Chương 7: Hoan Ái Trong Xe
Một tuần ở Paris nhanh chóng kết thúc.

Cố Duy Khiêm bận cả ngày đến tối muộn mới trở về.

Diệp Tâm cũng vì vậy mà bị cấm túc trong khách sạn.

Chỉ có thể quanh quẩn các hàng quán ở trong khách sạn mà thôi.

Một hai ngày còn được nhưng đây là một tuần! Cô đang ở trên chính đất nước Pháp xinh đẹp vậy mà lại không thể ra ngoài.

Tức chết cô rồi!
Hôm nay là ngày cuối cùng ở Paris, trước khi lên máy bay, Cố Duy Khiêm cho cô hai tiếng được tự do.
Diệp Tâm đương nhiên tận dụng hai tiếng quý báu này, đi mua sắm thoả thích.

Không phải tiền của cô đương nhiên cô sẽ tích cực tiêu mà không một chút do dự.

Cầm thẻ vàng trên tay, cô quẹt hết công suất.

Đem nỗi uất ức mấy ngày hôm nay của cô xả hết.
Cố Duy Khiêm đi theo sau, chỉ im lặng.

Nhìn trợ lí hai tay cầm túi lớn túi nhỏ cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Diệp Tâm vào tất cả các cửa hàng, chỉ cần cô thấy đẹp liền mua.

Không thử lấy một cái.
Thời gian hai tiếng vì vậy mà nhanh chóng kết thúc.

Cố Duy Khiêm từ đầu tới cuối không nói một tiếng, lúc này thấy cô đã thanh toán xong, đợi cô đưa túi đồ cho trợ lí, anh mới ra hiệu cho anh ta đi trước.
"Em muốn ăn gì?" Cố Duy Khiêm trong mắt đầy yêu chiều, vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.
Diệp Tâm đưa mắt nhìn một lượt xung quanh đường phố đông đúc.

Cuối cùng cô cũng thấy cách đó không xa có một nhà hàng: "Ở kia có một nhà hàng.

Chi bằng ăn ở đó đi!"
Đứng trước cửa nhà hàng, Diệp Tâm không biết đây là nhà hàng sushi.

Bình thường cô không thích ăn sushi, bây giờ lại tuỳ hứng chọn đúng nhà hàng này.

Cô quả thực không biết nên đi vào hay rời đi.
Cố Duy Khiêm nhận ra điểm khác lạ trên mặt cô hỏi: "Sao vậy? Không khoẻ?"
"Không sao!" Diệp Tâm lúc này chỉ muốn xoay người rời đi.
"Vậy chúng ta vào thôi!" Cố Duy Khiêm nắm lấy tay cô kéo vào bên trong.
Diệp Tâm còn chưa kịp nói gì đã bị kéo vào trong.

Ngồi nhìn thực đơn, cô lật giở mãi mới chọn được một vài món.

Lúc sushi được mang lên, bình thường cô sẽ rất vui vẻ ăn nhưng hôm nay lại ăn rất ít.

Mà sushi cô gọi chỉ có cá hồi, tôm, trứng và thịt cua.
Cố Duy Khiêm nhìn cô không khỏi khó hiểu hỏi: "Không hợp khẩu vị?"
"Có một chút!" Diệp Tâm không nhìn anh, thở dài trong lòng.

Nhà hàng là do cô tuỳ hứng chọn, đã đến trước cửa mà bỏ đi cũng thật mất thể diện.
Không khỏi bật cười, Cố Duy Khiêm vẫy phục vụ thanh toán.

Sau đó dẫn cô đến một nhà hàng khác gần đó.
Trong lúc Diệp Tâm còn đang ngồi nhìn thực đơn thì Cố Duy Khiêm đã sớm gọi xong.

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon tâm tình cô tốt lên nhiều.

Những món nổi tiếng như Salade Nicoise, súp hải sản Bouillabaisse, gan ngỗng, sườn cừu nướng...!đều bày hết trước mặt.

Cô rất vui vẻ ăn thử từng món.
Diệp Tâm không chỉ thích du lịch mà còn cả ẩm thực.

Đối với những món ăn nổi tiếng này trước kia ở Trung Quốc cô đã từng ăn thử ở nhà hàng Pháp nhưng bây giờ đến Paris, được thưởng thức tại chính quê hương của chúng đương nhiên sẽ tuyệt hơn rất nhiều.

Hương vị cũng sẽ khác.
Cố Duy Khiêm thấy cô vui như vậy cũng rất thoải mái.

Chỉ là Diệp Tâm trước nay luôn ăn ít, cho dù có thích cũng không ăn quá nhiều.

Mẹ cô vẫn luôn trêu cô ăn như mèo vậy.
"Ăn nhiều một chút!" Cố Duy Khiêm nhìn cô đang vui vẻ thưởng thức liền dừng, có chút nhắc nhở.

Đối với thói quen ăn ít này của cô anh cũng mới nhận ra.

Mỗi lần đều gắp thật nhiều để vào bát cho cô thì mới khiến cô ăn nhiều một chút.

Bằng không cô tuyệt nhiên ăn vài miếng liền dừng.
"Tôi no rồi!" Diệp Tâm lắc nhẹ ly rượu vang, nhấp một ngụm rồi nói.
"Em phải ăn nhiều thì mới có da có thịt như vậy khi ôm mới có cảm giác." Cố Duy Khiêm khoé môi thấp thoáng ý cười, gắp một miếng thịt cho cô.
Diệp Tâm nghe vậy không đáp, cô quay mặt đi hướng khác, ngắm nhìn khung cảnh trong nhà hàng.
Pháp là một đất nước đầy lãng mạn, quả thực đúng như vậy.

Trong nhà hàng tất cả hoa đều là hoa hồng đỏ, ánh đèn vàng là chủ yếu.

Tạo nên không gian có phần vừa lung linh vừa lãng mạn.

Ở một góc nhà hàng còn có ban nhạc đang chơi các bài nhạc cổ điển, những khúc nhạc đều góp thêm phần lãng mạn.
Ở gần đó, có một đôi tình nhân đang dùng bữa.


Người đàn ông sau khi ra hiệu, người phục vụ đẩy xe mang lên một chiếc đĩa đậy nắp.

Cô gái sau đó theo chỉ dẫn mà mở nắp ra, bên trong là hoa hồng và chiếc nhẫn được đặt chính giữa.

Người đàn ông không biết đã quỳ xuống bên cạnh từ lúc nào, tay cầm một bó hoa hồng lớn, cầu hôn cô gái.
Diệp Tâm quả thực không thể rời mắt đi.

Nhìn cô gái kia hạnh phúc nhận lấy bó hoa, đưa tay cho người đàn ông kia đeo nhẫn vào tay mình.

Họ ...!thật hạnh phúc! Có thể tự do yêu đương, cùng nhau đi đến hôn nhân mĩ mãn, đầy hạnh phúc.

Còn cô ...!một cuộc hôn nhân thương mại.

Thì làm gì có tình cảm hay yêu đương chứ.

Ngay cả một chút thấu hiểu cũng không có.

Thật trớ trêu.
Từ đầu tới cuối, toàn bộ từng cử chỉ biểu cảm trên mặt cô, Cố Duy Khiêm đều nắm bắt hết.

Cô bây giờ là đang nghĩ đến cuộc hôn nhân của họ hay là mối tình đơn phương kia?
Nghĩ đến đây Cố Duy Khiêm buông dĩa trên tay, anh không còn tâm trí tiếp tục ăn nữa.

Cô như thế nào lại ở trước mặt anh bày ra vẻ mặt phiền muộn, đầy ưu tư như vậy?
Một hơi uống cạn ly rượu, anh vẫy tay gọi phục vụ.

Lúc này Diệp Tâm mới quay đầu nhìn, thấy anh đưa cho người phục vụ chiếc thẻ.
Người phục vụ vừa trả lại thẻ, anh lập tức kéo cô rời khỏi nhà hàng.

Cố Duy Khiêm tức giận, mở cửa nhét cô vào bên trong, rồi đóng mạnh.

Bản thân bước nhanh vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí ghế lái.

Khởi động xe, nhấn ga rời đi.
Diệp Tâm không biết anh lại phát điên cái gì.

Để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Tính khí thất thường của anh cô sớm đã lĩnh ngộ rồi.

Cách tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
Cố Duy Khiêm nhấn ga, xe vọt đi với tốc độ nhanh cực đại.


Lúc này anh chỉ có thể làm như vậy để bình tâm lại bản thân.

Tốc độ lái xe của anh làm cho cô kinh hãi.

Diệp Tâm siết chặt đai an toàn, lo lắng lên tiếng: "Anh giảm tốc độ có được hay không?"
Lời nói của Diệp Tâm không làm anh giảm tốc độ.

Điện thoại reo vang, Cố Duy Khiêm cũng không buồn quan tâm.
"Điện thoại ..." lời còn chưa nói hết.

Cố Duy Khiêm đã đem điện thoại tắt nguồn.

Diệp Tâm thực sự hoảng sợ.
Cố Duy Khiêm là đang tức giận.

Nhưng vì chuyện gì mới được? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?
Mới nãy cô nhìn thoáng qua điện thoại của anh, bên trên hiển thị tên của trợ lí.

Chắc hẳn chuẩn bị đến giờ lên máy bay rồi.

Nhưng bây giờ xem ra Cố Duy Khiêm không phải đang trên đường đến sân bay.
"Không phải sẽ lên máy bay trở về sao?" Diệp Tâm nghi hoặc nhìn Cố Duy Khiêm hỏi.
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.

Diệp Tâm cũng không vì thế mà im lặng.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào tay Cố Duy Khiêm.
Cố Duy Khiêm tránh khỏi tay cô, để tay lên vô lăng, một tay đặt lên cửa sổ.
Diệp Tâm bị thái độ của anh làm cho tức giận: "Anh muốn tức giận cũng đừng có tuỳ hứng như vậy chứ?"
Không ngờ đến Cố Duy Khiêm đánh xe vào lề đường, đột ngột phanh gấp khiến cả người cô không khỏi dúi về phía trước.

Anh nắm lấy tay cô siết chặt, lạnh giọng nói: "Vậy xin hỏi vừa nãy em như thế nào bày ra bộ mặt ưu phiền như vậy?"
Diệp Tâm không khỏi ngơ ngẩn một lúc: "Tôi ..."
"Khi nãy lúc trong nhà hàng em là đang suy nghĩ cái gì? Em tưởng tôi không biết sao?" Cố Duy Khiêm siết chặt cổ tay cô, trầm giọng.
Cổ tay bị siết đến đau nhức, cô vặn vẹo cổ tay mảnh khảnh, muốn thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của anh nhưng không được, trong giọng có vài phần uỷ khuất: "Anh làm tôi đau!"
Cố Duy Khiêm lúc này mới để ý.

Anh buông tay, siết chặt lấy vô lăng xe, kiềm chế bản thân.

Diệp Tâm xoa nhẹ cổ tay đỏ ửng, tức giận nói: "Người ta có thể kết hôn với người mình yêu còn tôi thì sao? Một cuộc hôn nhân thương mại..."
"Là em tự nguyện.

Giờ hối hận cũng đã muộn!" Cố Duy Khiêm không nhìn cô, anh đã vì cô như vậy.

Tại sao cô không thể buông bỏ?
Diệp Tâm bỗng bật cười: "Tự nguyện? Cũng phải, tự nguyện trên sự ép buộc của anh!"
Cố Duy Khiêm nghe ra được sự diễu cợt trong lời nói của cô.

Anh một lần nữa tức giận nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh.

Cả người Diệp Tâm theo đà bị kéo lại đến trước mặt anh.
"Em nói lại?"
Diệp Tâm lúc này tuy tay đau nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, cố gắng giữ bình tĩnh, gượng cười đáp lại: "Không đúng sao?"
Cố Duy Khiêm thả tay cô ra, mạnh bạo hôn xuống đôi môi anh đào.


Đầu lưỡi thẳng tiến càn quấy khoang miệng cô.
Diệp Tâm vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không cách nào.

Eo nhỏ bị anh ôm chặt, phía sau gáy là bàn tay to ép cô phải đối diện.

Mặc cho tay mảnh khảnh dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực cũng không có tác dụng gì.
Hô hấp có phần khó nhọc, tay chân không còn sức lực, Cố Duy Khiêm mới rời khỏi môi cô nhưng nụ hôn lại rơi xuống cần cổ trắng.

Tay giữ gáy cô đã bắt đầu trượt xuống vòng ngực đầy đặn mà xoa nắn.
Diệp Tâm tham lam hít lấy không khí, khó nhọc lên tiếng: "Anh ...!dừng tay!"
Tay Diệp Tâm vẫn ra sức phản kháng, cố gắng chống đối nhưng tất cả đều vô dụng.
Cố Duy Khiêm siết chặt eo cô, hôn mạnh lên chiếc cổ trắng, lưu lại nơi đó một vết hôn màu đỏ.

Bàn tay xoa nắn bầu ngực dường như không đủ, luồn tay ra sau, kéo khoá chiếc váy.
Chiếc váy hở nách bị cởi ra, lộ ra chiếc áo lót màu kem đang ôm lấy bầu ngực đầy đặn.
Diệp Tâm dùng tay cố gắng kéo chiếc váy che chắn nhưng tay cô nhanh chóng bị anh cố định phía sau.
Cô ngàn vạn lần không ngờ tới Cố Duy Khiêm thế nhưng lại làm ra chuyện này ở đây.

Cô nước mắt lưng tròng, uất ức nói: "Buông tay! Mau buông tay!"
Lời của cô dường như càng kích thích Cố Duy Khiêm.

Chiếc áo ngực bị cởi ra, lộ ra nụ hoa phấn hồng.

Anh cúi đầu ngậm lấy trêu đùa, kích thích.
Điểm mẫn cảm trên người cô anh sớm đã nắm rõ.

Khi anh ngậm lấy nhũ hoa trêu đùa khiến cô không khỏi run rẩy.
Cố Duy Khiêm đưa tay xuống nơi tư mật của cô.

Bàn tay lướt đến đâu nơi đó liền căng thẳng.

Diệp Tâm khép chặt chân, không để anh có cơ hội.

Điều cô không ngờ tới chính là anh cắn nhẹ vào bầu ngực cô khiến cô toàn thân run rẩy, chân buông lỏng.

Anh lập tức thừa cơ xâm nhập vào nơi đó.
Hai tay được thả tự do nhưng bây giờ cô sớm đã không còn sức kháng cự, vô lực nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.
Cố Duy Khiêm nhìn cô đang cố gắng cắn chặt môi, lại càng tăng thêm kích thích ở phía dưới.

Khiến cô không thể chịu được rên lên một tiếng yêu kiều.
Diệp Tâm không ngờ đến cô thế nhưng lại có thể để thứ âm thanh kia thoát ra.

Cô không chịu khuất phục, cắn chặt môi, nhất quyết không phát ra một tiếng gì.
Đối với biểu cảm bây giờ của cô, Cố Duy Khiêm rất hài lòng.

Đưa tay tháo thắt lưng cùng với khoá quần, vật cứng rắn nam tính rất nhanh xuất hiện.

Anh cởi chiếc quần nhỏ của cô ra, kéo cô ngồi lên đùi mình, theo đó mà thẳng tiến vào bên trong cô.
Diệp Tâm lúc này tâm trí đã sớm hỗn loạn không còn nghĩ được gì.

Để mặc cho Cố Duy Khiêm dẫn dắt, từng bước lạ vào cõi u mê.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương