Ngày tiếp theo, Hà Uyển không còn đòi đi theo cô nữa.

Tô Chỉ chờ đến đúng mười giờ, đặt quyển sách linh dị thần quái trên tay xuống mặt bàn, hít vào một hơi thật sâu.
Chưa tới bờ hồ, cô đã nghe được vài tiếng chim kêu.

Vừa đến gần, cô liền thấy Lục Lăng đang ôm một con chim màu trắng trong tay.
“Có khăn giấy không?” Tô Chỉ còn chưa tới nơi, anh ta đã hỏi.
Tô Chỉ bĩu môi, cái mũi của anh chàng này cũng thính thật đấy, từ xa như vậy mà đã đánh hơi được mình.
“Có.” Cô bước tới, lấy từ trong túi ra một bao khăn giấy nhỏ, đưa cho anh ta.
Lục Lăng nhận lấy bao giấy, rút lấy một tờ, lau chân cho chú chim nhỏ.
“Nó bị thương rồi.”
“Vậy à? Để em xem xem.” Tô Chỉ bước qua, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên bộ lông vũ trắng muốt có một mảng đã nhuộm thành màu đỏ, ở đầu móng vuốt cũng còn lưu vệt máu.
“Sao lại thành ra thế này?”
“Chắc là bị người ta dùng súng cao su bắn trúng.” Lục Lăng hời hợt trả lời, đôi tay vẫn không ngừng động tác.
“Cho anh thêm tờ nữa đi.”
“À, được.” Cô lại rút một tờ giấy khác đưa cho anh ta.
“Em có băng dán, dùng có được không?” Cô hỏi.
“Được,” anh ta gật đầu.
Tô Chỉ lấy băng cá nhân ra, cẩn thận dán hai miếng lên người chú chim màu trắng.


Một miếng dán vào móng vuốt, miếng còn lại dán lên trên cánh.
Đợi cô làm xong, Lục Lăng nhìn xuống mấy chỗ vừa được dán băng, chau mày nói: “Băng dán này dính quá, đến khi miệng vết thương khép lại mình còn phải gỡ ra giúp nó, nếu không sẽ khó bay lắm.”
Tô Chỉ liếm liếm môi dưới, cũng chẳng nói gì, chỉ theo bản năng lấm lét ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt.
Lục Lăng vốn chỉ đang tùy tiện ngồi dưới đất, ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt của anh.

Anh chàng vẫn đang mải mê vuốt ve bộ lông trắng muốt của con chim kia, ngũ quan giãn ra, vẻ mặt nhu hòa, khiến người ta bất giác nghĩ tới bốn chữ “năm tháng tĩnh hảo”.
Tô Chỉ nhìn đến hơi ngây người.
Lục Lăng tựa như cũng nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên nhếch miệng cười.
“Anh cười gì vậy?” Tô Chỉ nghi hoặc hỏi.
“Em đúng là một cô gái kỳ lạ.”
“Em kỳ lạ chỗ nào?”
“Anh vốn tưởng rằng hôm nay em sẽ không tới nữa.” Anh ảm đạm nói.
“Sao anh lại cho là em sẽ không tới nữa?”
“Ngày hôm qua, những gì em nói cùng bạn em, anh đều nghe thấy cả.

Không phải em đã phát hiện ra rồi sao?”
Trái tim Tô Chỉ nảy lên một cái, mười đầu ngón tay bất chợt run run.
Cô hít vào một hơi, hạ quyết tâm, lấy hết can đảm, hồi hộp hỏi.
“Thật sự…”
Cô run rẩy, cố gắng nhả ra từng chữ một: “Thật sự, chỉ có mình em nhìn thấy anh sao?”
“Ừ.” Lục Lăng nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu.
Đôi mắt Tô Chỉ hơi hơi nhíu lại.
“Cho nên, anh là…”
“Anh không phải!” Lục Lăng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc dị thường.

Anh nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, nghiêm mặt nói: “Anh không phải.”
Tô Chỉ sửng sốt.
“Thế là tại sao?”
“Anh không biết…” Lục Lăng lắc đầu, trên khuôn mặt trắng hồng chỉ còn bất đắc dĩ cùng buồn bực.
“Anh không biết đây là chỗ nào.” Anh ta đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một mảng hồ tối đen như mực.
“Mỗi buổi tối anh đều sẽ tới đây, nhưng anh lại không hề hay biết gì về nơi này.”
“Đây là vườn trường đại học A.” Tô Chỉ bổ sung.
“Đại học A?”

“Đúng vậy.” Tô Chỉ gật đầu.

“Chẳng lẽ anh chưa bao giờ hỏi qua người khác sao?”
“Chưa từng.” Lục Lăng lắc đầu.

“Chỉ có em có thể thấy được anh.”
Tô Chỉ lại sửng sốt.
“Anh không thể ra khỏi phạm vi cái hồ này được, cũng chẳng hiểu nguyên do tại sao.

Chỉ biết là mỗi ngày, vào đúng cái giờ đó, anh lại tự động xuất hiện ở đây.
“Anh chỉ có thể ngồi ngốc xung quanh chỗ này, bởi vậy lần trước em bảo anh sang phía sân bên đó, thực sự là anh không sang được.”
Tô Chỉ bất chợt không biết nên đáp lời thế nào cho phải.
Lục Lăng nhíu mày, vuốt ve con chim trắng một chút, sau đó thả cho nó bay đi.
Anh ta xoay người, nhìn cô vặn tay vào nhau, ấm áp hỏi: “Em sợ rồi à?”
Tô Chỉ cúi đầu, gật gật, xong rồi lại lắc lắc.
“Thế sao còn muốn tới?” Lục Lăng đưa tay chạm đến khuôn mặt nhỏ đang ủ rũ của Tô Chỉ, dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình.
“Bởi vì… Bởi vì…” Tô Chỉ đột nhiên nói không nên lời.
Tại vì chính bản thân cô cũng không biết tại sao mỗi ngày mình đều đến đây, vừa sợ hãi, lại vừa có chút chờ mong ẩn ẩn trong lòng.
Cô nghẹn họng, hàm hồ đáp: “Bởi vì anh là người tốt, cho nên mặc kệ anh có là gì, anh cũng sẽ không làm hại em.”.

Truyện Võng Du
Tô Chỉ khá là vừa lòng với câu trả lời của mình.

Cô ngẩng đầu tìm kiếm con chim trắng đang lang thang gần đó, chỉ vào nó, hùng hồn nói: “Anh xem, còn cứu giúp chim nhỏ bị thương, chắc chắn anh là người tốt.”

Lục Lăng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tuyền một màu đen.
Anh ta nghe vậy, lại bật cười thành tiếng.
“Anh là người tốt?” Anh hỏi lại, lông mày hơi nhướng lên, mang theo chút mỉa mai.
“Phải phải.” Tô Chỉ vội vàng gật đầu.
“Ha ha,” anh ta ngừng cười.

“Vậy em lầm rồi.”
Tô Chỉ còn há mồm đang định nói tiếp, trong nháy mắt, cằm cô đã bị nâng lên.

Một nụ hôn mát lạnh in xuống môi cô.
Cô sửng sốt, đôi mắt mở to hết cỡ.
Lục Lăng cũng không tiến xa hơn nữa, chỉ dừng trên môi Tô Chỉ vài giây, rồi nhanh chóng buông cô ra.
“Em xem, anh cũng có phải người tốt gì đâu.”
“Anh…” Tô Chỉ tức khắc nổi giận, thẳng tay chỉ vào mặt anh ta, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt ra nổi một chữ nào.
Lục Lăng nắm lấy tay cô, mỉm cười.
“Nhớ đấy, sau này đừng có tùy tiện tâng bốc con trai nữa.”
“…”
“Phải là ngược lại mới đúng!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương