Em Chờ Anh
Chương 18: [Ngoại truyện 8] Chuyện cơm hộp

Giang Tiểu Du bắt đầu làm việc ở đây được hai tuần, vẫn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm với công ty quy mô lớn và các đồng nghiệp.

Buổi trưa lúc cô đang ăn cơm trong nhà ăn với đồng nghiệp cùng phòng, thấy ba người đàn ông anh tuấn lạnh lùng kiểu Gestapo[1] hình như đang tìm kiếm cái gì. Mọi người đều phát hiện ra, nhưng không ai biết nguyên nhân. Cuối cùng họ đi đến trước mặt cô, nhìn bàn ăn của các cô, rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi, đây là hộp cơm của ai?”

Giang Tiểu Du dè dặt đáp: “Là của tôi.”

Người đó và hai người còn lại ra hiệu cho nhau, ba người nhanh chóng vây quanh Giang Tiểu Du, kín không một khe hở, Giang Tiểu Du nhìn trái nhìn phải, vô cùng căng thẳng, không chỉ lòng bàn tay, ngay cả chóp mũi cũng rịn mồ hôi.

Người kia tiếp tục: “Mời cô đi với chúng tôi đến phòng Tống tiên sinh.” Giọng nói vẫn cực kỳ khách khí. Nhưng lọt vào lỗ tai cô, nghe sao mà đáng sợ. Giang Tiểu Du đẩy gọng kính, hai chân run rẩy đứng lên, bảo với đồng nghiệp: “Mấy người dọn hộp cơm giùm tôi nhé.”

“Không cần, chúng tôi cầm đi giúp cô.” Bọn họ nói xong, cẩn thận cầm hộp cơm, ngay cả mấy cái xương cá vừa nhặt ra để ở nắp hộp cũng lấy đi luôn.

Lần đầu tiên trong đời được ba người đàn ông vừa cao to vừa đẹp trai ‘hộ tống’, nhưng trong lòng Giang Tiểu Du không yên, đứng trước cửa văn phòng ‘Tống tiên sinh’, trái tim cô muốn nhảy vọt ra, tựa như phía trước là vực sâu muôn trượng.

Người trong công ty Tống Lễ đa phần đều gọi hắn là ‘Tống tiên sinh’, bởi vì Tống Lễ không thích bị gọi là ‘giám đốc’, hơn nữa ‘giám đốc Tống’ đồng âm với ‘lo ma chay’,[2] khiến hắn nghe mà khó chịu.

Từ lúc Giang Tiểu Du đi làm, dù cho phòng tài vụ và phòng tổng giám đốc ở cùng một tầng, nhưng mới chỉ thấy qua bóng người hắn. Cô chầm chậm bước vào, thấy một người đàn ông vóc dáng trung bình đang đứng cạnh cửa sổ sát sàn, sắc mặt vô cùng tăm tối, Giang Tiểu Du biết hắn là ‘Tống tiên sinh’. Những người khác thấy cô dừng chân, từ phía sau đẩy khẽ một cái, cô mới đi tiếp đến trước mặt người nọ, ngơ ngác gật đầu chào.

Những người khác cầm hộp cơm của cô, kèm theo cả nắp hộp đựng xương cá để trên bàn làm việc. Giang Tiểu Du nhìn thoáng qua, cảm thấy hình gấu Pooh trên nắp hộp chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh, rất buồn cười.

Tống tiên sinh cẩn thận kiểm tra đồ ăn cô còn chưa ăn, nhìn thấy xương cá, ngữ điệu có vẻ bình thản hỏi: “Đồ ăn ngon không?”

Trên đường tới đây Giang Tiểu Du đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, hơn nửa là liên quan đến việc cô làm trợ lý ở phòng tài vụ, không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút, cô ngập ngừng đáp: “Cũng được ạ.”

“Đây không phải hộp cơm của cô nhỉ?” Dường như sắc mặt Tống tiên sinh u ám hơn, sự tức giận ẩn trong giọng nói cũng rõ ràng.

Cô lắc đầu, không dám thở mạnh, căn phòng rất yên lặng.

Một trong ba người đưa cô lên nói với Tống tiên sinh: “Anh ba, đừng như thế, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tống tiên sinh kia, đành phải im thin thít.

Giang Tiểu Du chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng căng thẳng nuốt nước miếng.

“Bánh ngọt đâu?” Tống tiên sinh lại hỏi.

“Buổi sáng… buổi sáng tôi hơi đói, ăn trước rồi.” Giọng cô run lên. Giang Tiểu Du phát hiện ngón tay đặt trên bàn của Tống tiên sinh vì bóp chặt quá nên đã trắng bệch. Đó là bánh trứng hôm qua cô mua ở KFC, nhưng có thấy ai bảo công ty cấm ăn uống trong phòng đâu.

Hắn đập bàn, trong không gian tĩnh lặng như thế này, một tiếng vang khiến mọi người giật mình thót tim.

“Nói,” Hắn bước lên phía trước, đáng sợ đến mức Giang Tiểu Du giật lùi về sau, “Vì sao lại lấy cơm trưa của tôi?”

Nói vậy là có ý gì, cô ngỡ ngàng, nhưng vẫn biết thanh minh ngay lập tức: “Không, tuyệt đối không phải, đây là cơm trưa của tôi.”

“Vừa rồi cô nói không phải hộp cơm của cô! Nói dối không chớp mắt!” Hắn giận dữ khó nén.

“Đây là hộp cơm của bạn tôi. Cô ấy làm cơm trưa, nhưng vì có hẹn nên cho tôi.” Cô nhỏ giọng giải thích.

Bởi vì công ty có hỗ trợ ăn trưa, mỗi ngày một món thức ăn hai bát cơm, thêm canh và hoa quả, chỉ tính nhân viên có ba tệ, cô thường không mang cơm theo. Hôm nay Viên Viên có hẹn đột xuất, thế nên đưa nguyên hộp cơm cho cô. Viên Viên nấu ăn rất ngon, còn tiết kiệm được ba tệ, cô mới cầm theo.

Không ngờ, số lại ‘son’ như vậy, lần duy nhất mang cơm theo lại bị sếp túm cổ!

“Nói càn! Đây rõ ràng là hộp cơm trưa của tôi! Cô nói xem cô mang theo thức ăn gì?” Lửa giận của Tống tiên sinh ngày càng bùng to.

Người vừa rồi nói giúp cô cũng bắt đầu khuyên: “Cô gái, đây là việc nhỏ, không đáng để nói dối.”

Giang Tiểu Du nghe xong, bỗng nhiên nổi tính ngang ngạnh: “Có cá hố, cà rốt, hành tây…” Cô quay đầu nhìn, Tống tiên sinh cả giận bảo: “Không được ăn gian nhìn lén!”

“Không phải, vừa rồi tôi quên!” Cô cũng bực.

Người kia nói với Tống tiên sinh: “Anh ba, chuyện này….”

Tống tiên sinh suy nghĩ, cầm di động ấn một dãy số, đợi đến khi kết nối rồi, mọi người mới nhẹ nhàng thở phào. Giang Tiểu Du nhìn gương mặt trông nghiêng của Tống Lễ, thấy vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên dịu dàng.

Nghe hắn nói: “Còn chưa… cơm hộp của anh bị người ta lấy mất rồi.” Ngữ điệu như đứa trẻ mách với bố mẹ.

Hắn nói tiếp: “Không cần, anh không cần, anh muốn ăn cơm hộp em làm cơ. Em làm những gì cho anh thế?” Sau đó hắn ngẩng đầu, lườm Giang Tiểu Du một cái, bật loa ngoài, một giọng nữ phát ra: “À, có cá hố kho đậu anh thích nhất, cùng với cà rốt, hành tây, mộc nhĩ, nấm kim châm. Tống Lễ, thôi, anh mau đi ăn cơm, có khi lát lại tìm được ngay ấy mà. Ngoan, hết giờ làm mà còn chưa thấy, em sẽ đi mua hộp cơm mới cho anh.”

Tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ mồn một, Giang Tiểu Du cảm thấy đây chắc là giây phút xui xẻo nhất cuộc đời mình. Ba người đàn ông đứng bên nghe lời của bà chủ xong, thật sự không nhịn được, mặt trông như bị co giật.

“Bánh ngọt là gì?” Hắn lại ôn hòa hỏi.

“Bánh bí ngô dừa sợi. Tống Lễ,” Cô lại kéo dài tên hắn: “Nghe lời, đi ăn cơm trưa, nếu đói hại dạ dày, buổi tối em xử lý anh.” Đúng là kiểu cặp đôi âu yếm ngọt ngào trắng trợn, Tống tiên sinh định tắt loa ngoài, lại đột nhiên lại nghe thấy: “À, đúng rồi, buổi sáng em chuyển phát nhanh hộp cơm cho anh, anh để đâu?”

Hắn nghe xong, khó hiểu hỏi: “Chuyển phát cái gì? Không phải buổi sáng em đưa anh cầm đi sao?” Hầu như sáng nào, lúc bọn họ ra khỏi cửa cô cũng đưa hộp cơm cho hắn, hôn hắn một cái, sau đó tự lên xe.

“Tiên sinh à, sáng nay anh đi sớm quá, hộp cơm để trên bàn quên mang! Em đành cầm đến công ty, nhờ chuyển phát trước buổi trưa đưa đến công ty anh.”

Vẻ mặt Tống tiên sinh băn khoăn, nhìn Giang Tiểu Du không nói lời nào. Giang Tiểu Du nghe xong đoạn đối thoại ban nãy, cũng chỉ biết trưng tư thế muốn chém muốn giết tùy hắn.

Đã có người gọi điện hỏi quầy lễ tân dưới tầng. Ngay sau đó cô nàng lễ tân mồ hôi đầm đìa chạy lên, cầm một tờ giấy ký nhận, hoảng hốt nói: “Buổi trưa mười một rưỡi có người chuyển phát đến cho Tống tiên sinh, tôi đã giao ngay cho thư ký của ngài ấy rồi ạ.”

Người kia nhìn ra cửa, thư ký đi ăn còn chưa về. Lập tức gọi điện thoại di động. Chốc sau, thư ký trở về, kinh hoàng ôm một cái hộp bọc trong tờ giấy gói hàng, run rẩy giao cho Tống tiên sinh, nói: “Vì nó được đưa lên cùng một đống hồ sơ, tôi cứ nghĩ buổi chiều đưa cho ngài vẫn còn kịp.”

Hắn nhìn chăm chú, gỡ giấy bọc, lấy từ bên trong ra một hộp cơm giống cái của Giang Tiểu Du như đúc, nắp hộp in hình gấu Pooh đáng yêu. Còn cả túi giấy ăn và một quả đào. Hắn mở ra, bên trong quả nhiên là cơm cá hố và bánh ngọt.

Mọi người cuối cùng cũng thở phào một hơi. Tống tiên sinh hắng giọng, áy náy nói với Giang Tiểu Du: “Tôi rất xin lỗi.”

Giang Tiểu Du nhìn qua lớp kính dầy cộp như cái đít chai, thấy người đàn ông vừa rồi còn khiến người ta sợ hãi thót tim, giờ lại có vẻ mặt thành khẩn, trong lòng lập tức xuôi xuôi tha thứ, nhưng sự sợ hãi, và chuyện bị điệu đi trước mặt các đồng nghiệp, đâu chỉ một câu ‘rất xin lỗi’ là xong?

Không ngờ hóa ra di động còn chưa ngắt, lại truyền ra giọng nữ dễ nghe: “Tống Lễ, gây họa lớn rồi hả? Anh chuẩn bị bồi thường tổn thất tinh thần đi thôi.”

Hắn nở nụ cười hiếm hoi, tắt loa ngoài, đi đến cửa sổ nói vài câu, cúp điện thoại rồi quay về.

Hắn hỏi: “Cô ở phòng nào, tên là gì?”

“Phòng tài vụ, Giang Tiểu Du.” Cô thấp giọng đáp.

“Về chuyện xảy ra hôm nay, tôi xin nhận lỗi lần nữa. Để bồi thường, tôi sẽ mời cô ăn miễn phí ở nhà ăn vĩnh viễn.”

“Tống tiên sinh, không cần như thế. Nhưng tôi hy vọng ngài có thể công khai thư xin lỗi tôi. Nếu không, sau chuyện hôm nay, tôi sợ đồng nghiệp sẽ hiểu lầm.” Cô vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng vô cùng kiên quyết.

Mọi người nhìn cô, Tống Lễ suy ngẫm, gật đầu nói: “Phiền cô đừng kể chuyện này cho đồng nghiệp.”

Giang Tiểu Du suy xét hồi lâu mới nói: “Được rồi.”

Ba người kia giúp cô cầm hộp cơm, nắp hộp và xương cá, hộ tống cô về nhà ăn.

Buổi chiều hôm đó, đại sảnh dưới tầng trệt dán một bức thư tạ lỗi.

“Thư tạ lỗi.

Tống Lễ vì điều tra một việc tư, gây phiền phức không đáng có cho nhân viên Giang Tiểu Du phòng tài vụ. Giờ xin nhận lỗi.”

Bên dưới là chữ ký do hắn tự tay viết.

Mười năm sau, khi Giang Tiểu Du đã trở thành trưởng phòng tài vụ, đến công ty ở Hải Nam họp thường niên, nhìn thấy Tống phu nhân và Tống tiên sinh, vẫn nhắc tới chuyện năm đó, tai vạ do hộp cơm gấu Pooh gây ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương