Editor: Quỳnh/ Beta: Mạc

“Đêm đó anh hơi quá đáng, không phải em muốn xem cảnh đêm sao, cái này coi như bồi thường cho em”.

Bồi thường?

Ôn Thư Du kinh ngạc nhìn anh, dưới ánh sáng cực quang ban đêm, quang ảnh lưu động xẹt qua đường xương chân mày, hốc mắt, sống mũi và đôi môi mỏng của anh.

Ngay cả tròng mắt nhạt màu vốn không có nhiệt độ gì cũng nhiễm sự dịu dàng mông lung không rõ ràng.

Anh cứ nhìn cô như vậy, khóe môi thấp thoáng ý cười khiến cho trái tim người ta loạn nhịp.

“Nhìn đến ngốc rồi hả?” Anh híp mắt, bỗng dưng mỉm cười.

Cô lấy lại tinh thần trong chớp mắt, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt bối rối mơ màng nhìn bầu trời: “Em… em vốn đã không còn tức giận rồi. Hơn nữa, hơn nữa chuyện hôm đó em cũng có lỗi”.

Mỗi một khắc vừa rồi, trái tim cô đập vô cùng nhanh, cứ như muốn nhảy khỏi cổ họng vậy.

Anh ấy nói là bồi thường. Toàn bộ khung cảnh sao trời và cực quang này đều là anh ấy bồi thường cho mình.

Ôn Thư Du dùng sức siết chặt cây nạng, bộc lộ hết tất cả sự hưng phấn và vui vẻ ra ngoài.

Trong cô đang có một trái tim nhỏ bé nhảy nhót gào thét chói tai.

Lương Yến Tân nhíu mày, không có ý kiến.

“Vậy thì coi như phí bịt miệng, đừng nói với anh trai em là anh biết chuyện không báo”.

“Em chắc chắn sẽ không nói!”. Ôn Thư Du vội vội vàng thể hiện rõ thái độ, giơ tay lên thề.

Người đàn ông buồn cười ngước mắt liếc cô một cái: “Vậy thì tốt”.

Cực quang vẫn đang chuyển động, những ngôi sao xung quanh nó không vì vậy mà ảm đạm, ngược lại trở thành điểm trang trí riêng biệt.

Cô vẫn ngây ngốc ngửa đầu lên ngắm, hỏi anh: “Nhưng tại sao ở đây lại có cực quang? Không phải chỉ có Nam Bắc Cực mới có thể nhìn thấy sao?”

“Cực quang thì không cách nào chuyển dời đến đây được, vì vậy anh đã tạo một cái mái vòm”.

Ôn Thư Du sững sờ quay đầu lại.

Người đàn ông ngửa đầu nhìn cực quang, một tay lười biếng đút vào trong túi quần. Lúc nói lời này, khóe mắt và đuôi lông mày dường như toát ra tư thái khí phách, nhẹ nhàng bình thản.

Không giống như ngẩng đầu lên, mà giống như anh nhìn xuống thì đúng hơn.

“Ý anh là, bầu trời trên đỉnh đầu bây giờ là giả ư?”

Anh thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“Nhưng mà… trông rất thật”. Cô lẩm bẩm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được màn đêm vừa cao vừa xa này thật ra lại bị trói buộc, hạn chế trong một căn phòng.

“Trông có thật đến mấy thì cũng là giả”. Anh cười không rõ ý tứ: “Để anh trai em dẫn em đi xem cảnh thật, cảnh giả này để xem chơi chơi thôi”.

“… Ngắm cảnh giả cũng rất vui mà”. Cô thốt ra một câu.

Ánh mắt Lương Yến Tân rơi xuống người bên cạnh.

Đôi mắt thiếu nữ sạch sẽ trong suốt, con ngươi màu đen trong trẻo ngoại trừ phản chiếu ánh sáng của các ngôi sao, trong đó cũng chỉ còn lại niềm vui thuần túy và sự khoan khoái.

Bầu trời đêm tuy giả nhưng lọt vào mắt cô dường như đã trở thành thật.

Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ.

Khóe môi anh nhàn nhạt nhếch lên: “Thích nơi này không?”

“Thích!”.

“Vậy thì cứ ở lại đi, lát nữa anh bảo người đưa em về”.

Thấy người đàn ông xoay người muốn đi, Ôn Thư Du vội vàng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh còn có việc phải xử lý, em muốn ở lại chỗ này bao lâu cũng được”. Anh hếch cằm, ý bảo cô nhìn sang bên kia: “Nếu cần gì thì bấm chuông, cái gì cũng có thể đưa tới cho em”.

Nói xong, anh cất bước đi về phía cánh cửa kia, bóng lưng cao lớn chẳng mấy chốc đã biến mất.

Ôn Thư Du ngơ ngác nhìn về phía cửa, một lúc lâu sau mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, đi đến ngồi xuống ghế sô pha.

Bên cạnh ghế sô pha có một màn hình cảm ứng, trên đó sắp xếp các điểm biểu thị một cách trật tự và rõ ràng. Cô nhìn rồi cẩn thận chạm một điểm.

Mái vòm bỗng nhiên bắt đầu biến hóa một cách lặng lẽ.

Cực quang nhạt đi rồi biến mất, sau đó tựa như tấm màn sân khấu chậm rãi kéo ra, đỉnh vòm thủy tinh trong suốt hiện lên, lộ ra bầu trời đêm thực sự, từ trên đỉnh ngọn núi có thể nhìn thấy bầu trời đêm.

Vầng trăng treo lơ lửng, sao trời giăng chi chít như bàn cờ.

Cô nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, tựa lưng vào sô pha.

Bỗng nhiên, cô nghiêng người lấy điện thoại di động từ trong túi xách nhỏ ra, hưng phấn mở Wechat muốn chia sẻ cho Tống Gia Ninh, lại phát hiện từ sau khi hai người tạm biệt nhau ở cửa khách sạn cho đến nửa tiếng trước, đối phương gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.

[Gia Ninh: Miên Miên! Mau khen mình đi! Lanh lẹ để lại thế giới riêng cho hai người]

Thấy tin nhắn đầu tiên, mặt Ôn Thư Du bỗng dưng đỏ bừng, cô nhanh chóng trả lời: [Tống Gia Ninh! Cậu nói linh tinh cái gì vậy?]

Phía bên kia gần như đã trả lời ngay lập tức: [Aaa cuối cùng cậu cũng trả lời mình, sao rồi, sao rồi!]

Ôn Thư Du cẩn thận liếc mắt nhìn ra cửa, không chút kiềm chế nhoẻn miệng cười rộ lên. Cô cầm lấy điện thoại di động hướng lên phía đỉnh đầu chụp một tấm ảnh gửi qua, tiếp theo lại gửi một tấm mô phỏng cực quang.

[Trời ơi!!! Miên Miên! Cái này cũng lãng mạn quá rồi aaa]

Lãng mạn.

Ôn Thư Du nắm chặt điện thoại di động, ngửa đầu nhìn ánh sao đầy trời rồi thở dài một tiếng.

Cô cũng cảm thấy rất lãng mạn, đẹp đẽ và khó quên như một giấc mộng.

Bỗng nhiên, cô nhớ lại những lời truyền miệng mà cô đã nghe trong quá khứ, nói là ước nguyện với cực quang có thể biến giấc mơ trở thành sự thật.

Ôn Thư Du có chút động lòng, lại một lần nữa nhìn về phía cửa xác định tạm thời không có ai tiến vào, cô mới nhanh chóng chắp tay nhắm mắt lại.

Sau khi hít một hơi thật sâu, trong lòng cô thầm ước. Hy vọng cô vẫn còn cơ hội thích anh một cách lặng lẽ và âm thầm như thế này, kề bên anh, hy vọng anh có thể chờ đến khi cô đủ dũng cảm để nói ra tất cả.

*

Trại hè nhanh chóng kết thúc, Ôn Thư Du không gặp lại người kia kể từ đêm trên đỉnh núi ấy.

Trong khi cô lấy hết dũng khí liên lạc với anh để nói rằng áo khoác của anh còn ở chỗ cô thì người đàn ông lại dường như rất bận, thuận miệng trả lời một câu sẽ để tài xế đến lấy rồi không nói thêm gì nữa.

“Quá bận rộn ấy mà, có lẽ sau khi cúp điện thoại đã quên mất”. Tống Gia Ninh an ủi.

Ôn Thư Du tỏ vẻ không có việc gì gật đầu: “Mình biết rồi, chuyện này vốn chỉ là chuyện nhỏ mà”.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tới nay, tâm tình cô cứ như đang ngồi trên một chiếc thuyền, luôn luôn bồng bềnh lên xuống theo sóng triều, lo được lo mất, khi thì ngọt ngào lúc lại dằn vặt.

Nhưng như vậy cũng rất tốt. Cô âm thầm an ủi bản thân.

……

“Ôn Thư Du!”

Ôn Thư Du bị hù dọa, xoay người phát hiện thì ra là Tần Hủ đang mặc môt bộ âu phục gọi mình, cô có hơi kinh ngạc: “Tần Hủ? Cậu nhận ra mình hả? Có chuyện gì vậy?”.

Đêm nay là đêm cuối cùng của trại hè, giáo viên tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ hóa trang, bây giờ khuôn mặt của cô vẫn còn đeo mặt nạ hình con bướm màu bạc được chọn ngẫu nhiên, che khuất nửa trên của khuôn mặt.

Tần Hủ một tay nắm chặt mặt nạ vừa mới tháo xuống: “Mình vốn định mời cậu nhảy một điệu, kết quả nhìn thấy cậu một mình vội vàng đi ra ngoài, cho nên bèn đi theo”.

“Ồ… Mình có chút việc, muốn đợi một người”. Ôn Thư Du ôm chặt áo khoác trong ngực: “Cậu đi trước đi”.

Cuối cùng, đến tối tài xế cũng đã liên lạc với cô để lấy lại áo khoác, vì thế giữa chừng cô mới chạy ra ngoài để đợi. Nhưng vừa rồi cô nhìn một chút, hai chiếc xe đậu ngoài cửa khách sạn đều không phải là biển số xe mà cô từng nhìn thấy.

“Mình chờ cùng cậu vậy, trời tối, cậu lại chỉ có một mình”.

“Không cần đâu, rất an toàn, mình chờ một mình là được rồi”. Nói xong, Ôn Thư Du đi về phía chiếc xe cách mình gần nhất, chỉ vài bước chân.

Cửa sổ xe được dán màng chống nhìn trộm… Không thể nhìn rõ được gì.

Đang rối rắm, vừa quay đầu lại, cô phát hiện Tần Hủ vẫn chưa đi mà còn đứng bên cạnh cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cô sững sờ: “Cậu…?”

“Ôn Thư Du”. Biểu cảm của Tần Hủ hơi cứng ngắc, cuối cùng đành nhìn cô, hạ quyết tâm nói: “Mình có chuyện muốn nói với cậu”.

Cảnh tượng giống như thế này Ôn Thư Du đã từng trải qua rất nhiều lần, nghe vậy trong lòng cô bỗng dưng một loại có dự cảm không tốt nào đó, chỉ có thể kiên trì gật đầu: “Cậu nói đi”.

“Mình…”. Sắc mặt Tần Hủ rất căng thẳng, mất tự nhiên: “Thật ra từ trước trại hè mình đã biết cậu, trước đây có cuộc thi hùng biện liên hợp được tổ chức, cậu còn nhớ không? Mình là thí sinh có xếp hạng phía sau cậu”.

Ôn Thư Du cười lúng túng: “Mình không nhớ rõ lắm”.

Tần Hủ hơi mất mát, nhưng không nhụt chí: “Cậu không nhớ cũng không sao, mình chỉ muốn nói, mình cảm thấy cậu rất ưu tú, rất thu hút sự chú ý của người khác. Mình… mình có thể đã, không, chuyện này mình rất chắc chắn”.

“… Mình thích cậu”.

Thiếu niên đột nhiên nâng cao tông giọng như vừa được tiếp sức mạnh, giọng nói hơi cứng nhắc mang theo một chút khàn khàn của thời kỳ vỡ giọng.

Ôn Thư Du bối rối, há miệng còn chưa kịp nói chuyện, bỗng dưng phía sau sáng chói lên.

Cô nhanh chóng quay lại nhìn theo bản năng nhưng lại bị chùm sáng cực mạnh kích thích đến mức giơ tay che mắt.

Chiếc xe màu đen trông có vẻ như bên trong không có người, nãy giờ vốn lẳng lặng đậu ở một bên lại đột nhiên bật đèn pha sáng chói trong đêm.

Ánh đèn chói mắt chiếu sáng vị trí của cô và Tần Hủ, cũng chiếu sáng lớp bụi bặm lửng lơ trong không khí xung quanh.

Ôn Thư Du ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo cửa ghế bên tay lái bị đẩy ra, trái tim vốn đang treo cao của cô lại rơi xuống.

Tài xế mỉm cười: “Cô Ôn, đưa áo khoác của Lương thiếu cho tôi đi”.

“… Ồ, được, được rồi”. Cô vội vàng nhấc chân bước nhanh tới, đưa âu phục trong ngực qua cho anh ta.

Chắc chắn rồi, anh không đến. Cô mím môi, rõ ràng là chuyện trong dự liệu, nhưng vẫn không tránh khỏi chút mất mát.

Sau khi đưa áo khoác ra, Ôn Thư Du đang muốn lui về phía sau hai bước để đối phương lái xe đi thì đã thấy tài xế quay người ra ghế sau, cung kính nói: “Lương thiếu, anh còn có gì muốn dặn dò không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương