Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều
-
Chương 88: Cầu hôn (3)
Cảm giác như mọi dây thần kinh trong cơ thể như bị một bàn tay tinh tế vuốt qua, đợi căng thẳng qua đi, cuối cùng nó cũng có thể giãn ra, tìm kiếm trạng thái thả lỏng vơi đi mệt mỏi.
Ôn Thư Du buồn ngủ cúi đầu, nửa nằm sấp trong lòng anh, để anh tùy ý dùng cánh tay ôm chặt lấy mình.
Má cô áp lên lồng ngực rắn chắc của anh, lên xuống nhịp nhàng đều đặn theo nhịp thở của anh, hơi ấm từ từ truyền đến khiến cô buồn ngủ.
Điều duy nhất khiến cô không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ là cảm giác khó chịu còn sót lại trên cơ thể và cả cảm xúc da thịt hai người áp vào nhau.
Không có rào cản, xúc cảm quá chân thật.
Cánh tay anh đặt sau lưng cô khiến cô có thể cảm nhận được rõ rệt đường cong cơ bắp của anh, càng chưa cần nói đến những nơi nhạy cảm khác.
Nhớ đến những hình ảnh vừa rồi, cô không nhịn được cả người nóng bừng lên. Chính vì thế nên sau khi được Lương Yến Tân ôm như vậy, cô đã yên tâm thoải mái vùi đầu vào ngực anh.
Những gì phải làm đều đã làm…
“Đêm nay đừng về nhé, được không em?”. Bỗng nhiên, Lương Yến Tân cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói lười biếng mang theo chút đắc ý.
Mí mắt cô chớp nhẹ, bỗng dưng cảm thấy tỉnh táo hơn.
Không về?
Cô vẫn chưa chính thức ở lại qua đêm với Lương Yến Tân lần nào, nhưng tình huống hiện tại không giống trước kia.
“… Vâng”. Một lúc lâu sau, cô trả lời một cách mơ hồ.
Bàn tay người đàn ông đặt trên vai cô xoa nhẹ, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô.
“Anh ôm em đi tắm”. Nói xong anh đứng dậy bế cô ra khỏi chăn.
Ôn Thư Du đột ngột mở mắt, nắm chặt góc chăn, vội vàng nói: “Quần áo!”.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô nóng bừng lên.
Lương Yến Tân tùy ý đưa tay lên vuốt lại những sợi tóc đang rũ xuống, nghe vậy bèn quay đầu nhíu mày nhìn cô.
Anh buông tay xuống chống sang bên cạnh, đường cong cơ bắp trên cánh tay phập phồng theo động tác của anh, phía trên còn có mấy vết trầy xước dễ thấy.
“Anh vừa mặc giúp em rồi mà?”. Anh nhếch môi cười khẽ.
Ôn Thư Du cắn môi: “Em muốn mặc đồ ngủ”.
Ánh mắt cô lơ đãng, không có cách nào nhìn thẳng vào anh sau chuyện vừa xảy ra, cũng không tiện nhìn chằm chằm nửa người trên của anh.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần ngủ dài, nửa thân trên luôn khiến cô liên tưởng đến những hình ảnh nóng bỏng ban nãy.
Bây giờ trên người cô là một chiếc váy ngủ vừa ngắn vừa mỏng, mặc cũng như không, không hề có cảm giác an toàn. Vốn dĩ anh quan tâm đến sức chịu đựng của cô nên mới miễn cưỡng dừng lại, dáng vẻ của anh khi nãy giống như muốn ăn thịt người vậy.
Lương Yến Tân không nói gì, lại cúi đầu hôn cô.
Tiếp xúc ban đầu còn nhẹ nhàng, vốn chỉ nên lướt qua rồi thôi. Kết quả khi hai đôi môi chạm nhau, nụ hôn đã lập tức thay đổi mà rẽ sang một hướng mất kiểm soát.
Anh đột ngột dừng lại, chật vật đứng thẳng dậy, hầu kết chuyển động lên xuống.
Ôn Thư Du loạng choạng bừng tỉnh, thu mình vào trong chăn.
Lồng ngực của người đàn ông phập phồng bởi hô hấp dồn dập. Anh không nói gì, chậm rãi bước xuống giường lấy áo ngủ cho cô, mặc xong mới ôm cô vào phòng tắm.
Ngay sau khi được bế lên, Ôn Thư Du mới nhận thấy khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức âm ỉ, nơi đó càng khiến cô cảm thấy khó chịu, không muốn cử động chút nào.
Ôn Thư Du nhắm mắt tựa vào ngực anh, đi một quãng đường ngắn lại xuất hiện cơn buồn ngủ.
Lương Yến Tân ôm cô đặt xuống bên cạnh bồn tắm, cúi đầu kiểm tra nhiệt độ nước.
Cô chớp đôi mắt nặng trĩu, không nhịn được lại liếc nhìn thân trên vạm vỡ của anh, có lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Giờ phút này, dáng vẻ trần trụi của anh khác hẳn với vẻ ngoài chỉn chu và bảnh bao thường ngày. Những lúc đó, chiếc áo khoác giống như một lớp ngụy trang; khi không còn lớp ngụy trang thì sự ngang tàng, ngông cuồng trên cơ thể anh đều lộ ra không hề che giấu.
Chưa kể đến dáng vẻ vừa rồi… Sắc mặt anh mang theo mười phần dục vọng muốn xâm chiếm.
“Có đẹp không?”. Lương Yến Tân bỗng quay đầu lại, ung dung nhìn cô chằm chằm.
Ôn Thư Du vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Anh đứng thẳng dậy, đưa tay sờ lên mặt cô: “Lần sau em ra tay có thể nhẹ nhàng một chút được không?”.
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua cánh tay trầy xước của anh, nhanh chóng hiểu ra bèn vội vàng trả treo: “Anh nhẹ thì em cũng nhẹ”.
Phòng tắm trở nên yên tĩnh, người đàn ông bỗng bật cười thành tiếng. Anh không nói gì chỉ cúi đầu hôn cô, sau đó đưa tay lên muốn cởi dây áo ngủ của cô.
“Anh muốn làm gì!”.
“Tắm rửa”.
“Em tự mình làm được”.
“Em nói mệt mỏi, buồn ngủ, không muốn cử động mà?”.
Ôn Thư Du đỏ mặt mở miệng: “Nhưng…”.
“Ngoan”. Lương Yến Tân nhéo vành tai ửng hồng của cô: “Nhân tiện để anh xem có bị thương không? Còn đau không?”.
“Một chút…”. Cô cúi đầu nhỏ giọng nói.
Chờ chút, để anh xem? Không phải chứ! Vừa nãy thân mật là một chuyện, nhưng hiện tại hai người đang ngồi nghiêm túc trong phòng tắm, ánh đèn sáng trưng khiến mọi biểu cảm đều không thể che giấu.
Ôn Thư Du vừa định lắc đầu nhưng tay người đàn ông đã nhanh hơn một bước đặt trên vai cô.
Kháng cự không có hiệu quả, cô buộc phải tận hưởng dịch vụ tắm rửa của Lương Yến Tân. Không chỉ tắm, anh còn giúp cô gội đầu và rửa mặt. Mặc dù động tác của anh có phần lóng ngóng và vụng về, nhưng anh không làm cô đau.
Cứ như cô là một đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân.
Nhiệt độ nước vừa phải, lực tay cũng vừa phải. Sau khi vượt qua sự xấu hổ ban đầu, Ôn Thư Du nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô mệt quá rồi.
Vừa tỉnh lại, cô không chỉ cảm thấy thân thể đau nhức mà còn đói bụng, vì thế cô bị thủ phạm nào đó ôm ngồi trên đùi đút hết bữa ăn.
Sau khi ăn xong, cô gọi điện về cho người nhà. Đương nhiên, người có thể nói chuyện và cũng thấu tình đạt lý nhất trên phương diện này chính là Triệu Đường Như.
Bà không nói nhiều mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô nhớ bảo vệ bản thân, hiển nhiên đã đoán được nội tình.
Tuy nhiên, Ôn Thư Du không nói gì về màn cầu hôn, dự định sau khi về nhà sẽ trịnh trọng “tuyên bố” với gia đình.
Đến tối, vốn dĩ trong tưởng tượng của cô, giống như rất nhiều những đêm trước đây, cô có thể nằm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông thoải mái ngủ một giấc.
Nhưng Lương Yến Tân lại lộ ra ý đồ thật sự khi giữ cô ở lại qua đêm.
Giữa chừng, cô yếu ớt nằm sấp trong chăn phàn nàn: “Em muốn về nhà”.
Cô hối hận, sao cô có thể ngốc đến mức chủ động dâng mình vào miệng sói đói kia chứ!
Đối phương vén mái tóc ướt của cô, hôn lên tai cô, nói nhỏ: “Sau này, nơi đây chính là nhà của em”.
Ôn Thư Du ngây ngẩn, mi mắt khẽ chớp, ngước mắt lên nhìn ngón áp út trên tay trái của mình.
Cô vẫn chưa thể làm quen với cảm giác có vật lạ trên ngón tay của mình, nhưng cũng chính nó luôn nhắc cô nhớ đến màn cầu hôn kia và mối quan hệ đã thay đổi của hai người.
Như cảm nhận được điều gì đó, Lương Yến Tân đưa tay đặt lên mu bàn tay trái của cô, ngón tay thon dài luồn vào kẽ tay cô, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Trong khi buồn ngủ, cô thì thầm hỏi anh: “Anh đã chuẩn bị váy cưới từ khi nào?”.
Đến khi gần như chìm vào giấc ngủ, cô bị người đàn ông ôm trong ngực.
“Khi anh mới chỉ là bạn trai “lén lút” của em”.
Từ khi anh vẫn chịu được việc không thể ôm em mỗi đêm say giấc.
Ôn Thư Du buồn ngủ cúi đầu, nửa nằm sấp trong lòng anh, để anh tùy ý dùng cánh tay ôm chặt lấy mình.
Má cô áp lên lồng ngực rắn chắc của anh, lên xuống nhịp nhàng đều đặn theo nhịp thở của anh, hơi ấm từ từ truyền đến khiến cô buồn ngủ.
Điều duy nhất khiến cô không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ là cảm giác khó chịu còn sót lại trên cơ thể và cả cảm xúc da thịt hai người áp vào nhau.
Không có rào cản, xúc cảm quá chân thật.
Cánh tay anh đặt sau lưng cô khiến cô có thể cảm nhận được rõ rệt đường cong cơ bắp của anh, càng chưa cần nói đến những nơi nhạy cảm khác.
Nhớ đến những hình ảnh vừa rồi, cô không nhịn được cả người nóng bừng lên. Chính vì thế nên sau khi được Lương Yến Tân ôm như vậy, cô đã yên tâm thoải mái vùi đầu vào ngực anh.
Những gì phải làm đều đã làm…
“Đêm nay đừng về nhé, được không em?”. Bỗng nhiên, Lương Yến Tân cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói lười biếng mang theo chút đắc ý.
Mí mắt cô chớp nhẹ, bỗng dưng cảm thấy tỉnh táo hơn.
Không về?
Cô vẫn chưa chính thức ở lại qua đêm với Lương Yến Tân lần nào, nhưng tình huống hiện tại không giống trước kia.
“… Vâng”. Một lúc lâu sau, cô trả lời một cách mơ hồ.
Bàn tay người đàn ông đặt trên vai cô xoa nhẹ, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô.
“Anh ôm em đi tắm”. Nói xong anh đứng dậy bế cô ra khỏi chăn.
Ôn Thư Du đột ngột mở mắt, nắm chặt góc chăn, vội vàng nói: “Quần áo!”.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô nóng bừng lên.
Lương Yến Tân tùy ý đưa tay lên vuốt lại những sợi tóc đang rũ xuống, nghe vậy bèn quay đầu nhíu mày nhìn cô.
Anh buông tay xuống chống sang bên cạnh, đường cong cơ bắp trên cánh tay phập phồng theo động tác của anh, phía trên còn có mấy vết trầy xước dễ thấy.
“Anh vừa mặc giúp em rồi mà?”. Anh nhếch môi cười khẽ.
Ôn Thư Du cắn môi: “Em muốn mặc đồ ngủ”.
Ánh mắt cô lơ đãng, không có cách nào nhìn thẳng vào anh sau chuyện vừa xảy ra, cũng không tiện nhìn chằm chằm nửa người trên của anh.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần ngủ dài, nửa thân trên luôn khiến cô liên tưởng đến những hình ảnh nóng bỏng ban nãy.
Bây giờ trên người cô là một chiếc váy ngủ vừa ngắn vừa mỏng, mặc cũng như không, không hề có cảm giác an toàn. Vốn dĩ anh quan tâm đến sức chịu đựng của cô nên mới miễn cưỡng dừng lại, dáng vẻ của anh khi nãy giống như muốn ăn thịt người vậy.
Lương Yến Tân không nói gì, lại cúi đầu hôn cô.
Tiếp xúc ban đầu còn nhẹ nhàng, vốn chỉ nên lướt qua rồi thôi. Kết quả khi hai đôi môi chạm nhau, nụ hôn đã lập tức thay đổi mà rẽ sang một hướng mất kiểm soát.
Anh đột ngột dừng lại, chật vật đứng thẳng dậy, hầu kết chuyển động lên xuống.
Ôn Thư Du loạng choạng bừng tỉnh, thu mình vào trong chăn.
Lồng ngực của người đàn ông phập phồng bởi hô hấp dồn dập. Anh không nói gì, chậm rãi bước xuống giường lấy áo ngủ cho cô, mặc xong mới ôm cô vào phòng tắm.
Ngay sau khi được bế lên, Ôn Thư Du mới nhận thấy khắp nơi trên cơ thể đều đau nhức âm ỉ, nơi đó càng khiến cô cảm thấy khó chịu, không muốn cử động chút nào.
Ôn Thư Du nhắm mắt tựa vào ngực anh, đi một quãng đường ngắn lại xuất hiện cơn buồn ngủ.
Lương Yến Tân ôm cô đặt xuống bên cạnh bồn tắm, cúi đầu kiểm tra nhiệt độ nước.
Cô chớp đôi mắt nặng trĩu, không nhịn được lại liếc nhìn thân trên vạm vỡ của anh, có lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Giờ phút này, dáng vẻ trần trụi của anh khác hẳn với vẻ ngoài chỉn chu và bảnh bao thường ngày. Những lúc đó, chiếc áo khoác giống như một lớp ngụy trang; khi không còn lớp ngụy trang thì sự ngang tàng, ngông cuồng trên cơ thể anh đều lộ ra không hề che giấu.
Chưa kể đến dáng vẻ vừa rồi… Sắc mặt anh mang theo mười phần dục vọng muốn xâm chiếm.
“Có đẹp không?”. Lương Yến Tân bỗng quay đầu lại, ung dung nhìn cô chằm chằm.
Ôn Thư Du vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Anh đứng thẳng dậy, đưa tay sờ lên mặt cô: “Lần sau em ra tay có thể nhẹ nhàng một chút được không?”.
Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua cánh tay trầy xước của anh, nhanh chóng hiểu ra bèn vội vàng trả treo: “Anh nhẹ thì em cũng nhẹ”.
Phòng tắm trở nên yên tĩnh, người đàn ông bỗng bật cười thành tiếng. Anh không nói gì chỉ cúi đầu hôn cô, sau đó đưa tay lên muốn cởi dây áo ngủ của cô.
“Anh muốn làm gì!”.
“Tắm rửa”.
“Em tự mình làm được”.
“Em nói mệt mỏi, buồn ngủ, không muốn cử động mà?”.
Ôn Thư Du đỏ mặt mở miệng: “Nhưng…”.
“Ngoan”. Lương Yến Tân nhéo vành tai ửng hồng của cô: “Nhân tiện để anh xem có bị thương không? Còn đau không?”.
“Một chút…”. Cô cúi đầu nhỏ giọng nói.
Chờ chút, để anh xem? Không phải chứ! Vừa nãy thân mật là một chuyện, nhưng hiện tại hai người đang ngồi nghiêm túc trong phòng tắm, ánh đèn sáng trưng khiến mọi biểu cảm đều không thể che giấu.
Ôn Thư Du vừa định lắc đầu nhưng tay người đàn ông đã nhanh hơn một bước đặt trên vai cô.
Kháng cự không có hiệu quả, cô buộc phải tận hưởng dịch vụ tắm rửa của Lương Yến Tân. Không chỉ tắm, anh còn giúp cô gội đầu và rửa mặt. Mặc dù động tác của anh có phần lóng ngóng và vụng về, nhưng anh không làm cô đau.
Cứ như cô là một đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân.
Nhiệt độ nước vừa phải, lực tay cũng vừa phải. Sau khi vượt qua sự xấu hổ ban đầu, Ôn Thư Du nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô mệt quá rồi.
Vừa tỉnh lại, cô không chỉ cảm thấy thân thể đau nhức mà còn đói bụng, vì thế cô bị thủ phạm nào đó ôm ngồi trên đùi đút hết bữa ăn.
Sau khi ăn xong, cô gọi điện về cho người nhà. Đương nhiên, người có thể nói chuyện và cũng thấu tình đạt lý nhất trên phương diện này chính là Triệu Đường Như.
Bà không nói nhiều mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô nhớ bảo vệ bản thân, hiển nhiên đã đoán được nội tình.
Tuy nhiên, Ôn Thư Du không nói gì về màn cầu hôn, dự định sau khi về nhà sẽ trịnh trọng “tuyên bố” với gia đình.
Đến tối, vốn dĩ trong tưởng tượng của cô, giống như rất nhiều những đêm trước đây, cô có thể nằm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông thoải mái ngủ một giấc.
Nhưng Lương Yến Tân lại lộ ra ý đồ thật sự khi giữ cô ở lại qua đêm.
Giữa chừng, cô yếu ớt nằm sấp trong chăn phàn nàn: “Em muốn về nhà”.
Cô hối hận, sao cô có thể ngốc đến mức chủ động dâng mình vào miệng sói đói kia chứ!
Đối phương vén mái tóc ướt của cô, hôn lên tai cô, nói nhỏ: “Sau này, nơi đây chính là nhà của em”.
Ôn Thư Du ngây ngẩn, mi mắt khẽ chớp, ngước mắt lên nhìn ngón áp út trên tay trái của mình.
Cô vẫn chưa thể làm quen với cảm giác có vật lạ trên ngón tay của mình, nhưng cũng chính nó luôn nhắc cô nhớ đến màn cầu hôn kia và mối quan hệ đã thay đổi của hai người.
Như cảm nhận được điều gì đó, Lương Yến Tân đưa tay đặt lên mu bàn tay trái của cô, ngón tay thon dài luồn vào kẽ tay cô, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Trong khi buồn ngủ, cô thì thầm hỏi anh: “Anh đã chuẩn bị váy cưới từ khi nào?”.
Đến khi gần như chìm vào giấc ngủ, cô bị người đàn ông ôm trong ngực.
“Khi anh mới chỉ là bạn trai “lén lút” của em”.
Từ khi anh vẫn chịu được việc không thể ôm em mỗi đêm say giấc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook