Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi
-
20: Hà Anh Sợ Muỗi
Tử Thiên khởi động xe, chiếc xe sang này bắt đầu cuộc hành trình.
Tử Thiên không đưa Hà Anh về nhà luôn mà đưa cô ra bờ hồ hóng mát.
Trời ơi ! Quả thật phong cảnh đêm khuya đẹp thật sự luôn cặp đôi yêu nhau mà hẹn hò ở đây thì tuyệt hết mức.
Nhưng yên tĩnh quá sợ mình làm bữa tiệc cho mấy con muỗi chết tiệt đó.
Vốn Tử Thiên là con nhà giàu cứ ngỡ anh sẽ đưa cô đến những nơi sang trọng xa hoa nào đó để Hà Anh mở mang tầm mắt chứ.
Thật không ngờ nơi đầu tiên của hai người bắt đầu từ đây.
Nhưng Tử Thiên đưa Hà Anh đến hồ mà cả hai lại ngồi im lặng trong xe.
Hà Anh tưởng rằng buổi đầu tiên hẹn hò sẽ lãng mạn như nào nhưng không, buổi hẹn hò này lại vô cùng căng thẳng.
Không khí trong xe trở lên ngột ngạt, khiến Hà Anh có chút khó thở.
Tử Thiên vẫn không nói gì vẫn im lặng cho đến khi Hà Anh lên tiếng.
" Sếp tổng! Anh đưa em ra hồ làm gì?"
Tử Thiên nhìn chăm chăm Hà Anh với ánh mắt ôn nhu.
" Em! Em có biết bơi không?"
Cái gì? Sếp Hoàng , anh có thể đổi chủ đề khác được không hoặc một câu hỏi khác cũng được.
Xin anh !đừng hỏi mấy câu vô lí được không?
Đến tuyển vợ thôi mà cũng phải tuyển người biết bơi cơ?
Không phải chứ ! Đừng làm điều dại dột nha! Chúng ta lớn rồi , có gì hãy từ từ giải quyết, đừng manh động.
" Em có!"
Tử Thiên cười khẩy một tiếng!
" Anh Thiên , anh đừng có làm em sợ nha! Có gì...mọi thứ đều có cách giải quyết của nó mà!" Hà Anh lo lắng định ngăn cản anh.
" Hả?" Tử Thiên thắc mắc hỏi.
Hà Anh bị Tử Thiên làm cho một phen quê mùa, tưởng anh thất tình làm điều dại dột, cô có lòng tốt khuyên anh vậy....thì ra là không phải à.
"Em đang lo cho tôi." Tử Thiên cố tình hỏi.
Hà Anh đoán được anh nhìn thấu ra rồi , chỉ là vẫn muốn cô đích thân thừa nhận thôi.
Hà Anh không nói gì chỉ biết gật đầu thừa nhận.
Tử Thiên hài lòng với cách cư xử này của cô.
" Em đừng nghĩ nhiều, mấy nữa anh rủ em đi bơi, em có chịu đồng ý?"
Thì ra là thế , tưởng anh có âm mưu gì , thì ra là tìm người để tỉ thí mà.
Thôi xong rồi! anh rủ cô đi bơi? Không được đâu , lâu rồi cô không bơi giờ chân tay cứng cáp liệu bơi được không, vả lại Hà Anh quên mất cách bơi như nào rồi!
" Em....."
" Thôi được cái này anh châm trước cho em nghĩ, hôm nào bơi thì anh bảo, chứ bây giờ trời hơi lạnh không bơi được đâu."
Phù! Là anh cố tình chọc ghẹo cô mà toàn đưa ra câu hỏi vô lí nhưng không kém phần hóc búa.
Là do Hà Anh nghĩ nhiều rồi.
" Hay chúng ta ra ngoài một chút nhỉ?" Tử Thiên lên tiếng.
" Không được! Ở đó có cây, kiểu gì sẽ có muỗi!" Hà Anh nắm tay Tử Thiên ngăn cản anh.
Tử Thiên bất ngờ quay sang hỏi cô.
" Em sợ muỗi à?"
" Em không có! Nhưng em không thích mấy con loăng quăng đó trích vào người." Hà Anh bộc bạch lên tiếng.
" Tại sao?" Tử Thiên hỏi.
" Mấy con muỗi này dễ mang virut nhiễm bệnh , đặc biệt là bệnh sốt xuất huyết."
" Còn nữa máu của chúng ta thuộc nhóm máu hiếm tuy không phải hiếm đến nỗi phải đi lục tung cả thành phố này ra mà vẫn không có, nhưng cũng thuộc dạng thiểu số ít phổ biến.
Em không muốn chúng ta trở thành bữa tiệc của côn trùng hút máu đó đâu."Cô giải thích thêm.
Tử Thiên không nhịn được nổi mà bật cười thành tiếng một cách sảng khoái.
" Lần đầu tiên trong đời anh thấy có trường hợp đi so đo với con muỗi đấy!"
Hà Anh bị Tử Thiên cười đến nỗi khiến cô có một chút xấu hổ.
Híc! Là Hà Anh nói gì sai sao? Tụi nó là côn trùng có hại mà, chúng không chỉ gây ra bệnh sốt rét, sốt xuất huyết và một số bệnh truyền nhiễm khác, sao anh có thể coi thường được nhỉ?
" Em không có !"
" Thôi được rồi! Lúc đó anh lại bồi bổ cho em , sợ tụi nó chết vì no đó.
Hay do máu của em ngọt nhỉ? Nên chúng mới chích em."
" Sếp Hoàng à! Có phải là anh cố tình !"
" Đúng đó ! Anh tình nguyện là người bảo vệ cho em khỏi mấy con muỗi đó cũng như bảo vệ em khỏi gặp nguy hiểm."
Hà Anh ngây thơ , mấy con muỗi đó để cô xử được rồi không cần đến anh, nhưng cô lại không hiểu ẩn ý của Tử Thiên cho lắm.
Biết trước Hạ Nhi sẽ gây nguy hiểm đến cho Hà Anh, Tử Thiên luôn âm thầm bảo vệ cô đằng sau, kể cả dù anh có ở xa cô.
Nghĩ đi nghĩ lại Hà Anh cũng hiểu ra được dụng ý của anh.
Thì ra sếp tổng muốn mượn đám con muỗi đó để tỏ tình với cô, nhưng sao lại là con muỗi?anh có thể mượn phong cảnh nơi đây để miêu tả được mà.
Thấy anh tâm trạng đang vui Hà Anh không dám xen ngang kẻo tránh mất hứng.
Anh nghĩ cô sợ muỗi , không hề có nha! Chỉ là ghét tiếng kêu của chúng mà thôi.
Hà Anh ngây ngốc nhìn Tử Thiên, anh phẩy tay trước mặt cô.
Anh có gì mà khiến cô phải nhìn chăm chú đến thế? Có phải là khuôn mặt điển trai này của anh mê hoặc đúng không?
" Em......" Hà Anh ấp úng nói nhưng lại thôi.
Tự dưng ở trên trời rơi xuống một vệ sĩ đẹp trai sẵn sàng bao bọc cô mọi lúc mọi nơi.
Nhưng chỉ xuất hiện trên phim truyền hình thôi nhé chứ ngoài đời có mấy ai.
Vẫn là sự tích con muỗi mà cả hai đưa vào làm chủ đề bàn tán.
" Vì sao anh ......!lại muốn bảo vệ em?"
Hà Anh đúng thật là, cô ngốc thật hay là ngốc giả đây , cô có thể hỏi mấy câu hỏi ngớ ngẩn được nhỉ.
Ý Hà Anh muốn biết lòng anh cô quan trọng đến mức nào.
Tử Thiên nắm lấy tay Hà Anh dùng ánh mắt ôn nhu mà nhẹ nhàng nói với cô.
" Em biết đó , anh là người rất coi trọng tình nghĩa,em hỏi tại sao anh muốn bảo vệ em đúng không.
"
Tự dưng Tử Thiên đang nói thì dừng lại , có lẽ Hà Anh nên biết sự thật này thì hơn.
Hà Anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe anh nói.
" Em từng cứu anh, anh mang ơn em cả đời, anh sẵn sàng bảo vệ em , vì em mà anh còn có cơ hội sống để được kế bên em." Tử Thiên nhẹ nhàng nói thêm.
Thì ra Tử Thiên chỉ là mang ơn Hà Anh, tất cả những gì anh làm trong thời gian vừa qua chỉ là báo đáp.
Cô cứ nghĩ anh nhớ lại chuyện lúc trước rồi nhưng hoá ra là không phải.Là do cô nghĩ nhiều rồi.
Hà Anh nghĩ anh cũng chỉ kiếm người mua vui cho mình chứ với thân phận thấp hèn như cô thì làm sao xứng với anh , thế nên cô cũng chẳng bất ngờ gì.
Tuy vậy Hà Anh có một chút chạnh lòng.
" Anh....!có tin vào định mệnh không?" Hà Anh mang khuôn mặt u buồn quay sang hỏi anh.
Thấy Tử Thiên gật đầu Hà Anh như được nuôi hi vọng.
" Em chính là định mệnh đời anh."
Hà Anh nghe mà vui sướng ở trong lòng, cô như được trúng xổ số vậy.
Anh nói gì chứ? Cô chính là định mệnh đời anh.
Hà Anh không thể tin được, có phải cô nghe nhầm không hay đây chỉ là giấc mơ.
" Nếu không nhờ vụ tai nạn đó , thì anh không biết đến em.
Cảm ơn em đã hiến máu cho anh."
Anh xem anh kìa , ai đời lại nói những lời xui xẻo đến như thế không?
Anh cảm ơn cô rất nhiều nha, nhiều không đếm xuể , có khi lên đến hàng tỉ lần .
Giờ cô mới biết máu của mình quý giá đến như thế.
Tử Thiên từng yêu Hạ Nhi dĩ nhiên chuyện tình cảm anh vẫn có kinh nghiệm hơn cô, chỉ là Hạ Nhi chính là mối tình đầu của anh.
Không sao Hà Anh không phải mối tình đầu tiên thì sẽ là mối tình cuối cùng.
Chẳng qua có những chuyện không muốn nhắc đến thì đừng nên nhắc.
" Anh xem kìa có ai như anh không?" Cuối cùng Hà Anh cũng nói chuyện với anh một cách thoải mái.
" Anh làm sao?" Tử Thiên ghé sát vào người Hà Anh.
" Tim cô đập mạnh liên hồi , lúc này đây Hà Anh nóng hết cả mặt dù bên trong xe có bật điều hòa.
Xem kìa cô bị anh làm cho loạn hết cả lên rồi.
Dù gì tích cực lên một chút.
" Thì.....!Thì ...!Hôm đó ông trời phù hộ , tai qua nạn khỏi.
Hi hi.
Dĩ nhiên vấn đề đó em giúp chuyện đương nhiên rồi."
Hà Anh định khuyên anh đừng có nhắc đến chuyện tiêu cực đó nữa nhưng mà anh trông lạnh lùng như thế làm sao cô nói được.
" Vậy ư? Thế thì em giúp anh luôn một việc."
Hoạ do miệng mà ra , quả thật giờ cô không để cho mình đường lui nào hết , cái gì mà giúp với chả đỡ.
Hà Anh ơi tự xem lại bản thân kìa cứ như là tên ngốc không bằng ý, từ nãy đến giờ toàn là bị anh dụ dỗ thôi.
Tuy nhiên cô không phải là người dễ dụ thế nhưng không có nghĩa là không bị dụ.
Đây lần đầu tiên Hà Anh yêu khó tránh khỏi việc mình trở lên nhàm chán.
Quả nhiên cô có hơi nhạt thật , nhưng Tử Thiên không phải là người nóng vội thế nên anh vẫn kiên nhẫn chờ Hà Anh và coi cô là đầu tư dài hạn.
Tử Thiên tháo dây an toàn ra định xuống xe.
Anh làm vậy ? Không phải rủ cô ra công viên ngồi đó chứ?
Nhưng Hà Anh nói rồi mà , nơi đó toàn muỗi thôi, không có được đâu.
Ấy vậy mà anh cởi dây xong thì không rời khỏi xe.
Đột nhiên có cái gì đó làm tay Hà Anh ướt, thì ra là anh hôn lên tay cô.
Là con gái ai mà chả muốn mình được cưng chiều huống gì là cô.
Nhưng không vì thế mà Hà Anh không đòi hỏi quá cao, cô luôn biết chừng mực.
Cô không nói gì thì coi như Hà Anh đồng ý rồi.
Mà sau bao nhiêu lời dụ dỗ ngọt ngào kia , Hà Anh cũng phải xiêu lòng.
Cô từ chối kiểu gì Hoàng Tử Thiên sẽ nghĩ ra cách mà thôi.
Thua keo này ta bày keo khác mà.
Hôm nay được tính là ngày đầu tiên của hai người.
Tuy chỉ là nói chuyện thôi nhưng đó là quy luật rồi, thời gian qua thể thay đổi được.
" Em đồng ý lời đề nghị của anh."
Cuối cùng Tử Thiên chờ được đến giây phút này.
Trong lòng Tử Thiên ngập tràn niềm vui.
Ui thật sự anh ngờ luôn ý.
Hà Anh có chút ngốc nghếch nhưng đến nỗi nào mà chê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook