Em Có Đau Lòng Không?
-
Chương 15: Tôi không thể không tìm cậu
Dãy lầu một có năm lớp.
Mạc San Du ở lớp 10/3, còn Lục Tư Hoằng lớp 10/1. Mà lớp 10/5 nằm ở ngay lối cầu thang, vừa rẽ là đến, cho nên theo thứ tự sẽ đi ngang lớp cô trước.
Cao Kiến Văn đang chồm đầu ra ngoài, hai khuỷ tay gác lên bệ cửa sổ, cậu ta thấy Lục Tư Hoằng đi phía trước, sắc mặt ngàn năm không đổi, lạnh nhạt trầm tĩnh, mà Mạc San Du đang lẽo đẽo theo phía sau, tay cô còn ôm ba lô của "ai đó".
Thấy cô không vào lớp mà đi lướt qua, cậu ta gọi: "Chị dâu, sao không vào lớp, đi đâu vậy?"
Mạc San Du giật mình, cô trừng mắt nhìn cậu ta, chân vọt tới bên bệ cửa. Cao Kiến Văn như đã sớm lường trước, cô vừa nhòm đến thì cậu ta đã lùi ra.
Mạc San Du nghiến răng hạ khẩu: "Tôi nhất định sẽ tính sổ với cậu."
Lục Tư Hoằng đi đến cửa lớp, dừng bước, anh quay đầu lại, ánh mắt thoáng u ám.
Mạc San Du nhanh chóng đứng ở trước mặt anh, giao ba lô ra, cười nói: "Lát nữa tôi tìm cậu nhé."
Lục Tư Hoằng lấy ba lô, lạnh lùng không nhìn cô: "Đừng tìm tôi." Nói rồi xoay người vào lớp.
Mạc San Du ngơ ngác, rõ ràng cảm nhận không khí xung quanh anh bỗng trở nên lạnh lẽo, ngay cả bóng lưng cũng toả ra hơi lạnh.
Vừa rồi chẳng phải có tiến triển ư, ít nhất trong trường hợp nguy hiểm anh vẫn không sắc đá để mặc cô té, còn tưởng đã đến gần anh thêm một bước, sao bây giờ giống như không những dậm chân tại chỗ mà còn thụt lùi lại vậy?
Mạc San Du không hiểu, gãi gãi đầu, ngơ ngác đi về lớp, lúc vừa vào cửa, cô lập tức gia tăng bước chân, chạy ào tới chỗ Cao Kiến Văn, cậu ta thấy cô hùng hổ xông lại, hoảng hốt nhảy khỏi ghế lùi ra sau, chạy vòng sang chỗ khác.
Mạc San Du chỉ cậu ta: "Có giỏi thì đứng lại cho tôi."
Cao Kiến Văn đáp: "Tôi đâu có ngu."
"Tôi nói rồi, cậu gọi chị dâu một lần, tôi đập cậu một lần." Cô lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Nói được làm được."
"Gì chứ!" Cao Kiến Văn ngoan cố cãi lại: "Đã gọi lâu như vậy, nhất thời quen miệng không sửa được."
Mạc San Du cười lạnh: "Vậy ư?" Cô bất ngờ chuyển động nhanh, Cao Kiến Văn hết hồn, vội nhảy lên ghế, chạy dọc trên bàn đến trên bục giảng mới ngừng lại trốn sau bàn giáo viên.
Mạc San Du đứng ở dưới, nhìn lên: "Không phải nói không sửa được ư, tôi giúp cậu." Một tay cô chống bên hông, một tay giơ lên, ngoắc ngoắc: "Lại đây."
Ngải Lâm và Trình Gia Khải vừa vào lớp đã chứng kiến cảnh tượng rượt đuổi khắp lớp.
Trình Gia Khải đặt cặp trên bàn, thoáng nhìn qua hai người, rồi hỏi một bạn học: "Hai người họ làm gì vậy?"
Bạn học đáp: "Hình như Cao Kiến Văn lại chọc giận Mạc San Du."
Trình Gia Khải lầm bầm: "Ăn no rửng mở."
Ngải Lâm hí hửng nhào tới, quàng qua vai Mạc San Du, hỏi: "Chuyện gì vui thế, đang chơi trò mèo đuổi chuột hả?"
Cao Kiến Văn liếc thấy Trình Gia Khải đang đi lại gần, cậu ta thẳng người, vui mừng hô to: "Đại ca, cầu trợ giúp."
Trình Gia Khải hỏi: "Mày lại làm trò gì vậy?"
Cao Kiến Văn á khẩu, chỉ dám liếc nhìn Mạc San Du một cái rồi dời ngay ánh mắt, gãi đầu, mấp mấy môi.
Mạc San Du nói: "Có Trình Gia Khải cũng vô ích thôi." Cô cười dịu dàng: "Hôm nay tôi sẽ để hai từ "chị dâu" trong miệng cậu biến thành "bà nội"."
Thật ra Trình Gia Khải cũng sớm đoán được, anh thoáng nhìn qua cô, không muốn vì chuyện này mà lại cãi nhau với cô nữa, anh nói: "Tôi sẽ cảnh cáo cậu ta."
"Không phải cậu nói miệng là của cậu ta, cậu không quản được à?" Mạc San Du hỏi anh.
Trình Gia Khải không đáp, anh đi lên chỗ bàn giáo viên, túm lấy cổ áo Cao Kiến Văn, sắc mặt lạnh lùng: "Từ nay về sau cấm mày gọi cô ấy là chị dâu nữa."
Cao Kiến Văn thấp giọng: "Đại ca..."
Anh bất chợt giơ tay, nắm đấm xé gió bay tới, chỉ cách mặt Cao Kiến Văn 2 centimet, gằn giọng: "Nghe rõ chưa?"
Cao Kiến Văn run rẩy: "Rõ... rõ rồi."
Trình Gia Khải thả lỏng tay, đẩy cậu ta ra, anh nhảy xuống bục, bình tĩnh nhìn Mạc San Du, hỏi: "Cậu hài lòng chưa?"
Sắc mặt Trình Gia Khải lạnh nhạt, khiến cô không hiểu, tại sao lần nào anh cũng bày ra bộ mặt này giống như cô mới là người làm sai, qua vài giây, cô gật đầu: "Ừ." Rồi lửng thửng về chỗ ngồi.
Ngải Lâm cũng trở về chỗ, vốn định mở miệng hỏi Mạc San Du chuyện đi nhờ xe của Lục Tư Hoằng tối qua, khoé mắt lại thấy bóng dáng Trình Gia Khải ngồi xuống, lời vừa tới cửa miệng liền nuốt trở về.
***
Mười giờ được nghỉ giải lao, Mạc San Du lập tức chạy đến lớp Lục Tư Hoằng, đang giờ tự học, chỉ có lớp trưởng coi lớp, cô nhẹ bước đi vào.
Bàn Lục Tư Hoằng gần cuối, lúc này anh cúi đầu viết bài, Mạc San Du ghé đầu xem thử, thấy anh đang giải đề toán, cô nhướn mày. Bạn học ngồi cạnh nhìn thấy cô, cậu ta nhoẻn miệng cười, hào phóng đứng dậy ra bàn sau ngồi, nhường chỗ cho cô.
Mạc San Du chấp hai tay, cười nói: "Bạn học, đa tạ."
Đỗ Tâm nghe động tĩnh, thoáng quay đầu nhìn, khoé môi cô ta mím lại, liếc nhìn Lục Tư Hoằng một cái rồi quay lên.
Chỉ có Lục Tư Hoằng vẫn chuyên chú với bài tập trước mặt.
Mạc San Du ngồi xuống, vẻ mặt biết rồi còn hỏi: "Cậu đang giải đề toán à?"
Lục Tư Hoằng bấm máy tính, nhìn con số trên đó rồi lại viết tiếp.
Cô yên lặng, chống cằm nhìn anh, lát sau mới lên tiếng: "Vai cậu còn đau không?"
"Không."
"Thật không?" Mạc San Du hỏi.
Lục Tư Hoằng ngẩng đầu, nhìn cô: "Cậu qua đây làm gì?"
Cô nghe được giọng anh rất khó chịu.
"Đương nhiên là tìm cậu." Mạc San Du đáp.
"Không phải tôi đã nói rồi ư, đừng tìm tôi."
Cô chớp mắt, rèm mi khẽ lay động: "Nhưng làm sao đây, tôi không thể không tìm cậu."
Lục Tư Hoằng không nhìn cô, ánh mắt dừng ở mấy con số trên trang giấy: "Đây không phải lớp của cậu, về đi."
"Cũng đâu có giáo viên, tôi ở lại thì làm sao?" Cô nói: "Nếu cậu ngại phiền thì tôi sẽ im lặng, cậu giải bài của cậu đi."
Lục Tư Hoằng đúng là không để ý đến cô nữa, anh tiếp tục làm bài của mình, có điều chỗ giữa hai hàng mày nhíu lại, tiết lộ tâm tình không được tốt.
Mạc San Du cũng chẳng vì tâm trạng của anh mà chiều theo anh. Cô nằm rạp xuống bàn, mặt nghiêng về hướng anh, thật sự yên tĩnh.
Qua một lúc, bàn trên có tiếng động, đầu Mạc San Du hơi động, nhìn lên.
Đỗ Tâm quay người xuống, gọi: "Tư Hoằng."
Mạc San Du chép miệng, giọng nói rất dịu dàng.
Lục Tư Hoằng ngưng bút, nhìn cô ta.
Đỗ Tâm đưa vở, để trên bàn Lục Tư Hoằng: "Cậu giảng giúp tôi câu này được không?"
Lục Tư Hoằng thoáng nhìn xuống vở.
Một tay Đỗ Tâm đặt trên đùi đang nắm chặt, thật ra đây là lần đầu tiên cô ta mở miệng nhờ anh.
Lục Tư Hoằng tính cách lãnh đạm, bình thường cũng không giao du với ai, đối với mọi người trong lớp đều có một thái độ xa cách. Mà cô ta may mắn ngồi trên anh, nên mới có cơ hội tiếp xúc với anh nhiều hơn những người khác, thỉnh thoảng cùng anh trao đổi vài câu. Lần trước cô ta đánh bạo đưa nước và khăn giấy cho anh, tuy rằng nước anh không uống, nhưng cũng không từ chối, càng chứng tỏ lời đồn của mọi người là sự thật.
Cô ta đối với Lục Tư Hoẳng đặc biệt hơn người khác.
Anh rất xuất sắc, có nhiều nữ sinh yêu thích cũng không phải chuyện lạ. Mà Mạc San Du chính là nhân chứng sống rành rành, yêu thích đến mù quáng, dù cho bị từ chối bao nhiêu lần đi nữa cũng mặt dày bám theo anh.
Cô xinh đẹp, thành thích học tập cũng rất tốt, luôn ở top 2 trong bảng thành tích cả trường, chỉ xếp sau Lục Tư Hoằng.
Ban đầu khi Mạc San Du công khai theo đuổi Lục Tư Hoằng, khiến cô ta rất e ngại, nhưng theo cô ta quan sát, cô không phải là kiểu người mà anh thích, điển hình là cô theo đuổi anh gần một năm nay, vẫn không nhận được kết quả gì, ngay cả ánh mắt Lục Tư Hoằng cũng lười cho.
Nhưng tối hôm qua sau giờ tự học, cô ta vội thu dọn sách vở rồi đuổi theo anh, thì lại thấy anh đang cùng Mạc San Du đứng ở cổng trường nói chuyện, sau đó còn để cô đi cùng xe với mình, chuyện này làm trong đầu cô ta vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Lục Tư Hoằng đã bắt đầu chú ý đến Mạc San Du rồi ư?
Cô ta như người u mê chợt thức tỉnh, rõ ràng so với Mạc San Du, cô ta là người có lợi thế hơn, mỗi ngày có được nhiều cơ hội tiếp xúc với Lục Tư Hoằng, cho nên không thể bị động một chỗ được nữa.
Mạc San Du ở lớp 10/3, còn Lục Tư Hoằng lớp 10/1. Mà lớp 10/5 nằm ở ngay lối cầu thang, vừa rẽ là đến, cho nên theo thứ tự sẽ đi ngang lớp cô trước.
Cao Kiến Văn đang chồm đầu ra ngoài, hai khuỷ tay gác lên bệ cửa sổ, cậu ta thấy Lục Tư Hoằng đi phía trước, sắc mặt ngàn năm không đổi, lạnh nhạt trầm tĩnh, mà Mạc San Du đang lẽo đẽo theo phía sau, tay cô còn ôm ba lô của "ai đó".
Thấy cô không vào lớp mà đi lướt qua, cậu ta gọi: "Chị dâu, sao không vào lớp, đi đâu vậy?"
Mạc San Du giật mình, cô trừng mắt nhìn cậu ta, chân vọt tới bên bệ cửa. Cao Kiến Văn như đã sớm lường trước, cô vừa nhòm đến thì cậu ta đã lùi ra.
Mạc San Du nghiến răng hạ khẩu: "Tôi nhất định sẽ tính sổ với cậu."
Lục Tư Hoằng đi đến cửa lớp, dừng bước, anh quay đầu lại, ánh mắt thoáng u ám.
Mạc San Du nhanh chóng đứng ở trước mặt anh, giao ba lô ra, cười nói: "Lát nữa tôi tìm cậu nhé."
Lục Tư Hoằng lấy ba lô, lạnh lùng không nhìn cô: "Đừng tìm tôi." Nói rồi xoay người vào lớp.
Mạc San Du ngơ ngác, rõ ràng cảm nhận không khí xung quanh anh bỗng trở nên lạnh lẽo, ngay cả bóng lưng cũng toả ra hơi lạnh.
Vừa rồi chẳng phải có tiến triển ư, ít nhất trong trường hợp nguy hiểm anh vẫn không sắc đá để mặc cô té, còn tưởng đã đến gần anh thêm một bước, sao bây giờ giống như không những dậm chân tại chỗ mà còn thụt lùi lại vậy?
Mạc San Du không hiểu, gãi gãi đầu, ngơ ngác đi về lớp, lúc vừa vào cửa, cô lập tức gia tăng bước chân, chạy ào tới chỗ Cao Kiến Văn, cậu ta thấy cô hùng hổ xông lại, hoảng hốt nhảy khỏi ghế lùi ra sau, chạy vòng sang chỗ khác.
Mạc San Du chỉ cậu ta: "Có giỏi thì đứng lại cho tôi."
Cao Kiến Văn đáp: "Tôi đâu có ngu."
"Tôi nói rồi, cậu gọi chị dâu một lần, tôi đập cậu một lần." Cô lạnh nhạt nhìn cậu ta: "Nói được làm được."
"Gì chứ!" Cao Kiến Văn ngoan cố cãi lại: "Đã gọi lâu như vậy, nhất thời quen miệng không sửa được."
Mạc San Du cười lạnh: "Vậy ư?" Cô bất ngờ chuyển động nhanh, Cao Kiến Văn hết hồn, vội nhảy lên ghế, chạy dọc trên bàn đến trên bục giảng mới ngừng lại trốn sau bàn giáo viên.
Mạc San Du đứng ở dưới, nhìn lên: "Không phải nói không sửa được ư, tôi giúp cậu." Một tay cô chống bên hông, một tay giơ lên, ngoắc ngoắc: "Lại đây."
Ngải Lâm và Trình Gia Khải vừa vào lớp đã chứng kiến cảnh tượng rượt đuổi khắp lớp.
Trình Gia Khải đặt cặp trên bàn, thoáng nhìn qua hai người, rồi hỏi một bạn học: "Hai người họ làm gì vậy?"
Bạn học đáp: "Hình như Cao Kiến Văn lại chọc giận Mạc San Du."
Trình Gia Khải lầm bầm: "Ăn no rửng mở."
Ngải Lâm hí hửng nhào tới, quàng qua vai Mạc San Du, hỏi: "Chuyện gì vui thế, đang chơi trò mèo đuổi chuột hả?"
Cao Kiến Văn liếc thấy Trình Gia Khải đang đi lại gần, cậu ta thẳng người, vui mừng hô to: "Đại ca, cầu trợ giúp."
Trình Gia Khải hỏi: "Mày lại làm trò gì vậy?"
Cao Kiến Văn á khẩu, chỉ dám liếc nhìn Mạc San Du một cái rồi dời ngay ánh mắt, gãi đầu, mấp mấy môi.
Mạc San Du nói: "Có Trình Gia Khải cũng vô ích thôi." Cô cười dịu dàng: "Hôm nay tôi sẽ để hai từ "chị dâu" trong miệng cậu biến thành "bà nội"."
Thật ra Trình Gia Khải cũng sớm đoán được, anh thoáng nhìn qua cô, không muốn vì chuyện này mà lại cãi nhau với cô nữa, anh nói: "Tôi sẽ cảnh cáo cậu ta."
"Không phải cậu nói miệng là của cậu ta, cậu không quản được à?" Mạc San Du hỏi anh.
Trình Gia Khải không đáp, anh đi lên chỗ bàn giáo viên, túm lấy cổ áo Cao Kiến Văn, sắc mặt lạnh lùng: "Từ nay về sau cấm mày gọi cô ấy là chị dâu nữa."
Cao Kiến Văn thấp giọng: "Đại ca..."
Anh bất chợt giơ tay, nắm đấm xé gió bay tới, chỉ cách mặt Cao Kiến Văn 2 centimet, gằn giọng: "Nghe rõ chưa?"
Cao Kiến Văn run rẩy: "Rõ... rõ rồi."
Trình Gia Khải thả lỏng tay, đẩy cậu ta ra, anh nhảy xuống bục, bình tĩnh nhìn Mạc San Du, hỏi: "Cậu hài lòng chưa?"
Sắc mặt Trình Gia Khải lạnh nhạt, khiến cô không hiểu, tại sao lần nào anh cũng bày ra bộ mặt này giống như cô mới là người làm sai, qua vài giây, cô gật đầu: "Ừ." Rồi lửng thửng về chỗ ngồi.
Ngải Lâm cũng trở về chỗ, vốn định mở miệng hỏi Mạc San Du chuyện đi nhờ xe của Lục Tư Hoằng tối qua, khoé mắt lại thấy bóng dáng Trình Gia Khải ngồi xuống, lời vừa tới cửa miệng liền nuốt trở về.
***
Mười giờ được nghỉ giải lao, Mạc San Du lập tức chạy đến lớp Lục Tư Hoằng, đang giờ tự học, chỉ có lớp trưởng coi lớp, cô nhẹ bước đi vào.
Bàn Lục Tư Hoằng gần cuối, lúc này anh cúi đầu viết bài, Mạc San Du ghé đầu xem thử, thấy anh đang giải đề toán, cô nhướn mày. Bạn học ngồi cạnh nhìn thấy cô, cậu ta nhoẻn miệng cười, hào phóng đứng dậy ra bàn sau ngồi, nhường chỗ cho cô.
Mạc San Du chấp hai tay, cười nói: "Bạn học, đa tạ."
Đỗ Tâm nghe động tĩnh, thoáng quay đầu nhìn, khoé môi cô ta mím lại, liếc nhìn Lục Tư Hoằng một cái rồi quay lên.
Chỉ có Lục Tư Hoằng vẫn chuyên chú với bài tập trước mặt.
Mạc San Du ngồi xuống, vẻ mặt biết rồi còn hỏi: "Cậu đang giải đề toán à?"
Lục Tư Hoằng bấm máy tính, nhìn con số trên đó rồi lại viết tiếp.
Cô yên lặng, chống cằm nhìn anh, lát sau mới lên tiếng: "Vai cậu còn đau không?"
"Không."
"Thật không?" Mạc San Du hỏi.
Lục Tư Hoằng ngẩng đầu, nhìn cô: "Cậu qua đây làm gì?"
Cô nghe được giọng anh rất khó chịu.
"Đương nhiên là tìm cậu." Mạc San Du đáp.
"Không phải tôi đã nói rồi ư, đừng tìm tôi."
Cô chớp mắt, rèm mi khẽ lay động: "Nhưng làm sao đây, tôi không thể không tìm cậu."
Lục Tư Hoằng không nhìn cô, ánh mắt dừng ở mấy con số trên trang giấy: "Đây không phải lớp của cậu, về đi."
"Cũng đâu có giáo viên, tôi ở lại thì làm sao?" Cô nói: "Nếu cậu ngại phiền thì tôi sẽ im lặng, cậu giải bài của cậu đi."
Lục Tư Hoằng đúng là không để ý đến cô nữa, anh tiếp tục làm bài của mình, có điều chỗ giữa hai hàng mày nhíu lại, tiết lộ tâm tình không được tốt.
Mạc San Du cũng chẳng vì tâm trạng của anh mà chiều theo anh. Cô nằm rạp xuống bàn, mặt nghiêng về hướng anh, thật sự yên tĩnh.
Qua một lúc, bàn trên có tiếng động, đầu Mạc San Du hơi động, nhìn lên.
Đỗ Tâm quay người xuống, gọi: "Tư Hoằng."
Mạc San Du chép miệng, giọng nói rất dịu dàng.
Lục Tư Hoằng ngưng bút, nhìn cô ta.
Đỗ Tâm đưa vở, để trên bàn Lục Tư Hoằng: "Cậu giảng giúp tôi câu này được không?"
Lục Tư Hoằng thoáng nhìn xuống vở.
Một tay Đỗ Tâm đặt trên đùi đang nắm chặt, thật ra đây là lần đầu tiên cô ta mở miệng nhờ anh.
Lục Tư Hoằng tính cách lãnh đạm, bình thường cũng không giao du với ai, đối với mọi người trong lớp đều có một thái độ xa cách. Mà cô ta may mắn ngồi trên anh, nên mới có cơ hội tiếp xúc với anh nhiều hơn những người khác, thỉnh thoảng cùng anh trao đổi vài câu. Lần trước cô ta đánh bạo đưa nước và khăn giấy cho anh, tuy rằng nước anh không uống, nhưng cũng không từ chối, càng chứng tỏ lời đồn của mọi người là sự thật.
Cô ta đối với Lục Tư Hoẳng đặc biệt hơn người khác.
Anh rất xuất sắc, có nhiều nữ sinh yêu thích cũng không phải chuyện lạ. Mà Mạc San Du chính là nhân chứng sống rành rành, yêu thích đến mù quáng, dù cho bị từ chối bao nhiêu lần đi nữa cũng mặt dày bám theo anh.
Cô xinh đẹp, thành thích học tập cũng rất tốt, luôn ở top 2 trong bảng thành tích cả trường, chỉ xếp sau Lục Tư Hoằng.
Ban đầu khi Mạc San Du công khai theo đuổi Lục Tư Hoằng, khiến cô ta rất e ngại, nhưng theo cô ta quan sát, cô không phải là kiểu người mà anh thích, điển hình là cô theo đuổi anh gần một năm nay, vẫn không nhận được kết quả gì, ngay cả ánh mắt Lục Tư Hoằng cũng lười cho.
Nhưng tối hôm qua sau giờ tự học, cô ta vội thu dọn sách vở rồi đuổi theo anh, thì lại thấy anh đang cùng Mạc San Du đứng ở cổng trường nói chuyện, sau đó còn để cô đi cùng xe với mình, chuyện này làm trong đầu cô ta vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Lục Tư Hoằng đã bắt đầu chú ý đến Mạc San Du rồi ư?
Cô ta như người u mê chợt thức tỉnh, rõ ràng so với Mạc San Du, cô ta là người có lợi thế hơn, mỗi ngày có được nhiều cơ hội tiếp xúc với Lục Tư Hoằng, cho nên không thể bị động một chỗ được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook