– Sau đó anh ta nói gì? – Tiểu Lâm hóng hớt.

– … Anh ấy nói, có thể thử xem… – Lý Tố đỏ mặt. Cậu lại nhớ đến nụ hôn nồng nàn và vòng tay dịu dàng của Tô Kiền đêm hôm đó.

– Hai người là tình một đêm à? – A Hoa rít thuốc.

– Không phải thế! – Mặt Lý Tố đỏ như phát sốt. – Không phải thế… là tình yêu!

Tô Kiền nói, anh không để tâm đến nghề của cậu, nhưng cũng không muốn người khác đề cập đến chuyện đó.

Tô Kiền nói, từ nay về sau anh sẽ không để cậu bị bắt nạt.

Tô Kiền nói, cậu nên giữ phong cách ăn mặc dễ nhìn này. (tức là bảo em nó đừng tô son điểm phấn nữa đó :v)

Tô Kiền nói, chúng ta có thể thử yêu nhau.

Cuối cùng Tô Kiền nói, cậu có thể coi nhà anh là nhà mình, còn giao chìa khóa nhà cho cậu.

– Tình yêu? Đáng sợ vậy. Đừng nói linh tinh nữa, người như anh ta thiếu gì người vây quanh? Sao có thể muốn qua lại với một tên trai bao như cậu, cậu thử nghĩ xem anh ta là nhân vật thế nào, lúc bị đá thì đừng tìm tớ đòi an ủi đấy… Cẩn thận bị lừa đấy, cậu và anh ta có thể kéo dài bao lâu chứ?… Lúc bị vất bỏ thì đừng khóc lóc tìm bọn tớ! Cậu có nghe không đấy… – Tiểu Lâm lải nhải, thực ra lời cậu ta nói cũng có lý.

– … Tớ có gì đâu mà lừa chứ. – Tiểu Tố rất không vui khi Tiểu Lâm nói Tô Kiền như vậy. – Tớ tin anh ấy.

– Đừng để bụng, bọn tớ cũng là lo cho cậu. Sợ cậu bị lừa, làm nghề của chúng ta, sợ nhất là trả giá cho tình cảm thật lòng. – A Hoa lại rít thêm điếu thuốc nữa.

– Chắc chắn phải trả giá rồi! – Tiểu Lâm nói năng chẳng kiêng dè mặt mũi của Lý Tố. – Khát khao một gia đình, anh ta chẳng lẽ không có? Còn đồ ngốc nhà cậu có thể tặng anh ta điều đó sao, về sau bị vất bỏ, chẳng khác nào dồn cậu vào đường cùng. Cậu nghĩ rằng cái loại tình yêu bố thí này có thể bền chắc sao? Chi bằng ngay từ đầu đừng bắt đầu…

– Cậu đang ghen tị với tớ! – Lý Tố không muốn tranh cãi với Tiểu Lâm. – Hôm nay tớ chỉ muốn báo một tin với bọn cậu thôi.

– … Không phải tin tức kia sao?

– Tất nhiên không phải, tin tớ muốn nói là: tớ muốn tìm việc mới!

– Cậu biết làm cái gì? Có bằng cấp gì? – Tiểu Lâm nốc một chén rượu.

– Tớ muốn tìm một công việc đứng đắn. Tớ đã trưởng thành, dù không có bằng cấp, tớ vẫn làm được mấy việc lao động chân tay, hoặc là nhân viên bán hàng, thu ngân thậm chí lao công. – Nhìn vẻ quyết tâm của Lý Tố, mấy người cũng không nỡ lòng nói, chỉ biết nhìn nhau, lòng thầm nghĩ ‘Tiểu Tố đúng là hết thuốc chữa’.



Tiểu Tố lại cầm điện thoại lên nhắn tin.

Tin nhắn vừa gửi đi: Nhớ giữ sức khỏe, đây là số của em. Tiểu Tố.

Chỉ lát sau đã nhận được hồi âm: Ừm, tốt lắm. Đã biết.

Tiểu Tố bĩu môi, chắc anh ấy bận rộn lắm.

Thế nhưng lúc bận rộn như vậy, anh vẫn dành thời gian hồi âm tin nhắn của cậu. Dù chỉ có năm chữ.



Ở thời điểm này, Tô Kiền đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Diệp không nộp bài đúng hạn, còn chơi trò mất tích.

Chỉ còn ba ngày nữa, tiền quảng cáo cũng không rút về được, cả lòng tin của anh với Kỳ Diệp cũng mất luôn.

Anh quyết định đợi đến ngày cuối cùng, nếu hắn vẫn không xuất hiện thì anh sẽ báo cảnh sát.

– Kỳ Diệp xuất hiện rồi! Anh ấy đã gửi bản thảo đến nhà in rồi. – Đường Y chạy vào.

Tô Kiền cảm thấy đây là lần xui xẻo nhất của anh suốt năm năm qua. May mà vượt qua được, không thì Kỳ Diệp chết chắc.

– Thật xin lỗi~ – Kỳ Diệp không biết chui từ đâu ra, tay cầm một cốc cà phê, uống sùm sụp. – Ồ, cà phê của Y pha càng lúc càng thơm.

Tô Kiền tiện tay cầm ống bút trên tay ném về phía Kỳ Diệp.

– Cút!

Kỳ Diệp nhanh nhẹn né được, rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Lúc này Tô Kiền mới được thảnh thơi. Tin nhắn vừa nãy của Tiểu Tố, anh cũng chưa kịp đọc, định lấy điện thoại ra nhưng thấy Đường Y vẫn trong phòng.

– Có chuyện gì sao?

Đường Y trầm ngâm:

– Giáng sinh em bay. Em mong anh tới tiễn.

Tô Kiền mím môi:

– Được.

Hôm đó anh định mời Lý Tố đi chơi, nhưng chuyện này chắc không ảnh hưởng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương