Em Có Thể Nuôi Anh Không?
-
Chương 44
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị ôm lấy, loạng choạng rồi nhanh chóng vòng lấy cổ Dung Dã, trông tay anh thon dài cân xứng, thậm chí có chút gầy gò tươi đẹp nhưng không biết lấy sức lực ở đâu ra, chính là vô cùng vững vàng, dùng một tay cũng có thể nâng cô lên.
Cô vỗ anh, giục anh nhanh đi vào phòng, đừng để người ta trông thấy rồi nhiều chuyện.
Dung Dã lùi lại một bước, lưng Dụ Dao đụng vào cửa, cuối cùng cũng an toàn rồi, cô lập tức cầm ngón tay kia của anh lên nhìn kỹ một chút.
Vết thương nhỏ một centimet, một vệt máu bé, thật đúng là vô cùng nghiêm trọng, cô mà tới chậm thêm một lúc nữa thì đoán chừng sẽ nhìn không ra.
Dụ Dao muốn cười, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, cô bóp mặt anh một cái: “Có phải con trai Nặc của chúng ta ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo rồi không, trước kia cũng không biết nũng nịu như thế.”
Cô dừng lại một chút, cảm nhận được ngực anh chấn động đến mức người ta run lên, cô không khỏi hỏi: “Sao đột nhiên nhịp tim lại tăng nhanh như vậy?”
Đang lúc nói chuyện, cô mới chú ý tới tia sáng mờ tối trong phòng, cô cố ý đùa anh: “Chờ anh hơn nửa ngày rồi mà cũng không thấy anh quay lại, trong phòng cũng không bật đèn, còn kéo màn cửa lại, em gõ cửa anh lại mở chậm, một mình giấu em làm chuyện xấu gì à?”
Dụ Dao chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không nghi ngờ chút nào, trong lòng cô, Nặc Nặc là một tờ giấy trắng không nhiễm bụi trần, dù cho bị nhiễm một chút xíu màu, anh đều sẽ trông mong mà nâng cho cô nhìn.
Cho dù có chút khác thường nho nhỏ lờ mờ, cô cũng sẽ không giấu giếm suy nghĩ của cô với Nặc Nặc.
Nhưng cô không biết, mấy câu mang theo ý cười của cô, từng chữ đều đang đâm vào tim Dung Dã.
Từ nhỏ đến lớn anh sống trong sự lo lắng, vì sinh tồn được mà trái tim đã trở nên sắt đá, nói cả tiếng người lẫn tiếng quỷ, việc tốt hay việc ác gì cũng làm, gặp người nào liền bày ra khuôn mặt đó, cười là giả, quỷ quái là giả, mang theo đủ loại mặt nạ dối trái, đường chết ở ngay trước mắt anh cũng nhất định phải hững hờ.
Anh sống một mạch như vậy, đã sớm không còn ai hiểu rõ anh suy nghĩ gì.
Nhưng những lời chất vấn vốn không nghiêm túc này của Dụ Dao khiến anh bối rối đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Anh không dám nghĩ, vừa rồi nếu như hành động chậm hơn một chút, tiếng nói chuyện lớn hơn một chút, Dao Dao phát hiện ra manh mối thì sẽ có phản ứng gì.
Nặc Nặc đơn giản nhất đã không còn nữa, chỉ còn lại con ác quỷ tham lam giấu bên dưới thể xác hồn nhiên là anh đây, u ám lại ti tiện đến mức muốn nhận được sự yêu thương của cô thêm mấy ngày, nhưng anh có cố gắng đóng vai như thế nào đi nữa thì vẫn không đủ giống như trước kia.
Anh không diễn tốt được vai… người cô yêu.
Dung Dã ngẩng đầu hôn môi Dụ Dao, đặt cô ngồi xuống ở đuôi giường, tự mình ngồi quỳ xuống, xoa cổ chân của cô, ngoan ngoãn ngượng ngùng mà nói: “Về đến phòng, nhìn thấy giường, nhớ bà xã.”
Ngoài cửa sổ có một trận xôn xao rất nhỏ, lập tức có hai tiếng “Bịch” liên tục vang lên một cách trầm đục, giống như có vật nặng gì đó rơi xuống đất.
Dụ Dao giật nảy mình, muốn đi vén màn cửa lên nhìn xem có chuyện gì, Dung Dã giữ chặt cô, tiện thể ôm chân cô: “Chân em đã đi đến đau rồi, không thể lộn xộn.”
Đang lúc nói chuyện, anh còn nhẫn nhịn mà thấp giọng hừ một tiếng, cố ý để vết rách trêи tay bị mép giày của cô kéo theo, lại rách lớn thêm một chút.
Dụ Dao nào còn rảnh đi xem náo nhiệt, cô vội ngồi trở lại, lúc này mới thực sự thổi một chút, vừa thổi vừa có suy nghĩ khác bởi vì câu nói trước đó của anh, gò má cô có chút nóng lên, ngầm trêu chọc khiến cô nhó chú cún háo sắc nhà cô quá khó giải quyết rồi, buổi sáng cô mới ở trong phòng tắm mặc cho anh muốn làm gì thì làm, lúc này anh lại không an phận.
Cô cào cào drap giường, lỗ tai đỏ lên, cô nói sang chuyện khác: “Không phải anh nói có thẻ ngân hàng cho em sao? Lấy ra.”
Dung Dã đi tới chỗ gối lấy tấm thẻ ở bên dưới đó ra rồi giao vào trong tay cô, có chút khó hiểu.
Dụ Dao cũng lấy ví tiền của mình ra, rút ra một tấm thẻ, khép hai tấm thẻ lại để chung một chỗ rồi cúi đầu nhìn qua anh, bên môi vẽ ra nụ cười trong veo: “Trêи đường về khách sạn, em nhận được khoản thanh toán tạm thời của ‘Minh Hôn’ rồi, mặc dù không nhiều lắm nhưng dù gì cũng là một khoản tiền.”
“Phim đã được chế tác xong và qua thẩm tra sẽ lập tức lên sóng, chờ nhận được khoản tiền cuối cùng rồi, chính là chia theo tỉ lệ trong hợp đồng, ‘Minh Hôn’ nhất định có thể có thành tích tốt, số tiền chúng ta nhận được sẽ không ít, đến lúc đó ---”
Dụ Dao dừng lại mấy giây.
Dung Dã nửa quỳ trêи sàn nhà, cứ yên lặng như vậy mà nhìn qua cô, trong phòng rất tối, đôi mắt xinh đẹp hình hạnh nhân của cô lại mềm mại sáng ngời đến mức thiêu đốt người ta.
Nhịp tim của anh bỗng nhiên tăng nhanh, miệng đắng lưỡi khô mà nắm lấy mép váy của cô.
Dụ Dao khẽ nói: “Chờ đến lúc đó, tích lũy đủ tiền rồi, chúng ta chọn chỗ thích hợp mua một căn nhà nhỏ, sau đó kết hôn đi.”
Cô chưa quên, Nặc Nặc đã cầu hôn hai lần, tối hôm qua còn chảy nước mắt nói với cô, anh đang dốc sức tiết kiệm tiền mua nhà, chờ đến lần cầu hôn thứ ba, đừng từ chối anh.
Lòng cô đã xác định trăm phần trăm vào đêm này, chẳng những không muốn từ chối mà cô còn muốn chủ động cho anh lời hứa hẹn, để anh đừng sợ hãi nữa.
Thật ra thì ngay lúc vừa rồi, sau khi cô nhận được khoản thanh toán tạm thời, đạo diễn của “Minh Hôn” còn gọi điện thoại đến, ấp a ấp úng nói: “Cô giáo Dụ, cả đoàn làm phim đều rất quan tâm đến cô, đánh liều nhờ tôi khuyên một câu, trong chuyện tình cảm cô phải thận trọng, yêu đương hẹn hò thì không sao, nhưng chuyện cả đời dù sao cũng phải cân nhắc kỹ, vẫn là… tìm người xứng đôi.”
Bọn họ nói, một ảnh hậu trẻ tuổi có thể xoay người trong cảnh ngộ trái ngang, sau này danh dự tiền tài không thể nói hết được, sẽ chỉ đứng cao hơn trước kia.
Cũng nói, bản thân cô có xuất thân rất cao, nên tìm ông lớn có danh tiếng có vốn liếng để làm phu nhân nhà giàu.
Đoàn làm phim “Minh Hôn” trải qua hỏa hoạn, bọn họ cảm động thì cảm động, ghép CP thì ghép CP nhưng nếu nói đến chuyện hứa hẹn cả đời thì ai cũng lắc đầu, không tin cô sẽ xúc động mà làm chuyện ngu ngốc.
Từ sau khi thừa nhận chuyện tình cảm, cô không chỉ một lần nhìn thấy chuyện bát quái được đẩy lên, tiêu đề đều là “CP Bạch Ngọc khó nhất vậy mà lại từ đùa thành thật, có phải Dụ Dao còn ngu ngốc hơn trợ lý hay không”, vân vân mây mây.
Những người kia cười cô bình thường thì trông rất lợi hại thế mà lại ngốc nghếch đến mức công khai hứa hẹn tương lai với một tên ngốc, chủ đề liên quan đến cô trêи Weibo cũng hừng hực khí thế, những người hâm mộ của nhà đối diện và người qua đường nhìn cô không vừa mắt đều mạnh mẽ trào phúng, hình dung cô trở thành đồ ngu ngốc bị sắc đẹp làm loạn lý trí.
Ngay cả trong siêu thoại của CP Bạch Ngọc cũng là tin xấu.
“Rất thích đôi này không sai, nhưng sao Dụ Dao có thể thật sự chọn anh ta để yêu đương chứ, một bệnh nhân với tâm trí không toàn vẹn, khôi phục lại thì cũng không thể nào bình thường được, kiếm tiền cũng rất khó nhỉ, chẳng lẽ Dụ Dao muốn nuôi anh ta cả một đời?”
Không ai xem trọng cô và anh, tiếng mỉa mai chất vấn che trời lấp đất, có thể cả internet đều chờ đợi xem trò cười của cô.
Dụ Dao nắm lấy hai tấm thẻ nóng hổi, nhìn chăm chú vào mắt Dung Dã rồi nghiêng người hôn khóe miệng anh một cái, nghiêm túc nói: “Đừng có ánh mắt như vậy, lại khiến em đau lòng.”
“Em biết anh cũng nhìn thấy những lời đó của người ta, không cần phải để ý đến.”
“Bất kể anh có tốt hay không thì đều là Nặc Nặc của em, kiếm tiền hay không hoàn toàn không quan trọng, sau này cũng không được quá cực khổ mà khắc gỗ, ngoan ngoãn đừng sợ, em nuôi anh.”
“Nặc Nặc, lần cầu hôn thứ ba đổi lại để em nói, em gả cho anh, cưới anh, đều được, hôn lễ không cần quá phức tạp, một nghi thức nho nhỏ là đủ rồi, chờ chúng ta chân chính có nhà rồi, anh liền không cần lo lắng sẽ bị vứt bỏ nữa.”
“Thế nào?” Cô cong mắt lên: “Đồng ý với em chứ?”
Ánh sáng rất yếu ớt, cả phòng đều giống như bị che đậy trong một lớp lưới thật mỏng, Dụ Dao nhìn thấy Dung Dã đang cười, môi nhếch lên, đường cong xinh đẹp, lại mang theo ý bi thương, đôi mắt đỏ đến mức xé tim.
Không đợi cô nhìn thấy rõ ràng, Dung Dã đã đổi tư thế, quỳ một chân xuống trước mặt cô, lưng chậm rãi khom lại, chống trán lên trêи đầu gối cô, hai bàn tay giấu trong bóng tối được váy của cô che khuất, anh nắm chặt đến mức khớp xương nhô lên lởm chởm, gồ lên đến mức sắp căng rách da.
Dao Dao đồng ý kết hôn với Nặc Nặc.
Nhưng anh không phải là Nặc Nặc.
Anh bị Dung Thiệu Lương cầm tù trong tòa nhà vắng vẻ kia để tra tấn, huấn luyện, không nhớ rõ được mình đã học bao nhiêu thứ, anh không đủ mạnh thì sẽ đối mặt với việc mất đi tác dụng và bị xóa bỏ, nhà họ Dung không chỉ chữa bệnh cho công chúng mà cũng làm nghiên cứu phát minh y dược cao cấp, có vô số phòng thí nghiệm ở trong và ngoài nước, muốn để anh chết đi một cách yên lặng thì quá đơn giản.
Anh từ đầu đến cuối luôn hiểu rõ, có tác dụng thì mới có giá trị sống tiếp.
Có năng lực một mình chèo chống nhà họ Dung to lớn u ám như vậy thì tuyệt đối không thể nào là một phế vật tồn tại yếu ớt được.
Năm đó, mười bốn tuổi anh được Dung Thiệu Lương công nhận, đội lên cho anh tên tuổi của nhị thiếu nhà họ Dung, dẫn đến thế giới bên ngoài, sau này anh lần lượt đi học ở trường nổi tiếng trong và ngoài nước, học quản lý, học y dược, học ngôn ngữ, phàm là dính dáng đến buôn bán thì anh không thể, thậm chí cũng không có bất kỳ chuyện gì mà anh không thông thạo.
Sau đó lại vào quân đội, bị Dung Thiệu Lương sắp xếp cho quá nhiều người cố ý mài mòn. Một năm rưỡi, thân thể anh đầy vết thương nhưng những người này lại không có một ai có thể khỏe mạnh mà sống tốt.
Trong đám người, anh là vật nguy hiểm bị kiêng kỵ.
Đi đến Địa Ngục, anh cũng là quỷ thần ngồi trêи vị trí cao.
Anh nhất định phải là người không thể thay thế được thì mới có thể đổi lấy cơ hội xa vời, đi tự tay nâng lên đóa hoa đào nhỏ mà anh hướng tới nhất.
Người mà Dung Thiệu Lương phải chân chính bảo vệ là con trưởng cháu đích tôn, cũng là hai cha con nhà cậu và anh họ của anh, hai cha con nhà đó luôn được Dung Thiệu Lương đặt trong vòng bảo vệ chính diện, hoàn toàn không biết gì về mặt tối của tập đoàn, chỉ còn chờ kế thừa gia sản.
Nếu như anh là ma trong bóng tối thì bọn họ chính là con cưng của trời dưới ánh nắng.
Hai cha con cũng không thấy cảm kϊƈɦ, chỉ thấy Dung Thiệu Lương coi trọng và quan tâm anh, hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự ở phía sau, thế là bọn họ ngoài mặt thì nịnh nọt hiếu thuận với Dung Thiệu Lương, sau lưng thì hận cái tên Dung Dã đến tận xương tủy, đêm không thể say giấc vì sợ anh được chia cho gia sản.
Anh vốn còn có thể nhẫn nại, chờ cho mình đủ để chống lại, nhưng hai cha con này vì để làm dày cánh chim mà lại ngu xuẩn giấu giếm Dung Thiệu Lương, tự mình xây dựng phòng thí nghiệm trái quy định ở bên ngoài, xây dựng nhà máy dược phẩm hữu danh vô thực, làm ra những hành động bất hợp pháp để thu về lợi nhuận siêu cao.
Trong đó có một phòng thí nghiệm dược phẩm làm trái lệnh cấm bất ngờ xảy ra chuyện, kiếm sát trưởng tiếp nhận vụ án tên là Dụ Thanh Đàn.
Hai cha con nhà họ Dung giấu giếm đủ tốt, dù cho phòng thí nghiệm bị lộ thì cũng có người cõng nồi, bao gồm cả Dung Thiệu Lương, không có ai biết là có liên quan đến nhà họ Dung, lại đúng lúc thấy anh ra nước ngoài không có ở trong nước, chờ đến lúc anh trở về thì Dụ Thanh Đàn đã tự sát.
Nhưng chân tướng phía sau đó là Dụ Thanh Đàn trong sạch mạnh mẽ, điều tra thì khó đảm bảo sẽ không bắt được cha con nhà họ Dung, cho nên bọn họ động tay động chân vào thuốc chống uất ức mà Dụ Thanh Đàn uống thường ngày, hằng ngày là Trình Mộng chịu trách nhiệm lấy thuốc, nhưng lần này Trình Mộng bị điều đi công tác, Dụ Thanh Đàn đến phòng khám tự lấy thuốc.
Bề ngoài, hương vị của thuốc thì giống nhau nhưng bên trong lại bị đổi, ngay cả lượng thuốc cũng được khống chế chính xác không sai, lúc Dụ Thanh Đàn xảy ra chuyện thì đã không còn dấu vết.
Bệnh tình sớm đã ổn định của Dụ Thanh Đàn nhanh chóng nặng thêm, chết trong sự cô độc nhất.
Trong khoảnh khắc anh đứng từ xa trông thấy khuôn mặt tuyệt vọng nức nở của Dụ Dao, biết được sự đau khổ day dứt của cô, tự trách là do cô không để mắt đến bố dẫn đến bi kịch, trong vòng một đêm, tính cách bị thay đổi hoàn toàn, tất cả sự nhẫn nại, thận trọng, kế hoạch được lập một cách chu đáo, toàn bộ đã mất đi ý nghĩa.
Có lẽ chuyện Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng chết sẽ kết thúc theo thời gian, không ai biết sau chuyện này còn có một chân tướng khác, chỉ cần anh có thể áp bản thân mình lại thì sớm muộn gì cũng sẽ giẫm lên đầu của tất cả người nhà họ Dung, nắm toàn bộ gia sản trong tay.
Nhưng không thể nào, dù cho cả thế giới chỉ có một mình anh thì anh cũng muốn đi báo mối thù này.
Còn kéo dài nữa thì những chứng cứ liên quan đến cha con nhà họ Dung sẽ bị họ xóa sạch đến mức không còn lại chút cặn nào.
Anh tiến vào trung tâm quyền lợi của nhà họ Dung, hai cha con không ngăn nổi sự không khoan nhượng có chủ đích của anh, dần dần vỡ nát lớp mặt nạ kính cẩn nghe lời Dung Thiệu Lương ở ngay trước mặt ông ta.
Dung Thiệu Lương không chịu tin tưởng dòng độc đinh mà mình cẩn thận bảo vệ trong nhiều năm qua lại có bộ mặt thật như vậy, thậm chí ông ta còn muốn đổ tội nghiệt như vậy lên người anh, dù sao thì anh vốn chính là nhân vật chết thay.
Anh dùng mạng của mình làm tiền đặt cược, cười với Dung Thiệu Lương, cũng đã bố trị cái bẫy.
Cha con nhà họ Dung muốn diệt trừ anh, anh phải lấy được chứng cứ.
Anh hiểu rõ loại thuốc mới mà hai cha con đang ngấm ngầm làm, đối tượng được cung cấp không có nghề nghiệp đứng đắn, một loại thuốc trong đó rất thích hợp để dùng cho anh, tiêm một mũi, phá hư tổ chức não bộ, dù không chết thì cũng vẫn chưa tỉnh lại, y học bình thường kiểm tra cũng không tìm ra được nguyên nhân bệnh cụ thể cần chịu trách nhiệm hình sự.
Cho dù có thúc đẩy quản lý được một nữa thì cũng phải là kết cục trở thành người vô dụng ngu dại, mất hết tâm trí.
Anh biết được kết quả, việc anh có thể làm chỉ là chuẩn bị thuốc chích màu đỏ cho bản thân mình, không có tác dụng cứu mạng gì, có điều dưới tình huống anh không chết, sau khi tiêm nó vào thì có thể triệt tiêu mất tác dụng của thuốc, có lẽ còn có cơ hội không phục lại bình thường.
Trước khi chuẩn bị dấn thân vào đó, anh muốn gặp Dụ Dao một lần, mặt đối mặt, dù cũng chỉ là liếc nhìn cô một cái.
Chạng vạng tối hôm đó, anh mặc bộ âu phục chính thức nhất, chuẩn bị loại hoa mà cô sẽ thích, mỗi một món ăn đều do anh tự tay làm, nhưng Dụ Dao không tới gặp anh.
Đúng vậy, anh là yêu ma quỷ quái mang tiếng xấu, mọi người tránh không kịp, khát vọng muốn gặp cô đối với cô mà nói chỉ có mạo phạm và bài xích.
Anh đợi đến trời tối, biết được Dụ Dao sẽ không tới, anh mang theo bó hoa đó đi đến dưới lầu nhà Dụ Dao.
Căn nhà này rất cũ kỹ, rất nhỏ, nhưng anh biết, sau khi tốt nghiệp Dụ Dao đã ở đây, quen thuộc không nỡ chuyển đi, đó là nhà của cô.
Anh ở dưới lầu nhìn qua cửa sổ mà anh đã vụng trộm nhìn vô số lần, thậm chí là ngồi trong chiếc xe tối đen, nhìn thấy cô dắt Xoài xuống lầu, thân thiết sờ cằm nó, cười với nó.
Làm một con chó tốt biết bao.
Nếu có thể ở bên cạnh cô, cùng cô quay về cùng một căn nhà, được cô yêu thích cưng chiều thì là chó cũng tốt.
Anh ở lại đến đêm khuya, đèn ở cửa sổ đã tắt, chỉ còn lại một mình anh đứng trong gió, ở khoảng cách mấy tầng lầu, anh nâng bó hoa kia, yên lặng trông cả đêm.
Lúc trời sắp sáng, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa ở trêи hòm quyên góp bên ngoài cửa tòa nhà của Dụ Dao, không nói tiếng nào mà rời đi, thay đổi lại thành khuôn mặt càn rỡ trương dương nhất của anh, đi vào chiến trường của anh.
Dù cho chiến trường này không được Dụ Dao biết đến, nếu như anh không thể thoát thân, lấy được chứng cứ thì cũng chỉ là thông qua người nào đó bên cạnh anh để làm sáng tỏ chân tướng, Dụ Dao sẽ không biết đến sự tồn tại của anh nữa.
Không sao, mãi mãi làm đối tượng chữa trị thất bại trong tuổi thơ của cô, một tên con ông cháu cha quần là áo lượt có ý đồ xấu với cô, một người mà sống chết cũng không liên quan gì tới cô, cũng rất tốt.
Dung Dã dựa vào trêи đầu gối của Dụ Dao, răng cắn ra chút mùi sắt.
Anh không thua trận đấu tranh kia, anh đã lấy được chứng cứ, cũng thành công ngấm ngầm mưu tính Dung Thiệu Lương bao che con trai cháu trai vào đó, bị hai cha con nóng lòng soán vị tiêm cho loại thuốc giống anh.
Điều ngoài ý muốn duy nhất là lúc anh có kế hoạch rời đi thì đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, còn chưa đi tới được địa điểm mình thiết lập trước thì tất cả năng lực và ký ức đã nhanh chóng biến mất, chấp niệm cuối cùng giống như khắc vào trong đầu chỉ có một mình Dụ Dao.
Đêm đó mưa to, anh vừa đau vừa lạnh, quên đi cả thế giới, chỉ muốn một cái ôm mà anh đã khao khát gần hai mươi năm.
Hiện tại…
Dung Dã mở mắt ra.
Phần lớn chứng cứ nằm trong tay anh, cha con nhà họ Dung có lẽ cho rằng anh chết rồi, làm cho nội bộ tập đoàn trở nên bừa bộn, Dung Thiệu Lương còn sống như dự đoán của anh, lão hồ ly có lẽ đã khôi phục lại và có hành động, qua không bao lâu nữa sẽ tìm tới anh.
Anh vẫn chưa báo thù cho Dao Dao, giải thoát gánh nặng trong lòng cô, sự uy hϊế͙p͙ của Dung Thiệu Lương vẫn còn đó, có quan hệ mật thiết với anh thì chỉ sẽ mang đến nguy cơ cho Dao Dao.
Anh nhất định phải quay lại nhà họ Dung diệt trừ tất cả, trước lúc đó, anh nào có tư cách… ở trước mặt cô, nói ra mình là ai.
Để Nặc Nặc mà cô yêu thích biến mất, có lẽ cô sẽ càng căm hận anh hơn.
Anh muốn ích kỷ trộm mấy ngày hạnh phúc, lại đòi thêm một chút tình yêu từ cô.
“Thế mà còn không trả lời.” Dụ Dao khó tin mà nâng cằm anh lên, ngón tay vô hình hay cố ý mà đè vào bên môi anh: “Không muốn kết hôn? Vậy em không giữ lời hứa nữa.”
Dung Dã mở miệng, ngậm lấy đầu ngón tay ấm áp mà cô đưa qua.
Trái tim Dụ Dao thót lên một cái, cô rút ra giống như bị phỏng, lại nhìn thấy trêи ngón tay mình dính một chút máu.
“Tại sao rách?”
Cô nhíu mày, nhanh chóng sờ đôi môi phát lạnh của anh xem xét vết thương nhưng không tìm được, thế này cô dùng tay bóp mặt anh, để anh mở miệng ra, cái tay còn lại của cô vốn định chạm vào đầu lưới anh, nhìn xem có phải cắn nát chỗ nào rồi không, không nghĩ đến vừa dán tới thì lại bị anh bao bọc, ngậm lấy, thậm chí còn như có như không mà khẽ quấn lấy cọ xát.
Lưng Dụ Dao dâng trêи sự tê dại, hơi thở dần nặng đi, không chịu khống chế mà giật giật ngón tay, khảy chiếc lưỡi linh hoạt trong miệng anh.
Hành động này thật sự quá mê hoặc, giọng nói cô khàn khàn: “Biết rồi… muốn hôn đúng không, không hôn thì không chịu nói chuyện.”
Dụ Dao rút tay ra: “Nào, ngẩng đầu.”
Dung Dã ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, đôi mắt hơi rũ xuống, một tay giữ phần gáy của cô, một người nâng lên, một người cúi xuống, sự nóng bỏng và ẩm ướt lành lạnh va vào nhau, mất khống chế mà trằn trọc dây dưa.
“Được…” Ngực Dụ Dao chập trùng, cô hạ xuống bên tai anh: “Muốn hôn, cho anh.”
Dung Dã nhìn cô chằm chằm: “Còn muốn em ngủ với anh, Dao Dao cho không?”
Dụ Dao xoa xoa thái dương của anh, kéo dài giọng nói: “Bây giờ không được, chờ buổi tối…”
Anh kéo cô xuống mặt đất, ôm vào trong ngực, trong mắt là là vẻ sâu tối hung ác, môi phiếm hồng lại dùng giọng điệu của Nặc Nặc, anh cọ lấy cô, trong trẻo chân thành lại khàn giọng hỏi: “Anh muốn cả một đời đến già bạc đầu, thiếu một phút cũng không được, Dao Dao cũng cho sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook