Em Chờ Anh
-
Chương 6: Tôi phải làm sao với em đây? [Tống Lễ]
Người phụ nữ này lại dám ngông nghênh bỏ đi! Trình Thanh xuất viện, đến ở nhà của em, bởi vì nhà hắn còn chưa được sửa sang lại, cũng không muốn quấy rầy anh trai mình, nhưng dựa vào đạo lý gì lại đến ở nhà em!
Em tới yêu cầu tôi một ngày nghỉ, tôi dứt khoát đáp: “Không được!”
Hình như em rất giật mình với câu trả lời của tôi, nói: “Chúng ta có thể không tính ngày này, tôi sẽ bù lại cho anh.”
Tôi càng tức, trước sau em cũng chỉ coi tôi là một ông chủ ư? Cái gì mà bù một ngày cho tôi? Em chỉ muốn cho tôi một trăm ngày sao?
Tôi nhìn em, nghiêm túc nói: “Tôi bảo không được là không được.”
Em kìm nén lửa giận, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là anh đi cùng chúng tôi, ăn cơm tối rồi hát karaoke.”
Vì muốn được đi cùng bọn họ, cuối cùng mới không thể không mời tôi, coi tôi là người thế nào!
“Theo tôi biết, em không ăn cơm tối.” Tôi lạnh lùng nói.
“Thỉnh thoảng cũng phải xã giao với bè bạn chứ. Được không?” Em cười cười tỏ vẻ đáng yêu, hy vọng tôi đồng ý.
Nhưng tôi quyết tâm không cho em đi.
“Em không được đi đâu hết!” Hơn nữa tôi còn đứng trước mặt em gọi điện cho Lý Hào, bảo cậu ta cự tuyệt mọi yêu cầu dùng xe của Lưu Minh Chân.
Em cắn môi nói: “Tống Lễ, anh không phải là người không biết đạo lý.”
“Vậy em nhầm to rồi, tôi chưa bao giờ biết đạo lý cả, làm việc gì cũng chỉ xem mình cao hứng hay mất hứng. Lúc em giày vò Chân Thành, tôi có biết đạo lý với cậu ta không? Em không thấy giống nhau à?”
Em ưỡn ngực nói: “Mặc kệ anh, ngày mai tôi nhất định phải đi!”
Kết quả, mới sáng sớm đã chẳng thấy tăm hơi của em. Cô Trần bê cơm lên, nói là buổi sáng em đã đi rồi, còn dặn cô ấy bảo tôi ăn cơm đầy đủ. Coi tôi là trẻ con ba tuổi chắc. Không có tôi, em cũng có người khác đón đi, người phụ nữ này thật chẳng vừa.
Tôi bực dọc trong lòng, ăn hai miếng bánh rồi thôi. Cô Trần cũng không dám nói gì tôi, trên đời này chỉ có cô gái kia dám nói tôi.
Quý Thần tới mát xa, hỏi: “Chân Chân đâu?”
Tôi đang nghĩ tới em, nghe thấy người khác gọi tên em thì lập tức nổi giận: “Tôi chẳng cắt chân cô ấy, muốn đi thì đi!”
Quý Thần cười ha ha: “Vợ chồng son cãi nhau à?”
“Đừng nói lung tung làm tôi buồn nôn. Cô ấy chỉ là trợ lý sinh hoạt của tôi.”
“Cậu đi lừa quỷ đi.”
Chân đã không còn đau nữa, Quý Thần nói: “Tháng này chân của cậu khôi phục rất nhanh. Chân Chân có công.”
“Chân ở trên người tôi, liên quan gì đến cô ấy.” Tôi cố tình không thừa nhận sự tốt đẹp của em, nếu không trái tim sẽ thắt rất đau.
“Cũng chỉ có mình cô ấy quản lý được cậu, chăm sóc được cậu. Đổi thành người khác, hàng ngày cậu dằn vặt như vậy, có ai mà chịu nổi.”
“Anh là bác sĩ mát xa, không phải bác sĩ tâm lý. Động tay là được rồi, không mở miệng nói cũng chẳng ai bảo anh câm điếc.” Tôi nhắm mắt lại luôn.
Lúc Quý Thần đi còn bảo: “Gọi điện thoại, chủ động nói ‘rất xin lỗi’ là được rồi.” Tôi giơ chân đá sầm cửa.
Buổi trưa tôi không ăn cơm, tức đủ no rồi.
Đến chiều, có người đưa hoa tới, là hoa tươi tôi đặt trên mạng từ một tuần trước. Đừng cười, không phải hoa hồng đỏ. Em từng nói em thích bách hợp, màu nào cũng thích, vì thế tôi đặt chín mươi chín bông, mỗi lớp là một màu khác nhau: Hồng, vàng, xanh… thơm đến ngạt thở. Tôi đặt hoa trên bàn cơm, nếu em đi từ cửa vào, ngay lập tức sẽ nhìn thấy.
Tôi ngồi sưởi nắng ở cửa sổ sát sàn, ăn bánh quy bơ đậu đỏ hôm qua em nướng. Không hề cảm thấy ngon miệng, bởi vì càng ăn tôi càng nhớ cô gái ngốc nghếch kia. Em không nhận ra chút nào sao?
Lúc sáu giờ, bữa tối thắp nến Italy tôi đặt được đưa tới, kèm theo một bánh ngọt trà xanh. Em nói em thích nhất vị trà xanh, ngay cả ăn DQ[1] cũng chỉ cần trà xanh.
Sáu rưỡi ban nhạc tứ tấu đến, tôi thanh toán tiền, bảo bọn họ lấy đồ ăn đi, để rượu vang lại.
Một người trong nhóm rất băn khoăn, hỏi tôi có muốn nghe tấu một bài hay không, tôi chỉ nói một tiếng. “Đi!” Nếu em ở đâu, nhất định sẽ sửa lời tôi, thêm chữ ‘mời’.
Bọn họ đi rồi, tôi mở chai rượu vang kia ra uống. Vừa uống vừa nghĩ đến lúc nhìn thấy em ở trên tivi, sau đó em hôn mê tỉnh lại, rồi từng ngày bên nhau, cuối cùng uống hết cả chai rồi em còn chưa trở về!
Rốt cuộc tôi hiểu được chỗ có vấn đề, cô nàng này, nói thẳng ra là rất nhất quán, rất thành thật. Không quanh co lòng vòng, việc nào cũng toàn tâm toàn ý, ai cũng muốn ở bên em, được em đối xử chân thành. Hơn nữa em đối xử tốt với người khác nhưng không cần báo đáp. Không phải vì đối phương là ai, dù là ông trời em cũng không quan tâm. Nếu em thích người đó rồi, cũng chẳng để ý người đó có đáng hay không.
Tuy tôi ghen tị với Trình Thanh, nhưng cũng bởi nhìn em đối xử với Trình Thanh nên mới thấy được sự tốt đẹp của em. Em không những tốt, còn quái lạ, hơn nữa là kiêu ngạo, nào ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ bởi vì em không giống những người phụ nữ khác? Lần này tôi thật lòng. Thế mà trước nay tôi không hề tin trên đời còn có chuyện động tâm.
Tôi mở hộp bánh ngọt ra, phía trên viết: ‘Bán Nguyệt, sinh nhật vui vẻ!’. Tôi lấy tay nhón một miếng ăn, bánh lẫn với bột trà xanh, vừa đắng vừa khó ăn, sở thích của em thật quái gở. Tôi lập tức hất bánh ngọt xuống đất. Dạ dày rỗng lại uống nhiều rượu, tôi nhịn không được nôn lên cái bánh. Sau đó tôi gục xuống bên cạnh, không dậy nổi, cũng chẳng có ý thức. Không biết bao lâu sau, có người mở cửa đi vào. Bật đèn rồi, đi tới định nhấc tôi lên, trong lúc mơ màng tôi cảm thấy là em, ú ớ nói: “Em còn biết trở về cơ à?”
“Fuck, mới chưa đến chín giờ đã uống thành thế này!” Người phụ nữ này thật thô lỗ, thô lỗ đến mức không giống người từng đọc sách vở.
Tôi không để ý tới em. Em không di chuyển được tôi, cuối cùng bỏ đi. Em cứ như thế mà đi sao?
Khăn mặt nóng phủ lên mặt, em nhẹ nhàng lau cho tôi, còn giúp tôi uống nước, là nước mật ong. Lúc này, em nói chuyện rất nhẹ nhàng, rất hòa nhã: “Tống Tam, đất lạnh, mau dậy đi.”
“Em có đi nữa không?”
“Không đi nữa.”
“Thật không?”
“Thật.”
Mặt của em gần trong gang tấc, đẹp như không có thật. Có thể vì trang điểm, lông mày vốn nhạt màu nay lại đậm nét rõ ràng. Tay của tôi xoa má em, lướt xuồng cằm, môi của em cũng thoa son, ướt át hơi bóng. Tôi muốn hôn em, thế nhưng em che miệng tôi nói: “Vừa nôn xong, dính hết cả người, đi rửa cho tôi!”
Tôi cảm thấy vui mừng, đúng là em giả bộ chưa được vài phút đã trở lại bản tính. Dựa vào sức em, tôi loạng choạng đứng lên. Em dìu tôi đến giường trong phòng ngủ rồi lập tức đẩy xuống. Nghe thấy tôi rên rỉ, em lại bảo: “Cho anh giả vờ, nhìn xem lần sau anh còn dám hay không.”
Nhưng lực trên tay rất nhẹ, giúp tôi cởi áo, quần, mặc quần áo ngủ cho tôi. Lau mặt lau người, đưa nước cho tôi uống. Em nhấc tay tôi ra khỏi bụng, thay thế bằng túi sưởi ấm. Sau đó sờ sờ đầu tôi, bàn tay mát lạnh rất thoải mái.
Em lại muốn rời đi, tôi gọi “Bán Nguyệt Bán Nguyệt”, em hôn một cái lên trán tôi, cúi đầu nói: “Anh hơi sốt, tôi lấy nước đá chườm cho anh.”
Tôi ôm túi sưởi, cảm thấy dạ dày đỡ hơn một chút. Em lại đi vào, dùng nước đá lạnh buốt lau mặt và ngực cho tôi, sau đó đặt khăn lên đầu. Tôi ngủ thiếp đi.
Em tới yêu cầu tôi một ngày nghỉ, tôi dứt khoát đáp: “Không được!”
Hình như em rất giật mình với câu trả lời của tôi, nói: “Chúng ta có thể không tính ngày này, tôi sẽ bù lại cho anh.”
Tôi càng tức, trước sau em cũng chỉ coi tôi là một ông chủ ư? Cái gì mà bù một ngày cho tôi? Em chỉ muốn cho tôi một trăm ngày sao?
Tôi nhìn em, nghiêm túc nói: “Tôi bảo không được là không được.”
Em kìm nén lửa giận, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là anh đi cùng chúng tôi, ăn cơm tối rồi hát karaoke.”
Vì muốn được đi cùng bọn họ, cuối cùng mới không thể không mời tôi, coi tôi là người thế nào!
“Theo tôi biết, em không ăn cơm tối.” Tôi lạnh lùng nói.
“Thỉnh thoảng cũng phải xã giao với bè bạn chứ. Được không?” Em cười cười tỏ vẻ đáng yêu, hy vọng tôi đồng ý.
Nhưng tôi quyết tâm không cho em đi.
“Em không được đi đâu hết!” Hơn nữa tôi còn đứng trước mặt em gọi điện cho Lý Hào, bảo cậu ta cự tuyệt mọi yêu cầu dùng xe của Lưu Minh Chân.
Em cắn môi nói: “Tống Lễ, anh không phải là người không biết đạo lý.”
“Vậy em nhầm to rồi, tôi chưa bao giờ biết đạo lý cả, làm việc gì cũng chỉ xem mình cao hứng hay mất hứng. Lúc em giày vò Chân Thành, tôi có biết đạo lý với cậu ta không? Em không thấy giống nhau à?”
Em ưỡn ngực nói: “Mặc kệ anh, ngày mai tôi nhất định phải đi!”
Kết quả, mới sáng sớm đã chẳng thấy tăm hơi của em. Cô Trần bê cơm lên, nói là buổi sáng em đã đi rồi, còn dặn cô ấy bảo tôi ăn cơm đầy đủ. Coi tôi là trẻ con ba tuổi chắc. Không có tôi, em cũng có người khác đón đi, người phụ nữ này thật chẳng vừa.
Tôi bực dọc trong lòng, ăn hai miếng bánh rồi thôi. Cô Trần cũng không dám nói gì tôi, trên đời này chỉ có cô gái kia dám nói tôi.
Quý Thần tới mát xa, hỏi: “Chân Chân đâu?”
Tôi đang nghĩ tới em, nghe thấy người khác gọi tên em thì lập tức nổi giận: “Tôi chẳng cắt chân cô ấy, muốn đi thì đi!”
Quý Thần cười ha ha: “Vợ chồng son cãi nhau à?”
“Đừng nói lung tung làm tôi buồn nôn. Cô ấy chỉ là trợ lý sinh hoạt của tôi.”
“Cậu đi lừa quỷ đi.”
Chân đã không còn đau nữa, Quý Thần nói: “Tháng này chân của cậu khôi phục rất nhanh. Chân Chân có công.”
“Chân ở trên người tôi, liên quan gì đến cô ấy.” Tôi cố tình không thừa nhận sự tốt đẹp của em, nếu không trái tim sẽ thắt rất đau.
“Cũng chỉ có mình cô ấy quản lý được cậu, chăm sóc được cậu. Đổi thành người khác, hàng ngày cậu dằn vặt như vậy, có ai mà chịu nổi.”
“Anh là bác sĩ mát xa, không phải bác sĩ tâm lý. Động tay là được rồi, không mở miệng nói cũng chẳng ai bảo anh câm điếc.” Tôi nhắm mắt lại luôn.
Lúc Quý Thần đi còn bảo: “Gọi điện thoại, chủ động nói ‘rất xin lỗi’ là được rồi.” Tôi giơ chân đá sầm cửa.
Buổi trưa tôi không ăn cơm, tức đủ no rồi.
Đến chiều, có người đưa hoa tới, là hoa tươi tôi đặt trên mạng từ một tuần trước. Đừng cười, không phải hoa hồng đỏ. Em từng nói em thích bách hợp, màu nào cũng thích, vì thế tôi đặt chín mươi chín bông, mỗi lớp là một màu khác nhau: Hồng, vàng, xanh… thơm đến ngạt thở. Tôi đặt hoa trên bàn cơm, nếu em đi từ cửa vào, ngay lập tức sẽ nhìn thấy.
Tôi ngồi sưởi nắng ở cửa sổ sát sàn, ăn bánh quy bơ đậu đỏ hôm qua em nướng. Không hề cảm thấy ngon miệng, bởi vì càng ăn tôi càng nhớ cô gái ngốc nghếch kia. Em không nhận ra chút nào sao?
Lúc sáu giờ, bữa tối thắp nến Italy tôi đặt được đưa tới, kèm theo một bánh ngọt trà xanh. Em nói em thích nhất vị trà xanh, ngay cả ăn DQ[1] cũng chỉ cần trà xanh.
Sáu rưỡi ban nhạc tứ tấu đến, tôi thanh toán tiền, bảo bọn họ lấy đồ ăn đi, để rượu vang lại.
Một người trong nhóm rất băn khoăn, hỏi tôi có muốn nghe tấu một bài hay không, tôi chỉ nói một tiếng. “Đi!” Nếu em ở đâu, nhất định sẽ sửa lời tôi, thêm chữ ‘mời’.
Bọn họ đi rồi, tôi mở chai rượu vang kia ra uống. Vừa uống vừa nghĩ đến lúc nhìn thấy em ở trên tivi, sau đó em hôn mê tỉnh lại, rồi từng ngày bên nhau, cuối cùng uống hết cả chai rồi em còn chưa trở về!
Rốt cuộc tôi hiểu được chỗ có vấn đề, cô nàng này, nói thẳng ra là rất nhất quán, rất thành thật. Không quanh co lòng vòng, việc nào cũng toàn tâm toàn ý, ai cũng muốn ở bên em, được em đối xử chân thành. Hơn nữa em đối xử tốt với người khác nhưng không cần báo đáp. Không phải vì đối phương là ai, dù là ông trời em cũng không quan tâm. Nếu em thích người đó rồi, cũng chẳng để ý người đó có đáng hay không.
Tuy tôi ghen tị với Trình Thanh, nhưng cũng bởi nhìn em đối xử với Trình Thanh nên mới thấy được sự tốt đẹp của em. Em không những tốt, còn quái lạ, hơn nữa là kiêu ngạo, nào ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ bởi vì em không giống những người phụ nữ khác? Lần này tôi thật lòng. Thế mà trước nay tôi không hề tin trên đời còn có chuyện động tâm.
Tôi mở hộp bánh ngọt ra, phía trên viết: ‘Bán Nguyệt, sinh nhật vui vẻ!’. Tôi lấy tay nhón một miếng ăn, bánh lẫn với bột trà xanh, vừa đắng vừa khó ăn, sở thích của em thật quái gở. Tôi lập tức hất bánh ngọt xuống đất. Dạ dày rỗng lại uống nhiều rượu, tôi nhịn không được nôn lên cái bánh. Sau đó tôi gục xuống bên cạnh, không dậy nổi, cũng chẳng có ý thức. Không biết bao lâu sau, có người mở cửa đi vào. Bật đèn rồi, đi tới định nhấc tôi lên, trong lúc mơ màng tôi cảm thấy là em, ú ớ nói: “Em còn biết trở về cơ à?”
“Fuck, mới chưa đến chín giờ đã uống thành thế này!” Người phụ nữ này thật thô lỗ, thô lỗ đến mức không giống người từng đọc sách vở.
Tôi không để ý tới em. Em không di chuyển được tôi, cuối cùng bỏ đi. Em cứ như thế mà đi sao?
Khăn mặt nóng phủ lên mặt, em nhẹ nhàng lau cho tôi, còn giúp tôi uống nước, là nước mật ong. Lúc này, em nói chuyện rất nhẹ nhàng, rất hòa nhã: “Tống Tam, đất lạnh, mau dậy đi.”
“Em có đi nữa không?”
“Không đi nữa.”
“Thật không?”
“Thật.”
Mặt của em gần trong gang tấc, đẹp như không có thật. Có thể vì trang điểm, lông mày vốn nhạt màu nay lại đậm nét rõ ràng. Tay của tôi xoa má em, lướt xuồng cằm, môi của em cũng thoa son, ướt át hơi bóng. Tôi muốn hôn em, thế nhưng em che miệng tôi nói: “Vừa nôn xong, dính hết cả người, đi rửa cho tôi!”
Tôi cảm thấy vui mừng, đúng là em giả bộ chưa được vài phút đã trở lại bản tính. Dựa vào sức em, tôi loạng choạng đứng lên. Em dìu tôi đến giường trong phòng ngủ rồi lập tức đẩy xuống. Nghe thấy tôi rên rỉ, em lại bảo: “Cho anh giả vờ, nhìn xem lần sau anh còn dám hay không.”
Nhưng lực trên tay rất nhẹ, giúp tôi cởi áo, quần, mặc quần áo ngủ cho tôi. Lau mặt lau người, đưa nước cho tôi uống. Em nhấc tay tôi ra khỏi bụng, thay thế bằng túi sưởi ấm. Sau đó sờ sờ đầu tôi, bàn tay mát lạnh rất thoải mái.
Em lại muốn rời đi, tôi gọi “Bán Nguyệt Bán Nguyệt”, em hôn một cái lên trán tôi, cúi đầu nói: “Anh hơi sốt, tôi lấy nước đá chườm cho anh.”
Tôi ôm túi sưởi, cảm thấy dạ dày đỡ hơn một chút. Em lại đi vào, dùng nước đá lạnh buốt lau mặt và ngực cho tôi, sau đó đặt khăn lên đầu. Tôi ngủ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook