cạnh.

“Chuyện gì vậy…? Thật khó khăn mới ra ngoài chơi?”

“Một người bạn hẹn tôi nói vài chuyện.”

Chàng trai trẻ tuổi có hơi bất mãn: “Chuyện quan trọng lắm sao, đã muộn như này.”

“Chắc là vậy!” Hạ Minh Du trào phúng nhếch… môi.

Ban đêm có chút lạnh. Trong quán cà phê lại rất ấm áp, Dida là quán cafe mở cửa nguyên ngày, lúc này trong quán đã không còn người nào. Hạ Minh Du liếc mắt một cái liền thấy Phương Vũ đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Cậu mặc áo khoác mỏng màu xám nhạt, mái tóc ngắn trông nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt bình thường không có điểm nào đặc biệt, cùng lắm thì chỉ xem như thanh tú mà thôi, lúc này đang xuất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Kỳ thật Hạ Minh Du đã đoán được Phương Vũ hẹn gặp hắn là muốn nói chuyện gì.

Hắn và Phương Vũ biết nhau từ năm nhất đại học, cho tới bây giờ đã là sáu năm. Người bên ngoài nhìn vào đều cho rằng hai người bọn họ có quan hệ thân mật, nhưng thật ra chỉ có một mình Phương Vũ vẫn luôn nhiệt tình đơn phương Hạ Minh Du mà thôi. Trong mắt Hạ Minh Du – một gay chính hiệu, Phương Vũ là người không thích nói chuyện, vô cùng yên ổn, một chàng trai không có lấy điểm đặc biệt nào, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai trong lòng hắn. Nhưng mà hắn cũng không ghét Phương Vũ, chẳng qua là đối với mối quan hệ này từ khi bắt đầu trong lòng đã không có thái độ coi trọng, đối với Phương Vũ trước mặt này, thái độ của hắn vĩnh viễn là bình thản, thậm chí có chút cao cao tại thượng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ Minh Du gia cảnh giàu có vào công ty của cha đảm nhiệm chức vụ quan trọng, phong quang vô hạn, thậm chí thường xuyên xuất hiện trên một vài tạp chí kinh tế thương mại, được ca ngợi là nhân tài thế hệ mới, thanh niên tài tuấn.

Mà Phương Vũ đã thành một bác sĩ, cả ngày cùng áo khoác trắng, dụng cụ y tế, người bệnh làm bạn, sinh hoạt bận rộn mà đơn điệu.

Hai người vẫn bảo trì liên lạc thường xuyên. Thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn nhau ăn cơm, uống cà phê. Nhưng Hạ Minh Du chưa bao giờ đối xử với Phương Vũ kiên nhẫn như với bạn bè khác, chủ đề giữa bọn họ vĩnh viễn đều chỉ có một —- chỉ nói về vấn đề của Hạ Minh Du. Phương Vũ chưa bao giờ ở trước mặt Hạ Minh Du nhiều lời về chuyện của cậu, thật ra dù có nói… Hạ Minh Du cũng chẳng muốn nghe.

Hạ Minh Du thật ra vẫn luôn biết Phương Vũ thích hắn. Nếu như nói trong thời gian sáu năm chung đụng mà hắn còn nhìn không ra, vậy thì cũng quá trì độn rồi. Chẳng qua Phương Vũ chưa từng một lần thẳng thắn nói với hắn, nên hắn cũng chẳng muốn đâm thủng. Huống chi hắn cũng không thích Phương Vũ, dù cho Phương Vũ có cùng hắn thổ lộ, hắn nhất định cũng sẽ không chút khách khí mà cự tuyệt. Ngày hôm qua, lúc hắn nói cho cậu biết sau ba năm gian khổ theo đuổi rốt cục hắn cũng đã làm cho Đan Đồng cảm động, trên mặt Phương Vũ là hoảng hốt, ngạc nhiên, mất mát còn có chút dục vọng, nói tóm lại biểu tình nhìn hắn hết sức rõ ràng, Hạ Minh Du càng thêm xác định Phương Vũ đối với hắn chính xác là loại cảm tình này. Hôm nay buổi tối cậu lại đột nhiên nhắn tin hẹn hắn ra ngoài, nói là có một chuyện quan trọng muốn nói, không cần nghĩ cũng minh bạch là chuyện gì.

Người này, đã thích mình lâu như vậy, hôm nay bị kích thích mới nghĩ đến việc thổ lộ sao? Thật là ngốc mà.

Ha ha, nhưng mà không sao. Kỳ thật cho dù sớm hay muộn, hắn chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận cậu.

Đối với tình cảm của Phương Vũ, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ đáp lại.

Nhưng từ đáy lòng, Hạ Minh Du vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nghe Phương Vũ thổ lộ. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến tình hình đặc biệt lúc cậu nói ra yêu thích hắn, đỏ mặt cùng lúng túng, tâm tình của hắn lại dị thường tốt. Dù sao, được một người không oán không hận mà yêu thích sáu năm, thật sự có thể khiến lòng hư vinh của Hạ Minh Du vô cùng thỏa mãn.

Cho nên, hắn đã tới rồi. Mang theo chút khinh thường, cao ngạo, chờ mong cùng đắc ý.

Phương Vũ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Hạ Minh Du đi tới.

Phương Vũ có gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú không phô trương, khóe miệng luôn luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Ở cạnh người cao lớn tuấn mỹ như Hạ Minh Du, bình thường nhìn thoáng qua sẽ không thấy cậu có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần cẩn thận để ý, nhất định sẽ bị khí chất dịu dàng trong đôi mắt cậu hấp dẫn. —– Nhưng mà cái này ở trong mắt Hạ Minh Du, cũng không phải là đặc điểm gì.

“Minh Du, anh đến rồi.” Phương Vũ hướng Hạ Minh Du lộ ra nụ cười ôn nhu: “Tôi đã chọn cà phê Lam Sơn anh thích nhất.”

Phương Vũ luôn biết rõ các loại sở thích của Hạ Minh Du. Mà Hạ Minh Du đối với những thứ Phương Vũ yêu thích lại không hề quan tâm, thậm chí ngay cả sinh nhật của cậu hắn cũng chẳng nhớ rõ. Dường như trong sáu năm qua, Phương Vũ ở bên cạnh Hạ Minh Du yên lặng cho đi đủ loại cảm tình, cũng không chiếm được nửa điểm lưu luyến cùng thương yêu từ hắn, Hạ Minh Du đối với Phương Vũ hoàn toàn là một chút cũng không thèm để ý. Thậm chí đủ loại ưu điểm trên người cậu, cho tới bây giờ hắn cũng làm như không thấy.

“Ừm…” Hạ Minh Du gật gật đầu, liền ngồi xuống.

Ngay cả câu chào hỏi cũng trực tiếp bỏ qua: “Không phải hôm qua mới gặp sao? Hôm nay lại tới tìm tôi là có chuyện gì?” Khẩu khí không chút kiên nhẫn.

Phương Vũ đối với hắn luôn là thái độ ôn hòa, cậu chỉ dùng đôi mắt trong veo chăm chú nhìn hắn, sau đó mở miệng: “Minh Du, hôm qua nghe anh nói chuyện của anh và Đan Đồng, tâm tình của tôi rất phức tạp.”

Hừ, đương nhiên sẽ phức tạp. Cậu thích tôi, đương nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu. Hạ Minh Du trong lòng đắc ý, biểu tình trên mặt lại không thay đổi gì.

“Anh thích Đan Đồng đã ba năm. Hiện tại cậu ấy cuối cùng cũng chịu đáp lại anh rồi. Với tư cách là bạn của hai người, tôi thật sự cảm thấy mừng cho anh.” Khóe môi Phương Vũ vẫn luôn mang theo vui vẻ.

Ha ha, đã là lúc này, còn trái lương tâm như vậy nữa.

“Vậy tôi cũng không muốn giấu diếm anh…..” Phương Vũ khuấy khuấy cà phê trong ly. Trên mặt cũng đột nhiên đỏ ửng: “Tuy là tôi biết dù cho có nói với anh, anh có lẽ cũng sẽ không quan tâm.”

Đúng là y đúc mấy cái đoạn tỏ tình cũ rích trong phim, nhưng mà nhìn vẻ mặt e lệ rụt rè của Phương Vũ, tâm tình Hạ Minh Du lại rất tốt.

Mau nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết, cậu yêu thích tôi nhiều như thế nào. Sau đó tôi có thể không chút lưu tình mà cự tuyệt cậu rồi.

Hạ Minh Du thật ra đã sớm chờ Phương Vũ thẳng thắn bày tỏ tình cảm với hắn, bởi vì hắn cũng muốn nói rõ ràng với cậu từ lâu, để cậu không tiếp tục si tâm vọng tưởng với hắn nữa, mau chóng mà đi tìm bạn trai mới.

“Ha ha, thật ra cậu không nói tôi cũng có thể đoán được là chuyện gì.” Hạ Minh Du uống một ngụm cà phê, lên tiếng.

“Cái gì cơ? Thì ra anh đã sớm biết. Tôi còn tưởng rằng tôi che giấu rất tốt… ” Phương Vũ cúi đầu xuống, vẻ mặt xin lỗi.

“Làm sao có thể nhìn không ra. Biểu hiện của cậu quá rõ ràng. Huống chi thời gian cũng đã lâu như vậy.” Hạ Minh Du dùng ngữ khí lười biếng nói.

“Cũng không có lâu mà.” Phương Vũ ngước mắt mê man nhìn hắn: “Chỉ mới bắt đầu từ tuần trước…”

Từ tuần trước? Là ý gì? Hạ Minh Du nhíu mày. Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ quái: “Phương Vũ, rốt cuộc là cậu muốn nói cho tôi biết cái gì?”

Phương Vũ mỉm cười, cậu vẫn giống như sáu năm qua, chăm chú nhìn Hạ Minh Du, trong mắt mang theo nét cười dịu dàng: “Minh Du, tôi có bạn trai.”

– Hết chương 1 –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương