Cô vừa nói xong, người đàn ông ngồi cách đó không xa lập tức nhìn sang.

Thẩm Tại hơi nhíu mày: “Cô nói cái gì?”
Ngực cô nhảy bình bịch: “Không có gì, không có gì! Tôi hỏi là sếp muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây?”
Thẩm Tại: “Đồ ăn Trung Quốc.”
“Được, để tôi nói với họ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Văn Ngôn ngồi trở lại ghế sô pha.

Ngón tay Thẩm Tại hơi ngưng lại, thấy cô không có ý định rời đi thì biết cô đã gọi phần ăn của mình vào phòng anh.
Vốn định mở miệng bảo cô về phòng mình mà ăn, nhưng lại nhớ đến những gì ban nãy cô nói, Chu Linh Vận sẽ phát hiện ra và quay lại nửa chừng.
“Cô…”
“Làm sao anh và Chu Linh Vận quen biết nhau vậy?” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên hỏi.

Cô bừng bừng hứng thú, bộ dáng nhiều chuyện, không hề có phần nào tự giác mà thư ký nên có.
Anh thu hồi tầm mắt: “Hỏi cái này để làm gì?”
“Không, tôi cảm thấy với địa vị của anh, nếu không thích cô ta quấy rầy thì đuổi đi là được rồi, cần gì phải vòng vo thế làm gì.”
Anh nhàn nhạt nói: “cô cho rằng chỉ cần có địa vị đủ cao, muốn làm gì thì làm à?”
Cô gật đầu: “Tất nhiên rồi, nếu mình không thích thì thẳng thừng đá văng ra thôi.”
Thẩm Tại liếc nhìn cô: “Đây là cách mà bố cô dạy cô?”
Nụ cười cô cứng đờ, nhưng đáp lại rất nhanh: “Ông ấy chưa từng dạy tôi cái gì cả.

Dù sao cũng sẽ cho tôi tiền tiêu, tôi thích làm thì làm, không làm phiền ông ấy yêu đương là được.”
Cô gái ngồi xếp bằng trên sô pha, cúi đầu, vừa nói chuyện vừa chơi điện thoại, dường như muốn làm gì làm.

Nhưng rốt cuộc tuổi còn quá trẻ, không giỏi việc che lấp sự u buồn trên mặt.
Anh im lặng, phát hiện Thịnh Thiên Hòa giỏi nhiều chuyện, nhưng ở chuyện nuôi dạy con cái thì thật sự không đáng tin cậy.
“Không phải lúc nào cũng có thể lấy quyền lợi của mình để muốn làm gì thì làm.”
“Vì sao?”
Hiếm khi anh có chút kiên nhẫn nói: “Ví dụ như Chu Linh Vận, tôi không nói toạc ra không chỉ vì lúc trước có quen biết với cô ấy, có vài phần giao tình, mà còn vì bố cô ấy phụ trách dự án này.

Mặc dù khả năng lớn sẽ thuộc về tôi, nhưng có rất nhiều nhà đầu tư đang cạnh tranh, tôi muốn phải nắm chắc.


Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng anh có nhiều tiền như vậy, mất đi một cái dự án thì có sao đâu?”
Quả nhiên là con nít nói chuyện.
Anh bật cười: “Tôi không quan tâm, nhưng phía dưới tôi có rất nhiều người chờ đang chờ ăn cơm, không thể quan tâm sao được? Trên thương trường không được tuỳ hứng làm bậy.

Sau này cô còn phải tiếp quản Thịnh thị nên điều này phải hiểu rõ.”

Cô im lặng một lúc, rồi nói: “Sao anh biết tôi sẽ tiếp quản Thịnh thị?”
“Bố của cô có mình cô là con gái, không phải cô, chẳng lẽ là người khác?”
“Vì tôi là con gái nên mới như vậy.

Ông bà nội tôi đều cảm thấy cháu trai mới xứng đáng.” Cô thản nhiên nói: “Tôi không phải là con trai, tôi cũng chẳng làm được, cho nên tôi không có tư cách.”
Thẩm Tại cau mày: “Ai nói với cô, con gái không đủ tư cách?”
“Ai cũng nói…” Có lẽ bị đụng trúng chỗ đau.

Cô quên mất phải giả vờ ngoan ngoãn, lẩm bẩm nói: “Có lẽ bọn họ nói đúng.

Tôi không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

À, thế nào cũng được, dù sao tôi cũng không quan tâm.”
“Nếu cô không quan tâm, vậy sao lại thi đậu đại học S?”
Cô ngẩn người ra.
Anh nhìn cô gái nhỏ quật cường phản nghịch với người nhà, giống như có thể nhìn thấu: “Cô và Thụ Diệc là bạn học.

Theo tôi biết, trường này là một trường khá tốt ở trong nước, nếu cô thật sự chỉ ăn nhậu chơi bời thì sao có thể thi đậu? Cô muốn khoe với gia đình đúng không? “
“…”
Nụ cười tươi tắn trên mặt cô không thể duy trì nổi.
Ai cũng biết cô chỉ biết ăn chơi, là một phú nhị đại ăn sung mặc sướng, nhưng không ai biết cô cũng âm thầm nỗ lực, vì để chứng minh cho người nhà rằng cô có thể làm được.

Nhưng cô cũng không bao giờ quên, sau khi nhận được giấy báo nhập học, cô mừng rỡ đưa cho mọi người xem.

Bọn họ cười nói không tệ rồi sau đó quên mất.
Khi ấy cô hoàn toàn hiểu ra, ông bà nội không quan tâm, bố cũng vậy.

Trong thâm tâm bọn họ đều gửi hi vọng vào vị thiếu gia chưa hề tồn tại của nhà họ Thịnh.
“Chỉ cần bản thân có năng lực, dù cô thuộc giới tính nào thì cũng làm được.

Thịnh Văn Ngôn, cô không cần quá để ý đến định kiến ​​của người khác, đừng bị gò bó bởi những tư tưởng truyền thống.

Cô phải tin vào chính mình, cô chắc chắn làm được”
Bàn tay cô đặt trên đùi nắm chặt, khi mở miệng lần nữa, có chút mong đợi: “Bố tôi nói với anh như vậy à?”
Trong phòng im lặng, anh khẽ nhấc mi mắt lên, lạnh lùng mà lại mạnh mẽ.

Chỉ thấy khóe miệng anh cong lên, nhàn nhạt nói: “Tôi nói.”
Ding Dong!

Chuông cửa chợt vang lên.
Trái tim cô dường như cũng bị va đập mạnh, ngây người nhìn Thẩm Tại, quên mất phản ứng.
Chuông cửa chưa dừng lại, anh gõ nhẹ lên bàn nhắc nhở, nói: “Đi mở cửa đi.”
Thịnh Văn Ngôn đột nhiên hoàn hồn, cô luống cuống nhìn chỗ khác, lật đật đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là một người phục vụ.

Sau khi cửa mở, anh ta để đồ ăn lên bàn rồi lịch sự lui ra ngoài.
Trên bàn ăn, mỗi người ngồi một chỗ, Thẩm Tại ngầm đồng ý để cô ăn ở đây.

Cô cúi đầu, cầm đũa gắp vài miếng, sau đó ngước mắt nhìn anh.

Dáng ngồi thẳng tắp, ăn chậm nhai kỹ, cao ngạo kiểu cách.
“Phải tin vào chính mình, chưa chắc cô không làm được.”
Trong đầu xuất hiện hình ảnh anh mang theo ý cười nói: Tôi nói
Rất tự tin và bình tĩnh, như thể cô nên như những gì anh nói, cũng có thể trở thành như vậy…
“Còn chưa ăn? Nhìn cái gì vậy?” Anh đột nhiên nhìn sang, áp lực tồn tại trong mắt khiến tim người khác nhảy dựng, đột nhiên có chút luống cuống.
Thịnh Văn Ngôn vội vàng cúi đầu xuống, gắp hai đũa đồ ăn.

Hương vị khá ngon, kích thích vị giác, làm cả người cô ngẩn ngơ
Anh lấy tự tin ở đâu ra.
——
Ngày hôm sau, Thẩm Tại tham gia cuộc họp hạng mục.

Thịnh Văn Ngôn đi theo, giúp anh ghi lại những chuyện quan trọng.
Ngồi đối diện bọn họ là Chu Linh Vận.

Suốt cả buổi họp, cô có thể cảm thấy ánh mắt công kích của cô ta, nhưng may mắn thay, cô đã chịu nhiều đòn công kích rồi nên hoàn toàn không có chút áp lực nào cả, thỉnh thoảng còn có thể đáp lại bằng một cái nhìn khiêu khích, khiến đối phương tức giận đến mức muốn bùng nổ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, bố của Chu Linh Vận mời Thẩm Tại đi ăn trưa.
“Buổi tối ở sườn núi, công ty của chúng tôi có tổ chức tiệc cocktail ngoài trời, cậu đến tham gia đi.

Vị trí đó rất thích hợp để khách tổ chức tiệc trong tương lai.” Bố Chu nói trên bàn ăn.
Chu Linh Vận: “Đúng đó anh Thẩm Tại, đến lúc đó em sẽ dẫn anh đi xem.

Cảnh đêm ở đó cực kỳ đẹp.”
Thẩm Tại: “Cảm ơn, nhưng đây là tiệc rượu của công ty ngài, không cần lo cho tôi đâu, khi ấy tôi đi với thư ký là được.”

Thư ký… Chu Linh Vận liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn.
Đây là loại thư ký gì? Chu Linh Vận khó chịu, cô khinh thường loại người này, nhưng ngại có Thẩm Tại ở đây nên không tiện nói.
Cơm trưa xong xuôi, Thẩm Tại cho Thịnh Văn Ngôn nghỉ buổi chiều.

Nơi này ra vào bất tiện, cô cũng không muốn đi dạo nên nằm ì trong phòng chơi game online với bạn bè, vừa chơi vừa tám chuyện.
Lâu Ngưng: “Vậy là tối hôm đó mày và Thẩm Tại về nhà họ Thẩm, nhưng lại bị Thẩm Thụ Diệc từ chối?”
Thịnh Văn Ngôn: “Đúng vậy, nói tao ở IZ lãng phí thời gian.

Cậu ấy thấy tao tuỳ ý làm bậy, không làm nên chuyện.”
Một người bạn khác, Dương Thánh nói: “Cậu ta nói đúng sự thật mà.”
Thịnh Văn Ngôn: “Mày cút đi.”
Dương Thánh: “Đừng đừng đừng… Vậy kế tiếp mày định làm gì?”
Cô nhanh chóng điều khiển các nhân vật trên điện thoại, đẩy trò chơi lên cao trào: “Cái gì làm sao? Tất nhiên là không ngừng kiên trì ở IZ, tao không tin có chuyện tao không làm được.”
Dương Thánh: “Đến mức thế cơ à, mày thích Thẩm Thụ Diệc đến vậy sao? Vì cậu ta mà mày bỏ ăn nhậu chơi bời, đây không giống mày, đại tiểu thư họ Thịnh à.”
Cô híp mắt, ngừng lại một lát.
Không biết tại sao, điều xuất hiện trong đầu cô lúc này, không phải là tâm lý nổi loạn không tin tưởng với Thẩm Thụ Diệc, mà là tối hôm qua trong phòng Thẩm Tại, anh đã nói những điều khiến cô không thể tưởng tượng được —
Phải tin tưởng vào chính mình.
“Thịnh Văn Ngôn, không chịu nổi việc bị nam thần kích thích.

Nói không chừng là không phục.” Lâu Ngưng nói: “Mày cảm thấy theo Thẩm Tại làm việc có được không? Tao nghe nói, anh ta là một người nghiêm túc, mày có thể làm hài lòng anh ta sao?”
Nói đến Thẩm Tại, cô bình tĩnh lại một chút, im lặng một lúc rồi nói: “Đương nhiên, mày không biết bây giờ tao quan trọng với anh ấy như thế nào đâu.

Không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống riêng tư nữa.”
“Hả? Riêng tư ~” Giọng điệu Lâu Ngưng đột nhiên mờ ám.
Cô ngẩn người, nhưng rất nhanh đã cười cà lơ phất phơ: “Đúng vậy, hai ngày nay có một người phụ nữ muốn dây dưa với anh ấy.

Mày cũng biết nhan sắc đẹp đẽ của tao có thể khiến những người phụ nữ có tâm tư kia xấu hổ và tức chết, không còn mặt mũi đến gần anh ấy… Anh ấy bảo tao chắn đào hoa.


Lâu Ngưng cũng đồng ý với điều này, vì ngoại hình của cô quá xinh đẹp và có tính công kích.
Dương Thánh: “Đậu má, mày muốn ăn luôn cả hai chú cháu?”
Cô nghèn nghẹn, cười mắng: “Dương Đại Thánh! Mày đừng có suy nghĩ bậy bạ.”
“Tao thì làm sao? Không phải mày thích mấy anh đẹp trai à?”
Cô dừng lại: “Ừm … Thẩm Tại cũng rất đẹp trai.”
“Mày xem mày xem! Mày mới là đứa nghĩ bậy bạ đó!”
“Mày cút qua bên đi, mau đi theo tao, thắp đèn tháp được không hả?”
……
Chơi game xong thì cô ngủ một giấc, cả buổi chiều cứ lãng phí trôi qua.
Sau khi tỉnh dậy, cô gọi bữa tối vào phòng.

Ăn xong thì trời đã sập tối.
Bữa tiệc nhỏ bắt đầu lúc tám giờ.

Kể từ khi đi thực tập, đã lâu cô không tham gia tiệc tùng hay uống rượu, cho nên cũng có chút mong chờ.


Vì vậy, trước khi lên đường, cô đã trang điểm thật đẹp, chọn một chiếc váy đen nhỏ để mặc.
Sau khi thay quần áo xong, cô gọi Thẩm Tại, nhắc nhở anh nên xuất phát, nhưng không ngờ lý do thoái thác của người này vào ban trưa là chỉ muốn đẩy Chu Linh Vận ra xa thôi, chứ không nề muốn dẫn cô theo.
Những người khác đã đi rồi.
Thịnh Văn Ngôn tức giận cúp điện thoại, nhưng mình trang điểm đẹp như vậy, sao có thể không đi chứ? Đương nhiên phải đi!
Cô bước xuống lầu, ngồi lên chiếc xe của khách sạn di chuyển đến chân núi rồi đi bộ lên.
Nói là sườn núi, nhưng đi khoảng sáu, bảy phút là đến.

Thịnh Văn Ngôn dẫm lên đôi giày cao gót, từ từ đi lên, cho đến khi đến một nơi bằng phẳng.
Theo lời Chu Linh Vận nói, nơi này rất thích hợp cho những bữa tiệc ngoài trời, ánh đèn neon nơi thành thị phía xa, mà núi bên này là khung cảnh tươi mát ngợp trong vàng son.
“Xin chào, cô có muốn uống chút cocktail không?” Người phục vụ đi tới đi lui, nhìn thấy trong sân xuất hiện một người phụ nữ, nhiệt tình bưng rượu lên.
Không chỉ người phục vụ mà hơn phân nửa người có mặt trong sân đều chú ý đến sự xuất hiện của cô.
Tuy rằng là cuối mùa hè, nhưng dù sao cũng là trong núi, nhiệt độ vẫn thấp hơn bên ngoài, mấy cô gái ít nhiều gì cũng khoác thêm áo.

Chỉ có cô gái này, hình như không sợ lạnh, mặc chiếc đầm hai dây màu đen, cánh tay trắng nõn và xương quai xanh vô cùng bắt mắt, đôi chân dài thấp thoáng ẩn hiện, giống như… trong núi đột nhiên xuất hiện một cô yêu tinh, còn đẹp hơn cả yêu tinh.
Cô làm lơ ánh mắt của mọi người, lập tức ngồi xuống quầy bar.

Lâu lắm rồi cô không có uống rượu, cuối cùng cũng có cơ hội để uống hai ly nên vô cùng phấn khích.
Với dáng vẻ của cô, dù có ngồi yên thì cũng có thể trêu người.
Một lúc sau, bên cạnh có nhiều tới tới lui lui, cô cũng không có hứng thú.

Đối với cô mà nói, chẳng có gì để xem.
Uống rượu được một lúc, cô đặt ly rượu xuống, đỡ đầu nghe hát nhạc.
“Người đẹp, đã uống cùng nhau mấy ly rồi mà anh vẫn không biết tên em là gì.” Người đàn ông ngồi bên cạnh cô hỏi.
“Tôi…” Thịnh Văn Ngôn nói: “Không ở trong công ty của anh.”
“Anh biết, nếu công ty có người đẹp thế này thì sao tụi anh không biết chứ.”
Khóe miệng cô hạ xuống, lười phản ứng lại.
“Này, có thể thêm WeChat không? Anh quét em.”
“Anh cũng muốn anh cũng muốn, thêm WeChat đi, về sau có chuyện gì thì liên lạc.”
……
Thịnh Văn Ngôn chăm chú nghe hát, nhưng người bên cạnh cứ gây ồn ào nên có hơi bực bội.

Đang định tức giận thì chợt nghe thấy có ai đó gọi mình.
“Thịnh Văn Ngôn.” Không có cảm tình gì, nhưng lại rất quen thuộc.
Mắt cô sáng lên, vừa quay đầu lại liền thấy bóng dáng cả đêm không thấy.

Thẩm Tại đang đứng ở quầy bar cách đó không xa, hôm nay anh mặc bộ vest màu đen, dáng đứng cao ráo, đẹp trai, làm mọi người khó có thể rời mắt.
Ồ… Đây mới là vẻ đẹp có thể nhìn.
Mà sao Chu Linh Vận lại ở đây? Chậc, không đưa mình theo, trên đường cũng bị quấn lấy thôi!
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt nhìn Thẩm Tại, lộ ra vẻ mặt “Tôi đã hiểu”, sau đó nhảy từ trên ghế xuống, tốc độ thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh, cười rộ lên rồi từ từ chạy đến bên cạnh anh.
Anh nhìn chiếc đầm mát mẻ của cô, khẽ cau mày, vừa định nói gì đó thì cánh tay của cô gái bên cạnh đã khoác lên.
Cô nắm lấy tay anh, tựa mặt vào vai anh, ngẩng đầu lên, vô cùng hờn dỗi:
“Thẩm Tại, sao giờ anh mới đến? Em ở đây đợi anh lâu lắm rồi đó.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương