Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều
-
Chương 59
Dịch: Phi Phi
“Đừng đừng đừng, anh đừng qua đây!”.
Nghe thấy tiếng dò hỏi và bước chân tiến lại gần, Ôn Thư Du vừa luống cuống chân tay thu dọn chiến trường, một bên vội vàng muốn che khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Đáng tiếc đã quá muộn. Cô vừa dứt lời, người đàn ông đã xuất hiện trước cửa.
Ôn Thư Du trợn tròn mắt, bốn mắt nhìn nhau với Lương Yến Tân.
Không gian tĩnh lặng, cô thấy anh nhìn về phía chân mình nhưng bản thân cô lại không dám cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh.
Đương nhiên cô biết những thứ rơi dưới chân mình là gì…
Ít phút trước cô đang lục đồ trong tủ để tìm trang phục cần sử dụng cho hoạt động của câu lạc bộ, kết quả đầu óc lại quay cuồng mơ hồ vì những chuyện xảy ra ban nãy. Khi đứng dậy, móc sau lưng áo cắt xẻ lạ mắt không cẩn thận bị mắc vào thứ gì đó.
Cô không hề phát hiện ra, lúc đứng dậy còn bước thêm hai bước, vì thế không chỉ có chiếc áo bị bung móc khóa sau lưng mà ngay cả đồ đạc đã cất gọn bên trong chiếc hộp cũng rơi đầy dưới đất.
Xui xẻo nhất chính là những thứ rơi đầy dưới đất kia lại là đám nội y “độc đáo” mà cô đã cất gọn trong tủ quần áo!
Mặc dù cũng không quá táo bạo, nhưng người tinh mắt vừa nhìn là biết nó là thứ gì.
Ôn Thư Du khóc không ra nước mắt, chỉ muốn tìm một khe hở dưới đất chôn vùi đống đồ đó ngay lập tức.
Cô tuyệt đối không thể ngờ anh lại phát hiện sở thích của cô vào lúc này, ở ngay chính nhà cô!
Khi ánh mắt của người đàn ông rời khỏi mặt đất trở lại khuôn mặt cô, nét kinh ngạc và căng thẳng từ từ biến mất. Anh nhướng mày, sắc mặt có vẻ phức tạp.
“Anh ra ngoài trước đi!”. Ôn Thư Du giật thót, vội vàng tránh ánh mắt anh, luống cuống đá mấy thứ “quần áo” vương vãi trên mặt đất ra phía sau, ý đồ muốn giấu tiệt chúng đi.
Hiện giờ cô cũng không thể ngồi xuống, chật vật một lúc cũng không có cách nào để nhét đống đồ đó trở về tủ quần áo.
Lương Yến Tân vẫn đứng ở cửa không hề nhúc nhích.
Cô thẹn quá hóa giận, che lại phần da thịt sau lưng bị hở vì bung móc khóa, vội thúc giục: “Anh mau ra ngoài đi mà!”.
Cô vừa dứt lời thì anh cất bước đi đến: “Sau lưng em làm sao thế?”.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, tựa như không hề nhìn thấy, không hề phát hiện ra điều bất thường; nhưng Ôn Thư Du căn bản không tin dáng vẻ này của anh. Cô hấp tấp dựa lưng vào cánh tủ, đáp một cách căng thẳng: “Không sao cả”.
“Anh xem nào”. Anh rủ mắt nhìn cô, bàn tay tự nhiên đặt trên vai cô.
Sống lưng Ôn Thư Du lập tức cứng đờ, mấy thứ kia vẫn còn rơi dưới đất mà bọn họ lại đứng đây nói chuyện cũng xấu hổ chết mất…
Nhưng sự việc đến nước này cũng đâu còn cách nào khác. Cô chỉ có thể mong đợi giải quyết chuyện móc áo sau lưng xong thì Lương Yến Tân có thể tiếp tục như không thấy gì rồi đi ra ngoài, còn cô sẽ lập tức thu dọn đống hỗn độn.
Sao lại xui xẻo như vậy kia chứ. Ôn Thư Du trưng vẻ mặt đưa đám, nhắm mắt bất chấp bước lên phía trước nửa bước, thỏ thẻ như muỗi kêu: “Móc áo bị…”.
Đống đồ dưới chân như củi nóng châm lửa thiêu đốt thân thể cô, khiến cô mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy vô cùng xấu hổ và thẹn thùng.
Lương Yến Tân cúi đầu, bàn tay đặt trên vai cô men theo đến sau lưng.
Móc áo sau lưng bị bung ra để lộ non nửa tấm lưng trần trơn bóng. Ngón tay anh khẽ giật, cố tình đẩy vải áo qua cầu vai, lớp vải lập tức nhẹ nhàng trượt xuống làm lộ ra sống lưng và vòng eo mảnh mai trắng nõn.
Bàn tay anh phủ lên sau lưng cô, ánh mắt bình tĩnh từ từ ăn mòn từng tấc da thịt như tằm ăn rỗi.
Ôn Thư Du run rẩy, thân mình bị bàn tay đang đặt trên vòng tay kéo vào trong ngực.
“Thứ trên mặt đất là gì vậy?”. Lương Yến Tân cúi đầu hôn nhẹ lên cằm cô, tay còn lại thay thế vị trí của vải áo từ từ bò lên trên.
Cô vô thức nhón chân lên, bàn tay bám lấy cầu vai rắn chắc của anh, nhưng lửa nóng từ bàn tay kia ập đến nào có thể chỉ vì một cái nhón chân này của cô mà tan rã.
“Không, không có gì cả…”. Khuôn mặt cô đỏ bừng, giọng nói run rẩy chột dạ xen lẫn thấp thỏm và căng thẳng.
Vạt áo sau lưng mở bung, thế chỗ bởi bàn tay và những khớp xương thon dài của người đàn ông.
“Nói dối”.
Vòng eo bị đối phương nhéo một cái không nặng không nhẹ, cô chợt co rúm người, cắn môi không dám lên tiếng.
Đầu ngón tay lướt nhẹ trên sống lưng khiến trái tim cô nổi lên từng đợt run rẩy triền miên.
“Không ngờ Miên Miên của anh thích đuôi thỏ và nơ bướm cơ đấy”.
Anh liếc mắt qua đống đồ dưới chân, ánh mắt hơi tối sầm lại:
“Đúng là cho anh một… niềm vui bất ngờ”.
Ôn Thư Du nhắm tịt hai mắt xấu hổ: “Vì đáng yêu nên em mới mua! Còn có rất nhiều là do A Chu mua nữa”.
“Không cần người khác, anh mua cho em!”.
“Lưu manh!”.
Lương Yến Tân cắn nhẹ da thịt mềm mại trên cằm cô, cười hừ: “Vậy cũng là do em ép mà ra”.
Bỗng nhiên, ngón tay anh chợt ngập ngừng, đôi mày nhíu lại, ôm cô tỏ vẻ ngẫm nghĩ sâu xa, cười nhẹ: “Thì ra hôm nay em cũng mặc?”.
“Không phải!”.
Ôn Thư Du thoáng chốc như bị thiêu cháy, bàn tay ôm sau lưng cô đột nhiên siết chặt. Cô bỗng nắm chặt ống tay áo của anh, vì quá xấu hổ đành gân giọng phản bác: “Thật sự không phải mà! Anh đừng suy nghĩ nhiều quá!”.
Rõ ràng chỉ là thiết kế sáng tạo chút xíu thôi mà!
Đúng là đàn ông chưa hiểu sự đời!
“Thế những thứ rơi trên mặt đất kia…”, anh cúi người kề sát bên tai cô thổi nhẹ, “khi nào mới mặc cho anh nhìn?”.
Hai chân cô mềm nhũn, đưa tay bắt lấy ngón tay anh, khí thế lập tức tiêu tan. Cô gái nhỏ vùi mặt trong ngực anh mạnh miệng nói: “Không mặc! Em mua đâu phải để mặc cho anh nhìn”.
Đáp lại cô là tiếng cười không rõ ý tứ: “Trăm sông đều đổ về một biển, trước sau gì cũng bị anh nhìn thấy thôi. Có gì khác nhau nào?”.
Ôn Thư Du cảm thấy bản thân sắp bị nướng chín mất.
Vừa nóng vừa bất an, thứ cảm giác này khiến cô cảm thấy rất căng thẳng, toàn thân mềm như bông không thể nào kháng cự.
…
Chiếc bánh kem không cẩn thận bị lưỡi dao xẻ lớp đường bao phủ bên ngoài, ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông men theo khe nứt của lớp vỏ tìm thấy lớp chocolate trắng xếp tầng xinh đẹp. Dường như muốn bày tỏ xin lỗi vì đã phá đi lớp đường bên ngoài, để bồi thường, anh lại lấy dải lụa rơi rớt một bên buộc lại lớp vỏ ngoài chỉnh tề.
Vị chocolate ngào ngào tinh tế, ruột bánh cực kỳ mềm mại. Có lẽ nếu đổ thêm một tầng rượu vang thơm ngọt nữa, vào miệng rồi sẽ khiến người đắm say.
Người đàn ông tham rượu thích ngọt nhất thời đắm chìm, ăn mất phân nửa chiếc bánh kem.
“Thật ngọt”. Anh không chỉ muốn ăn mà còn muốn khoe lộ liễu ra miệng.
…
Ôn Thư Du bọc mình trong chăn không chịu hé nửa lời, chỉ có mái tóc đen dài và vành tai đỏ bừng lộ ra ngoài.
Cô níu chặt góc chăn ổn định hơi thở, đầu óc mơ hồ mềm nhũn như hồ nước, căn bản không dám nghĩ đến những hình ảnh vượt rào ban nãy. Nhưng cô không thể nào vứt dáng vẻ anh dụ dỗ cô mặc đám “quần áo” trong tủ kia ra khỏi đầu.
Mặc dù không thật sự làm đến một bước kia, nhưng mà…
Nhưng hiện giờ cô vẫn còn đang mặc chiếc váy đuôi thỏ kia!
Vốn dĩ váy áo trên người đã cắt khoét đủ chỗ không hoàn chỉnh nên càng khiến cô không dám chui ra khỏi chăn.
Lương Yến Tân chính là một kẻ mặt người dạ thú!
“Miên Miên”. Người đàn ông bình tĩnh lại mới lại gần muốn ôm chặt cả cô và tấm chăn vào lòng.
Giọng nói của anh mang theo ý cười ẩn khuất, còn có chất khàn khi chưa được thỏa mãn.
Ôn Thư Du lập tức nghĩ đến vừa rồi anh liên tục gọi tên mình bên tai. Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ lắc đầu tránh đối phương. Cánh tay anh quá mức vững chãi, cô tựa như con nhộng mắc kẹt trong kén, không thể cử động.
Vừa rồi cô cũng chưa bình ổn lại nhịp thở bình thường, không khí trong chăn cũng không đủ, hơn nữa lại dùng sức né tránh vài lần khiến cô nhất thời cảm thấy thở dốc dồn dập, đầu óc cũng có phần choáng váng.
Đột nhiên, giận dỗi dồn lên, cũng vì đã có thể hô hấp dễ chịu, cũng vì để ngăn cản anh tiếp tục ôm mình, Ôn Thư Du nâng tay lên chặn trước ngực anh đẩy người: “Anh tránh ra”.
Nói xong, cô nghiêng mình sang một bên, vội vàng vén một góc chăn che mặt lại.
Lọn tóc vương trước mặt bị tấm chăn phẩy gió tung lên rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống.
Lương Yến Tân vốn đang ôm người trong lòng, bất ngờ bị đẩy ra, anh lại ôm lấy cô gái nhỏ cách một tấm chăn, nhướng mày cười nhẹ: “Giận rồi à?”.
Anh nhấc chăn lên lộ ra vầng trán cô, người trong lòng co quắp lại một chỗ, giọng nói tựa như nghẹn ngào nức nở: “Anh… anh thả em ra…”.
Anh âm thầm cong khóe môi, ôm người không chịu buông. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa thái dương của cô, gạt những sợi tóc ướt mồ hôi gọn gàng ra sau vành tai rồi dịu dàng hôn lên trán cô.
“Anh nặng chết mắt! Đè em nặng quá…”. Cô vẫn kiên trì chui trong chăn không chịu ra, giọng nói mềm như bông chất chứa bối rối, tủi thân và lên án đan xen nhau khuếch đại trong không gian chỉ có hai người.
Ôn Thư Du nhớ đến thời điểm trước khi quen biết anh, dáng vẻ ngạo mạn hờ hững đó dần phai nhạt bởi khoảnh khắc hoàn toàn trở thành mặt người dạ thú trong chớp mắt vừa rồi.
Khi đó cô nào ngờ anh sẽ có dáng vẻ này khi hai người thân mật kia chứ…
Cô mím môi, da mặt vẫn nóng rẫy như cũ.
“Được, không đè nặng em nữa”. Lương Yến Tân cười bất đắc dĩ, hơi ngồi dậy vỗ lên cô gái nhỏ còn trốn trong chăn. “Em định cả đời không ra luôn hả?”.
“Không muốn nhìn anh”.
“Chỉ vì vừa rồi sao?”. Anh cúi đầu ôm cô vào lòng: “Dễ xấu hổ như vậy, sau này phải làm sao đây?”.
Nghe anh nói “Sau này”, Ôn Thư Du lại che mặt.
“Ai bảo anh bắt em mặc cái kia!”. Cô rầu rĩ nói vọng từ trong chăn, bất bình: “Anh thì ăn mặc chỉnh tề, dựa vào đâu lại bắt nạt em”.
“Thì ra là muốn nhìn anh à”.
“Ai muốn nhìn anh, em không thèm”.
Cách một lớp chăn, Ôn Thư Du nghe thấy động sột soạt. Sau khi ý thức được đối phương đang làm gì, cô vội cuốn chăn lại muốn lăn sang góc giường bên kia.
Kết quả lại bị anh tóm trở về.
“Buông em ra!”.
“Anh đã cởi ra cho em rồi, muốn nhìn thế nào cũng được”.
Ôn Thư Du bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng lần trước trong bể bơi. Người đàn ông vai rộng lưng rộng, làn da rắn chắc khỏe khoắn cùng cơ bụng tám múi, cô còn chưa chính thức thử sờ xem cảm giác thế nào đâu…
Dừng dừng dừng! Cô lập tức dập tắt ý nghĩ trong đầu, thúc giục anh: “Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh đi”.
Đối phương vẫn không trả lời, tiếp đó tấm chăn che quá đỉnh đầu cô bị kéo xuống, trước mắt sáng ngời. Cô sửng sốt, vội vàng nhắm nghiền mắt muốn chui vào trong chăn.
Một bàn tay nâng má cô, tay còn lại nhẹ nhàng gẩy vài sợi lông mi.
“Được rồi, không đùa em nữa”. Giọng nói của người đàn ông chan chứa ý cười, dỗ dành cô: “Ra đây nào, sắp ngạt chết rồi”.
Ôn Thư Du mím môi, định thử mở mắt ra.
Hàng mi run rẩy, người đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn nhỏ hẹp, áo sơ mi hỗn độn nhưng cũng chỉ bị cởi hai khuy áo mà thôi.
Quả nhiên là lừa cô. Ôn Thư Du thầm mắng trong lòng, không thèm nhìn anh mà quay mặt đi, hậm hực nói: “Anh mau ra ngoài đi, em muốn thay quần áo”.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, cô rất ngượng phải đối diện với anh, không biết nên đối mặt với anh thế nào sau bước “tiến triển” này.
Hai người im lặng giây lát, bỗng nhiên một tiếng thở dài truyền đến phía đỉnh đầu.
“Làm em sợ sao?”. Lương Yến Tân hôn hàng mi đang cụp xuống của Ôn Thư Du và cả khuôn mặt còn ửng đỏ: “Anh xin lỗi, đúng là lần này đã mất kiềm chế”.
Anh vừa nói vậy, Ôn Thư Du lại cảm thấy mình cũng hơi phản ứng quá mức, đành nhỏ giọng đáp lại: “… Em cũng không trách anh mà”.
Lương Yến Tân bật cười, quả nhiên cô gái nhỏ thích dỗ ngọt, vuốt lông dỗ dành một lúc sẽ ngoan ngoãn để người ta yêu thương trêu chọc.
Anh rủ mắt nhìn dáng vẻ cô gái mềm mại khiến trái tim muốn hóa thành một vũng nước ấm.
Ôn Thư Du đỏ mặt nói: “Bây giờ anh ra ngoài được rồi đó”. Vài sợi tóc rối tung lưa thưa trước mặt thỉnh thoảng lại phấp phới theo từng nhịp thở nhẹ nhàng của cô gái, trêu chọc khiến lòng anh ngứa ngáy muốn trì hoãn rời đi.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Lương Yến Tân cúi đầu xuống. Nụ hôn vội vàng ập đến, cuồng dã từ môi đến gương mặt rồi tìm đến vành tai.
Hơi thở ấm áp khiến hô hấp của Ôn Thư Du cũng trở nên dồn dập, nghe thấy từng nhịp thở gấp gáp gián đoạn của anh bên tai, cô chỉ cảm thấy thân mình bị rút hết mọi sức lực vốn có.
…
Cuối cùng nụ hôn cũng được người đàn ông kiềm chế kết thúc.
Cửa phòng bị đóng lại, Ôn Thư Du vẫn trốn trong chăn, ở yên một chỗ như con tôm bị nấu chín.
Một lúc lâu sau, cô ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng giang thành một chữ “Đại” rất lớn giữa giường.
Dưới ánh đèn, cô chỉ nhìn qua là biết được đám “hỗn độn” trên người mình. Đuôi của con thỏ còn cộm phía sau. Cô đột nhiên ngồi dậy, vội vàng phi xuống giường.
Tiếng khóa cửa vang lên. Ôn Thư Du đỏ mặt mở tủ quần áo, nhanh chóng lấy một chiếc váy mới ra thay.
Làm xong mọi chuyện, cô tiện thể thu dọn đống “quần áo” rơi vãi trên sàn, mở tủ quần áo bị kéo ra lúc rồi rồi tống tất cả vào trong.
Đúng là không có tiền đồ gì cả. Cô vừa thu dọn vừa trách chính bản thân mình, đã là người yêu của nhau rồi thì thân mật chút có làm sao. Cô cũng không phải chưa từng mặc mấy loại quần áo đó, tiện thể mặc vào cho anh nhìn cũng có sao đâu… tự nhiên lại xấu hổ thành ra vậy.
Trước đây cô cũng không hề dễ thẹn thùng đến thế, nhưng từ khi gặp Lương Yến Tân, dường như chỉ một động tác cũng có thể khiến cô đỏ mặt.
Loay hoay dọn dẹp một lúc, cuối cùng cô mới lặng lẽ vặn cửa đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, cửa phòng tắm bỗng mở ra, người đàn ông cao lớn cuốn theo luồng hơi nước nhàn nhạt bước ra ngoài, tuyệt đối không hề giống cảm giác như thường ngày cô bước ra khỏi đó.
Ôn Thư Du ngây ngẩn nhìn người đàn ông mặc quần áo ở nhà. Mái tóc anh còn ướt nên hơi lộn xộn, đôi mắt màu nâu nhạt mang theo chút hài hước lẫn ý cười dịu dàng. Anh rủ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên: “Chịu ra rồi đấy à?”.
Mặt cô dễ dàng nóng lên, hé môi liếc mắt trừng anh.
Lương Yến Tân vừa mới đặt tay bên gáy cô thì điện thoại rơi trên thảm ở phòng khách đột nhiên đổ chuông.
Anh nhướng mày, đầu ngón tay trêu đùa cọ sau cổ cô, sau đó xoay người đi đến, khom lưng nhặt điện thoại trên thảm.
Ôn Thư Du vội đưa tay xoa cổ, vừa muốn vào phòng tắm nhưng lại nghe thấy người đàn ông hờ hững nghe điện thoại: “Có chuyện gì”.
Cô quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Lương Yến Tân giơ điện thoại bên tai, rõ ràng đang nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm, ý cười phảng phất như có như không.
Nhìn đến cô muốn dựng tóc gáy.
Bỗng nhiên, anh bước đến gần cô, nhẹ nhàng chạm lên màn hình. Ngay lập tức, âm thanh trong điện thoại khuếch đại trong phòng khách yên tĩnh.
Anh mở loa ngoài điện thoại.
“Yến Tân”. Ôn Thư Du nghe thấy giọng của anh cả nhà mình.
“Anh lại ra nước ngoài hả?”.
“Đừng đừng đừng, anh đừng qua đây!”.
Nghe thấy tiếng dò hỏi và bước chân tiến lại gần, Ôn Thư Du vừa luống cuống chân tay thu dọn chiến trường, một bên vội vàng muốn che khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Đáng tiếc đã quá muộn. Cô vừa dứt lời, người đàn ông đã xuất hiện trước cửa.
Ôn Thư Du trợn tròn mắt, bốn mắt nhìn nhau với Lương Yến Tân.
Không gian tĩnh lặng, cô thấy anh nhìn về phía chân mình nhưng bản thân cô lại không dám cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh.
Đương nhiên cô biết những thứ rơi dưới chân mình là gì…
Ít phút trước cô đang lục đồ trong tủ để tìm trang phục cần sử dụng cho hoạt động của câu lạc bộ, kết quả đầu óc lại quay cuồng mơ hồ vì những chuyện xảy ra ban nãy. Khi đứng dậy, móc sau lưng áo cắt xẻ lạ mắt không cẩn thận bị mắc vào thứ gì đó.
Cô không hề phát hiện ra, lúc đứng dậy còn bước thêm hai bước, vì thế không chỉ có chiếc áo bị bung móc khóa sau lưng mà ngay cả đồ đạc đã cất gọn bên trong chiếc hộp cũng rơi đầy dưới đất.
Xui xẻo nhất chính là những thứ rơi đầy dưới đất kia lại là đám nội y “độc đáo” mà cô đã cất gọn trong tủ quần áo!
Mặc dù cũng không quá táo bạo, nhưng người tinh mắt vừa nhìn là biết nó là thứ gì.
Ôn Thư Du khóc không ra nước mắt, chỉ muốn tìm một khe hở dưới đất chôn vùi đống đồ đó ngay lập tức.
Cô tuyệt đối không thể ngờ anh lại phát hiện sở thích của cô vào lúc này, ở ngay chính nhà cô!
Khi ánh mắt của người đàn ông rời khỏi mặt đất trở lại khuôn mặt cô, nét kinh ngạc và căng thẳng từ từ biến mất. Anh nhướng mày, sắc mặt có vẻ phức tạp.
“Anh ra ngoài trước đi!”. Ôn Thư Du giật thót, vội vàng tránh ánh mắt anh, luống cuống đá mấy thứ “quần áo” vương vãi trên mặt đất ra phía sau, ý đồ muốn giấu tiệt chúng đi.
Hiện giờ cô cũng không thể ngồi xuống, chật vật một lúc cũng không có cách nào để nhét đống đồ đó trở về tủ quần áo.
Lương Yến Tân vẫn đứng ở cửa không hề nhúc nhích.
Cô thẹn quá hóa giận, che lại phần da thịt sau lưng bị hở vì bung móc khóa, vội thúc giục: “Anh mau ra ngoài đi mà!”.
Cô vừa dứt lời thì anh cất bước đi đến: “Sau lưng em làm sao thế?”.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, tựa như không hề nhìn thấy, không hề phát hiện ra điều bất thường; nhưng Ôn Thư Du căn bản không tin dáng vẻ này của anh. Cô hấp tấp dựa lưng vào cánh tủ, đáp một cách căng thẳng: “Không sao cả”.
“Anh xem nào”. Anh rủ mắt nhìn cô, bàn tay tự nhiên đặt trên vai cô.
Sống lưng Ôn Thư Du lập tức cứng đờ, mấy thứ kia vẫn còn rơi dưới đất mà bọn họ lại đứng đây nói chuyện cũng xấu hổ chết mất…
Nhưng sự việc đến nước này cũng đâu còn cách nào khác. Cô chỉ có thể mong đợi giải quyết chuyện móc áo sau lưng xong thì Lương Yến Tân có thể tiếp tục như không thấy gì rồi đi ra ngoài, còn cô sẽ lập tức thu dọn đống hỗn độn.
Sao lại xui xẻo như vậy kia chứ. Ôn Thư Du trưng vẻ mặt đưa đám, nhắm mắt bất chấp bước lên phía trước nửa bước, thỏ thẻ như muỗi kêu: “Móc áo bị…”.
Đống đồ dưới chân như củi nóng châm lửa thiêu đốt thân thể cô, khiến cô mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy vô cùng xấu hổ và thẹn thùng.
Lương Yến Tân cúi đầu, bàn tay đặt trên vai cô men theo đến sau lưng.
Móc áo sau lưng bị bung ra để lộ non nửa tấm lưng trần trơn bóng. Ngón tay anh khẽ giật, cố tình đẩy vải áo qua cầu vai, lớp vải lập tức nhẹ nhàng trượt xuống làm lộ ra sống lưng và vòng eo mảnh mai trắng nõn.
Bàn tay anh phủ lên sau lưng cô, ánh mắt bình tĩnh từ từ ăn mòn từng tấc da thịt như tằm ăn rỗi.
Ôn Thư Du run rẩy, thân mình bị bàn tay đang đặt trên vòng tay kéo vào trong ngực.
“Thứ trên mặt đất là gì vậy?”. Lương Yến Tân cúi đầu hôn nhẹ lên cằm cô, tay còn lại thay thế vị trí của vải áo từ từ bò lên trên.
Cô vô thức nhón chân lên, bàn tay bám lấy cầu vai rắn chắc của anh, nhưng lửa nóng từ bàn tay kia ập đến nào có thể chỉ vì một cái nhón chân này của cô mà tan rã.
“Không, không có gì cả…”. Khuôn mặt cô đỏ bừng, giọng nói run rẩy chột dạ xen lẫn thấp thỏm và căng thẳng.
Vạt áo sau lưng mở bung, thế chỗ bởi bàn tay và những khớp xương thon dài của người đàn ông.
“Nói dối”.
Vòng eo bị đối phương nhéo một cái không nặng không nhẹ, cô chợt co rúm người, cắn môi không dám lên tiếng.
Đầu ngón tay lướt nhẹ trên sống lưng khiến trái tim cô nổi lên từng đợt run rẩy triền miên.
“Không ngờ Miên Miên của anh thích đuôi thỏ và nơ bướm cơ đấy”.
Anh liếc mắt qua đống đồ dưới chân, ánh mắt hơi tối sầm lại:
“Đúng là cho anh một… niềm vui bất ngờ”.
Ôn Thư Du nhắm tịt hai mắt xấu hổ: “Vì đáng yêu nên em mới mua! Còn có rất nhiều là do A Chu mua nữa”.
“Không cần người khác, anh mua cho em!”.
“Lưu manh!”.
Lương Yến Tân cắn nhẹ da thịt mềm mại trên cằm cô, cười hừ: “Vậy cũng là do em ép mà ra”.
Bỗng nhiên, ngón tay anh chợt ngập ngừng, đôi mày nhíu lại, ôm cô tỏ vẻ ngẫm nghĩ sâu xa, cười nhẹ: “Thì ra hôm nay em cũng mặc?”.
“Không phải!”.
Ôn Thư Du thoáng chốc như bị thiêu cháy, bàn tay ôm sau lưng cô đột nhiên siết chặt. Cô bỗng nắm chặt ống tay áo của anh, vì quá xấu hổ đành gân giọng phản bác: “Thật sự không phải mà! Anh đừng suy nghĩ nhiều quá!”.
Rõ ràng chỉ là thiết kế sáng tạo chút xíu thôi mà!
Đúng là đàn ông chưa hiểu sự đời!
“Thế những thứ rơi trên mặt đất kia…”, anh cúi người kề sát bên tai cô thổi nhẹ, “khi nào mới mặc cho anh nhìn?”.
Hai chân cô mềm nhũn, đưa tay bắt lấy ngón tay anh, khí thế lập tức tiêu tan. Cô gái nhỏ vùi mặt trong ngực anh mạnh miệng nói: “Không mặc! Em mua đâu phải để mặc cho anh nhìn”.
Đáp lại cô là tiếng cười không rõ ý tứ: “Trăm sông đều đổ về một biển, trước sau gì cũng bị anh nhìn thấy thôi. Có gì khác nhau nào?”.
Ôn Thư Du cảm thấy bản thân sắp bị nướng chín mất.
Vừa nóng vừa bất an, thứ cảm giác này khiến cô cảm thấy rất căng thẳng, toàn thân mềm như bông không thể nào kháng cự.
…
Chiếc bánh kem không cẩn thận bị lưỡi dao xẻ lớp đường bao phủ bên ngoài, ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông men theo khe nứt của lớp vỏ tìm thấy lớp chocolate trắng xếp tầng xinh đẹp. Dường như muốn bày tỏ xin lỗi vì đã phá đi lớp đường bên ngoài, để bồi thường, anh lại lấy dải lụa rơi rớt một bên buộc lại lớp vỏ ngoài chỉnh tề.
Vị chocolate ngào ngào tinh tế, ruột bánh cực kỳ mềm mại. Có lẽ nếu đổ thêm một tầng rượu vang thơm ngọt nữa, vào miệng rồi sẽ khiến người đắm say.
Người đàn ông tham rượu thích ngọt nhất thời đắm chìm, ăn mất phân nửa chiếc bánh kem.
“Thật ngọt”. Anh không chỉ muốn ăn mà còn muốn khoe lộ liễu ra miệng.
…
Ôn Thư Du bọc mình trong chăn không chịu hé nửa lời, chỉ có mái tóc đen dài và vành tai đỏ bừng lộ ra ngoài.
Cô níu chặt góc chăn ổn định hơi thở, đầu óc mơ hồ mềm nhũn như hồ nước, căn bản không dám nghĩ đến những hình ảnh vượt rào ban nãy. Nhưng cô không thể nào vứt dáng vẻ anh dụ dỗ cô mặc đám “quần áo” trong tủ kia ra khỏi đầu.
Mặc dù không thật sự làm đến một bước kia, nhưng mà…
Nhưng hiện giờ cô vẫn còn đang mặc chiếc váy đuôi thỏ kia!
Vốn dĩ váy áo trên người đã cắt khoét đủ chỗ không hoàn chỉnh nên càng khiến cô không dám chui ra khỏi chăn.
Lương Yến Tân chính là một kẻ mặt người dạ thú!
“Miên Miên”. Người đàn ông bình tĩnh lại mới lại gần muốn ôm chặt cả cô và tấm chăn vào lòng.
Giọng nói của anh mang theo ý cười ẩn khuất, còn có chất khàn khi chưa được thỏa mãn.
Ôn Thư Du lập tức nghĩ đến vừa rồi anh liên tục gọi tên mình bên tai. Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ lắc đầu tránh đối phương. Cánh tay anh quá mức vững chãi, cô tựa như con nhộng mắc kẹt trong kén, không thể cử động.
Vừa rồi cô cũng chưa bình ổn lại nhịp thở bình thường, không khí trong chăn cũng không đủ, hơn nữa lại dùng sức né tránh vài lần khiến cô nhất thời cảm thấy thở dốc dồn dập, đầu óc cũng có phần choáng váng.
Đột nhiên, giận dỗi dồn lên, cũng vì đã có thể hô hấp dễ chịu, cũng vì để ngăn cản anh tiếp tục ôm mình, Ôn Thư Du nâng tay lên chặn trước ngực anh đẩy người: “Anh tránh ra”.
Nói xong, cô nghiêng mình sang một bên, vội vàng vén một góc chăn che mặt lại.
Lọn tóc vương trước mặt bị tấm chăn phẩy gió tung lên rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống.
Lương Yến Tân vốn đang ôm người trong lòng, bất ngờ bị đẩy ra, anh lại ôm lấy cô gái nhỏ cách một tấm chăn, nhướng mày cười nhẹ: “Giận rồi à?”.
Anh nhấc chăn lên lộ ra vầng trán cô, người trong lòng co quắp lại một chỗ, giọng nói tựa như nghẹn ngào nức nở: “Anh… anh thả em ra…”.
Anh âm thầm cong khóe môi, ôm người không chịu buông. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa thái dương của cô, gạt những sợi tóc ướt mồ hôi gọn gàng ra sau vành tai rồi dịu dàng hôn lên trán cô.
“Anh nặng chết mắt! Đè em nặng quá…”. Cô vẫn kiên trì chui trong chăn không chịu ra, giọng nói mềm như bông chất chứa bối rối, tủi thân và lên án đan xen nhau khuếch đại trong không gian chỉ có hai người.
Ôn Thư Du nhớ đến thời điểm trước khi quen biết anh, dáng vẻ ngạo mạn hờ hững đó dần phai nhạt bởi khoảnh khắc hoàn toàn trở thành mặt người dạ thú trong chớp mắt vừa rồi.
Khi đó cô nào ngờ anh sẽ có dáng vẻ này khi hai người thân mật kia chứ…
Cô mím môi, da mặt vẫn nóng rẫy như cũ.
“Được, không đè nặng em nữa”. Lương Yến Tân cười bất đắc dĩ, hơi ngồi dậy vỗ lên cô gái nhỏ còn trốn trong chăn. “Em định cả đời không ra luôn hả?”.
“Không muốn nhìn anh”.
“Chỉ vì vừa rồi sao?”. Anh cúi đầu ôm cô vào lòng: “Dễ xấu hổ như vậy, sau này phải làm sao đây?”.
Nghe anh nói “Sau này”, Ôn Thư Du lại che mặt.
“Ai bảo anh bắt em mặc cái kia!”. Cô rầu rĩ nói vọng từ trong chăn, bất bình: “Anh thì ăn mặc chỉnh tề, dựa vào đâu lại bắt nạt em”.
“Thì ra là muốn nhìn anh à”.
“Ai muốn nhìn anh, em không thèm”.
Cách một lớp chăn, Ôn Thư Du nghe thấy động sột soạt. Sau khi ý thức được đối phương đang làm gì, cô vội cuốn chăn lại muốn lăn sang góc giường bên kia.
Kết quả lại bị anh tóm trở về.
“Buông em ra!”.
“Anh đã cởi ra cho em rồi, muốn nhìn thế nào cũng được”.
Ôn Thư Du bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng lần trước trong bể bơi. Người đàn ông vai rộng lưng rộng, làn da rắn chắc khỏe khoắn cùng cơ bụng tám múi, cô còn chưa chính thức thử sờ xem cảm giác thế nào đâu…
Dừng dừng dừng! Cô lập tức dập tắt ý nghĩ trong đầu, thúc giục anh: “Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh đi”.
Đối phương vẫn không trả lời, tiếp đó tấm chăn che quá đỉnh đầu cô bị kéo xuống, trước mắt sáng ngời. Cô sửng sốt, vội vàng nhắm nghiền mắt muốn chui vào trong chăn.
Một bàn tay nâng má cô, tay còn lại nhẹ nhàng gẩy vài sợi lông mi.
“Được rồi, không đùa em nữa”. Giọng nói của người đàn ông chan chứa ý cười, dỗ dành cô: “Ra đây nào, sắp ngạt chết rồi”.
Ôn Thư Du mím môi, định thử mở mắt ra.
Hàng mi run rẩy, người đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn nhỏ hẹp, áo sơ mi hỗn độn nhưng cũng chỉ bị cởi hai khuy áo mà thôi.
Quả nhiên là lừa cô. Ôn Thư Du thầm mắng trong lòng, không thèm nhìn anh mà quay mặt đi, hậm hực nói: “Anh mau ra ngoài đi, em muốn thay quần áo”.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, cô rất ngượng phải đối diện với anh, không biết nên đối mặt với anh thế nào sau bước “tiến triển” này.
Hai người im lặng giây lát, bỗng nhiên một tiếng thở dài truyền đến phía đỉnh đầu.
“Làm em sợ sao?”. Lương Yến Tân hôn hàng mi đang cụp xuống của Ôn Thư Du và cả khuôn mặt còn ửng đỏ: “Anh xin lỗi, đúng là lần này đã mất kiềm chế”.
Anh vừa nói vậy, Ôn Thư Du lại cảm thấy mình cũng hơi phản ứng quá mức, đành nhỏ giọng đáp lại: “… Em cũng không trách anh mà”.
Lương Yến Tân bật cười, quả nhiên cô gái nhỏ thích dỗ ngọt, vuốt lông dỗ dành một lúc sẽ ngoan ngoãn để người ta yêu thương trêu chọc.
Anh rủ mắt nhìn dáng vẻ cô gái mềm mại khiến trái tim muốn hóa thành một vũng nước ấm.
Ôn Thư Du đỏ mặt nói: “Bây giờ anh ra ngoài được rồi đó”. Vài sợi tóc rối tung lưa thưa trước mặt thỉnh thoảng lại phấp phới theo từng nhịp thở nhẹ nhàng của cô gái, trêu chọc khiến lòng anh ngứa ngáy muốn trì hoãn rời đi.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Lương Yến Tân cúi đầu xuống. Nụ hôn vội vàng ập đến, cuồng dã từ môi đến gương mặt rồi tìm đến vành tai.
Hơi thở ấm áp khiến hô hấp của Ôn Thư Du cũng trở nên dồn dập, nghe thấy từng nhịp thở gấp gáp gián đoạn của anh bên tai, cô chỉ cảm thấy thân mình bị rút hết mọi sức lực vốn có.
…
Cuối cùng nụ hôn cũng được người đàn ông kiềm chế kết thúc.
Cửa phòng bị đóng lại, Ôn Thư Du vẫn trốn trong chăn, ở yên một chỗ như con tôm bị nấu chín.
Một lúc lâu sau, cô ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng giang thành một chữ “Đại” rất lớn giữa giường.
Dưới ánh đèn, cô chỉ nhìn qua là biết được đám “hỗn độn” trên người mình. Đuôi của con thỏ còn cộm phía sau. Cô đột nhiên ngồi dậy, vội vàng phi xuống giường.
Tiếng khóa cửa vang lên. Ôn Thư Du đỏ mặt mở tủ quần áo, nhanh chóng lấy một chiếc váy mới ra thay.
Làm xong mọi chuyện, cô tiện thể thu dọn đống “quần áo” rơi vãi trên sàn, mở tủ quần áo bị kéo ra lúc rồi rồi tống tất cả vào trong.
Đúng là không có tiền đồ gì cả. Cô vừa thu dọn vừa trách chính bản thân mình, đã là người yêu của nhau rồi thì thân mật chút có làm sao. Cô cũng không phải chưa từng mặc mấy loại quần áo đó, tiện thể mặc vào cho anh nhìn cũng có sao đâu… tự nhiên lại xấu hổ thành ra vậy.
Trước đây cô cũng không hề dễ thẹn thùng đến thế, nhưng từ khi gặp Lương Yến Tân, dường như chỉ một động tác cũng có thể khiến cô đỏ mặt.
Loay hoay dọn dẹp một lúc, cuối cùng cô mới lặng lẽ vặn cửa đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, cửa phòng tắm bỗng mở ra, người đàn ông cao lớn cuốn theo luồng hơi nước nhàn nhạt bước ra ngoài, tuyệt đối không hề giống cảm giác như thường ngày cô bước ra khỏi đó.
Ôn Thư Du ngây ngẩn nhìn người đàn ông mặc quần áo ở nhà. Mái tóc anh còn ướt nên hơi lộn xộn, đôi mắt màu nâu nhạt mang theo chút hài hước lẫn ý cười dịu dàng. Anh rủ mắt nhìn cô, khóe môi cong lên: “Chịu ra rồi đấy à?”.
Mặt cô dễ dàng nóng lên, hé môi liếc mắt trừng anh.
Lương Yến Tân vừa mới đặt tay bên gáy cô thì điện thoại rơi trên thảm ở phòng khách đột nhiên đổ chuông.
Anh nhướng mày, đầu ngón tay trêu đùa cọ sau cổ cô, sau đó xoay người đi đến, khom lưng nhặt điện thoại trên thảm.
Ôn Thư Du vội đưa tay xoa cổ, vừa muốn vào phòng tắm nhưng lại nghe thấy người đàn ông hờ hững nghe điện thoại: “Có chuyện gì”.
Cô quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Lương Yến Tân giơ điện thoại bên tai, rõ ràng đang nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm, ý cười phảng phất như có như không.
Nhìn đến cô muốn dựng tóc gáy.
Bỗng nhiên, anh bước đến gần cô, nhẹ nhàng chạm lên màn hình. Ngay lập tức, âm thanh trong điện thoại khuếch đại trong phòng khách yên tĩnh.
Anh mở loa ngoài điện thoại.
“Yến Tân”. Ôn Thư Du nghe thấy giọng của anh cả nhà mình.
“Anh lại ra nước ngoài hả?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook