Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
-
Chương 3: Lại mặt
Lâu lắm rồi Lâm Vĩ Phong mới nghe được giọng điệu trách mắng này của anh trai, không những không khó chịu mà còn có chút vui vẻ trưng ra bộ mặt vô tội nhìn anh trai.
“Lấy danh nghĩa của anh đã đành, đêm tân hôn còn đóng giả anh dọa người ta khóc lóc bỏ chạy nữa.”
Vĩ Phong cười cười, cầm bát cháo lên thổi nguội đút cho anh:
“Anh sợ em cô đơn nên ép em kết hôn, em cũng đã kết hôn rồi đấy thôi. Chỉ là, người phụ nữ này rốt cuộc có tâm địa gì, chúng ta làm sao biết được.”
Vĩ Thành lườm em trai mình, nghĩ nghĩ một lát lại nói:
“Anh nói không lại em nhưng anh nghe người làm nói cô gái này không tệ, rất lương thiện, em đừng quá đa nghi.”
Lương thiện sao? Trong lòng Lâm Vĩ Phong âm thầm tự giễu, trên đời này làm gì có nhiều người lương thiện như vậy. Nhà họ Đặng cũng không phải hạng hiền lành gì. Lâm Vĩ Phong cũng không vội, hiện giờ Khả Hân chưa lộ đuôi thì anh sẽ đợi xem cô muốn diễn trò gì. Chỉ là mấy cái đuôi hồ ly, anh chặt khi nào không được.
“Anh hai, không nói về cô ta nữa, em cũng đã nghe theo anh lấy vợ, anh khi nào mới đồng ý đi cấy da đây?”
Hôn sự này vốn dĩ là một giao kèo giữa anh em bọn họ, Lâm Vĩ Thành thấy em trai thật sự không còn nhỏ, anh sợ vì thương tích của anh khiến Vĩ Phong chậm trễ chuyện hôn nhân cả đời. Lâm Vĩ Thành nhớ đến còn một hôn ước với nhà họ Đặng nên mới đặt điều kiện với Vĩ Phong, chỉ cần em trai chịu kết hôn, Vĩ Thành cũng sẽ đồng ý cấy ghép da.
“Anh xem bộ da này của em, mỗi ngày tốn công chăm sóc như vậy chính là chờ ngày anh dùng đấy.”
Lâm Vĩ Thành có chút ấp úng, không trả lời vô trọng tâm, đánh trống lảng sang chuyện khác:
“Em mới kết hôn hôm qua, cũng đến ngày lại mặt rồi. Em nên chuẩn bị quà đưa vợ về nhà, không nên thất lễ. Còn… chuyện ghép da, đợi qua tuần trăng mật của em rồi nói tiếp.”
Vĩ Phong khẽ thở dài, anh biết anh trai mình đang trốn tránh:
“Vậy thì khi khác nói, anh nhớ ăn hết bát cháo này đó.”
Sáng hôm nay là ngày lại mặt, Khả Hân không trông mong gì sẽ có thể nở mặt nở mày. Cô thay quần áo xong bước xuống lầu không ngờ nhìn thấy hơn mười chiếc túi chứa quà lại mặt đã được chuẩn bị sẵn. Khả Hân mở thử một túi ra xem là nhân sâm thượng hạng, túi kế tiếp là rượu quý của Scotland.
“Nhìn thấy ít đồ đó đã sáng mắt, đúng là loại người ham hư vinh.” - Lâm Vĩ Phong đi từ trên lầu xuống chế giễu nói.
Khả Hân hít sâu một, ngăn cho bản thân cãi lại anh, dù sao cũng không nên gây gổ với em chồng làm gì.
Dì Ba khẽ nháy mắt ra hiệu với quản gia Thuận, bọn họ sớm đã được cậu Vĩ Thành dặn dò, nhất định phải ra sức tác hợp cho Vĩ Phong và Khả Hân. Quản gia Thuận nhanh chóng bước tới gợi ý cho anh:
“Nhị thiếu gia, hôm nay là ngày lại mặt, hay là cậu đưa thiếu phu nhân về nhà một chuyến đi.”
“Không cần!” - Vĩ Phong chưa kịp trả lời Khả Hân đã từ chối trước, nếu Vĩ Thành không đưa cô về thì cô nên về một mình có lý nào để em chồng đưa về.
Vĩ Phong nghiêm giọng nói:
“Nhìn tôi có giống tôi rảnh thế không?”
“Thiếu gia…” - Quản gia Thuận vẫn muốn thuyết phục Vĩ Phong không ngờ bên đây Khả Hân lại nói tiếp.
“Tôi có thể về nhà một mình, không cần ai đi cùng đâu.”
“Đúng là như vậy thật, dù sao nhà họ Đặng cũng chỉ cần tiền đến, người thì không cần, phải không Lâm thiếu phu nhân?” - Ánh mắt sắc bén của Vĩ Phong lại lướt qua người Khả Hân.
Khả Hân có chút sợ bước lùi về sau nhưng vẫn rất cứng rắn nói:
“Cậu nên gọi tôi là chị dâu thì hơn, phép tắt cơ bản như vậy cha mẹ cậu không dạy cậu hay sao?”
“Đúng là cha mẹ tôi không dạy đó, cô dạy tôi thử xem?” - Dám nhắc đến cả cha mẹ của anh, Vĩ Phong thật sự tưởng rằng cô gái trước mặt đã ăn được gan hùm mật gấu.
Mỗi lần Lâm Vĩ Phong tiến gần đến cô đều cho cô một cảm giác sợ hãi khó diễn tả, cô cúi mặt xuống né tránh ánh mắt của anh. Khi nãy tức giận mới nói ra lời đó, cô làm gì có can đảm dạy dỗ anh.
“Tôi… không dạy nổi anh, anh mau tránh ra đi.”
“Hóa ra cũng chỉ hổ giấy.” - Lâm Vĩ Phong cười nhạt, nói xong sải bước đi ra cổng.
Khả Hân nhìn anh đi xa tự dưng cảm thấy không khí trong nhà dễ chịu hơn hẳn, cô quay sang nói với quản gia Thuận:
“Để tôi lên chào anh Vĩ Thành một tiếng rồi chúng ta hãy đi.”
“Không cần đâu.” - Quản giả ngay lập tức ngăn cô lại - “Thiếu gia đang lau người, cô lên đó không tiện.”
Khả Hân mím môi, cô vốn muốn lên nói một câu xin lỗi chuyện hôm qua chạy khỏi phòng tân hôn.
“Cô không cần lo lắng, thiếu gia đã đặc biệt dặn dò tôi đưa cô về nhà họ Đặng.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” - Khả Hân cảm thấy Lâm Vĩ Thành có lẽ không đáng sợ như hôm qua, chuẩn bị rất nhiều quà lại mặt, còn dặn dò quản gia, cũng coi như là nghĩ cho cô.
Khả Hân ngồi trên xe trở về biệt thự nhà họ Đặng, mới rời khỏi đó có một ngày mà cô cảm giác như đã cách xa rất lâu. Cha mẹ cô qua đời từ sớm, lúc đó cô không có nơi nương tựa, so với trẻ mô côi chẳng khác là bao, may được chú mang về nuôi dưỡng. Nhưng thím và ba người chị em họ không được thích cô, cuộc sống của cô ở nhà họ Đặng cũng không tính là tốt đẹp.
Bây giờ trở thành phu nhân của Lâm Vĩ Phong, cô vẫn luôn tự hỏi bản thân, có phải cô từ cái chảo lửa này nhảy qua một cái chảo lửa khác không?
Thím của cô, Đỗ Thành Mỹ, đang ngồi trên ghế sofa hoàng gia trong phòng khách, trên người khoác một tấm da cáo vô cùng quý hiếm nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. Bà ta thấy Khả Hân chỉ về có một mình liền suy đoán cô không được nhà họ Lâm coi trọng, chỉ có mỗi một quản gia đưa về.
Quản gia Thuận rất nhanh hiểu được tình hình lấy ra trong túi một tấm chi phiếu cung kính đưa cho Đỗ Thanh Mỹ:
“Đặng phu nhân, thiếu gia nhà chúng tôi đi đứng không tiện nên chỉ có chút lễ mọn gửi đến phu nhân. Mong phu nhân thông cảm cho sự thất lễ hôm nay của thiếu gia.”
5 triệu đô! Đó là chi phiếu 5 triệu đô! Cả Đỗ Thanh Mỹ và Khả Hân đều ngây người, không ngờ nhà họ Lâm vừa vung tiền một cái là mấy triệu đô.
“Làm gì có chuyện thất lễ ở đây, Vĩ Thành không khỏe thì nên nghỉ ngơi nhiều.” - Đỗ Thanh Mỹ phút chốc đã thay đổi thái độ, vô cùng niềm nở cưới với Khả Hân - “Con trở về phải thay thím cảm Vĩ Thành đàng hoàng đó.”
“Vâng ạ.” - Khả Hân cười khổ, không ngờ lại bị Lâm Vĩ Phong đoán đúng, nhà họ Đặng chỉ cần tiền mà thôi.
5 triệu đô này thật ra là do Lâm Vĩ Phong đưa cho quản gia Thuận, khi nhận tờ chi phiếu này anh ta cũng bất ngờ. Nhị thiếu gia chẳng phải không hề vừa ý với hôn sự này sao?
‘Cô ta dù sao cũng là thiếu phu nhân nhà họ Lâm, cô ta mất mặt chính là nhà họ Lâm mất mặt.’, quản gia Thuận nhớ khi ấy nhị thiếu gia đã trả lời như vậy.
“Phu nhân, trước bảy giờ tối tôi sẽ đến đón cô về nhà ăn tối.”
“Không cần đâu, tôi tự về cũng được.” - Khả Hân vẫn chưa quen được người ta săn sóc thế này.
“Tất nhiên là không được, cô đường đường là thiếu phu nhân nhà họ Lâm, tôi phải đích thân đến đón cô mới đúng.” - Quản gia Thuận nói lời này chính là muốn để Đỗ Thanh Mỹ nghe thấy.
“Vậy cảm ơn anh.”
“Tôi xin phép về trước.” - Quản gia Thuận cúi chào mọi người.
Đỗ Thanh Mỹ cầm trong tay 5 triệu đô, cả gương mặt tràn đầy sắc xuân, còn muốn đứng dậy tiễn quản gia Thuận.
Khả Hân thật sự không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa, cô gả vào một gia đình nhiều tiền khiến cho chú thím vui vẻ chính là chuyện tốt. Nhưng dường như ngoài tiền ra bọn họ một chút cũng không quan tâm cuộc sống của cô ở nhà họ Lâm, không hề quan tâm cô có được hạnh phúc hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook