– Anh, anh đã khỏe chưa? – Lúc Ngải Uyển gọi điện tới, Tô Kiền vội trốn Lý Tố rồi nghe máy.

– Ừ, ‘thuốc’ của em rất hiệu quả.

– Ồ, nói vậy tức là anh đã ăn cậu ấy rồi phải không! Ha ha ha… – Ngải Uyển cảm thấy tin này là tin tức thú vị nhất trên đời, người anh họ luôn ‘thủ thân như ngọc’ vì Đường Y, không ngờ lại đi ăn Lý Tố.

– Gặm xương mới biết vị ngon. – Tô Kiền liếm môi.

Ngải Uyển rùng mình… Cô nghĩ đến chương trình ‘Thế giới động vật’ vừa xem hôm trước, có cảnh báo săn mồi ăn thịt chú nai con.

– Tiểu Tố đang tìm việc. – Tô Kiền bối rối nói. Anh cũng đã nói với cậu rằng anh sẽ nuôi cậu, nhưng Tiểu Tố nhất quyết không chịu. Tuy anh cũng thích tính cách tự lập tự cường đó của cậu, nhưng vẫn rất lo lắng, tuổi cậu vẫn còn nhỏ, hơn nữa khuôn mặt cậu trông rất dễ bị bắt nạt.

– Anh muốn em làm gì? – Ngải Uyển thông minh, hiển nhiên biết ý đồ của anh họ mình.

– Em nói với cậu ấy, công việc này là do em tìm được, mọi việc còn lại anh đã lo hết rồi.

– Đúng là bao dưỡng trọn gói luôn! – Ngải Uyển ca ngợi sự quan tâm tận tình của Tô Kiền. – Đừng quên mời cơm hậu tạ nhé!

– Không quên đâu.



– Kiền! – Tô Kiền vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói hào hứng của Tiểu Tố.

– Sao thế? – Tô Kiền thầm khen hiệu suất làm việc của Ngải Uyển.

– Em tìm được việc rồi! – Như dự đoán.

– Chị Ngải Uyển giúp em tìm việc đấy, chị ấy còn nói khi nào nhận được lương thì phải khao chị ấy.

Tô Kiền bó tay, Ngải Uyển thiếu tiền ăn cơm đến mức đó sao.

– Chúc mừng em.

Thế nhưng giọng Lý Tố đầu dây bên kia lại ủ rũ:

– Sao giọng anh chẳng có chút vui mừng gì cả…

– Đâu có, anh thực sự mừng cho em mà, nhưng anh nghĩ em ở nhà vẫn là tốt nhất.

– Hơn nữa công việc cũng liên quan đến công việc của Kiền. – Lý Tố không chú ý điểm này.

– Có mệt không? – Tô Kiền mỉm cười.

– Không mệt chút nào, so với công việc trước vẫn tốt hơn, tiền lương cũng khá!

– Vậy… khi nào em nhận được tháng lương đầu tiên, chúng ta mời Ngải Uyển ăn cơm nhé.

– Anh chỉ biết bắt nạt em thôi! – … Với tính cách của Ngải Uyển, chắc chắn tháng lương đầu tiên của cậu sẽ hết sạch. Lý Tố rầu rĩ nghĩ, cậu đang định lấy tiền đó mua quà cho Tô Kiền.

– Được rồi, hôm nay anh mời bạn em đến nhà chúng ta, nấu cho bọn họ một bữa được không.

Một bữa cơm thân mật.

Dù sao Tô Kiền cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, khả năng giao tiếp rất khá, từng lời nói nụ cười đều khiến người khác cảm giác vui vẻ. Bạn bè Lý Tố cảm thấy bạn mình đã kiếm được một báu vật, người kia xuất sắc như thế cơ mà.

Tô Kiền định lái xe đưa bọn họ về, nhưng bị từ chối. Lúc Lý Tố tiễn đám bạn ra về, cậu còn cho họ ít tiền.

Vừa vào trong nhà, cậu liền rơi vào vòng tay ấm áp của Tô Kiền.

– Cảm ơn…

Tô Kiền vội hôn lên đôi môi cậu, chặn câu nói của cậu lại. Lý Tố cũng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của anh.

Nồng nhiệt và tha thiết.

Lúc quần áo của hai người gần như đã lột hết, Tô Kiền ôm chặt Lý Tố.

– Hôm nay đổi gió đi… ra ban công nhé.

– … Không được! – Lý Tố vội vàng giãy giụa, nhưng sức cậu sao chống lại hai cánh tay chắc khỏe của Tô Kiền. Trong đầu cậu lúc này hiện lên những nơi làm tình mấy ngày hôm nay: giường lớn, giường bé trong phòng ngủ, trên sô pha, sàn nhà, trong phòng bếp, trên bàn ăn, bàn học… Muốn khóc quá à!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương