Em Chỉ Là Của Riêng Tôi
-
Chương 5: Tôi sẽ chăm sóc em (2)
Hả? Cái gì? Hắn ta mới bảo gì cơ? Chăm sóc tôi ư? Ai mượn hắn ta chứ! Mặc dù là tôi rất thích có người nói vậy với mình, nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi phải ra vẻ thục nữ thôi:
- Ai cần anh chứ!
Nói đoạn, tôi liền ưỡn người xuống đất. Nhưng hắn đâu để tôi có thể tiếp đất dễ dàng. Hắn ôm tôi ngày càng chặt hơn khiến tôi ngạt đi vì xấu hổ. Và cứ vậy, không nói thêm lời nào, hắn ta bế tôi trên tay đi thẳng về lớp. Vâng, điều tôi sợ cũng tới, ai ai trong trường cũng nhìn tôi bằng ánh mắt dị dạng. Nhưng cũng lạ một điều rằng không hề có một ai dám nói to nhỏ về tôi hết. Và còn lạ hơn, khi tôi vừa mới bước vô lớp, cả lũ bạn "tốt" của tôi liền vây quanh hỏi han rối rít:
- Hà Vy à, cậu khoẻ chưa?
- Sao cậu lại để bị thương như vậy, làm tụi này lo chết đi được!
- Mấy đứa làm cậu bị thương tớ sẽ cho cả lũ một trận!
...... Bla....... Bla......... Bla.....
Có chuyện gì đó ở đây, tôi thấy chuyện này rất chi là mờ ám. Ban đầu khi tôi mới bước vô lớp thì họ nhìn tôi như sinh vật lạ và đồng thời hiện rõ hai chữ "không chơi" trên mặt. Nay, thấy hắn bế tôi mà họ lại tỏ ra thân thiết như vậy. Cái lớp này quả thật là "sáng nắng chiều mưa" mà.
- Tránh ra! Vào lớp rồi!
Giọng nói lạnh lùng vô bờ bến của hắn làm tôi choáng trong 3 giây. Quả thật, chỉ cần nghe hắn ta nói thôi là cũng đủ để giết đi nửa sinh mạng con người rồi. Bọn trong lớp cũng không khác tôi là mấy. Ai nấy đều rùng mình mà nghe lệnh. Thật khâm phục!
Hắn bế tôi về chỗ rồi đặt cẩn thật lên chiếc ghế thân yêu. Cảm giác lúc này của tôi rất phức tạp, khi thì sờ sợ, khi thì vui vui, khi thì tức giận. Thật phong phú quá đi thôi!
Cả buổi học tôi nào có được yên, tên ác quái kia lúc thì hỏi về gia đình tôi, lúc thì hỏi cái chân tôi. Phiền phức chết đi được. Cũng may là cũng hết buổi học, nếu không chắc tôi chết vì điếc tai mất.
- Ê! Hôm nay nhà tao có tiệc đấy. Mày qua ha!- cái Linđa chạy tới chỗ tôi làm cho ai đó có vẻ mặt không vui đến đáng yêu. Hihi.
- Nhưng tao còn đau chân lắm. Mày thông cảm cho tao ha!
- Nhưng đây là tiệc chào mừng tao trở về mà, mày đi đi ha!!! Năn nỉ đó!- lại một lần nữa nó giở cái chiêu nũng nịu đó với tôi.
- Nhưng.....
- Cô ấy sẽ đi!- giọng nói của hắn vang lên cắt ngang lời nói của tôi.
- Cái gì? Ai cho anh có quyền quyết định! - tôi cảm thấy sốc khi hắn dám thay tôi quyết định.
- Tôi đã nói sẽ chăm sóc em, bởi vậy nên tôi sẽ đi cùng em. Còn về lời cảm ơn thì khỏi cần.
Hắn ta vừa nói vừa cười khiến tôi choáng. Một phần là do tức giận, còn phần kia là do hắn ta quá đỗi...đẹp zai. Nhìn hắn ta cười làm tôi nhớ tới một người từng qưen trong quá khứ. Thật giống nhau. Nhưng sao có thể chứ, người con trai tôi từng thích là một người mang vẻ mặt vui tươi, đâu như hắn, lạn lùng, ác ma, tàn nhẫn.
- Vậy quyết định thế nhé. Bye, tao và Alex về trước đây, hai người về sau ha!- Linđa nói xong rồi mất hút khiến tôi không phản ứng kịp.
- Đi thôi, còn phải giúp em chọn trang phục nữa chứ!
Nói đoạn, hắn ta liền đưa tôi tới một cửa hàng shopping sa hoa. Nhìn một lượt thôi cũng đủ để tôi thấy nó đẹp biết nhường nào. Nhưng... Buồn thay, tất cả đồ ở đây, đồ nào cũng có giá từ 5 triệu trở lên. Vậy là tôi hết đường mặc đẹp được rồi!
Nhưng, hắn ta đang làm gì? Hả? Hắn ta đàng chọn đồ, trời ơi, cứu con với, con lấy tiền đâu mà giả! amem.
- Nè, tôi không có tiền giả đâu! Anh đừng có chọn bừa.
- Tôi chỉ là muón sắm cho vợ tương lai thôi mà, em không cầ ngại, vợ chưa cưới!!!!
- Ai cần anh chứ!
Nói đoạn, tôi liền ưỡn người xuống đất. Nhưng hắn đâu để tôi có thể tiếp đất dễ dàng. Hắn ôm tôi ngày càng chặt hơn khiến tôi ngạt đi vì xấu hổ. Và cứ vậy, không nói thêm lời nào, hắn ta bế tôi trên tay đi thẳng về lớp. Vâng, điều tôi sợ cũng tới, ai ai trong trường cũng nhìn tôi bằng ánh mắt dị dạng. Nhưng cũng lạ một điều rằng không hề có một ai dám nói to nhỏ về tôi hết. Và còn lạ hơn, khi tôi vừa mới bước vô lớp, cả lũ bạn "tốt" của tôi liền vây quanh hỏi han rối rít:
- Hà Vy à, cậu khoẻ chưa?
- Sao cậu lại để bị thương như vậy, làm tụi này lo chết đi được!
- Mấy đứa làm cậu bị thương tớ sẽ cho cả lũ một trận!
...... Bla....... Bla......... Bla.....
Có chuyện gì đó ở đây, tôi thấy chuyện này rất chi là mờ ám. Ban đầu khi tôi mới bước vô lớp thì họ nhìn tôi như sinh vật lạ và đồng thời hiện rõ hai chữ "không chơi" trên mặt. Nay, thấy hắn bế tôi mà họ lại tỏ ra thân thiết như vậy. Cái lớp này quả thật là "sáng nắng chiều mưa" mà.
- Tránh ra! Vào lớp rồi!
Giọng nói lạnh lùng vô bờ bến của hắn làm tôi choáng trong 3 giây. Quả thật, chỉ cần nghe hắn ta nói thôi là cũng đủ để giết đi nửa sinh mạng con người rồi. Bọn trong lớp cũng không khác tôi là mấy. Ai nấy đều rùng mình mà nghe lệnh. Thật khâm phục!
Hắn bế tôi về chỗ rồi đặt cẩn thật lên chiếc ghế thân yêu. Cảm giác lúc này của tôi rất phức tạp, khi thì sờ sợ, khi thì vui vui, khi thì tức giận. Thật phong phú quá đi thôi!
Cả buổi học tôi nào có được yên, tên ác quái kia lúc thì hỏi về gia đình tôi, lúc thì hỏi cái chân tôi. Phiền phức chết đi được. Cũng may là cũng hết buổi học, nếu không chắc tôi chết vì điếc tai mất.
- Ê! Hôm nay nhà tao có tiệc đấy. Mày qua ha!- cái Linđa chạy tới chỗ tôi làm cho ai đó có vẻ mặt không vui đến đáng yêu. Hihi.
- Nhưng tao còn đau chân lắm. Mày thông cảm cho tao ha!
- Nhưng đây là tiệc chào mừng tao trở về mà, mày đi đi ha!!! Năn nỉ đó!- lại một lần nữa nó giở cái chiêu nũng nịu đó với tôi.
- Nhưng.....
- Cô ấy sẽ đi!- giọng nói của hắn vang lên cắt ngang lời nói của tôi.
- Cái gì? Ai cho anh có quyền quyết định! - tôi cảm thấy sốc khi hắn dám thay tôi quyết định.
- Tôi đã nói sẽ chăm sóc em, bởi vậy nên tôi sẽ đi cùng em. Còn về lời cảm ơn thì khỏi cần.
Hắn ta vừa nói vừa cười khiến tôi choáng. Một phần là do tức giận, còn phần kia là do hắn ta quá đỗi...đẹp zai. Nhìn hắn ta cười làm tôi nhớ tới một người từng qưen trong quá khứ. Thật giống nhau. Nhưng sao có thể chứ, người con trai tôi từng thích là một người mang vẻ mặt vui tươi, đâu như hắn, lạn lùng, ác ma, tàn nhẫn.
- Vậy quyết định thế nhé. Bye, tao và Alex về trước đây, hai người về sau ha!- Linđa nói xong rồi mất hút khiến tôi không phản ứng kịp.
- Đi thôi, còn phải giúp em chọn trang phục nữa chứ!
Nói đoạn, hắn ta liền đưa tôi tới một cửa hàng shopping sa hoa. Nhìn một lượt thôi cũng đủ để tôi thấy nó đẹp biết nhường nào. Nhưng... Buồn thay, tất cả đồ ở đây, đồ nào cũng có giá từ 5 triệu trở lên. Vậy là tôi hết đường mặc đẹp được rồi!
Nhưng, hắn ta đang làm gì? Hả? Hắn ta đàng chọn đồ, trời ơi, cứu con với, con lấy tiền đâu mà giả! amem.
- Nè, tôi không có tiền giả đâu! Anh đừng có chọn bừa.
- Tôi chỉ là muón sắm cho vợ tương lai thôi mà, em không cầ ngại, vợ chưa cưới!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook