Hà Anh mang đồ vào trong bếp thì mới giật mình , hình như cô bỏ quên vị khách kia mặc anh đứng đó.
Hà Anh nhanh trí rót cho Tử Thiên một cốc nước lọc.
Đối tốt với người ta một chút xíu, Có Khi đắc tội gì thì còn được khoan hồng.
" Em mời anh cốc nước! Anh mau uống đi!" Hà Anh nhiệt tình đưa cốc nước cho Tử Thiên.
Sợ anh đi làm về sẽ khát nước nên cô đưa cho anh cốc nước để giải nhiệt.

Nói rồi Hà Anh bỏ mặc người ta mà đi vào bếp tập trung vào chuyên môn của mình.
Ấy vậy mà lâu rồi Hà Anh không xuống bếp, tay chân của cô trở lên vụng về.
Hà Anh nấu cơm xong rồi chuyển sang làm bữa.
Chết rồi nấu cơm không chỉnh thời gian.


Ôi! Cái nồi cơm không phải vẫn còn nguyên gạo với nước đấy chứ?
Nấu cơm cũng ít nhất là mười năm phút trôi qua rồi, giờ mới nhớ ra, mong là chỉ là suy đoán viển vông mà thôi.
Thừa cơ hội Tử Thiên vẫn còn đang bận công việc , Hà Anh lựa cơ hội hội để kiểm tra cái nồi cơm điện đầy bất ổn kia.
Trời ạ! Quả đúng trong suy đoán của cô, Hà Anh quên chỉnh nút thời gian vẫn để mặc định là số 0 , bảo sao nó không chín cho.
May đột nhiên còn nhớ ra ,chứ bản thân mắc chứng hay quên , đầu óc cá vàng , cũng may nhớ ra thì còn vớt vát được , chứ mà để thêm một chút thời gian nữa chắc cho cô chìm đắm xuống đại dương bao la thì cũng không thể xoá nổi sự xấu hổ mất.
Đang vui mừng khi lo được nồi cơm thì còn nồi cá chiên trên bếp nữa.
Gia Thành đột nhiên gọi điện cho Hà Anh, cô vội vàng bắt máy nói chuyện mà quên mất cô đang chiên cá trên bếp.
Một mùi thơm đặc biệt này hình như là........là mùi.....
Ah! Nồi cá của tôi! Hu hu !không được ! Không được!
Tử Thiên đang gọi điện thoại thì ngửi thấy mùi khét, đoán chắc rằng Hà Anh sơ suất để thức ăn bị khê.
Tử Thiên vội vàng vào thì thấy Hà Anh xử lý xong hết rồi.
Hà Anh quay người lại thì giật hết cả hồn, không phải chứ, sao anh đứng đây từ lúc nào?
Cô dựa cạnh chậu rửa bát với khuôn mặt trắng bệch như là bị hớp mất hồn vậy.
" Hoàng tổng....?.....Anh vào đây làm gì vậy?" Hà Anh đờ người ra vì giật mình.
Thấy sắc mặt Hà Anh có vấn đề Tử Thiên càng tiến đến nhẹ nhàng hỏi han.

Thấy đằng sau cô là chảo cá bị cháy khét , anh sợ cô bị bỏng liền vô cùng lo lắng.
" Em có bị làm sao không? " Khuôn mặt của Tử Thiên tối sầm đi vài phần.
" Em....!Em ..

em không có...!sao." Hà Anh vẫn cố tình phủ nhận.

Biết thừa là Hà Anh nói dối, Tử Thiên không thèm quan tâm câu trả lời khi nãy của cô, kế sát gần đối diện với Hà Anh kéo phần tay mà cô đang che phía sau.
Ha! Thôi xong rồi, lỡ....!
Cho dù cố gắng không cho anh biết nhưng bàn tay mạnh mẽ này khiến Hà Anh khó mà trụ nổi.
Anh kéo bàn tay Hà Anh che phía sau người cô phơi ngay trước mặt anh.
Khuôn mặt điển trai này của anh xám xịt đi vài phần, Tử Thiên lo lắng nhưng vẫn gặng hỏi Hà Anh lần nữa.
" Em có sao không?" Tử Thiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Hà Anh ngây thơ vẫn tìm cách biện minh.
" Chỉ là vết bỏng nhẹ , không có gì đáng lo ngại đâu ạ."
Tử Thiên không nói gì, lập tức xoay người Hà Anh hướng về phía chậu rửa bát bật vòi nước lên đưa bàn tay bị bỏng của Hà Anh xả cùng với nước mát.
" Anh....." Hà Anh định nói thêm nhưng lại thôi.
" Em có biết .Em cứ im ỉm chịu đựng thế này là anh đau lòng lắm em có biết không?"
Nghe những lời này trong lòng Hà Anh có chút nhói.
Thật sự là anh đau lòng vì cô? Hình như bữa cơm cô mời anh ngày hôm nay có gì đó không ổn rồi.
Hà Anh ngây ngốc ngắm nhìn khuôn mặt trở lên lạnh lùng của Tử Thiên.
Cái cảm giác này thật là khiến người ta đổ gục mất thôi nhưng cũng không kém ...không xa mà lánh.

Đôi mắt này của Tử Thiên khiến Hà Anh không rét mà cũng run.
Thấy Hà Anh chăm chú nhìn anh đến như thế , Tử Thiên lấy tay nhúng nước búng vào mặt cô cho tỉnh mộng.
" Em lại sao thế?" Tử Thiên đặt câu hỏi lên người Hà Anh.
Quả thật cách này có tác dụng với Hà Anh, cô vội vàng lắc đầu.
" Thế sao em nhìn anh mãi thế?"
" Sếp Hoàng à ! Anh hỏi câu đó lần thứ mấy rồi, nên em ngạc nhiên một chút thôi." Hà Anh biện minh lại.
" Ồh! Vậy tại sao em lại ngạc nhiên?" Tử Thiên vẫn tiếp tục hỏi Hà Anh.
" Em...! Anh cứ hỏi dồn dập thế em biết trả lời thế nào giờ!" Hà Anh bí quá không biết trả lời sao, tự dưng Hà Anh cảm thấy cô như bị dồn vào đường cùng vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp này của Hà Anh hình như là đang hờn dỗi.
" Anh hỏi em từng câu một mà, anh đâu có hỏi dồn!"
Tử Thiên cười phá lên một cái khiến Hà Anh càng thêm hoang mang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương