Em Có Thể Yêu Anh Sao?
Chương 6: Anh phải làm sao đây?

“Thiên Vũ! Bao giờ thì con mới cưới em đây?”

Một người phụ nữ trung niên gốc Trung Quốc, ngồi sang trọng trong phòng khách rộng lớn của một căn nhà biệt thự, thiết kế kiểu dáng Tây Âu cổ điển. 

Người phụ nữ đó là Lý Hoàn Yên - mẹ của Tô Tô, sau khi nghe tin con gái cưng của bà bị ngã thì bà cấp tốc bay sang đây hỏi thăm, chăm lo cho cô. Đã lâu lắm rồi bà không gặp Tử Thiên Vũ, tiện bây giờ có mặt cả hai đứa đầy đủ, bà bàn luôn chuyện hôn sự với anh.

Tô Tô vì không có gì quá nghiêm trọng nên được xuất viện tối hôm qua, lúc đó trời đã tối khuya nên Tử Thiên Vũ và bà Tô để cô nghỉ sớm, buổi sáng sẽ nói chuyện sau. Hôm nay cô mặc một chiếc váy mỏng màu xanh lam, trang điểm nhẹ, gương mặt đã không còn khí sắc nhợt nhạt của ngày hôm qua, mái tóc nâu nhạt chấm ngang vai được để xõa, nhìn cô tựa thiên sứ trần gian. Vẻ đẹp của cô tinh khiết, cộng thêm cả gia thế của cô đã khiến bao người đàn ông phải điên đảo, chỉ muốn mang về nhà sở hữu.

Thấy mẹ hỏi vậy, Tô Tô đỏ mặt, đôi môi hồng đào chín mọng nhỏ nhắn chu lên:

“Sao mẹ hỏi anh ấy sớm thế? Con đã học xong đâu, cứ từ từ mẹ à.”

“Con gái đã lớn rồi, Tử Thiên Vũ cũng không còn trẻ nữa, còn từ từ gì nữa.” – Bà Tô nói với vẻ thúc giục.

Bà vốn theo tư tưởng phong kiến, nên luôn lo lắng cho đứa con gái mình, lớn tướng rồi mà chưa đâu vào đâu.

Tử Thiên Vũ hiện lên gương mặt khó xử, anh năm nay mới 25 tuổi a~, còn chưa kịp già nữa! 

Tô Tô ngầm quan sát nét mặt của anh, đáp lại mẹ:

“Mẹ! Con mới có 20, anh Thiên Vũ mới 25, bọn con còn lo sự nghiệp, đã già đâu mà cưới gấp hả mẹ.”

Tử Thiên Vũ cũng thuận thế, nói với bà Tô:

“Cô à! Em còn đi học, con cũng sự nghiệp chưa rõ ràng, không cần gấp quá cô ạ.”

Bà Tô nghe vậy nhăn mặt, đứng bật dậy nhìn hai đứa, mắng:

“Thôi! Ta không muốn nói nhiều nữa. Nói tóm lại, nội trong năm sau hai con phải cưới, ông bà già chúng ta muốn bế cháu lắm rồi.”

Lời nói của bà Tô có phần nghiêm khắc, khiến đôi bạn trẻ nhà chúng ta im bặt, đưa mắt nhìn nhau. Bà Tô nhìn hai đứa thở dài, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy, xoay gót ra khỏi nhà.

Ở ngoài khu vườn, từng bông hoa đủ sắc màu vẫn đua nở đón ánh ban mai, trên từng chiếc lá nhỏ xanh lại điểm vài giọt sương, tiếng chim sơn ca líu lo hót, từng tia nắng yếu ớt đang len lỏi qua từng đám mây, chiếu xuống trần gian.

Trong căn phòng khách rộng lớn với những thứ đồ xa xỉ, tinh tế, không gian chìm vào vắng lặng, mỗi người lại đang rong ruổi theo từng suy nghĩ riêng tư của mình. Chợt Tô Tô lên tiếng:

“Thiên Vũ! Em quyết định hai tháng nữa về nước rồi. Em đã sớm hoàn thành khóa học ở đây rồi. Em sẽ về cùng anh, được không?”

“Thiên Vũ, em ở đây mấy năm rồi, em nhớ anh lắm. Anh có nhớ em không? Hôm qua gặp lại anh, em thật sự rất vui!”

Tô Tô ngẩng mặt lên nhìn Thiên Vũ, đôi gò má trắng nõn sớm xuất hiện một tầng ửng hồng.

Thiên Vũ vẫn nghiêng mặt đi chỗ khác, anh im lặng. Đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú từng chiếc lá rung rinh ngoài nắng, hình ảnh Lãnh Băng Băng với nụ cười tỏa nắng hiện lên trước mắt anh….

“Thiên Vũ….Thiên Vũ…..VŨ!”

Tô Tô lay lay tay áo anh, khuôn mặt ngờ vực nhìn vào gương mặt điển trai đó. Anh dường như không nghe cô nói chuyện thì phải, cô có chút bực mình.

“Hả? Em nói gì thế?” – Thiên Vũ bị cô gọi, giật mình quay lại hỏi cô với gương mặt hối lỗi, nở một nụ cười trừ gượng gạo.

Tô Tô lườm anh, chu đôi môi:

“Anh nghĩ gì mà không nghe em nói chuyện thế?”

Một lần nữa hình ảnh của Lãnh Băng Băng cười tươi với bộ váy trắng thiên thần thoáng qua đầu anh, anh lắc đầu, anh liếc mắt sang chỗ khác, trốn tránh đáp:

“Anh đang nghĩ chuyện làm ăn công ty thôi, không có gì đâu.”

Tô Tô im lặng, cô nhìn sắc mặt anh, ngầm đoán trong lòng. Trong cô chợt dâng lên một sự bất an. Mặc dù anh đang ở đây, ngay kế bên cô, nhưng cô vẫn cảm giác cô sắp mất anh rồi.

Tử Thiên Vũ đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, bẹo má cô, lắc lắc khẽ cười:

“Lâu rồi anh không đưa em đi ra ngoài. Hôm nay chúng ta đi công viên đi.” 

“Vâng” - Tô Tô mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười nhẹ nhàng như nắng xuân ban mai.

_________

Dù mới sáng sớm nhưng công viên vẫn rất đông khách, tiếng trẻ nhỏ cười khanh khách vì được bố mẹ cho đi chơi, hay hình ảnh những cặp đôi hẹn hò nhau đầy ngọt ngào, thi vị. Giữa bể người đông đúc như vậy, Tô Tô và Tử Thiên Vũ thật sự nổi bật, anh tựa như một chàng soái ca học đường, cao m8, bên cạnh anh một thiếu nữ nhỏ nhắn có gương mặt thiên thần khiến ai ai cũng phải trầm trồ khen ngợi không ngớt. Nhưng dường như anh và cô không để ý đến điều đó, Tô Tô nhanh tay kéo Thiên Vũ sang một quầy bán đồ chơi trẻ con:

“Vũ! Anh xem chiếc tai thỏ này đáng yêu không? Chúng ta mua một đôi đi?” – Giọng nói của cô lanh lảnh nhưng lại có chút yếu đuối thật khiến người ta muốn được sở hữu, nâng niu trong tay.

“..Thôi…anh không đeo đâu. Anh lớn rồi còn gì!” – Thiên Vũ nhìn chiếc tai thỏ màu trắng trong tay cô khiến anh không thể yêu thương nổi. 

Tô Tô bĩu môi, lè nhè với anh, tay không ngừng túm áo sơ mi của anh nguầy nguậy:

“Đẹp mà! Anh không biết cảm thụ cái đẹp à? Đeo đi ~. Em đeo cho anh nhé?“

Anh nhìn cô thở dài bất đắc dĩ, thầm lắc đầu chán nản. Từ nhỏ cho đến giờ, cứ mỗi khi anh không đồng ý điều gì là cô lại giở thói nũng nịu, nhõng nhẽo ra khiến anh phải bó tay. Nhưng anh lại không biết, sự cưng chiều vô tình của anh trai dành cho em gái là cô, lại khiến cô đơn phương anh…...

“Ha ha! Nhìn anh ngộ ghê! Em muốn ngồi cái kia, anh ra ngồi với em đi.” – Tô Tô nhìn anh đeo chiếc tai thỏ mà tràn ngập hưng phấn, lại kéo tay anh ra khu trò chơi.

“Anh hơi mệt rồi….em chơi một mình được không hả?” – Tử Thiên Vũ day day trán, nhìn cô than thở.

“Mới chơi được có một chút thôi mà. Anh mệt hả? Qua ghế đá kia ngồi nhé?” – Tô Tô nhìn anh lo lắng không thôi.

“Ừm” – Thiên Vũ gật đầu.

Chiếc ghế đá màu trắng nằm chỏng chơ giữa cây cối xanh mát nơi đây. Trái ngược với sự ồn ào, náo nhiệt ở khu vui chơi thì nơi đây yên tĩnh đến lạ, chỉ có vài cơn gió đượm thổi qua, Tử Thiên Vũ mệt mỏi thả mình xuống chiếc ghế đá.

Tô Tô đứng bên cạnh thấy vậy, vừa lo lắng, vừa bực mình mắng anh xa xả:

“Sao anh mệt còn đưa em đi chơi làm gì? Cái gì cũng làm quá sức hết! Anh có biết em lo lắng cỡ nào không? Anh lớn rồi phải tự biết chăm sóc bản thân chứ?”

Tô Tô thở hồng hộc, gương mặt phiếm hồng lấm tấm mồ hôi, cô nhìn anh nhẹ nhàng nói:

“Anh mệt lắm không? Hay về nhà em chăm sóc cho anh nhé?”

Tử Thiên Vũ im lặng từ nãy đến giờ, bỗng dưng cất thành tiếng:

“Tô Tô! Anh xin lỗi em. Là anh không tốt.”

Tô Tô kinh ngạc nhìn anh. Trong lòng cô nổi lên một nỗi mơ hồ nghi hoặc. Cô bất giác nắm chặt lòng bàn tay. Từ hôm qua đến giờ, cô cảm giác anh có gì đó đã thay đổi, anh giấu cô điều gì đó. Nếu là anh của mấy năm trước, khi cô mắng anh anh đã cười trừ, xoa đầu cô và mắng cô là đanh đá rồi. Nhưng từ hôm qua, anh luôn luôn chọn im lặng là cách để giao tiếp với cô. Đôi mắt cô thoáng hiện lên ý buồn, cô thích anh từ nhỏ, cho đến giờ vẫn mong chỉ gả cho anh, cô không bao giờ muốn mất anh.

Im lặng lại đắm chìm vào không gian, chỉ còn vài tiếng chim kêu xa xăm, tiếng gió thổi xào xạc, từng tán lá cây khẽ rung rinh lay động, nắm sớm mai xuyên qua kẽ lá, nhảy nhót dưới sân cỏ….Tiếng của Tô Tô nhỏ nhẹ, dường như hòa tan vào cảnh vật nơi đây, như có như không:

“Thiên Vũ! Em hỏi anh, anh có người thích rồi phải không?”

Thiên Vũ chết lặng. Đôi mắt cứng đờ, tay chân bủn rủn, tim anh đập rộn ràng, anh lảng tránh:

“Không có! Chuyện công việc thôi, em đừng nghĩ linh tinh.”

Sau đó, anh đứng bật dậy, xoa đầu cô:

“Anh khỏe rồi! Anh đưa em ra chơi tiếp, đừng để hôm nay buồn chán chứ.”

Tô Tô nhìn anh, bất giác hai tay cô xông đến ôm anh thật chặt, gương mặt thỏ trắng vùi vào lồng ngực vững chắc của anh, cô cứ thế ôm anh, không nói gì, Tử Thiên Vũ ngỡ ngàng, anh cư nhiên như vậy…..

Cô dụi dụi vào lồng ngực anh, thỏ thẻ:

“Thiên Vũ! Em yêu anh, yêu anh được 10 năm rồi. Em không hi vọng anh sẽ phản bội lại em.”

Tử Thiên Vũ cúi xuống nhìn Tô Tô, làn gió khẽ thổi qua, cuốn theo vài sợi tóc màu nâu nhạt mềm mại của cô, anh khẽ lướt kẽ tay qua đó, thở dài. Anh biết Tô Tô thích anh, Tô Tô đã hi sinh cho anh quá nhiều thứ, còn Lãnh Băng Băng, anh biết rằng trái tim anh đã trao cho cô rồi. Anh không thể hủy bỏ hôn ước với Tô Tô, càng không muốn từ bỏ Lãnh Băng Băng. Tử Thiên Vũ ngẩng mặt nhìn lên trời xanh cao vút, thầm nghĩ:

“Tô Tô, Lãnh Băng Băng! Anh phải làm thế nào đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương