Em Có Nghe Thấy
-
Chương 28: Mộ Vân Bích (2)
Trên mặt đất bằng phẳng nổ ầm một tiếng.
Kha Giảo cảm thấy như có luồng điện chạy qua người, rã rời đến nỗi không cả cảm nhận được khớp xương.
Sau khi đôi môi bị cắn, cô cảm nhận được một sự mềm mại, rất mềm mại. Ban đầu, chỉ là chà sát và đụng chạm nhẹ nhàng, như bước đầu thăm dò.
Sau khi qua khoảng vài phút như thế, ánh mắt cô rời rạc nhìn người trước mặt hơi rời khỏi môi cô một chút.
Hơi thở của Tạ Tu Dực phả trên mặt cô, vẫn gần sát ngay bên cạnh.
Thình thịch, thình thịch, là nhịp tim hai người cùng tăng tốc, như đồng thời được phóng đại ra cả căn phòng chứa đồ tối om.
"Kha Giảo." Giọng nói trầm thấp lành lạnh.
Vô số lần, giọng nói này, từng vô số lần xuất hiện ở trong lỗ tai cô, trong giấc mơ của cô.
Cô mở miệng, muốn trả lời anh, nhưng lại không nói ra được dù chỉ một chữ.
Dây thanh quản giống như bị cái gì kẹp lại, tất cả mọi thứ đều nghẹn lại nơi cổ họng, từ lúc anh chính miệng nói ra ba chữ đó, từ lúc anh hôn lên môi cô, mọi lời nói, vậy mà lại trở nên yếu ớt như thế.
Chỉ vì, một câu nói của anh, đã biến màu sắc cả thế giới trở nên rực rỡ.
Lúc này ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nói cực kỳ quen thuộc, "Tina, cô có nhìn thấy Tạ Tu Dực không?"
Kha Giảo nghe ra ngay đây là giọng Tăng Thiến.
"Tôi tìm anh ấy lâu lắm rồi, chẳng phải trước đấy anh ấy vẫn ở phòng nghỉ à? Sao lại đột nhiên không thấy bóng dáng rồi?"
Bởi vì cô không nói ra lời, chỉ dựa vào bản năng đưa ngón tay ra, nắm lấy tay áo sơ mi của anh, dùng ánh mắt ra hiệu anh mau đi ra đi.
Mặc dù là một mảng tối thui, có lẽ anh cũng không nhìn thấy ánh mắt của cô...
Cho dù cả người cô lúc này giống như một khối hồ, thì cô cũng biết, nếu anh còn không ra, nhất định sẽ gặp phiền phức, dù sao thì chỗ này cũng là Đài truyền hình thành phố T, đêm của các ngôi sao, ngay từ đầu anh đã bị vô số cặp mắt chằm chằm để ý tới, một khi sơ xuất, sẽ dẫn tới tai họa khôn lường.
Nhưng cô cũng lại quá hiểu, người trước mặt này, vốn không thèm quan tâm đến "quy tắc".
"Kha Giảo." Lúc này Tạ Tu Dực lại gọi cô một tiếng.
Cô cũng không biết nên nói thế nào, lưng dựa vào cửa cũng phát run rồi, chỉ có thể cắn môi nhìn anh, liên tục bình ổn hô hấp.
"Nghe lời." Khi tiếng ồn ào ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, anh lại tới gần môi cô lần nữa, "Mở miệng ra."
Giống như con sư tử đực đi săn, hơi híp mắt lại, móng vuốt đưa về phía con mồi đã đợi từ lâu.
Kha Giảo ngây ngốc mở miệng ra, một giây sau, bờ môi anh lại dính chặt lên đó lần nữa.
Lần này, nụ hôn của anh trở thành đòn tấn công mạnh mẽ nhất.
Cắn, liếm, ngậm, môi lưỡi cô đều thấm đẫm hơi thở của anh, bóng tối vô biên, dây dưa vô tận, từ đầu đến cuối ngay cả thời gian dừng lại nghỉ ngơi anh cũng không cho cô, chỉ một mực đòi hỏi.
Tiến lui không ngừng, liên tục trêu chọc đầu lưỡi cô, không ngừng thách thức trái tim của cô.
Trong không khí, chỉ có tiếng thở dốc, cùng với... âm thanh cực kỳ mờ ám.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm qua những nụ hôn khác, nhưng nụ hôn đầu tiên đến từ anh, cũng đã khiến cô run rẩy không thôi, cô hoàn toàn, không có một tí ti lực chống đỡ nào.
... Không biết nụ hôn này kết thúc lúc nào.
Kha Giảo chỉ biết là, khi anh rời khỏi môi cô, bởi vì chân mềm nhũn, cả người cô trượt thẳng xuống, "bạch" một tiếng ngồi trên mặt đất.
"Ha."
Cô nghe thấy một tiếng cười ngắn ngủi rất rõ ràng.
"Đứng không vững nữa?"
Mặc dù vẫn là giọng nói lành lạnh như nước suối, nhưng cô vẫn nghe ra trong giọng nói ấy không ngăn được ý trêu chọc.
Tạ Tu Dực vừa nói chuyện, vừa dùng hai tay ôm cô từ dưới đất lên, còn nâng cô hơi cao một chút, để cho cô có thể dựa vào vai mình.
Hai tay Kha Giảo ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào vai anh, lúc này xấu hổ đến mức hận không thể cào chết mình.
Lần đầu tiên hôn môi mà hôn xong chân run ngã xuống đất, loại chuyện này nếu nói ra ngoài thì đoán chừng cả đời cô cũng không ngóc đầu lên được mất! Thật là xấu hổ muốn chết mà!
Bên tai nghe thấy anh cười ngắn hai tiếng liên tiếp, cô đã kinh ngạc, lại không tránh khỏi càng thêm xấu hổ.
Thế nhưng, giây phút này, trong đầu cô thật sự là một mảng trống rỗng.
Tuy đã không còn rúc đầu như đà điểu, không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của mình với anh giống trước đây nữa, tuy bây giờ cô đã tin chắc, người đàn ông trước mặt này, hẳn là thích mình thật, nhưng quả thực cô vẫn không thể tiếp nhận, anh cứ hời hợt bỏ qua trình tự bước đầu khi yêu đương, trực tiếp tiến thẳng vào... giai đoạn này như vậy...
Còn nữa, kỹ thuật hôn của anh quả thực là...? Tuy cô chưa từng có quan hệ thân mật kiểu này với người khác, nhưng cô tin chắc, nụ hôn của anh, cũng quá khiến người ta muốn dừng mà không được...
"Được rồi, phải ra ngoài trước rồi."
Anh thả cô xuống, nhưng vẫn ôm cô, đưa một tay lên vỗ vỗ lưng cô, "Bây giờ, nghe anh nói hai câu."
"Sau khi buổi diễn kết thúc, tới nhà anh đợi anh."
"Còn nữa, đây là lần đầu tiên anh hôn môi."
...
Từ cửa ra theo hành lang trở lại vị trí của mình, Kha Giảo chỉ cảm thấy mình giống như được sống lại lần nữa.
Trên sân khấu lúc này, vũ hậu châu Á đang vừa hát vừa múa, cả hội trường vô cùng sôi động, nhưng ánh đèn lấp lánh cùng màn biểu diễn trên sân khấu đều không thể thu hút được ánh mắt của cô, tất cả mọi thứ, đều không thể thu hút được bất kỳ sự chú ý nào của cô nữa.
Làm sao bây giờ.
Trong đầu cô lúc này, chỉ tràn ngập một người.
Không, phải nói là, cho tới bây giờ vẫn chỉ có một người ấy.
Tràn ngập gương mặt anh tuấn của anh, tràn ngập ngón tay thon dài của anh, tràn ngập nụ cười tuyệt đẹp thỉnh thoảng mới có của anh, tràn ngập giọng nói gợi cảm phát ra từ cổ họng anh.
Mà hiện tại, lại tràn ngập nụ hôn khiến người khác nghẹt thở của anh.
Cứ căng thẳng như vậy mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cho đến khi bên tai cô nghe thấy câu nói này của MC, "Tiếp theo, cho phép chúng tôi mời ca sĩ được sự chú ý Top 1 của giới showbiz năm nay lên sân khấu, mọi người biết anh ấy là ai không ạ?!"
Ngay tức khắc, cả hội trường bắt đầu hô to ba tiếng "Tạ Tu Dực", rất nhiều fan hâm mộ đều phấn khích đến nỗi đứng thẳng lên, hoàn toàn biến chương trình phát sóng trực tiếp thành một buổi concert cá nhân.
Kha Giảo bị tiếng hò hét đinh tai nhức óc này đánh thức, chầm chậm từ từ ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt, có một bóng người khoan thai đi từ phía sau sân khấu ra phía trước sân khấu.
Cô bé ngồi bên cạnh cô, ban đầu vẫn vô cùng an tĩnh ngồi xem, cho đến giây phút Tạ Tu Dực đi ra, cô bé ấy bỗng đứng bật dậy, "vụt" một cái giơ bảng led ghi tên anh lên.
Kha Giảo bị làm cho rung động rồi.
Đây là lần đầu tiên, cô tận mắt nhìn thấy anh hát ở trên sân khấu, không giống như lúc trước ở trên kênh YY, vạn người cùng hô tên anh cũng chỉ có thể là những dòng chữ bất động trên khung bình luận, mà bây giờ, những tiếng la hét đầy phấn khích và ủng hộ này lại là những tiếng reo hò cùng cổ vũ chân thực ở bên tai.
Anh được nhiều người thích, nhiều người sùng bái như thế.
Bất kể từ quá khứ đến hiện tại, vẫn luôn là như vậy.
"Chúng ta đều biết Tu Dực nổi tiếng là không theo lẽ thường, không thích đùa." Lúc này MC cười nói, "Chúng ta cũng sẽ không đùa nữa, Tu Dực có gì muốn nói với khán giả trước sóng truyền hình cùng các fan hâm mộ tại đây không?"
"Chúc mừng năm mới!"
Đôi mắt đen như mực của Tạ Tu Dực bình tĩnh, chỉ nói đúng hai câu, "Hôm nay hát 《Mặt Nạ Trắng Đen》".
Bài hát này để tất cả mọi người đều bắt đầu biết đến tên anh, đã liên tục giành vị trí quán quân của bảng xếp hạng ca khúc đơn ca mới trong ba tuần liên tiếp.
Anh vừa nói ra câu này, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, MC nhanh chóng lui ra, chỉ để lại một mình anh ở trên sân khấu.
Kha Giảo ngắm nhìn người đàn ông trên sân khấu, từng bước từng bước dần tìm về tâm trí.
Nhưng tìm về rồi, lại cảm thấy cái loại cảm giác nghẹt thở không thể nào hô hấp kia lại xâm lược trở lại lần nữa.
Trên thế giới này, có lẽ chỉ có người đàn ông này có thể làm được như vậy.
Chỉ cần anh hát, là người nghe không còn cách nào tĩnh tâm làm bất kỳ việc gì khác.
Anh có thể hát ra linh hồn của ca khúc.
Dưới ánh đèn sân khấu, gò má anh đẹp không tì vết, ánh mắt Kha Giảo tập trung trên ngũ quan của anh, từ con mắt, đến cái mũi, cuối cùng lại đến... đôi môi.
Lúc nhìn tới đôi môi của anh, cả người cô run lên, ngay lập tức mặt đỏ đến mức sắp chảy máu.
Lúc này, cô hoàn toàn không có cách nào khống chế được việc cứ nghĩ tới vừa nãy anh dùng đôi môi mỏng kia cắn môi cô, chà sát giày vò nó như thế nào.
Cô quả thực cảm thấy mình không còn giống mình nữa rồi, trong tâm trong mắt đều chứa người đàn ông này, chết mê chết mệt vì anh, không sao kiềm chế được.
Cô thực sự, rất thích anh.
Cũng không có cách nào che giấu nữa, và cũng không có cách nào giả vờ rằng đây không phải tình yêu nữa, ngay từ đầu, cô cũng đã lấy ra tất cả sự chân thành mà không hề do dự.
Khi thể hiện xong một nửa bài hát, tiến vào đoạn nhạc dạo, Kha Giảo thấy, Tạ Tu Dực cách mình một khoảng hơi xa bỗng nhìn về phía mình, và chẳng mấy chốc, ánh mắt anh đã tập trung ở trên mặt cô.
Cô biết anh đang nhìn cô, nhất định là anh đang nhìn cô.
Khoảng cách xa như thế, anh hẳn là... không thể nào nhìn thấy mình ngồi ở chỗ nào chứ.
Mà giây tiếp theo, trong trường hợp truyền hình trực tiếp, trước sự chứng kiến của tất cả khán giả cùng fan hâm mộ có mặt tại đây, Tạ Tu Dực đột nhiên khom lưng đặt micro của mình xuống.
Trước sự chú ý của bao người, đầu tiên anh nâng tay phải lên đặt ở trước ngực mình, ngón cái tay trái đưa ra, bốn ngón khác nắm lại, lòng bàn tay phải hướng vào ngón cái tay trái, tay phải xoay ngang mấy vòng.
Cuối cùng, anh đưa ngón tay ra, chỉ về phía cô.
Kha Giảo ra sức cắn môi, thập chí sắp cắn nát môi mình rồi.
Cô đã từng, viết một tác phẩm mà nhân vật nam chính bởi vì bệnh, sinh ra đã mất đi khả năng nói chuyện, lúc đó, ở cuối câu chuyện, nam chính đã dùng cách giống Tạ Tu Dực, để bày tỏ tấm lòng của mình với nữ chính chưa từng bỏ mặc chưa từng rời xa mình.
Đây là một thủ ngữ đầy ngọt ngào mà ấm áp.
Anh thích em.
Dù được vô số người thích, anh cũng chỉ thích em.
~ Hết chương 28 ~
~ Hết quyển thứ hai ~
___________________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử, 《Sinh Như Nghịch Lữ》 của Ngô Ân & Nhị Thẩm
Anh thích em [Ngược cẩu chuyên nghiệp ba trăm năm, các chương sau sẽ nổ mạch máu, toàn bộ 360 kiểu kỹ năng tán tỉnh của Công Tử được triển khai, đồ FA, bạn chịu được không?
Lời Editor:
SoundCloud: Sinh Như Nghịch Lữ [生如逆旅] | Ngô Ân & Nhị Thẩm: https://soundcloud.com/meocon243/sinh-nhu-nghich-lu-ngo-an-ft-nhi-tham
YouTube: Sinh Như Nghịch Lữ [生如逆旅] | Ngô Ân & Nhị Thẩm: https://youtu.be/e8RR9c0UB0M
5Sing: Sinh Như Nghịch Lữ [生如逆旅] | Ngô Ân & Nhị Thẩm: http://5sing.kugou.com/yc/2777989.html
Kha Giảo cảm thấy như có luồng điện chạy qua người, rã rời đến nỗi không cả cảm nhận được khớp xương.
Sau khi đôi môi bị cắn, cô cảm nhận được một sự mềm mại, rất mềm mại. Ban đầu, chỉ là chà sát và đụng chạm nhẹ nhàng, như bước đầu thăm dò.
Sau khi qua khoảng vài phút như thế, ánh mắt cô rời rạc nhìn người trước mặt hơi rời khỏi môi cô một chút.
Hơi thở của Tạ Tu Dực phả trên mặt cô, vẫn gần sát ngay bên cạnh.
Thình thịch, thình thịch, là nhịp tim hai người cùng tăng tốc, như đồng thời được phóng đại ra cả căn phòng chứa đồ tối om.
"Kha Giảo." Giọng nói trầm thấp lành lạnh.
Vô số lần, giọng nói này, từng vô số lần xuất hiện ở trong lỗ tai cô, trong giấc mơ của cô.
Cô mở miệng, muốn trả lời anh, nhưng lại không nói ra được dù chỉ một chữ.
Dây thanh quản giống như bị cái gì kẹp lại, tất cả mọi thứ đều nghẹn lại nơi cổ họng, từ lúc anh chính miệng nói ra ba chữ đó, từ lúc anh hôn lên môi cô, mọi lời nói, vậy mà lại trở nên yếu ớt như thế.
Chỉ vì, một câu nói của anh, đã biến màu sắc cả thế giới trở nên rực rỡ.
Lúc này ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng nói cực kỳ quen thuộc, "Tina, cô có nhìn thấy Tạ Tu Dực không?"
Kha Giảo nghe ra ngay đây là giọng Tăng Thiến.
"Tôi tìm anh ấy lâu lắm rồi, chẳng phải trước đấy anh ấy vẫn ở phòng nghỉ à? Sao lại đột nhiên không thấy bóng dáng rồi?"
Bởi vì cô không nói ra lời, chỉ dựa vào bản năng đưa ngón tay ra, nắm lấy tay áo sơ mi của anh, dùng ánh mắt ra hiệu anh mau đi ra đi.
Mặc dù là một mảng tối thui, có lẽ anh cũng không nhìn thấy ánh mắt của cô...
Cho dù cả người cô lúc này giống như một khối hồ, thì cô cũng biết, nếu anh còn không ra, nhất định sẽ gặp phiền phức, dù sao thì chỗ này cũng là Đài truyền hình thành phố T, đêm của các ngôi sao, ngay từ đầu anh đã bị vô số cặp mắt chằm chằm để ý tới, một khi sơ xuất, sẽ dẫn tới tai họa khôn lường.
Nhưng cô cũng lại quá hiểu, người trước mặt này, vốn không thèm quan tâm đến "quy tắc".
"Kha Giảo." Lúc này Tạ Tu Dực lại gọi cô một tiếng.
Cô cũng không biết nên nói thế nào, lưng dựa vào cửa cũng phát run rồi, chỉ có thể cắn môi nhìn anh, liên tục bình ổn hô hấp.
"Nghe lời." Khi tiếng ồn ào ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, anh lại tới gần môi cô lần nữa, "Mở miệng ra."
Giống như con sư tử đực đi săn, hơi híp mắt lại, móng vuốt đưa về phía con mồi đã đợi từ lâu.
Kha Giảo ngây ngốc mở miệng ra, một giây sau, bờ môi anh lại dính chặt lên đó lần nữa.
Lần này, nụ hôn của anh trở thành đòn tấn công mạnh mẽ nhất.
Cắn, liếm, ngậm, môi lưỡi cô đều thấm đẫm hơi thở của anh, bóng tối vô biên, dây dưa vô tận, từ đầu đến cuối ngay cả thời gian dừng lại nghỉ ngơi anh cũng không cho cô, chỉ một mực đòi hỏi.
Tiến lui không ngừng, liên tục trêu chọc đầu lưỡi cô, không ngừng thách thức trái tim của cô.
Trong không khí, chỉ có tiếng thở dốc, cùng với... âm thanh cực kỳ mờ ám.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm qua những nụ hôn khác, nhưng nụ hôn đầu tiên đến từ anh, cũng đã khiến cô run rẩy không thôi, cô hoàn toàn, không có một tí ti lực chống đỡ nào.
... Không biết nụ hôn này kết thúc lúc nào.
Kha Giảo chỉ biết là, khi anh rời khỏi môi cô, bởi vì chân mềm nhũn, cả người cô trượt thẳng xuống, "bạch" một tiếng ngồi trên mặt đất.
"Ha."
Cô nghe thấy một tiếng cười ngắn ngủi rất rõ ràng.
"Đứng không vững nữa?"
Mặc dù vẫn là giọng nói lành lạnh như nước suối, nhưng cô vẫn nghe ra trong giọng nói ấy không ngăn được ý trêu chọc.
Tạ Tu Dực vừa nói chuyện, vừa dùng hai tay ôm cô từ dưới đất lên, còn nâng cô hơi cao một chút, để cho cô có thể dựa vào vai mình.
Hai tay Kha Giảo ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào vai anh, lúc này xấu hổ đến mức hận không thể cào chết mình.
Lần đầu tiên hôn môi mà hôn xong chân run ngã xuống đất, loại chuyện này nếu nói ra ngoài thì đoán chừng cả đời cô cũng không ngóc đầu lên được mất! Thật là xấu hổ muốn chết mà!
Bên tai nghe thấy anh cười ngắn hai tiếng liên tiếp, cô đã kinh ngạc, lại không tránh khỏi càng thêm xấu hổ.
Thế nhưng, giây phút này, trong đầu cô thật sự là một mảng trống rỗng.
Tuy đã không còn rúc đầu như đà điểu, không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của mình với anh giống trước đây nữa, tuy bây giờ cô đã tin chắc, người đàn ông trước mặt này, hẳn là thích mình thật, nhưng quả thực cô vẫn không thể tiếp nhận, anh cứ hời hợt bỏ qua trình tự bước đầu khi yêu đương, trực tiếp tiến thẳng vào... giai đoạn này như vậy...
Còn nữa, kỹ thuật hôn của anh quả thực là...? Tuy cô chưa từng có quan hệ thân mật kiểu này với người khác, nhưng cô tin chắc, nụ hôn của anh, cũng quá khiến người ta muốn dừng mà không được...
"Được rồi, phải ra ngoài trước rồi."
Anh thả cô xuống, nhưng vẫn ôm cô, đưa một tay lên vỗ vỗ lưng cô, "Bây giờ, nghe anh nói hai câu."
"Sau khi buổi diễn kết thúc, tới nhà anh đợi anh."
"Còn nữa, đây là lần đầu tiên anh hôn môi."
...
Từ cửa ra theo hành lang trở lại vị trí của mình, Kha Giảo chỉ cảm thấy mình giống như được sống lại lần nữa.
Trên sân khấu lúc này, vũ hậu châu Á đang vừa hát vừa múa, cả hội trường vô cùng sôi động, nhưng ánh đèn lấp lánh cùng màn biểu diễn trên sân khấu đều không thể thu hút được ánh mắt của cô, tất cả mọi thứ, đều không thể thu hút được bất kỳ sự chú ý nào của cô nữa.
Làm sao bây giờ.
Trong đầu cô lúc này, chỉ tràn ngập một người.
Không, phải nói là, cho tới bây giờ vẫn chỉ có một người ấy.
Tràn ngập gương mặt anh tuấn của anh, tràn ngập ngón tay thon dài của anh, tràn ngập nụ cười tuyệt đẹp thỉnh thoảng mới có của anh, tràn ngập giọng nói gợi cảm phát ra từ cổ họng anh.
Mà hiện tại, lại tràn ngập nụ hôn khiến người khác nghẹt thở của anh.
Cứ căng thẳng như vậy mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cho đến khi bên tai cô nghe thấy câu nói này của MC, "Tiếp theo, cho phép chúng tôi mời ca sĩ được sự chú ý Top 1 của giới showbiz năm nay lên sân khấu, mọi người biết anh ấy là ai không ạ?!"
Ngay tức khắc, cả hội trường bắt đầu hô to ba tiếng "Tạ Tu Dực", rất nhiều fan hâm mộ đều phấn khích đến nỗi đứng thẳng lên, hoàn toàn biến chương trình phát sóng trực tiếp thành một buổi concert cá nhân.
Kha Giảo bị tiếng hò hét đinh tai nhức óc này đánh thức, chầm chậm từ từ ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt, có một bóng người khoan thai đi từ phía sau sân khấu ra phía trước sân khấu.
Cô bé ngồi bên cạnh cô, ban đầu vẫn vô cùng an tĩnh ngồi xem, cho đến giây phút Tạ Tu Dực đi ra, cô bé ấy bỗng đứng bật dậy, "vụt" một cái giơ bảng led ghi tên anh lên.
Kha Giảo bị làm cho rung động rồi.
Đây là lần đầu tiên, cô tận mắt nhìn thấy anh hát ở trên sân khấu, không giống như lúc trước ở trên kênh YY, vạn người cùng hô tên anh cũng chỉ có thể là những dòng chữ bất động trên khung bình luận, mà bây giờ, những tiếng la hét đầy phấn khích và ủng hộ này lại là những tiếng reo hò cùng cổ vũ chân thực ở bên tai.
Anh được nhiều người thích, nhiều người sùng bái như thế.
Bất kể từ quá khứ đến hiện tại, vẫn luôn là như vậy.
"Chúng ta đều biết Tu Dực nổi tiếng là không theo lẽ thường, không thích đùa." Lúc này MC cười nói, "Chúng ta cũng sẽ không đùa nữa, Tu Dực có gì muốn nói với khán giả trước sóng truyền hình cùng các fan hâm mộ tại đây không?"
"Chúc mừng năm mới!"
Đôi mắt đen như mực của Tạ Tu Dực bình tĩnh, chỉ nói đúng hai câu, "Hôm nay hát 《Mặt Nạ Trắng Đen》".
Bài hát này để tất cả mọi người đều bắt đầu biết đến tên anh, đã liên tục giành vị trí quán quân của bảng xếp hạng ca khúc đơn ca mới trong ba tuần liên tiếp.
Anh vừa nói ra câu này, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, MC nhanh chóng lui ra, chỉ để lại một mình anh ở trên sân khấu.
Kha Giảo ngắm nhìn người đàn ông trên sân khấu, từng bước từng bước dần tìm về tâm trí.
Nhưng tìm về rồi, lại cảm thấy cái loại cảm giác nghẹt thở không thể nào hô hấp kia lại xâm lược trở lại lần nữa.
Trên thế giới này, có lẽ chỉ có người đàn ông này có thể làm được như vậy.
Chỉ cần anh hát, là người nghe không còn cách nào tĩnh tâm làm bất kỳ việc gì khác.
Anh có thể hát ra linh hồn của ca khúc.
Dưới ánh đèn sân khấu, gò má anh đẹp không tì vết, ánh mắt Kha Giảo tập trung trên ngũ quan của anh, từ con mắt, đến cái mũi, cuối cùng lại đến... đôi môi.
Lúc nhìn tới đôi môi của anh, cả người cô run lên, ngay lập tức mặt đỏ đến mức sắp chảy máu.
Lúc này, cô hoàn toàn không có cách nào khống chế được việc cứ nghĩ tới vừa nãy anh dùng đôi môi mỏng kia cắn môi cô, chà sát giày vò nó như thế nào.
Cô quả thực cảm thấy mình không còn giống mình nữa rồi, trong tâm trong mắt đều chứa người đàn ông này, chết mê chết mệt vì anh, không sao kiềm chế được.
Cô thực sự, rất thích anh.
Cũng không có cách nào che giấu nữa, và cũng không có cách nào giả vờ rằng đây không phải tình yêu nữa, ngay từ đầu, cô cũng đã lấy ra tất cả sự chân thành mà không hề do dự.
Khi thể hiện xong một nửa bài hát, tiến vào đoạn nhạc dạo, Kha Giảo thấy, Tạ Tu Dực cách mình một khoảng hơi xa bỗng nhìn về phía mình, và chẳng mấy chốc, ánh mắt anh đã tập trung ở trên mặt cô.
Cô biết anh đang nhìn cô, nhất định là anh đang nhìn cô.
Khoảng cách xa như thế, anh hẳn là... không thể nào nhìn thấy mình ngồi ở chỗ nào chứ.
Mà giây tiếp theo, trong trường hợp truyền hình trực tiếp, trước sự chứng kiến của tất cả khán giả cùng fan hâm mộ có mặt tại đây, Tạ Tu Dực đột nhiên khom lưng đặt micro của mình xuống.
Trước sự chú ý của bao người, đầu tiên anh nâng tay phải lên đặt ở trước ngực mình, ngón cái tay trái đưa ra, bốn ngón khác nắm lại, lòng bàn tay phải hướng vào ngón cái tay trái, tay phải xoay ngang mấy vòng.
Cuối cùng, anh đưa ngón tay ra, chỉ về phía cô.
Kha Giảo ra sức cắn môi, thập chí sắp cắn nát môi mình rồi.
Cô đã từng, viết một tác phẩm mà nhân vật nam chính bởi vì bệnh, sinh ra đã mất đi khả năng nói chuyện, lúc đó, ở cuối câu chuyện, nam chính đã dùng cách giống Tạ Tu Dực, để bày tỏ tấm lòng của mình với nữ chính chưa từng bỏ mặc chưa từng rời xa mình.
Đây là một thủ ngữ đầy ngọt ngào mà ấm áp.
Anh thích em.
Dù được vô số người thích, anh cũng chỉ thích em.
~ Hết chương 28 ~
~ Hết quyển thứ hai ~
___________________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử, 《Sinh Như Nghịch Lữ》 của Ngô Ân & Nhị Thẩm
Anh thích em [Ngược cẩu chuyên nghiệp ba trăm năm, các chương sau sẽ nổ mạch máu, toàn bộ 360 kiểu kỹ năng tán tỉnh của Công Tử được triển khai, đồ FA, bạn chịu được không?
Lời Editor:
SoundCloud: Sinh Như Nghịch Lữ [生如逆旅] | Ngô Ân & Nhị Thẩm: https://soundcloud.com/meocon243/sinh-nhu-nghich-lu-ngo-an-ft-nhi-tham
YouTube: Sinh Như Nghịch Lữ [生如逆旅] | Ngô Ân & Nhị Thẩm: https://youtu.be/e8RR9c0UB0M
5Sing: Sinh Như Nghịch Lữ [生如逆旅] | Ngô Ân & Nhị Thẩm: http://5sing.kugou.com/yc/2777989.html
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook