Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già
-
Chương 27: Đôi lời
Vậy là đã đi hết hai mươi tư chương, thêm hai ngoại truyện, gấp lại một cuốn sách. Hành trình không dài, nhưng cũng để lại cho mình cảm xúc khá nhiều.
Có lẽ không ai thỏa mãn với kết thúc này. Mình cũng vậy. Sự tiếc nuối mà câu chuyện để lại quá đậm sâu, khiến người ta day dứt. Bản thân mình khi dịch những phần cuối cùng cảm thấy rất khó khăn, rất chậm chạp. Bởi vì quá đau lòng. Kết thúc đã đau lòng, ngoại truyện càng đau hơn. Một thời gian trước, khi đọc kết thúc này đã cảm thấy buồn, nhưng đến khi dịch, nắn nót từng câu từng chữ, mới cảm thấy nỗi đau thấm sâu hơn. Thậm chí chẳng ít lần rưng rưng mắt
Chúng ta chẳng bắt gặp những tình huống gay cấn, rối ren trong câu chuyện này. Không có căm hận, không có trả thù, không đền ơn báo oán, thậm chí không có cả một cảnh thân mật quá đà... Cả câu chuyện rất tĩnh, đúng vậy, lặng lẽ tựa một đoạn đường trưởng thành của một cô gái bình thường như biết bao cô gái khác.
Có thể người ta cho rằng Mãn Nguyệt ích kỷ. Phải, cô ích kỷ, nhưng suy cho cùng, có ai trên đời này mà không mang trong mình một phần ích kỷ? Cái ích kỷ này, chúng ta sẽ gặp rất nhiều trong đời sống thực. Bạn biết đấy, nếu câu chuyện diễn ra ở thực tế, có lẽ sẽ rất nhiều người giống như Mãn Nguyệt, lựa chọn tình thân. Bởi vì, cô mắc nợ gia đình kia nhiều quá. Cho dù họ không phải anh em ruột, nhưng đã là anh em trên danh nghĩa, lớn lên bên nhau từ nhỏ, bố mẹ anh lại có địa vị cao trong xã hội. Với xã hội Á Đông còn tồn tại những quan điểm cổ hủ, nhất là xã hội Trung Quốc, việc bị soi mói và dè bỉu là không thể tránh khỏi. Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của mình, còn lại mỗi người sẽ có một cách nghĩ.
Thế nhưng tất cả đều không còn quan trọng. Giống như lời tựa, thứ họ có được chẳng qua cũng chỉ là một thời thanh xuân bình thường như thế. Thành Hề, La Duy, Mãn Nguyệt, Lương Vũ, Gia Hinh... Sự chờ đợi mười lăm năm của anh. Tình yêu dằng dặc của cậu. Sự từ bỏ của cô. Trái tim rỉ máu vì tình yêu cấm kỵ của anh... Tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi, chỉ để lại những hồi ức cũ. Để rồi nhiều năm sau gặp lại, có lẽ họ cũng đã lãng quên ít nhiều.
Trong cuộc đời người ta vẫn hay bỏ lỡ. Không biết anh có từng hối hận, pháo hoa năm ấy, lời thổ lộ không lọt vào tai cô; chẳng biết cô còn nhớ hay không, có hai chàng trai từng yêu cô hết lòng hết dạ; cũng không biết sau này cậu có thể lấy ai làm vợ, để khi nhớ lại không còn quá đau lòng... Mọi chuyện chúng ta không biết được, thứ còn lại trong lòng, chỉ là tiếc nuối và trăn trở, nhưng rồi, cũng sẽ phôi phai.
“Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
Vào một ngày mai như hai người bạn
Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau
Cùng năm tháng còn ấu thơ
Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
Của ngày hôm qua xa xôi tìm về
Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
Như chính em, cô gái đến từ hôm qua
Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại
Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại
Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa
Tươi thắm những con đường
Dường như là vẫn thế em không trở lại
Mãi mãi là như thế anh không trẻ lại
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
Trong khoảnh khắc của chúng ta
Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
Cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
Như ngày hôm qua...”
Có lẽ không ai thỏa mãn với kết thúc này. Mình cũng vậy. Sự tiếc nuối mà câu chuyện để lại quá đậm sâu, khiến người ta day dứt. Bản thân mình khi dịch những phần cuối cùng cảm thấy rất khó khăn, rất chậm chạp. Bởi vì quá đau lòng. Kết thúc đã đau lòng, ngoại truyện càng đau hơn. Một thời gian trước, khi đọc kết thúc này đã cảm thấy buồn, nhưng đến khi dịch, nắn nót từng câu từng chữ, mới cảm thấy nỗi đau thấm sâu hơn. Thậm chí chẳng ít lần rưng rưng mắt
Chúng ta chẳng bắt gặp những tình huống gay cấn, rối ren trong câu chuyện này. Không có căm hận, không có trả thù, không đền ơn báo oán, thậm chí không có cả một cảnh thân mật quá đà... Cả câu chuyện rất tĩnh, đúng vậy, lặng lẽ tựa một đoạn đường trưởng thành của một cô gái bình thường như biết bao cô gái khác.
Có thể người ta cho rằng Mãn Nguyệt ích kỷ. Phải, cô ích kỷ, nhưng suy cho cùng, có ai trên đời này mà không mang trong mình một phần ích kỷ? Cái ích kỷ này, chúng ta sẽ gặp rất nhiều trong đời sống thực. Bạn biết đấy, nếu câu chuyện diễn ra ở thực tế, có lẽ sẽ rất nhiều người giống như Mãn Nguyệt, lựa chọn tình thân. Bởi vì, cô mắc nợ gia đình kia nhiều quá. Cho dù họ không phải anh em ruột, nhưng đã là anh em trên danh nghĩa, lớn lên bên nhau từ nhỏ, bố mẹ anh lại có địa vị cao trong xã hội. Với xã hội Á Đông còn tồn tại những quan điểm cổ hủ, nhất là xã hội Trung Quốc, việc bị soi mói và dè bỉu là không thể tránh khỏi. Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm của mình, còn lại mỗi người sẽ có một cách nghĩ.
Thế nhưng tất cả đều không còn quan trọng. Giống như lời tựa, thứ họ có được chẳng qua cũng chỉ là một thời thanh xuân bình thường như thế. Thành Hề, La Duy, Mãn Nguyệt, Lương Vũ, Gia Hinh... Sự chờ đợi mười lăm năm của anh. Tình yêu dằng dặc của cậu. Sự từ bỏ của cô. Trái tim rỉ máu vì tình yêu cấm kỵ của anh... Tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi, chỉ để lại những hồi ức cũ. Để rồi nhiều năm sau gặp lại, có lẽ họ cũng đã lãng quên ít nhiều.
Trong cuộc đời người ta vẫn hay bỏ lỡ. Không biết anh có từng hối hận, pháo hoa năm ấy, lời thổ lộ không lọt vào tai cô; chẳng biết cô còn nhớ hay không, có hai chàng trai từng yêu cô hết lòng hết dạ; cũng không biết sau này cậu có thể lấy ai làm vợ, để khi nhớ lại không còn quá đau lòng... Mọi chuyện chúng ta không biết được, thứ còn lại trong lòng, chỉ là tiếc nuối và trăn trở, nhưng rồi, cũng sẽ phôi phai.
“Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
Vào một ngày mai như hai người bạn
Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau
Cùng năm tháng còn ấu thơ
Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
Của ngày hôm qua xa xôi tìm về
Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
Như chính em, cô gái đến từ hôm qua
Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại
Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại
Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa
Tươi thắm những con đường
Dường như là vẫn thế em không trở lại
Mãi mãi là như thế anh không trẻ lại
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
Trong khoảnh khắc của chúng ta
Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
Cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
Như ngày hôm qua...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook