Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều
-
Chương 52
Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề với một chiếc quần dài phẳng phiu cùng áo gió sải bước qua đám người đang tụm năm tụm ba, ngoại hình lẫn thần thái đều nổi bật trong đám đông.
Ôn Thư Du bị ánh mắt chăm chú của anh vây chặt đến mức đỏ mặt, tim đập dồn dập.
“Đây là đang đi về phía chúng ta hả?”. Tống Gia Ninh mở to mắt: “Miên Miên, anh ta…?”.
Loay hoay một lúc, Ôn Thư Du nhắm mắt khai thật: “… Anh ấy đến đón mình”.
“Đón cậu á?!”.
Vừa dứt lời, người đàn ông đúng lúc đi đến trước mặt ba người, tự nhiên nhìn cô mở miệng nói: “Miên Miên”.
Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu đồng thời quay đầu lại, cô xấu hổ trước ánh mắt sáng rực của ba người, mũi chân vô thức chuyển hướng về phía người đàn ông.
“Miên Miên”. Sắc mặt của anh thản nhiên như không, nhưng giọng nói toát ra sự thân mật: “Sao còn chưa lại đây?”.
Nghe vậy, mặt Ôn Thư Du không khỏi nóng lên, không hiểu sao lại cực kỳ thẹn thùng, ngước mắt vội vàng liếc nhìn anh một cái, cắn răng bất chấp bước nhanh đến gần.
Còn chưa đứng vững thì anh đã ôm lấy eo cô, cô xấu hổ vội đưa tay lên kéo tay anh ra.
Lương Yến Tân dừng lại, bất đắc dĩ giơ tay lên nhéo má cô.
Tống Gia Ninh âm thầm kìm nén sự kinh hãi, tiêu hóa cảnh tượng trước mắt.
Động tác của hai người trước mặt rất tự nhiên lại vô cùng thân mật. Mặc dù không phải bầu không khí vô tư tự nhiên của những cặp đôi đã yêu nhau nhiều năm, nhưng chắc chắn cũng không phải chỉ mới ở bên nhau.
Tuy cô ấy vẫn cảm giác được Thư Du chưa hoàn toàn buông bỏ chuyện năm năm trước, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại ở bên nhau một cách đột ngột và nhanh chóng như vậy.
Rõ ràng năm năm nay bọn họ chưa từng gặp mặt, thế nên tất cả đều xảy ra trong kỳ nghỉ này? Là một người bạn thân, cô thậm chí còn không biết chuyện đó?
Người đó chính là Lương Yến Tân! Trước kia biết bao nhiêu phụ nữ muốn có một chỗ đứng nhỏ nhoi bên cạnh anh đều không đạt được mục đích, vậy mà bây giờ lại bị cô nhóc Thư Du túm được sao?
Tống Gia Ninh lo lắng, đồng thời không khỏi có chút ác cảm với người đàn ông này. Cô quay sang nhìn Khúc Vân Chu, hai người nhìn nhau hiểu ý.
“Vậy…”. Ôn Thư Du ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lay động trước tiên muốn phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa mọi người: “Vậy để em giới thiệu trước nhé?”.
Tai cô nóng rực, mím môi nói: “Đây là Gia Ninh và A Chu, bạn thân nhất của em”.
“Còn anh ấy… Mọi người chắc là đều biết rồi”. Cô dừng lại, nói: “Không cần mình giới thiệu nữa chứ hả?”.
“Lương Yến Tân”. Người đàn ông bên cạnh bỗng dưng mở miệng: “Bạn trai của Miên Miên”.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng bàn tay nắm lấy bàn tay của cô lại âm thầm siết chặt, biểu đạt sự bất mãn và “trừng phạt” đối với câu “không cần giới thiệu” vừa rồi của cô.
So với “giới thiệu”, giọng điệu này giống như tuyên bố chủ quyền, giống như muốn cấp thiết tuyên bố địa vị của mình với tư cách bạn trai.
Khuôn mặt Ôn Thư Du nóng bừng lên, không nói một lời, lặng lẽ liếc nhìn Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu.
Hai người họ trông như thể vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, Khúc Vân Chu đáp lại với một biểu hiện phức tạp, tự giới thiệu một cách ngắn gọn: “Khúc Vân Chu”.
“Hóa ra là Lương thiếu”. Tống Gia Ninh cười nhẹ: “Nhưng mà chuyện bạn trai sao chưa từng nghe Miên Miên nhắc tới?”.
Dù nhìn cũng đoán ra được, nhưng thật sự nghe thấy Lương Yến Tân nói thẳng như vậy, cô ấy vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi, anh bình tĩnh trả lời: “Giờ nói cũng không muộn”.
Tống Gia Ninh cảm thấy nghẹn họng.
Dù Lương Yến Tân không biểu hiện ra điều gì, nhưng lời nói và cử chỉ đều lộ vẻ đắc ý khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Dựa vào cái gì chứ, lúc trước còn chê người ta là trẻ con, bây giờ già đầu lại muốn quay lại gặm cỏ non à?
Vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của Thư Du thề nhất quyết không thích nữa, cô bạn lại cảm thấy bất lực. Mặc dù đã sớm biết những lời đó có phần mạnh miệng, nhưng có thế nào cô ấy cũng không ngờ bạn thân mình lại bị lung lay nhanh như vậy.
Tống Gia Ninh đương nhiên hy vọng người bạn quan trọng nhất của mình có thể hạnh phúc vui vẻ, được toại nguyện, nhưng điều này cũng không mâu thuẫn với nỗi lòng hận rèn sắt không thành thép của mình.
Tống Gia Ninh quay đầu lại, không kìm được trừng mắt nhìn Ôn Thư Du: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao cậu không nói cho bọn mình biết, Miên Miên?”.
“Hả?”. Ôn Thư Du sửng sốt, khó khăn gượng cười trả lời: “Thì là cách đây không lâu…”.
“Đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện”. Một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô: “Về nhà trước đã, để anh đưa các em về”.
Cô sửng sốt, ngẩng mặt lên.
Lương Yến Tân rũ mắt xuống, con ngươi màu nâu nhạt nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại buông ra: “Về căn hộ?”.
Ôn Thư Du lấy lại tinh thần, thấy anh không đề cập đến chuyện sống chung như hai người đã thỏa thuận trước đó, cô vội vàng gật đầu: “Vâng!”, sau đó lập tức quay sang nhìn Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu.
Khúc Vân Chu nhanh nhạy nghe ra một chút gì đó trong lời nói ngắn gọn của người đàn ông. Ba chữ “về căn hộ” rất đơn giản, bình thường nhưng lại khá điêu luyện, cho thấy rõ ràng anh ấy không chỉ biết địa chỉ của Thư Du ở Anh, mà còn rất có thể đã từng ở đó.
Kết quả Ôn Thư Du không hề phát hiện ra, ngốc đến mức bị bán còn ngoan ngoãn giúp đối phương đếm tiền. Khúc Vân Chu chỉ muốn thở dài, bạn mình sao có thể đối phó với “anh già” nhiều tâm tư, thủ đoạn này kia chứ.
“Đi thôi”. Khúc Vân Chu bất đắc dĩ gật đầu, đứng thẳng dậy kéo hành lý.
Tài xế đứng bên cạnh thấy thế lập tức đi tới: “Cô Khúc, cô Tống, để hành lý cho tôi”.
“Được”. Khúc Vân Chu đưa vali cho tài xế, thuận tiện đưa mắt nhìn cách đó vài bước.
Lương Yến Tân tự nhiên lấy đồ trong tay Ôn Thư Du, dường như anh không hề có ý để cho tài xế làm việc đó.
Tay kéo của vali được đặt khéo léo ở phía sau, Ôn Thư Du đang muốn xoay người kéo đưa qua, nhưng người trước mặt lại cúi xuống, đưa tay lên vòng qua cô giữ lấy vali.
Trông cô có vẻ bị Lương Yến Tân ôm vào lòng, có lẽ anh sợ cô lùi về sau bị ngã nên một tay thuận thế ôm lấy eo cô.
Ôn Thư Du lập tức đẩy anh ra, xoay người chạy thoát khỏi vòng tay anh.
Chột dạ tránh ánh mắt người đàn ông đang theo sau, cô kéo cánh tay Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh hai bên, mỉm cười lấy lòng với cả hai.
“Tức giận rồi à?”.
Lương Yến Tân nheo mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Cô gái nhỏ cách đó không xa có vẻ trong thời gian ngắn sẽ không để ý đến anh nữa, thấy vậy anh vừa tức vừa buồn cười.
Hiện tại anh không những không thể tiến lên bắt người quay lại, mà còn phải giữ khoảng cách với họ, để cho các cô từ từ nói chuyện.
“Tức giận chứ”. Tống Gia Ninh hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu cứng nhắc: “Chuyện lớn như vậy lại dám gạt chúng mình, không thèm để ý đến cậu nữa”.
“Đừng mà, mình sai rồi. Lúc trước là không biết nên nói như thế nào, vì vậy nhân cơ hội này, cho nên quyết định đúng lúc này nói cho các cậu biết”.
“Muốn chính thức nói cho chúng mình biết thế nhưng còn không thèm nói trước, đột nhiên không kịp chuẩn bị cho một “bất ngờ” lớn như vậy”. Khúc Vân Chu bị dáng vẻ nũng nịu chơi xỏ này của cô kích đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu được lắm”.
“Trở về phải thành thật khai báo”. Tống Gia Ninh tức giận, giơ tay nhéo má Ôn Thư Du, giải quyết dứt khoát.
“Được rồi, khẳng định sẽ không gạt các cậu nữa”. Ôn Thư Du vội vàng cam đoan.
“Nhưng mà, vừa rồi câu nói đó của Lương Yến Tân có ý gì?”.
Cô ngơ ngác quay đầu lại: “Câu nào?”.
“Về căn hộ”. Tống Gia Ninh nghiêm mặt nhắc nhở.
“Câu nói này làm sao?”. Nói xong, giọng nói của Ôn Thư Du đột nhiên im bặt, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên. Cô dời mắt cười xấu hổ: “Câu này bị sao vậy?”.
“Đừng hòng lừa gạt qua ải. Có phải trước đó cậu trở về Anh sớm là vì anh ta không? Anh ta có đến căn hộ của cậu không? Hai người sống cùng nhau à?”.
Chờ Tống Gia Ninh hỏi xong ba câu, nụ cười trên khuôn mặt Ôn Thư Du đột nhiên muốn tắt ngấm.
Đáp án của những câu hỏi này đều đưa cô vào đường chết…
Cô nhanh chóng quay đầu nhìn Khúc Vân Chu, chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.
“Nhìn mình cũng vô dụng, lần này mình và Gia Ninh chung một chiến tuyến”. Khúc Vân Chu nhướng mày tỏ vẻ không thể thương lượng.
Ôn Thư Du nhất thời nhụt chí, mặc cả nói: “Đi về đã, trở về rồi nói sau được không?”.
“Được, tạm buông tha cho cậu”.
Vì vậy, cuộc nói chuyện tạm thời kết thúc.
Sau khi lên xe, Tống Gia Ninh chủ động đề nghị đến căn hộ của Ôn Thư Du ở vài ngày, người đàn ông ngồi trên ghế lái không nói gì, trực tiếp lái xe đến chung cư.
Ôn Thư Du ngồi ở ghế phụ, thấy hai người ngồi sau lần lượt xuống xe, đành phải chậm rãi tháo dây an toàn đi xuống.
“Hôm nay đã làm phiền anh Lương”. Khúc Vân Chu thản nhiên cười nói.
Nét mặt Lương Yến Tân vẫn không hề thay đổi: “Không có gì”.
Sau khi thể hiện phép lịch sự, Tống Gia Ninh cùng Khúc Vân Chu đi lên bậc thềm trước, Ôn Thư Du định đuổi theo, nhưng vừa định cất bước thì bỗng chần chừ dừng lại.
Cô quay lại nhìn người đàn ông phía sau.
“Lên đi”. Anh nhẹ giọng nói.
Ôn Thư Du liếc nhìn anh, lại quay đầu nhìn hai người đang chờ mình ở cửa, do dự một lát mới gật đầu: “Vậy… em đi lên nhé?”.
Lương Yến Tân đưa tay di chuyển bên hông, cuối cùng tùy ý đút vào túi quần, kéo khóe môi khẽ mấp máy “Ừ” một tiếng.
Ôn Thư Du xoay người, kìm nén lưu luyến mỗi bước đi, cố gắng bước lên bậc thềm hết sức bình thường.
“Đi thôi”. Tống Gia Ninh bất lực thở dài, giơ tay mở cửa.
Ba người đi vào thang máy ấn tầng, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại.
Nhìn khe hở càng ngày càng hẹp, Ôn Thư Du bỗng nhiên lại nghĩ đến buổi tối Lương Yến Tân tìm tới nước Anh. Khi đó cửa thang máy đang muốn đóng lại, anh bỗng nhiên đưa tay ngăn cửa bước vào.
Từ đó về sau, tất cả mọi việc đã đi theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, mà cô cũng không bao giờ tưởng tượng được.
Vào lúc này, cô chợt mong anh sẽ đột ngột xuất hiện lần nữa như đêm hôm đó. Mặc dù cô không biết tại sao mình lại mong đợi như vậy, hay chính xác là cô mong anh đuổi theo để làm gì.
Nhưng không. Cửa thang máy thuận lợi khép lại, nhanh chóng đi lên.
Tâm trạng của cô nhất thời chùng xuống, Ôn Thư Du cảm thấy có chút hối hận.
Thật ra hôm nay cô rất vui vì anh có thể đến đây, nhưng cô gần như không có thời gian nói chuyện với anh, càng không có cách nào quan tâm đến cảm xúc của anh.
… Ngoại trừ lúc trên xe, trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, anh đã cố gắng nắm tay cô.
Hai người một người ngồi ghế lái, một người ngồi ghế phụ, hành động trắng trợn như vậy khẳng định đã bị Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu ở ghế sau nhìn thấy rõ ràng.
Lúc ấy trong xe cực kỳ yên tĩnh, cuối cùng cô cũng từ bỏ chống cự, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa kính với khuôn mặt đỏ bừng gục xuống như đà điểu, để tùy ý anh nắm chặt tay mình. Ngón tay anh thon dài tách ra khe hở giữa năm ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cảm giác run rẩy tê dại từ ngón tay lan đến lồng ngực, cô đã không dám tưởng tượng đến biểu cảm của hai người ngồi sau.
Đáng tiếc thời gian chờ đèn đỏ thật sự quá ngắn, đèn đỏ nhanh chóng chuyển sang màu xanh, anh còn chưa thỏa mãn đành phải buông tay cô.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng của cô. Ôn Thư Du bị một tiếng này làm cho tỉnh táo lại. Cô nhìn chằm chằm Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh đi ra khỏi thang máy.
“Miên Miên, sao cậu không đi ra?”. Khúc Vân Chu khó hiểu.
Ôn Thư Du đẩy vali trong tay ra khỏi thang máy, sau đó vội vàng ấn nút đóng cửa: “Các cậu vào trước đi, lát nữa mình sẽ lên!”.
Vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đóng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn từng con số đang thay đổi, lần đầu tiên cô cảm thấy thang máy này chậm đến mức khiến người ta mất kiên nhẫn.
Hy vọng anh vẫn chưa đi… Cô nhẹ nhàng thở ra, chắp tay lo lắng.
Thang máy xuống đến tầng một, gần như thang máy vừa hé mở đủ để một người đi qua thì Ôn Thư Du đã nghiêng người chạy ra ngoài. Cô chạy một mạch đến cửa tòa nhà, chiếc xe màu đen đột nhiên đập vào tầm mắt.
Và người đàn ông đang dựa vào cửa xe.
Anh dựa lưng vào thân xe, một chân hơi chùng xuống, ngón tay dài kẹp thuốc lá và bật lửa, nhưng chỉ vần vò qua lại mà chưa hề châm lửa.
Ôn Thư Du sững sờ dừng bước, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh.
Người đàn ông hình như nghe thấy tiếng động, động tác tay bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn sang.
“Miên Miên?”. Anh ngẩn người, đứng thẳng dậy.
“… Anh vẫn chưa đi à”. Cô lúng túng nói.
Nét kinh ngạc trên mặt anh mờ dần, ánh mắt dần dần trầm xuống, nhìn cô chăm chú: “Ừ, anh chưa đi”.
Tim Ôn Thư Du bỗng nhiên đập như trống, vừa định mở miệng nói gì đó,. Lương Yên Tân lại không nói một lời sải bước đi tới, vạt áo gió và ống quần khẽ lay động theo từng bước chân.
Cô không hề suy nghĩ, lập tức cất bước chạy xuống bậc thềm, nhào thẳng vào lòng anh, còn anh đã sớm giang hai tay ra đỡ lấy cô.
Mùi hương dễ chịu và sảng khoái lập tức quấn lấy cô.
“Em…”. Cô ngẩng đầu lên vừa nói một chữ, những chữ còn lại đều bị anh nuốt vào trong miệng.
Lương Yến Tân vội vàng hôn cô chẳng hề e dè, điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay bị năm ngón tay dùng sức siết chặt đến mức biến dạng, chẳng còn hình thù nguyên vẹn.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề với một chiếc quần dài phẳng phiu cùng áo gió sải bước qua đám người đang tụm năm tụm ba, ngoại hình lẫn thần thái đều nổi bật trong đám đông.
Ôn Thư Du bị ánh mắt chăm chú của anh vây chặt đến mức đỏ mặt, tim đập dồn dập.
“Đây là đang đi về phía chúng ta hả?”. Tống Gia Ninh mở to mắt: “Miên Miên, anh ta…?”.
Loay hoay một lúc, Ôn Thư Du nhắm mắt khai thật: “… Anh ấy đến đón mình”.
“Đón cậu á?!”.
Vừa dứt lời, người đàn ông đúng lúc đi đến trước mặt ba người, tự nhiên nhìn cô mở miệng nói: “Miên Miên”.
Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu đồng thời quay đầu lại, cô xấu hổ trước ánh mắt sáng rực của ba người, mũi chân vô thức chuyển hướng về phía người đàn ông.
“Miên Miên”. Sắc mặt của anh thản nhiên như không, nhưng giọng nói toát ra sự thân mật: “Sao còn chưa lại đây?”.
Nghe vậy, mặt Ôn Thư Du không khỏi nóng lên, không hiểu sao lại cực kỳ thẹn thùng, ngước mắt vội vàng liếc nhìn anh một cái, cắn răng bất chấp bước nhanh đến gần.
Còn chưa đứng vững thì anh đã ôm lấy eo cô, cô xấu hổ vội đưa tay lên kéo tay anh ra.
Lương Yến Tân dừng lại, bất đắc dĩ giơ tay lên nhéo má cô.
Tống Gia Ninh âm thầm kìm nén sự kinh hãi, tiêu hóa cảnh tượng trước mắt.
Động tác của hai người trước mặt rất tự nhiên lại vô cùng thân mật. Mặc dù không phải bầu không khí vô tư tự nhiên của những cặp đôi đã yêu nhau nhiều năm, nhưng chắc chắn cũng không phải chỉ mới ở bên nhau.
Tuy cô ấy vẫn cảm giác được Thư Du chưa hoàn toàn buông bỏ chuyện năm năm trước, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại ở bên nhau một cách đột ngột và nhanh chóng như vậy.
Rõ ràng năm năm nay bọn họ chưa từng gặp mặt, thế nên tất cả đều xảy ra trong kỳ nghỉ này? Là một người bạn thân, cô thậm chí còn không biết chuyện đó?
Người đó chính là Lương Yến Tân! Trước kia biết bao nhiêu phụ nữ muốn có một chỗ đứng nhỏ nhoi bên cạnh anh đều không đạt được mục đích, vậy mà bây giờ lại bị cô nhóc Thư Du túm được sao?
Tống Gia Ninh lo lắng, đồng thời không khỏi có chút ác cảm với người đàn ông này. Cô quay sang nhìn Khúc Vân Chu, hai người nhìn nhau hiểu ý.
“Vậy…”. Ôn Thư Du ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lay động trước tiên muốn phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa mọi người: “Vậy để em giới thiệu trước nhé?”.
Tai cô nóng rực, mím môi nói: “Đây là Gia Ninh và A Chu, bạn thân nhất của em”.
“Còn anh ấy… Mọi người chắc là đều biết rồi”. Cô dừng lại, nói: “Không cần mình giới thiệu nữa chứ hả?”.
“Lương Yến Tân”. Người đàn ông bên cạnh bỗng dưng mở miệng: “Bạn trai của Miên Miên”.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng bàn tay nắm lấy bàn tay của cô lại âm thầm siết chặt, biểu đạt sự bất mãn và “trừng phạt” đối với câu “không cần giới thiệu” vừa rồi của cô.
So với “giới thiệu”, giọng điệu này giống như tuyên bố chủ quyền, giống như muốn cấp thiết tuyên bố địa vị của mình với tư cách bạn trai.
Khuôn mặt Ôn Thư Du nóng bừng lên, không nói một lời, lặng lẽ liếc nhìn Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu.
Hai người họ trông như thể vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, Khúc Vân Chu đáp lại với một biểu hiện phức tạp, tự giới thiệu một cách ngắn gọn: “Khúc Vân Chu”.
“Hóa ra là Lương thiếu”. Tống Gia Ninh cười nhẹ: “Nhưng mà chuyện bạn trai sao chưa từng nghe Miên Miên nhắc tới?”.
Dù nhìn cũng đoán ra được, nhưng thật sự nghe thấy Lương Yến Tân nói thẳng như vậy, cô ấy vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi, anh bình tĩnh trả lời: “Giờ nói cũng không muộn”.
Tống Gia Ninh cảm thấy nghẹn họng.
Dù Lương Yến Tân không biểu hiện ra điều gì, nhưng lời nói và cử chỉ đều lộ vẻ đắc ý khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Dựa vào cái gì chứ, lúc trước còn chê người ta là trẻ con, bây giờ già đầu lại muốn quay lại gặm cỏ non à?
Vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc trước của Thư Du thề nhất quyết không thích nữa, cô bạn lại cảm thấy bất lực. Mặc dù đã sớm biết những lời đó có phần mạnh miệng, nhưng có thế nào cô ấy cũng không ngờ bạn thân mình lại bị lung lay nhanh như vậy.
Tống Gia Ninh đương nhiên hy vọng người bạn quan trọng nhất của mình có thể hạnh phúc vui vẻ, được toại nguyện, nhưng điều này cũng không mâu thuẫn với nỗi lòng hận rèn sắt không thành thép của mình.
Tống Gia Ninh quay đầu lại, không kìm được trừng mắt nhìn Ôn Thư Du: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao cậu không nói cho bọn mình biết, Miên Miên?”.
“Hả?”. Ôn Thư Du sửng sốt, khó khăn gượng cười trả lời: “Thì là cách đây không lâu…”.
“Đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện”. Một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô: “Về nhà trước đã, để anh đưa các em về”.
Cô sửng sốt, ngẩng mặt lên.
Lương Yến Tân rũ mắt xuống, con ngươi màu nâu nhạt nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại buông ra: “Về căn hộ?”.
Ôn Thư Du lấy lại tinh thần, thấy anh không đề cập đến chuyện sống chung như hai người đã thỏa thuận trước đó, cô vội vàng gật đầu: “Vâng!”, sau đó lập tức quay sang nhìn Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu.
Khúc Vân Chu nhanh nhạy nghe ra một chút gì đó trong lời nói ngắn gọn của người đàn ông. Ba chữ “về căn hộ” rất đơn giản, bình thường nhưng lại khá điêu luyện, cho thấy rõ ràng anh ấy không chỉ biết địa chỉ của Thư Du ở Anh, mà còn rất có thể đã từng ở đó.
Kết quả Ôn Thư Du không hề phát hiện ra, ngốc đến mức bị bán còn ngoan ngoãn giúp đối phương đếm tiền. Khúc Vân Chu chỉ muốn thở dài, bạn mình sao có thể đối phó với “anh già” nhiều tâm tư, thủ đoạn này kia chứ.
“Đi thôi”. Khúc Vân Chu bất đắc dĩ gật đầu, đứng thẳng dậy kéo hành lý.
Tài xế đứng bên cạnh thấy thế lập tức đi tới: “Cô Khúc, cô Tống, để hành lý cho tôi”.
“Được”. Khúc Vân Chu đưa vali cho tài xế, thuận tiện đưa mắt nhìn cách đó vài bước.
Lương Yến Tân tự nhiên lấy đồ trong tay Ôn Thư Du, dường như anh không hề có ý để cho tài xế làm việc đó.
Tay kéo của vali được đặt khéo léo ở phía sau, Ôn Thư Du đang muốn xoay người kéo đưa qua, nhưng người trước mặt lại cúi xuống, đưa tay lên vòng qua cô giữ lấy vali.
Trông cô có vẻ bị Lương Yến Tân ôm vào lòng, có lẽ anh sợ cô lùi về sau bị ngã nên một tay thuận thế ôm lấy eo cô.
Ôn Thư Du lập tức đẩy anh ra, xoay người chạy thoát khỏi vòng tay anh.
Chột dạ tránh ánh mắt người đàn ông đang theo sau, cô kéo cánh tay Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh hai bên, mỉm cười lấy lòng với cả hai.
“Tức giận rồi à?”.
Lương Yến Tân nheo mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Cô gái nhỏ cách đó không xa có vẻ trong thời gian ngắn sẽ không để ý đến anh nữa, thấy vậy anh vừa tức vừa buồn cười.
Hiện tại anh không những không thể tiến lên bắt người quay lại, mà còn phải giữ khoảng cách với họ, để cho các cô từ từ nói chuyện.
“Tức giận chứ”. Tống Gia Ninh hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu cứng nhắc: “Chuyện lớn như vậy lại dám gạt chúng mình, không thèm để ý đến cậu nữa”.
“Đừng mà, mình sai rồi. Lúc trước là không biết nên nói như thế nào, vì vậy nhân cơ hội này, cho nên quyết định đúng lúc này nói cho các cậu biết”.
“Muốn chính thức nói cho chúng mình biết thế nhưng còn không thèm nói trước, đột nhiên không kịp chuẩn bị cho một “bất ngờ” lớn như vậy”. Khúc Vân Chu bị dáng vẻ nũng nịu chơi xỏ này của cô kích đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu được lắm”.
“Trở về phải thành thật khai báo”. Tống Gia Ninh tức giận, giơ tay nhéo má Ôn Thư Du, giải quyết dứt khoát.
“Được rồi, khẳng định sẽ không gạt các cậu nữa”. Ôn Thư Du vội vàng cam đoan.
“Nhưng mà, vừa rồi câu nói đó của Lương Yến Tân có ý gì?”.
Cô ngơ ngác quay đầu lại: “Câu nào?”.
“Về căn hộ”. Tống Gia Ninh nghiêm mặt nhắc nhở.
“Câu nói này làm sao?”. Nói xong, giọng nói của Ôn Thư Du đột nhiên im bặt, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên. Cô dời mắt cười xấu hổ: “Câu này bị sao vậy?”.
“Đừng hòng lừa gạt qua ải. Có phải trước đó cậu trở về Anh sớm là vì anh ta không? Anh ta có đến căn hộ của cậu không? Hai người sống cùng nhau à?”.
Chờ Tống Gia Ninh hỏi xong ba câu, nụ cười trên khuôn mặt Ôn Thư Du đột nhiên muốn tắt ngấm.
Đáp án của những câu hỏi này đều đưa cô vào đường chết…
Cô nhanh chóng quay đầu nhìn Khúc Vân Chu, chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.
“Nhìn mình cũng vô dụng, lần này mình và Gia Ninh chung một chiến tuyến”. Khúc Vân Chu nhướng mày tỏ vẻ không thể thương lượng.
Ôn Thư Du nhất thời nhụt chí, mặc cả nói: “Đi về đã, trở về rồi nói sau được không?”.
“Được, tạm buông tha cho cậu”.
Vì vậy, cuộc nói chuyện tạm thời kết thúc.
Sau khi lên xe, Tống Gia Ninh chủ động đề nghị đến căn hộ của Ôn Thư Du ở vài ngày, người đàn ông ngồi trên ghế lái không nói gì, trực tiếp lái xe đến chung cư.
Ôn Thư Du ngồi ở ghế phụ, thấy hai người ngồi sau lần lượt xuống xe, đành phải chậm rãi tháo dây an toàn đi xuống.
“Hôm nay đã làm phiền anh Lương”. Khúc Vân Chu thản nhiên cười nói.
Nét mặt Lương Yến Tân vẫn không hề thay đổi: “Không có gì”.
Sau khi thể hiện phép lịch sự, Tống Gia Ninh cùng Khúc Vân Chu đi lên bậc thềm trước, Ôn Thư Du định đuổi theo, nhưng vừa định cất bước thì bỗng chần chừ dừng lại.
Cô quay lại nhìn người đàn ông phía sau.
“Lên đi”. Anh nhẹ giọng nói.
Ôn Thư Du liếc nhìn anh, lại quay đầu nhìn hai người đang chờ mình ở cửa, do dự một lát mới gật đầu: “Vậy… em đi lên nhé?”.
Lương Yến Tân đưa tay di chuyển bên hông, cuối cùng tùy ý đút vào túi quần, kéo khóe môi khẽ mấp máy “Ừ” một tiếng.
Ôn Thư Du xoay người, kìm nén lưu luyến mỗi bước đi, cố gắng bước lên bậc thềm hết sức bình thường.
“Đi thôi”. Tống Gia Ninh bất lực thở dài, giơ tay mở cửa.
Ba người đi vào thang máy ấn tầng, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại.
Nhìn khe hở càng ngày càng hẹp, Ôn Thư Du bỗng nhiên lại nghĩ đến buổi tối Lương Yến Tân tìm tới nước Anh. Khi đó cửa thang máy đang muốn đóng lại, anh bỗng nhiên đưa tay ngăn cửa bước vào.
Từ đó về sau, tất cả mọi việc đã đi theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, mà cô cũng không bao giờ tưởng tượng được.
Vào lúc này, cô chợt mong anh sẽ đột ngột xuất hiện lần nữa như đêm hôm đó. Mặc dù cô không biết tại sao mình lại mong đợi như vậy, hay chính xác là cô mong anh đuổi theo để làm gì.
Nhưng không. Cửa thang máy thuận lợi khép lại, nhanh chóng đi lên.
Tâm trạng của cô nhất thời chùng xuống, Ôn Thư Du cảm thấy có chút hối hận.
Thật ra hôm nay cô rất vui vì anh có thể đến đây, nhưng cô gần như không có thời gian nói chuyện với anh, càng không có cách nào quan tâm đến cảm xúc của anh.
… Ngoại trừ lúc trên xe, trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, anh đã cố gắng nắm tay cô.
Hai người một người ngồi ghế lái, một người ngồi ghế phụ, hành động trắng trợn như vậy khẳng định đã bị Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu ở ghế sau nhìn thấy rõ ràng.
Lúc ấy trong xe cực kỳ yên tĩnh, cuối cùng cô cũng từ bỏ chống cự, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa kính với khuôn mặt đỏ bừng gục xuống như đà điểu, để tùy ý anh nắm chặt tay mình. Ngón tay anh thon dài tách ra khe hở giữa năm ngón tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cảm giác run rẩy tê dại từ ngón tay lan đến lồng ngực, cô đã không dám tưởng tượng đến biểu cảm của hai người ngồi sau.
Đáng tiếc thời gian chờ đèn đỏ thật sự quá ngắn, đèn đỏ nhanh chóng chuyển sang màu xanh, anh còn chưa thỏa mãn đành phải buông tay cô.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng của cô. Ôn Thư Du bị một tiếng này làm cho tỉnh táo lại. Cô nhìn chằm chằm Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh đi ra khỏi thang máy.
“Miên Miên, sao cậu không đi ra?”. Khúc Vân Chu khó hiểu.
Ôn Thư Du đẩy vali trong tay ra khỏi thang máy, sau đó vội vàng ấn nút đóng cửa: “Các cậu vào trước đi, lát nữa mình sẽ lên!”.
Vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đóng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn từng con số đang thay đổi, lần đầu tiên cô cảm thấy thang máy này chậm đến mức khiến người ta mất kiên nhẫn.
Hy vọng anh vẫn chưa đi… Cô nhẹ nhàng thở ra, chắp tay lo lắng.
Thang máy xuống đến tầng một, gần như thang máy vừa hé mở đủ để một người đi qua thì Ôn Thư Du đã nghiêng người chạy ra ngoài. Cô chạy một mạch đến cửa tòa nhà, chiếc xe màu đen đột nhiên đập vào tầm mắt.
Và người đàn ông đang dựa vào cửa xe.
Anh dựa lưng vào thân xe, một chân hơi chùng xuống, ngón tay dài kẹp thuốc lá và bật lửa, nhưng chỉ vần vò qua lại mà chưa hề châm lửa.
Ôn Thư Du sững sờ dừng bước, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh.
Người đàn ông hình như nghe thấy tiếng động, động tác tay bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn sang.
“Miên Miên?”. Anh ngẩn người, đứng thẳng dậy.
“… Anh vẫn chưa đi à”. Cô lúng túng nói.
Nét kinh ngạc trên mặt anh mờ dần, ánh mắt dần dần trầm xuống, nhìn cô chăm chú: “Ừ, anh chưa đi”.
Tim Ôn Thư Du bỗng nhiên đập như trống, vừa định mở miệng nói gì đó,. Lương Yên Tân lại không nói một lời sải bước đi tới, vạt áo gió và ống quần khẽ lay động theo từng bước chân.
Cô không hề suy nghĩ, lập tức cất bước chạy xuống bậc thềm, nhào thẳng vào lòng anh, còn anh đã sớm giang hai tay ra đỡ lấy cô.
Mùi hương dễ chịu và sảng khoái lập tức quấn lấy cô.
“Em…”. Cô ngẩng đầu lên vừa nói một chữ, những chữ còn lại đều bị anh nuốt vào trong miệng.
Lương Yến Tân vội vàng hôn cô chẳng hề e dè, điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay bị năm ngón tay dùng sức siết chặt đến mức biến dạng, chẳng còn hình thù nguyên vẹn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook