Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều
-
Chương 34
Editor: Quỳnh/ Beta: Phi Phi
… Anh, anh ấy?!
Ôn Thư Du trợn tròn mắt, nhanh chóng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm một dãy nút thang máy trước mặt, tim đập dồn dập như trống.
Tại sao anh ấy lại ở đây?!
Không chỉ đến Anh, mà còn trực tiếp xuất hiện ở căn hộ của cô…
Đầu ngón tay Ôn Thư Du cũng không biết nên cử động ra sao, cả người cứng nhắc như một chiếc cọc gỗ đóng đinh dưới nền thang máy.
Mùi gỗ quen thuộc thoang thoảng quanh quẩn bên chóp mũi.
Cô hơi nín thở, nuốt nước bọt khan, rũ mắt giả ngu, giả câm.
Thang máy chung cư đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn giờ đây lại chưa từng yên tĩnh như vậy, cũng chưa bao giờ khiến cô lúng túng đến nhường này.
Người đàn ông bên cạnh vẫn không nói chuyện, cũng không nhìn cô.
Giống như một kẻ săn mồi thong thả ung dung canh giữ con mồi, dáng vẻ như không hề có cảm giác cũng như không có hứng thú với mục tiêu nhắm đến…
Thang máy dừng lại.
Một hai giây sau, khi cánh cửa chậm rãi mở ra, trong đầu Ôn Thư Du hiện lên một ý nghĩ khác, suy nghĩ chậm chạp chuyển động.
Bây giờ… phải ra ngoài sao?
Chẳng lẽ cứ vậy trực tiếp đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra?
Bây giờ anh vẫn không nói gì, không làm gì cả, vậy đợi lát nữa khi cô thực sự bước ra ngoài thì sao?
Anh sẽ không một mực theo cô trở về căn hộ đấy chứ…?
Mũi chân Ôn Thư Du chần chừ nhúc nhích, tiếp theo nhấc chân tăng tốc độ đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, thắt lưng cô căng cứng, bị lực trên tay anh kéo vào xoay người ngã về phía sau, cả người nhào vào trong ngực anh, mặt đối mặt.
Cô khẽ thốt lên một tiếng, túi trong tay rơi xuống đất, một bàn tay bị anh nhẹ nhàng kéo ngược ra sau lưng, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nếu anh không ngăn cản em, có phải em chuẩn bị giả vờ như không phát hiện ra, sau đó trực tiếp chạy mất không hả?” Lương Yến Tân nén giận, mỉm cười với người trong vòng tay.
Bề ngoài nụ cười này lộ ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng cô rõ ràng bắt được nét xấu xa giữa hai hàng lông mày của anh, chớp mắt khiến cho cô liên tưởng đến hai câu.
‘Không có ý tốt, mặt người dạ thú’.
Ôn Thư Du quay mặt đi không nhìn anh, cắn môi mặt đỏ bừng.
Nhưng mà cô vừa quay đầu như vậy, lại đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm túi của mình. Anh cứng rắn mở các ngón tay ra, bao bọc toàn bộ bàn tay cô.
Cô như bị điện giật lùi lại, bị anh dễ dàng kiểm soát sức lực.
Lương Yến Tân chậm rãi đến gần, cho đến khi chóp mũi chạm vào gò má cô, tiếp theo lại nhẹ nhàng nghiêng đầu, cọ qua chóp mũi cô.
Hai má và chóp mũi Ôn Thư Du nổi lên một trận ngứa ngáy, hô hấp ấm áp của người đàn ông quấn lấy cô, khiến cô nín thở theo bản năng.
“Còn định chạy hả?” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô chằm chằm, nhướng mày cười nhưng trong mắt lại không có ý cười nào: “Cho rằng chạy đến Anh thì anh sẽ không bắt được em sao?”
Ôn Thư Du thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh… anh sao lại ở đây…”.
Người đàn ông vuốt ve xương cổ tay của cô, đến gần tai cô thì thầm từng chữ: “Bắt em”.
Bên tai lẫn nửa người cô bỗng dưng vừa mềm vừa tê, muốn trốn, nhưng lại không tránh được, chỉ có thể mím môi bất lực.
Ánh mắt Lương Yến Tân khẽ chuyển động, hơi di chuyển xuống.
“Anh…”. Cô thả lỏng đôi môi đang mím chặt, bờ môi hơi trắng bệch vì dùng sức bỗng nhiên khuếch tán vài vết đỏ máu.
Giống như những cánh hoa màu nước trên tấm vải vẽ.
“Nếu bây giờ anh hôn em”. Anh không hề che giấu ý định, nhìn chằm chằm môi cô, khẽ nhướng mày: “Có phải em lại chuẩn bị chạy không?”.
“Không được hôn!” Cô cuống lên, lập tức phản bác, nói xong vội vàng giãy dụa: “Anh buông em ra trước, thang máy còn có người vào!”
Lương Yến Tân ngước mắt lên, liếc nhìn bộ dáng tức giận của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, buông tay ra, sau đó cúi người xuống nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất.
Ôn Thư Du đưa lưng về phía anh thở ra một hơi, sau đó nghiêm mặt xoay người đưa tay về phía anh: “Đưa đồ cho em”.
Không đợi anh nói chuyện, cô lại nhanh chóng quay người bấm nút mở thang máy, “Thôi khỏi, em không cần nữa”.
Dứt lời, cánh cửa cũng vừa vặn mở ra. Cô không đợi cửa thang máy hoàn toàn mở ra đã trực tiếp nghiêng người lách ra ngoài, bước chân nhanh chóng đi thẳng đến cửa.
Cô cúi đầu, lặng lẽ cắm chìa khóa vào ổ rồi vặn một vòng. Nhưng mà cửa vừa mở hé thì một bàn tay phía sau bỗng nhiên vươn ra chống lên cửa, “Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Động tác Ôn Thư Du cứng đờ, lại một lần nữa đi mở cửa, lúc này tay anh vẫn chống đỡ không buông, cho nên dù cô mở khóa cũng không có cách nào kéo được cửa như ý muốn.
Cô lại nắm chặt tay nắm cửa kéo mạnh vài cái, cuối cùng tức giận quay người.
“Em muốn về nhà! Anh tránh ra”.
Lương Yến Tân một tay chống cửa, một tay ôm người vào lòng mình, rũ mắt nhìn cô một lát, thoáng buông lỏng sức lực.
Người trước mặt lập tức không chút lưu tình quay ngoắt đi, một lần nữa vặn mở cửa. Cửa mở ra, anh buông tay lui lại nửa bước, nhìn cô đi thẳng vào, tiếp theo quay người muốn dứt khoát đóng sập cửa lại.
Hành động của cơ thể nhanh hơn tốc độ suy nghĩ, anh đột nhiên giơ tay lên nắm chặt cửa, ngăn cản động tác đóng cửa của cô.
Bị ghét bỏ, rồi anh lại sống chết bám riết lấy… Lương Yến Tân chưa từng nghĩ tới vòng luẩn quẩn này.
Từ lúc anh hôn cô trong hầm rượu, tất cả đã hoàn toàn mất kiểm soát, anh cho rằng mọi chuyện dễ dàng, kết quả sự việc hoàn toàn ngược lại. Cho rằng bản thân biểu hiện rất ổn trọng, thành thục; nhưng lại bị chút ý đồ cỏn con của Tần Hủ phá vỡ một cách dễ dàng.
Vì để tới đây một chuyến, anh đã giải quyết xong toàn bộ công việc tồn đọng, thậm chí còn từ chối đề nghị giao việc phụ trách hạng mục này cho Tần Hủ do Tần thị đưa ra.
Thế mà anh lại bị khiêu khích bởi những suy đoán và nghi ngờ của một thằng nhãi ranh để rồi sang đuổi tận nước Anh
“Em…”.
“Không hỏi anh vì sao lại đến hử?”
Người đàn ông với thân hình cao lớn, chặn hơn phân nửa ánh đèn hành lang, cũng bởi vậy mà ngược sáng không thấy rõ biểu cảm trên mặt. Ôn Thư Du không nhìn anh nữa, kiên quyết kéo bàn tay đang nắm cửa không chịu buông ra kia.
“Không muốn biết”.
Đối phương lại làm ngơ: “Là không muốn biết, hay là giả vờ không biết?”
Những lời này giống như một cọng rơm nhẹ nhàng đè xuống, Ôn Thư Du bởi vì anh mà trở nên thất thần, không ổn định, tâm tư rối bời nhất thời hóa thành ấm ức, đồng thời lấn át cả sự ngượng ngùng và choáng ngợp khi đột ngột nhìn thấy anh.
“Giả vờ? Anh dựa vào cái gì yêu cầu em đoán mà không phải anh tự mình nói rõ?”.
“Muốn nghe rõ không?” Trong ánh sáng mờ ảo, cô mơ hồ nhìn thấy anh khẽ cười, nhưng biểu cảm cùng ánh mắt đều nhìn không rõ: “Em cho rằng anh sẽ tùy tiện nói ai là bạn gái của anh ư?”.
“Anh đã nói em trưởng thành rồi, còn muốn anh nói cái gì nữa, hửm?”.
Ôn Thư Du nắm tay nắm cửa mềm nhũn, vô thức buột miệng hỏi: “Anh thích em hả?”.
Lời vừa nói, Lương Yến Tân còn chưa trả lời, khuôn mặt cô bỗng dưng trở nên nóng đỏ, lập tức hối hận đến mức hận không thể quay ngược thời gian đến vài giây trước để bịt chặt miệng mình lại.
Từ “thích” này, dù là trong tiềm thức cô cũng không dám liên hệ nó với Lương Yến Tân.
Cô không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ của anh khi thích một người.
“Anh không cần phải nói, em tuyệt đối không muốn biết”. Vì thế cô vội vàng sửa miệng, vừa nói vừa lùi vào phòng khách, tay lại liều mạng kéo cửa vào trong.
Ngay lúc này Lương Yến Tân buông tay không bám vào cửa nữa, nhưng mà trước mặt cô lại đột nhiên tối sầm lại.
Anh trực tiếp thuận thế tiến vào, còn trở tay đóng cửa lại.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng. Trong đêm yên tĩnh, tiếng động này vô cùng đột ngột. Ôn Thư Du co rúm người, căng thẳng vịn tường lui về phía sau: “Anh… ai cho phép anh vào!”.
Trên đường lui về phía sau, tay cô vô tình đụng phải công tắc trên tường, ngay sau đó đèn phòng khách chợt sáng lên. Ánh sáng đột ngột chói mắt khiến cô nhắm chặt mắt lại theo bản năng, nhưng chính khoảng trống thời gian trong nháy mắt này, người đàn ông không ngừng theo sát cô cũng đi tới gần.
Gáy và hàm dưới ấm áp vì anh đưa tay giữ chặt mặt cô, đầu ngón tay ôm lấy gáy, ngón cái khẽ khàng vuốt ve sau gáy.
Ôn Thư Du nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy.
“Thích?”. Hô hấp nóng rực của anh phả lên mặt cô: “Nếu như không phải vì điều này, anh có điên mới tới đây”.
Lương Yến Tân nhìn cô chằm chằm, vừa dứt lời, mí mắt cô run rẩy dữ dội như lá cây bị gió thổi qua.
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng giờ phút này khi thực sự chính tai nghe thấy, Ôn Thư Du vẫn rơi vào mờ mịt và sự dao động dữ dội.
…Thích?
Cả người cô giống như bị rút sạch cảm giác, không còn cảm nhận được độ nóng trên má và vành tai. Chỉ có tiếng tim đập dưới lồng ngực dồn dập rất rõ ràng.
“Nhìn anh này”. Anh nói.
Ôn Thư Du vẫn nhắm chặt mắt như trước.
Không thể phủ nhận cô rất vui, nhưng cũng kéo theo một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cô không thể tin được đó là sự thật, cũng bất an vì sự thay đổi quá lớn này.
“Sao không nói gì? Vậy… anh sẽ coi như là em ngầm thừa nhận cũng thích anh”.
Cô có thích không?
Ôn Thư Du vừa thẹn vừa giận, mở mắt ra đẩy anh lung tung: “Gì mà ngầm thừa nhận thích anh, anh dựa vào cái gì mà cho là như vậy!”.
“Không phải sao?” Anh nhướng mày, di chuyển tay xoay chạm vào dưới đầy đặn của cô, ánh mắt dần dần trầm xuống: “Anh có một cách, có muốn thử không?”.
Thái độ của anh rất nhàn nhã, dường như nhận định cô thích anh, là con mồi trong lòng bàn tay anh, chạy cũng không thoát.
“Anh thích em thì muốn em cũng phải thích anh à, dựa vào cái gì? Dựa vào em của năm năm trước, khi chưa trưởng thành đã thích anh sao, anh lấy đâu ra sự tự tin đấy vậy?”
Đầu Ôn Thư Du nóng lên, không kiềm chế được bèn nói ra những lời này.
Tất cả chợt lặng xuống, ngón tay anh đang vuốt ve môi cô dừng lại.
Lương Yến Tân vừa định mở miệng, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại bên cổ cô. Nơi đó có lẽ là nơi vừa rồi bị ngón tay anh che khuất, hiện tại bởi vì ánh sáng rõ ràng, bàn tay anh cũng rời khỏi chỗ đó khiến vùng da bên dưới lộ ra dưới ánh sáng.
Cổ trắng như tuyết của cô gái trẻ có một mảng màu hồng cực kỳ bắt mắt.
Dù nhìn thế nào cũng thấy giống một dấu hôn sắp phai mờ.
Lương Yến Tân ngẩn người, tiếp theo sắc mặt chợt trở nên khó coi, anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm, cắn răng cười khẽ: “Là ai?”.
—
… Anh, anh ấy?!
Ôn Thư Du trợn tròn mắt, nhanh chóng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm một dãy nút thang máy trước mặt, tim đập dồn dập như trống.
Tại sao anh ấy lại ở đây?!
Không chỉ đến Anh, mà còn trực tiếp xuất hiện ở căn hộ của cô…
Đầu ngón tay Ôn Thư Du cũng không biết nên cử động ra sao, cả người cứng nhắc như một chiếc cọc gỗ đóng đinh dưới nền thang máy.
Mùi gỗ quen thuộc thoang thoảng quanh quẩn bên chóp mũi.
Cô hơi nín thở, nuốt nước bọt khan, rũ mắt giả ngu, giả câm.
Thang máy chung cư đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn giờ đây lại chưa từng yên tĩnh như vậy, cũng chưa bao giờ khiến cô lúng túng đến nhường này.
Người đàn ông bên cạnh vẫn không nói chuyện, cũng không nhìn cô.
Giống như một kẻ săn mồi thong thả ung dung canh giữ con mồi, dáng vẻ như không hề có cảm giác cũng như không có hứng thú với mục tiêu nhắm đến…
Thang máy dừng lại.
Một hai giây sau, khi cánh cửa chậm rãi mở ra, trong đầu Ôn Thư Du hiện lên một ý nghĩ khác, suy nghĩ chậm chạp chuyển động.
Bây giờ… phải ra ngoài sao?
Chẳng lẽ cứ vậy trực tiếp đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra?
Bây giờ anh vẫn không nói gì, không làm gì cả, vậy đợi lát nữa khi cô thực sự bước ra ngoài thì sao?
Anh sẽ không một mực theo cô trở về căn hộ đấy chứ…?
Mũi chân Ôn Thư Du chần chừ nhúc nhích, tiếp theo nhấc chân tăng tốc độ đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, thắt lưng cô căng cứng, bị lực trên tay anh kéo vào xoay người ngã về phía sau, cả người nhào vào trong ngực anh, mặt đối mặt.
Cô khẽ thốt lên một tiếng, túi trong tay rơi xuống đất, một bàn tay bị anh nhẹ nhàng kéo ngược ra sau lưng, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nếu anh không ngăn cản em, có phải em chuẩn bị giả vờ như không phát hiện ra, sau đó trực tiếp chạy mất không hả?” Lương Yến Tân nén giận, mỉm cười với người trong vòng tay.
Bề ngoài nụ cười này lộ ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng cô rõ ràng bắt được nét xấu xa giữa hai hàng lông mày của anh, chớp mắt khiến cho cô liên tưởng đến hai câu.
‘Không có ý tốt, mặt người dạ thú’.
Ôn Thư Du quay mặt đi không nhìn anh, cắn môi mặt đỏ bừng.
Nhưng mà cô vừa quay đầu như vậy, lại đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm túi của mình. Anh cứng rắn mở các ngón tay ra, bao bọc toàn bộ bàn tay cô.
Cô như bị điện giật lùi lại, bị anh dễ dàng kiểm soát sức lực.
Lương Yến Tân chậm rãi đến gần, cho đến khi chóp mũi chạm vào gò má cô, tiếp theo lại nhẹ nhàng nghiêng đầu, cọ qua chóp mũi cô.
Hai má và chóp mũi Ôn Thư Du nổi lên một trận ngứa ngáy, hô hấp ấm áp của người đàn ông quấn lấy cô, khiến cô nín thở theo bản năng.
“Còn định chạy hả?” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô chằm chằm, nhướng mày cười nhưng trong mắt lại không có ý cười nào: “Cho rằng chạy đến Anh thì anh sẽ không bắt được em sao?”
Ôn Thư Du thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh… anh sao lại ở đây…”.
Người đàn ông vuốt ve xương cổ tay của cô, đến gần tai cô thì thầm từng chữ: “Bắt em”.
Bên tai lẫn nửa người cô bỗng dưng vừa mềm vừa tê, muốn trốn, nhưng lại không tránh được, chỉ có thể mím môi bất lực.
Ánh mắt Lương Yến Tân khẽ chuyển động, hơi di chuyển xuống.
“Anh…”. Cô thả lỏng đôi môi đang mím chặt, bờ môi hơi trắng bệch vì dùng sức bỗng nhiên khuếch tán vài vết đỏ máu.
Giống như những cánh hoa màu nước trên tấm vải vẽ.
“Nếu bây giờ anh hôn em”. Anh không hề che giấu ý định, nhìn chằm chằm môi cô, khẽ nhướng mày: “Có phải em lại chuẩn bị chạy không?”.
“Không được hôn!” Cô cuống lên, lập tức phản bác, nói xong vội vàng giãy dụa: “Anh buông em ra trước, thang máy còn có người vào!”
Lương Yến Tân ngước mắt lên, liếc nhìn bộ dáng tức giận của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, buông tay ra, sau đó cúi người xuống nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất.
Ôn Thư Du đưa lưng về phía anh thở ra một hơi, sau đó nghiêm mặt xoay người đưa tay về phía anh: “Đưa đồ cho em”.
Không đợi anh nói chuyện, cô lại nhanh chóng quay người bấm nút mở thang máy, “Thôi khỏi, em không cần nữa”.
Dứt lời, cánh cửa cũng vừa vặn mở ra. Cô không đợi cửa thang máy hoàn toàn mở ra đã trực tiếp nghiêng người lách ra ngoài, bước chân nhanh chóng đi thẳng đến cửa.
Cô cúi đầu, lặng lẽ cắm chìa khóa vào ổ rồi vặn một vòng. Nhưng mà cửa vừa mở hé thì một bàn tay phía sau bỗng nhiên vươn ra chống lên cửa, “Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Động tác Ôn Thư Du cứng đờ, lại một lần nữa đi mở cửa, lúc này tay anh vẫn chống đỡ không buông, cho nên dù cô mở khóa cũng không có cách nào kéo được cửa như ý muốn.
Cô lại nắm chặt tay nắm cửa kéo mạnh vài cái, cuối cùng tức giận quay người.
“Em muốn về nhà! Anh tránh ra”.
Lương Yến Tân một tay chống cửa, một tay ôm người vào lòng mình, rũ mắt nhìn cô một lát, thoáng buông lỏng sức lực.
Người trước mặt lập tức không chút lưu tình quay ngoắt đi, một lần nữa vặn mở cửa. Cửa mở ra, anh buông tay lui lại nửa bước, nhìn cô đi thẳng vào, tiếp theo quay người muốn dứt khoát đóng sập cửa lại.
Hành động của cơ thể nhanh hơn tốc độ suy nghĩ, anh đột nhiên giơ tay lên nắm chặt cửa, ngăn cản động tác đóng cửa của cô.
Bị ghét bỏ, rồi anh lại sống chết bám riết lấy… Lương Yến Tân chưa từng nghĩ tới vòng luẩn quẩn này.
Từ lúc anh hôn cô trong hầm rượu, tất cả đã hoàn toàn mất kiểm soát, anh cho rằng mọi chuyện dễ dàng, kết quả sự việc hoàn toàn ngược lại. Cho rằng bản thân biểu hiện rất ổn trọng, thành thục; nhưng lại bị chút ý đồ cỏn con của Tần Hủ phá vỡ một cách dễ dàng.
Vì để tới đây một chuyến, anh đã giải quyết xong toàn bộ công việc tồn đọng, thậm chí còn từ chối đề nghị giao việc phụ trách hạng mục này cho Tần Hủ do Tần thị đưa ra.
Thế mà anh lại bị khiêu khích bởi những suy đoán và nghi ngờ của một thằng nhãi ranh để rồi sang đuổi tận nước Anh
“Em…”.
“Không hỏi anh vì sao lại đến hử?”
Người đàn ông với thân hình cao lớn, chặn hơn phân nửa ánh đèn hành lang, cũng bởi vậy mà ngược sáng không thấy rõ biểu cảm trên mặt. Ôn Thư Du không nhìn anh nữa, kiên quyết kéo bàn tay đang nắm cửa không chịu buông ra kia.
“Không muốn biết”.
Đối phương lại làm ngơ: “Là không muốn biết, hay là giả vờ không biết?”
Những lời này giống như một cọng rơm nhẹ nhàng đè xuống, Ôn Thư Du bởi vì anh mà trở nên thất thần, không ổn định, tâm tư rối bời nhất thời hóa thành ấm ức, đồng thời lấn át cả sự ngượng ngùng và choáng ngợp khi đột ngột nhìn thấy anh.
“Giả vờ? Anh dựa vào cái gì yêu cầu em đoán mà không phải anh tự mình nói rõ?”.
“Muốn nghe rõ không?” Trong ánh sáng mờ ảo, cô mơ hồ nhìn thấy anh khẽ cười, nhưng biểu cảm cùng ánh mắt đều nhìn không rõ: “Em cho rằng anh sẽ tùy tiện nói ai là bạn gái của anh ư?”.
“Anh đã nói em trưởng thành rồi, còn muốn anh nói cái gì nữa, hửm?”.
Ôn Thư Du nắm tay nắm cửa mềm nhũn, vô thức buột miệng hỏi: “Anh thích em hả?”.
Lời vừa nói, Lương Yến Tân còn chưa trả lời, khuôn mặt cô bỗng dưng trở nên nóng đỏ, lập tức hối hận đến mức hận không thể quay ngược thời gian đến vài giây trước để bịt chặt miệng mình lại.
Từ “thích” này, dù là trong tiềm thức cô cũng không dám liên hệ nó với Lương Yến Tân.
Cô không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ của anh khi thích một người.
“Anh không cần phải nói, em tuyệt đối không muốn biết”. Vì thế cô vội vàng sửa miệng, vừa nói vừa lùi vào phòng khách, tay lại liều mạng kéo cửa vào trong.
Ngay lúc này Lương Yến Tân buông tay không bám vào cửa nữa, nhưng mà trước mặt cô lại đột nhiên tối sầm lại.
Anh trực tiếp thuận thế tiến vào, còn trở tay đóng cửa lại.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng. Trong đêm yên tĩnh, tiếng động này vô cùng đột ngột. Ôn Thư Du co rúm người, căng thẳng vịn tường lui về phía sau: “Anh… ai cho phép anh vào!”.
Trên đường lui về phía sau, tay cô vô tình đụng phải công tắc trên tường, ngay sau đó đèn phòng khách chợt sáng lên. Ánh sáng đột ngột chói mắt khiến cô nhắm chặt mắt lại theo bản năng, nhưng chính khoảng trống thời gian trong nháy mắt này, người đàn ông không ngừng theo sát cô cũng đi tới gần.
Gáy và hàm dưới ấm áp vì anh đưa tay giữ chặt mặt cô, đầu ngón tay ôm lấy gáy, ngón cái khẽ khàng vuốt ve sau gáy.
Ôn Thư Du nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy.
“Thích?”. Hô hấp nóng rực của anh phả lên mặt cô: “Nếu như không phải vì điều này, anh có điên mới tới đây”.
Lương Yến Tân nhìn cô chằm chằm, vừa dứt lời, mí mắt cô run rẩy dữ dội như lá cây bị gió thổi qua.
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng giờ phút này khi thực sự chính tai nghe thấy, Ôn Thư Du vẫn rơi vào mờ mịt và sự dao động dữ dội.
…Thích?
Cả người cô giống như bị rút sạch cảm giác, không còn cảm nhận được độ nóng trên má và vành tai. Chỉ có tiếng tim đập dưới lồng ngực dồn dập rất rõ ràng.
“Nhìn anh này”. Anh nói.
Ôn Thư Du vẫn nhắm chặt mắt như trước.
Không thể phủ nhận cô rất vui, nhưng cũng kéo theo một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cô không thể tin được đó là sự thật, cũng bất an vì sự thay đổi quá lớn này.
“Sao không nói gì? Vậy… anh sẽ coi như là em ngầm thừa nhận cũng thích anh”.
Cô có thích không?
Ôn Thư Du vừa thẹn vừa giận, mở mắt ra đẩy anh lung tung: “Gì mà ngầm thừa nhận thích anh, anh dựa vào cái gì mà cho là như vậy!”.
“Không phải sao?” Anh nhướng mày, di chuyển tay xoay chạm vào dưới đầy đặn của cô, ánh mắt dần dần trầm xuống: “Anh có một cách, có muốn thử không?”.
Thái độ của anh rất nhàn nhã, dường như nhận định cô thích anh, là con mồi trong lòng bàn tay anh, chạy cũng không thoát.
“Anh thích em thì muốn em cũng phải thích anh à, dựa vào cái gì? Dựa vào em của năm năm trước, khi chưa trưởng thành đã thích anh sao, anh lấy đâu ra sự tự tin đấy vậy?”
Đầu Ôn Thư Du nóng lên, không kiềm chế được bèn nói ra những lời này.
Tất cả chợt lặng xuống, ngón tay anh đang vuốt ve môi cô dừng lại.
Lương Yến Tân vừa định mở miệng, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại bên cổ cô. Nơi đó có lẽ là nơi vừa rồi bị ngón tay anh che khuất, hiện tại bởi vì ánh sáng rõ ràng, bàn tay anh cũng rời khỏi chỗ đó khiến vùng da bên dưới lộ ra dưới ánh sáng.
Cổ trắng như tuyết của cô gái trẻ có một mảng màu hồng cực kỳ bắt mắt.
Dù nhìn thế nào cũng thấy giống một dấu hôn sắp phai mờ.
Lương Yến Tân ngẩn người, tiếp theo sắc mặt chợt trở nên khó coi, anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm, cắn răng cười khẽ: “Là ai?”.
—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook